107. Cửu cách bính đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mời Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ khoan động là cần dũng khí.

An Nhiên thấy được, thanh niên mặt bánh bao lui về sau hai bước, trong nháy mắt biến trở về thú hình.

Thời điểm nhìn từ xa vẫn không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn gần mới phát hiện, thú hình của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có bao nhiêu khổng lồ, chỉ là đầu thôi đã lớn gấp đôi so với Tần Mộ Ngôn không ít, chỗ sống mũi mọc ra độc giác, toàn khối tối tăm, ẩn ẩn hiện ta vài tia điện. An Nhiên thấy thế, nhưng lại tìm không ra bất cứ từ ngữ nào để ca ngợi hắn, kim quang lấp lánh cực kỳ giống thân thể thánh long hoàng kim, nhưng lại có thêm độc giác thiểm điện biến dị. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ quả thật có đủ điều kiện để tự mãn, vô luận là thực lực hay là thú hình.

Khoan động cần thời gian, quá trình này tuyệt đối không tính là tốt đẹp. Tần Mộ Ngôn đi theo Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, giúp chỉ đường cho hắn, An Nhiên không có theo bọn họ đi xuống. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là địa long, dù là địa long biến dị, nhưng thời điểm hắn khoan động cũng là bụi cát cuồn cuồn bay đầy trời.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã có thói quen với hoàn cảnh như vậy, thậm chí bụi đất bay tứ tung đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có, chỉ thấy hiện lên kim quang sáng bóng từ những chiếc vảy bén nhọn không dính bất kỳ hạt bụi nào. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là một ngoại tộc trong gia tộc địa long, không giống với những địa long khác lúc nào cũng toàn thân một màu đen khó được người thích, chỉ có hắn, bất cứ lúc nào cũng là quang vinh chói lọi.

Có lẽ lộ trình không dài, lại có thêm Tần Mộ Ngôn dẫn đường phía sau, địa động rất nhanh hoàn thành. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đứng ở cửa ra đầu kia coi chừng, Tần Mộ Ngôn trở về dẫn bọn An Nhiên qua.

An Nhiên nhìn thấy Tần Mộ Ngôn chui ra ngoài, trên mặt trắng nõn dính mấy chỗ đen đen. Y cười nghênh đón, giống như ảo thuật lấy ra một cái khăn ướt đưa tới. "Lau đi!" Tần Mộ Ngôn lắc đầu, không có nhận lấy, hắn nói. "Đi qua trước rồi lau cũng không muộn, động này tạo ra có chút vội, đi thêm một lần nữa còn không phải lại dính bùn."

Lần này trở về. Tần Mộ Ngôn ở phía trước mở đường, An Nhiên theo sát phía sau, sau đó là Cố Viêm, cuối cùng mới là Nhị Hắc. An bài như vậy chủ yếu bởi vì phía trước có Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trấn thủ, không có gì nguy hiểm. Nhưng phía sau lại không thể không coi chừng, tựa như Vệ Tuyển Dương không nghĩ tới sự tồn tại của bọn An Nhiên, hay An Nhiên không nghĩ tới sự tồn tại của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, nếu trong Sư Vương mộ đã xuất hiện ba hướng bất đồng, nếu không có người bảo về lỡ như có người từ con đường thứ tư đi vào thì sao. Ai có thể biết chứ?

Yêu thú Ly Yểm cản ở phía sau là quyết định sáng suốt.

Có lẽ từ trước gặp chuyện xui quá nhiều, nên lần này thuận lợi ngoài dự kiến, trong lúc đó cũng không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì phát sinh. An Nhiên lúc đi rất xúc động. Y vốn đã chuẩn bị tốt cho tình huống đột ngột phát sinh.

Chui qua địa động tối như mực, quả nhiên Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đang đứng canh chừng ở đầu kia, dưới vài lần bị chỉnh sửa, tính khí hắn đã phục tùng không ít, thu hồi miệt thị đối với phi thú nhân, hiện tại An Nhiên nói gì hắn đều ngoan ngoãn nghe theo, có thể không nghe sao, mang theo truyền kỳ đại yêu thú Ly Yểm, nói một câu không tốt liền trực tiếp động thủ, mẹ kiếp người nào mà gánh cho nổi?

Cửa ra đầu kia là một gian thạch thất nhỏ hẹp. An Nhiên cũng không nhìn ra có gì bất đồng, y cũng lười phí công phu đi nghiên cứu, nghiêng đầu qua trực tiếp hỏi Tần Mộ Ngôn: "Chính là chỗ này?"

Tần Mộ Ngôn lắc đầu.

Đôi mắt An Nhiên trợn to, "Không phải sao ngươi không để hắn tiếp tục đào. Mang chúng ta tới đây làm chi?" Y để Tần Mộ Ngôn đi theo Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vì cái gì? Không phải vì hy vọng Tần Mộ Ngôn đem phương hướng chỉ rõ ràng, tránh để tên kia chui tới địa phương kỳ quái sao, bây giờ nhìn lại, công lực mù đường quả là quá cường đại, ngay cả Tần Mộ Ngôn đi theo cũng không đáng tin được. Nhìn cái cách bố trí trang hoàng này, có thể khẳng định bọn họ còn ở bên trong Sư Vương mộ, An Nhiên không tin trong thời gian ngắn như vậy Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có thể lạc đường từ tòa mộ huyệt này sang tòa mộ huyệt khác.

Tần Mộ Ngôn còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, An Nhiên lại nói: "Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, nơi này rốt cuộc là nơi nào không?"

Lúc này, trừ bỏ Tần Mộ Ngôn, tất cả mọi người đều mờ mịt, bao gồm Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ khoan động. Hắn một đường chui tới đây ló đầu ra, vừa định nói phương hướng sai rồi, thế nhưng Tần Mộ Ngôn lại nói có thể, sau đó để hắn chờ chỗ này, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhìn ra vị trí đặc thù của Tần Mộ Ngôn trong đội ngũ này, thái độ An Nhiên đối với hắn cùng Cố Viêm cũng rất khác nhau, nếu Tần Mộ Ngôn nói vậy, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng vui vẻ bớt việc, chung quy, để một tên mù đường tìm được tọa độ chính xác của truyền thừa chi địa thật sự là một chuyện dị thường đau khổ bức bối.

Hắn có thể chui qua một lần cũng không thể nói lên việc hắn có thể chui lần hai, chuyện này tính ngẫu nhiên là rất cao.

Chuyện Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mù đường trên đại lục cũng không phải là chuyện bí mật gì, nhưng để chính hắn nói ra vẫn là khá ngượng ngùng, hắn sờ sờ đầu, uyển chuyển nói: "Ách...... Ta vốn muốn chui tiếp, nhưng hắn nói có thể." Vừa nói, ngón tay hắn một bên chỉ về phía Tần Mộ Ngôn.

Một người đáng tin như Tần Mộ Ngôn sẽ bắn tên không trúng đích sao? Hắn nếu đã nhìn rồi mà còn nói như vậy, vậy thì nhất định có nguyên nhân. Trực giác, phản ứng đầu tiên của An Nhiên chính là kiểm tra gian thạch thất này, trong này nhất định là có bí mật. "A Ngôn ngươi nói gì đi chứ, đừng treo miệng người khác vậy, nơi này có bảo bối gì mà phải mang chúng ta đến đây?"

Biết tính Tần Mộ Ngôn, chỉ có mình An Nhiên.

Quả nhiên, khóe môi Tần Mộ Ngôn nhếch lên, hắn đưa tay chỉ một hướng, nói: "Cách vách chính là truyền thừa chi địa."

Chỉ đơn giản như vậy? An Nhiên không tin.

Tần Mộ Ngôn còn nói: "Gian thạch thất này có một cơ quan nhỏ, có thể nhìn được tình huống cách vách, dựa theo kế hoạch của ngươi, không cần đi đến bên kia, ở trong này cũng có thể thực thi." Nói chuyện một nửa chính là thứ chán ghét nhất, Tần Mộ Ngôn coi như hiểu chuyện, chuyện nói ra cũng nhanh, hành vi nói một nửa rồi treo khẩu vị kẻ khác, An Nhiên thật sự rất muốn cho Nhị Hắc đánh hắn.

"Cơ quan nhỏ?" Chuyện nhìn lén đã tiên tiến đến độ có cơ quan nhỏ rồi sao?

Thân ái, ngươi lạc hậu rồi, cơ quan nhỏ trong miệng Tần Mộ Ngôn, tác dụng tuyệt đối không phải chỉ ở mức bình thường nhìn thôi. Trung Quốc không phải có máy chiếu hình(1) đấy sao, vạn năm trước Sư Vương Terry đã nghiên cứu ra nguyên lý hình chiếu, không cần cái gọi là máy chiếu hình hắn đã có thể truyền hình trực tiếp tới gian phòng này những chuyện phát sinh trong truyền thừa chi địa. Tuyệt đối chất lượng HD (Editor: Nguyên văn: 绝对的高清无马).

Tần Mộ Ngôn đến sát vách đá tiếp giáp với truyền thừa chi địa, sờ soạng một chút, trên vách đá bỗng nhiên hiện ra một phiến đá, giấu sau phiến đá đó chính là cửu cách bính đồ, đấy là hình được lấy ra từ bức họa của Sư Vương Terry, mặc dù Tần Mộ Ngôn biết được bộ dáng nguyên vẹn của bức họa, nhưng hắn lại không có bản lĩnh đem bức họa ghép lại như lúc đầu.

"Có ai biết cửu cách bính đồ (Editor: ở đây là ghép hình 9 ô nhưng để nghe như nguyên tác vẫn hay hơn nên mình sẽ chú thích cho mọi người hiểu) này không?" Tần Mộ Ngôn không ôm bao nhiêu hy vọng, những thứ Sư Vương Terry nghiên cứu đều tương đối kỳ quái, người bình thường sẽ không phí tâm tư trên những thứ vô dụng này, hắn chỉ thừa dịp thời gian còn sớm thử thời vận mà thôi, muốn ở gian thạch thất này xem hiện trường trực tiếp thì nhất định phải ghép được bức vẽ này, đương nhiên, thứ bọn họ cần làm không chỉ xếp hình đơn giản như vậy, đây là bước đầu tiên, Tần Mộ Ngôn biết mỗi một bước cần làm những gì, kế tiếp thì ổn rồi, chỉ khó là ở phần ghép bức vẽ.

"Cửu cách bính đồ?" An Nhiên nhướn mày, cùng Tần Mộ Ngôn đi đến bên cạnh vách đá. "Ghép hình ta làm được, nhưng không có hình gốc, không biết bộ dáng hình gốc ra sao thì tương đối khó làm." Loại trò chơi xếp hình này, tại Trung Quốc chính là loại trò chơi trí tuệ mà An Nhiên từ ba tuổi đã bắt đầu chơi, thứ này cùng khối rubik giống nhau, đều có phương pháp riêng, chỉ cần hiểu và nắm rõ phương pháp này, đừng nói là cửu cách bính đồ, vô luận dạng gì cũng đều là chuyện nhỏ.

Loại ghép hình ở Trung Quốc hơn phân nửa sẽ kèm theo một tấm hình gốc, An Nhiên đã có thói quen thao tác với phương pháp như vậy, có thứ kia sẽ tương đối đơn giản hơn nhiều.

Y cau mày nhìn đống hình vẽ trên vách đá, hơn nửa ngày, rốt cuộc nhìn ra một chút cách thức.

"A Ngôn ngươi có thấy qua hình gốc lần nào chưa?" An Nhiên hỏi.

Hình gốc? Đương nhiên Tần Mộ Ngôn đã gặp qua, không, là trong trí nhớ Arthes gặp qua, đại lục Thú Nhân không có máy ảnh, đây là một bức vẽ mà Sư Vương Terry thích nhất, khí phách rất uy mãnh. Loại người như Terry lấy bức họa của chính mình làm hình ghép cũng không ngạc nhiên cho lắm. Tần Mộ Ngôn gật đầu, "Thấy rồi."

An Nhiên gật đầu, cái này thì dễ làm hơn. Tuy rằng là cửu cách bính đồ, nhưng trên thực tế có thể hoạt động chỉ có tám khối đá. An Nhiên chỉ vào khối đá trước mặt Tần Mộ Ngôn nói: "A Ngôn ngươi đem những khối này phân loại theo thứ tự ra, dựa theo thứ tự hình gốc ghi ra thứ tự, phương hướng cũng ghi vào, ta sẽ ấn theo đó mà di chuyển, như vậy thì đơn giản hơn nhiều." Bức họa Terry, An Nhiên thật sự thưởng thức không được.

Như vậy đúng là có thể, hai mắt Tần Mộ Ngôn sáng lên.

Bên trong thạch thất trống rỗng, không có bút, ngay cả hòn đá dư thừa cũng không có. An Nhiên chỉ có thể từ trong không gian lấy ra một nhánh cây khô, đem một đầu đốt lên sau khi đốt ra tro đen thì đưa cho cho Tần Mộ Ngôn. Không thể không nói, định lực Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ so với Cố Viêm tốt hơn rất nhiều, mắt thấy An Nhiên tay không lấy vật cũng không ngạc nhiên cho mấy. Từ đầu đến cuối hắn đều rất bình tĩnh. Đây mới thực sự là người từng trải việc đời, xét theo nội tình gia tộc Ngũ Thập Lam, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ nghĩ An Nhiên có một kiện bảo khí không gian.

Bảo khí không gian tại đại lục Thú Nhân mặc dù khó có, nhưng đối với phi thăng giới lại là thứ lông gà vỏ tỏi.

An Nhiên nếu có thể cầm ra bảo khí không gian, hiển nhiên Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ sẽ cho rằng y cũng biết về phi thăng giới, hắn chỉ trong lòng hơi kinh ngạc một chút, biểu hiện cũng không thất thố nhiều. Đây là mới chính là khí độ thế gia vọng tộc.

Tần Mộ Ngôn tiếp nhận nhánh cây chuẩn bị ghi lại các thông số trên cửu cách bính đồ. Vừa kéo một nét, một đạo thiên lôi liền bổ xuống.

"Đùng đùng!"

Trong nháy mắt nhận thấy không đúng, An Nhiên đã nhanh chóng lui về sau vài bước, trực tiếp trốn sau lưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Tần Mộ Ngôn lại đứng sừng sững phía trước, hắn cũng muốn lui, nhưng đã không còn kịp rồi, thiên lôi đã tập trung hết vào người hắn.

Không thể tránh né không bằng trực tiếp đối mặt, Tần Mộ Ngôn cắn răng cho vào miệng một viên quy giáp hoàn chuẩn bị hứng toàn bộ.

Thiên lôi bổ vào người lại không đau mấy, trình độ hung ác không đạt tới dự tính của Tần Mộ Ngôn, trong lòng hắn đang kinh ngạc, liền nghe một tiếng cười khì khì, sau đó là hai tiếng cười to.

"Ha ha...... Ha ha ha ha......" Cố Viêm ôm bụng ngồi trên đất, "Báo ứng...... Tuyệt đối là báo ứng, không nghĩ tới Tần Mộ Ngôn ngươi cũng có hôm nay... Cười nhạo lão tử....."

An Nhiên coi như còn khách sáo, chủ yếu là Cố Viêm cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cười đến quá mức kiêu ngạo, An Nhiên cảm thấy, nếu y cũng cười theo, nhất định sẽ chọc giận Tần Mộ Ngôn, tuy rằng hắn trước sau vẫn không có biểu tình gì, mặc dù hắn vẫn luôn rất bình tĩnh.

Tượng đất cũng có ba phần tính tình.

Đạo thiên lôi này chỉ là trò đùa dai của Terry, phàm là mang ý đồ bôi đen, hủy hoại bức họa của hắn thì ai cũng sẽ nhận phải trừng phạt nhất định. Cũng không phải trí mạng, nguyên tắc Terry là, ngươi hủy bức họa của ta, ta làm ngươi xấu mặt.

Tần Mộ Ngôn trực tiếp bị chém thành mặt Quan Công, đen như than. Tóc vốn phiêu dật hiển nhiên cũng bị làm cho nổ rối tung lên.

Ghi chú:

(1) Máy chiếu hình – 投影仪

máy chiếu hình

Hết chương 107

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro