Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Tiêu Dạng yên lặng vo tờ giấy nháp thành một nắm rồi nhét vào cặp sách, cất cả đề thi đi.

Giờ cơm trưa Đồng San qua gọi Triệu Tiêu Dạng, Triệu Tiêu Dạng lấy lý do phải làm bài tập để từ chối, cô là người cuối cùng bước vào nhà ăn, bưng khay cơm đi đến vị trí gần cửa sổ.

Ăn được một nửa thì Tưởng Húc Nhiên đi qua đặt một hộp sữa chua trước mặt cô, “Cho cậu này.”

Triệu Tiêu Dạng lập tức nhìn xung quanh, tiếp tục cúi đầu xuống, “Cảm ơn, tớ không cần.”

“Không phải mua cho một mình cậu đâu, đúng lúc thừa một hộp.” Tưởng Húc Nhiên nói, “Tớ đi trước đây.”

Triệu Tiêu Dạng lại ngoảnh đầu, nhìn thấy Chu Tranh và Vương Hạo đang đợi ở cửa nhà ăn.

Triệu Tiêu Dạng ăn cơm xong rồi nhìn hộp sữa chua trước mặt, chần chừ đôi chút mới cầm cho vào túi áo đồng phục, đi đến lối rẽ tầng hai của tòa nhà dạy học thì bị Trương Á chặn lại.

“Tưởng Húc Nhiên cho cô cái gì?”

Triệu Tiêu Dạng rất ít khi ghi thù, cũng là người tình cách mềm mỏng, cô cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên của mình bây giờ là học tập, cố gắng thi vào đại học sau đó tránh xa đám người này, cô không tranh không giành, cô cho rằng như vậy có thể an toàn.

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải.

Triệu Tiêu Dạng không để tâm một hộp sữa chua, không uống một chai cô cũng không thiếu, chỉ là cô cảm thấy những người này cực kỳ vô lý, không có phép tắc.

“Vì sao cậu không hỏi Tưởng Húc Nhiên?”

“Đm! Còn dám cãi!” Một nữ sinh khác tiến lên đẩy Triệu Tiêu Dạng một cái, lưng cô đập vào tường, cô cho tay vào túi mở chức năng ghi âm của điện thoại.

“Rốt cuộc các cậu muốn làm gì?”

“Lần trước đã cảnh cáo mày rồi, quên nhanh vậy sao?” Trương Á khá cao, khoảng trên dưới một mét sáu năm, cô ta giơ tay vỗ lên đầu Triệu Tiêu Dạng, “Có cần ông đây giúp mày nhớ lại không?”

Triệu Tiêu Dạng nghiêng đầu né đi, Trương Á không đánh trúng, lập tức giận dữ, “Mẹ nó, còn dám tránh!”

Đây là đang khiêu chiến với quyền uy của cô ta, Trương Á nhấc chân đá lên chân Triệu Tiêu Dạng. Cú đá này rất mạnh, Triệu Tiêu Dạng ngã xuống, liền nghe thấy một giọng nam lạnh lùng ở một chỗ không xa. “Mày lại chạm vào cô ấy một cái nữa thử xem.”

Trương Á quay đầu nhìn thấy Chu Tranh, một tay anh nhét trong túi tiến lên, biểu cảm lạnh lẽo, lạnh hoàn toàn.

“Chu Tranh?”  Trương Á lập tức sợ hãi, cười nịnh nọt nói, “Đây là hiểu nhầm.”

“Cút.”

Trương Á và mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, còn muốn biện minh, “Cô ta chọc tớ trước.”

Chu Tranh bỗng quay đầu, ánh mắt sắc lẹm, “Tao không đánh con gái, nếu không thì hôm nay mấy đứa chúng mày phải khiêng đi đấy.”

Đám người Trương Á run lẩy bẩy quay đầu chạy mất. Đánh nhau của Chu Tranh không giống bọn họ, Chu Tranh sẽ đánh đến chết.

Triệu Tiêu Dạng cắn chặt môi dưới vịn tường đứng dậy, mũi có hơi chua xót.

“Cô là người tàn tật sao? Cô không đánh trả?”

Triệu Tiêu Dạng cúi đầu lau mặt thật mạnh, nhưng che không nổi đôi mắt đỏ ửng. Quả thực cô không có bất cứ năng lực đánh trả nào cho nên đã buông bỏ ngay từ đầu, chỉ muốn ghi âm lại làm bằng chứng đi gặp giáo viên.

Chu Tranh lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài chạm vào màn hình, đăng video xong anh mới cúi người nhìn chằm chằm Triệu Tiêu Dạng, “Cô thích Tưởng Húc Nhiên?”

Triệu Tiêu Dạng lắc đầu.

Chu Tranh vươn tay lấy hộp sữa chua trong túi áo cô, đứng thẳng người dậy, hộp sữa chua vẽ một đường cong hoàn hảo trong không khí rồi bay vào thùng rác.

Triệu Tiêu Dạng dựa lưng vào tường, đôi mắt to xinh đẹp long lanh nước, đôi môi vì bị cắn mà đỏ ướt át.

“Vậy thì đừng nhận đồ của người khác.”

Chu Tranh xoay người bước nhanh lên lầu.

Ba giờ chiều, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên đi đến gọi Trương Á ra ngoài, Chu Tranh vẫn nằm bò ra ngủ. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu lên những sợi tóc của anh, mái tóc cũng hung dữ như người vậy.

Chuông ra chơi vang lên, lớp trưởng đi vào lớp, “Triệu Tiêu Dạng, chủ nhiệm gọi cậu.”

Triệu Tiêu Dạng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đứng dậy đi ra, gõ cửa văn phòng.

Thình lình nhìn thấy Tiết Cầm, Triệu Tiêu Dạng sững người rồi mới mở miệng, “Dì, sao dì lại qua đây ạ?”

Tiết Cầm đứng dậy đi qua kéo Triệu Tiêu Dạng ấn cô ngồi xuống ghế, “Đá vào đâu rồi con?”

Tiết Cầm kéo quần đồng phục của Triệu Tiêu Dạng lên nhìn thấy một mảng xanh tím, bà xoay đầu nói với giáo viên, “Đây là trường học, là nơi ấp ủ nhân tài, tương lai của Tổ quốc, không phải địa ngục.”

“Xin lỗi chị.” Bởi vì sợ xảy ra hiểu lầm không cần thiết nên khi Triệu Tiêu Dạng vào học, toàn bộ thủ tục đều làm đơn giản không khoa trương, giáo viên chủ nhiệm không hề biết Chu Tranh và Triệu Tiêu Dạng có cùng người giám hộ. “Va chạm giữa bọn trẻ...”

“Cô Lý, xin hãy chú ý lời nói, đây là đơn phương đánh lộn.” Tiết Cầm nói, “Video không đủ rõ ràng sao?”

Video đăng lên weibo lúc trưa, đến hai rưỡi chiều thì trở nên phổ biến, cấp ba Đức Thuận xảy ra sự kiện bắt nạt học đường. Tiết Cầm nghe có người bình luận, mở điện thoại ra thì nhìn thấy là con nhà mình.

“Tôi hi vọng nhìn thấy hành động của nhà trường.” Tiết Cầm đứng dậy kéo tay Triệu Tiêu Dạng, nói, “Con đến bệnh viện với dì trước đã.”

Triệu Tiêu Dạng hoàn toàn mờ mịt, video gì cơ? Cô bị Tiết Cầm kéo ra khỏi văn phòng, lên chiếc Mercedes màu đen.

“Cậu ta đá con một cái, những chỗ khác không bị thương ạ.”

Tiết Cầm nhìn đôi mắt đơn thuần của Triệu Tiêu Dạng, quả thực không biết nên nói gì, đứa bé ngốc này tương lai sẽ bị bắt nạt chết mất sao? Sao lại không biết đòi lợi ích cho mình chứ?

“Nó đánh con đã là phạm pháp rồi.” Tiết Cầm nói, “Đi kiểm tra cũng là giám định thương tích, chúng ta có thể kiện nó, con hiểu không?”

Lúc này Triệu Tiêu Dạng mới vỡ lẽ, vội gật đầu, “Cảm ơn dì ạ.”

“Chúng ta không học đánh nhau, chúng ta dùng pháp luật bảo vệ lợi ích của mình.”

Triệu Tiêu Dạng chưa từng biết đến những điều này, thế giới cuộc sống của cô không có những thứ này, cô không hiểu pháp luật. Cô cho rằng thế giới này vốn đã như vậy, cô yếu nên đáng bị bắt nạt.

Hóa ra không phải.

Triệu Tiêu Dạng cúi đầu, nước mắt lăn dài.

Tiết Cầm đặt tay lên đầu Triệu Tiêu Dạng, “Được rồi, đừng khóc, con vẫn chưa trưởng thành, dì và chú Chu con sẽ bảo vệ con.”

“Cảm ơn dì.”

Triệu Tiêu Dạng kiểm tra tổng quát ở bệnh viện, vết thương không có gì đáng ngại, nhưng cô bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng cộng thêm thiếu máu, thể chất rất kém. Tiết Cầm lái xe đưa cô về nhà, bà nhìn cô gái nhỏ gầy gò ngồi bên ghế lái phụ, nuôi bọn trẻ rất khó, cách giáo dục con trai và con gái cũng khác nhau.

Huống hồ đây không phải con ruột của mình, bà không nói gì, thật sự là không có bất kỳ biện pháp nào cả.

“Không đau sao con?” Tiết Cầm hỏi.

Triệu Tiêu Dạng lắc đầu, cô đem đến rất nhiều phiền phức cho nhà họ Chu, “Cảm ơn dì ạ.”

Tiết Cầm xoa đầu Triệu Tiêu Dạng, “Lần sau mà có người bắt nạt con nữa thì gọi anh Chu Tranh.”

Trong khi làm kiểm tra Triệu Tiêu Dạng cũng đã hiểu được chuyện này, có người quay video đăng lên mạng, công khai chuyện này. Người quay video chắc là Chu Tranh, khi đó chỉ có Chu Tranh là có mặt ở đó.

Tiết Cầm đưa cô về nhà, Triệu Tiêu Dạng vừa cầm điện thoại muốn xóa đoạn ghi âm lúc trưa thì Chu Khởi Thụy bước nhanh vào nhà. Ông vẫn mặc quân phục, khí thế mạnh mẽ, “Tiêu Dạng đâu?”

“Ở phòng khách.”

Trước kia mẹ dạy cô đừng gây chuyện bên ngoài, ở trường phải nhường người ta, nếu như bị bắt nạt thì phải nghĩ lại xem mình có sai ở đâu không.

Chu Khởi Thụy đi lên phía trước, ông thu lại sự giận dữ, bàn tay to lớn xoa đầu Triệu Tiêu Dạng, thấp giọng nói, “Sao bị bắt nạt không nói với chú dì?”

“Con xin lỗi…”

“Đừng nói xin lỗi, con không sai.” Chu Khởi Thụy thẳng người dậy, tức giận nói, “Thật là không ra sao cả.”

Tiết Cầm cũng rất tức giận, một chuyện tồi tệ như vậy lại xuất hiện ở bọn trẻ nhà mình.

“Trường học còn muốn gỡ bỏ tìn tức trên mạng, chuyện này mà không có kết quả, ai dám động vào thử xem.” Chu Khởi Thụy nói, “Không coi ai ra gì.”

Tiết Cầm uống một ngụm nước, sắc mặt cũng rất nghiêm túc, “Đây là còn bị phát hiện, không phát hiện thì còn bao nhiêu nữa?”

Chu Khởi Thụy uống một chén nước, xoay đầu nhìn Triệu Tiêu Dạng, “Còn không con?”

Triệu Tiêu Dạng mím môi, rồi mới gật đầu, “Thời gian huấn luyện quân sự ạ.”

Chu Khởi Thụy giật mình kinh ngạc, ông ngồi thẳng người sau đó đứng dậy, “Điện thoại đâu? Chú phải nói chuyện với nhà trường.”

Triệu Tiêu Dạng không ngờ người nhà họ Chu lại coi trọng chuyện này, coi trọng cô. Bắt nạt học đường không phải đáng đời, không phải bản thân làm sai, cô cũng không có tội.

Bữa tối rất hòa thuận, ăn cơm xong Chu Khởi Thụy bảo Triệu Tiêu Dạng lên lầu, Chu Tranh cũng muốn đi.

“Chu Tranh, con ở lại một lát.”

Chu Tranh thiếu kiên nhẫn dừng chân lại, “Làm gì ạ?”

“Qua đây.”

Chu Tranh quay trở lại, Chu Khởi Thụy chỉ vị trí trước mặt, “Ngồi.”

Chu Tranh ngồi xuống sofa, thái độ lười biếng thờ ơ, “Con còn bài tập.”

“Chuyện Tiêu Dạng bị bắt nạt ở trường con biết chứ?”

“Vâng.”

“Con thấy chuyện này thế nào?”

“Mạnh được yếu thua, luật rừng.” Chu Tranh biếng nhác dựa vào sofa, nhận được ánh mắt nghiêm khắc của bố, cậu lại ngồi thẳng dậy, “Bố muốn nói gì?”

“Rừng cái con khỉ! Mày nói luật rừng gì với một đứa con gái? Con bé là mày à?”

Chu Tranh nhún vai, ngoảnh mặt đi, cậu được nuôi thả.

“Bố Tiêu Dạng đã từng cứu mạng bố.”

“Bố nói tám trăm lần rồi.”

“Vậy bây giờ bố nói một lần nữa, nhà chúng ta nợ con bé. Tiệu Dạng không chỉ ở nhà chúng ta bây giờ, sau này con bé cũng phải kết hôn với con, con phải bảo vệ con bé. Không có luật rừng khỉ gì ở đây cả, con gái không nói chuyện này. Con là con trai thì không thể để con bé tủi thân.”

Đôi mắt lạnh lẽo của Chu Tranh càng âm trầm, chuyện này anh đã biết từ lâu. Vương Hạo trêu đùa Lâm muội muội là chạm vào nỗi đau của anh. Vợ chưa cưới cái gì chứ? Vợ nuôi từ nhỏ cái gì chứ? Thời đại nào rồi? Nhưng bố mẹ anh vẫn có thể làm chuyện kỳ diệu này! Là anh nợ ân tình sao?

Tiết Cầm đi từ bếp ra, đặt hoa quả xuống và nói, “Bây giờ anh nói mấy chuyện này làm gì? Thằng bé mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao cái gì anh cũng nói với con vậy?”

“Để nó nhớ Tiêu Dạng không phải người ngoài, nó phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Tiêu Dạng.” Chu Khởi Thụy biết tính cách của con trai mình, “Nếu như nó hành động thì chuyện này đã không xảy ra.”

“Vậy cũng không thể nói chuyện này.” Tiết Cầm cũng nôn nóng, con người Chu Khởi Thụy này ở trong quân đội lâu ngày, chuyện gì cũng không bàn đến tình cảm, chỉ biết hạ lệnh. “Hai đứa trẻ hiểu gì chứ? Mấy năm nữa nói cũng không muộn.”

“Em đừng có xen lời!”

Chu Tranh đột ngột đứng dậy, trong đôi mắt giá lạnh của chàng thiếu niên toàn là giận dữ, “Bố chưa từng tôn trọng con, các người có thể tôn trọng con một lần không?”

Chu Tranh xoay người bước nhanh lên lầu, ở chỗ góc khuất tầng hai bất ngờ nhìn thấy Triệu Tiêu Dạng, Triệu Tiêu Dạng mắc áo phông màu trắng, quần dài đồng phục, trên gương mặt sạch sẽ không vương một hạt bụi là đôi mắt sáng trong veo, giống như suối nguồn trong núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro