152 + 153 + 154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cự viên vương Metheus.

Ầm.

Tính cả Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, thì lúc này trong đầu của năm thú nhân đều dấy lên từng đợt sấm chớt đùng đùng.

Không cần hoài nghi, ở đại lục Thú Nhân, thứ khác có thể không biết, nhưng chuyện xưa của thần thú Arthes cùng mười chiến tướng thủ hạ của ngài tuyệt đối là thứ thú nhân và phi thú nhân đã từng được nghe qua rất nhiều đến nỗi thuộc nằm lòng. Sùng bái anh hùng là một loại cảm xúc, không phân biệt chủng tộc, không phân biệt biên giới.

"Cự viên vương Metheus đệ nói có phải chính là cự viên vương Metheus một trong mười đại chiến tướng không?" Văn Nhân Hạo gần như phát ngốc, miệng lẩm bẩm nói, "Nói đùa đúng không......"

An Nhiên cũng không rảnh cùng hắn nói giỡn, hừ hừ một tiếng, quay qua nói với An Kì: "Ca, ngươi thử xem."

Thử? Thứ này sao thử?

An Kì cũng không phải không có kiến thức, nhưng thần giáp này vẫn là lần đầu nhìn thấy, toàn thân chiến giáp tối đen ngay cả một đường chỉ cũng không có, có thể mặc lên người được ư? Bộ dáng muốn nói lại thôi của An Kì như cố lấy lòng An Nhiên, hắn cười hì hì nhưng không vui vẻ cho lắm. Đợi sau khi vui vẻ qua đi, y mới xoay qua nhìn An Kì đang cầm chiến giáp bĩu môi, "Huynh phải tích huyết nhận chủ." An Kì rất bình tĩnh, không có chút quẫn bách nào vì bản thân là một thú nhân nhưng lại không hiểu biết bằng một phi thú nhân.

Hắn suy nghĩ một chút, lấy qua hành lý rồi từ bên trong cầm ra một thanh chủy thủ sắc bén, thú nhân chuyên dùng thú hình để chiến đấu, bình thường cũng không hay sử dụng vũ khí, chỉ có rất ít loài dùng hai chân đứng thẳng rồi dùng hai tay chiến đấu mới có, tỷ như Hắc tinh tinh, tỷ như Xích kim bỉ mông. Chủy thủ này được bọn họ dùng trong lúc làm nhiệm vụ trong rừng, An Nhiên mới thấy qua thú hình của An Kì, thể trạng Xích kim bỉ mông cường kiện uy vũ là thế, nhưng chỉ cầm một thanh chủy thủ nhỏ như vậy tựa hồ không thích hợp cho lắm.

Vũ khí à, tựa hồ y có đem về một thanh Phần Thiên cự phủ thì phải. Thứ kia giống như một cây búa lớn liệt diễm, vừa nhìn đã thấy rất xứng với thú hình An Kì.

An Nhiên miên man suy nghĩ cả buổi, An Kì đã cắt ngón tay đem máu nhỏ lên trên chiến giáp. Ánh sáng phát ra từ chiến giáp đen tuyền chợt lóe rồi biến mất, cơ hồ trong nháy mắt, chiến giáp kia đã bao phủ lên người An Kì, phong phú cổ phác, nhan sắc thuần đen nhưng một chút cũng không đơn điệu, ở những góc nhỏ đều hiện lên văn sức trang nghiêm mang theo nét cổ xưa không ít. An Nhiên chậc chậc hai tiếng cảm khái, bộ dáng ca y thế này thật giống như những tướng quân lực bạt sơn hề, giương cung phá nguyệt mà An Nhiên từng thấy trên TV.

Hai mắt lấp lánh nhìn thật lâu, An Nhiên vui vẻ tán thưởng nói: "Ca, huynh tuyệt đối là chiến sĩ thú nhân soái khí nhất đại lục." Cuối cùng còn chèn thêm một câu, "Không ai sánh kịp."

An Kì cũng hiểu sau khi bản thân mặc vào thân chiến giáp này rõ ràng không còn giống trước kia nữa, không nói đến công phòng sức chiến đấu tăng lên một tầng, chỉ nói tâm tình cũng cởi mở hơn rất nhiều, mắt nhìn của đám thú nhân đại lục luôn bị ràng buộc, chỉ cần có chút thiên phú đã đắc chí mãn nguyện, cả bọn không biết rằng nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Tâm tình cởi mở là một chuyện, An Nhiên khen hắn như vậy hắn cũng không thể mặt dày đáp ứng. Chỉ có thể vỗ đầu An Nhiên "Nhóc con nịnh bợ."

Nói vậy An Nhiên liền không vui, "Ca đệ chính là soái nhất mà, ngô......" Tỉ mỉ quan sát nửa ngày, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, An Nhiên thế mới nhớ tới Phần Thiên cự phủ bị y để một xó trong không gian, không có thần binh, chiến giáp sẽ không thể hiện đủ khí thế của mình. "Ca a a a a...... Đợi chút...... Còn có thứ này muốn đưa cho huynh......" An Nhiên chính là loại hành động, cùng lúc đề cập tới thì tay cũng đã cầm ra thanh cự phủ, vẫn là đặt xuống đất.

"Đây đây đây...... Lại gì nữa đây?" Chiến giáp Kình Thiên cũng thôi đi, giờ lại thêm thứ này nữa, một phi thú nhân nhỏ nhắn sao có nhiều vũ khí mang tính sát thương đến vậy? Trong năm thú nhân, An Kì cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ may ra tốt hơn một chút, An Kì nhiều hơn là tự hào, ba năm không gặp, Tiểu Nhiên thay đổi thật nhiều, loại biến hóa này tuyệt đối khiến người vui mừng. Mà Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thì, đi chung lâu như vậy, cho dù An Nhiên cầm ra vật gì, hắn cũng không mấy ngạc nhiên, hắn chỉ nhíu mày, đây được xem như món lời nhỏ đúng không? Trong Sư Vương mộ thứ tốt cũng còn nhiều mà.

"Đây là Phần Thiên cự phủ, phong cách đúng không? Soái khí đúng không? Thứ này cũng là thuận tay lấy trong Sư Vương mộ đấy."

Ngồi xuống tinh tế kiểm tra đầu tiên vẫn không phải là An Kì, mà là Lô mập mạp thiếu chút nữa nước miếng đã nhỏ xuống, ánh mắt si mê nhìn cự phủ, "Oa cây búa này, thật thích hợp với Bàn ca, Tiểu Nhiên đệ đệ, suy xét lại một chút đi, đừng đưa ca ca đệ, thân thể hắn nhỏ nhắn cầm lên thứ này không thích hợp đâu."

An Nhiên không nghĩ hắt bát nước lạnh lên người hắn, nhưng quả thật tên này đúng là loại quản không được miệng mình, mấy tên này từng người một đều một đức hạnh như nhau, ba ngày không đánh đã muốn nhảy lên đầu lật ngói, "Ngươi bốn chân đạp đất, lấy búa làm gì?"

┭┮﹏┭┮, Lô mập mạp bi thương, rõ ràng hắn chỉ cân nhắc đến vấn đề trọng lượng của chính mình mà lại không suy xét xem voi ma mút làm sao sử dụng được vũ khí. Nhưng hắn vẫn chưa có ý định buông tay, đại lục Thú Nhân thuộc vị diện thấp, phương pháp chiến đấu vô cùng nguyên thủy, cơ bản không sử dụng vũ khí, vừa đánh nhau liền biến thành thú hình, va chạm cắn xé. Giai đoạn này, phương pháp bọn họ chiến đấu cực kỳ giống dã thú.

Lô mập mạp chính là nghĩ đến điểm này, hắn không biết cái gọi là phi thăng giới, cũng không biết ngoài đại lục Thú Nhân còn có rất nhiều vị diện khác, hắn chỉ biết là, đại lục Thú Nhân là như vậy, không thấy ai lúc hiến đấu còn mang theo vũ khí.

"Ta không thể An Kì sao có thể?"

An Nhiên nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, sau đó xoay qua hỏi Văn Nhân Hạo: "Hạo tử, ngươi nói dã thú cùng thú nhân khác nhau lớn nhất là gì?" Lúc An Nhiên hỏi điều này biểu tình rất nghiêm túc, không có cảm giác đùa giỡn nào, Văn Nhân Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: "Thú nhân có thể biến thành người, dã thú thì không."

"Sai" Vừa dứt lời, An Nhiên đã lắc đầu, "Khác nhau lớn nhất ở chỗ, thú nhân biết sử dụng công cụ thuyết tiến hoá hiểu không? Sẽ đốt lửa nấu cơm dựng nhà cầm vũ khí chiến đấu. Ca ta là Xích kim bỉ mông, đứng bằng hai chân, vì sao không thể dùng vũ khí chiến đấu? Ngươi một voi ma mút kêu ca giành giựt cái gì, lấy búa chẻ củi hửm?"

Lô mập mạp bị nói tới rụt cổ, quả thật An Nhiên nói rất có đạo lý. (Editor: Có ai cảm thấy AN đang chửi xéo như ta ko?)

An Kì cũng ngồi xuống nhìn cự phủ trên mặt đất, màu đỏ như bị lửa thiêu đốt, Phần Thiên, không phải là Phần Thiên ư? "Vẫn là tích huyết?" An Nhiên gật đầu, nhìn vết thương trên ngón tay ca mình còn chưa khép lại, gật đầu. (Editor: Phần Thiên: 焚天, ở đây chữ 焚 có nghĩa là đốt nhé)

Tích huyết nhận chủ, trước giờ thần khí đều sẽ dùng cách này, Văn Nhân Hạo trừng mắt nhìn, hỏi: "Tích huyết với không tích huyết có khác biệt nhau ư? Không phải chỉ là một cây búa à, ai cầm không phải đều giống sao?" Cái đầu cỡ này, nhưng chỉ số thông minh chỉ có như thế, An Nhiên đã không còn đủ kiên nhẫn để giải thích thêm gì nữa, không ưu việt thì ai sẽ cần máu?

Quả nhiên, An Kì vừa đem vết thương trên ngón tay vỡ ra hướng cự phủ nhỏ xuống một giọt. Đầu liền hôn mê, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi xuống đất.

Phần Thiên cự phủ không thấy.

"Búa...... Búa đi đâu rồi?" Lô mập mạp cách gần nhất, trơ mắt nhìn cự phủ biến mất ngay trước mặt. An Kì vẫn còn choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp, cũng không đáp lời. Vẫn là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ quan sát cẩn thận, sức quan sát thú nhân trung kỳ hồng mông hiển nhiên không phải là thứ địa giai có thể sánh bằng. "Nhìn trên mu bàn tay hắn đi."

An Nhiên cũng đang tìm búa ở nơi nào, bản thân cũng xem nhiều tiểu thuyết huyền huyễn, dĩ nhiên khi không thấy cự phủ đã có thể đoán được trong đó có huyền cơ, búa kia khẳng định không phải đơn giản, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhắc tới điểm này, An Nhiên liền đem ánh mắt dời tới trên mu bàn tay An Kì, hai tay đều nhìn qua một lần, tới trên mu bàn tay trái thì thấy một hình xăm huyết hồng gồm hai lưỡi búa giao nhau.

"Đây là đang xảy ra chuyện gì? Sao lại chạy mất rồi?"

Lúc này, An Kì cũng phục hồi tinh thần không sai biệt lắm, cũng là lần đầu hắn gặp phải chuyện như vậy, thể trạng tuy rằng cường kiện nhưng còn phải xem xét mức độ tiếp nhận vấn đề, tựa như thời điểm không gian trong bát quái xuất hiện dược sơn, An Nhiên không phải cũng hôn mê lâu như vậy ư? May mà lúc này kịp phản ứng, đã nghe thấy Lô mập mạp cằn nhằn, hắn dùng tay phải thoáng cảm ứng một chút, quả thực hai lưỡi búa trên mu bàn tay trái càng thêm sống động.

Cự phủ Phần Thiên.

Lô mập mạp thấy An Kì ngơ ngác không phản ứng gì, liền vươn cánh tay mập mạp của mình đụng vào người hắn. "Huynh đệ, thứ tốt đều để ngươi cầm hết rồi còn không nói một chút gì sao, ngươi khiến chúng ta cũng đỏ cả mắt rồi đấy."

An Kì điều chỉnh hô hấp một chút, rất cảm động nhìn đệ đệ phi thú nhân nhà mình, bảo bối như vậy cũng có thể để y cầm tới tay, nên nói vận khí đệ ấy tốt hay do may mắn đây? Phi thú nhân vào rừng Khiếu Nguyệt còn nguyên vẹn tay chân trở về, bản thân an toàn trở về không nói còn cầm theo nhiều bảo bối như vậy.

Vận cứt chó cũng không bá đạo được như vậy.

"Phần Thiên cự phủ, thần khí, có bảy thuộc tính, năm thuộc tính chính gồm – tụ lực, phản ngược, thiêu đốt, tê liệt cùng chấn nhiếp. Thứ sáu là thuộc tính bị động — thủ hộ của Hỏa Thần. Còn lại cuối cùng chính là pháp thuật công kích mang tính có phạm vi — Liệt hỏa liệu nguyên."

Sát

Đừng nói mấy thú nhân kia, ngay cả An Nhiên cũng bị dọa sợ.

Búa này coi như đã có thể so với thần khí chí tôn trong [Thiên Địa Huyền Hoàng] rồi, chỉ hai chữ để hình dung, lợi hại.

Lô mập mạp trực tiếp đỏ mắt, kêu gào nửa ngày, ngồi một bên đấm đất, trong miệng đều là bi thương: "Có thứ thần kỳ lợi hại như vậy, để Bàn ca chiến đấu trong hình người cũng được mà, thứ tốt như thế sao đều để một mình An Kì chiếm hết là sao, thiên đạo thật bất công." Văn Nhân Hạo cũng choáng váng, bị kích thích quá mạnh mẽ, há miệng vài lần nhưng ngay cả một âm tiết cũng không thể phát ra.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ coi như bình tĩnh, là người từng trải việc đời, chỉ hâm mộ nhìn vài lần, không biểu hiện ra cảm xúc gì quá khích. An Kì thì tự mình đưa tay phải sờ mu bàn tay trái, vẻ mặt cười ngây ngô.

Sau khi Văn Nhân Hạo phục hồi lại tinh thần, liền bi phẫn liếc mắt nhìn An Kì một cái, kế đó đánh chủ ý qua Lô mập mạp: "Đây đều là công lao của Tiểu Nhiên đệ đệ, An Kì cân lượng thế nào, bọn mình ba năm ở chung một phòng còn có thể không biết ư?"

Đúng vậy, đây đều là công lao của An Nhiên, An Kì tuy rằng mạnh thiệt, nhưng lăn lộn ba năm cũng không thấy hắn có được bảo bối gì. Sinh hoạt bình thường đã chật vật không ít, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tất cả tiền đều dùng hết cho việc mua minh liêu phỉ thúy. Không chỉ một mình An Kì, mà trong học viện Maca, học sinh phổ thông đều như vậy, không có hậu thuẫn phía sau, việc gì cũng phải dựa vào sức mình, đánh cược sinh mạng để đổi lấy điểm thông dụng, bớt ăn bớt mặc, chỉ mong chờ đến ngày trao đổi mỗi tháng một lần.

Những học sinh này, căn bản không thể chống lại cùng đám đệ tử quý tộc. Có gia tộc duy trì cùng một người tự phấn đấu là khác nhau hoàn toàn, vẫn là câu nói kia, chỉ cần đi đến phố đổ thạch, thông dụng điểm chỉ là một chuỗi số.

Lô mập mạp gật đầu đồng ý, Văn Nhân Hạo nói rất có lý, lúc này hắn cũng không đấm đất nữa, thân thể mập như ngọn núi nhỏ lộn ngược lại hướng về phía An Nhiên, mặt nịnh nọt nói: "Tiểu Nhiên đệ đệ......"

Một người mập mạp đáng khinh luôn tự xưng là soái ca đối với ngươi nói chuyện như vậy, là người đều sẽ có phản ứng phản cảm.

An Nhiên lui về sau một bước lớn, cảnh giác nhìn Lô mập mạp, "Nói."

Hắc hắc, An Nhiên trực tiếp như vậy, Lô mập mạp cũng không ngại ngần thêm, một phen nói thẳng vào vấn đề chính: "Là vầy, chỗ đệ còn bảo bối gì nữa không?" Lời này của hắn vừa ra khỏi miệng, An Nhiên liền nhíu mày, chút động tác thật nhỏ này, dĩ nhiên đám người Lô Mập mạp đang bị vây trong kích động rõ ràng không nhận thấy được, nhưng An Kì vẫn luôn quan sát đệ đệ nhà mình thì lại nhận ra.

An Kì cùng Lô mập mạp, Văn Nhân Hạo, Phàn Lận quan hệ vô cùng tốt, có thể nói huynh đệ thân đến độ đã có thể cùng nhau mặc một cái quần đùi. Lô mập mạp sau khi biết trạng huống An Kì liền nói đùa: "Chỉ cần Bàn ca không ngã, ta ăn thịt sẽ không để huynh đệ đói bụng." Bụng dạ cả đám vốn đã biết nhau, nhưng nay bỗng nhiên nhiều hơn An Nhiên, thói quen tác phong bình thường tự nhiên cũng cứ thế áp trên người An Nhiên. Người không có tâm nhãn cũng không có khả năng đối với người vừa gặp đã đào tâm đào phế, cho dù đó là huynh đệ của người thân. An Kì vừa định nói hai câu, tầm mắt An Nhiên đã cản lại.

Bất an, do dự, đây chính là cảm xúc lúc này của An Nhiên. An Kì thậm chí từ trong ánh mắt đệ đệ mình nhìn ra một chút nghi vấn, hỏi cái gì chứ? Còn có thể hỏi cái gì, An Nhiên chỉ muốn một lời xác định, ba thú nhân này là thật lòng hay không đáng tin. Mặc kệ nói thế nào, An Nhiên đã chuẩn bị cùng sinh hoạt chung với An Kì, hai huynh đệ chiếu cố lẫn nhau thì không gì là không thể. Bên cạnh thứ tình cảm gọi là tưởng niệm của Tiểu bạch hoa đối với An Kì ra còn có một bộ lớn chính là áy náy.

Hắn cũng biết a ba đem thứ tốt đều cho mình , An Kì cùng An Nhiên, một là nuôi thả, một là quyển dưỡng.

Đãi ngộ khác biệt nhiều lắm.

Tuy rằng Tiểu bạch hoa mang cảm giác áy náy kia đã chết, nhưng sau khi An Nhiên tiếp nhận khối thân thể này vẫn ở một trình độ nhất định nào đó tiếp nhận những cảm xúc của hắn. Trừ bỏ lúc vừa tới, bản thân y còn tâm tâm niệm niệm những chuyện lúc trước ra, thì hiện tại, thời gian sinh hoạt càng lâu, thời gian để nhớ lại quá khứ càng lúc càng ngắn, nói chung người phải luôn nhìn về phía trước, nếu không thể quay về, vậy sống thật tốt ở đây đi.

An Nhiên càng ngày càng dung nhập với thân phận này, muốn đối với ca ca tốt, muốn cùng nhau sinh sống thật khoái hoạt, cảm xúc như vậy chưa từng tồn tại. An Kì xem hiểu ánh mắt An Nhiên đánh tới, hắn cười cười, gật đầu. Lô mập mạp, Hạo tử, Phàn Lận, đều là huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn, nói tốt chính là có phúc cùng hưởng, không gì phải kiêng dè cả.

Ăn ý qua lại của hai huynh đệ đã vượt xa cảm nhận của người khác, thường thường chỉ một ánh mắt một động tác đã có thể hiểu rõ ý tứ đối phương. Bọn họ lại đều là người thông minh, An Nhiên sau khi nhận được xác nhận, tâm cũng thả xuống, đối người lạ y luôn không nhịn được xuất hiện đủ loại hoài nghi cùng đủ loại thăm dò, lần này là huynh đệ ca ca nhận định, có lẽ bản thân y có thể thử tin tưởng một lần.

Vận cứt chó chiếm được không gian bát quái gian lận này, tuy An Nhiên không thể như thánh mẫu tạo phúc cứu vớt thế giới Thú Nhân, nhưng lấy vài thứ tốt đặc biệt chia sẻ cho vài người vẫn là có thể, bởi vì bản thân một nổi bật cũng không phải tốt lành gì.

An Nhiên tuyệt không thừa nhận, y hào phóng như vậy nguyên nhân chủ yếu là do bản thân y là phi thú nhân.

Thuốc viên không phải vạn năng, pháp thuật cũng chỉ như gà mờ. Đã vậy còn không lo bồi dưỡng tay chân đàn em sao được? Tốt xấu gì cũng là người trùng sinh qua một lần, bản thân lăn lộn cũng không thể quá thảm được. Một chuyến dạo qua rừng Khiếu Nguyệt, An Nhiên cảm thấy, có lẽ tương lai sắp tới y không thể bình thản trôi qua dễ dàng rồi (Editor: Vâng, vì em có hào quang nhân vật chính mà). Có được tất có mất, cầm nhiều thứ tốt như vậy, khẳng định đại thần xuyên việt sẽ giao cho y nhiệm vụ nào đó. Ngô, khi bản thân còn chưa nhận được nhiệm vụ, y vẫn nên ngoan ngoãn đề cao tố chất bản thân thuận tiện bồi dưỡng tay chân vẫn tốt hơn.

Trong lòng đã có ước lượng, An Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Lô mập mạp, "Thứ tốt, là có, Bàn ca chả lẽ ngươi không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của ta ư?" Bộ dạng này quả thật chính là một tiểu hồ ly giảo hoạt, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vây xem một bên, nhớ lại lúc bọn họ mới gặp tại Sư Vương mộ, khi đó An Nhiên cũng như vậy tính kế hắn.

Lô mập mạp cũng là kẻ nham hiểm, trong nhà thương nhân đi ra, cũng là một tên khéo đưa đẩy, "Đệ đệ An Kì chính là đệ đệ của ta, chiếm tiện nghi của đệ đệ ta có gì phải ngượng chứ."

Lời này quả thực rất thiếu đánh, lại nói sâu trong tâm khảm An Nhiên, y không thích những người quanh co lòng vòng nhiễu loạn nửa ngày không nói tới trọng điểm. Mấy người bằng hữu này của ca y xem như hợp duyên hợp mắt y. Nhất là thời điểm Lô mập mạp nói ra câu này, bộ dáng đúng lý hợp tình, rõ ràng chính là ngụy biện, nhưng khiến người nghe cảm giác được uất ức.

An Nhiên gật đầu, nói: "Bàn ca đã nói như vậy, ta cũng không già mồm cãi láo nữa, huynh đệ ca ca cũng chính là huynh đệ của ta, về sau có phúc cùng hưởng." An Nhiên ngồi xuống, vươn ra tay trái, từ trong hầm lấy ra vài khối đá.

Đám người Lô mập mạp thấy An Nhiên rất hiểu lòng người, nhìn phi thú nhân toàn Đế Đô xem, trong lòng ba người đều là một y nghĩ — Đệ đệ này của An Kì quả nhiên là tốt. Không cần nói những lời thề non hẹn biển, chỉ thấy trước người một đống mao liêu phỉ thúy, An Nhiên lại bắt đầu hiến vật quý.

Tình huống lần này lại có bất đồng, hai kiện trước kia lấy ra, một khi lấy tới, năm thú nhân chỉ có thể nhìn thôi. Ai biết lần này y thế nhưng chuyển ra nhiều mao liêu như vậy, mặc dù thú nhân không đổ thạch, nhưng mưa dầm thấm đất cũng thấy được rất nhiều, bọn họ thật sự không nhìn ra những mao liêu này của An Nhiên có chỗ nào xuất sắc.

Nếu là minh liêu ra phỉ thúy, ít chút cũng không sao, loại đổ mao liêu không biết bên trong thế nào này, y sao lại lấy ra như hiến vật quý vậy. Lô mập mạp nghẹn họng nhìn, "Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi không phải đem tất cả gạch liêu trong tiệm người ta mua về hết đó chứ." Lô mập mạp nói như vậy, An Nhiên liền muốn tặng một cước cho hắn, sát, này cũng quá khinh thường y đi.

Không chỉ là Lô mập mạp, lần này An Kì cũng im lặng.

Qua một lúc lâu hắn mới mở miệng ra nói: "Ra hay không cũng không sao hết, Tiểu Nhiên vui vẻ là được."

Nếu câu nói kia của Lô mập mạp chỉ là đả kích, vậy An Kì liền triệt để khiến y vô lực, ca y là hảo tâm, không muốn nhìn y giải ra khó chịu, mẹ nó thiên phú đổ thạch của Tiểu Bạch hoa có bao nhiêu thảm, người làm ca ca này chả lẽ còn không biết được ư.

"Ca à, huynh tin đệ một lần được không."

An Kì tựa hồ lại rối rắm, cần nói dối nói an ủi đệ đệ nhà mình hay không, "Ca ca hiển nhiên là ủng hộ Tiểu Nhiên rồi."

......

An Nhiên cũng không muốn tranh cãi thêm, y cảm thấy, y chỉ cần dùng hành động thực tế chứng minh năng lực chính mình là được. Kết quả là, sau khi chuyển ra một đống mao liêu phỉ thúy, y lại đem giải thạch cơ ra. Sau đó lập tức hướng mọi người đang đứng nói, "Ai muốn lấy cơm trưa miễn phí liền chọn lúc này đây, bỏ qua thôn này sẽ không còn điếm nào nữa đâu."

Mấy thú nhân vẫn mang thái độ hoài nghi, Văn Nhân Hạo lén vụng trộm đem ca y kéo ra nói nhỏ, An Nhiên nhìn thấy liền vô cùng phẫn nộ, mẹ kiếp lúc trước để Cố Viêm chọn cũng vậy, mắt chó nhìn người thấp, để xem ngươi hối hận.

Người thứ nhất đứng ra là ai?

An Kì? Không, không phải, là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Hắn đứng bên cạnh nhấc tay, nói: "Ta cũng muốn chọn, An Nhiên ngươi không thể bất công." An Nhiên vốn thật không đem Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tính ở bên trong, hai người bọn họ xem như giao tình, loại này cùng lễ gặp mặt của đệ đệ với ca ca nghĩ thế nào cũng không tới phiên hắn.

Kế hoạch không kịp biến hóa, An Nhiên đã tức giận.

Tình cảm nói qua nói lại nửa ngày người tin tưởng hắn nhất vẫn là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Khó được còn có người tin mình, An Nhiên gật đầu. "Ngươi trước đi."

Tới trước hết trước, đầu tiên chọn lớn nhất, dù chọn hỏng cũng chẳng trách ai.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ôm suy nghĩ tiện nghi không chiếm vậy không cần đứng ra, An Nhiên quá nhiều bí mật, dù cho y không phải đổ thạch sư cao giai thì sao? Dù cắt hỏng cũng không thiệt thòi gì, không bằng bán cho An Nhiên một chút cao hứng vẫn tốt cho sau này hơn.

An Nhiên nếu biết suy nghĩ trong lòng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là như thế, còn không đánh hắn bay ra ngoài ư. Đáng tiếc y không biết, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bắt đầu chọn thạch đầu, Văn Nhân Hạo cùng ca y cũng thầm thì to nhỏ xong trở lại. Sau khi biết được quá khứ "huy hoàng" của An Nhiên, Văn Nhân Hạo lại càng không có bao nhiêu hy vọng, chọn thì chọn đi, vạn nhất đạp trúng vận cứt chó thì sao.

Thú nhân không thể tùy ý đụng vào mao liêu phỉ thúy, cả quá trình đổ thạch này mao liêu phỉ thúy từ trong hầm khai thác đến lúc giải ra, mỗi bước đều do phi thú nhân tham gia, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không thể từng bước từng bước xen vào, chỉ tùy ý chọn một cái hợp mắt.

Việc tu luyện này, dưới thần giai mới cần năng lượng phỉ thúy, vượt ngoài thần giai đã tiến vào một hệ thống khác. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là trung kỳ hồng mông, vẫn chưa đến vương giai, chính là thời điểm cần năng lượng phỉ thúy rất nhiều, bởi vì càng lên cao nhu cầu năng lượng càng nhiều. Gia tộc Ngũ Thập Lam có tiền, có tiền thì sao, mua được còn không hết được nhanh ư, người người đều như vậy, dù là đại thế gia cũng cung cấp không nổi, vì vậy, gia chủ Ngũ Thập Lam ra lệnh, trừ bỏ mỗi tháng phân phát số lượng nhất định, nếu muốn phỉ thúy, thì tự mình kiếm.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chọn thật sự nhanh, An Nhiên cũng không ngay tức thì giải ra, y muốn chờ sau khi mọi người chọn hết mới chậm rãi giải, Cố Viêm đã từng kinh lịch qua loại thống khổ này rồi nên hôm nay phải để mấy tên mắt chó nhìn người thấp cũng nếm thử một lần cho biết.

"Mọi người cũng đến đi, từ từ chọn, ta đi nấu cơm trước, trong chốc lát vừa ăn vừa giải."

Tại đại trạch Cố gia giằng co một trận, lúc này lại nói chuyện cả buổi, mấy thú nhân kia dù không đói bụng, An Nhiên cũng cảm thấy đói. Y ngâm nga điệu hát hướng phòng bếp đi vào, lưu lại mấy thú nhân hai mặt nhìn nhau.

"An Kì ngươi nói, đám gạch liêu này thật có thể giải ra phỉ thúy ư?" Vấn đề này Văn Nhân Hạo đã hỏi rồi, Phàn Lận khó được lần này mở miệng, thế nhưng lại hỏi vấn đề này. Điều này cũng không thể trách bọn họ, huynh đệ bọn họ ở chung ba năm cũng không nghe nói qua An Kì còn có một đệ đệ có thiên phú đổ thạch tốt, lúc này không phải lừa bọn họ chứ?

"Ách......" An Kì sắp xếp lại một chút ngôn ngữ, "Lúc trước Tiểu Nhiên trong phương diện này thiên phú quả thật không tốt cho lắm, dù sao cũng đã trôi qua ba năm, hơn nữa, nếu những thứ này không giá trị đệ ấy cũng sẽ không phí sức lớn như vậy thu vào." An Kì là đang an ủi chính mình, Phàn Lận nghe hiểu, hắn nghĩ, lại hỏi: "Không tốt cho lắm là trình độ gì?"
Biết chân tướng Văn Nhân Hạo ngậm miệng, Lô mập mạp vẫn còn trong ảo tưởng, "Huyền giai? Không đúng, huyền giai chính là các hạ rồi, là hoàng giai đúng không?" An Kì cùng Văn Nhân Hạo đều đồng thời giựt giựt khóe miệng, nhất định phải nói sao, lần đầu tiên An Kì cảm thấy, dù là đối mặt với đám huynh đệ có thể mặc chung một chiếc quần đùi, vạch trần thiên phú đổ thạch của đệ đệ hắn cũng là một chuyện đả thương người.

Vẫn là Văn Nhân Hạo nói một câu: "Bàn tử đừng hỏi nữa, ngươi sẽ không muốn biết đâu."

Không hỏi? Không hỏi sao được? Khẩu vị Lô mập mạp còn đang bị treo lên, "An Kì ngươi nói đi, chẳng lẽ đệ ấy vừa thi đậu đổ thạch sư à?"

An Kì còn chưa mở miệng, phòng bếp bên cạnh đã phát ra vài tiếng hừ hừ.

"Ai nói cho ngươi ta vừa thi đậu đổ thạch sư?"

Lô mập mạp vừa nghe liền nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ bộ ngực nói "Không tồi không tồi".

An Nhiên lại nói: "Ta cả đổ thạch sư còn chưa thi đậu."

Ầm

Sao có thể có người đem loại sự tình này nói như đúng lý hợp tình đến vậy?

Không thi đậu đổ thạch sư là chuyện đáng khoe khoang ư?

Không chỉ Lô mập mạp, bốn thú nhân còn lại trong phòng cũng xoắn xuýt, thậm chí Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng đang suy nghĩ, chính mình da mặt dày dẫn đầu tới chọn đến cùng là đúng hay sai. Ngay cả tư cách đổ thạch sư cũng không có, một đống này vừa nhìn là biết một đám gạch liêu không tốt, vậy muốn người chọn thế nào đây?

Lô mập mạp thương cảm rồi.

Hắn không nên nhất thời miệng tiện hỏi An Nhiên muốn chỗ tốt, mẹ nó, kết quả thụ thương vẫn là chính bản thân hắn.

An Nhiên lại tiến vào phòng bếp, miệng hát bài hát quả mận, tâm tình kia có thể nói là khá tốt, thú nhân đều bị xem thường, nói không được, vậy càng phải tới lúc đó xem cho đã. Bên trong phòng khách năm thú nhân mang đủ loại rối rắm, An Nhiên đem bếp năng nguyên để nấu cơm khởi động, chuẩn bị nấu ăn.

Lúc bắt đầu mấy thú nhân còn vây quanh cùng nhau xem mao liêu, đợi dầu ớt vào nồi, mùi vị gia vị bay ra, mấy thú nhân đã không thể bình tĩnh, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn tốt, cùng An Nhiên lăn lộn ăn qua mấy lần, ngửi được mùi hương chỉ chảy nước miếng tượng trưng. Nhưng còn bốn người khác phản ứng khá là mạnh.

An Kì là người đầu tiên đứng lên hướng phòng bếp đi tới, hắn mới vừa đến cạnh cửa, An Nhiên liền phát hiện, xoay qua đối với hắn cười, nói: "Ca ngươi chọn xong rồi à? Ta nấu vài món, rất nhanh sẽ có thể ăn cơm."

"Tiểu Nhiên," An Kì rối rắm trong chốc lát, vẫn là hỏi, "Đệ từ lúc nào học được nấu cơm vậy?"

Về vấn đề này, An Nhiên đã nghĩ, y cũng không thể nói, Tiểu bạch hoa đệ đệ kia của ngươi mười ngón không dính nước xuân đã chết, ta là xuyên qua đến, ta sẽ không như đại lục Thú Nhân các ngươi chỉ biết hầm thịt như cho heo ăn kia, những thứ này đều là tinh túy văn hóa ẩm thực Trung Quốc.

Có thể nói như vậy ư? Đương nhiên không thể.

"Ca ca cùng a ba đều không có, đệ cuối cùng vẫn phải lớn lên, hiện tại đệ rất lợi hại, về sau có thể chiếu cố ca ca rồi."

Thốt ra lời này, dù là hán tử cũng phải đỏ vành mắt, An Kì tự động bổ não quá khứ sinh hoạt thê thảm ba năm qua của An Nhiên, càng cảm thấy rất xin lỗi đệ đệ, tuy cuộc sống của hắn cũng không thoải mái là bao, nhưng dù gian nan hơn cũng sẽ không để đệ đệ chịu khổ. An Kì hận là, hắn không nên ôm ý tưởng không thể liên lụy đệ đệ mà ba năm cũng chưa từng tới Vọng Nguyệt thành xem qua một lần, luôn nghĩ tu luyện cho tốt, tạo ra được thành tựu sau đó phong quang đi đón đệ đệ.

An Nhiên biết An Kì khó chịu, nhớ tới những ngày Tiểu bạch hoa trải qua, y cũng khó có thể tiếp thu, trong lòng một bụng lửa giận. An Nhiên không phải người ngu, đương nhiên biết lúc này không thể đốt lửa, nếu lại đốt lửa, ca y chắc chắn sẽ bùng nổ.

"Ca, chuyện lúc trước đều đã qua, chúng ta cần phải nhìn về trước, về sau nhất định sẽ tốt thôi."

An Kì gật đầu, "Tiểu Nhiên yên tâm, ca ca biết." Là cần phải nhìn về phía trước, An Kì hạ quyết tâm phải cố gắng nỗ lực hơn, sớm đủ lông đủ cánh sẽ quay lại Vọng Nguyệt thành tìm Đường gia tính sổ.

Đề tài nặng nề này không thích hợp nhiều lời, hai huynh đệ An Nhiên tào lao đôi ba câu, mấy tên kia cũng đã đuổi tới, một trận đùa giỡn qua đi. "Tiểu Nhiên đệ đệ làm cái gì ăn ngon thế? Thơm như vậy."

"Các ngươi đều chọn tốt rồi?"

Chọn? Ngươi đều đã nói như vậy còn chọn cái lông gì mà chọn, ăn cơm mới là đại sự.

Kích động nhất là Lô mập mạp, chỉ nhìn hình thể hắn liền biết, gia hỏa này đối với ăn có bao nhiêu cố chấp.

"Cái kia cơm nước xong lại nói, Tiểu Nhiên đệ đệ, tay nghề ngươi thật tốt."

......

Balabala đủ loại ca ngợi, vài người nói tới nói lui đủ chuyện, cuối cùng đồ ăn cũng dọn lên bàn. Vật dụng vốn đã có sẵn trong phòng, đều dựa theo kích thước thú nhân, An Nhiên cho rửa từng cái một, kế đó đem một nồi cơm lớn phân thành năm phần, chỉ chừa lại cho mình một chén nhỏ.

Đối với đám thú nhân đây vẫn là lần đầu tiếp xúc đến bữa ăn như vậy, bao gồm cả Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, thời điểm lúc còn ở bên ngoài An Nhiên trên cơ bản đều chỉ chế biến những món đơn giản, nhiều nhất là hai món, bình thường cũng chỉ có một, cơm là không có. Trừ bỏ Tần Mộ Ngôn khẩu vị khác biệt có thể được đến loại chiếu cố đặc thù kia ra, cơ hồ bọn họ đều được đối xử bình đẳng. Bản thân An Nhiên càng là người dễ nuôi nhất, không nói tới số lượng ít, mà ngay cả khẩu vị cũng không chọn.

Bữa ăn này, An Nhiên vẫn làm vài món sở trường kia, thịt cô lỗ kho tàu, tỏi cá nheo, thú nhân đều thích ăn thịt không thích ăn chay, trừ bỏ Tần Mộ Ngôn ngoại tộc do đã trải qua những chuyện trước kia. Thời điểm khi chế biến An Nhiên rất chú tâm, đặc biệt đối với những món thịt đều cho thêm chút nguyên liệu nguyên thủy rồi nấu chung hết lên, vị thịt vẫn có, nhưng hương vị đồ ăn là không thể so sánh. Những món này An Nhiên làm số lượng khá nhiều, thao tác trong tay lại rất nhanh, bếp được sử dụng cùng lúc có tới mấy cái, chỉ cần hơi sai sót chút trong khâu xử lý thời gian, một bữa cơm này rất nhanh có thể bị hỏng hết.

Cũng may phòng bếp này thiết bị đầy đủ, nếu chỉ có một bếp y thật đúng là không biết nên xử lý sao đây.

Đợi đến khi đồ ăn được dọn hết lên bàn, An Nhiên mới từ trong không gian đem bát cơm nhỏ của bản thân y ra, ở mỗi món đều gắp một ít, đặt ở một bên, kế đó nói với năm tên thú nhân bên cạnh không cần khách khí cứ thả sức ăn, chính mình lại vào phòng bếp bận việc.

Việc rửa nồi rửa chén không tới phiên y phải làm, nhiều người như vậy, muốn ăn thịt đương nhiên phải bỏ ra chút cống hiến, trừ bỏ ca ca nhà mình, còn lại bốn tên kia cũng có thể đem những chuyện nhỏ nhặt này làm tốt. An Nhiên chính là muốn hầm canh để dùng, trong khoảng thời gian này bọn họ ăn hết tổng cộng hai đầu cô lỗ thú, phần đầu cùng chân để lại. An Nhiên suy nghĩ một chút, cô lỗ thú không phải heo lúc trước ư, óc heo để làm thịt xông khói, chân heo để hầm canh, một lần là đã có thể giải quyết hết mọi vấn đề.

Cho đến khi nồi canh được đặt lên bếp, An Nhiên mới quay lại bàn cơm, thời điểm còn bận hầm canh tại phòng bếp, An Nhiên đã cảm thấy rất ngạc nhiên, đối với trù nghệ chính mình y rất tin tưởng, trình độ gà mờ này nếu ở trước kia thì không tính là gì, nhưng đến nơi này lại chính là sư phụ rồi đấy.

Bên ngoài sao lại im lặng đến vậy? Im lặng đến một cách đáng sợ.

Lúc này từ trong phòng bếp đi ra, An Nhiên mới hiểu rõ sao lại thế này, không phải đồ ăn không thể ăn, mà là ăn quá ngon, những tên kia chỉ lo giành ăn từ đầu đến cuối chẳng để tâm đến phần nói chuyện, ca ngợi gì đấy, ngô, ăn no rồi nói sau đi.

Một bữa cơm ăn như đánh giặc, An Kì rất tự hào, đệ đệ nhà mình cuối cùng cũng đã có tiền đồ, vậy mà biết làm món ăn ngon đến vậy. Còn cảm xúc của mấy tên kia, nhất là Văn Nhân Hạo, nhìn đến phi thú nhân nhà người ta có khả năng như vậy, bản thân hắn sinh ra đủ loại oán niệm đủ loại bất mãn, khen ngợi An Nhiên xong liền quay qua quở trách đám người vô dụng nhà mình. Nói đổ thạch có thiên phú thì cũng được đi, nhưng cũng không thấy được thêm tốt chỗ nào, thích thì tiêu tiền mua sắm này nọ, không có việc gì thì sáp lại cùng nhau nhiều chuyện.

Đều là phi thú nhân, chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?

Lúc này, Văn Nhân Hạo đã quên An Nhiên ngay cả đổ thạch sư cũng còn chưa thi đậu, chỉ cảm thấy đệ đệ này của An Kì rất hoàn mỹ, vừa thông minh lại hiền lành, cơm làm ra ăn rất ngon, còn có thể giúp ca ca tìm bảo bối.

Văn Nhân Hạo vẫn còn trong cảm xúc bản thân, thì canh cũng đã hầm xong. Phân chia là kỹ thuật sống, An Nhiên trực tiếp đem nồi bưng lên bàn, tùy vào bọn họ cướp đoạt. Phân lượng An Nhiên chuẩn bị, đủ cho thú nhân trưởng thành ăn no, nhưng y lại quên trong năm người còn có Lô mập mạp.

"Tiểu Nhiên đệ đệ, ┭┮﹏┭┮, không đủ ăn."

Vừa nghe đến lời này, An Nhiên cứ như bị sét đánh trúng. Heo cũng không thể ăn như vậy đâu, chờ y nhìn ra người ủy ủy khuất khuất nói chuyện là ai, An Nhiên liền bình tĩnh, nhìn Lô mập mạp này, đủ ăn mới là lạ. Đây là trên kỹ thuật có chút sai lầm, An Nhiên trấn an hắn một phen, "Bữa sau ta lại làm nhiều hơn chút, Bàn ca ngươi chịu đựng hôm nay vậy."

Không đành lòng còn có thể thế nào? Một mình phi thú nhân người ta làm cơm cho năm người bọn họ ăn, hắn cũng không thể không biết xấu hổ nói muốn thêm cơm.

An Nhiên phân chia tốt việc rửa nồi niu xoong chảo, ca ca y coi như không tính, còn lại bốn tên kia không quan tâm gia thế hiển hách nhiều bao nhiêu, một tên cũng chạy không thoát, ngày thường, chuyện như vậy với thân phận thú nhân của bọn họ là không cần để tâm, lúc này dù An Nhiên nói thế nhưng không một ai dám đi phản bác.

Ăn của người, thì phải làm việc cho người.

Ngay cả Văn Nhân Hạo được nuông chiều từ nhỏ cũng vui vẻ tiếp nhận. Đơn giản vì một câu nói của An Nhiên "Người nào biểu hiện tốt sẽ thêm đồ ăn."

Giải quyết xong vấn đề ăn uống, chính sự vẫn cần phải làm, An Nhiên lại chạy về bên cạnh đám nguyên thạch xắn tay áo lên chuẩn bị đại chiến một hồi, "Bàn ca đừng rửa chén, trước lại đây, chốc lát từ từ làm cũng được." Một tiếng của An Nhiên đem mọi người gọi lại, nói đùa, bốn bọn họ chọn nửa ngày, An Nhiên vẫn không biết rốt cuộc bọn họ nhìn trúng khối nào.

Vấn đề này, nếu ngươi để Văn Nhân Hạo nói thẳng ra, khẳng định là một khối cũng không chọn. Căn cứ vào cách nói của An Kì, năng lực An Nhiên chính là theo trục hoành đi xuống, được rồi, tuy rằng y rất thông minh, làm cơm cũng rất ngon, nhưng những điều này không thể thay thế cho việc y sẽ đổ thạch.

An Kì đi trước làm gương chỉ vào một khối, An Nhiên đem nó xê dịch đến một bên, sau đó Lô mập mạp cùng Phàn Lận cũng chỉ theo, Văn Nhân Hạo xếp hàng cuối cùng, hắn chọn một khối đặc biệt nhỏ. An Nhiên nhìn ánh mắt Văn Nhân Hạo đủ loại bất thiện, người này cũng quá khinh thường y rồi, kỳ thật, ước nguyện ban đầu của Văn Nhân Hạo chọn khối nhỏ nhất là vì muốn tốt cho An Nhiên. Rõ ràng đã không ôm bất kỳ hy vọng nào còn chọn lớn như vậy làm gì? Tìm vận may sao? Bớt tào lao giùm cái, không thấy An Nhiên người ta vừa làm cơm cho năm người à, Văn Nhân Hạo là hảo tâm, muốn thay An Nhiên giảm bớt khối lượng công việc.

Lúc này hắn cảm thấy bản thân rất là cao thượng.

Đợi khối kia của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ được giải ra, dự cảm bất tường liền tới.

An Nhiên đem năm khối nguyên thạch xếp thành hàng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đầu tiên, An Kì thứ hai, Lô mập mạp thứ ba, Phàn Lận thứ tư, Văn Nhân Hạo là cuối cùng. Làm tốt hết mọi chuyện này, y đem những khối còn lại không được chọn thu lại vào không gian, giải thạch cơ đã chuẩn bị tốt, An Nhiên đem khối của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chuyển qua, duỗi tay trái cảm ứng một chút, sau đó cười tít mắt vẽ một đường.

Đường này chính xác tới cực điểm, theo giá trị pháp lực khôi phục, An Nhiên cảm nhận được lực khống chế trước kia của y tinh thuần hơn rất nhiều, trước kia chỉ có thể cảm ứng được năng lượng bao nhiêu, chủng loại là gì, hiện tại ngay cả phần nào gặp lục cũng có thể nhận ra. Điểm này vẫn là do lúc vẽ đường cắt cho khối của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ phát hiện.

An Nhiên vô cùng cao hứng, bộ dáng vui vẻ kia cứ như thêm vào một chút tùy hứng, thấy thế nào cũng không đáng tin.

Mấy thú nhân đều đồng loạt lắc đầu, đức hạnh này có thể thi đậu đổ thạch sư được ư? Được mới là lạ —

Hết chương 152 + 153 + 154

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro