Chương 6 - Tên điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 29 tháng 4, 2023.

Ui-jae  vẫy cái muôi bằng thép không gỉ trong không trung khi chạy vù ra. Nó là một đồ vật không tồi để mang theo khi phải chạy ra ngoài vào bây giờ, và đương nhiên nó là bền hơn hành tây. Khi anh tiếp tục xoay cái muôi, anh cố gắng nghĩ về những nơi cô bé có thể đã đi.

Không có tin nhắn thông báo sẽ có vết nứt xuất hiện, vì vậy tôi không cần rời khỏi bà và đi sơ tán. Liệu con bé có đến công viên không nhỉ? Hoặc con bé đã ăn cây kem hồi chiều và lén chạy ra ngoài mua thêm. Ui-jae vội vã quay đầu và chạy về phía con đường chính.

Mình phải tìm Park Ha-eun và đưa con bé ấy về nhà trước khi quá muộn. Anh nhắm mắt lại.

<Đôi mắt của kẻ săn mồi!>

Hai con ngươi phát sáng màu xanh bên dưới mí mắt mở lại của anh. Khung cảnh trước mặt anh trở nên đơn giản với các đường thẳng và mặt phẳng, giống như sơ đồ cấu trúc của một tòa nhà, và chẳng mấy chốc anh có thể nhìn xuyên qua bên trong các tòa nhà. 'Đôi mắt của kẻ săn mồi' là một kỹ năng cho phép anh nhìn thấy aura cơ thể của ai đó và nó thường hữu ích khi ta cần tìm kiếm ai đó, như lúc này chẳng hạn.

(Chú thích từ dịch giả : Aura cơ thể là trường điện từ bao quanh cơ thể như một tập hợp các năng  điện. Aura cơ thể không thể nhìn thấy bằng mắt thường, các bạn có thể lên mạng tìm hiểu thêm nhé. )

Ở những vị trí có người ở, ánh sáng màu trắng lung linh như ngọn nến. Ánh sáng của trẻ chỉ nhỏ hơn một chút so với mức trung bình. Ui-jae quan sát khu vực bằng tất cả dây thần kinh của mình, nhưng dường như không có dấu hiệu của Ha-eun trong khu vực.

Chính tại thời điểm này, Ui-jae đã mở rộng phạm vi kỹ năng của mình thêm một chút.

Thấy rồi!

Một ngọn lửa màu tím dữ dội lọt vào mắt anh. Đó là ngọn lửa sáng và lớn nhất mà anh từng thấy trong đời, bùng cháy dữ dội như muốn nhấn chìm môi trường xung quanh.

... Ngọn lửa sao?

Anh chần chừ một lúc, xong lại bước nhanh về phía ngọn lửa.

Sinh vật có thể xuất hiện cùng với ngọn lửa không đơn giản là aura cơ thể của con người, thức tỉnh giả hay thợ săn. Mặc dù khu vực xung quanh đây được biết là có rất nhiều thợ săn sinh sống, nhưng một ngọn lửa cháy rực rỡ đến mức nó phát sáng một cách chói lóa như vậy không thể là của một người bình thường. Nó sắc bén và to lớn đến nỗi giống như một con quái vật hơn là một thợ săn bình thường.

Vì vậy, tôi phải tự mình tìm hiểu. Đó chỉ là một thợ săn hạng cao, hay là một mối đe dọa? Nếu là  sau... Ha-eun có thể gặp nguy hiểm. Ui-jae siết chặt cái muôi.

Ngọn lửa đang cháy trong một con hẻm không cách xa nhà hàng Haejang-guk. Bốp Bốp .. Khi khoảng cách giữa anh và ngọn lửa ngày càng gần, những tiếng đấm đá và tiếng rên rỉ ngày càng rõ ràng hơn. Có ai đó đang đánh nhau.

Cuối cùng tôi cũng đến được con hẻm, nơi được tắm mình trong ánh trăng.

Giữa ngọn lửa tím dữ dội, một bóng người to lớn mặc áo choàng đen đang tàn nhẫn đá một người đang cúi gục xuống đất. Hào quang dữ tợn tỏa ra từ hắn đâm thủng qua làn da anh.

Và lúc đó, trực giác nhạy bén của anh lóe lên theo bản năng. Kích thước của ngọn lửa có thể so sánh với một con quái vật, và cảm giác vạn vật đều sơ xác trước sự hiện diện của anh ta khiến Ui-jae choáng ngợp. Bóng dáng trước mặt...

Một S-class như tôi.

Bóng người vừa đá người đàn ông kia quay đầu về hướng này. Ui-jae vội vàng tắt kỹ năng của mình và lùi lại, bóng dáng mờ ảo bây giờ có thể nhìn thấy rõ ràng  hơn trong ngọn lửa.

Một người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc che toàn bộ khuôn mặt, trang phục công nghệ kỹ thuật màu đen và giày da dính máu. Anh ta ăn mặc như một thợ săn theo đúng nghĩa. Sau một lúc lâu im lặng với ánh mắt dán chặt vào Un-jae, người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc chỉ ngón tay về hướng anh bằng bàn tay đang đeo găng tay đen.

"Ngươi."

"......."

Ui-jae đứng bất động  bởi giọng nói gọi anh. Người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc nói với giọng uể oải.

"Tôi đã nhìn thấy cậu rồi, người đang mặc chiếc tạp dề như Cher X."

"......."

Anh lùi lại một bước trong bóng tối, người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc chêm vào như đang bảo anh đừng có cố gắng bỏ chạy.

"Cùng với cái muôi."

Ui-jae giấu bàn tay đang cầm muôi ra sau lưng. Tên này tinh mắt đó, hắn ta cũng nên mặc một chiếc tạp dề Jean X vào ngày mai.

Ngay sau đó, người đàn ông đã gụ xuống do bị đánh cố gắng di chuyển và người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc đá vào bụng người đàn ông một lần nữa. Đầu hắn ta vẫn hướng về phía Ui-jae.

"Khụ khụ!"

"Tên khốn kiếp này phấn khích cố bò đi vì thấy tôi có sơ hở sao...."

Lẩm bẩm với giọng bực bội, người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc tiếp tục dẫm lên bụng và trừng mắt nhìn Ui-jae.

"Người bình thường?"

"Ừ."

"Tôi làm việc muộn...."

Tôi không biết có phải là phép lịch sự hay không nhưng những lời nói lúc nãy thật khô khan. Sau một hồi ngượng ngùng, tên đeo mặt nạ tiếp tục hỏi anh.

"Vậy cậu cầm cái muôi ra ngoài đường giờ này làm gì?"

"Tôi ra ngoài tìm cháu gái, con bé không có ở nhà."

Ui-jae trả lời bằng một giọng trầm ấm có chủ ý và vẫy bàn tay xung quanh eo anh.

"Anh có gặp một cô bé với chiều cao tựa như thế này không? Con bé là học sinh tiểu học, đầu con bé búi tóc."

Người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc nhún vai khi Ui-jae hỏi một cách không biết xấu hổ.

"Tôi không biết."

"Được rồi, vậy bây giờ tôi có thể đi được không?"

"Khoan đã. Tôi sẽ hỏi hắn."

Bàn chân đang giẫm lên người đàn ông rời ra xuống một lúc, và sau đó nó lại đá vào bên hông anh ta, nhưng người đàn ông chỉ rên rỉ, như thể anh ta đã bất tỉnh.

"Xin lỗi nhé. Tên này có vẻ không biết gì cả, chắc não hắn bị úng rồi."

Lời nói của anh ta trái ngược với hành động bây giờ của anh ta vậy. Tại thời điểm này, tôi nghĩ rằng nên đấm anh ta một cú để hắn bớt tự bào chữa cho bản thân mình, nhưng Ui-jae, người quan tâm đến việc tìm kiếm cháu  của mình hơn là việc đối đầu với một tên côn đồ đen nguyên cây này trong thực tế, anh lắc đầu mà không chần chừ gì thêm.

"Không, cảm ơn vì đã không giúp được gì, tôi sẽ rời đi bây giờ."

"Đợi đã."

Khi Ui-jae cố gắng quay đầu để bước ra khỏi con hẻm, người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc đã tóm lấy  được anh. Sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cha Ui-jae một lúc lâu, người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc nghiêng đầu. Giọng nói của anh ta có vẻ thoải mái, và động tác của anh ta có vẻ chậm chạp.

"Thật kỳ lạ."

"......."

"Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó chưa?"

"Chưa."

"... Thật sao?"

Anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc như thể muốn hỏi rằng anh ta đang hỏi cái gì vậy. Không đời nào Ui-jae không thể nhớ đã từng gặp một người đeo mặt nạ phòng độc nổi bật như vậy. Ui-jae cho rằng tên côn đồ thân đen này là một thợ săn vừa thức tỉnh khi bước vào ngục tối cách đây không lâu.

Sau khi dò xét khắp người anh một hồi, người đàn ông mặt nạ phòng độc giơ một ngón trỏ lên khóe miệng. Đừng nói với bất cứ ai tất cả những gì cậu vừa thấy, không nói, và giữ im lặng. Đương nhiên là, nếu báo với cảnh sát hoặc Cục quản lí thì mọi thức sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Ui-jae sẵn sàng gật đầu, thật khó khăn để giấu giếm việc đánh người trong một con hẻm. Không có việc gì đáng để anh quan tâm, vì vậy anh chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy họ. Người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc vẫy tay bảo tôi  đi.

Nhưng lúc đó.

Vút vút vút..

Khụ khụ!

Những chiếc gai nhọn xuyên qua lưng người đàn ông đang cúi xuống và bay về phía Ui-jae trong nháy mắt. Anh không ngạc nhiên trước cú lao dữ dội này. Thay vào đó, anh bình tĩnh bước một bước sang một bên, chỉnh lại muôi, tăng cường sức mạnh cho cánh tay và...

Keeeng!!

Tôi đã đánh vào cái gai ở vị trí hoàn hảo!

Có lẽ tôi nên là một cầu thủ bóng chày. Tôi không biết về quy tắc chạy trên sân nhà, nhưng tôi khá chắc chắn rằng ta phải chạy ba lần. Ui-jae siết chặt muôi và duỗi tay ra vài lần với niềm tự hào và sau đó anh bất giác ngước lên nhìn người đàn ông đeo mặt nạ phòng . Anh nắm chặt cái gai mà anh đã bắt được trong tay.

"......."

"......."

Cậu... Bắt được nó?

Trong hoàn cảnh đó, có vẻ như vậy. Nguyên tắc chỉ đạo của Thợ săn là bảo vệ thường dân, và theo nguyên tắc, anh là một thường dân, ra ngoài vào giữa đêm với một cái muôi tìm kiếm cháu gái của mình, và ngay cả khi anh chỉ dùng cái muôi đỡ lấy một cái gai, anh xứng đáng được bảo vệ, đó là nhiệm vụ của người đàn ông đang đứng trước mặt anh.

Mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng. Sự im lặng khó xử vẫn tiếp tục.

"......."

"......"

Đệt.

Mà có một người bình thường nào trên thế giới có thể đỡ được lấy một cái gai của một tên điên không, và anh ta muốn tự đấm vào mặt mình vì không thể đóng tốt cái vai người công dân bình thường sợ hãy trước loạt gai được phun ra.

Rõ ràng là tôi không thể chạy thoát khỏi đây ngay bây giờ, vì vậy tôi sẽ phải làm choáng  người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc. Tôi nên đánh vào đầu anh ta mạnh đến mức nào để khiến anh ta mất trí nhớ hoàn toàn về việc này? Đối với tên này thì có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút.

Vũ khí tôi đang cầm là một cái muôi, vì vậy thật khó để đánh giá sức mạnh của anh ta. Thực tế là hắn ta vừa giữ lấy hai cái gai bằng tay không, anh không phải là đối thủ của hắn ta, và anh chìm đắm trong suy nghĩ như một con robot bị trục trặc.

Trong khi đó, người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc từ từ nhét găng tay vào túi và khoanh tay lại, dường như đang chờ đợi phản ứng từ anh, vì vậy Ui-jae tỉnh lại và quay lại đối mặt với anh ta.

Ha....

Đời như shit vậy...

Bây giờ nó là như thế này, đó là một cuộc tấn công trực diện, không, một lối thoát trực diện. Ui-jae nhìn chằm chằm vào khoảng không, sau đó cúi đầu lịch sự.

"... Tốt hơn hết là tôi nên đi ngay bây giờ, tôi phải vội vàng tìm cháu gái tôi."

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

"Này-"

Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc không dễ dàng bỏ . Ngược lại, anh ta tiến đến gần hơn, giọng nói cao lên. Đừng nói chuyện với tôi nữa mà, Ui-jae lùi lại hai bước, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc, lúc này đã gần như ở trước mặt anh, hắn kéo Un-jae lại và cúi khẽ người xuống.

Một cái bóng cao lớn bao phủ anh hoàn toàn. Giọng nói trầm ấm cất lên từ sau khe thở của chiếc mặt nạ.

"Cậu tên là gì?"

"Tôi không có tên."

"Hừ.... Cậu chưa quyết định được tên thợ săn à?"

"Không. Tôi chỉ là không có tên."

"Ừm, cậu có muốn tôi đặt tên cho cậu không?"

"Anh thuộc bộ phận quản lí à?"

"Tôi sẽ cố gắng cho cậu một cái tên tạm thời."

Đó là một cuộc trò chuyện đầm lầy, tôi cố gắng thoát ra thì nó lại cố gắng kéo tôi lúc sâu hơn. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết thúc cuộc trò chuyện này bằng cách nào đó. Anh hít một hơi thật sâu để ổn định giọng nói của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro