105. Người nào đó hộc máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thánh......... thánh long hoàng kim......"

Thú hình Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ so với thú nhân phổ thông bình thường không chỉ lớn gấp đôi, cứ như là hình tượng ma long trong Tây Phương huyền huyễn vậy, vảy với ánh vàng rực rỡ, một đôi cánh màu đen mọc ra từ lưng hắn, so với Tần Mộ Ngôn càng phô bày thêm khí phách ngạo nghễ. Đối với địa long bình thường mà nói, cánh chẳng qua chỉ là vật trang sức mà thôi, bọn họ chỉ biết đào hang, cũng sẽ không bay.

Toàn bộ gia tộc Ngũ Thập Lam chỉ có một ngoại tộc, đó chính là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Độ tinh khiết về huyết mạch của hắn tuy rằng không bằng thánh long hoàng kim, nhưng hắn lại là hợp thể của địa long cùng thánh long hoàng kim: lòng đất, đất liền, không trung, ba thứ. Thánh long hoàng kim sẽ không đào hang, nhưng hắn sẽ. Địa long sẽ không bay lượn, nhưng hắn cũng sẽ. Toàn bộ gia tộc Ngũ Thập Lam đều đem Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trở thành kiêu ngạo của bọn họ, trăm ngàn năm qua, hắn là tên duy nhất tiếp cận gần tới con cháu của thánh long hoàng kim.

Thoạt nhìn ban đầu, Vệ Tuyển Dương cũng tưởng rằng hắn đang khiêu khích một đầu thánh long hoàng kim. Nhưng khi nhìn kỹ lại, cảm giác lại không đúng, ngoại hình hắn cùng thánh long hoàng kim tương tự, nhưng khác biệt vẫn phải có, ít nhất cái sừng tia chớp màu đen trên mũi hắn thánh long hoàng kim không có.

"Không, không đúng, mọi người không cần hốt hoảng, không phải thánh long hoàng kim." Vào lúc này gặp thánh long hoàng kim, bọn họ còn không biết sống chết khiêu khích đối phương, đây tuyệt đối là tin dữ. Vệ Tuyển Dương cực lực muốn trấn an cảm xúc của Thạch Hải cùng Nghiêm Phong xuống. Tuy rằng Vệ Tuyển Dương cố chấp cho rằng đại gia hỏa đột nhiên xuất hiện này không phải là thánh long hoàng kim, nhưng chẳng phải không có khác biệt nhiều sao? Thực lực của đối phương chính là mang tính áp đảo, bọn họ ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có.

Lúc này, không phải Vệ Tuyển Dương nói không cần hốt hoảng là bọn họ có thể không hoảng hốt, Thạch Hải trực tiếp lui về phía sau vài bước, ấp úng nói: "Vảy màu vàng, là thánh long hoàng kim. Chúng ta mạo phạm thánh long hoàng kim rồi."

Mắt thấy Vệ Tuyển Dương không trấn áp được nữa, Tô Á bước về trước một bước. Hắn đứng bên người Vệ Tuyển Dương, nhìn thẳng về phía Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. "Chỉ là một tên địa long biến dị thôi, cũng không phải thánh long hoàng kim. Điểm thường thức ấy cũng không có dù tu luyện đến địa giai vẫn là kẻ vô dụng!"

Lời này nếu là dưới tình huống bình thường nói, Thạch Hải cùng Nghiêm Phong khẳng định không chấp nhận. Nhưng biến cố đột nhiên xuất hiện đã khiến cho bọn họ căn bản không còn để ý tới Tô Á nữa. Để cho hắn nói vài lời thì sao? Cũng không mất miếng thịt nào.

Thú nhân bình thường đối với sinh vật khổng lồ long tộc này luôn có một loại sợ hãi trời sinh. Trừ Vệ Tuyển Dương coi như bên ngoài còn trấn định ra, Thạch Hải cùng Nghiêm Phong đều đã muốn chống đỡ không nổi. Vệ Tuyển Dương đem những lời Tô Á nói nghe vào trong lỗ tai.

Hắn nhíu mày, hỏi lại: "Ngươi nói nó là địa long?"

Tô Á gật đầu, cái này rất rõ ràng được không, không thấy trên đầu con kia có giác ư (Editor: chữ giác ở đây là sừng ấy, tương tự như độc giác thú = thú một sừng), thánh long hoàng kim làm sao lại lòi ra độc giác, đó là thứ địa long độn thổ dùng. Tâm Vệ Tuyển Dương lúc này mới có thể để xuống. Tiến lên một bước đến trước mặt hắn, tính thử mở miệng nói: "Xin hỏi các hạ có phải người của gia tộc Ngũ Thập Lam không?"

Lúc này Vệ Tuyển Dương biết hai chữ khách khí viết như thế nào , hai chữ, nhưng trời sanh Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại không thèm chịu nể mặt mũi. Hắn không kiên nhẫn phát ra tiếng phì phì trong mũi, "Ngươi không phải nói lão tử là thứ bại hoại trong thú nhân ư, không có tư cách hướng ngươi khiêu chiến? Tiếng các hạ này lão tử nhận không nổi."

Không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, Vệ Tuyển Dương coi như hắn phủ nhận. Cảm thấy càng thêm xấu hổ, hắn rất ít khi làm ra tình trạng khí thế bức người như vậy, loại hành vi theo dõi canh chừng này, vốn đã không quang minh lỗi lạc. Thời điểm Vệ Tuyển Dương sẵng giọng khí thế mười phần, hắn cảm thấy chiến sĩ thú nhân có chút danh tiếng cũng sẽ không làm loại chuyện tự hủy danh dự này, ai biết sẽ gặp phải ngoại tộc như vậy.

Địa long, gia tộc Ngũ Thập Lam. Vảy màu vàng.

Đó không phải là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ư?

Hắn không phải mù đường sao? Vốn Vệ Tuyển Dương rất bình tĩnh, vì nghĩ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mù đường thì không thể nào xuất hiện ở trong này. Kết quả thế nhưng chính lại là hắn, trừ bỏ cái điểm mù dường không thể lý giải ra, những cái khác đều có thể giải thích rõ ràng.

Khó trách hắn sớm mai phục tốt, địa long cái gì, đào hang là bản lĩnh đặc biệt của gia tộc hắn, hắn tiến vào nơi này chính là dùng loại thủ đoạn không phải bình thường.

Tô Á cẩn thận đánh giá một lần Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, toàn thân một điểm vết thương cũng không có, hài hòa lại tự nhiên. vết thương nếu không ở trên người hắn, vậy vết máu trên đất từ đâu mà có?

Tô Á cúi đầu suy nghĩ một chút, hỏi thử: "Ngươi không phải một người chứ?" Thanh âm phi thường quỷ quái, có một loại cám dỗ kỳ dị, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không tự giác muốn đem mọi chuyện trong lòng nói thật ra.

Mắt rồng màu vàng cười như không cười nhìn về phía phi thú nhân nhỏ bé, bên trong lóe ra ý cười ranh mãnh, hai bên đều không có dời tầm mắt, cứ như vậy giằng co vài giây, Tô Á liền bắn ra một ngụm máu.

"Phốc......" Hắn che ngực khiếp sợ nhìn về phía Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Hắn am hiểu nhất là thuật thôi miên, rất dễ dàng có thể từ miệng người khác moi ra chuyện muốn biết, thế nhưng lần này lại thất bại. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, đến cùng là loại quái vật gì?

Cái này thật ra thì không trách được Tô Á, hắn đã tận lực, đáng tiếc tu vi Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ quá cao, trung kỳ Hồng Mông, một khi đột phá hậu kỳ Hồng Mông liền có thể trùng kích ngưỡng cửa Vương giai, thực lực như vậy, không phải một thuật thôi miên đơn giản của phi thú nhân là có thể khống chế. Chẳng những không thể khống chế, mà tùy tiện sử dụng còn có thể tạo ra hiệu lực phản ngược, tựa như phản thương từ truyền thừa vậy.

Một ngụm máu này của Tô Á, chính là bị hiệu lực phản ngược tạo thành.

"Ánh sáng của đom đóm cũng dám tranh cùng vầng sáng nhật nguyệt (Editor: QT nguyên văn đây "mễ lạp chi quang dã cảm đồng nhật nguyệt tranh huy"), tư vị phản thương dễ chịu không?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cười rất vui vẻ, tuy rằng hắn ở chỗ Ly Yểm ăn không ít thiệt thòi nhưng hiện tại cuối cùng đã có thể từ trên người những tên Sư Vương đoàn đòi lại.

Tình huống Tô Á rất không tốt, thuật thôi miên là một môn cấm thuật, mỗi lần sử dụng đều phải gánh vác phiêu lưu nhất định, cắn trả của thôi miên cũng không phải là thứ có thể đùa giỡn, đặc biệt hắn chỉ là một phi thú nhân với thể chất nhu nhược. Tô Á sử dụng cái này rất ít, mỗi lần sử dụng đều hết sức cẩn thận, lúc này coi như té một cú quá đau.

Ai bảo hắn nhìn nhầm, xem nhẹ thực lực Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Cái này cũng chẳng thể trách được hắn, tuy rằng xác thực truyền thuyết liên quan về Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ khá nhiều, nhưng đại đa số đều nói hắn là kẻ mù đường, không có nhắc tới trình độ tu luyện của hắn thế nào.

Một loạt động tác thật sự quá nhanh, ngay khi Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lộ ra câu châm chọc kia, biểu tình trên mặt An Nhiên quả thực tựa như thấy quỷ, hai mắt trừng vô cùng lớn, bên trong là một loại không thể tin. Tuy rằng An Nhiên cũng nghe được lời Tô Á hỏi, nhưng y không phải đương sự, hiển nhiên không phát hiện được quỷ dị trong đó, y chỉ biết Tô Á nhìn vào mắt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hỏi một câu "Ngươi không phải một mình đúng không?", trong nháy mắt An Nhiên liền nghĩ ngay đến một câu nói rất được lưu hành tại Hoa quốc lúc trước — phía sau lão tử có người.

Y còn chưa vì vui vẻ bật cười, liền nhìn thấy Tô Á "phốc" một tiếng phun máu.

Huyền huyễn quá đúng không?

Thú nhân bình thường không phải chỉ biết công kích vật lý thôi ư? Rõ ràng ngay cả một câu Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng chưa nói, thậm chí cũng không nhúc nhích lấy một cái, làm sao có thể tạo thành thương tổn cho Tô Á đến vậy? Đây cũng quá huyền huyễn rồi.

Lúc này, không chỉ An Nhiên suy nghĩ một trận lung tung, Cố Viêm cùng Tần Mộ Ngôn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cái loại thôi miên này, người được nó chọn làm kẻ truyền thừa vô cùng nghiêm khắc gần như đến độ hà khắc, bình thường chỉ chọn lựa phi thú nhân có ý chí tinh thần lực cùng ngũ cảm sâu sắc trong nội bộ tông tộc để tiến hành. Cho dù là vậy, có thể thành công cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thời điểm Tô Á tiến hành thôi miên đối với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, An Nhiên, Cố Viêm cùng với Tần Mộ Ngôn không cảm thấy khác thường gì cả, chỉ cảm thấy bọn họ đang trao đổi theo kiểu phổ thông bình thường, chỉ có bản thân người bị thôi miên mới có khả năng phát hiện không đúng, sau đó phá giải. Điều này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đại khái Tần Mộ Ngôn cũng nghĩ rằng chắc đã có chuyện gì đó xảy ra, hắn suy đoán có thể Tô Á nhân lúc bọn họ không chú ý đã đụng tay đụng chân gì đó, nhưng lại bị Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ phát hiện bắt lấy cơ hội phản ngược lại, hắn chỉ không nghĩ lại là thôi miên mà thôi.

Sau khi Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đắc ý nói ra câu kia. Ba người mới bừng tỉnh đại ngộ.

An Nhiên thở dài một hơi, chân tướng thường rất đơn giản, mẹ kiếp không cần suy nghĩ quá nhiều!

Điều này xuất hiện trên người Tô Á đã giúp giải thích một loạt trạng huống khác thường trước đó. Nói như vậy, người có đầu óc nghiên cứu tâm lý tại phương diện này đều sẽ tương đối biến thái, cùng một vấn đề, cách nhìn của bọn họ cùng suy nghĩ của người bình thường sẽ không giống nhau, Tô Á hẳn là thuộc về loại này, thôi miên là một nhánh của tâm lý học. Nếu ngay cả đối phương suy nghĩ gì cũng đoán không được, vậy làm sao hắn có thể truyền đạt ám chỉ, khiến kẻ đó ngoan ngoãn đem những thứ bản thân muốn biết nói hết ra.

Tô Á biết thôi miên, tin tức này tuyệt đối đủ khiến người khác giật mình.

Chỉ có An Nhiên là tương đối có phần tò mò nhiều, còn những người quen cũ tại Đế Đô cùng Sư Vương đoàn luôn cùng Tô Á chung đụng một chỗ, trong giây lát nghe được, đều có điểm khiếp sợ. Vệ Tuyển Dương thậm chí còn vụng trộm thở ra một hơi, hoàn hảo tên này còn có chút đạo nghĩa, không đối với mình xuống tay.

Thân ái, đối với ngươi cái loại binh tôm tướng tép thật sự là không cần, đặc biệt còn là loại binh tôm tu vị cao.

Áp lực cần thừa nhận thật sự là quá lớn.

Hơi có chút đầu óc, chỉ cần không phải bị buộc đến tuyệt cảnh, cũng sẽ không đối với người này động thủ.

Sau khi Tô Á bị Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lấy phương thức này chọc thủng lớp mặt nạ, tình huống liền vô cùng bất lợi, trong mắt hắn nửa điểm âm trầm cũng không có, Tô Á hướng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cười cười, vừa cười vừa nói: "Là ta đã nhìn nhầm, tin vỉa hè hại chết người." Nói xong câu này, hắn đưa tay sờ sờ vết máu bên miệng, dừng lại một chút, lại tiếp tục nói, "Ta mặc dù làm không đúng, nhưng các hạ ngươi cũng chẳng có phong phạm của cao thủ gì cả, cao thủ Hồng Mông thế mà lại trốn rình coi đội ngũ cấp thấp chúng ta như vậy, ngươi cũng quá coi trọng chúng ta rồi."

Thân ái!

Lời nói có gai như vậy hiển nhiên Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nghe hiểu. Hắn còn có thể nói gì? Nói với Tô Á hắn là bị ép buộc? Ân cứu mạng còn sâu hơn biển, hắn có thể cùng An Nhiên vạch rõ giới hạn quyết đoán phủi mông chạy lấy người sao?

Không nói đến ân cứu mạng, hắn ăn một bữa cơm của An Nhiên cũng cần phải trả.

Coi như những thứ này không có, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không dám đơn đả độc đấu lần nữa. Hắn từ đại lục phía Bắc bên kia chui hang dưới lòng đất thế mà lại trực tiếp chui đến bên cạnh truyền thừa chi địa của Terry, cảm thán vận khí của hắn thật quá tốt, liền đưa tay hướng lên đá truyền thừa sờ soạng một phen, một lần sờ này liền toi. Căn bản chính là trực tiếp bị thương nặng, nếu không phải hắn lui nhanh, bản thân đã phải công đạo ở trong này rồi.

Ở đâu ra vận khí tốt, đây là xui xẻo tám đời thì có. (Editor: vế sau nguyên bản là这是倒了血霉, ta ko dịch được nên ghi đại, ai bik chỉ ta nhé)

Thật sự là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không có dũng khí lại đi thêm lần nữa, hắn sợ lần chui tiếp theo sẽ đến được địa phương so với Sư Vương mộ càng quỷ dị hơn. Bọn An Nhiên xuất hiện giống như thượng thiên an bài cho hắn một vương tử cứu giúp thật sự, vương tử ôn nhu nấu một nồi thịt mỹ vị bưng đến trước mặt kỵ sĩ, bọn họ hạnh phúc chung sống cùng nhau.

Té!

Nha, tình huống này cho là đang kể chuyện cổ tích hả?

Hết chương 105

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro