120.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TNCTCQS – ☆ 120.
Posted by Hannah Nguyễn
      9

Editor: Hannah Nguyễn
Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn muốn hỏi thêm, liền nghe thấy ngữ khí Tần Mộ Ngôn ngưng trọng lên: "Đến rồi."

Cái gì đến rồi?

"Người Sư Vương đoàn đến."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ suýt nữa xù lông, đệch! Sớm không đến muộn không đến cố tình tại thời điểm hắn đưa ra câu hỏi mấu chốt lại đến, những người này là cố ý sao? Cố ý cùng hắn đối nghịch có phải hay không? "Một thiên giai hai địa giai còn có một phi thú nhân, đáng giá để các ngươi khẩn trương thành như vậy ư? Trực tiếp xử lý là được."

An Nhiên vươn ra ngón trỏ, lắc lắc, bí hiểm nói: "Ngươi không hiểu."

Không hiểu? Lông chứ không hiểu.

Hắn dù gì cũng đường đường là chiến sĩ trung kỳ hồng mông, gần như đã đụng đến ranh giới pháp tắc, mười chiến sĩ thiên giai cùng lên cũng không phải đối thủ của hắn, đối phó một đội ngũ như vậy còn phải đề phòng giám thị, quá nghẹn khuất rồi.

Thật ra thì, nếu mấy người Vệ Tuyển Dương đổi thời điểm đi ra, có lẽ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn có tâm tình bồi bọn họ đùa giỡn một chút, tựa như Minh Hỏa cùng Ly Yểm giống nhau. Chúng nó đều là đại yêu thú truyền kỳ, dùng để đối phó vài cái kẻ bất lực như vậy tuyệt đối là nhân tài không có đất trọng dụng. Nhưng nếu An Nhiên đã an bài như vậy, chúng nó cũng chỉ có thể từ giữa tìm đến lạc thú. Trong đoàn đội của An Nhiên, chỉ có một cái quy tắc, đó chính là phục tùng mệnh lệnh.

Hài tử nghe lời có thịt ăn, có bảo bối phân, có sắc mặt tốt để nhìn. Người thông minh đều biết phải chọn như thế nào, thực lực không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là ngươi không thể đứng sai đội.

Ba người hai thú đồng loạt nhìn về phía An Nhiên. An Nhiên còn rất suy yếu, y không có đứng lên, mà là nghiêng đầu nhìn qua hình ảnh mơ hồ phản chiếu đến trên vách đá, lại là người Sư Vương đoàn, hình ảnh không phải rất rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra người dẫn đầu là Vệ Tuyển Dương, tình huống hắn cũng không tệ lắm, Tô Á đi theo phía sau hắn. Cách phía sau nữa mới là hai người trọng thương còn sống kia của Sư Vương đoàn — Thạch Hải cùng Nghiêm Phong.

Cuối đội là Nghiêm Phong, Thạch Hải đi ở phía sau Tô Á. Tình huống của hắn tệ nhất, động mạch chủ bị thương vài nơi không nói, miệng vết thương nhỏ cũng không ít, đủ loại, có vết xé của thạch thú, có vết cắn tại xương mu bàn chân của tằm, có vết bỏng, có cả vết thương do lợi khí.

Đi đến bước này, Thạch Hải đã dốc toàn lực. Muốn sống chỉ có một biện pháp duy nhất – lấy được truyền thừa Sư Vương.

Bằng không, bị thương như vậy, coi như ở ngay tại Đế Đô, dù có du y xem bệnh cũng cứu không được hắn.

Không chỉ Thạch Hải, toàn bộ vất vả như vậy, bọn họ đã hy sinh 20 đoàn viên. Đối với sinh tử Nghiêm Phong đã rơi vào chết lặng. Hắn trơ mắt nhìn một đám đồng đội ngã xuống, có người vừa mới nãy còn cùng hắn nói chuyện qua, có người là bằng hữu đã xuất sinh nhập tử nhiều năm. Từ lúc bắt đầu còn thống khổ, đến bây giờ đều là chết lặng, thậm chí Nghiêm Phong đối với Vệ Tuyển Dương sinh ra hận ý.

Đúng, Vệ Tuyển Dương là đầu lĩnh của bọn hắn, bọn hắn đều là do Vệ Tuyển Dương mang ra ngoài.

Nhưng vậy thì thế nào?

Lúc tới bọn hắn cũng biết, truyền thừa Sư Vương bọn hắn đi là thay Vệ Tuyển Dương tranh giành, khi đó mặc dù đã dự liệu được con đường phía trước sẽ khổ cực, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ thảm thiết đến mức này. Hai mươi ba cá thể, chỉ còn lại có 3 thôi. Mà trong 3 người còn sống đến hiện giờ, Thạch Hải đã không còn sống nổi.

Bọn họ trả giá lớn như vậy, cái giá này thật sự đáng sao?

Chỉ là vì một truyền thừa Sư Vương thôi, có thể lấy được cũng chỉ có một người. Nhưng lại muốn dùng mạng 20 cá nhân đi đổi.

Bọn hắn đều thụ thương ở trình độ bất đồng, dọc theo đường đi đứt tay đứt chân mổ bụng chỗ nào cũng có, người đã chết ngay cả thi cốt cũng không lưu lại được, chỉ có Vệ Tuyển Dương cùng Tô Á, bọn họ xông vào trước nhất, nhưng một chút vết thương cũng không có.

Không cam tâm! Trong lòng Nghiêm Phong tràn đầy thứ cảm xúc gọi là không cam tâm.

Hắn cũng không phải ham muốn cói gọi là Sư Vương truyền thừa, nhưng tâm hắn đối Vệ Tuyển Dương cùng Tô Á đã rét lạnh.

"Vệ đầu! Hải bị thương thật sự quá nặng, không thể tiếp tục đi tiếp." Nghiêm Phong thản nhiên nhìn Vệ Tuyển Dương, giả câm vờ điếc một đường, đến đây cũng nên ngả bài rồi.

Vệ Tuyển Dương còn chưa hiểu rõ ý tứ Nghiêm Phong. Hắn ôn hòa cười cười, trên mặt tràn đầy lo lắng, nhưng nếu ngươi nhìn kỹ, lo lắng kia cũng không có sâu trong đáy mắt, tầm mắt Vệ Tuyển Dương vẫn là một mạt hờ hững. Vệ Tuyển Dương là cô nhi, đã thấy qua nhân tình ấm lạnh khá nhiều, hắn chính là do từng bước tính kế đi lên, cảm tình gì đó, thời điểm cần tới có thể lấy ra biểu hiện một chút, nhưng thời khắc mấu chốt, hắn vẫn rất rõ ràng.

"Đã đến truyền thừa chi địa, đợi lấy được truyền thừa Sư Vương chúng ta liền ra ngoài, chạy hết tốc lực về Vọng Nguyệt Thành nhất định sẽ kịp." Lời này rất chủ quan, khiến ánh mắt Nghiêm Phong tối sầm lại, bọn họ là vì giúp Vệ Tuyển Dương lấy được truyền thừa mới đi đến bước này, Thạch Hải đã như vậy, Vệ Tuyển Dương còn không bỏ được sao?

"Thật ra thì không cần phiền toái như vậy, nếu là có thể tiếp nhận truyền thừa, vết thương dù nặng hơn nữa cũng có thể không trị mà hết." Nghiêm Phong tiếp tục ám chỉ.

Đây đã không còn là ám chỉ, trước mặt bọn họ chỉ còn cách một tầng cửa sổ giấy, còn kém không có đâm rách nó nữa thôi.

Vệ Tuyển Dương vẫn là giả ngu, "Ừ...... Đây quả thật là một biện pháp, nhưng trong thời gian ngắn như vậy tìm tới chỗ truyền thừa cũng là việc không dễ."

Nghiêm Phong thiếu chút nữa nhịn không được mắng ra.

Truyền thừa Sư Vương thật sự quan trọng như vậy sao? So với mạng huynh đệ còn trọng yếu hơn?

"Vệ đầu, ngươi xem có thể đem truyền thừa Sư Vương tặng cho Hải được không, hắn như vậy, tiếp tục là không được." Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Vệ Tuyển Dương trong nháy mắt liền trở nên tối lại, nhưng trái lại hắn không có ngay lập tức trở mặt, không chỉ không trở mặt, mà tươi cười còn thêm ôn hòa. "Hải, ngươi cũng muốn như vậy ư?"

Phản ứng như thế của Vệ Tuyển Dương rõ ràng biểu thị bản thân đang rất khó chịu, bình thường lúc này sẽ có người phải bị xui xẻo. Thạch Hải nào dám đáp ứng, có một số việc có thể làm không thể nói, trái phải đều phải chết, hắn quả thật quyết định sẽ cùng Vệ Tuyển Dương tranh đoạt lần này, nhưng kế hoạch của hắn là tại thời khắc cuối cùng trước khi thức ăn vào miệng cọp, nếu thành công hắn có thể áp chế Vệ Tuyển Dương về mặt thực lực, Vệ Tuyển Dương không thể làm gì được hắn nữa, nhưng nếu không thành, vậy sẽ không còn đường sống.

Không còn đường sống ư?

Đây chính là đường sống duy nhất của hắn. Khi nghe Vệ Tuyển Dương nói trở về Vọng Nguyệt Thành sẽ tìm du y, Thạch Hải cũng không biết mình có thể chống đỡ đến lúc đó hay không.

Thạch Hải đã không còn đếm xỉa đến mạng sống bản thân, hắn đã có giác ngộ của cái chết, nhưng lại không muốn chết ở chỗ này, ít nhất hắn muốn chết tại thời điểm tranh đoạt truyền thừa, mà không phải bởi vì tiết lộ ý tưởng nội tâm quá sớm dẫn đến bị Vệ Tuyển Dương giết chết.

"Mạng của ta tiện chết không luyến tiếc, có thể giúp Vệ đầu lấy được truyền thừa Sư Vương mới là tốt nhất, Phong tử ngươi chớ nói lung tung."

"Nhưng......" Nghiêm Phong còn muốn tranh cãi tiếp, vừa phun ra một chữ đã bị Thạch Hải đánh gãy, "Phong tử ngươi nghe ta, đi theo Vệ đầu cho tốt, ta không sao, chịu đựng được mà." Lời này của Thạch Hải là đập nồi dìm thuyền, tỷ lệ thành công từ trong tay Vệ Tuyển Dương đoạt được bất kỳ món gì là rất thấp, hơn phân nửa hắn sẽ phải chết trong tay Vệ Tuyển Dương, đi tới bước này là cực chẳng đã, Thạch Hải chỉ muốn vì mình tranh thủ một lần, không muốn bởi vì bản thân làm liên lụy tới Nghiêm Phong.

Ở trong mắt Nghiêm Phong, Thạch Hải quá thánh mẫu rồi.

Một thú nhân bình thường, có lý tưởng có khát vọng của thú nhân, làm sao có thể coi rẻ sinh tử đến thế được.

Vệ Tuyển Dương là thú nhân thiên giai, là đầu lĩnh của bọn hắn. Mạng của hắn là mạng, mạng của bọn họ những đoàn viên bình thường không phải là mạng sao? Hoàn cảnh như vậy thật khiến người khác lạnh tâm.

Bất quá, nếu bản thân đương sự đều nói như vậy, hắn còn có thể nói thêm gì nữa, Nghiêm Phong đã là bình nứt không sợ bể rồi, mặc cho bọn hắn ép buộc, truyền thừa Sư Vương hắn không có hứng thú, cũng sẽ không liều mạng đi giúp Vệ Tuyển Dương nữa, rất không đáng giá.

Vệ Tuyển Dương là đầu lĩnh của bọn hắn, nếu là bình thường, Nghiêm Phong tự nhiên muốn đứng bên phía hắn, người không vì mình trời tru đất diệt. Nhưng những điều này toàn bộ đều thành lập dựa trên căn bản còn sống, chỉ có sống mới lấy được ưu việt, chết thì cũng chẳng còn gì. Nhìn 20 huynh đệ đã mất, cũng không thấy Vệ Tuyển Dương rơi dù chỉ là một giọt nước mắt.

Mấy người bên kia Vệ Tuyển Dương ai cũng có mưu đồ riêng, còn bên này An Nhiên chờ liền nóng nảy.

Bọn họ có thể nhìn đến hình ảnh mơ hồ không sai, nhưng cũng chỉ có hình ảnh, Terry làm ra loại thiết bị này cũng không phải như máy theo dõi hiện đại, hắn nhiều nhất chỉ là máy chiếu hình, vách đá dày như vậy, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, một chút âm thanh cũng truyền không tới. Bốn người An Nhiên đồng loạt nhìn hình ảnh trên vách đá, mắt cũng không nháy lấy một cái. Bọn họ chỉ thấy Vệ Tuyển Dương mang theo người đi vào, hắn xoay người, sau đó thú nhân đứng cuối hàng đi về phía trước mấy bước, sau đó liền bất động, trạng huống như vậy một mực kéo dài tới mấy phút, bên kia đấu đến náo nhiệt, bên này An Nhiên nhìn đến nghẹn khuất.

Đệch!

Của rẻ là của ôi a, là máy chiếu hình bị hư sao?

Thế nào mà mỗi một người đều bất động.

Chẳng lẽ gian cách vách bên kia còn có cơ quan gì, Vệ Tuyển Dương trúng chiêu rồi hả?

Nhưng mà, vì che dấu cái động do Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đào ra, An Nhiên bọn họ cũng là đi qua cách vách, không có bất cứ vấn đề gì mà, hay đầu năm nay, cơ quan cũng có thể chọn người tác dụng sao? An Nhiên còn hoàn hảo, y cũng chỉ trong lòng tự suy nghĩ, nhưng Cố Viêm là người thứ nhất không nhịn được. "Một đám đều bị mắc kẹt đấy ư, sao mà nửa ngày đều bất động?"

Tần Mộ Ngôn nghiêng đầu, khinh bỉ nhìn hắn một cái.

Khả năng như vậy thế mà Cố Viêm cũng có thể nghĩ ra được. Nếu là từ trước, Tần Mộ Ngôn sẽ vụng trộm khinh thường Cố Viêm, trên mặt là tuyệt đối không nhìn, sắc mặt không chút thay đổi, nhất quán hắn vẫn là kẻ nội liễm cực độ lạnh như băng. Có thể do Tần Mộ Ngôn cùng Cố Viêm đi theo An Nhiên lăn lộn vài ngày, tuy rằng rãnh rỗi nhàm chán nhưng vẫn sẽ có các loại đấu đá ngầm giữa nhau, cãi nhau thậm chí gần như trình diễn vũ lực, nhưng trong lòng bọn họ suy cho cùng cũng đã ngầm chấp nhận đối phương.

Có một thứ đã chậm rãi nảy sinh giữa họ.

Chính là tính ăn ý giữa đồng đội.

Tần Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nên giải thích rõ ràng, cách vách là không có cơ quan, thứ gì cũng không có, chỉ cần thông qua tâm ma trận, từ tâm ma trận đến truyền thừa thạch chính là một đường bằng phẳng. Hắn há miệng thở dốc, vừa định nói ra. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ liền cướp lời hắn định nói.

"Hay là chúng ta trực tiếp giết qua đi!"

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, An Nhiên liền muốn nhảy dựng lên phi một cước qua. Ai biết trên người vừa động tựa như bị loạn côn đánh vào người đau đến không thở nổi, mềm nhũn vô lực, mông y vừa nhấc lên liền như không có điểm tựa, mất sức một trận, lại ngã trở về.

"Ngô......" An Nhiên thét lớn một tiếng, cũng không lo tình huống bản thân không tốt, trừng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trách mắng: "Ngươi đó, học ở chỗ nào, chúng ta là người văn minh, sao có thể kêu đánh kêu giết suốt ngày được!" Lời này chặn đứng một hơi khiến Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không thở nổi, người văn minh, chuyện thô bỉ hơn cũng đã làm mà giờ còn nói mình là người văn minh. Không chê đã quá muộn sao thân ái!

"Chờ bọn hắn tự giết lẫn nhau không phải càng tốt hơn ư? Trên tay không dính bất kỳ vết máu nào, trong lòng ngươi không thoải mái hơn à?" An Nhiên nhìn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, âm trầm bồi thêm một câu.

o[╯□╰]o

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh thạch thất yên lặng gạt lệ.

Quả nhiên, hắn không nên đối với An Nhiên ôm qua nhiều hy vọng, y tồn tại chính là để tạo ra đỉnh điểm của sự thô bỉ.

Hết chương 120

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro