Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua Chu Tranh chơi game đến một giờ sáng, theo đồng hồ sinh học của anh thì phải ngủ đến một giờ chiều mới có thể phục hồi trạng thái tốt nhất. Bảy giờ sáng mẹ vào phòng dựng anh dậy dặn dò một lượt gì đó, Chu Tranh không nghe rõ. Mười giờ lại gọi điện thoại một lần, Chu Tranh nghe máy.

“Dậy chưa?”

“Bây giờ là kỳ nghỉ.”

“Mẹ tưởng anh phải nhìn thời gian biểu dán ở phòng sách chứ, kỳ nghỉ của anh kết thúc hôm qua rồi.” Tiết Cầm nói, “Cho con một phút để tỉnh táo lại.”

Chu Tranh giơ tay che mặt, sau đó tức giận bỏ tay xuống ngồi thẳng dậy, chàng trai còn ngái ngủ giọng nói hơi khàn, “Mẹ nói đi, chuyện gì?”

“Dậy ngay bây giờ, đưa em gái đi trung tâm thương mại.”

“Không đi.”

“Cho con thêm một nghìn tiền tiêu vặt.”

“Được.” Chu Tranh xuống giường đi dép, mở dèm cửa ra ánh nắng trải khắp căn phòng.

“Không được bắt nạt em gái.”

“Đương nhiên.”

Triệu Tiêu Dạng ăn cơm xong liền về phòng đọc sách, cửa phòng bị gõ vang, Triệu Tiêu Dạng cho rằng là dì Trương, cô nhảy xuống giường chạy ra mở cửa. Thình lình nhìn thấy đại ma vương mặt mũi âm trầm ở ngoài cửa, Chu Tranh rất cao, có lẽ phải một mét tám. Anh mặc áo sơ mi trắng rộng rãi, trắng đến nỗi không dính một hạt bụi, cúc cổ mở hai khuy lộ ra xương đòn đường nét rõ ràng. Chiếc quần dài thoải mái phác họa đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.

Cánh tay dài của anh gác ở cửa, nhìn Triệu Tiêu Dạng từ trên cao xuống.

Da đầu Triệu Tiêu Dạng căng chặt, lùi về sau nửa bước, “Chào… chào anh.”

“Ra đây.”  Chu Tranh thu tay lại nhét vào túi, ánh mắt lạnh nhạt, xoay người đi xuống lầu.

Triệu Tiêu Dạng không hiểu chuyện gì, nhưng Chu Tranh bảo cô đi ra cô không thể không nghe, “Anh Chu… Chu Tranh….”

Chu Tranh bất ngờ quay đầu, “Ngậm miệng, không được gọi tôi là anh.”

Triệu Tiêu Dạng ngậm miệng lại đi theo sau Chu Tranh, Chu Tranh đi ra khỏi cửa, cô cũng đi ra.

“Cô muốn đi dép lê ra ngoài?” Chu Tranh ngoảnh đầu lại phát hiện trên chân Triệu Tiêu Dạng vẫn đi dép lê.

“Phải ra ngoài?” Triệu Tiêu Dạng bỗng ngẩng đầu.

“Nếu không thì sao?”

Triệu Tiêu Dạng vội thay giày, xách cặp sách.

Cặp nhái LV, bên trên có ký hiệu LV bằng nhựa rẻ tiền to đùng, phía bên cạnh đã sờn rách nghiêm trọng. Chu Tranh thu ánh mặt lại, bước nhanh xuống bậc thềm.

Triệu Tiêu Dạng không hề muốn ra ngoài, cũng không muốn đi cùng Chu Tranh ra ngoài, cô sợ Chu Tranh. Chu Tranh chính là kiểu người nếu trên đường gặp phải cô sẽ tránh xa ba thước.

Tiếng xe moto rầm rầm vang lên,Triệu Tiêu Dạng ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tranh cưỡi trên một chiếc xe moto vẻ ngoài hầm hố màu đen, đôi chân dài chống xuống đất, ánh mắt cao ngạo, “Qua đây,”

Triệu Tiêu Dạng càng sợ anh.

Cô chạy qua, vừa muốn lên xe thì Chu Tranh lạnh lùng nói, “Cấm chạm vào xe tôi.”

Da đầu Triệu Tiêu Dạng tê rần, ngại ngùng lui lại.

“Joy City, tự bắt xe qua, nửa tiếng sau gặp ở cửa tây. Dám mách lẻo với mẹ tôi, tôi giết cô.”

Chu Tranh nhấc chân lên, chiếc xe moto hùng hổ rời đi.

Triệu Tiêu Dạng không nỡ bắt xe, cô lên mạng tìm tuyến xe bus, ngồi xe bus đến Joy City. Xuống xe, Triệu Tiêu Dạng không kịp thưởng thức cao ốc nơi đây, lập tức mở bản đồ tra cửa tây.

Năm phút sau nhìn thấy cửa tây nhưng không nhìn thấy Chu Tranh, mười một giờ trưa, mặt trời gay gắt, cửa tây còn không có nhà cao tầng che chắn. Ánh nắng mạnh chiếu xuống, nắng đến mức Triệu Tiêu Dạng hoài nghi mình sắp đến điểm bốc cháy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Triệu Tiêu Dạng vừa mệt vừa choáng váng, cô vẫn chưa đạt đến điểm bốc cháy đã bị say nắng trước rồi. Triệu Tiêu Dạng không biết số điện thoại của Chu Tranh, cũng không dám rời đi, sợ Chu Tranh không tìm thấy mình sẽ nổi nóng.

Chu Tranh vừa đến Joy City, Vương Hại gọi điện qua, chơi LOL bốn thiếu một. Chu Tranh tìm quán nét gần đó, lên mạng chơi game. Chơi đến ba giờ chiều, Vương Hạo và Tưởng Húc Nhiên đi qua tìm anh ăn cơm, ba người đi ăn lẩu.

“Lâm muội muội của anh thế nào rồi?” Vương Hạo mở một lon Sprite đổ vào cốc thủy tinh, ục một tiếng trên ly đầy bọt khí, cậu nháy mắt nói, “Có cảm nhận được niềm vui của Giả Bảo Ngọc không?”

“Cút.” Chu Tranh uống một ngụm nước, anh nhớ đến Triệu Tiêu Dạng, cô ta sẽ không ngốc đến mức bây giờ vẫn đợi ở cổng chứ?

“Nhưng mà nói thật, chuyện này nhà anh thật đủ cẩu huyết, vì báo ơn mà nhận nuôi con gái người ta, rồi con gái nhà người ta lại lấy anh.” Nói rồi Vương Hạo phì cười thành tiếng, cảm thấy rất vui vẻ, “Đây là vợ nuôi từ bé đấy, anh Tranh, chuyện lớn cả đời của anh bị sắp đặt hết rồi.”

Tưởng Húc Nhiên đánh hơi được mùi nhiều chuyện, “Sao thế? Vợ nuôi từ bé gì thế? Nói nghe xem.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tranh liếc qua, “Cậu không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đúng không?”

“Dự báo thời tiết nói ngày mai trời râm.” Đôi mắt anh đào của Tưởng Húc Nhiên gợn sóng, “Vốn đã không có mặt trời rồi, nào, Chủ Nhật*, đừng sợ anh Tranh, dũng cảm nói ra đi.”

*Chủ Nhật: là biệt danh của Vương Hạo.

“Chủ nhật cái bố cậu!” Vương Hạo ném lon nước rỗng qua.

Hai người hi hi ha ha ồn ào một lát, Chu Tranh lấy điện thoại ra mở dự báo thời tiết, nhiệt độ cao nhất hôm nay là 42 độ.

“Ăn xong đi đánh bóng không?”

Vương Hạo huých vai Chu Tranh, “Anh Tranh? Đi đánh bóng không?”

“Không đi?”

“Vậy anh làm gì? Không phải về chơi với vợ nuôi từ bé của anh đó chứ?”

Suy nghĩ đi về tìm Triệu Tiêu Dạng của Chu Tranh bị bóp chết, anh ngước mắt, “Cậu cảm thấy có khả năng không? Còn nữa, tôi không có tí xíu quan hệ gì với cô ta hết.”

Tương Húc Nhiên không nghe ngóng được chuyện vợ nuôi từ nhỏ là sao, truy hỏi, “Hai người đang nói cái gì vậy?”

“Mời tớ đi KTV ba lần, tớ nói cho cậu.”

Chu Tranh cất điện thoại đi, lạnh mặt nói, “Không ăn nữa, đi đánh bóng.”

---

Đầu óc Triệu Tiêu Dạng cực kỳ choáng váng, cô hoài nhìn mình sắp ngất đến nơi, Chu Tranh đến chưa? Không tìm thấy mình sao? Cô quanh quẩn ở trung tâm thương mại một vòng, dưới ánh nắng mãnh liệt đến hít thở cũng khó khăn.

Đến bốn giờ chiều vẫn không hề nhìn thấy Chu Tranh, da dẻ Triệu Tiêu Dạng bỏng rát. Mặt trời nghiêng về phía tây, cô ngồi xổm ở phía sau bồn hoa che mặt.

Nóng rát dần lùi đi, đèn bên đường sáng lên, Triệu Tiêu Dạng lấy điện thoại nhìn giờ, sáu rưỡi.

Không phải Chu Tranh xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Điện thoại vang lên, là một số lạ, mã vùng là thành phố B. Triệu Tiêu Dạng vội nghe máy, một giọng nói thanh lạnh vang lên, “Mua đồ xong rồi chứ?”

“Hả?”

“Cô không nghe hiểu à?”

Triệu Tiêu Dạng đứng nơi quảng trường náo nhiệt, bốn phía là dòng người qua lại, cô ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu. Thế giới rực rỡ muôn màu, cô liếm đôi môi khô khốc.

Bỗng không nói được câu gì, Chu Tranh bảo cô đợi ở đây.

“…  Mua rồi.”

“Tôi ở cổng tiểu khu đợi cô, tập hợp với tôi trước rồi hãy về nhà.”

“Ừ.”

Điện thoại đột nhiên ngắt, Triệu Tiêu Dạng nắm chặt điện thoại, xoa mặt, da có hơi đau. Có lẽ bỏng nắng rồi, Triệu Tiêu Dạng phải mua gì? Trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng, đẹp đẽ lộng lẫy, ngay cả dũng khí bước chân vào cô cũng không có.

Nhưng nhất định phải mua đồ.

Triệu Tiêu Dạng dừng chân ở một cửa hàng thoạt nhìn không quá đắt đỏ, chỉ một bộ quần áo thể thao màu đen, “Tôi có thể thử không?”

Mặt cô đỏ bừng, đầu tóc hơi rối, mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền.

Nhân viên bán hàng cau mày, giọng nói cao lên, “Cô nói gì?”

“Tôi nói.” Triệu Tiêu Dạng nhìn cô ta, ngẩng đầu, “Lấy một số tôi có thể mặc được.”

“Không giảm giá, 898 tệ, cô chắc chắn lấy chứ?”

Triệu Tiêu Dạng lấy thẻ trong cặp sách ra, nắm chặt tấm thẻ, viền thẻ chọc vào lòng bàn tay cô có chút đau, cô nặng nề gật đầu, mím môi.

“Quẹt thẻ hay tiền mặt?”

Triệu Tiêu Dạng nhìn thấy một đôi giày thể thao trên giá hàng, tương tự với đôi Chu Tranh đi hôm qua.

“Đôi giày này bao nhiêu tiền.”

“1299 tệ, hai đôi giảm 10%, cô lấy không?”

Triệu Tiêu Dạng lắc đầu, “Không cần.”

898, ba tháng sinh hoạt phí của Triệu Tiêu Dạng, cô xách quần áo ra cửa đợi xe bus. Trên xe gần như người với người dính sát vào nhau, chen chúc thành một khối, cả người Triệu Tiêu dạng bám vào cây cột, tìm kiếm nguồn sống trong không khí hỗn tạp.

Bảy giờ hai mươi phút, Triệu Tiêu Dạng xuống xe bus. Điểm dừng cách nhà chú Chu một đoạn đường. Triệu Tiêu Dạng thấy không còn sớm nữa, nhét túi vào trong balo rồi chạy điên cuồng về phía tiểu khu.

Xông vào cổng nhà, cổ áo bỗng bị túm lấy, Triệu Tiêu Dạng lập tức bị cổ áo siết vào cổ, suýt chút nữa nôn ra máu. Ngoảnh đầu nhìn thấy Chu Tranh một tay nhét trong túi, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng viết hai chữ ghét bỏ, Triệu Tiêu Dạng bị siết có hơi buồn nôn, mắt lập tức đỏ lên.

Chu Tranh thu tay lại, cậu muốn tìm giấy lau tay nhưng cả người từ trên xuống dưới đều không tìm thấy.

Vì vậy cậu buông rủ tay bên cạnh người, lạnh lùng nhìn Triệu Tiêu Dạng, “Đồ mua được đâu?”

Triệu Tiêu Dạng vội lấy túi trong cặp sách ra, “Đây.”

Vậy mà lại mua Adidas.

Chu Tranh lau ngón tay lên quần, dường như không có việc gì thu mắt lại, nhấc đôi chân dài đi vào trong, “Nếu như mẹ tôi hỏi thì nói buổi trưa chúng ta cúng đi ăn cơm, tôi cùng cô đi mua quần áo.”

Triệu Tiêu Dạng không đáp, Chu Tranh xoay đầu, mất kiên nhẫn nói, “Nghe rõ chưa?”

“Rõ rồi.” Triệu Tiêu Dạng cúi đầu, tóc mái rủ xuống che kín mặt cô.

“Buổi trưa chúng ta ăn gì?” Chu Tranh đột nhiên hỏi.

Buổi trưa Triệu Tiêu Dạng không ăn bất cứ thứ gì, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Tranh.

Chu Tranh cau mày, sao người này ngay cả nói dối cũng không biết? “Lẩu, cô dám để lộ ra thì cô chết chắc.”

Triệu Tiêu Dạng tiếp tục gật đầu, đầu sắp cúi xuống đất đến nơi, nắm chặt túi mua sắm trong tay.

Chu Tranh rất đẹp, là kiểu đẹp Triệu Tiêu Dạng chưa từng gặp, thiếu gia anh tuấn kiêu ngạo. Nhưng cũng thật sự xấu xa, Triệu Tiêu Dạng chưa từng gặp người nào xấu xa như vậy, mũi cô chua xót nhưng không dám lên tiếng, sợ Chu Tranh.

Vào trong sân, Chu Tranh đột ngột dừng chân lại, Triệu Tiêu Dạng suýt nữa va vào người Chu Tranh, cô lập tức dừng chân ngẩng đầu. Trời đã hoàn toàn tối đen, Triệu Tiêu Dạng mới đến ngực Chu Tranh, cô phải ngẩng đầu mới nhìn được mặt anh.

Dưới ánh đèn, mái tóc đen không trật tự của Chu Tranh rơi xuống cái trán trắng bóc. Trong bóng tối đôi mắt thâm trầm của anh lúc này thấm đẫm giá lạnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh lẽo, đường cong quai hàm tinh tế.

Triệu Tiêu Dạng không dám tiếp tục nhìn Chu Tranh, cụp mắt xuống.

“Ngẩng đầu lên.” Anh lên tiếng, giọng nói dễ nghe lạnh đến nỗi rất có sức uy hiếp.

Triệu Tiêu Dạng véo lòng bàn tay, cảm nhận được khí thế bí bách Chu Tranh mang đến, cô lùi về sau nửa bước rồi một lần nữa ngẩng đầu lên.

“Anh Chu Tranh….”

Chu Tranh rút tay ra nắm lấy cằm Triệu Tiêu Dạng, ép cô ngẩng đầu càng cao, gương mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn. Làn da vốn trắng treo giờ đã đỏ lên một mảng bất thường, đầu mũi tinh tế đã đóng vảy, nhem nhuốc một vùng.

“Xấu thật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro