#2 Dark EverStrange

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap nì nhẹ nhàng thoi

hong có porn đâu :>>>>

và tôi muốn lưu ý thêm là fic này chia phần không theo tuyến tính, nghĩa là không theo thứ tự dòng thời gian ấy, nó sẽ loạn hết cả lên

và tôi không muốn (thực ra là không thể) sắp xếp lại (nó lạ lắm)

enjoy ~

_

Gã đã ở lại trong Cagliostro được ba trăm năm.
Thư viện ma thuật ở đây lưu trữ một lượng lớn sách, sách phép thuật thời gian bị Casillius đánh cắp và những cuốn sách cổ có tác dụng thay đổi vật chất, thần giao cách cảm và dịch chuyển tức thời. Mỗi thứ đều là bảo vật tối cao của các pháp sư. Nhưng gã vẫn chưa tìm ra câu trả lời duy nhất. Cuốn sách của sự thật có thể hủy bỏ hoặc xây dựng lại một thế giới chỉ trong một thần chú. Sau khi linh hồn gã bị chia làm đôi, gã phải lấy được phần còn lại kia để chắc chắn mình không gặp chuyện nghiêm trọng.
Everett đang ngồi cách đó không xa, mặc bộ đồ xám có phần lạc lõng trong ngôi đền ngoại đạo. Gã không hạn chế hoạt động của con người đó vào những ngày trong tuần, vì vũ trụ này là nhà tù khổng lồ không thể trốn thoát. Trong mắt của Everett, đây là một thành phố cô đơn được xây dựng bởi những tảng đá khổng lồ trong một khu rừng nhiệt đới kỳ lạ. Bầu trời luôn mưa và mù mịt. Everett thậm chí còn không biết rằng đây vẫn chưa phải là trái đất.
Một con đại bàng khổng lồ với sáu cánh xuất hiện trong mảng sáng, và nó bị ngọn lửa của Strange Supreme thiêu rụi thành tro chỉ trong một nốt nhạc - đây vẫn chưa phải là sức mạnh mà gã ta ham muốn, và chu kỳ giết chóc và hấp thụ thật khó chịu. Vị Pháp sư tối thượng dừng lại, và người với mái tóc bạch kim ở quá gần, như thể anh không sợ bị nhấn chìm bởi ngọn lửa vừa giết chết một con quái vật khổng lồ.
"Anh chỉ lặp lại một điều mỗi ngày." Everett nói.
Pháp sư tối thượng không quay đầu lại, "Luyện tập."
"Loại luyện tập này," bên kia dường như đang lẩm bẩm với chính mình, "nó sẽ chỉ cho phép anh hấp thụ những kẻ thù mà anh không thể giết."
Gã ta cảm thấy một dòng chảy ngầm tinh vi , và Everett đang cố gắng hiểu gã. Đó có thể là bản năng của một đặc vụ, hoặc anh vẫn có ý nghĩ nực cười là muốn quay trở lại với Strange kia, đôi mắt của pháp sư lạnh lùng, "Ta giết kẻ thù không kém bạn trai của em đâu. "
Everett dừng lại một lúc." Stephen chỉ bảo vệ những quy tắc cần thiết. Anh ấy không chủ động tìm kẻ thù. "
Hắc ma đạo sĩ chế nhạo," Đối tác chính trực thì luôn có lý do cao siêu. Em có thực sự tin không, trong cuộc tranh cãi này? "
Everett né ánh mắt gã và lên tiếng sau một hồi im lặng, "... Tại sao anh không giết tôi?"
Cuộc trò chuyện hôm nay hơi qúa nghiêm trọng. Đã không còn một sinh vật sống nào để nói chuyện với Dark Strange trong một thời gian dài, "Nếu em còn sống, hắn sẽ tìm cách cứu em và ta muốn có Eye of Agomoto."
" Anh nghĩ rằng anh ấy sẽ đưa anh Eye of Agomoto?"
"Thế giới này được bảo vệ bởi ma thuật từ bảy chiều không gian tối, chỉ Pháp sư tối thượng mới có quyền ở đây. Hắn ta không phải là đối thủ của ta."
Chìa khóa biến thành một viên đá và được giấu trên trán gã. Chỉ có duy nhất gã mới có thể mở ra thế giới này với Everett. Nếu muốn giành lại người thương, Strange chỉ có thể đổi nó bằng Eye of Agomoto.
Everett nói một cách yếu ớt, "Strange là Pháp sư tối thượng."
Mắt anh chìm xuống, xích ma thuật xuất hiện và ngay lập tức khống chế anh, siết cổ Everett. Con người này bị nhấc lên không trung, giống như con thiêu thân mắc kẹt vào mạng nhện. "... Ta đã đánh bại hắn hơn một lần, ngay cả trước mặt em, hắn còn chẳng thể nào bảo vệ em. Vậy thì là Pháp sư tối thượng ở đâu ra?"
Sau đó Everett bị đập xuống nền đất thật mạnh, anh liền lau đi máu chảy ra từ khóe miệng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, "Anh sẽ thất vọng, tôi đối với anh ấy không quan trọng tới vậy đâu."
Cái loại lãnh đạm bình tĩnh tới chết chỉ có thể đến từ một người là đặc vụ kỳ cựu, điều này làm cho Dark Strange không quen, và con mèo vẫn nên vẫy vẫy bàn chân của nó để trở nên dễ thương hơn.
Gã búng ngón tay, và các tay sai xuất hiện từ hư không, con rắn đen ngoằn ngoèo bao quanh Everett. Everett kêu lên trong tiềm thức, cố gắng trốn thoát nhưng bị xúc tu cuốn vào cổ chân, và anh loạng choạng bước xuống đất, quỳ xuống trước mặt Pháp sư tối thượng. Gã đưa chân móc cằm Everett.
Đôi mắt xanh ấy cũng đã từng nhìn Strange như thế này. Tuyệt vọng và đau đớn, mang đến cảm giác tức giận mơ hồ và thôi thúc phải dừng lại – Hay lắm, cái cảm giác ấy vẫn tồn tại. Hãy đến để giải cứu người yêu của mày đi, Strange.
Những sinh mệnh hèn mọn như con kiến ​​này, gã có thể giết chết con người này mà không cần một ngón tay út, và nó thậm chí có thể đau đớn hơn hàng triệu lần so với thời điểm này.
Gã để tay sai bắt đầu chơi đùa.
"Vậy thì, chúng ta hãy cứ chờ xem."
***

Everett sẽ luôn mơ về ngày anh được thoát khỏi Strange.
Báo động vang lên khắp thành phố New York. Khi anh sơ tán tòa nhà trụ sở, toàn bộ khu nhà gần như bị phá hủy bởi một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện trong không khí loãng. Mặc dù S.H.I.E.L.D. đã gọi Avengers, nhưng Đặc vụ Ross không phải là kiểu người chờ ai đó đến giải cứu. Gió đầy cát bay và đá bay, và một cái thùng rác quay tròn suýt đập anh vào một cái gờ đá, và ai đó đã tóm lấy anh ta.
"Stephen!"
Thân hình đứng thẳng trong chiếc áo choàng màu đỏ xuất hiện, quả thực khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Ở lại đây và không được di chuyển." Strange không nhìn Ross mà cố định nhìn bầu trời đen kịt phía trên.
Everett nói: "Tôi biết phải làm gì, anh nhanh lên để dọn dẹp mớ hỗn độn."
Bạn trai của anh không hứa hẹn, nhưng bảo với anh đừng đi ra ngoài và biến mất. Everett quyết định tìm một chỗ nấp trước, nhưng khi anh ở một mình, một âm thanh nào đó tràn vào tai anh theo gió, thấp thoáng trong tiếng còi nhọn hoắt.
... Đừng sử dụng câu thần chú đó.
Anh lắng nghe, cố gắng tìm ra nguồn phát ra âm thanh, nhưng trong giây tiếp theo, anh bất ngờ bị cuốn vào không trung cách xa một nghìn mét. Tiếng kêu thảm thiết bị nhấn chìm bởi tiếng gầm thét chói tai, và một bóng người màu đỏ đã kịp thời chặn lại. Strange ôm lấy Ross trước khi anh có thể nói. Bất ngờ anh nhìn thấy Eye of Agomoto bị rơi và bay trong không trung. Anh đưa tay ra trong tiềm thức, nhưng anh không thể chạm tới viên đá màu xanh lá cây đậm cho dù anh cho có với xa đến đâu. Anh liều mạng gọi tên Strange, may mắn thay, chấm đỏ bắt mắt xuất hiện ngay trên vùng gió xoáy, Everett cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát, anh không nhận ra một mảng sáng cực lớn đang lặng lẽ xuất hiện dưới mình.
Đây không phải là mảng sáng của Strange, vì vậy sự hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt của pháp sư trong giây lát. Everett chỉ cảm thấy có một lực không thể cưỡng lại được đang hút mình xuống, cả người không thể cử động giống như bị một sợi dây vô hình trói lại, bóng tối lan nhanh từ lúc đó, nhưng mắt anh vẫn có thể nhìn thấy.
Anh có thể thấy rõ ràng rằng tại thời điểm anh và viên đá rơi xuống đồng thời, Strange đã chọn bắt lấy Eye of Agomoto.

Anh đang chạy trong tuyệt vọng. Sau khi anh ngã xuống, con quái vật đen tối như màn đêm vĩnh hằng mở cái miệng đáng sợ, mùi xác chết và thối rữa bùng lên trong màn đêm đen kịt xung quanh.
Chỉ là cơn đau xé xác không đến như mong đợi. Khi Everett mở mắt lần nữa, trên bầu trời đêm xuất hiện một chiếc áo choàng khổng lồ phía trên xác con quái vật đẫm máu.
"Em thực sự không có trí nhớ lâu. Em đã quên lần cuối cùng em phải chịu đựng sao?"
Có vô số yêu quái và quái vật sống trong vùng đất xung quanh. Đó là một khu vườn đặc biệt của Pháp sư tối thượng, những con quái vật đó đã mất trí óc và không tuân theo mệnh lệnh của bất kỳ ai, và dựa vào bản năng để giết chết bất kỳ sinh vật sống nào rơi xuống trước mặt chúng. Everett rõ ràng là đang rất sợ hãi, anh dựa vào một cái cây khổng lồ và chống đỡ cơ thể mềm mại của mình, mặc dù hơi thở của anh vẫn chưa dịu xuống nhưng anh đã thể hiện sự dũng cảm bất ngờ.

"... Tôi sẽ tiếp tục chạy."

Strange Supreme không nói gì, với những tia lửa màu cam nhấp nháy trên tay. Trong đêm tối, một tiếng quái vật khó tả từ sâu trong khu rừng rậm rì rầm rì.

Đột nhiên một con quái vật to lớn bốc lửa nhảy ra khỏi khu rừng rậm. Nó bị hấp dẫn bởi mùi máu. Nó gầm lên và mở cái miệng khổng lồ lao về phía Everett. Đã quá muộn để Everett kêu lên, Pháp sư tối thượng đã dùng một sợi xích vô hình kéo anh trở lại vòng tay của gã và triệu hồi một mảng sáng rực rỡ. Con quái vật ngay lập tức bị cắt thành hàng triệu mảnh và máu chảy khắp bầu trời, giống như một cơn mưa rào của những cánh hoa đỏ.

Everett vẫn nhắm chặt hai mắt, không biết kẻ địch đã bị quét sạch từ lâu, Dark Strange cúi đầu xuống, bất giác thấy bàn tay của anh kề vào ngực trước của gã. Con người thật nhỏ bé và đáng thương, không thể hiểu được sự vĩ đại của chiều không gian bóng tối, và con người quá yếu đuối và ngờ ngệch, ngay cả khi Everett biết rằng gã ta không phải là Strange thật sự, anh sẽ vô thức tiếp cận vòng tay này khi nguy hiểm ập đến. Tình yêu và lòng thương xót dâng lên từ sâu thẳm tâm hồn cứ lởn vởn trong tim gã. Nó đến từ ý thức của một Strange khác, và gã không thể cắt đứt hoàn toàn phần linh hồn này. Loại cộng hưởng này luôn khiến gã ta chán ghét, và càng đối xử tàn nhẫn hơn với nô lệ của mình.

"Nếu em thích trốn thoát thì cứ tiếp tục đi. Những thứ ở đây chưa từng nếm qua mùi vị thịt người. Chúng sẽ xé em ra từng mảnh."

Everett nghiến răng nói: "Tôi không sợ chết".

"——Nhưng ta sẽ không để cho em chết. Ta có thể để cho bọn chúng ăn thịt em, sau đó hồi sinh em, cả chu kỳ, chỉ có chu kỳ sợ hãi trước khi chết, em nên biết ta có khả năng này."

Everett cúi đầu xuống, và những chấn động đó có thể được cảm nhận bởi Strange Supreme. Vào lúc này, Everett sợ hãi trước Pháp sư tối thượng hơn trước những con quái vật đó. Strange Supreme thích những nỗi sợ này từ anh, và nỗi sợ hãi là một dạng khác của sự quan tâm.

Gã trở nên thích thú, vì vậy gã tùy ý mở ra một nụ hôn thô bạo, và sau khi đôi môi mềm mại bị gã chiếm lấy, gã cắn mạnh chúng cho đến khi bắt đầu chảy máu. Gã ta cảm thấy mình đã trở thành một con quái vật khát máu nào đó, hoàn toàn do bản năng điều khiển để nuốt chửng con mồi trong tầm mắt vào bụng. Everett bật ra một tiếng thút thít và kháng cự, nhưng nụ hôn không đúng lúc này đã làm giảm bớt căng thẳng do vụ giết chóc kia gây ra. Sau một hồi, chiếc lưỡi nhỏ bắt đầu đáp lại.

"Hmm ..."

Dark Strange buông anh ra, đôi môi của Everett vốn đã đỏ mọng giờ sưng lên, vẻ ngoài đầy cảm xúc đó gợi lên trong tâm trí gã rất nhiều ký ức, và không gì có thể ngăn gã hôn anh, yêu thương anh, ý thức thanh nhã kia kèm cảm giác hài hòa xuyên qua tầng tầng lớp lớp đa vũ trụ, khuấy động trái tim gã ta và đối phuơng cùng một lúc, Pháp sư tối thượng khịt mũi và bật cười một cách kỳ lạ.

"Xem ra hắn rất thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro