Đồng hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lưỡng tình tương hứa, hai người có thể nói là như keo như sơn, mỗi ngày ra thì cùng xe, nằm thì cùng phòng. Bạch Ngọc Đường mặc dù tự xưng phong lưu thiên hạ, nhưng cũng là lần đầu biết mùi vị tình yêu, chỉ cảm thấy một khắc cũng rời không được Triển Chiêu. Hơn nữa Triển Chiêu lại là một người nhân từ nương tay, bắt phạm nhân thường xuyên vì không đành lòng hạ tay kiên quyết mà khiến mình bị thương, Bạch Ngọc Đường làm sao chịu được, khuyên y đừng có thủ hạ lưu tình y lại không nghe, liền đành phải ra hạ sách này, coi chặt bên cạnh y, nhằm có thể thay y chắn hết thảy cực khổ.

Ai ngờ phòng được nhất thời, lại phòng không được dài lâu. Bao đại nhân có nhiệm vụ khẩn cấp muốn hắn đi lo liệu, Triển Chiêu ở bên trong phủ lại không buông (việc) được, hắn đành phải tự mình đi. Mấy ngày này, Triển Chiêu khi bắt đạo tặc Yến Thanh Vân bị trọng thương, chờ lúc hắn trở về, đã nằm ở giường, hôn mê bất tỉnh.

Bạch Ngọc Đường vừa đau lòng vừa sốt ruột, ngày đêm canh bên người Triển Chiêu, cẩn thận chăm sóc, lại thêm Công Tôn tiên sinh chuyên tâm cứu chữa, người cuối cùng đã tỉnh, tuy vẫn không thể đi lại, nhưng tính mạng đã không ngại, Bạch Ngọc Đường càng thêm cẩn thận chăm sóc.

Lại qua một thời gian ngắn. Hôm nay, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trêu đùa ở trên giường, hi ha nửa ngày rồi Triển Chiêu ngủ mất, lại một lát sau, hắn cũng ngủ.

Miêu Nhi, ta phải đi...

Đừng đi, đừng đi, Ngọc Đường...

Miêu Nhi, ta thật sự phải đi rồi. Đáp ứng ta, ta đi rồi phải sống thật tốt.

Ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không bỏ lại mình ta mà đi, Ngọc Đường, đừng đi...

Ngọc Đường, Ngọc Đường... Kêu ra tiếng, Triển Chiêu đột nhiên ngồi dậy, tim còn đang đập thình thịch, y lại thở phảo một hơi, thì ra là mộng, hắn không có việc gì. Tưởng tượng bộ dáng ủy khuất lúc trước của Bạch Ngọc Đường khi kéo tay mình không chịu buông, nhất định bắt mình hôn hắn một cái lại bị cự tuyệt, Triển Chiêu không khỏi bật cười, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ cũng sẽ chỉ ở trước mặt mình lộ ra biểu tình như trẻ con như vậy đi. Không đúng, hắn đâu? Triển Chiêu chợt phát hiện Bạch Ngọc Đường lại không ở bên người, nhanh chóng khoác y phục rời giường, mới phát hiện bên ấm trà trên bàn có một từ giấy trắng, bỗng có chút dự cảm không tốt, y một tay cầm tờ giấy lên: Miêu Nhi, ta có việc ra ngoài một chút, lập tức sẽ trở lại. Nghĩ đến giấc mộng vừa mới, Triển Chiêu lập tức mặc khoác ngoại y, tập tễnh ra khỏi cửa phòng.

Đúng lúc Mã Hán đang qua trên hành lang, bị Triển Chiêu giữ chặt: "Ngọc Đường đâu?"

"Triển đại ca, ngươi tỉnh rồi? Cảm giác khỏe chút nào chưa?" Thấy hắn tinh thần không tồi, Mã Hán thật cao hứng.

"Ta hỏi ngươi Bạch Ngọc Đường đâu?" Triển Chiêu hổn hển quát.

"Chuột bạch... Bạch... Bạch hộ vệ à? Đại nhân gọi hắn đến thư phòng phân phó sự tình rồi đi." Mã Hán kinh hãi, chưa từng thấy Triển đại ca hung dữ như vậy, phải là hắn chưa từng hung dữ với ai, đương nhiên ngoại trừ con chuột bạch kia.

Triển Chiêu lập tức xông về phía thư phòng Bao đại nhân, đẩy cửa vào, Bao đại nhân đang ngồi ở trước bàn trầm tư.

"Đại nhân, Ngọc Đường đi đâu rồi?"

"Triển hộ vệ à, vừa rồi có người tới báo nói trong rừng cây ngoài thành phát hiện đạo tặc Yến Thanh Vân kia, Bạch hộ vệ nói ngươi bị thương rất nặng, tự hắn đã đi tra xét rồi."

"Nếu vậy, thuộc hạ cáo lui." Triển Chiêu chỉ cảm thấy bất an trong lòng từ từ tăng thêm, muốn lập tức tìm Bạch Ngọc Đường, chứng minh đúng là hắn không gặp chuyện gì không may. Lại bị Công Tôn tiên sinh gọi lại: "Triển hộ vệ, thương thế của ngươi mới vừa có chuyển biến tốt, thân thể sợ chống đỡ không được, vẫn là đừng đi, Bạch hộ vệ hẳn là không có việc gì."

"Vâng, đại nhân." Triển Chiêu nhìn bộ dáng hiện tại của chính mình, đã là đi cũng không nổi, đành phải làm tư thế cáo lui, trở về phòng ngủ.

Triển Chiêu vẫn thấy lo sợ, khi đang đứng ngồi không yên, ngoài phòng có tiếng người xôn xao. Vội đứng dậy nhìn, vừa vặn có nha dịch muốn tới gõ cửa phòng y, nguyên lai là Bao đại nhân cho mời. Mới vừa bước vào thư phòng Bao đại nhân liền thấy chuôi bảo kiếm bạch sắc, "Kiếm của Ngọc Đường, hắn đâu?" Triển Chiêu cực kỳ sợ hãi hỏi.

"Bọn thuộc hạ tại bên sơn nhai mười dặm ngoài bìa rừng thành đông tìm được thanh kiếm này..."

Những lời còn lại Triển Chiêu không còn nghe được: Ngọc Đường đã xảy ra chuyện! Không, hắn không có việc gì, hắn chẳng qua là bị thương, hắn còn đang chờ ta đi tìm hắn, ta phải đi tìm hắn. Triển Chiêu mới vừa đứng lên liền hoa mắt, ngã xuống.

Khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy ngực đau kịch liệt, vừa định ngồi dậy, lại bị người đè xuống, là Công Tôn tiên sinh, đưa cho y một viên thuốc bảo y uống, Triển Chiêu nghe lời uống hết.

"Triển hộ vệ, trước đừng cử động, tĩnh tâm nghe ta nói. Đã tìm được Bạch hộ vệ rồi, hắn trúng độc, sau khi ngã xuống sơn nhai thương thế quá nặng, sợ là không được. Triển hộ vệ, hắn ở ngay phòng cách vách, ngươi đi xem hắn, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng đi." Công Tôn tiên sinh cố nén lệ nói.

Hắn kinh ngạc nhìn vẻ mặt Triển Chiêu vốn thống khổ không chịu nổi dần bình tĩnh trở lại, giống như sớm đoán được kết quả này.

"Ta đây phải đi." Triển Chiêu thoáng nở nụ cười, giống với nụ cười thường ngày, nhưng không hiểu sao, nụ cười ấy ở trong mắt Công Tôn tiên sinh lại bi thương như thế.

Hai người vào phòng Bạch Ngọc Đường, Công Tôn tiên sinh bảo những người khác ra ngoài chờ, để phòng lại cho hai đứa nhỏ số khổ này.

Bạch Ngọc Đường sắc mặt trắng bệch, cả người đầy máu, nhưng tinh thần rất tốt. Hắn biết Triển Chiêu yêu nhất nhìn hắn cười, cho nên vừa thấy Triển Chiêu liền cười hỏi: "Miêu Nhi, đáp ứng ta một chuyện, được không?".

"Được..."

"Ngươi biết là chuyện gì à? Liền tùy tiện đáp ứng." Bạch Ngọc Đường có chút bất mãn.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không thương tâm, ta sẽ sống thật tốt, không để ngươi lo lắng."

"Ngươi là giun trong bụng ta hả, biết Ngũ gia nghĩ cái gì. Bất quá lần này ngươi đoán sai rồi, nghĩ Ngũ gia là nhân vật như thế, con mèo ngươi lại ngoan cố như vậy, ngươi có thể không thương tâm sao? Ngươi nếu thực không thương tâm Ngũ gia cũng không chấp nhận! Cho nên Ngũ gia cho phép ngươi thương tâm, nhưng chỉ ba ngày, nghe rõ chưa? Ba ngày đấy! Sau đó, ngươi phải để Ngũ gia ở trong lòng, nhớ thật kỹ, phải cười mỗi ngày, nhớ kỹ, Ngũ gia sẽ nhìn ngươi."

"Ngọc Đường, ta đáp ứng ngươi. Ngươi cũng đáp ứng ta một chuyện được không?" Triển Chiêu nén lệ nói.

"Được chứ."

"Ta cũng chưa nói là chuyện gì mà! Ngươi liền đáp ứng luôn?"

"Không phải là bảo Ngũ gia sau khi rời khỏi ngươi không được lại nơi nơi phong lưu nữa sao? Yên tâm, Ngũ gia đã muốn Miêu Nhi ngươi rồi, thì chỉ biết yêu mình ngươi, tuyệt sẽ không lại liếc mắt nhìn người khác một cái..."

"Ngọc Đường! Ngươi..."

"Đừng giận đừng giận, nói đùa thôi. Ngũ gia đáp ứng ngươi, đường hoàng tuyền quyết không đi trước, ta sẽ theo bên cạnh ngươi chờ ngươi, đến lúc ngươi có thể buông thanh thiên của ngươi, dân chúng của ngươi, tất cả của ngươi, lại cùng ngươi đi, được không?"

"Được. Ngọc Đường, lại gọi ta hai tiếng Miêu Nhi được không?"

"Miêu Nhi, Miêu Nhi, Miêu Nhi..." Thanh âm dần dần thấp xuống.

"Ngọc Dường, ngươi an tâm ngủ đi, ta nhất định sống thật tốt." Triển Chiêu cười nói.

Trong vòng ba ngày, thi thể Bạch Ngọc Đường lưu lại Khai Phong Phủ, Triển Chiêu chưa từng rời khỏi cánh cửa phòng một bước, chỉ ở bên cạnh hắn. Ba ngày sau, thi thể Bạch Ngọc Đường được bốn vị huynh trưởng đón đi, an táng ở Hãm Không Đảo.

Thời gian thấm thoát, chỉ chớp mắt đã mười bốn năm qua đi, Triển Chiêu đã ba mươi chín rồi. Trong mười bốn năm này, Triển Chiêu chưa từng bước lên Hãm Không Đảo một bước, chưa từng bái tế Bạch Ngọc Đường một lần, y vẫn như trước, mỗi ngày bận công vụ, bôn ba khắp nơi. Khai Phong Phủ đã có chút bất đồng, Bao đại nhân một năm trước bệnh qua đời, Công Tôn tiên sinh lập tức cáo lão, hiện tại chỉ còn lại Triển Chiêu cùng tứ đại giáo vệ. Triển Chiêu chưa từng rời khỏi là (bởi) trước lúc Bao đại nhân mất dặn y tiếp tục vì Khai Phong dốc sức một năm, tứ đại giáo vệ cũng là Bao đại nhân lưu lại hiệp trợ y.

Một ngày Triển Chiêu xuất ngoại bắt cướp, do phạm nhân quá đông, hắn lại có thương trong người, bị tên cầm đầu một kiếm đâm vào ngực, thời điểm được đưa về Khai Phong đã không xong.

Triển Chiêu bảo tứ đại giáo vệ mời người trong phòng đi hết rồi, lẳng lặng nằm ở trên giường, bên người đặt Cự Khuyết của mình cùng Họa Ảnh của Bạch Ngọc Đường (những năm gần đây, đều là chúng nó theo bên cạnh y). Y đang đợi người, chờ một người đã rất lâu rồi.

Đêm càng khuya.

Bỗng nhiên, Triển Chiêu trên giường nở nụ cười: "Ngươi đến rồi?"

"Miêu Nhi, ta tới đón ngươi." Người bên giường một thân bạch y như tuyết, vẫn là nụ cười tà mị ấy.

"Mười bốn năm rồi, rốt cục lại nghe được câu 'Miêu Nhi' này" Triển Chiêu thổn thức nói, "Chúng ta đi thôi."

Triển Chiêu nhắm mắt lại, nói ra chút hơi sức cuối cùng.

Rồi sau đó một bạch một lam hai thân ảnh cùng nhau biến mất ở trong phòng. Vẫn có tiếng nói nhỏ không ngừng truyền đến: "Miêu Nhi, chúng ta vậy có thể nói là 'kết phát đồng chẩm tịch, hoàng tuyền cộng vi hữu' (thành thân chung chiếu gối, hoàng tuyền cùng hợp táng) đi?"

Miêu Nhi, vô luận sinh tử, kiếp này Bạch Ngọc Đường sẽ chỉ đồng hành cùng ngươi.

Kết phát đồng chẩm tịch,Khuyết Ảnh hành hiệp nghĩa; hoàng tuyền cộng vi hữu, Chiêu Bạch hoàn bỉ dực (thành thân chung chiếu gối, Khuyết Ảnh hànhhiệp nghĩa; hoàng tuyền cùng hợp táng, Chiêu Bạch còn liền cánh).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro