163 + 164

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Nhân Nhạc tìm An Nhiên làm gì? Đương nhiên là báo cáo tiến độ nghiên cứu khoa học. Ách...... Thuận tiện biểu đạt một chút ý nguyện muốn cùng An Nhiên kề vai chiến đấu. Nói trắng ra là: ai kia mang tiếng đam mê nghiên cứu đến đây nhưng cũng chỉ vì đồ ăn của phi thú nhân nào đó mà đến.

Tối hôm qua cọ cơm nhà An Nhiên một bữa, Văn Nhân Nhạc vui vẻ cả đêm, sáng hôm sau khi tới thời điểm dùng cơm, hắn mới bỗng nhiên nhận ra bi kịch. Thứ mỹ vị đỉnh điểm kia đã xâm nhập cốt tủy, hiển nhiên thịt nướng trong nhà ăn lúc này ăn vào cứ như nhai sáp.

Một bữa cơm này, đạp hư thẳng tiến nửa đời sau của Văn Nhân Nhạc.

Có danh nhân từng nói qua một câu: Nhân sinh đời người phấn đấu cũng chỉ vì hai chuyện, thứ nhất chính là ăn, thứ hai chính là tùy tiện ăn. Văn Nhân Nhạc khó chịu lắm ai biết. Đối với thịt nướng nóng hôi hổi trong nhà ăn kia, dù cha hắn đến hắn cũng ăn không vô.

Văn Nhân Nhạc cũng không phải người ngại ngùng gì cho cam, hắn thản nhiên tiếp nhận sự thật bi đát này, cũng không hề cảm thấy chuyện này không tốt, loại mỹ vị tiêu hồn đó hắn đã được nếm thử qua, nghĩ đến những thú nhân khác, đều là eo triền bạc triệu, hoặc thiên tư cao, hoặc người có địa vị phú quý khiến cả sảnh đường đều tôn sùng, nhưng chỉ sợ bọn họ cả đời cũng không được hưởng qua mỹ vị ngon như vậy.

Nghĩ đến đây, Văn Nhân Nhạc liền viên mãn.

Nếu biết cơm là An Nhiên làm, vấn đề liền đơn giản, hắn chỉ cần ôm tốt đùi của người này là được.

Ngô...... Văn Nhân Nhạc thế này mới nhớ tới hôm qua hắn bị lừa ký khế ước bán mình. Kinh phí một năm một trăm triệu, về sau An Nhiên chính là cấp trên của hắn, cấp trên sẽ chịu trách nhiệm quản đến chất lượng sinh hoạt của thuộc hạ chứ? Chỉ có trình độ sinh hoạt tốt lên thì nhiệt tình công tác mới có thể cùng phát triển.

"An lão đại a a"

Cảm xúc có điểm kích động nha, An Nhiên nhướn mày, không biết hắn lại muốn nháo chuyện gì. An Nhiên nhất quán theo định luật triết học — địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, địch bất động ta bất động.

Tại thời điểm Văn Nhân Nhạc không biểu đạt ra ý nguyện bản thân, An Nhiên không tỏ vẻ bất cứ tình cảm dư thừa nào. "Ừ?"

"Ta đói."

Bộ dáng đáng thương hề hề lã chã chực khóc kia, nếu không phải đã biết trước người này là con cháu Văn Nhân gia thuộc đại quý tộc Đế Đô, mà chỉ là thiên tài khoa học nổi tiếng, chỉ sợ thật sự không nhịn được sẽ đồng tình với hắn.

Khóe miệng An Nhiên run rẩy một cách quỷ dị, người này, là muốn ỷ lại vào y? Đã quản sinh hoạt của năm tên, nhiều thêm một tên cũng không phải đại sự gì, nhưng không thể dễ dàng như vậy được. Người đều có thói hư tật xấu, bất ngờ được tiện nghi một lần hắn sẽ cảm thấy đó là may mắn, nhưng nếu nhiều hơn sẽ biến thành đương nhiên.

Nhìn tên này cũng là một hạt giống tốt, không thể đọa lạc được.

"Nhà ăn học viện đóng cửa à? Hay là Văn Nhân gia nghèo đến độ ngay cả sinh hoạt phí cũng phát không nổi?" Không ấn theo kịch bản Văn Nhân Nhạc đã soạn mà tiến hành, An Nhiên không nóng không lạnh toát ra một câu.

Mắt nhìn chiêu thức bán manh tranh thủ đồng tình không thể thực hiện, Văn Nhân Nhạc cười ha hả đến gần trước mặt An Nhiên, mặt dày ca ngợi nói: "Lão đại, An lão đại, hôm qua ăn một bữa của ngài ta mới biết cái gì gọi là cơm, những thứ ở nhà ăn kia căn bản không để cho thú nhân ăn mà chính là ngược đãi trắng trợn." Khen ngợi như vậy vào tai An Nhiên rõ ràng chính là rất hưởng thụ, y gật đầu, "Sau đó thì sao?"

Sau đó? Nói trắng ra như vậy còn sau đó gì nữa?

"Ta muốn cùng ngài ăn cơm."

"Ngươi sao không nói bản thân muốn theo ta kiếm cơm?" An Nhiên không lạnh không nóng nhìn Văn Nhân Nhạc liếc mắt một cái, không khách khí nói.

Hai người đứng ở cửa nói nửa ngày, qua hồi lâu An Nhiên mới chú ý tới người không ít, khu nghỉ ngơi người đến người đi khá là huyên náo. Phát sinh chuyện gì y không biết sao? Trước cửa cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, An Nhiên xoay người vào cửa, Văn Nhân Nhạc cười hì hì theo sau.

"Ca ngươi đang chuẩn bị cho trận khảo nghiệm chiến đấu của học viện, ngươi không sốt ruột tí nào sao?"

Hắn có gì phải sốt ruột? Văn Nhân Nhạc chớp mắt. "Có lẽ ngươi không biết, vị trí của ta trong gia tộc tương đối kỳ quái."

"Ngươi không phải đệ đệ ruột của Văn Nhân Hạo sao?"

Gật đầu, Văn Nhân Nhạc nói phải.

Nhưng mà, "Tên Văn Nhân Hạo kia giỏi nhất là vỗ mông ngựa lá mặt lá trái, nhóm lão nhân trong nhà rất thương hắn. Mà ta, tuy rằng thiên phú tu luyện không tệ, nhưng ta lại không có hứng thú với thứ này, bản thân yêu thích chính là nghiên cứu một số thứ, nhóm lão nhân chê ta không có tiền đồ không có chí tiến thủ. Trước sau cũng không có người đối với ta ôm hy vọng, chỉ cần không làm mất hết mặt mũi gia tộc, lăn lộn ra sao cũng không quan hệ." Giọng Văn Nhân Nhạc nói rất nhẹ, nhưng An Nhiên lại từ trong giọng nói của hắn nghe ra một chút bi thương không dễ phát hiện.

Thiên tài khoa học gia.

Danh hiệu thật dễ nghe, lại không có bất kỳ địa vị nào, hoàn toàn không được ai thừa nhận.

Thứ tài sản tri thức này, đại lục Thú Nhân chưa bao giờ có, Văn Nhân Nhạc cũng là một tên liều lĩnh, loay hoay nhiều như vậy cũng không nghĩ tới duy trì bản quyền lũng đoạn thị trường. Chỉ có đầu tư vốn lại không có sản xuất, khó trách hắn càng ngày càng nghèo.

Hệ thống giá trị của thế giới Thú Nhân thật sự chỉ đi theo một chiều. Đây là thói quen do lâu ngày hình thành, cũng không thể chỉ dựa vào thế lực một người là có thể thay đổi, An Nhiên nhìn Văn Nhân Nhạc thật sâu, thở dài một hơi. Loại bi thương không được thừa nhận này, Tiểu Bạch hoa An Nhiên cũng từng trải qua. Văn Nhân Nhạc so với hắn may mắn hơn, ít nhất tên này chủ động từ bỏ thiên phú tu luyện của mình, lựa chọn trở thành chiến sĩ theo hướng nghiên cứu, mà Tiểu Bạch hoa đã mất kia, hắn phải cùng người khác giống nhau, đi lên một con đường của phi thú nhân bình thường. Nếu hắn lựa chọn khác người sẽ bị xã hội đào thải.

Nói qua mấy câu, hai người thế mà lại nảy sinh tình huống cộng minh, chỉ hận sao gặp nhau quá trễ.

"Khảo nghiệm chiến đấu ra sao, đối với ta mà nói không quan trọng." Văn Nhân Nhạc nói như vậy, An Nhiên lại đối với cách làm của hắn không ủng hộ. Muốn để gia tộc thừa nhận, chấp nhận phát minh của hắn, biện pháp tốt nhất chính là tu luyện, mà cả phát minh cũng phải phát triển luôn.

Chỉ có kẻ mạnh lời nói mới có trọng lượng, kẻ yếu chỉ có thể mặc cho người định đoạt.

An Nhiên nghiêm túc nhìn hắn, nhìn một chặp, thẳng đến khi tâm lý Văn Nhân Nhạc cũng sinh ra sợ hãi. Văn Nhân Nhạc không biết An Nhiên muốn làm gì, trong lòng hắn vô cùng bối rối, lo lắng. "Ta có một ý tưởng, ngươi muốn thử hay không?"

"Cái gì?"

"Ngươi có thể đem phát minh của ngươi ứng dụng vào thí nghiệm chiến đấu." An Nhiên cười tủm tỉm nói, "Học viện hẳn là không có quy định không thể dùng đạo cụ đúng không?"

Có ý gì? Văn Nhân Nhạc còn chưa hiểu rõ An Nhiên muốn làm gì, "Thí nghiệm chiến đấu cùng ta nghiên cứu có can hệ gì với nhau?"

"Không quan hệ sao? Chỉ cần có thể chứng minh nghiên cứu của ngươi có thể trong thời gian ngắn đề cao lực sát thương của chiến sĩ thú nhân trên diện rộng, tự nhiên nó sẽ được thừa nhận, về sau tài nguyên cuồn cuộn, làm sao lại không có kinh phí sau này?" Khó trách lúc trước Hoa quốc có người nói, những kẻ làm nghiên cứu khoa học trên phương diện sinh hoạt đều là những tên ngu ngốc, Văn Nhân Nhạc người này có thể làm ra nhiều thứ kỳ kỳ quái quái như vậy, sao không thuận lý thành chương phát tài cho được?

Được rồi, An Nhiên cảm thấy, y rất cảm ơn Văn Nhân Nhạc trên phương diện này trì độn, hắn nếu không trì độn cũng sẽ không bởi vì kinh phí nghiên cứu khoa học không đủ dễ dàng ký khế ước bán mình như vậy.

"Nhìn ngươi liền biết không hiểu, Nhạc Nhạc ngoan, nghe ca nói, có tiền xài có thịt ăn."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhàn nhã ngồi một bên, đồng tình nhìn Văn Nhân Nhạc liếc mắt một cái, lại một hài tử đơn thuần không rành thế sự bị lừa.

Chính chủ bị lừa gạt hoàn toàn không ý thức được vấn đề, dù ý thức được, hắn cũng không cảm thấy chuyện này có bao nhiêu quan trọng.

Đi theo An Nhiên không tốt sao?

Vì thưởng cho hài tử nghe lời, An Nhiên vô cùng cao hứng vì hắn làm một bàn cơm.

Giờ ngọ trước đó, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã ăn no, dẫn đến không làm ra loại chuyện mặt dày giành ăn với ai kia.

An Nhiên nhìn Văn Nhân Nhạc gục xuống bàn ăn đến lang thôn hổ yết. Y liền nhớ tới tình huống vừa rồi trông thấy ở cửa, nhíu mày hỏi: "Hôm qua còn vắng vẻ lạnh tanh, sao hôm nay bên ngoài nhiều người như vậy là sao. Nhạc Nhạc ngươi biết rõ chuyện gì không?"

Một người một mình ăn, không cần gấp, Văn Nhân Nhạc một bên ăn một bên nói: "Còn không phải do ngươi nháo ra chuyện à."

Ách...... An Nhiên không biết, điều này sao lại cùng y nhấc lên quan hệ, cẩn thận nhớ lại chuyện phát sinh từ khi y vào trường. Đại khái, có lẽ, đưa tới bạo động chỉ có một chuyện — năng lượng phỉ thúy bị lộ ra ngày hôm qua.

Nhưng thời điểm đó khu nghỉ ngơi rõ ràng rất vắng, trường học cũng không đến vài người, chút năng lượng ấy, nhiều nhất cũng chỉ có tên ở phụ cận có thể cảm giác được, vừa ra khỏi cửa học viện, không quan tâm ngươi đạo hạnh cao hay thấp, đều không có khả năng biết. Tuy rằng là như thế, việc này vẫn bị truyền ra, An Nhiên ngược lại không hoài nghi Dư Quang Diệc, Dư Quang Diệc người duy nhất có phán đoán chuẩn nhất tìm đến cửa, nếu là hắn, sẽ không chỉ tình huống tập thể học sinh trở về trường như vậy, chỉ sợ cửa nhà số 14 khu 7 đã bị đạp bay.

Không phải Dư Quang Diệc, vậy chuyện này do người khác truyền ra, nghĩ đến cũng đúng, hôm qua tuy rằng khá vắng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có người, An Nhiên cũng không phải có lòng muốn lừa gạt, năng lượng lộ ra trước thời điểm mở lồng bảo hộ, cũng không có làm công tác kết thúc đặc thù gì. Nhờ thông tấn khí ban tặng, tin đồn khu nhà ở của học viện Maca có người giải ra phỉ thúy cực phẩm rất nhanh truyền đến lỗ tai từng học sinh đang học.

Tốn kém ở nhà cũng không làm nên chuyện, còn không bằng mang đủ điểm thông dụng về trường học thử thời vận. Những thú nhân trở lại trường kia cũng nghĩ như vậy, bọn họ chỉ là suy đoán có đổ thạch sư phi thú nhân giải ra phỉ thúy cực phẩm, lại không nghĩ đến, đổ thạch sư phi thú nhân làm sao xuất hiện trong học viện Maca.

Không có người mang vào, bọn họ vào được ư?

Hơi có chút đầu óc sẽ biết, phỉ thúy cực phẩm đã có chủ, ép buộc một hồi, lại chẳng ra đâu.

Tuy rằng An Nhiên đã nghĩ ra chuyện gì, nhưng Văn Nhân Nhạc vẫn thoáng giải thích một lần.

An Nhiên vừa nghe vừa gật đầu, không thấy y có cảm xúc phản đối gì. Sẽ chủ động hỏi việc này cho thấy y có chút ít quan tâm, nhưng hiện tại nói cho y việc này là do chính y tạo ra, nhưng hiện tại y lại không có phản ứng đặc biệt gì, đây đạo lý gì chứ?

Văn Nhân Nhạc lắc đầu không khỏi thở dài, tâm tư phi thú nhân quả thực khó đoán.

"Lão đại, ngươi chuẩn bị làm sao?"

"Cái gì làm sao?"

Còn cái gì làm sao? Văn Nhân Nhạc liếc trắng mắt, tức giận nói: "Đương nhiên là ngươi gây ra bạo động trong học viện, Thẩm Mặc Uyên lớp năm đã nói – dù quật ba thước đất lên cũng muốn đem người giải thạch đào ra. Ngô, nếu ta nhớ không lầm, giải thạch chính là ngài đó."
Hừ hừ một tiếng, người này cũng dám chê cười y, "Ngươi nếu không đói, hoàn toàn có thể nói một tiếng, tránh cho ta lãng phí lương thực, không lo việc nhà không biết gạo củi mắc mỏ, giá thịt lại tăng."

Đây là uy hiếp, rõ ràng uy hiếp.

Văn Nhân Nhạc nghe hiểu, nhưng hắn có thể thế nào? Ăn An Nhiên, uống An Nhiên, kinh phí nghiên cứu khoa học vẫn là An Nhiên cấp cho hắn, người này trở lại Văn Nhân gia còn có thể cùng các lão đầu tử lớn giọng, nhưng vừa đến trước mặt An Nhiên, đã hoàn toàn không có tí giá trị sức lực.

Bạo động học viện cứ như vậy bị An Nhiên tóm lược, Văn Nhân Nhạc cũng không nhắc lại chuyện này nữa, hôm nay hắn đem lồng năng lượng che chắn khí của tiểu lâu 14 khu 7 cải tiến một trận, thứ này hắn cũng từng nghiên cứu qua, sau khi thăm dò rõ nguyên lý liền không có hứng thú tiếp. Khu nhà ở tại học viện Maca này, hệ thống lồng bảo hộ được cài đặt trên nóc phòng, phạm vi tác dụng rất mơ hồ.

Một người ở thì tốt, nếu nhân viên lưu động dày đặc, không quan tâm ngươi là giải thạch hay là tu luyện, một chút bí mật cũng không giữ được. Văn Nhân Nhạc loay hoay một buổi chiều, chạng vạng trước lúc ăn cơm mới đem che chắn khí làm xong, thứ này vừa mở ra, dù cho có thú nhân đứng bên cạnh nhìn ngươi giải thạch, phỉ thúy có bao nhiêu năng lượng hắn cũng không cảm giác được.

Đây chính là công nghệ cao.

Dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không dùng người, chuyện này An Nhiên cũng không hỏi nhiều, liền giao cho Văn Nhân Nhạc toàn quyền xử lý.

Sau khi buổi mô phỏng chiến đấu huấn luyện buổi chiều kết thúc, Văn Nhân Hạo toàn thân xụi lơ dựa tường từ tầng ba đi xuống, khi thấy đệ đệ ruột mình ngồi trên sô pha, trong nháy mắt Văn Nhân Hạo liền đen mặt.

"Con bà ngươi sao lại tới nữa?" Văn Nhân Hạo ngay cả giả bộ cũng không cần, chỉ vào mũi Văn Nhân Nhạc rống lên, ngữ khí thập phần sắc bén. Hai huynh đệ này mỗi lần gặp mặt đều như sao hỏa đụng phải địa cầu, mặc kệ ầm ĩ thế nào, người chiếm thượng phong vĩnh viễn luôn là Văn Nhân Nhạc, Văn Nhân Nhạc chính là một tên tính tình tùy tiện, sẽ khiến tính khí Văn Nhân Hạo nổi khùng.

Hai huynh đệ yêu nhau giết nhau gì đó, An Nhiên mặc kệ, y nhận định điều này chính là phương thức trao đổi cảm tình đặc hữu của bọn họ.

An Nhiên cười híp mắt vào phòng bếp nấu cơm, Văn Nhân Nhạc nhàn nhã thoải mái ngồi trên ghế sô pha, nhìn ca ca ruột thịt mệt lả ngồi phịch một bên, tuyệt không buồn bực, cười tủm tỉm nói: "Ta muốn chuyển qua đây ở."

Mặt Văn Nhân Hạo càng đen hơn, hắn không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời: "Không có cửa đâu."

"Không có cửa đâu, thì ta leo cửa sổ mà vào."

Đối mặt với kẻ vô sỉ, ngươi chỉ có thể càng vô sỉ hơn so với hắn, về điểm này, hiển nhiên Văn Nhân Hạo còn chưa đạt được. Việc chuyển nhà này của Văn Nhân Nhạc dưới tình huống An Nhiên không biết cứ thế đã quyết định, Lô mập mạp tự mình xem cuộc vui, hắn thấy hai huynh đệ đấu võ mồm rất thú vị.

Ngô...... Nếu Lô mập mạp biết khoa học gia là làm gì, hắn nhất định sẽ không khinh địch như vậy để Văn Nhân Nhạc tiến vào.

Thật lâu thật lâu về sau, thời điểm tiểu lâu số 14 khu 7 phát sinh bạo tạc lần nữa, Lô mập mạp bị ám đen nửa khuôn mặt, toàn bộ tóc đều dựng đứng hết lên, thẳng đến thời điểm đó, hắn mới gạt lệ chua xót nhớ lại quyết định ngày đó thu lưu Văn Nhân Nhạc là cỡ nào sai lầm.

Đây đều là nói sau.

Quan trọng nhất là — Văn Nhân Nhạc được như nguyện dọn vào.

Văn Nhân Nhạc không đi theo bọn An Kì chịu đựng khảo nghiệm Nhị Hắc, hắn một người yên lặng nhốt mình trên lầu hai tự mình nghiên cứu lò nướng. Thiết bị còn phải vận chuyển từ ký túc xá qua, nhưng ý tưởng đã có.

Suốt ba ngày, Văn Nhân Nhạc đều bận rộn với chuyện này, An Nhiên cũng không bạc đãi bọn hắn, mỗi một bữa ăn đều làm rất phong phú, hơn nữa phân lượng mười phần. Cũng trong thời gian đó, An Nhiên đóng cửa trốn trong phòng, tiến vào không gian chế biến hàng tết.

Lạp xưởng thịt xông khói là phải có, rất nhanh sẽ đến năm mới, đây là năm đầu tiên y xuyên đến đến đại lục Thú Nhân, rất có ý nghĩa kỷ niệm. An Nhiên đem lạp xưởng thịt xông khói làm xong thu vào trong hầm, lại dùng linh quả nhưỡng một chút rượu linh quả. Lò nướng còn chưa nghiên cứu ra, An Nhiên chỉ có thể dùng những thứ đang có làm ra một chút điểm tâm.

Bánh dẻo đậu đỏ, bánh đậu xanh, bánh phù dung, bánh củ từ, bánh ngũ cốc, bánh bao sữa...... Y đem những nguyên liệu đang có đều tìm ra hết, lồng hấp nóng hầm hập trong không gian xếp thành một tòa núi nhỏ.

Huấn luyện chiến đấu mô phỏng giằng co ba ngày trên gác lửng, cách khảo nghiệm chiến đấu của học viện còn hai ngày, buổi tối hôm nay, An Nhiên cấp ca ca nhà mình một quả tẩy tủy. An Kì kéo đến nửa đêm, tắm qua vài lần mới đem chính mình làm sạch. Quả tẩy tủy dùng trên người An Kì tác dụng so Tần Mộ Ngôn cùng Cố bánh bao còn tốt hơn, có huyết mạch thiên phú cuồng bạo chiến đấu của Xích Kim Bỉ Mông, chiến khải Kình Thiên, Phần Thiên cự phủ, quả tẩy tủy cộng thêm ba ngày huấn luyện ma quỷ kết hợp với nhau, An Kì thăng hoa.

Cấp bậc chiến sĩ của hắn cũng không có tăng lên, nhưng thực lực đã không còn như trước nữa.

Địa giai cũng chết, huyền giai thì tính gì? Dù là chiến sĩ thiên giai cũng không đụng được hắn.

Tấn công có Phần Thiên cự phủ tương trợ, phòng ngự có Kình Thiên chiến khải trấn thủ. Thể trạng sau khi tẩy cân phạt tủy không chỉ cường kiện gấp bội, cộng thêm ba ngày trải qua sinh tồn cùng huấn luyện chiến đấu trong ảo cảnh Ly Yểm đã khiến bản năng chiến đấu tựa như hô hấp dung nhập vào máu thịt trong thân thể hắn, trở thành một loại bản năng.

Từ thời điểm này, An Kì chân chính trở thành binh khí hình người.

Quả tẩy tủy gì đấy, là bảo bối áp hòm mà An Nhiên có thể lấy ra được. Y đương nhiên sẽ không tùy tiện cho người khác, tiểu lâu 14 khu 7 có sáu thú nhân, nhưng được hưởng chỉ có một mình An Kì mà thôi.

An Nhiên chưa nói gì, chỉ là đem trái cây đỏ tươi đó đưa cho An Kì ăn. An Kì ăn xong một thân đều là tạp chất, kéo đến nửa đêm, thế nhưng cũng không chất vấn An Nhiên. Việc giúp An Kì tẩy cân phạt tủy là vụng trộm tiến hành lúc nửa đêm, trừ bỏ An Nhiên cùng bản thân An Kì bị ép buộc ra, không có ai khác biết được.

Người nếm qua quả tẩy tủy bất luận là bên trong hay bên ngoài, thay đổi đều rất lớn. Dù là Văn Nhân Hạo thần kinh thô cũng nhìn ra An Kì khác trước. "An Kì ngươi sao lại biến thành bộ dáng quỷ quái này? So phi thú nhân còn phi thú nhân hơn."

orz...... Văn Nhân Hạo quả thật là cực phẩm, một câu đắc tội hai người.

Là phi thú nhân duy nhất trong phòng, An Nhiên cảm thấy, mấy ngày nay thức ăn Văn Nhân Hạo ăn được quá tốt. Chỉ vì nói sai một câu, buổi sáng hôm nay, Văn Nhân Hạo cứ thế không được uống canh giò, không được ăn bánh bao thịt thơm ngào ngạt.

Giai đoạn thứ nhất của đặc huấn ma quỷ đã kết thúc, tiểu yêu thú Ly Yểm công thành lui thân.

Xem bộ dáng đáng thương hề hề kia của nó, An Nhiên cũng không thể không biết xấu hổ đem nó một mình ném vào không gian, gia hỏa đã xuất hiện, thu vào cũng không tiện giải thích. Ngô, đương nhiên, cứ để nó đi theo như vậy cũng không được, một Lô mập mạp đã có thể đem thân phận của nó nhìn thấu, học viện Maca nhiều người tài giỏi như vậy, nó vừa xuất hiện còn không dẫn đến tinh phong huyết vũ sao?

An Nhiên tự thân xuất mã, thay tiểu gia hỏa tạo hình thiết kế.

Siêu manh siêu khả ái mèo thuần chủng Scotland tai cụp ra đời(1)

Miểu sát hết thảy phi thú nhân.

Nhị Hắc lắc lắc thân mình phì phì của nó ngồi trở về trên đầu vai An Nhiên. Nguyên bản tiểu gia hỏa lông đen mắt xanh biến thành một con mèo mập mạp màu trắng tai cụp. Dấu hiệu đuôi móc câu cũng bị biến thành một chiếc đuôi lông xù.

Một bộ ngốc manh ngốc manh, có là cha nó tự mình tới cũng nhận không ra nó.

Một ngày này kế hoạch sớm đã an bài tốt, lăn lộn vài ngày thịt, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rốt cuộc cũng có đất dùng võ.

An Nhiên ngày thứ nhất cầu xin hắn một chuyện, không phải chuyện gì khác, chính là bồi luyện cùng bốn thú nhân trước khi tham gia khảo nghiệm chiến đấu của học viện. Đại lục Thú Nhân xuống dốc, năng lượng suy bại, toàn bộ đại lục chiến sĩ thú nhân ngoài vương giai cũng chỉ có một vị, mà vị các hạ kia đã suốt ba mươi năm chưa từng xuất hiện.

Bỏ mình hay là phi thăng?

Ai mà biết.

Trong những kẻ mạnh ở đại lục Thú Nhân, tu vi vượt qua Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, dùng hai tay cũng đủ để đếm. Để Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bồi luyện cùng bốn thú nhân này, quả thật chính là nhân tài không được trọng dụng. Ý tứ An Nhiên là, bốn thú nhân cùng lên, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ căn cứ tình huống cụ thể của bọn họ tự tiến hành xử lý, một lần nữa làm cho tư duy chiến đấu bốn người bọn họ lần thứ hai thăng hoa.

Được rồi, ứng phó với bốn chiến sĩ thú nhân huyền giai, đối với địa long biến dị Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trung kỳ hồng mông mà nói, thật sự chỉ là chuyện nhỏ. Vấn đề duy nhất là: Nơi nào có thể cho bọn họ thi triển được thực lực?

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tự mình ra trận cùng ảo cảnh Ly Yểm không giống nhau, địa phương nhỏ kia tuyệt đối không đủ cấp bậc thi triển.

Địa phương là Văn Nhân Hạo tìm, bởi vì lúc sáng nói sai, điểm tâm của hắn bị An Nhiên chia ra làm năm phần sau đó rơi hết vào bụng mấy tên kia. Lúc này, hắn nóng lòng biểu hiện. Văn Nhân Hạo nghĩ, thế nào cũng được, hắn tuyệt đối ủng hộ An Nhiên, duy trì mọi hành động của An Nhiên, chỉ cần đừng dừng cung cấp thức ăn cho hắn.

Sân huấn luyện trong học viện Maca mở ra nhằm vào nhóm học sinh quý tộc, với mức phí cứ một giờ bình thường là 1000 điểm thông dụng, không gian lớn, thiết bị đầy đủ. Trừ bỏ sân huấn luyện bên ngoài, còn có lôi đài chiến đấu, song phương ước định tiến hành trên lôi đài, mỗi người phải giao nộp 100 điểm thông dụng làm tiền thế chấp, ai thắng, tiền thế chấp thuộc về người đó.

Lôi đài chiến đấu vốn được thiết kế nhằm giải quyết mâu thuẫn tranh cãi, đại lục Thú Nhân đề cao vũ lực, dùng miệng nói không bằng dùng tác dụng của quả đấm. Từ từ tác dụng của nó liền vặn vẹo, đến bây giờ, đã trở thành loại hoạt động giải trí.

Chuyên dùng để đánh cuộc.

Vốn xuất phát từ góc độ tiết kiệm, võ đài là lựa chọn tốt nhất, nhưng, bên cạnh lôi đài sẽ có rất nhiều quần chúng vây xem, An Nhiên hy vọng bốn người An Kì có thể ở trong lúc diễn ra khảo nghiệm chiến đấu bỗng trở nên nổi tiếng, cho nên hai ngày này vẫn điệu thấp tốt hơn.

Suy đi nghĩ lại, An Nhiên lựa chọn sân huấn luyện có tính phong bế tốt hơn, chọn sân có 1500 điểm thông dụng, đủ chỗ cho năm thú nhân thi triển. Sân huấn luyện không phải quét tinh tạp xong là có thể bước vào, cần đăng ký, hôm nay vừa khéo, thời điểm năm người An Kì đăng ký vừa lúc gặp phải kình địch luôn phải giữ vị trí thứ tịch sinh trong 3 năm của An Kì — Bành Vũ Hào.

Người này là quỷ xui xẻo, đẳng cấp tu luyện của hắn so với bạn cùng lứa là cao nhất, cố tình lại bị thiên phú chiến đấu của Xích Kim Bỉ Mông đè đầu cưỡi cổ. Vạn năm vẫn chỉ mang danh đứng thứ hai khiến Bành Vũ Hào như ăn phải hoàn liên. Mỗi một năm trước khi khảo nghiệm chiến đấu diễn ra hắn đều phải đi khiêu khích An Kì, cuối cùng đều lấy thất bại chấm dứt, càng đánh càng thua.

Trong toàn bộ người dẫn đầu của học viện, người Bành Vũ Hào hận nhất là An Kì, để vào mắt duy nhất cũng chỉ là An Kì.

Không có yêu, nào có hận.

Thời điểm sân huấn luyện có thể mở, An Nhiên đi ở phía trước, năm thú nhân theo sát sau đó.

Làm một phi thú nhân, một phi thú nhân yếu đuối dễ dàng bị đẩy ngã, tư thế An Nhiên đi đầu, rất có loại khí thế đầu lĩnh cả đám. Y đem thẻ tinh tạp hướng mặt bàn đá cẩm thạch quét qua một cái, hào khí nói: "Mở sân B-11, cả ngày."

Lão sư quản lý sân huấn luyện bị An Nhiên làm cho đứng hình, sau khi tiếng thẻ tinh tạp vang lên hắn mới phản ứng được, lúc này phía sau An Nhiên chính là những nhân vật phong vân năm ba năm bốn trong học viện. Bốn thú nhân tính cách cao ngạo, thiên phú vượt bậc, bối cảnh hùng hậu đều làm kẻ hầu cho người này, vị lão đại này đến cùng là nhân vật nào chứ?

Hoa quốc có một thành ngữ gọi là oan gia ngõ hẹp, trong nháy mắt xoay người đó, sự xuất hiện của tên thú nhân mặt đen như đáy nồi kia chính là sự giải thích tốt nhất.

"An Kì" Bành Vũ Hào mặt than chủ động chào hỏi An Kì một tiếng.

Chúng ta có thể bỏ qua giọng nói nghiến răng nghiến lợi của hắn.

Một hàng sáu người của An Nhiên đều đồng loạt quay đầu nhìn qua hắn một cái, sau đó đều quay đi, một chút kinh ngạc cũng không có, Bành Vũ Hào bị xem nhẹ, sau khi bị An Kì xem nhẹ hơn hai năm, hắn lần đầu tiên bị sáu người xem nhẹ.

"An Kì, ngươi đứng lại" ai kia bị xem nhẹ nhịn không được, rống lên.

Đứng lại? An Nhiên bố thí ánh mắt thứ hai cho hắn — ngươi bảo đứng liền đứng ư?

Có thể nói An Nhiên này chính là trời sinh có thể chất gây chuyện, An Kì còn chưa biết đệ đệ nhà mình làm gì, có thể khiến thú nhân kì hồng mông bồi luyện, đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở, An Kì muốn biết ba ngày tới hắn tiến bộ bao nhiêu, lúc này trong lòng hắn tràn đầy nhớ thương chính là việc này. Hắn cất bước muốn hướng sân B-11 mà đến, Bành Vũ Hào lại rống một tiếng:

"Ta muốn cùng ngươi quyết đấu"

Phương pháp giải quyết tranh chấp trên đại lục Thú Nhân có hai loại:

Tranh chấp khi hai bên là phi thú nhân, mở đổ thạch chiến.

Tranh chấp khi hai bên là thú nhân, đưa ra quyết đấu.

Trong một năm này dù Bành Vũ Hào tiến bộ rất nhiều, nhưng hắn vẫn không nắm chắc nhất định có thể đánh thắng An Kì, quá khứ hai năm qua cũng là như vậy, mỗi một năm hắn đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn không thể một lần thắng được, An Kì luôn có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục.

Bị An Kì đạp dưới chân thì thôi đi, nhưng bị một gương mặt non choẹt ngay cả danh tiếng cũng không có cứ như vậy khinh bỉ, Bành Vũ Hào cảm thấy tôn nghiêm thứ tịch sinh của hắn bị giẫm lên.

Người này cũng không phải An Kì, dựa vào cái gì có thể sai khiến An Kì?

Quyết đấu?

An Kì vốn cho rằng lời này là đối với hắn, hắn không muốn phản ứng, đi tiếp hai bước mới phát hiện phía sau không có người theo. Lúc này mới quay đầu nhìn lại.

Lần này không được rồi. An Kì cả khuôn mặt hoàn toàn trầm xuống, một chút hưng phấn khi biết sắp được cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đối chiến đã hoàn toàn không còn bóng dáng. Con bà cha hắn, tên Bành Vũ Hào này lại dám khiêu chiến đệ đệ của mình.

An Nhiên là phi thú nhân đúng không.

Phi thú nhân sao lại có thể cùng thú nhân quyết đấu?

Làm một kẻ đệ khống, An Kì rất xứng chức, chỉ cần đề cập đến vấn đề An Nhiên, tính tình hắn sẽ trở nên không tốt, rất hay cáu kỉnh. Hắn giống như gia trưởng có hài tử đang trong thời kỳ trưởng thành, bận tâm đủ thứ chuyện trên đời.

Sinh hoạt phí của Tiểu Nhiên.

Vấn đề chỗ ở của Tiểu Nhiên.

Tiểu Nhiên có thể bị người bắt cóc, khi dễ hay không.

Vân vân và vân vân. (Editor: sao như gà mẹ vậy ?.?)

An Kì tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, lại có người dám ở trước mặt hắn đối với đệ đệ mình phát ra lời mời quyết đấu. Thoáng cái lửa giận của hắn vọt lên, lần đầu tiên trong ba năm, An Kì chỉ vào mũi Bành Vũ Hào tức giận mắng: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói lại lần nữa xem."
Bành Vũ Hào vẫn là lần đầu nhìn thấy An Kì như vậy, thê mà lại vì cái tên ẻo lả này, trong lòng hắn càng giận, xả giọng rống lại: "Ngươi không cùng ta đánh, còn không cho người khác cùng ta đánh sao? Hôm nay ta chính là muốn cùng hắn quyết đấu."

Nổi điên rồi? Người này bị An Kì kích thích đến điên rồi đúng không? Lô mập mạp cùng Văn Nhân Hạo đồng loạt lắc đầu.

Được rồi, đổi lại là bất luận kẻ nào bị cùng một người có cấp bậc tu luyện không bằng mình đạp dưới chân ba năm, cũng phải nghẹn tức cành hông. Trước giờ lực khống chế của tên Bành Vũ Hào này rất tốt, mặc dù là lúc đụng tới An Kì thì cũng chỉ thỉnh thoảng ồn ào đôi câu, An Kì không đếm xỉa hắn, hắn cũng không có hành động khác người nào.

Vì thế việc mới gặp mặt người lạ đã đưa ra quyết đấu vẫn là lần đầu tiên.

An Kì đệ khống nhìn không ra, cả bọn cũng không bị mù. Bành Vũ Hào sẽ không chủ động dính líu đến người không liên quan.

Giải thích duy nhất chính là: An Nhiên khiêu khích hắn.

Có ý nghĩa.

Khụ khụ, đương nhiên, luyến đệ thành si như An Kì cũng không biết những thứ này, hắn chỉ biết là, có người muốn ở trước mặt hắn khi dễ đệ đệ hắn.

"Bành Vũ Hào, con bà cha ngươi muốn tìm chết à." An Kì trước giờ luôn không để ý mọi thứ xung quanh, luôn lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Bành Vũ Hào thấy hắn tức giận, không chỉ là giận, mà là nổi điên.

"Ngươi vì sao luôn bảo vệ y?" Tên nào đó tâm tình vốn đã ngã xuống đáy cốc càng không tốt hơn, hắn trầm giọng hỏi.

"Ngươi hỏi ta tại sao? Ngươi nói tại sao? Bởi vì y là đệ đệ ta." An Kì ánh mắt lạnh như băng, như độc xà trong rừng.

Đệ đệ?

An Kì còn có đệ đệ?

Không chỉ Bành Vũ Hào, mấy thú nhân đi cùng Bành Vũ Hào cũng vô cùng kinh ngạc.

An Kì là người có tên tuổi trong cấp bọn họ, tuy rằng tỉ lệ xuất hiện không cao, nhưng bát quái về hắn lại vô cùng lớn, cách nói gì cũng có, nhưng chưa nghe nói qua hắn có đệ đệ.

Được rồi, "Đệ đệ ngươi thì sao? Ngươi dựa vào cái gì ngăn cản chúng ta quyết đấu?"

Bành Vũ Hào đã nhận định An Nhiên là tên yếu nhược, nếu không yếu nhược, An Kì sao lại khẩn trương đến vậy.

Con bà nó, An Kì cảm thấy hắn đã cấp cho Bành Vũ Hào đủ mặt mũi, làm một thú nhân, hướng phi thú nhân đưa ra lời quyết đấu, đây tuyệt đối là chuyện cười suốt đời.

Mặc kệ An Nhiên có đáp ứng hay không.

Lửa giận An Kì đã cháy sạch, định cho hắn chết một cách thống khoái, "Tiểu Nhiên là phi......"

"Ta tiếp nhận."

"Cái gì?" Không chỉ là An Kì, ngay cả Văn Nhân Hạo cũng giựt mình. Hắn không phải nghe lầm chứ, hắn thế nhưng nghe được Tiểu Nhiên đệ đệ tiếp nhận. Phi thú nhân nửa điểm sức chiến đấu cũng không có thế nhưng lớn tiếng cùng thứ tịch sinh năm ba của học viện Maca quyết đấu.

Nói đùa hả.

Tròng mắt An Kì cứ như muốn rớt ra, không chớp nhìn An Nhiên. "Tiểu Nhiên đệ......"

Phất tay một cái, An Nhiên đánh gãy lời ca mình, "Ca, huynh nhìn cho thật kỹ, ta nhất định thắng hắn, lớn giọng không lễ phép, thật sự là thiếu dạy dỗ."

Má ơi, bớt tranh cãi sẽ chết sao? Quyết đấu thì thôi đi, còn dám chọc giận đối phương. Bành Vũ Hào cũng đang hối hận chính mình lanh mồm lanh miệng, lời nói ra cũng không dễ thu hồi, xem bộ dáng khẩn trương kia của An Kì, chỉ sợ vị đệ đệ này của hắn yếu nhược, hắn là thứ tịch sinh năm ba của học viện Maca tại Đế Đô, đánh không lại ca ca khi dễ đệ đệ nhà người ta, lời này truyền ra tuyệt đối khó nghe.

"Không, ta không đồng ý, Tiểu Nhiên đệ không thể cùng hắn quyết đấu." An Kì còn muốn ngăn cản. An Nhiên xoay người, không chớp nhìn An Kì, cười lặp lại một lần: "Ca, ta nói ta nhận."

"Đệ......" Còn có thể nói gì nữa? An Kì trong lòng phát sầu, đệ đệ nhà mình quả nhiên đã thay đổi, ba năm trước đây luôn vây quanh hắn ca ca này ca ca nọ, hiện tại tuy rằng vẫn quan tâm hắn, nhưng lại không giống như ba năm trước đây trong lòng tràn đầy ỷ lại hắn nữa. Tiểu Nhiên đã trưởng thành, có chủ ý, biết tự quyết định.

Nhớ tới mấy ngày nay, đều là Tiểu Nhiên giúp mình, đệ ấy ưu việt xuất hiện, tiếp quản tất cả phương diện sinh hoạt của bọn họ. Thân là ca ca, cái gì cũng không thể làm vì đệ ấy.

An Kì cảm thấy chính mình bất lực, năng lực thấp, cái gì cũng làm không tốt, còn muốn đệ đệ vì hắn bận tâm. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn dần dần tối lại. An Kì nhắm mắt, khẽ gật đầu —

Chú thích:

1. mèo Scotland

mèo scottland

Hết chương 163 + 164

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro