anh mang cho mình thứ được gọi là buồn bã
em mang cho mình thứ gọi là hạnh phúc và đi xa
em là thứ gì đó mà cả đời anh chả hiểu được
dù cái gì anh cũng đánh cược
nhưng rồi em lại bỏ lại đôi mi ướt
em là người anh yêu thuơng
và là anh chẳng thể đi chung đường
chúng ta lạc nhau giữa vạn người
biết làm thế nào được trừ việc gượng cười
dù nỗi đau ngày càng khắc sâu
à mà em cũng chả để ý đâu
anh từng yêu em hơn cả mây trời
nguyện theo em cả đời
chuyến xe nào mà chả có điểm dừng
tuy chuyện chúng ta dừng lại 2 chữ đã từng
nhưng yêu em là việc anh chẳng thể ngừng
không còn những ngày anh đón đưa
chẳng còn anh kề bên dẫu nắng mưa
chúng ta gặp nhau tại góc phố nhỏ
giữa chốn đống người, ta gặp nhau tại đó
chỉ vì 1 phút yếu mềm mà nghĩ gặp đúng người
nhưng
có lẽ chúng ta yêu nhau bằng cách buông bỏ
chúng ta đã xa bao lâu
làm sao để chúng ta như phút giây ban đầu
làm sao để anh thoát giữa chốn bộn bề
làm sao để người có thể trở về
khi anh chợp mắt thì có bóng em ở bên
trong những giấc mơ em vẫn luôn đến
nhưng khi tỉnh giấc thì người đã xa tôi
cùng với giấc mơ chung đôi
có lẽ chúng ta đã đến ngày tương phùng
đến ngày em cách xa anh cả ngàn trùng
những gì anh giữ chỉ là kí ức
những cảm xúc khiến anh thao thức
giấc mơ tan theo mây kẽ bàng
đóa hoa hồng xưa cũng úa
chỉ còn anh vẫn nhớ em theo thời gian
tình ta như quả chanh chua
tình ta như điếu thuốc kia đã tàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro