146 + 147 + 148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay cả nhìn An Kì cũng không chớp mắt lấy một cái, cứ thế đem thuốc nuốt xuống, Văn Nhân Hạo sợ tới mức run lên, ngay cả Phàn Lận cũng nhíu mày. Động tác An Nhiên đẩy thuốc cho Lô mập mạp tuy nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng mắt thú nhân, mà viên thuốc hiện tại An Kì ăn không phải là cùng một loại sao?

An Kì nói An Nhiên là đệ đệ hắn, hai người đều tin, lời này khẳng định không phải là bọt nước, An Nhiên sẽ không hại ca mình đúng không.

Ngô, đúng không?

An Nhiên đương nhiên sẽ không hại An Kì, đó là ca ruột của y đó! Là người huynh trưởng y vẫn luôn tâm tâm niệm niệm không bỏ xuống được! Lúc này An Nhiên không rảnh chú ý ánh mắt Văn Nhân Hạo, y chỉ quan tâm An Kì. Còn động tác nhỏ của Văn Nhân Hạo đều bị An Kì xem trong mắt, "Hạo Tử?"

"An Kì ngươi không sao chứ?"

Lời này vừa hỏi liền biết không tốt lành gì, sớm chiều ở chung với nhau ba năm, còn có thể không biết tâm tư Văn Nhân Hạo ư? Bộ dáng này, người khác không biết còn tưởng hắn đang quan tâm An Kì, trên thực tế chính là không tin An Nhiên. Đồng tử của An Kì trở nên sẫm hơn bao giờ hết, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Hạo. Nói rõ từng từ từng chữ một: "Hạo Tử, ngươi nghe cho rõ, An Nhiên là đệ đệ ruột của ta, là cùng ba cùng cha sinh ra, trên đời này ta có thể không tin tưởng bất luận kẻ nào nhưng sẽ không bao giờ hoài nghi đệ ấy."

Đây là đang nhắc nhở Văn Nhân Hạo, trong lòng An Kì rất rõ, An Nhiên đến Đế Đô hơn phân nửa chính là đến tìm hắn, hắn chỉ có một đệ đệ ruột này, hiển nhiên sẽ chiếu cố thật tốt cho y. Quan hệ của An Kì cùng Văn Nhân Hạo, thời gian bọn họ ở chung còn rất nhiều, nếu ngay cả cái cơ bản cũng không hiểu, thì không biết cuộc sống sau này sẽ nháo thành bộ dạng gì nữa.

Văn Nhân Hạo vốn chính là một kẻ cực phẩm. Trong mắt hắn tát hắn đánh hắn hành hạ hắn đều tốt. Thuộc loại bản thân bị đánh còn đưa mặt ra cho đánh, hiển nhiên là người thể chất M. Nếu không để vào mắt, ngay cả cái bắt tay hắn cũng lười tốn thời gian với ngươi. An Kì nói trắng ra như vậy, là ngay trước mặt mọi người đánh Văn Nhân Hạo một tát, ít nhất người bên ngoài thấy là như vậy, người ta quan tâm hắn, hắn không cảm kích thì thôi, trái lại còn cảnh cáo một trận.

Chẳng phải không biết phân biệt thì là gì?

Văn Nhân Hạo ai oán nhìn An Kì, bộ dáng cứ như tiểu tức phụ bị ngược đãi. An Nhiên nhìn thấy mà nổi da gà, y vốn không phải một người yêu giải thích gì, làm gì đều tùy bản nhân, nếu người khác không hiểu chỉ có thể nói đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nhưng lần này, y khó có được tâm tư muốn giải thích. Đơn giản vì An Kì là thân nhân của y, mà còn vì Văn Nhân Hạo thật tâm muốn An Kì tốt.

Đầu óc không dùng được không quan trọng, biểu đạt vụng về cũng không sao, quan trọng bản tâm thiện lương là được.

An Nhiên cười híp mắt nghiêng đầu qua nhìn hắn. Văn Nhân Hạo không đánh giá được tâm tư An Nhiên, bị phi thú nhân lớn như vậy nhưng lại có vẻ gầy yếu nhìn đến độ đỏ mặt, sách sách sách, bất quá vài lần liền thẹn quá thành giận, "Nhìn gì mà nhìn, tiểu gia phong lưu chu đảng sẽ không thích ngươi!"

Phốc! Phốc phốc phốc phốc!

Phun, không chỉ An Nhiên phun, cả tiểu đội An Nhiên cũng phun, bao gồm cả Cố Viêm đầu óc luôn bị vô nước nữa.

Phong lưu chu đảng, má ơi, đó là phong lưu phóng khoáng mà thân ái!

Đại lục Thú Nhân gì cũng khác biệt với Trung Quốc, từ ẩm thực đến phong thổ văn hóa giáo dục, chỉ có một điểm giống duy nhất, đó chính là chữ viết. Liên quan về điều này, An Nhiên cũng xoắn xuýt thật lâu, vì cái lông gì đại lục Thú Nhân ngay cả thằng ngốc cũng dùng được quốc tuý tổng kết từ năm ngàn năm của Trung Quốc? Bọn họ toàn một lũ sùng bái vũ lực, một lời không hợp liền lôi ra đánh nhau, thật sự có thể đem chữ viết Trung Quốc viết được ư?

Để An Nhiên xoắn xuýt hơn nữa là, bút viết của đại lục Thú Nhân này là bút lông ngỗng. ┭┮﹏┭┮

Một câu của Văn Nhân Hạo khiến An Nhiên cười đến không thẳng được lưng. Thật là, bộ dáng như hoa như ngọc hé ra một bộ mặt tiểu thụ, không nghĩ tới lại là người mù chữ, tên này là trong đại gia tộc ra ư? Gia tộc nào dạy ra được cực phẩm như thế này đây?

"Cười chết lão tử, phong lưu chu đảng, ha ha ha ha, chu đảng ông già nhà ngươi ấy!" Bánh bao nhỏ Cố Viêm không khách khí trực tiếp nói toạc ra mọi thứ, bị cười nhạo khiến Văn Nhân Hạo rất tức giận, mẹ kiếp còn dám nói vậy nữa! Phóng qua một ánh mắt sắc như đao, Văn Nhân Hạo gắt gao nhìn chằm chằm Cố Viêm, "Chỉ một nhóc con lại muốn làm chết lão tử, chu đảng thì sao? Tiểu gia ta chính là phong lưu chu đảng, ngươi mới phóng khoáng, cả nhà ngươi đều phóng khoáng! Di......" Sau khi đáp lại Văn Nhân Hạo cũng cảm thấy không bình thường, mắt trừng lớn nhìn bánh bao nhỏ hơn nửa ngày, "Ngươi là Cố Viêm? Ngâm nước bị thu nhỏ hả?"

Một câu vén tới bức màn chân tướng!

An Nhiên giật giật, bọn họ lừa dối Cố gia lâu như vậy cũng không ai nói ra bất kỳ dị nghị gì, không nghĩ tới chỉ một chút liền bị người ngoài nhìn thấu, quả nhiên câu nói rất có đạo lý, kẻ trong cuộc thì ưu mê.

Tuy rằng câu nói ra rất giống bị vạch trần, nhưng Văn Nhân Hạo cũng chỉ nói đùa, Cố gia sẽ không cho là thật, Cố Viêm đương nhiên sẽ không thừa nhận, mặc dù hắn luôn cảm thấy làm con của An Nhiên rất mất mặt, luôn tìm cách nói rõ sự thật, nhưng khi nghe được một câu của Văn Nhân Hạo đã khiến Cố Viêm nhận rõ tình thế, hắn không thể nói, ┭┮﹏┭┮, bá chủ một phương Đế Đô gì đấy, nếu như bị người biết ngâm nước thành cái dạng này, hắn còn mặt mũi đi ra ngoài được ư? Đi ra ngoài còn không để người cười chết à.

Một đầu Cố Viêm chấp nhất, chết cũng không nhận.

"Cố Viêm là ba ta, ta là con của hắn."

Văn Nhân Hạo cũng không cố chấp với suy đoán của hắn, cười hì hì hỏi: "Cố Viêm kia thế nhưng còn có con lớn như vậy? Tên ngươi là gì? Thú nhân hay là phi thú nhân? Cha ngươi là ai?"

Dự cảm An Nhiên bỗng cảm thấy không tốt, thấy ca ca liền khiến bản thân kích động, y không cẩn thận liền quên bánh bao nhỏ Cố Viêm này, thân phận hiện tại của y là "cha" của bánh bao nhỏ mà? Điều này làm sao cho ca ca biết đây, An Nhiên căn bản không dám nghĩ, trong lòng y một trận gấp gáp, vốn muốn ngăn cản, đáng tiếc đã không còn kịp rồi.

Câu trả lời của Cố Viêm vô cùng vang dội: "Cha ta là An Nhiên!"

Văn Nhân Hạo bị kinh hách, An Kì thạch hóa, An Nhiên bi kịch.

Mẹ kiếp đến cùng là ai dạy ra tên Cố Viêm cực phẩm này vậy, không thấy ca y đang ở đây ư? Loại vấn đề này có thể tùy tiện trả lời sao? Cái này còn chưa tính, bánh bao nhỏ Cố Viêm sau khi nói xong, Cố Thanh Hòa liền đứng ra, hắn cảm thấy đã đến lúc hắn ra sân. "Khụ khụ," ca ca của An Nhiên, bọn họ hẳn phải theo Cố Viêm gọi một tiếng đại cữu tử (Editor: đại cửu tử = anh vợ) nhỉ?

"Đại cữu tử này!"

An Nhiên lệ rơi đầy mặt, lần đầu tiên y có cảm giác âm u đến vậy, y cùng Cố Viêm gặp nhau chính là một sai lầm. Tên này ngoại trừ ăn cùng gây sự còn có gì có thể cống hiến được chứ? Ngoảnh đi ngoảnh lại, xảy ra chuyện đều là một tay y tới giúp chùi đít. An Nhiên vốn đã chuẩn bị lúc đến Đế Đô sẽ cùng Cố gia mỗi người một ngã. Đội ngũ Cố gia này, không có Cố a cha ở đây, về việc ăn nói Cố Thanh Hòa chắc chắn nói không lại y, tính toán đều xong hết rồi, ai biết còn chưa vào thành đã gặp được An Kì.

Đây là số mệnh! Tránh không khỏi người rồi thân ái.

An Nhiên làm bộ đáng thương nhìn An Kì. Chỉ hy vọng ca hắn có chút đầu óc, An Kỳ đúng là có đầu óc. Đứa nhỏ này cũng năm sáu tuổi, An Nhiên rời bọn họ mới ba năm, vội vàng sinh ra cũng không thể sinh được một đứa nhỏ lớn như vậy. Nhìn bộ dáng Cố Thanh Hòa nghiêm trang, cũng không giống như đùa giỡn, giải thích duy nhất chính là: Đây là một âm mưu, và Cố gia cho là thật.

An Nhiên tới chỗ nào tìm được đứa nhỏ cùng Cố Viêm giống đến như vậy? An Kì nhíu mày, ánh mắt ở trên người bánh bao nhỏ dao động nửa ngày, giống! Thật sự là quá giống! Tuyệt đối từ một khuôn đúc ra, cái này tuyệt đối không thể nào làm giả.

Không phải làm giả. Không phải An Nhiên sinh, chẳng lẽ là con của Cố Viêm cùng người khác sinh? Khả năng này cũng không lớn, từ tận đáy lòng An Kì vẫn không muốn nghĩ tới kỳ thật đứa nhỏ này chính là Cố Viêm đúng không? Ý tưởng này một khi sinh ra An Kì lại càng cảm thấy có khả năng. Nhìn qua bánh bao nhỏ sau đó mới nhìn đến An Nhiên, ba năm không thấy, tính tình An Nhiên mặc dù thay đổi rất nhiều, nhưng An Kì vẫn có thể qua nét mặt động tác của y đoán được ý nghĩ trong lòng. Lúc này, An Nhiên trong đôi mắt của hắn rõ ràng chính là chột dạ.

Hai người bày ra trò khôi hài này hẳn là có nguyên nhân, An Kì suy nghĩ một chút, cũng không làm hư chuyện của An Nhiên, đưa tay vỗ vỗ đầu của y, mơ hồ hỏi: "Mấy năm này ở Vọng Nguyệt thành rất vất vả đúng không?"

An Kì nói như vậy An Nhiên cũng biết hắn hiểu rồi, ca ca nhà khác như thế nào y không biết, nhưng An Kì đối với y là không phản đối, An Nhiên suy nghĩ một chút lại cảm thấy chua xót, y tuy rằng là xuyên việt qua, cũng kế thừa ký ức ba năm trong quá khứ, Đường Mặc mạc thị, người Đường gia dối trá, người khác cười nhạo, cuộc sống quá cực khổ, An Nhiên vốn đã không ủng hộ tính tình tiểu bạch hoa của vị chết đi kia, nên ký ức ba năm này y luôn không nguyện ý nhớ tới. Chờ y chân chính đứng trước mặt An Kì mới biết, có ca ca như vậy tính tình tiểu bạch hoa của An Nhiên cũng không phải ngạc nhiên gì mấy.

A ba coi hắn là bảo, ca ca lại là một người đệ khống. (Editor: Nói thật là mình cũng thương AN thật trong này lắm, không đáng để mất nhưng có lẽ nếu không thế sẽ không có truyện cho chúng ta đọc >"<)

Lúc trước ở Vọng Nguyệt thành mà nói, cuộc sống của An Nhiên có thể nói là đơn giản mà lại vô ưu.

Hít một hơi thật sâu, An Nhiên lắc đầu, nói: "Ta không vất vả, ca, huynh có khỏe không?"

"Tốt, Tiểu Nhiên còn chưa tin ca ca sao?"

An Nhiên biết đây là lời an ủi của hắn, a ba đem thứ tốt đều lưu lại cho y, phần An Kì chỉ được cho mấy khối phỉ thúy, cũng không biết trong ba năm này làm sao qua được, chỉ nội việc đi học tại học viện Maca đã là một số tiền lớn, a cha thanh toán học phí năm thứ nhất ai biết người có chi luôn năm thứ hai năm thứ ba hay không, ca ca còn phải ăn cơm, phải tu luyện. Một người tại một nơi nhân sinh không quen sẽ có rất nhiều khó khăn. Điều này An Nhiên hiểu rất rõ, thời điểm y vừa xuyên qua đến lúc phát hiện được không gian đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vậy nên tình trạng An Kì sẽ không tốt hơn y bao nhiêu.

Có lẽ có một chút tốt hơn đó là, An Kì là thú nhân, chỉ cần chịu khổ được thì sẽ không bao giờ chết đói.

An Nhiên không biết bản thân dùng tâm tình gì gật đầu, "Ca ca là lợi hại nhất."

Nói xong cửu biệt trùng phùng hai người lại bắt đầu huynh đệ tình thâm, quần chúng vây xem cố thể hiện không muốn xem tâm tình của hai người, da gà rớt đầy đất, ê răng đủ loại, dạ dày đủ đau. Nhất là ba vị đi cùng An Kì, à không, là hai vị, Lô mập mạp đã bị thuốc của An Nhiên làm cho bất tỉnh còn chưa tỉnh lại, mắt Văn Nhân Hạo nhìn cũng không chớp lấy một cái, giao tình ba năm, vào sinh ra tử, bọn họ đều cho rằng An Kì là đầu gỗ, không nghĩ tới, bộ dạng phi thú nhân này tuy không tính là tốt, nhưng tính tình cũng là một bá vương hoa, thế nhưng lại có thể đem đầu gỗ An Kì này hâm nóng.

Văn Nhân Hạo từ trước chẳng qua chỉ nghe có một loại sinh vật gọi là đệ khống, nhưng sau hôm nay đã có thể coi như được mở rộng kiến thức.

Để cho những người ái mộ An Kì thấy được bộ dáng thuận theo trăm điều này của hắn, nhãn đao bắn ra cũng có thể đem An Nhiên giết chết được rồi.

Phàn Lận tốt hơn một chút, hắn chỉ nhìn hai huynh đệ đang trao đổi tình cảm, lắc đầu. Anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường, dùng trên người tên An Kì đệ khống này lại không quá thích hợp. Thật phải để cho những tên trong trường luôn bị An Kì hành hạ tới xem một chút, tên này mới không phải là An Kì, là hàng giả.

An Kì cùng An Nhiên vẫn còn tình thâm như cũ, Cố Thanh Hòa lại chen miệng vào: "Cậu đứa nhỏ à!"

Tuy rằng đã biết đệ đệ bảo bối nhà hắn cùng Cố Viêm không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng xưng hô này vẫn khiến An Kì khó chịu đủ bề. Lấy thế lực Cố gia tại Đế Đô, An Kì sẽ không ngốc cùng bọn hắn cứng đối cứng, a ba a cha cũng không có thú nhân liều mạng được với đại quý tộc Đế Đô đó ư? Thực lực An Kì so với đám cùng lứa cùng năm coi như không tệ, hắn là loại người có năng lực thực chiến cao hơn vị giai. Nhưng hắn quá trẻ tuổi, không đủ để khiêu khích những lão gia hỏa Cố gia kia.

Không nói đến trưởng lão Cố gia, để An Kì cùng Cố Viêm làm một trận cũng là quá sức.

Cố Viêm từ trước chỉ là tên không đầu óc chỉ biết dựa vào sức mạnh lấn áp. Nhưng vì cùng An Nhiên lăn lộn nửa tháng, dẫn đến hắn thăng hoa, thực lực tăng lên không nói, âm mưu quỷ kế cũng học được không ít. Lần này trở về Đế đô, tinh phong huyết vũ là điều không thể tránh.

An Kì đối với Cố Thanh Hòa gật đầu. Cũng không lên tiếng trả lời. Hắn không thể phá hư sân khấu của An Nhiên. Nhưng để hắn làm anh vợ của Cố Viêm, dù là giả trứng hắn cũng đau. Cố Thanh Hòa cũng biết đức hạnh cháu ngoại trai nhà mình, ca ca nhà ai có thể cao hứng đem đệ đệ gả cho hắn chứ, An Kì như vậy coi như là tốt rồi, tiền trảm hậu tấu ngay cả con cũng đã lớn đến vậy, nếu gặp phải anh vợ cứng rắn, còn không đem Cố Viêm một cước đá khỏi Nam đại lục sao.

"Ngô, nếu huynh đệ bên kia cũng là người mình, chúng ta có phải nên vào thành trước rồi nói hay không? Đợi nơi này cũng không phải là một chuyện tốt. Cậu đứa nhỏ ngươi xem thế nào?" Ràng buộc giữa mọi người với nhau là An Nhiên, An Nhiên vốn đi nhờ xe, cũng không có gì ý kiến gì. Hiện tại ca ca An Nhiên ở đây, thủ đoạn của An Nhiên Cố gia cùng Đường gia tại Vọng Nguyệt thành đã kiến thức qua trong lần gặp đầu tiên, có thể khiến một kiện vũ khí sinh hóa thành tiểu bạch hoa chập chờn trong gió như vậy, vị ca ca này quả thật không đơn giản.

Cố Thanh Hòa thoáng cái đã bắt được trọng điểm. Tìm An Nhiên thương lượng còn không bằng tìm ca ca y An Kì.

An Kì suy nghĩ một chút, cả đống người vây ở chỗ này quả thực không phải là một chuyện hay, cũng đồng ý.

Chẳng qua vấn đề di chuyển Lô mập mạp cũng khiến bọn họ rất phiền não, hắn ngược lại thì tốt, cứ hôn mê như vậy, thể tích voi ma mút lớn như thế đừng nói là ưng thứu, dù là tiện hành khí cũng chứa không nổi a! Ba người đi cùng Lô mập mạp đều phát rầu, vốn bọn họ định đến rừng An Mạt Tư thử thời vận, bởi vì chỉ còn vài ngày nữa toàn học viện Maca sẽ phải đối mặt với cuộc khảo nghiệm về tính chiến đấu.

Lần khảo nghiệm này rất quan trọng, mấy ngày nay học viện đã cho nghỉ phép, cũng vì muốn các thú nhân chuẩn bị đầy đủ thực lực.

Phương pháp khảo nghiệm giống như kiểu bóng đá World Cup, trước tiên toàn bộ các cấp lớp sẽ rút thăm, phân khu, kế đó các khu hỗn chiến với nhau, tiếp đó phần dư lại tiếp tục rút thăm hỗn chiến, thẳng đến khi ra được top 10. Thứ hạng giai đoạn hỗn chiến này lấy chế độ đào thải làm quy định, cuối cùng top 10 sẽ từng người đấu với nhau để phân thắng bại. Phàn Lận cùng Lô mập mạp đều là năm tư, An Kì cùng Văn Nhân Hạo là năm ba, mấy người bọn họ sinh hoạt cùng nhau, cũng có chút tên tuổi trong năm ba năm tư, mỗi khi đến thời điểm khảo nghiệm này, đều phải cẩn thận hơn hết, âm mưu dương mưu nhiều vô số kể, khó lòng phòng bị.

An Kì là thủ tịch sinh năm ba, cấp bậc tu luyện của hắn cũng không là cao nhất trong toàn bộ năm ba, không nói cao nhất, ngay cả top 10 còn chưa được xếp vào, nhưng có thể nắm được vị trí thủ tịch sinh thì phải nói đến thể trạng cường hãn của Xích kim bỉ mông cùng năng lực khiêu chiến vượt cấp của hắn. Trừ bỏ Long tộc cùng các nhánh liên quan Long tộc, đại lục Thú Nhân rất hiếm khi có chủng tộc nào có thể cùng Xích kim bỉ mông chống lại.

Vốn An Kì cũng không phải là người thích nổi tiếng, tốt nhất là có thể tránh ở sau lưng người khác lặng lẽ tu luyện, nhưng mà, ai biểu vị trí thủ tịch sinh được hưởng nhiều ưu đãi làm chi, không chỉ thưởng về vật chất mà so với những học sinh phổ thông khác càng được nhiều đặc quyền hơn, An Kì đối với thứ gọi là đặc quyền không để ý nhiều cho lắm, An gia tự có một bộ phương pháp tu luyện, không phải thứ mà mỗi người trong học viện Maca đều có thể so sánh như rau cải trắng ngoài chợ.

Cái hắn muốn là tiền! An Kì có thể ở mua phỉ thúy tu luyện đồng thời áo cơm đủ no, trừ bỏ nhóm ba người Văn Nhân Hạo tiếp tế ra, trợ cấp từ vị trí thủ tịch sinh cũng không phải là ít.
Nghĩ tới những thứ này An Kì lại không khỏi phiền não, thời điểm chỉ có mình hắn thì sao cũng được, nhưng hiện tại An Nhiên đã tới, cũng không thể để An Nhiên đi theo hắn trải qua cuộc sống khổ cực được? Nghĩ đến sủng ái trong quá khứ của a ba cho An Nhiên, khẽ cắn răng, dù khổ hơn mệt hơn nữa hắn cũng phải để đệ đệ nhà mình được mọi thứ tốt.

Những thứ này đều là nói sau, vấn đề vận chuyển Lô mập mạp mới là thứ cần giải quyết trước mắt.

Hắn sầu, Văn Nhân Hạo cũng sầu, "Lô mập mạp làm sao đây? Muốn ngất cũng không biết thay đổi về hình người, một người lớn như vậy làm sao đưa về đây?" Giọng điệu Văn Nhân Hạo không được tốt cho lắm, tính tình hắn là vậy, điển hình cho loại nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, nói lời nặng hơn nữa cũng không nỡ bỏ lại người của mình. An Nhiên lúc này mới nhớ tới chuyện này cuối cùng vẫn phải trách y, Lô mập mạp đến cùng là do y hại mới ra bi kịch này, sau khi cuồng bạo, ca ca đi ngăn cản cũng là y sợ ca ca bị thương nên mới ra tay nhét thuốc cho Lô mập mạp. Bởi vì không tìm được người thử thuốc, nên y cho liều lượng nhiều hơn mấy lần, chờ hắn tự nhiên tỉnh lại, nhanh cỡ nào cũng phải ngày mai mới được.

Lời này An Nhiên không dám nói, y nghĩ cũng không phải không có biện pháp, chính là tác dụng phụ có chút...... Ừ...... Không biết sau khi Lô mập mạp tỉnh lại có thể tìm y tính sổ hay không.

An Nhiên cảm thấy, y hẳn nên trưng cầu ý kiến của ca ca thì hay hơn.

"Ca!"

"Tiểu Nhiên sao thế?" An Kì còn đang nhìn thú hình to lớn của Lô mập mạp mà rầu rĩ. Cỡ này thì không thể để ưng thứu khiêng trở về được rồi?

Văn Nhân Hạo cũng nghĩ như vậy, "Không biết ưng thứu có chở nổi không?"

Lời này vừa ra miệng, ưng thứu nằm phía sau cả bọn liều mạng đạp cánh mấy cái. Kêu một tiếng bén nhọn, hướng về phía Đế Đô bay đi. Ưng thứu này thế mà có thể nghe hiểu được tiếng người ư?

Lô mập mạp này, ngay cả súc sinh cũng bị dọa sợ chạy.

Tình cảnh nhất thời có chút an tĩnh, ngay cả Văn Nhân Hạo cũng không biết nói gì cho phải, ưng thứu bay đi, không nghĩ bản thân trở về còn quá giang xe của Cố gia. Đây cũng không phải vấn đề gì to tát. Vấn đề là, xe bọn họ quá giang có thể chứa được Lô mập mạp không?

Nhưng cũng không thể để Lô mập mạp bỏ lại nơi này.

An Kì nhớ đến trước khi ưng thứu chạy trốn An Nhiên có kêu hắn một tiếng còn chuyện chưa nói. "Tiểu Nhiên muốn nói gì?" An Nhiên còn đang cảm khái súc sinh kia quá thông linh, nhưng An Kì vừa hỏi vậy y lại nhớ đến chuyện còn chưa nói. "Ngô, ca, ta có biện pháp để cho hắn tỉnh lại."

Nga? An Kì coi như bình tĩnh, cặp mắt đào hoa Văn Nhân Hạo liền bừng sáng, cùng bóng đèn sợi đốt 200 watt vô cùng giống nhau.

"Tiểu Nhiên đệ đệ ngươi nói!"

Văn Nhân Hạo như vậy hiển nhiên là quá lạc quan rồi, An Kì vẫn luôn nhìn đệ đệ nhà mình, nếu là biện pháp tốt An Nhiên sao có thể rối rắm thành như vậy được?

"Ách......" Quả nhiên. Phần ngoại lệ tới, "Chính là thủ đoạn có hơi chút tàn nhẫn."

Tàn nhẫn? Bọn họ đã kiến thức qua thủ đoạn của An Nhiên, chỉ trong thời gian đã chuốc ngã được Lô mập mạp. Đây không phải là lần đầu tiên ba người thấy Lô mập mạp phát cáu. Mỗi ngày đều hai lần, mỗi lần đều phải giày vò một trận rồi mới xong việc. Làm cảnh sát cũng biết, đánh chết dễ dàng bắt sống khó khăn, Lô mập mạp chính là tình trạng như vậy. Ngươi muốn giết chết hắn còn dễ, nhưng muốn đem hắn đè lại, dù là ba người dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể xem như miễn cưỡng cho qua.

Trạng thái cuồng bạo của Lô mập mạp cứ như vậy nhẹ nhàng bị đẩy ngã, thì đây vẫn là lần đầu. Nghĩ đến cũng đúng, An Nhiên nếu có thể khiến hắn choáng váng, tự nhiên cũng có thể khiến hắn tỉnh lại, về phần thủ đoạn, đã không còn nằm trong cân nhắc của ba người nữa rồi.
Dù sao có thể tỉnh là được.

Ba người đều đã nói như vậy An Nhiên cũng không ngần ngại thêm nữa, y gật đầu, nói: "Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, ta đi chuẩn bị một chút." Nói xong liền bước vào tiện hành khí đi vào.

Tần Mộ Ngôn, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đều biết An Nhiên lại đang giả dạng cho có, trên tiện hành khí có vật gì của y đâu? Đây là muốn giấu tai mắt người khác làm ảo thuật, từ lúc gặp phải đám cướp, tiểu đội mấy người của An Nhiên trừ Cố Viêm kêu gào vài câu, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ra mặt cùng nhóm cướp nhận người quen ra, thì Tần Mộ Ngôn, Tô Á ngay cả một câu cũng chưa nói.

Khi nhìn thấy An Nhiên cùng An Kì huynh đệ tình thâm, mấy tên này có bao nhiêu kinh ngạc là không cần phải nói, lúc mới bắt đầu Tần Mộ Ngôn còn tưởng An Nhiên chấp nhận đưa Tô Á trở về Đế Đô nên mới tùy bọn hắn cùng nhau, bọn họ cũng cho là An Nhiên là cô nhi, nếu không phải cô nhi thì phi thú nhân nhà ai có thể tự lập như vậy được? Bây giờ nhìn lại, xem ra hành trình này chắc đã sớm được lên kế hoạch tốt trước rồi.

Tần Mộ Ngôn bất động thanh sắc quan sát An Kì một chút, lại nhìn qua Quân Thiển Tây, vòng sinh hoạt của An Nhiên đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn, y không chỉ có thể chất gây chuyện mà còn có thể chất chọc người, xung quanh y nếu không phải danh nhân, cho dù không nổi tiếng, thì ít nhất tại Đế Đô cũng có tiếng. Tần Mộ Ngôn có chút thương cảm, bộ dạng An Nhiên kích động khi nhìn thấy An Kì hắn còn nhớ rất rõ, đợi đến khi vào Đế Đô, chỉ sợ không thể giống như trước khi ở rừng Khiếu Nguyệt nữa rồi.

An Nhiên rất nhanh đem thứ đó ra, trong tay y cầm một bát thuốc làm bằng đá, bên trong thêm vài phiến lá cây, lá cây này là từ đám cây trong không gian ngắt ra, loại thực vật này gọi là thiên lý hương, có thể dùng để tinh luyện thuốc truy tung. Tuy rằng gọi là thiên lý hương, nhưng người bình thường sẽ không ngửi được mùi của nó, cùng thiên lý hương ghép đôi là thiên lý phong (Editor: ong đó nha mọi người), loại ong mật nhỏ bé này có thể ngửi được mùi hương từ thiên lý hương phát ra, theo dấu vết đến ngoài ngàn dặm.

Thứ này có thể khiến Lô mập mạp tỉnh lại?

Đương nhiên là không thể! Chỉ dùng riêng thiên lý hương là có thể tinh luyện chế thành một loại thuốc truy tìm, nhưng nếu cùng một loại thực vật khác phối hợp mà nói, thì sẽ nhanh chóng oxy hoá ra một loại khí vị kích thích kịch liệt khiến người thường không thể chịu đựng. Biện pháp An Nhiên nghĩ đến chính là loại này, đáng thương cho Lô mập mạp, cho dù tỉnh lại chỉ sợ cũng bị bóng ma thật lâu.

An Nhiên tính toán sẽ không nói những chuyện này với người ngoài nghề, cho dù là hiệp hội dược sư đến đây chỉ sợ cũng không biết thứ này.

Loại đồ chơi này là do khi y chơi mò mẫm ra được, cũng không phải có đơn thuốc sẵn, trò chơi của công ty sẽ không nhàn rỗi đến độ thiết kế ra cách điều chế như vậy. Đây chỉ là một niềm vui nho nhỏ riêng của An Nhiên. Nếu ngươi nghiêm túc chơi sẽ phát hiện [Thiên Địa Huyền Hoàng] có nhiều điều rất thú vị.

Nhìn An Nhiên cầm bát thuốc ra, những ai đối với y có chút lý giải đều tự giác lui về sau hai bước. Kiểu này là muốn dùng thuốc để Lô mập mạp tỉnh lại rồi, An Nhiên còn nói thủ đoạn có chút hung ác, Cố Viêm cùng vài người khác đều sợ liên lụy đến bọn họ.

Văn Nhân Hạo không rõ mọi chuyện, tại thời điểm tất cả mọi người lui về sau, hắn thế nhưng lại bước lên, không sợ chết bước qua. Lúc này trong bát thuốc chỉ có thiên lý hương, Văn Nhân Hạo nhìn bát thuốc trong tay An Nhiên, trừng mắt nhìn. Hỏi: "Đây là gì?" An Nhiên trợn trắng mắt, tức giận nói: "Ngươi ngốc sao? Nhìn không ra đây là bát thuốc à?"

"Ách...... Ta hỏi thứ bên trong là gì ấy?"

"Thiên lý hương."

"Thứ này có thể khiến Lô mập mạp tỉnh lại?" Văn Nhân Hạo hoài nghi nhìn An Nhiên, không thể nào tin được, hắn thấy tùy tiện thế nào ấy, rõ ràng chỉ là mấy cái lá. Thể tích Lô mập mạp lớn như vậy chỉ vài cái lá có thể làm gì được chứ?

Đối với một người không phải người trong nghề An Nhiên cũng lười giải thích. Trái ngược với Văn Nhân Hạo là, An Kì rất tin tưởng vào An Nhiên, đệ khống chỉ là một phương diện, thuốc An Nhiên cho hắn rất hữu hiệu, dùng xong vết thương trên người toàn bộ đều đã tốt hơn rất nhiều. Nghĩ đến ba năm này An Nhiên chắc cũng gặp được kỳ ngộ. Trong trí nhớ của An Kì, ba năm trước đây, đệ đệ nhà mình cái gì cũng không biết.

An Kì đang chuẩn bị động thủ đem Văn Nhân Hạo kéo qua một bên, không để hắn quấy rầy An Nhiên. Thì An Nhiên đã hướng An Kì cười cười, nói: "Không sao ca, để hắn xem cũng được." Tươi cười rất ôn nhu, ánh mắt cũng thật ấm áp, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng Cố Viêm đều đồng loạt run lên, có vấn đề. Ngô, vẫn là lui thêm hai bước nữa tương đối tốt hơn.

An Nhiên nói như vậy, Văn Nhân Hạo liền quang minh chính đại đứng phía trước nhìn, chỉ thấy An Nhiên từ túi nhỏ trên người mình lại lấy ra một loại lá có màu sắc đậm hơn. Ném hai lá vào trong bát thuốc, dùng chày giã nát, sau đó động tác rất nhanh đem phần đó trét lên phần mũi dài của voi ma mút. Làm xong tất cả, y nhanh chóng lui về phía sau, thuận tiện lôi cả ca ca nhà mình theo, tuyến đầu chỉ còn lại một mình Văn Nhân Hạo, hắn nhìn rất cẩn thận, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh của An Nhiên.

Lúc này, Cố Viêm đã che mặt, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ càng dứt khoát, hắn xoay người không đành lòng xem. Làm người a, thực lực không mạnh không quan trọng, nhưng nhãn lực nhất định phải tốt, nhất là chuyện liên quan tới An Nhiên. Phản ứng rõ ràng như vậy, An Kì cùng Phàn Lận cũng nhìn ra chút manh mối, nhất là Phàn Lận, hắn quay đầu nhìn lại một chút, chỉ có Văn Nhân Hạo đang một mình đứng gần nhất.

Thời khắc mấu chốt, huynh đệ là dùng để bán đứng, Phàn Lận cũng không thông báo một tiếng cho Văn Nhân Hạo, cứ thế quyết đoán lui theo ra sau.

Hai loại dược thảo cho vào chung nhất định phải có thời gian phản ứng với nhau, Văn Nhân Hạo đợi nửa phút mãi không thấy có phản ứng, Lô mập mạp vẫn ngất nằm trên đất, chân mày hắn nhíu lại, xoay qua muốn tìm An Nhiên hỏi xem. Lần này lại phát hiện vấn đề, vừa rồi xung quanh còn vây một đám giờ lại lui xa như vậy là sao?

Văn Nhân Hạo trong lòng rùng mình, dự cảm xấu mới vừa nảy sinh, kết quả đã kéo tới một trận tanh tưởi, thiếu chút nữa đem hắn xông đến hôn mê bất tỉnh, Văn Nhân Hạo đời này chưa chịu qua tội tình như vậy, cái này còn chưa là gì, thảo dược được đắp lên chóp mũi của Lô mập mạp, Văn Nhân Hạo nghiêng đầu qua chỗ khác cũng ngửi được, vậy bản thân Lô mập mạp cảm thụ là gì?

Mọi người chỉ nghe được một tiếng rên vô cùng thê lương, một vật thể bên cạnh cứ thế bay ra ngoài.

Nếu nhãn lực tốt một chút sẽ có thể nhìn ra, đó chính là Văn Nhân Hạo. Lô mập mạp bị kích thích ngay mũi hắt xì một cái, xui xẻo cho Văn Nhân hạo bên cạnh hắn. Đây là thân thể cùng tâm linh đồng thời đều bị thương đó, thời điểm Văn Nhân Hạo chóng mặt bay ra ngoài mới hiểu rõ An Nhiên nói thủ đoạn có chút hung tàn là có ý gì. ┭┮﹏┭┮, đây chỉ gọi có chút hung tàn thôi ư?

Bản thân hắn suýt nữa ngay cả thở cũng không nổi nữa rồi.

Lô mập mạp tỉnh lại, Văn Nhân Hạo lại bị thương, đương nhiên loại trình độ đả thương này căn bản không thể ngăn cản cước bộ bọn họ tiến tới, An Kì nắm tay đệ đệ nhà mình bình tĩnh nhìn Lô mập mạp biến trở về hình người, nhìn bộ dáng hắn nôn đến nghiêng trời lệch đất, nếu ngất xỉu thêm thì sao đây?

Chẳng lẽ lại để An Nhiên làm thêm lần nữa? Một lần nữa gì đấy, An Nhiên cảm thấy không có vấn đề gì, thiên lý hương cùng thử vĩ thảo y trong không gian có rất nhiều, phí tổn bất kể, Lô mập mạp còn mạng được sao?

Sau khi biết tiền căn hậu quả Lô mập mạp cảm thấy rất oán niệm, ai biểu miệng hắn tiện, hắn không nên! Không nên ra vẻ trước mặt phi thú nhân, không nên ra vẻ như vậy. Đây chính là báo ứng, Lô mập mạp vừa ói vừa lặng lẽ biến về hình người, hắn cố nén khó chịu hướng bên cạnh dời mấy bước, bá vương hoa An Nhiên này, Lô mập mạp hắn chống đỡ không nổi đâu!

Tuy rằng gặp bi kịch là hai người, nhưng vấn đề cuối cùng cũng được giải quyết, chuẩn bị lên đường trước là việc chia tay của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng đám cướp, đám cướp này là từ đại lục phía Bắc xuyên qua rừng Khiếu Nguyệt tới đây kiếm ăn. Văn Nhân Hạo là tiểu thanh niên chính nghĩa, nếu là bình thường, dù là người quen của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng thực bất hạnh, hiện tại trạng thái hắn đang không được bình thường.

Phàn Lận cùng An Kì đều là người không yêu gây chuyện, An Nhiên lại giúp đỡ nói hai câu.

Không cần xem thường đám cướp, cướp bóc cũng là một chức nghiệp.

Khụ khụ, lời này An Kì không dám gật bừa, bất quá nếu là bảo bối đệ đệ hắn nói, hắn sẽ mở một mắt nhắm một mắt coi như không nghe là được.

Đầu lĩnh nhóm cướp ra lệnh cho các huynh đệ rút lui, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhìn theo bọn họ rời đi. Bởi vì ưng thứu chạy, bốn người An Kì cùng An Nhiên phải chen chúc trên tiện hành khí. An Nhiên để Tần Mộ Ngôn, Quân Thiển Tây cùng những người y quen cùng ngồi phía trước tiện hành khí, dĩ nhiên cũng có An Kì, sau đó quả quyết đem Văn Nhân Hạo cùng Lô mập mạp ném cho Cố Thanh Hòa, Phàn Lận đi theo chiếu cố bọn họ.

Ba giờ kế tiếp trôi qua rất nhanh, người quá nhiều, An Nhiên cũng không tiện nói gì, tựa vào đầu vai An Kì ngủ luôn, đến khi thức dậy cũng đã vào thành. Thông thường tiện hành khí là không thể ở trong thành di chuyển, may mắn Cố gia là đại quý tộc, người ta có đặc quyền, mắt thành vệ binh mở một con nhắm một con đem người thả cho vào.

Tiện hành khí hướng đại trạch Cố gia đi tới, An Nhiên từ sớm đã muốn chuồn đi, nhưng Cố Thanh Hòa không thả người. Đợi đến khi tiện hành khí dừng lại, bên ngoài đã là chiêng trống rung trời, An Nhiên giả làm đà điểu lui trong lòng An Kì, chết sống không ra. Y quyết định chủ ý muốn chạy, nếu bị Cố gia bắt lại thì làm sao? Bắt lại coi như còn tốt, chỉ sợ vạn nhất tên Cố Viêm kia không kiên định lòi đuôi, vậy y không phải bị lão đầu tử Cố gia xử lý sao?

Giờ này khắc này, theo An Nhiên thấy, Cố gia chính là đầm rồng hang hổ, không đi được.

Nghĩ như vậy không chỉ mỗi mình An Nhiên, Cố Viêm cũng thấp thỏm vì những điều đó.

Đi ra ngoài nhiều lần như thế, trước kia gây họa cũng chưa khủng hoảng qua như vậy, đây vẫn được xem là lần đầu hắn không dám vào cửa. Hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, nếu để nhóm lão gia hỏa biết hắn chính là Cố Viêm, không chỉ không sinh con, còn kiếm người giả vợ hắn. Không chỉ vợ giả, mà còn đem cả chính mình làm thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này. Ba hắn sẽ không đánh chết hắn sao?

Một bánh bao nhỏ thịt đô đô như thế, hắn có muốn cưới hay không tạm thời không bàn tới, nhưng phi thú nhân nhà ai sẽ chịu gả cho hắn chứ!

Hết chương 146 + 147 + 148

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro