149 + 150 + 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiện hành khí đã dừng lại, cửa cũng mở ra, An Nhiên nghe bên ngoài tiếng pháo rung trời, nhìn đám tổ tông Cố gia cười như đóa cúc nở rộ, trong lòng y chỉ có một ý nghĩ, "Trời muốn diệt ta."

An Kì vẫn nhìn An Nhiên, tự nhiên biết ý tưởng trong lòng y, thở dài, đưa tay vỗ đầu An Nhiên, nói: "Đừng sợ, có ca ca ở đây." Lúc nói lời này ngữ khí An Kì rất bình thản, trong lòng An Nhiên tựa như lên men, chua chua, trướng trướng, có chút muốn khóc.

Đều nói có cha hài tử tựa như bảo vật, không cha hài tử cứ như cọng cỏ, An Nhiên từ lúc ra đời đều chưa từng thấy qua cha mình, An Liệt vừa làm ba cũng vừa làm cha. Hiện tại tuy rằng a ba không còn, nhưng ít nhất y tìm được ca ca. Trong lòng An Nhiên sáng như gương, nếu ngươi hỏi y An Kì có gì, câu trả lời nhất định là — hắn cái gì cũng không có. Vậy vì sao An Nhiên hao phí tâm tư lớn như vậy đến Đế Đô tìm hắn nương tựa?

Đây chính là huyết mạch thân tình.

Thời điểm còn ở Trung Quốc không cảm thấy gì, biết cha mẹ mạnh khỏe thân thích kiện toàn y đã yên tâm, cứ thế từ trong nhà dời ra ngoài một mình một người sống độc lập, chuyển kiếp qua một lần, một mình đi đến thế giới xa lạ này, cái gọi là quá khứ không để ý trước kia cũng trở thành một thứ trân bảo xa xỉ. An Kì là ca ca, là ca ca duy nhất trên đời này của An Nhiên, tình a yêu a cũng chỉ là một con muỗi trên cả bức tường, ca ca ở nơi nào, nơi đó mới gọi là nhà.

An Nhiên nghiêng đầu nhìn ca ca nhà mình một chút, "Ừ" Một tiếng, gật đầu.

Cố Thanh Hòa đang thúc giục bọn họ đi xuống, pháo còn chưa ngừng, tiếng bàn luận xôn xao lại càng lúc càng lớn. Những người liên can muốn nhìn vợ Cố Viêm thế nào. An Kì dắt An Nhiên thoải mái bước xuống, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ theo ở phía sau, Quân Thiển Tây, Tần Mộ Ngôn phía sau cùng. Thú nhân cùng phi thú nhân lúc ở hình người có thể nói là tương đối giống nhau, nhưng xem xét kỹ vẫn phát hiện ra sự bất đồng trong đó, ít nhất hơn kém cũng không ít.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng Quân Thiển Tây tuyệt đối là những gương mặt quen thuộc, tuy Tần Mộ Ngôn ít khi xuất hiện, nhưng cũng không phải không nhận ra được. Trải qua sàng lọc loại bỏ, cũng chỉ còn lại hai người đi ở phía trước là An Kì cùng An Nhiên. Hai người kia, một là học sinh học viện Maca, năng lực không tệ, nhưng cũng không đáng giá để nhóm lão nhân Cố gia quan tâm, một thì chưa từng đến Đế Đô lần nào.

Có hai gương mặt lạ hoắc, nhóm lão đầu tử Cố gia coi như bị làm khó.

An Nhiên cùng An Kì từ bề ngoài suy xét thì ngay cả một điểm tương tự cũng không có, tuy rằng hình người của An Kì ở trình độ nhất định vẫn có điểm giống cha hắn, tóc đen mắt đen, thời điểm biến thành thú hình mới có thể hóa thành Xích kim bỉ mông với dấu hiệu mắt vàng lông vàng. An Nhiên cũng có một đôi mắt đen, trừ bỏ điểm giống nhau bên ngoài này ra, thì diện mạo hai người có thể nói là chẳng liên quan gì đến nhau. An Nhiên giống cha, từ đầu đến chân đều cực kỳ giống, bề ngoài An Kì lại thiên về giống An Liệt, ngũ quan vô cùng cứng rắn.

Hai người cầm tay nhau đi xuống, nhóm lão nhân Cố gia hoàn toàn không nghĩ đến hai người này là huynh đệ. Ngô, có một điểm xác định là, vợ Cố Viêm chắc chắn nằm trong hai người này. Vợ Cố Viêm sao có thể cùng thú nhân không rõ lai lịch lôi lôi kéo kéo giữa thanh thiên bạch nhật như vậy? Cố Thanh Hòa trơ mắt ra đó cũng không tức giận là sao? Nhóm lão nhân thầm nghĩ cần một lời giải thích, chỉ sợ hai người này đều là phi thú nhân.

Đều là phi thú nhân còn cố kỵ gì nữa?

An Kì nếu biết nhóm lão nhân này nghĩ gì, chỉ sợ đã sớm lôi kéo đệ đệ nhà mình bước đi. Nhóm lão nhân Cố gia còn ra vẻ làm bộ làm tịch, nhưng trong lòng rõ ràng lại vô cùng gấp gáp, cảm đám vẫn giữ bộ dạng không mở miệng, ngược lại khiến Cố Viêm cảm thấy vô cùng áp lực. Nguyện vọng của nhóm lão nhân Cố gia ai cũng không dám trái, bao gồm thân là gia chủ Cố gia – a ba Cố Viêm, không phải bởi vì uy nghiêm trưởng bối, mà là vì càng già càng giống trẻ nhỏ, nếu ngươi không thuận theo ý họ, thứ dày vò ngươi còn đang ở phía sau chờ đấy.

Có lẽ làm gia chủ đã lâu, Cố Thanh Huyễn liền trưng ra khuôn mặt đen thui, hai ba bước đã tới, ánh nhìn như rađa quét qua một lần An Nhiên cùng An Kì, khí thế kia cùng bộ đội đặc chủng đi ra giống nhau vô cùng, luôn khiến cho người khác nhanh chóng cảm thấy sợ hãi.

"Vợ Cố Viêm ở nơi nào?"

Tiếng bàn luận xôn xao ngừng lại, không có tiếng người đáp. Cố Thanh Huyền còn chưa từng gặp qua vãn bối không cấp mặt mũi như vậy, mặt đen lại ba phần, ấn tượng đối với con dâu không biết mặt kia kém đi không ít.

Nhẫn nhịn một hơi, hắn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Vợ Cố Viêm ở nơi nào?"

Ngươi có Trương Lương kế, ta có thang trèo tường.

Nhóm lão nhân Cố gia có thể đem Cố Thanh Huyễn đẩy ra An Nhiên tự nhiên cũng có thể tìm một tay súng thế vào. Cho đi một ánh mắt, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bước ra khỏi hàng. "Cố thúc"

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vốn ở phía sau An Kì, bị che khuất mặt, thêm người nhà Cố gia đều đem lực chú ý đặt ở trên người hai huynh đệ An Nhiên, nên hoàn toàn không thấy được hắn, lúc này hắn đi về phía trước vài bước bản thân liền hiện ra rõ ràng. Cố gia không nghĩ tới trong đại hội nhận thân này sẽ gặp được hắn, đồng loạt cùng sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì bước tới tiếp đón. "Tiểu tử Bạch Quỷ ngươi sao ở đây? Không mang theo ai à?"

Cố Thanh Huyễn nhìn nửa ngày cũng không thấy gia nhân nhà Ngũ Thập Lam, tiểu tử này mù đường mà? Lúc này sao có thể một mình tới đây.

"Ách...... Ta một mình đến, đi ra học hỏi kinh nghiệm." Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ biết Cố gia nghĩ gì, ra vẻ bình tĩnh cười cười, nói đùa, chuyện lạc đường 囧 trong Sư Vương mộ sao có thể tùy tiện lấy ra nói được cơ chứ?

Việc này Cố Thanh Huyễn tự nhiên không muốn so đo, hắn gật đầu, nói: "Nếu đã đến đây thì ở lại Cố gia vài ngày đi, lần nào cũng đều vội vội vàng vàng, lúc này hãy để chúng ta làm tốt phận sự của một chủ nhà đi." Ở lại chỗ nào Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đều không có ý kiến, nếu là lúc trước hắn sẽ đáp ứng ngay, nhưng lúc này không giống vậy, lòng hiếu kỳ của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đối với An Nhiên còn rất nhiều, nhìn An Nhiên như vậy vừa nhìn là biết muốn ở cùng ca ca của y, nếu An Nhiên không ở thì hắn lưu lại làm gì.

Nhóm lão nhân Cố gia cũng đánh không lại hắn, đừng nói là tiểu bối, trừ bỏ Cố Viêm, những đứa khác đều chỉ có thể ra sức nịnh hót vỗ mông ngựa, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rất chướng mắt loại này, một chút khi phách cũng không có, Cố gia huy hoàng trăm năm cũng đã đến lúc phải xuống dốc.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lắc đầu, "Ta còn có chuyện, hiện tại tới đây chỉ là thăm hỏi Cố thúc một chút."

Lời này nói ra, nhóm lão gia hỏa vô cùng mất hứng. "Tiểu tử Ngũ Thập Lam, ngươi nói vậy là không muốn nhìn thấy những lão già khọm chúng ta sao."

"Ngô...... hoàn toàn là ngược lại, ta cũng rất muốn, nhưng chỉ sợ mấy vị gia gia đây chỉ một lòng nhớ thương vợ Cố Viêm, đâu còn vị trí nào cho ta nữa." Bộ dáng chu đáo, quả thật là dối trá, thật là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có chút ngạo kiều ư? Khóe miệng An Nhiên giật giật, không phải gặp quỷ chứ.

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, người này còn là một tên hiếu thuận. Truyền thống mỹ đức này của Trung Quốc đều có thể từ trên người hắn nhìn thấy bóng dáng. Cảm thán xong, An Nhiên liếc nhìn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, để hắn đi ra chọc cười lừa gạt, mới hai câu đã quay lại vấn đề ban đầu, đây là hắn cố ý? Đúng không?

An Nhiên suy nghĩ một chút, kéo dài cũng vô dụng, vấn đề dù sao cũng cần phải giải quyết. Y buông tay An Kì ra, quay đầu nhìn một cái, không thấy được bóng dáng Cố Viêm, y đã đi ra tên này còn trốn mất dạng là sao.

Có phúc cùng hưởng, việc này xét đến cùng vẫn là Cố Viêm liên lụy, nếu không phải hắn teo nhỏ, nếu không phải giúp hắn đòi lại đồ gia truyền, An Nhiên cũng sẽ không đem chính mình kéo vào rắc rối này. Khụ khụ, đương nhiên cũng có một phần vì không muốn thấy sính lễ Cố gia đưa vào tay Đường gia Vọng Nguyệt thành. Thời điểm làm những điều này y hoàn toàn không nghĩ tới sẽ dẫn đến nhiều vấn đề như vậy, ┭┮﹏┭┮, đi đến bước này hắn cảm thấy khá là hối hận, Cố Viêm này chính là tên thầy chùa vạn năm, nhìn kiểu này thấy thế nào cũng thấy người Cố gia tâm tâm niệm niệm muốn tìm đối tượng cho hắn.

Thiên tuế cũng phải nở hoa, không dễ dàng đâu, đây cũng là lần đầu mà, nhóm lão gia hỏa đều xuất động, đều vì muốn xem vợ hắn thế nào, dưới loại tình huống này, An Nhiên dù cho có vô tâm vô phế, cũng không thể trước mặt mọi người quét hết mặt mũi Cố gia được.

Đương nhiên, xưng hô vợ Cố Viêm này vẫn không thể thừa nhận.

Bánh bao nhỏ ngược lại có thể lưu cho bọn họ.

Orz, thân ái, ngươi đang chọc cười ư? Cố Viêm tuy rằng thu nhỏ tạm thời đổi thân phận, nhưng việc Cố Viêm về nhà được hay không cần phải có sự phê chuẩn của ngươi sao?

"Triều Triều à......" An Nhiên xoay qua gân giọng rống lên một tiếng, "Đến nơi rồi, ngươi sao còn chưa xuống nữa?"

An Triều Triều.

Cái tên này Cố gia đã nghe qua, theo tin tức lúc trước truyền tới, An Triều Triều chính là ấu tể phi thú nhân kia sinh hạ cho Cố Viêm, có huyết thống biến dị của Xích kim bỉ mông, bộ dạng tốt, thiên phú cao, còn có đại yêu thú truyền kỳ Minh Hỏa làm khế ước nữa.

Lực chú ý của mọi người nháy mắt đều bị hấp dẫn bởi cánh cửa đang mở của tiện hành khí.

Cố Viêm ở trong lòng hung hăng mắng An Nhiên hai câu, vốn chưa tới phiên hắn, An Nhiên này cứ thế xả giọng liền đem chiến hỏa dẫn qua, mọi người đều nhón chân vây lấy chờ hắn đối với Cố Viêm mà nói vẫn là khá mới mẻ, nếu hắn không ngâm nước, đây chính là áo gấm về nhà, đã sớm nhảy tót đi xuống, nhưng bộ dáng hiện tại này, để người khác vạch trần ra chân tướng thì mặt mũi hắn còn đặt ở chỗ nào nữa chứ?

Được rồi, vô luận Cố Viêm có bao nhiêu oán niệm. Hắn vẫn phải bước xuống, lừa gạt người Cố gia không nói, lấy lý giải của hắn đối với An Nhiên, nếu hắn không ngoan ngoãn đi xuống hỗ trợ chia sẻ áp lực, thì không biết An Nhiên sẽ còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

Cố Viêm đi xuống, lấy một loại tư thế quyết tuyệt đi xuống.

Cơ hồ là cùng lúc hắn xuất hiện, An Nhiên nói thêm: "Triều Triều a, tới gặp a gia, còn có lão tổ tông này."

An Nhiên vừa nói như vậy, Cố Thanh Huyễn còn đặc biệt nhìn y vài lần. Bộ dạng có chút gầy yếu, tinh thần ngược lại không tệ, tướng mạo này vẫn xem như xứng với Cố Viêm nhà hắn, ngô, nhớ tới bạn lữ nhà mình dặn đi dặn lại không được đề cập đến vấn đề đổ thạch gì cả, nói rằng vợ Cố Viêm là người rất thông minh, nhãn lực tốt, sinh hài tử cũng là nhất đẳng, chỉ là về phương diện đổ thạch, thì lại hoàn toàn không có thiên phú.

Là việc thì không thể không có kẽ hở, là người thì không thể không có khuyết điểm, tuy rằng điều kiện Cố Viêm không tệ, nhưng nếu đứng chung xem xét cùng những con em tại những quý tộc Đế Đô khác thì không được phi thú nhân thích cho mấy, có lẽ ngại hắn thô lỗ, đầu óc cũng không tốt, chỉ có một thân sức mạnh học vấn cũng chẳng tốt đẹp gì. Nếu không phải như vậy, thì sao có thể vì tìm vợ cho nó mà phải tìm tới tận Vọng Nguyệt thành cơ chứ?

Biên thành luôn cảm thấy Đế Đô tốt, Đường gia lúc trước đáp ứng việc hôn nhân này cũng vì nhìn trúng tiếng tăm của Cố gia tại đại lục phía Nam.

Cố Thanh Huyễn cũng biết những điều này, hắn rất bất đắc dĩ, nghĩ đến Đường Khúc cũng không tệ lắm, ở trước mặt trưởng bối cũng rất lễ phép, bộ dạng tốt, trên phương diện đổ thạch cũng có chút thiên phú, điều kiện như vậy, nếu trang hoàng thêm một chút rồi đem tới Đế Đô, khẳng định là mặt hàng vô cùng hút khách, nếu không phải ba hắn chỉ là thành chủ Vọng Nguyệt thành, chuyện tốt như vậy còn tới phiên Cố Viêm được ư?

Thời điểm hôn sự này định xuống, Cố Gia cũng thả tiên pháo bày tiệc cơ động.

Cái này đại khái là truyền thống Cố gia, có việc vui gì đều phải như vậy, còn là chuyện vui lớn hay chuyện vui nhỏ đều phải từ số bàn tiệc quan sát mới có thể biết được. Chuyện này của Cố Viêm sau khi được quyết định đã khiến Cố Thanh Huyễn thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, ở trong mắt hắn, hôn sự Cố Viêm so với tranh đấu giữa đám quý tộc với nhau còn hao phí tinh thần nhiều hơn. Thật vất vả định ra được như vậy, nhưng xấp xỉ nửa năm lại sinh ra biến động.

Không nghĩ tới, bọn họ đã xem thường Cố Viêm.

Người này thế nhưng đã sớm không còn là lão hòa thượng ăn chay, con cũng đã năm sáu tuổi. Bọn họ lúc trước lo lắng vì cái gì cơ chứ?

Cố Thanh Huyễn nhìn một thân khí độ của An Nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh rất đúng mực, đối mặt với đám quý tộc bọn họ cũng không nịnh hót. Lúc mới bắt đầu Cố cha nói vợ Cố Viêm là phi thú nhân con nhà Andre, Cố Thanh Huyền còn không tin, hắn thấy, Cố Viêm chính là đạp cứt chó cũng sẽ không có được vận khí tốt như vậy, nhà Andre ư? Đó chính là gia tộc lánh đời đứng đầu mà đại lục Thú Nhân ngầm thừa nhận, gia tộc này so với gia tộc Ngũ Thập Lam còn thâm sâu hơn rất nhiều.

Địa long có thể xem như một chi nhỏ gần Thần long, nhưng chỉ là loài bò sát nhỏ thôi sao có thể cùng Xích kim bỉ mông so sánh được?

"Ngươi là vợ của thằng nhóc Cố Viêm kia?"

An Nhiên biết lời này đang hỏi mình, trưởng giả đặt câu hỏi, lễ nghi cơ bản vẫn cần phải có. An Nhiên xoay người, nhìn Cố Thanh Huyễn, nghiêm túc lắc đầu.

Không phải? Như thế nào không phải? Chẳng lẽ là người bên cạnh này?

Cố Thanh Huyễn làm một chuyên vô cùng 囧, hắn suy nghĩ một chút, nhìn An Kì hỏi: "Vậy là ngươi?"

"Phốc"

"Ha ha ha ha"

"Cười chết ta." Lúc này ba tên đi cùng An Kì vừa lúc cũng từ phía sau đi tới. Còn chưa thấy người đã nghe được tiếng, "An Kì ngươi khi nào trở thành vợ Cố Viêm rồi?" Lô mập mạp suốt đường đều nôn thốc nôn tháo, vừa khôi phục chút tinh thần, lại nghe được chuyện này liền vui vẻ.

Vô cùng tàn nhẫn không phải hắn, là Văn Nhân Hạo. Khó có thể nắm được cơ hội cười nhạo An Kì một lần, hắn dĩ nhiên phải nắm chắc, "Vợ ai kia trắng trắng mềm mềm."

An Kì? Không phải An Nhiên sao?

Cố Thanh Huyễn cũng không phải ngốc tử, biết nhận sai người, An Kì cùng An Nhiên? Còn đều là họ An.

May mà hắn đã quen ra vẻ gia chủ uy nghiêm, trên mặt cũng nhìn không ra có gì khác thường. Cố Thanh Huyễn hướng về phía Văn Nhân Hạo nhìn qua, tốt lắm, đều là trong giới quý tộc Đế Đô.

Chuyện gặp đám cướp, Cố Thanh Hòa còn chưa kịp nói với Cố Thanh Huyễn, chợt thấy tình hình như vậy, Cố Thanh Huyễn liền nghi hoặc, đệ đệ hắn từ lúc nào lực kêu gọi lại mạnh như vậy. Văn Nhân Hạo, Phàn Lận, Quân Thiển Tây, Tần Mộ Ngôn, cả một đám không ai không có chút ngạo khí, sao thể dàn xếp cùng một chỗ thế này?

Hắn còn đang nghi hoặc, An Kì đã lên tiếng.

"Các hạ, ta không phải phi thú nhân."

Cứ đoán tiếp cũng không phải ý hay, Cố Thanh Huyễn cũng không dám đoán bậy, cứ đoán là như thiên lôi giáng xuống.

"Ai là An Nhiên?"

An Nhiên hừ hừ một tiếng.

Râu cá trê Cố Thanh Huyễn thoáng cái phâph phồng lên một ít, trưng ra khuôn mặt đen như Quan Công. "Ngươi không phải nói ngươi không phải vợ Cố Viêm ư?"

An Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Ta gọi là An Nhiên không sai, nhưng ta cũng thật không phải là vợ Cố Viêm."

"Vậy thằng nhóc con này ai sinh?"

Lúc này tuyệt đối không phải thời cơ tốt để làm sáng tỏ mọi quan hệ, An Nhiên xoay ngược ngón tay chỉ vào mình.

"Con cũng sinh ngươi còn không phải vợ Cố Viêm là sao?"

Đây là cái logic gì? An Nhiên còn chưa lên tiếng, An Kì đã đứng ra. Đệ khống không thể xâm phạm, gia chủ Cố gia giỏi lắm sao? Cứ là gia chủ Cố gia là có thể hung dữ với đệ đệ hắn à? "Ai quy định sinh được con liền nhất định là vợ Cố Viêm?"

Hừ hừ, Cố Viêm là ai An Kì còn có thể không biết ư? Theo An Kì, đệ đệ nhà hắn nên xứng với chiến sĩ thú nhân anh dũng nhất đại lục mới phải, từ trước hắn đã chướng mắt Đường Mặc, miễn cưỡng đáp ứng là vì đây là người thương của tiểu bạch hoa đệ đệ nhà mình, thật vất vả đệ đệ mới nghĩ thông suốt, lần này hắn nhất định phải nhìn cho thật kỹ, tuyệt đối không thể để Cố Viêm ngu ngốc này chui lỗ được.

"Cố Viêm trước cưới Tiểu Nhiên chúng ta, cũng không hỏi một chút người làm ca ca này có đáp ứng hay không" Hừ, ba giờ lộ trình đủ để An Kì lý giải rất nhiều sự việc, dĩ nhiên trò khôi hài tại Vọng Nguyệt thành cũng nằm trong số đó, "Con cũng sinh còn dám cùng phi thú nhân khác đính hôn, thật coi Tiểu Nhiên chúng ta dễ bắt nạt lắm sao."

An Nhiên có dễ bắt nạt không, Cố gia không biết, An Kì cũng nói là "sự thật", tuy rằng là sự thật hư cấu, nhưng dưới thời điểm chân tướng không bị vạch trần, những người liên can của Cố gia đều cảm thấy nét mặt già nua của mình không biết giấu đâu.

Bọn họ chỉ nghĩ con cũng đã sinh, đối phương khẳng định sẽ vui vẻ tiến vào cửa nhà Cố gia, không nghĩ tới mọi chuyện lại nháo thành như vậy.

Theo thói quen Cố Thanh Huyễn sa sầm mặt, thời điểm đối mặt với người ngoài, hắn luôn thể hiện đủ uy nghiêm của gia chủ, bình thường lời nói ra cũng không phải hay ho gì. Nhưng chuyện đã nháo thành như vậy nhóm lão gia hỏa chỉ có thể tự thân xuất mã.

Nhị gia gia của Cố Viêm – Cố Thiên Tường bước ra đầu tiên.

"Thà hủy mười tòa miếu cũng không nên hủy một mối hôn sự, đôi tình nhân ầm ĩ người làm ca ca như ngươi bận tâm cái gì." Hắn cười tủm tỉm nhìn An Nhiên, nét mặt già nua giống như là một đóa cúc nở rộ, "Tiểu Nhiên đã đến đây hiển nhiên sẽ ở lại Cố gia chúng ta, nhị gia gia đảm bảo ngươi sẽ ăn được uống được, ai dám khi dễ ngươi ta đánh gãy chân chó của hắn."

......

Hôm nay, mặc kệ Cố gia nói thế nào, An Nhiên cuối cùng vẫn không lưu lại.

Nói đùa, Cố gia này đầm rồng hang hổ là thế y nếu đi vào còn có thể sống sót đi ra được ư? Vạn nhất Cố Viêm lòi đuôi chỗ nào đó, y không phải ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có hay sao?

Y đi thì đi, bánh bao nhỏ Cố Viêm bị cưỡng chế giữ lại, theo nhận định của đám người Cố gia thì, An Nhiên sẽ không quan trọng bằng bánh bao nhỏ, lại nói, có bánh bao nhỏ ở lại Cố gia, người làm cha như An Nhiên còn có thể chạy được ư?

Lúc này Cố gia quả thật sai lầm to rồi, bọn họ không nghĩ đến, vì người cha duy nhất này, bánh bao nhỏ Cố Viêm hung hăng lau nước mắt chua xót một phen, hắn đáng thương hề hề nhìn An Kì đem An Nhiên mang đi.

An Nhiên đi theo An Kì, phương hướng là học viện Maca, Quân Thiển Tây, Tần Mộ Ngôn đều có chỗ ở của chính mình tại Đế Đô, hai người lưu lại địa chỉ rồi ai về nhà nấy. Tần Mộ Ngôn đi rồi An Nhiên mới nhớ tới một chuyện bị bọn họ lãng quên — ở Vọng Nguyệt thành huyên náo quá lớn, Tần Mộ Ngôn đã quên đi công hội lính đánh thuê giao nhiệm vụ rồi.

Phỉ thúy a, khối phỉ thúy lớn như vậy, cho dù An Nhiên có rất nhiều, nhưng tặng không như vậy vẫn khiến thịt bản thân đau đó. An Nhiên suy nghĩ chờ dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa sẽ đến nhắc nhở chuyện này với Tần Mộ Ngôn, chân muỗi dù nhỏ cũng vẫn là thịt đó.

Sau khi Quân Thiển Tây cùng Tần Mộ Ngôn đi khỏi, Tô Á cũng gọi tới hộ vệ của cửa hàng, An Nhiên cũng rất cho hắn mặt mũi, không có lập tức rời đi, chờ sau khi người của cửa hàng tới, nhìn theo bóng dáng Tô Á rời đi mới bắt đầu tính toán như thế nào an bài. Lô mập mạp, bọn Văn Nhân Hạo cùng An Kì là ở chung với nhau, bên người An Nhiên người không liên can chỉ còn lại một mình Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Lúc trước Cố gia lưu hắn, hắn một tiếng cự tuyệt, lúc này trước mặt An Nhiên lại ra vẻ đáng thương. "An Nhiên ┭┮﹏┭┮, ta chỗ này lạ nước lạ cái không quen một ai ngươi nỡ nhẫn tâm bỏ lại mình ta sao?"

Nhẫn tâm, như thế nào không nhẫn tâm, đường đường chiến sĩ thú nhân trung kỳ hồng mông thế nhưng chạy tới trước mặt một phi thú nhân khóc lóc kể lể, đây coi là chuyện gì đây? Tuy rằng An Nhiên chưa nói gì, nhưng ánh mắt y đã biểu lộ thái độ, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thấy đường không thể khai thông vội mở một đường khác. "Ngươi biết rõ, cảm ứng của ta đối với phương hướng không được tốt cho mấy, nếu ngươi không để ta đi theo, lần này ngươi đi chỉ sợ cũng không còn tìm được ta nữa."

Vấn đề như thế, An Nhiên lúc này mới nhớ tới, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ quả thật là tên cực phẩm mù đường, nhận biết phương hướng gì đó quả thật không khen được, hắn nói như vậy cũng không đỏ mặt. Trong lòng đã thỏa hiệp một nửa, nhưng An Nhiên vẫn không dễ đồng ý như vậy, y nói, "Ngươi một thú nhân trưởng thành, tu vi cao như vậy, lại cứ muốn cùng một phế vật như ta cùng một chỗ, không sợ phá hư danh tiếng của mình sao."

"Danh tiếng là cái gì? Có thể ăn ư?"

An Nhiên im lặng, tên này hóa ra cũng là một cực phẩm, cứng đầu, coi như y không gật đầu đồng ý Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng sẽ tự đi theo, toàn bộ Đế Đô chỉ sợ rất khó có người có thể ngăn cản được hắn, thay vì như vậy không bằng ước pháp tam chương. "Muốn đi theo ta cũng có thể..."

Lời như vậy Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vẫn nghe hiểu được, "Có yêu cầu gì?"

"Yêu cầu chỉ có một, ta nói đều đúng, nói ngươi làm gì thì ngươi liền làm cái đó."

"Giết người phóng hỏa đào mộ tổ tiên cũng làm?" Vươn ra ngón tay, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhỏ giọng hỏi.

"Kêu ngươi làm thì ngươi cứ làm là được."

"Ngươi sẽ lo phần thức ăn." Mẹ kiếp nói nửa ngày như vậy, đây mới là trọng điểm đúng không? Bản thân sao lại gặp phải thứ ăn hàng này chứ, An Nhiên không nói gì thở dài, bảo: "Sẽ không để ngươi chết đói là được."

Mọi chuyện coi như đã quyết định, An Nhiên không nhìn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nữa, xoay qua hỏi An Kì: "Ca, chúng ta đi đâu đây?"

An Kì đưa tay sờ đầu An Nhiên, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, nói: "Về trường học trước đã, ca ca làm đơn xin ra khỏi ký túc xá, rồi chúng ta thuê một gian nhà khác ở trong trường."

Thuê phòng là điều tất yếu, bằng không ngay cả An Nhiên cũng không có chỗ ở, học viện Maca có giành một phần đất riêng dùng để làm chỗ ở, trừ bỏ ký túc xá dành cho học sinh phổ thông ra, còn có tiểu lâu độc lập được xây dựng nhằm vào đám học sinh quý tộc. Một hộ một căn, giá cả đắt đỏ vô cùng.

Để cho tiện tu luyện, học viện Maca quy định, học sinh nhất định phải nội trú, giá cả tiểu lâu độc lập tuy rằng đắt, nhưng không phải không có người ở, toàn bộ con cháu thú nhân có thiên phú cao tại đại lục phía Nam đều ở chỗ này, trong đó hơn phân nửa xuất thân từ giới quý tộc, coi như không phải quý tộc cũng là đại hộ có tiền, học sinh nghèo chiếm tỷ lệ rất nhỏ, không phải nhà ai cũng đều có dư dả tiền bạc mua phỉ thúy cho thú nhân tu luyện.

Hầu như các đại quý tộc đều lựa chọn tiểu lâu độc lập, những tiểu quý tộc địa vị tuy có chút xấu hổ cũng vì giữ thể diện mà cắn răng lựa chọn chỗ này, phú thương đại hộ vì muốn leo cao cùng quyền quý cũng theo đó tham gia vào. Chỉ là một chỗ dừng chân, học viện Maca đã có thể thu về một khoảng không hề nhỏ. Nhưng trong này cũng không phải không có dị tộc, tỷ như Lô mập mạp, tỷ như Văn Nhân Hạo, tỷ như Phàn Lận.

Nhà Lô mập mạp là đại hộ, gia thế bối cảnh Văn Nhân Hạo cùng Cố Viêm lại giống nhau, mà Phàn Lận, lại là đứa con duy nhất của thành chủ Santo – một trong bảy đại thành chủ. Ba người này đều có tiền, rất nhiều tiền là đằng khác, nhưng bọn họ cứ thế trà trộn vào đám học sinh bần dân chen chúc trong khu ký túc xá phổ thông. An Kì cùng bọn hắn là bạn cùng phòng, Phàn Lận cùng Lô mập mạp vào sớm một năm, An Kì cùng Văn Nhân Hạo là sau này mới chuyển vào.

Trước kia, những người ở chung phòng ký túc đó đều không trụ được lâu, phàm là thiên tài đều sẽ có đôi chút dở hơi, Lô mập mạp, Phàn Lận cùng Văn Nhân Hạo sau này so ra đã rất bình thường, nhưng đám học sinh phổ thông cũng không chịu nổi. Trong vòng một năm, đổi đến mấy lượt người, cho đến năm thứ hai An Kì cùng Văn Nhân hạo dọn vào, thành viên của ký túc xá mới được quyết định, một lần ở cứ thế ba năm.

Bốn người đều có chút cảm tình, An Kì bỗng nhiên nói muốn chuyển ra ngoài, ba người đều có chút thất thần, vẫn là Lô mập mạp dẫn đầu mở miệng, "Béo ca cũng hiểu được ký túc xá kia không tốt, đầu tiên cũng chỉ vì muốn thể nghiệm cuộc sống mới, sau này là do thói quen nên cũng không đổi, An Kì nếu ngươi muốn chuyển ra ngoài không bằng tìm tiểu lâu thật lớn, bốn người chúng ta tiếp tục ở cùng nhau." Nói xong hắn còn đưa cánh tay mập mạp của mình đụng đụng trên người Văn Nhân Hạo, "Hạo tử ngươi nói đi?"

"Chuyển ra ngoài cũng tốt, có Tiểu Nhiên đệ đệ ở đây, chúng ta cũng có thể tự mình nấu lấy, cơm căn tin thật không phải dành cho người ăn."

Không phải người ăn ngươi còn ăn ba năm, An Nhiên đầu đầy hắc tuyến. Đương nhiên, chiếu cố sinh hoạt ca ca là nghĩa bất dung từ, trong không gian rau quả thịt các loại đều nhiều vô số kể, để không cũng lãng phí.

Phàn Lận gật đầu, đồng ý với cách nói của Lô mập mạp cùng Văn Nhân Hạo, hắn cũng không có dị nghị gì, nếu muốn đi, bốn người bọn họ đương nhiên sẽ cùng nhau đi. Ba năm qua, cảm tình bốn người bọn họ so với thân huynh đệ còn thân hơn.

An Kì biết, tình cảm tốt chỉ là một mặt, bọn họ như vậy chủ yếu là vì muốn giúp chính mình chia sẻ tiền thuê phòng. Nếu là một mình hắn, chỉ sợ tiền mướn tiểu lâu độc lập sẽ phải móc sạch tiền hắn tích lũy dùng để mua phỉ thúy cùng minh liêu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tu luyện phải rớt lại phía sau.

Nếu ngươi hỏi An Kì, tu luyện có quan trọng hay không, hắn nhất định nói quan trọng. Ở trước khi An Nhiên xuất hiện, bên trong sinh hoạt của An Kì tu luyện là chuyện quan trọng nhất, có tiền liền dùng hết để mua minh liêu, phương diện ăn uống có thể tiết kiệm liền tiết kiệm. Nhưng để hắn lựa chọn giữa An Nhiên cùng tu luyện, kết quả là không thể nghi ngờ.
An ba giáo dục rất tốt, Tiểu Nhiên là quan trọng nhất, Tiểu Nhiên mà nói chính là thánh chỉ.
Đệ khống là không thể xâm phạm.

Đại trạch Cố gia cách học viện Maca cũng không xa, sáu người vừa đi vừa thương lượng vấn đề nhà ở, ngô, đương nhiên, chủ yếu vẫn là bốn người An Kì thảo luận, An Nhiên cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một bên nghe một bên đi theo hướng tới học viện Maca. An Nhiên cũng đoán được thời gian trước đây ca ca trải qua chỉ sợ cũng không tốt, y suy nghĩ một chút, đem tinh tạp lấy ra.

Thứ đồ vật này, từ sau khi Cố Viêm đi mua tiện hành khí giúp mình, An Nhiên đã thu vào không gian, thông dụng điểm bên trong lâu như vậy cũng chưa động qua lấy một lần, tiền bán được Phúc Lộc Thọ Hỉ là 7 triệu, trừ bỏ tiền trích phần trăm cho sở đấu giá ra thì cũng còn hơn 6 triệu, An Nhiên ngay cả nhìn con số trên thẻ cũng chưa từng nhìn qua một lần. Nghĩ nghĩ, nói: "Ca, tinh tạp của ngươi đâu?"

An Kì căn bản không nghĩ tới An Nhiên muốn để làm gì, hắn từ trong túi áo lấy ra thẻ tinh tạp, đưa cho An Nhiên. Theo An Kì xem ra, đệ đệ nhà mình chính là không ăn qua khói lửa nhân gian, mua đồ cũng đã có mình trả, cho y xem cũng không sao.

Trong thẻ không có tiền ư?

Có.

Đó là tiền An Kì tích cóp rất lâu để chuẩn bị mua phỉ thúy minh liêu tu luyện, có hơn bốn trăm vạn, đối với người thường mà nói đã là con số thiên văn, nhưng đối với An Nhiên lại cảm thấy chua xót. Số tiền này, chỉ sợ là ca ca liều mạng với kiếm được, thoạt nhìn không ít, nhưng mua phỉ thúy minh liêu cũng chỉ có thể được một khối nhỏ.

Dùng trên phương diện tu luyện, tiền không còn là tiền nữa. Mà chỉ là một con số.

An Nhiên cũng không dám trước mặt nhiều người tiết lộ quá nhiều. Nghĩ nghĩ, cầm tinh tạp của mình chạm qua tinh tạp của An Kì thêm vào hai trăm vạn. An Kì có thể nói ra một mình thuê phòng, tiền thuê nhà hẳn không vượt qua bốn trăm vạn, hiện tại lại nhiều người gánh chung, nhiêu đây hẳn là đủ rồi. Thời điểm đem tinh tạp trả về, An Nhiên nói: "Tiểu Nhiên cũng muốn trả tiền mướn phòng," Nói xong y hướng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bên kia nhìn một chút. Tên nào đó coi như cũng thức thời, lập tức biểu lộ thái độ: "Tính cả ta nữa."

Nói đùa, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có thể ăn không uống chùa được à?

Hắn cái gì đều thiếu chỉ có tiền là không thiếu.

Thông dụng điểm là gì? Không phải là một chuỗi con số thôi ư.

An Kì biết An Nhiên là vì hắn suy nghĩ, đệ đệ nhà mình như vậy, hắn cảm thây rất bức rức, ba năm trước đây An Nhiên quyết sẽ không thể nghĩ đến những việc này, hiện tại cũng biết vì sinh hoạt quyết định. An Kì cũng không thể nói đệ đệ không tốt, chỉ nói: "Của ca ca chính là của Tiểu Nhiên, phân rõ ràng như vậy làm gì." An Nhiên cười híp mắt đánh một thái cực vòng lại, "Của Tiểu Nhiên cũng là của ca ca, đây chính là chuyện lớn liên quan đến chất lượng sinh hoạt sau này của đệ, ra một chút lực vẫn chuyện nên làm mà."

An Kì nhìn trên tinh tạp nhiều thêm mấy con số, cau mày, nghĩ đến thời điểm a ba rời đi quả thật lưu lại rất nhiều bảo bối cho đệ đệ, dựa theo tính tình An Nhiên, ba năm qua còn có thể tiết kiệm nhiều như vậy, thật sự là không dễ dàng. An Kì nào biết, tiền tài An Liệt lưu lại sớm đã bị Đường Mặc vét sạch, tiểu bạch hoa đã đói chết tại xóm nghèo, hắn có thể lưu lại tiền ư? Có thể lưu lại mới là lạ.

Chuyện này cứ như vậy bỏ qua, quá khứ ba năm, An Kì không hỏi, An Nhiên cũng không muốn nói. Sáu người rất nhanh đã đến được học viện Maca, đoàn người bọn họ xuất hiện khiến rất nhiều học sinh ghé mắt, bốn người An Kì tại học viện rất có tiếng tăm, bộ dạng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trong đám người lại là vật sáng.

Một hàng sáu người, bốn người đều là vật sáng hấp dẫn vật chất, Lô mập mạp cũng rất có ý vị, duy nhất bị xem nhẹ cũng chỉ có An Nhiên. An Nhiên thích ý cùng ca ca đi về phía trước, bọn họ đi thẳng tới khu sẽ ở, tiểu lâu độc lập của học viện, ấn theo diện tích mà tính tiền thuê, diện tích nhỏ đều cho thuê hết, còn lại đại môn nhà giàu giá rất cao, tiểu quý tộc tiêu phí không nổi, bọn An Nhiên nhiều người, chia ra cũng không tính là đắt.

Phòng ở rất rộng, làm xong thủ tục bốn người An Kì trở về ký túc xá trước đó thu dọn hành lý, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã đi lên lầu chọn phòng, An Nhiên suy nghĩ một chút, trái phải vô sự, liền chạy vào phòng bếp tham quan.

Tiền nào đồ nấy, phòng này đắt thì đắt thiệt, nhưng bên trong thật sự phối trí đầy đủ, tuy rằng hơn phân nửa học viện Maca đều là thú nhân, thú nhân sẽ không xuống bếp, nhưng cũng có tình huống tự mang theo người hầu, quả thật thiết bị phòng bếp so thứ trong không gian An Nhiên xa hoa hơn nhiều, đương nhiên, lò nướng gì đấy là không có, chỉ có một bếp năng nguyên, xa hoa chủ yếu chính là những nồi niu xoong chảo kia.

Nếu ở cùng một chỗ, có chút bí mật sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện, nếu để sau này mới giải thích, không bằng từ lúc bắt đầu liền nói rõ ra, không gian bát quái gì đấy An Nhiên sẽ không dám nói, y nghĩ đi nghĩ lại, thời điểm ở Sư Vương mộ không phải lấy được một chiếc nhẫn không rõ tác dụng hay sao, mang trên tay lâu như vậy, lúc này rốt cuộc đã có chỗ để dùng.

Không gian bát quái quá huyền ảo, giới chỉ trữ vật coi như vẫn có thể có.

Thứ đồ vật này ly kỳ thì ly kỳ, nhưng đám Văn Nhân Hạo cũng không phải là người bình thường, hẳn là còn có thể chấp nhận được.

Càng nghĩ phương pháp này càng có lý, An Nhiên cười hít mắt đem dưa và trái cây trong không gian cầm ra một chút, gạo, bột mì gì đấy đều cũng lấy ra một ít, suy nghĩ giằng co nửa ngày, chỉ sợ nếu đói bụng, lại đem ra một chậu thịt cô lỗ thú, cá cũng bắt mấy con. Cơm đã nấu trong nồi, tư thế này hẳn là chuẩn bị làm một trận lớn.

Thời điểm bốn người An Kì trở về liền nhìn thấy An Nhiên ở trong phòng bếp bận việc, đệ đệ nhà mình thế mà lại nấu cơm? Điều này khiến An Kì bị dọa, được rồi, có thể nấu cơm hay không không quan trọng, nhiều đồ như vậy đệ ấy từ đâu lấy tới cơ chứ. Lô mập mạp, Văn Nhân Hạo cùng Phàn Lận cũng bu lại, nhìn trong phòng bếp chất đầy vật phẩm, trừ bỏ thỉt cô lỗ thú trong chậu bọn họ có thể nhận thức ra, hơn phân nửa còn lại đều không biết là gì, không chỉ An Kì kinh ngạc, bọn họ cũng kinh ngạc.

Mới đi ra ngoài chốc lát, An Nhiên từ nơi nào đem qua nhiều đồ như vậy chứ.

Bọn họ tuyệt đối không tin đây là quà tặng kèm theo khi mướn phòng, học viện keo kiệt cũng không phải ngày đầu cả bọn kiến thức qua.

An Nhiên cũng không ngại ngùng, đưa tay hiến vật quý đến trước mặt An Kì, chỉ vào nhẫn hình xà trên ngón trỏ nói: "Ca ca ngươi xem, đây là giới chỉ trữ vật, những thứ này đều đặt trong nhẫn đó."

An Kì thật đúng là lại gần nhìn kỹ, không thấy có vấn đề gì, An Nhiên vuốt đầu, nói: "Nhìn như vậy có thể nhìn ra cái gì chứ, ca ngươi đợi đã." An Nhiên đem tay đặt lên một cái chậu, chậu kia liền trước mắt bốn người biến mất. An Nhiên nhìn bốn người sáng mắt, cười hắc hắc, lại đem chậu lấy ra.

"Quả là bảo bối tốt đó Tiểu Nhiên đệ đệ, có thể hay không......" Văn Nhân Hạo chà xát một tay, An Nhiên cũng biết hắn tính toán chuyện gì, lắc đầu một cái, "Không được."

Khốn kiếp, "Ngươi không cho mượn sao biết không được"

Khinh bỉ liếc hắn một cái, An Nhiên nói: "Mượn hay không đều không được, không cần đánh chủ ý lên bảo bối của ta."

Nói còn chưa xong liền bị An Nhiên chặn miệng, Văn Nhân Hạo cảm thấy không hài lòng, tuy rằng không hài lòng, nhưng cũng vô pháp ngăn cản quyết tâm tầm bảo của hắn, từ mê dược đến không gian giới chỉ, An Nhiên đã bị Văn Nhân Hạo nhớ thương. "Tiểu Nhiên đệ đệ, ca ca không cần nhẫn của ngươi, còn có thứ gì tốt không, lấy ra xem xem?"

Không biết xấu hổ, còn bày đặt dụ hống.

An Nhiên vốn muốn cự tuyệt, nhưng chợt nhớ tới trong Sư Vương mộ đã vì ca ca chọn lấy thần binh chiến khải. Vừa lúc mượn cơ hội lấy ra, thần binh chiến khải quý thì quý thật, nhưng không phải thứ không gian tạo ra, An Nhiên cũng không chột dạ, ca ca nếu muốn hỏi, đại khái có thể kêu Cố Viêm cùng Tần Mộ Ngôn đến, y có nhân chứng. An Nhiên gật đầu, nói: "Quả thật có bảo bối cho ca ca, trước đó vài ngày đi rừng Khiếu Nguyệt ngẫu nhiên phát hiện truyền thừa chi địa của Sư Vương Terry, hắc hắc, ở nơi đó lấy được chút tài sản."

......

Lời này của Văn Nhân Hạo chẳng qua chỉ là do hứng thú, hắn không cảm thấy An Nhiên sẽ phối hợp theo, ai biết đối phương thẳng thắn như thế. Điều này làm cho hắn không biết nói gì cho phải. Bên này Văn Nhân Hạo còn không biết nói gì, bên kia An Kì liền thay đổi sắc mặt: "Tiểu Nhiên đệ đi rừng Khiếu Nguyệt?"

An Nhiên rụt rụt cổ, gật đầu.

An Kì vừa nghe xong suýt nữa không nhấc chân nổi, lôi kéo An Nhiên kiểm tra cao thấp nửa ngày, xác định không có vấn đề mới nhẹ nhàng thở ra, miệng vẫn nghiêm khắc nói: "Về sau không cho đi chỗ nguy hiểm như vậy, nếu đệ xảy ra chuyện ca ca biết làm sao?"

"Ca." An Nhiên suýt nữa đỏ hốc mắt, "Về sau huynh đi nơi nào đệ liền đi nơi đó."

Cảm động xong, bảo bối vẫn cần đem ra.

An Nhiên tựa như đề phòng cướp giật đóng lại cửa chính cùng cửa sổ, bộ dáng thật cẩn thận của y không chỉ khiến bốn người An Kì, mà Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vừa xuống lầu cũng cảm thấy hứng thú, ai bảo thời điểm hắn gặp được An Nhiên đã là ngay phụ cận truyền thừa chi địa, trong Sư Vương mộ quả nhiên có thứ tốt, lấy không được xem qua vui mắt cũng tốt.

An Nhiên đem cửa khóa kỹ lại kiểm tra vài lần, sau khi xác định không thành vấn đề mới đi đến giữa phòng, hai tay đặt trước người, chẳng qua chỉ trong thời gian chớp mắt, trên tay y liền nhiều thêm một kiện chiến khải cổ xưa, toàn thân sẫm màu, đơn giản nhưng lại lộ ra một cỗ khí phách.

"Cái này...... là thứ gì?" Khái niệm chiến khải này, một ít thú nhân vẫn rất khi được tiếp xúc đến, nhưng may những người này vẫn còn tính có chút kiến thức, sững sờ chốc lát liền phản ứng lại. "Là chiến khải." An Nhiên gật đầu cầm chiến khải trong tay đưa cho ca ca, nói: "Đây là chiến khải của Cự viên vương Metheus một trong mười đại chiến tướng thủ hạ của Arthes, tên Kình Thiên."

Hết chương 149 + 150 + 151

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro