122.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuy là thoạt nhìn có hai khả năng xảy ra, nhưng chúng ta chỉ có một lựa chọn, đó chính là chủ động tấn công."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cau mày, xoay qua liếc mắt nhìn An Nhiên, Tần Mộ Ngôn đã bị phản lực bắn ngược văng ra ngoài, dù là công kích của thú nhân thiên giai thì ngay cả một chút tác dụng cũng không có, chẳng lẽ muốn hắn lên thử luôn một lần sao? An Nhiên từ trong ánh mắt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ biết ngay hắn đang suy nghĩ gì, y lắc đầu, nói: "Không cần thử nữa, kết quả đã được định sẵn."

"Kết quả gì?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hoàn toàn không biết An Nhiên nói đến kết quả là loại nào, đến cùng là cấp bậc Tần Mộ Ngôn không đủ, hay là công kích của bọn họ căn bản không thể dùng.

"Trước khi ngươi gia nhập, A Ngôn trong đội chúng ta là thú nhân có cấp bậc cao nhất, nếu cấp bậc A Ngôn không đủ, chúng ta căn bản không có tư cách khiêu chiến nơi này, nếu là như vậy, thì ngay thời điểm gặp tàn hồn Terry hắn đã phải nhắc nhở chúng ta rồi, mà không phải trực tiếp để chúng ta đi tiếp. Hiện tại, chúng ta đứng tại đây, chỉ có thể chứng minh một điều, toàn bộ tình huống nơi này thú nhân thiên giai đủ để ứng phó, công kích không có hiệu quả cũng không phải nguyên nhân do cấp bậc, mà là do phương pháp công kích không đúng." An Nhiên nhếch môi cười, "Công kích bình thường không thể đối phó với con bạch tuộc này được."

Bạch tuộc? Hóa ra con quái vật to lớn này là bạch tuộc.

Ba thú nhân cũng biết không nên biểu hiện ra sự vô tri của bản thân, cả bọn đều nghe lời gật đầu.

"Sau đó thì sao?"

An Nhiên thật cẩn thận trốn sau lưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, tuy rằng pháp lực đang từ từ hồi phục, nhưng tổn thương thân thể lại không phải trong chốc lát là có thể tốt lên, ngay cả động tác né tránh đơn giản cũng khiến y cảm thấy cố hết sức, thân thể cứ như bị xe tải nghiền qua.

"Từ nãy đến giờ, con bạch tuộc này chỉ làm hai chuyện. Thứ nhất, phun bong bóng; thứ hai, quật chúng ta. Chúng ta đều biết, loại sinh vật này cũng không phải là thứ tồn tại thực sự, mà do Terry bố trí thiết kế lĩnh vực, cùng loại với ảo cảnh của Nhị Hắc. Nếu là như thế, thì từng động tác của con bạch tuộc này hẳn đều có thâm ý. Loại bỏ những thứ kia, điểm chúng ta có thể bắt tay vào nghiên cứu chỉ có một chỗ."

Có lẽ do thời gian chơi [Thiên Địa Huyền Hoàng] quá dài. An Nhiên đã hình thành nên một loại tư duy trò chơi, từ lúc bắt đầu tiến vào Sư Vương mộ, y đã không đem nơi này trở thành một chỗ thực tế, mà chỉ coi nó như một phụ bản liên hoàn bên trong trò chơi.

Nơi này có rất nhiều thứ mà vài người dùng cả đời cũng không có cơ hội kiến thức đến chúng, người bình thường sử dụng tư duy thông thường có thể lấy được bảo vật trân quý của Terry sao? Ngươi nói đùa ư, thân ái.

Sư Vương mộ là một địa phương thần kỳ, đan xen giữa hiện thực và hư ảo. Mộ đạo là thật, nhưng mộ đạo liên tiếp trong thạch thất lại là lĩnh vực tuyệt đối do Terry bố trí. Muốn thông qua mộ đạo cần tranh đấu sinh tử nhưng lại không được thiếu tốc độ, đây là sở trường của thú nhân, nhưng muốn phá giải cơ quan bên trong thạch thất thì cần tư duy của phó bản.

Tư duy phụ bản?

Đây chính là điều cần thiết mà đoàn trưởng đi đầu phải có.

Thời điểm An Nhiên chơi trò chơi luôn có thói quen đơn đả độc đấu, y luôn đi vào một ít địa phương kỳ quái, qua đó cũng từ từ bồi dưỡng lên năng lực trên phương diện này. Y giải thích đến trình độ như vậy, Tần Mộ Ngôn cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không phải ngốc, trăm miệng một lời nói: "Là bong bóng."

Trẻ nhỏ dễ dạy.

An Nhiên vui mừng gật đầu, "Chính xác là bong bóng, đây là thứ có khả năng nhất nhưng cũng là điều dễ bị chúng ta xem nhẹ nhất."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhìn bong bóng chậm rì rì rơi xuống sau khi chạm đất ba một tiếng vỡ tan. Nói: "Thứ này có thể làm gì chứ?"

Có thể làm nhiều hơn ngươi nghĩ, căn cứ kinh nghiệm phụ bản trong quá khứ, An Nhiên nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, y từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá. Hướng bong bóng vừa được bạch tuộc lớn phun ra ném tới.

"Ba!" Một tiếng, bong bóng vỡ tan.

Bên trong thạch thất không có bất cứ biến hóa gì, bạch tuộc lớn kia vẫn như cũ hưng trí bừng bừng quật xúc tu của nó.

Trong trò chơi có một vài BOSS máu dày phòng cao rất khó đánh, bình thường bọn chúng luôn có một điểm giống nhau, chính là sẽ cho gọi ra rất nhiều quái nhỏ, thông qua kích sát tiểu quái tương xứng người chơi có thể làm tổn thương tới BOSS lớn. An Nhiên đầu tiên nghĩ đến chính là điều này, đại bạch tuộc phun ra những bong bóng này không phải giống tiểu quái sao? Rơi trên mặt đất sẽ tự mình vỡ ra, không phải là có hạn khi kích sát thì là gì?

Ngô, đây là ý tưởng An Nhiên, sau khi ném một hòn đá đập vỡ một bong bóng, An Nhiên lại tiếp tục ném qua 5 hòn đá khác, con bạch tuộc lớn phun bong bóng rất có quy luật, mỗi lần sáu cái, hồng chanh hoàng lục lam tử, mỗi loại màu sắc một cái, không thiếu cũng không trùng lắp lần nào.

An Nhiên đem chúng nó từng cái ném vỡ, rốt cuộc xác định suy đoán này là sai lầm.

Tuy rằng làm điểm không công, lãng phí một lần thời gian thu phát tuần hoàn, nhưng tốt xấu gì cũng bài trừ được một khả năng không phải sao?

Tần Mộ Ngôn cùng Cố Viêm đều vội vàng tránh né công kích từ xúc tu của bạch tuộc, không thể nào chú ý tới động tác An Nhiên, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã tới trung kỳ hồng mông, cách thực lực Terry không phải rất xa, mặc dù phải chiếu cố thêm một An Nhiên, nhưng hắn thoạt nhìn so với hai tên còn lại vẫn còn rất điêu luyện.

Nếu cẩn thận ngươi có thể phát hiện, con bạch tuộc này không chỉ cố định tuần hoàn phóng ra, ngay cả phương thức quật cũng là cố định, không có biến hóa quá nhiều, công kích như vậy mạnh thì mạnh thật, nhưng chỉ cần tìm ra quy luật, rất dễ dàng tránh thoát. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một bên trốn tránh công kích từ xúc tu bạch tuộc một bên dùng dư quang ánh mắt chú ý hướng đi của An Nhiên, mắt nhìn y đập vỡ sáu cái bong bóng, sau đó đại bạch tuộc không có phản ứng gì đặc biệt, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ sung sướng cười ra tiếng khi người khác gặp họa.

Dọc đường đi này, biểu hiện của An Nhiên thật sự là quá cơ trí, chẳng trách hắn nhìn đến thời điểm An Nhiên tính sai liền cười như thế.

"Sai lầm?"

An Nhiên ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, gật đầu, "Đã bài trừ một loại." Y dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Loại thứ hai cần phải có người phối hợp, nếu ngươi thong dong như vậy, ta thấy ngươi cũng rất thích hợp."

Vui quá hóa buồn đúng không!

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ muốn kháng nghị, vừa nổi lên tâm tình xoay đầu qua chỗ khác, lời nói còn chưa nói ra miệng, chỉ thị của An Nhiên cũng đã phát ra. "Ngô...... Ngươi vào bên trong bong bóng xem đi."

Đi vào bên trong bong bóng xem? Đây là ý tứ gì. Tình trạng bong bóng kia chỉ cần đâm một cái liền rách, muốn hắn thế nào xem xét?

Một hòn đá nhỏ cũng không chịu nổi, có thể chịu được một thú nhân cao lớn như hắn sao?

"Cái này...... Chỉ sợ hơi khó!" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ấp úng nửa ngày, nói.

An Nhiên cười lạnh một tiếng, liếc hắn, "Thân ái, ta không phải đang trưng cầu ý kiến của ngươi, ngươi phải hiểu rõ, muốn cùng ta lăn lộn, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời. Ta sẽ hại ngươi sao? Sẽ đứng nhìn ngươi đi tìm chết ư? Ngươi nghĩ ta cũng quá ác độc rồi."

ㅠ.ㅠ, An Nhiên cũng đã nói như vậy, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn có thể nói gì thêm nữa, hắn muốn nói, "Không, không phải ta nghĩ ác độc, nhưng ngươi cũng không phải chim tốt gì, luôn nghịch ngợm lại hay gây chuyện." Trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng lại không dám nói ra.

Ai biết nói ra sẽ là tình huống gì nữa. Giáo huấn bằng máu và nước mắt đã quá nhiều, không cần lại thêm hắn nữa. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ suy nghĩ, đổi một cách nói hàm súc hơn, "Bong bóng yếu ớt như vậy, ta lại cường tráng như thế, ngô...... Ngươi hiểu chứ......"

Biết cái gì? "Ta không biết, ta chỉ biết, có đường thì lên, không đường thì tự tạo ra đường mà đi, ta xem trọng ngươi đó nha!"

Nói cũng nói đến mức này rồi, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn có thể thế nào nữa, lúc này đại bạch tuộc lại phun ra một chuỗi bong bóng, không nhiều không ít vừa lúc sáu cái, trước mắt An Nhiên sáng lên, đuổi tới một tiếng "Lên!" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cả kinh, liền xông lên. Đây là phản ứng tự nhiên nhất của thân thể, người có thói quen bị An Nhiên ngược đãi đều như vậy.

Hậu tri hậu giác, trong lòng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ dâng lên một trận bi ai sâu đậm.

Hắn sa đọa rồi!

Vốn hắn là một thanh niên toàn diện, muốn gia thế có gia thế, muốn thiên phú có thiên phú, trên phương diện tu luyện hắn lại còn rất chăm chỉ, chỉ ở tuổi này đã tới trung kỳ hồng mông, đột phá vương giai là chuyện sớm muộn mà thôi, thậm chí, người Bắc đại lục tương truyền với nhau rằng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ của Ngũ Thập Lam gia nhất định là thần thú thứ hai của đại lục Thú Nhân trong vạn năm tới.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hắn là kim quy tế, miếng mồi ngon trong mắt phần đông phi thú nhân tại Bắc đại lục.

Ai có thể nghĩ đến, chẳng qua lạc đường mà thôi, thế nhưng lưu lạc đến loại tình trạng này. Nếu để cho những phi thú nhân ngưỡng mộ hắn biết, còn có thể không khóc hay không?

Cùng lúc Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ xông lên, Cố Viêm cũng nở nụ cười thật sâu. Hắn cuối cùng cũng mở ra cánh cửa lòng đón nhận Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, thật lòng, từ trong đội ngũ nhiều thêm một Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hành hạ mà hắn phải chịu rõ ràng ít hơn rất nhiều. Một tên thú nhân cường đại không khuất phục dưới An Nhiên, tuyệt đối là đối tượng làm trâu làm ngựa tốt nhất.

An Nhiên đã thành thói quen sai sử Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Cố Viêm thất sủng rồi.

Đối với việc bản thân thất sủng, Cố Viêm tỏ ra rất vui vẻ, hắn không nên đối địch cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, có thể hy sinh chính mình bảo toàn người khác, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thật sự rất cao thượng, người bình thường sao mà so nổi! "Cố gắng lên huynh đệ!" Lời này bao hàm tình cảm tuyệt đối chân thành, nó hoàn toàn biểu đạt cảm kích thật sâu của Cố Viêm đối với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hiển nhiên không cảm nhận được, thời điểm nhào tới một nửa, hắn nghe được Cố Viêm rống câu này, trực tiếp xoay qua đáp lễ nói: "Cút một bên đi!"

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhào qua, lấy một loại trạng thái quyết tuyệt nhào qua.

Bong bóng không chịu nổi xung lực lớn như vậy từ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nháy mắt vỡ tan, như cũ vẫn là "Ba" một tiếng, lúc này An Nhiên đã tiếp tục suy tư phương pháp ứng đối mới, để cho Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhào lên chính là một phen đùa giỡn hắn, chẳng lẽ ngươi cho rằng ném đá vỡ cùng người nhào qua còn có kết quả khác nhau sao?

Nhưng phát triển sau này hoàn toàn ngoài dự liệu của y.

Có câu nói, hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm sáp liễu liễu rợp bóng.

Sau một tiếng "Ba", tiếp theo đó "Phốc" một tiếng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hộc máu.

An Nhiên bị dọa.

Y hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, theo trong dự đoán của An Nhiên, xấu nhất chính là không có phản ứng, y chưa từng nghĩ tới bong bóng yếu ớt như vậy lại có thể khiến một chiến sĩ thú nhân cường tráng trung kỳ hồng mông bổ nhào qua tới hộc máu.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lui về sau một bước, che ngực miễn cưỡng đứng vững, An Nhiên cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, phát hiện không có vấn đề gì lớn, mới buông tâm, nói: "A Ngôn, cho hắn một viên trị thương đi."

Người tuy rằng bị thương, nhưng cũng không phải một chút điểm tốt cũng không có, sau khi lo lắng xong, An Nhiên vui sướng phát hiện, cái nhào này của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã mở ra cánh cửa đối phó của bọn họ với bạch tuộc. An Nhiên cười híp mắt nhìn hình chiếu đang phản chiếu trên vách đá. Người Sư Vương đoàn vẫn chưa tìm ra được cách đối phó, bọn họ vẫn còn phải chật vật tránh né công kích từ xúc tu bạch tuộc.

An Nhiên nở nụ cười, tuy rằng không biết Sư Vương Terry thiết lập một đôi BOSS bạch tuộc này để làm gì, nhưng ít nhất y đã đụng đến một chút điểm then chốt, trận thi đấu này, bọn họ đã dẫn đầu trước một bước.

Hết chương 122

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro