Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiêu Dạng mím môi, cảm giác chuyện này càng tẩy càng đen, bản thân cô cũng cảm thấy có hơi cố ý, “Họ đi rồi.”

Một tay Chu Tranh cầm quả bóng gần như nhẹ nhàng ném về phía sau, quả bóng vẽ một đường cong trong không khí rồi chuẩn xác rơi vào rổ. Một tiếng bụm vang lên, vòng eo tinh tế của Chu Tranh thoáng hiện ra theo động tác nhấc tay. Chân anh thon dài thẳng tắp hơi tách ra, thái độ cao ngạo, “Vậy là họ hợp sức bắt nạt cô?”

Triệu Tiêu Dạng vừa muốn gật đầu, Chu Tranh lại nói, “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”

Quả bóng bay đến góc rồi dần dừng lại, Chu Tranh xoay người lạnh lùng rời đi. Sân bóng rổ lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, Triệu Tiêu Dạng vùi đầu quét dọn vệ sinh. Sáu giờ chiều cô đi từ sân bóng rổ ra, trường học yên tĩnh đến nỗi không một bóng người.

Triệu Tiêu Dạng ngồi trên xe bus đeo tai nghe lên, áng chiều tà ngoài cửa sổ rơi vào khoang xe, Triệu Tiêu Dạng nhìn những tòa cao ốc không ngừng lùi về phía sau ngoài cửa sổ.

Sau này cô phải sống ở thành phố này.

Đổi hai tuyến xe bus đến nhà là sáu rưỡi, ráng chiều phía chân trời đẹp lóa mắt. Hoa hồng ngoài cổng đã tàn, gió thổi qua mang theo mùi hương hoa quế từ xa xa bay tới.

Mùa thu đến rồi.

Triệu Tiêu Dạng cầm chìa khóa mở cổng đi vào, đặt cặp sách xuống thay giày thì nghe thấy giọng Tiết Cầm, “Tiêu Dạng về rồi hả?”

Triệu Tiêu Dạng vội gật đầu, “Vâng ạ.”

“Tranh Tranh không đi cùng con sao?”

“Cậu ấy có rất nhiều bạn bè.” Triệu Tiêu Dạng nói, “Không tiện lắm ạ.”

Tiết Cầm cũng không truy hỏi thêm nữa, sáng nay chồng bà lại gọi điện về hỏi sắp xếp cho Triệu Tiêu Dạng thế nào rồi, dặn dò hết lần này đến lần khác. Sau khi tan làm bà đã đến trung tâm thương mại, “Dì mua cho con mấy bộ quần áo rồi.”

Triệu Tiêu Dạng vì được quan tâm mà thấy ngạc nhiên, “Cảm ơn dì, dì đã lãng phí rồi. Thật ra con không cần mua quần áo gì đâu ạ, con có đồng phục rồi.”

“Đồng phục đơn điệu quá, cũng không thể thay thế quần áo hằng ngày được, con gái phải mua nhiều quần áo một chút.”Tiết Cầm nói, “Mặc đẹp một chút.”

Triệu Tiêu Dạng rất cảm kích, trong cặp sách cô vẫn còn để tiền Tiết Cầm cho lần trước. Thực ra cô mặc đồng phục đã đủ rồi, nhưng quần áo đã mua về rồi nếu như cô đòi trả lại hình như cũng không thích hợp, cô không muốn mang thêm phiền phức cho người ta.

“Không cần khách sáo với dì.” Tiết Cầm đứng dậy, “Dì mang quần áo lên phòng con nhé?”

Triệu Tiêu Dạng vội tiến lên nhận lấy túi, không dám để Tiết Cầm quá mất công, “Con cầm cho ạ, phiền dì rồi.”

“Còn giày nữa.” Tiết Cầm nói, “Sau này cần gì thì nói thẳng với dì, đừng để mình tủi thân, coi đây là nhà con nhé.”

Triệu Tiêu Dạng ngừng lại một lát, cô bỏ túi xuống ôm Tiết Cầm rồi nhanh chóng buông ra, vì ngượng ngùng nên mặt cô hơi đỏ, “Con cảm ơn dì.” Ngoại trừ mẹ ra Tiết Cầm là người đối xử với mình tốt nhất.

Tiết Cầm xoa đầu Triệu Tiêu Dạng, “Đi thử quần áo đi.”

Buồi tối Chu Tranh không về nhà ăn cơm, ăn cơm xong Triệu Tiêu Dạng giúp dì Trương thu dọn bát đũa. Chu Tranh xách đồng phục đi vào, Triệu Tiêu Dạng nhìn lướt qua rồi mau chóng thu ánh mắt lại.

Tiết Cầm bỏ kính xuống trách mắng, “Con còn biết về nhà hả? Mấy giờ rồi?”

Chu Tranh ném áo lên ghế sofa thờ ơ nói, “Tám giờ.”

“Em Tiêu Dạng về từ sáu rưỡi.”

Chu Tranh xùy một tiếng cười lạnh, “Con lại không phải cô ta, cô ta sáu giờ hay sáu rưỡi về nhà thì liên quan gì đến con?”

Điện thoại của Tiết Cầm vang lên, bà nói, “Đợi tí nữa chúng ta nói chuyện, mẹ nghe điện thoại đã.”

Chu Tranh sải đôi chân dài đi lên lầu.

Tiết Cầm nghe điện thoại xong cũng không có thời gian làm công tác tư tưởng với Chu Tranh nữa. Bà cầm áo khoác và túi xách chạy nhau ra ngoài, dì Trương vội đuổi theo, “Phu nhân, cô muốn ra ngoài à?”

“Có một ca mổ.” Tiết Cầm nói, “Tối không cần đợi tôi đâu, có lẽ sẽ không về.”

“Đi đường chú ý an toàn.”

Cửa phòng đóng lại, dì Trương cảm thán, “Phu nhân luôn bận rộn, đêm hôm rồi còn phải đi làm.” Bà ta ngoảnh đầu nói với Triệu Tiêu Dạng, “Cháu lấy quần áo trong máy giặt phơi lên đi.”

“Vâng.”

Mái che phòng phơi đồ tầng 1 bằng kính, Triệu Tiêu Dạng móc xong quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ tầng hai có ánh lửa lấp lánh, Triệu Tiêu Dạng sững người.

Chu Tranh đang hút thuốc?

Chu Tranh mới bao nhiêu tuổi chứ? Vậy mà lại hút thuốc!

Thế giới quan của cô gái ngoan ngoãn Triệu Tiêu Dạng đều sụp đổ, cô kinh hoàng nín thở, yên lặng lùi ra khỏi phòng phơi đồ.

“Phơi xong quần áo rồi sao?”

“Vâng.” Triệu Tiêu Dạng nói, “Còn có chuyện gì làm không ạ?”

“Không còn.”

“Vậy cháu về phòng ạ.” Triệu Tiêu Dạng nhẹ chân nhẹ tay lên lầu, vào phòng liền khóa cửa lại, che mặt hít sâu một hơi. Bỗng nhiên cô nhớ đến biểu cảm của Chu Tranh lúc hút thuốc, anh dựa vào lan can, mắt khẽ híp, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lấp lánh theo gió.

Chu Tranh thật sự khiến Triệu Tiêu Dạng phải suy nghĩ, cuối cùng cô cắn răng, Chu Tranh không phải người tốt, người tốt không hút thuốc.

Sáng hôm sau Triệu Tiêu Dạng đánh răng rửa mặt xong lên lầu liền gặp Chu Tranh ở hành lang, Chu Tranh mặc áo phông trắng, quần đen bằng vải bông che đến mắt cá chân. Có lẽ là quần áo ngủ, ống tay áo hơi dài, đầu ngón tay trắng như ngọc.

Mái tóc vừa ngủ dậy của Chu Tranh hơi rối, tóc mái dựng lên rủ xuống trán.

Đôi mắt đen thờ ơ của anh lướt qua Triệu Tiêu Dạng, cô lập tức dừng chân lại.

Mái tóc đen của Triệu Tiêu Dạng như tảo biển, mềm mại rủ xuống như thác nước kéo dài đến tận phần eo tinh tế.

Chu Tranh thu ánh mắt lại, đôi chân dài bước vào cửa phòng vệ sinh, Triệu Tiêu Dạng xông vèo qua. Bóng người thoắt ẩn, cửa phòng đóng rầm một cái, tất cả đều liền mạch.

Chu Tranh: “… …”

Triệu Tiêu Dạng xuống nhà, phòng ăn không một bóng người, lượng cháo rất ít, có lẽ chú Chu và dì Tiết đều không có nhà. Triệu Tiêu Dạng tự lấy cháo cho mình, dì Trương từ bên ngoài tiến vào, “A Tranh đâu?”

Triệu Tiêu Dạng chỉ lên lầu nói, “Cậu ấy vẫn đang đánh răng.” Dì Trương cắm hoa đã cắt vào bình, hương hoa khắp nơi, khắp cả căn phòng trở nên cao quý tao nhã. Bà ta nhìn Triệu Tiêu Dạng nói, “Sau này ăn sáng thì đợi A Tranh.”

Triệu Tiêu Dạng lập tức cảm thấy cháo hơi khó nuốt, cô ăn xong cháo liền đứng dậy, “Cháu nhớ rồi, cháu đi học đây.” Cô không đụng vào bánh mì trên bàn, đó là bữa sáng của Chu Tranh.

Triệu Tiêu Dạng đi đến cửa thay giày, cầm cặp sách lên. Cầu thang vang lên tiếng bước chân, Triệu Tiêu Dạng nhìn nhanh một cái, đôi chân thon dài thẳng tắp của Chu Tranh xuất hiện trên cầu thang, cô thu ánh mắt lại đeo cặp sách lên vai.

Chu Tranh xuống nhà, Triệu Tiêu Dạng cúp đuôi xông ra ngoài điên cuồng chạy. Chu Tranh cau mày đi vào nhà ăn kéo ghế ngồi xuống, dì Trương vội vàng bỏ việc cắm hoa xuống rót sữa cho Chu Tranh.

“Mẹ cháu đâu?”

“Tăng ca rồi, nói là phải mổ một ca, phu nhân công việc bận.”

Ánh mắt Chu Tranh nhàn nhạt, anh đã sớm quen với sự bận rộn của bố mẹ, cắn một miếng bánh mì, anh nhíu mày, “Không có bánh mì chiên à?”

“Bánh mì chiên?” Cậu chủ Chu không ăn đồ chiên gián, trong nhà chưa từng chiên bánh mì bao giờ, “Vậy ngày mai dì làm.”

Chu Tranh đặt bánh mì xuống, uống xong sữa trong cốc liền xoay người ra cửa thay giày.

Dì Trương chạy bước nhỏ qua đưa áo khoác và cặp sách cho anh, “Lái xe trên đường chậm thôi.”

Chu Tranh ra khỏi cửa, đôi chân dài vắt qua xe máy liền nghe thấy tiếng rầm rầm, Vương Hạo vội dừng lại lộ ra một gương mặt ngốc nghếch, “Anh Tranh, chào buổi sáng!”

Chu Tranh đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen đường nét lạnh lẽo bá đạo lên, thu chân lại phóng đi.

Đến cổng trường xe bị ngăn lại, về mặt này Chu Tranh vẫn rất tuân thủ quy định, trường học không cho phép đi xe vào anh cũng sẽ không lái vào trong đó.

“Đm, đó không phải Tưởng Húc Nhiên sao?” Vương Hạo vừa tiến vào cổng trường liền nhìn thấy Tưởng Húc Nhiên ở phía trước, cậu ta đeo cặp lệch vai, áo khoác đồng phục mặc thoải mái, gió thổi qua làm vạt áo bay bay, Vương Hạo gào lên, “Tưởng Húc Nhiên!”

Tưởng Húc Nhiên quay đầu, đồng thời cô gái bên cạnh cậu ta cũng quay đầu.

Vương Hạo úi một tiếng lập tức ngoảnh đầu nhìn Chu Tranh, “Đó không phải cô vợ nhỏ nuôi từ bé nhà anh sao?”

Chu Tranh cau mày, “Mày điên à?”

Triệu Tiêu Dạng nhìn thấy họ liền giống như một chú thỏ sợ hãi. Cô cúi đầu bước nhanh ra khỏi tầm nhìn, sắc mặt Chu Tranh càng khó coi, sao cô ta lại đi cùng Tưởng Húc Nhiên?

Tưởng Húc nhiên dừng chân lại đúc một tay vào túi, cậu ta hếch cằm lên, “Vương chủ nhật, mới mở mắt ra cậu gào cái gì mà gào?”

“Người đi cùng câu có phải Triệu Tiêu Dạng không?” Vương Hạo gian xảo nhảy lên ôm cổ Tưởng Húc Nhiên, thấp giọng nháy mắt nói, “Người phụ nữ của đại ca cũng dám tranh à? Không muốn sống nữa à?”

“Tranh mẹ câu ấy, cút! Tưởng Húc Nhiên ném Vương Hạo ra lại đá cậu ta một cái, ngoảnh đầu nói với Chu Tranh, “Cậu đừng nghe cậu ta nói linh tinh.”

Vương Hạo nhanh nhẹn lướt qua, “Nói linh tinh cái gì? À đúng rồi, ba người các cậu đều ở lớp hai, nhất định sẽ có kịch hay.”

Cặp sách của Chu Tranh đập thẳng lên đầu cậu ta, Vương Hạo gào lên, “Tưởng Húc Nhiên cậu có thể đừng ra tay độc ác vậy không hả? Đừng cho rằng tớ không đánh cậu?”

“Anh Tranh?” Giọng nói vô cùng dịu dàng nũng nịu.

Cuộc ầm ĩ của hai người lập tức dừng lại, Chu Tranh bước nhanh lên bậc thềm.

Phương Linh Lợi xông thẳng lên phía trước chắn trước mặt Chu Tranh, cô ấy không buộc tóc mà buông xõa. Khuyên tai lung linh trên dái tai lấp lánh dưới ánh mặt trời, môi cũng đỏ bất thường.

“Chào buổi sáng anh Tranh.” Cô ấy mau chóng đưa bữa sáng qua và nói, “Mang cho anh đó.”

Chu Tranh vòng qua Phương Linh Lợi, “Mang theo bữa sáng của cô, bấm nút biến.”

Phương Linh Lợi và Chu Tranh cũng được coi là thanh mai trúc mã, sinh ra trong cùng một bệnh viện, sống cùng ở một khu đại viện. Cấp hai cùng lớp, cấp ba cùng trường. Phương Linh Lợi cho rằng sau này cô ấy sẽ cùng Chu Tranh sống chung dưới một mái nhà. “Chuyện hôm qua em rất xin lỗi, em không nên nổi nóng với người khác. Anh biết đó, bình thường em không phải loại người đó. Anh Tranh, em thật sự rất thích anh, bây giờ anh không thích em cũng không sao, kiểu gì cũng có một ngày anh sẽ thích em.”

Vương Hạo trợn tròn mắt, “Kinh khủng vậy?”

Tưởng Húc Nhiên thong dong như đang xem kịch.

“Ngày này không tồn tại.” Chu Tranh bước nhanh về phía trước, mặt không biểu cảm lật nhìn dẫn đàn trường, “Không muốn chết thì tránh xa tôi ra một chút.”

“Anh Tranh lạnh lùng vô tình, tim cứng như sắt, bao nhiêu năm nay số cô gái anh ấy từ chối nắm tay nhau có thể vòng một vòng quanh Đức Thuận rồi.”  Vương Hạo cười thành tiếng, “Phương Linh Lợi cậu có thể chọn người dễ theo đuổi hơn không?”

“Chẳng lẽ theo đuổi cậu?” Phương Linh Lợi nói, “Vương Hạo, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

Trang chủ diễn đàn có một bài viết đang nổi, tiêu đề: Nhan sắc đẹp tuyệt trần trong hội chào đón học sinh mới của Đức Thuận, lựa chọn hoa khôi Đức Thuận.

Chu Tranh mở ra, một tấm ảnh cực lớn xuất hiện, đó là góc nghiêng của một cô gái. Ánh nắng chiếu trên đỉnh đầu cô, làn da trắng như tuyết như phát ra ánh sáng trong suốt. Phía dưới hàng mi dày là đôi mắt thuần khiết, người chụp chọn góc độ rất tốt, xinh đẹp đến nỗi mắt nhìn mà tim rung động.

Triệu Tiêu Dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro