Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng thiếu niên phía sau rất đoan chính, mày đậm mắt to, đang trong thời kỳ vỡ giọng nên có chút trầm thấp. Triệu Tiêu Dạng nhìn cậu ta thêm một chút, Lâm muội muội? Là ý gì?

“Cháu đi chơi đâu về đấy? Cả người toàn bùn đất?”

Chu Tranh ngửa đầu uống coca, dưới ánh đèn, hàm của anh gần như phát sáng. Yết hầu di chuyển, những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, cổ tay đeo chiếc đồng hồ màu đen, đặt trên chỗ xương cổ tay đường nét đẹp đẽ.

“Đánh bóng ạ.” Vương Hạo chen miệng vào, hòi dì Trương, “Có món ngon gì vậy ạ?”

Triệu Tiêu Dạng mím môi, cụp mắt xuống. Hơi thở của chàng thiếu niên sạch sẽ lạnh lùng, Triệu Tiêu Dạng cắn môi dưới, cô hoài nghi trên người mình có mùi.

Chu Tranh bóp nhẹ lon nước lập tức nó lõm vào một hố, ánh mắt anh lướt qua người cây giá đỗ đang ngồi thẳng tắp trong phòng khách, anh xoay người sải đôi chân dài bước nhanh lên lầu.

“Anh Tranh đợi em với.” Vương Hạo giống như một con khỉ trèo lên cầu thang, phi như bay lên trên.

Triệu Tiêu Dạng không biết nên làm gì, cô bóc một miếng da khô trên tay, máu tươi liền rớm ra, cô mau chóng ấn lại.

Ăn nhờ ở đậu.

Cô muốn làm gì đó nhưng nơi này hoàn toàn không có gì thừa thãi cho cô nhúng tay, vì vậy cô ngồi im thin thít ở đó. Mãi đến khi Chu Khởi Thụy đi xuống, Triệu Tiêu Dạng lập tức đứng dậy.

“Chú?”

“Con cảm thấy thế nào?” Chu Khởi Thụy không cảm thấy có chỗ nào bất thường, ông nói, “Thích ứng được không?”

“Rất tốt ạ.” Triệu Tiêu Dạng vội gật đầu, “Cảm ơn chú.”

Tiết Cầm cũng mau chóng xuống lầu, đôi mắt bà còn hơi đỏ, nhìn thấy Triệu Tiêu Dạng vẫn mặc bộ quần áo cũ, bà nhíu mày, “Con không về phòng thay đồ à?”

Triệu Tiêu Dạng không biết nên trả lời thế nào, cô xoắn tay, “Con không biết…là phòng nào.”

Chu Khởi Thụy ngoảnh đầu, “Sao vậy?”

“Em dặn dì Trương rồi.”

“Mau đưa Tiệu Dạng lên lầu.” Chu Khởi Thụy vẫn dùng giọng ra lệnh, hàng mày thanh tú của Tiết Cầm khẽ nhíu, ánh mắt trầm xuống.

Tiết Cầm xoay người lên lầu và nói, “Tiêu Dạng, phòng ở đây.”

Triệu Tiêu Dạng nhìn tay vịn cầu thang màu trắng đẹp đẽ vững vàng, cô không dám đặt tay lên đó. Đến tầng hai, bỗng cánh cửa của một căn phòng mở ra, chàng trai cao lớn mặc áo sơ mi đen đi ra ngoài.

“Mẹ?”

“Về rồi hả?” Tiết Cầm xoay người nắm tay Triệu Tiêu Dạng và nói với Chu Tranh, “Đây là em gái Tiêu Dạng của con.”

Lòng bàn tay Triệu Tiêu Dạng lạnh băng, đôi mắt lạnh nhạt của Chu Tranh nhìn từ trên cao xuống, gật đầu.

“Thái độ gì đấy? Không chào người ta à.”

Chu Tranh thờ ờ xùy một tiếng, lướt qua Tiêu Dạng đi thẳng.

“Thằng nhóc con.” Tiết Cầm tránh móc xong, ngoảnh đầu nói với Triệu Tiêu Dạng, “Đó là anh Chu Tranh.”

Chu Tranh là con trai Chu Khởi Thụy, trên đường có nghe Chu Khởi Thụy nhắc qua.

“Vương Hạo cũng đến sao?”

“Con chào dì.” Vương Hạo theo sát phía sau, cậu ta cũng đã thay quần áo, áo phông phối với quần bò. Đôi mắt cậu ta quét qua người Triệu Tiêu Dạng, cười nói, “Đây là em gái mới đến ạ?”

“Triệu Tiêu Dạng, em gái Tiêu Dạng.”

Vương Hạo cười, giơ tay ra, “Vương Hạo, chữ Hạo chủ nhật ấy, chào em.”

*Chữ Hạo 昊cấu thành bởi bộ nhật 日và chữ thiên 天, 日天là chủ nhật.

Nụ cười đó mang theo sự trêu đùa, mặt Triệu Tiêu Dạng đỏ bừng.

“Con đừng chọc cô bé.” Tiết Cầm nắm lấy vai Triệu Tiêu Dạng, “Đi thôi, chúng ta về phòng.”

Màu sắc chủ đạo của căn phòng là màu hồng, toàn bộ đồ đạc trên chiếc giường phong cách La Mã màu trắng đều mang ren hồng, còn cả tủ quần áo to rộng đẹp đẽ. Triệu Tiêu Dạng cảm thấy nghẹt thở, căn phòng này còn lớn hơn căn nhà cô và mẹ đã ở.

Trước đó cô nói đã lớn lên phải kiếm tiền mua nhà lớn rồi đưa mẹ đến ở cùng.

Chưa đợi cô trưởng thành thì mẹ đã đi rồi.

“Kê cho con một chiếc bàn học nhỏ rồi, con có thể làm bài tập ở đó.” Tiết Cầm nói, “Con thiếu gì thì nói với dì nhé.”

Triệu Tiêu Dạng như bước vào một bong bóng màu hồng cực lớn, cả thế giới đều màu hồng. Cô đi đến bên cửa sổ chạm vào rèm cửa màu hồng, bên ngoài như tiên cảnh.

“Cảm ơn dì.”

“Nhà vệ sinh phòng này ở bên ngoài, con đi theo dì.”

Triệu Tiêu Dạng chỉ cảm thấy dưới chân như đang bay, trong bong bóng màu hồng cực lớn đó theo Triệu Tiêu Dạng lăn đến hành lang, lăn xuống lầu. Trong phòng khách Chu Tranh ngồi nghiêng ngả trên sofa, giữa những ngón tay thon dài kẹp chiếc điện thoại siêu mỏng, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

“Anh Tranh, cứu em!”

Mặt Chu Tranh không cảm xúc nhìn Vương Hạo chết ngay trước mặt, mau chóng đi qua giải quyết hai tướng địch còn sót lại ít máu.

Trong nhà ăn dì Trương gọi với ra, “Ăn cơm thôi.”

Chu Tranh đáp lại một tiếng, điều khiển nhân vật vượt trụ giết bốn mạng, chỉ huy đồng đội xông qua đánh phá doanh trại của đối phương. Cậu ném điện thoại lên bàn đứng dậy đi vào nhà ăn. Quả nhiên lại nhìn thấy đồ quê mùa đó, Chu Tranh cau mày kéo ghế ngồi xuống.

“Đừng có chơi game cả ngày như thế, làm xong bài tập chưa? Thi trung học phổ thông được bao nhiêu điểm?”

Chu Tranh giả vờ điếc.

“Em Tiêu Dạng thi trung học phổ thông đứng đầu toàn tỉnh đấy.” Chu Khởi Thụy vẫn muốn mượn cơ hội dạy dỗ Chu Tranh, Tiết Cầm lấy canh đặt trước mặt Chu Khởi Thụy, nói, “Ăn cơm đừng nói chuyện này.”

Chu Tranh nhìn mẹ một cái, vẫn là mẹ có chừng mực.

Tiết Cầm nói tiếp, “Nếu không em lại muốn đuổi cổ nó ra khỏi nhà.”

Chu Tranh: “...”

Mẹ ruột.

Tổng điểm là 570, vị thần tiên này thi được 70 điểm.

Vương Hạo nói, “Lần này là anh Tranh không phát huy tốt ạ, với năng lực bình thường của anh ấy chắc chắn được điểm tuyệt đối.”

Liếc nhìn Triệu Tiêu Dạng, đồ nhà quê này chỉ biết ăn, căn bản không biết nói chuyện.

Tiết Cầm chuyển dời lửa đạn, bắt đầu bắn phá Vương Hạo, “Con không phát huy thất thường chứ? Hôm sau dì nói với mẹ con.”

“Dì không thể như thế được!”

Tiết Cầm và mẹ Vương Hạo là chị em tốt, Vương Hạo và Chu Tranh cùng tuổi, quan hệ lại tốt, Vương Hạo thường xuyên ăn chực nhà họ.

Triệu Tiêu Dạng vùi đầu ăn cơm, căn bản cô không dám nói chuyện, trước mặt là một đĩa rau xào, một bát cơm cô chỉ gắp một miếng rau. Chu Tranh là người rời bàn đầu tiên, một góc áo sơ mi đen của cậu bay trong không khí, mùi cỏ cây thơm mát bay vào mũi.

Chu Tranh mặc sơ mi rất không ngay ngắn, chỉ có một góc áo nhét vào dây lưng, bên kia thì buông thả. Cổ áo mở hai nút, rộng rãi tùy tiện.

“Con lại đi đâu đấy?” Tiết Cầm ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tranh đã đi đến cửa.

“Ra ngoài chơi.”

“Con đưa em gái đi, các con bằng tuổi có thể chơi chung.”

Triệu Tiêu Dạng đột ngột ngẩng đầu, lập tức nuốt cơm xuống, điên cuồng muốn từ chối, “Dì ơi, con không....”

“Nó là anh, sẽ chăm sóc con, đừng lo.”

Toàn thân Chu Tranh viết đầy ba chữ không dễ động vào, lúc này ánh mắt cậu ta trầm lạnh nhìn mình. Triệu Tiêu Dạng mà dám đi theo, chắc cậu ta sẽ giết mình mất.

“Con.” Khắp người Triệu Tiểu Dạng viết chữ từ chối, cô chưa từng nói dối, nói một câu mà mặt đỏ bừng. Hai tai ù ù, Triệu Tiêu Dạng càng thêm căng thẳng dưới ánh mắt Tiết Cầm, “Buổi chiều con say xe, muốn đi ngủ sớm ạ.”

“Vậy hả, dì không nghĩ chu toàn rồi, hôm sau dì đưa con ra ngoài chơi.”

Triệu Tiêu Dạng không biết nên giải thích thế nào, nhịn đến độ mắt cũng đỏ lên, “Là con không nói ạ.”

“Không sao không sao, mau ăn cơm đi.”

Triệu Tiêu Dạng nghe thấy tiếng xùy lạnh.

Đầu cũng không dám ngẩng, tim đập nhanh liên hồi.

Tiết Cầm lại nói gì đó nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy. Buổi tối Tiết Cầm dẫn cô về phòng, lại đưa quần áo ngủ đã chuẩn bị sẵn cho cô, “Nghĩ ngơi tốt nha.”

Áo ngủ cũng là màu hồng có ren.

Triệu Tiêu Dạng đứng dưới vòi sen tắm rửa, cô ngẩng đầu nhắm mắt lại rồi mới dám rơi nước mắt. Triệu Tiêu Dạng ngồi xuống ôm lấy mình, bây giờ cô đã là trẻ mồ côi.

Gột sạch bụi bặm trên người, gội đầu sạch sẽ. Mặc bộ quần áo Tiết Cầm đã chuẩn bị sẵn, Triệu Tiêu Dạng lau đi lớp sương mù trên gương, gỡ mái tóc dài xuống.

Dưới mái tóc dài đen tuyền là đôi mắt đen nhánh trống rỗng.

Triệu Tiêu dạng, con đường sau này con phải tự đi rồi.

Đây là lời mẹ nói với cô trước khi ra đi.

Mái tóc quá dài không dễ lau khô, trong tủ có máy sấy, nhưng máy sấy sẽ tạo ra tiếng động, bây giờ chắc chú Chu đã nghỉ ngơi rồi nhỉ? Triệu Tiêu Dạng cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình, để mái tóc ướt đi trở về phòng.

Cô dè dặt sờ chiếc giường mềm mại, ngồi xuống.

Nếu như mẹ cũng có thể ngủ trên chiếc giường như vậy thì tốt, Triệu Tiêu Dạng kê đầu bên thành giường, tóc rơi trên thảm. Cô nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, giơ tay che mắt.

Ngày hôm sau Triệu Tiêu Dạng dậy rất sớm, trời vừa sáng đã dậy, cô mặc áo phông trắng phối với quần bò. Buộc tóc gọn gàng đi xuống lầu, dì Trương đang làm bữa sáng, Triệu Tiêu Dạng đi qua thấp giọng hỏi, “Bà ơi, cháu có thể làm gì?”

“Không cần không cần.” Dì Trương cũng rất bất ngờ, cô bé mười năm mười sáu tuổi mỗi ngày đều gọi không dậy ấy chứ, ai mà dậy sớm như vậy? “Cháu đi về ngủ đi.”

“Cháu có thể làm.” Triệu Tiêu Dạng nói, “Cháu biết nấu cơm.”

Dì Trương nhìn đôi mắt to đen láy của Triệu Tiêu Dạng thấp thoáng sự nhút nhát, bà ta đưa bát trứng trong tay cho cô, “Máy đánh trứng hỏng rồi, cháu đánh đi.”

“Vâng.”

Triệu Tiêu Dạng vùi đầu đánh trứng, vô cùng chuyên tâm giống như đang học bài vậy.

“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Dì Trương hỏi.

“Mười sáu ạ.”

“Vậy bằng tuổi cậu chủ.”

Cậu chủ là ai? Chu Tranh sao?

Chu Khởi Thụy và Tiết Cầm vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, nhìn thấy Triệu Tiêu Dạng đều lộ ra vẻ bất ngờ, “Sao Tiêu Dạng dậy sớm vậy?”

Thời gian dậy buổi sáng của Triệu Tiêu Dạng không vượt quá sáu giờ, lớp chín phải đọc buổi sáng, chủ yếu cô đều dậy lúc năm giờ, giúp mẹ làm bữa sáng xong rồi đến trường.

“Cũng không sớm lắm ạ.” Triệu Tiêu Dạng vội giúp dì Trương lấy bát đũa, khi muốn đi múc cháo thì Tiết Cầm nắm cổ tay cô lại, ra hiệu cho cô, “Con ngồi ăn cơm, không cần con làm.”

Triệu Tiêu Dạng ngây người, cảm thấy mình đã làm sai, cô ngồi xuống, “Cảm ơn dì.”

“Hôn nay dì không thể ở nhà với con được, bệnh viện có chút việc.” Tiết Cầm nói, “Dì làm việc ở bệnh viện.”

“Dì làm việc ạ, không cần lo cho con.”

Tiết Cầm rót cho Triệu Tiêu Dạng một cốc sữa, nói, “Đồ đạc quần áo gì đó, chú dì cũng không tiện chọn giúp con, đợi lát nữa Chu Tranh dậy để nó đưa con đi mua sắm.”

Tên hung thần Chu Tranh đó hả? Mặt Triệu Tiêu Dạng lập tức sợ hãi trắng bệch.

Vội lắc đầu, “Không cần ạ, con không phải mua gì ạ, trong nhà... đã rốt lắm rồi ạ, con không thiếu gì cả.”

Chu Khởi Thụy đứng dậy trước, vỗ vai Tiết Cầm tỏ ý sắp xếp tốt cho Triệu Tiêu Dạng, nói, “Anh đi làm trước đây.”

Ông mặc quân phục, khí chất nghiêm nghị. “Tiêu Dạng, con thiếu gì thì nói với dì con, không sao, nhà của chú chính là nhà của con.” Chu Khởi Thụy cũng không có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái, nhà mình chỉ có một thằng con nghịch phá, một người cứng ngắc như ông vẫn phải cố gắng hiền từ dễ gần, “Chú đi đây.”

Triệu Tiêu Dạng liền buông đũa đứng dậy, “Tạm biệt chú.”

Tiết Cầm cũng nhanh chóng ăn xong, bà mở ví lấy một ít tiền đặt lên bàn, “Sắp đi học rồi, mấy bộ quần áo của con cũng nên thay đổi.” Tiết Cầm nói rất uyển chuyển, “Con không quen thành phố B, đi một mình dễ bị lạc, chú dì cũng không yên tâm. Dì nói với Chu Tranh rồi, nó sẽ đi với con.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro