168 + 169

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hannah Nguyễn
Ngày hôm nay Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thắng bao nhiêu điểm thông dụng?

Có trời mới biết.

Thời điểm Thẩm Thụy Ân tuyên bố An Nhiên giành được chiến thắng, vị phụ trách của cửa hàng đệ nhất trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, co quắp, cả người cũng tê liệt. Giăng bẫy Tô gia nhiều tiền là thế, nhưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại không có bất kỳ ngượng ngùng nào, hắn không chút nào nhớ tới tình nghĩa hắn cùng Tô Á vài ngày trước còn kết bạn đồng hành, tuy rằng việc đó cũng là một trận giao dịch.

Đối với quyền hạn chi ra khoản tiền đền trong việc đặt cược, vị phụ trách của cửa hàng đệ nhất hoàn toàn không thể cầm ra số tiền lớn như vậy. Số tiền này nếu như để Tô gia thật sự ói ra, bản đồ buôn bán tương lai cửa hàng đệ nhất trong ba năm tới phải chém rụng hết phân nửa, trăm năm cơ nghiệp sẽ bị hủy trong chốc lát.

Điểm này, vị phụ trách kia tại thời điểm ghi 1 đền 100 phải nghĩ đến được. Ưm, coi như không có con mắt nhìn xa trông rộng đi nữa, thì ngay lúc Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đặt cược cũng đã phải nghĩ đến.

Khi đó An Nhiên quá phấn khởi, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ quá bình tĩnh. Hắn lại quá mù quáng, xem thường cái gọi là vô danh tiểu tốt không ai biết đến, vì thế hắn cùng cửa hàng đệ nhất mới rướt lấy một trận giáo huấn vô cùng thê thảm như hiện tại.

Lúc đầu, tình huống là nghiêng về một bên, tất cả mọi người đều cho rằng Bành Vũ Hào sẽ là người chiến thắng.

Ngay tại lúc An Nhiên bị móng vuốt của Bành Vũ Hào đánh bay, vị phụ trách đệ nhất cửa hàng kia thậm chí còn âm thầm ở trong lòng hô to lên một tiếng.

"Đánh bay hắn, đập chết hắn là tốt nhất."

Hắn cho là phần tiền kếch xù mà Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đặt sẽ trở thành công trạng mới nhất của hắn, ở mỗi ván cược người phụ trách đều được trích 2% lợi nhuận, trước đây hắn luôn chê con số này ít, nhưng lần này, dù là 2% của số tiền Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đặt cũng là một dãy gồm 8 số, khoảng vài trăm ngàn, đủ cho hắn tiêu pha cả đời.

Hắn đem An Nhiên nghĩ quá đơn giản, đem mọi thứ nghĩ đến thật đẹp.

Dù là An Nhiên muốn thì Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng sẽ ngu ngốc đem hết một thân tài sản đặt vào được ư?

Tiền nhiều cũng không đốt như vậy.

Kinh thiên đại nghịch chuyển, tiểu thái điểu An Nhiên lấy một loại phương thức sắc bén gần như quỷ dị xử lý người luôn giữ vị trí thứ tịch sinh trong ba năm qua. Ngươi cho rằng như vậy xong rồi ư? Thân ái, ngươi sai rồi.

Số mới nhất của [Tuần san học viện Maca] đề cập:

"Thân thể nhỏ bé gầy yếu đơn bạc ngạo nghễ kia khi đứng trên lôi đài chiến đấu khu A, khóe miệng hắn còn chưa kịp lau vết máu, nhưng trước người hắn lại là chiến sĩ thú nhân co quắp với sắc mặt xanh đen té xuống đất. Hắn lấy một loại tư thế dứt khoát nói cho chúng ta biết — thắng thua bất luận thủ đoạn, anh hùng bất luận xuất xứ."

Mà tại đài thông báo của trung tâm quảng trường Đế Đô cũng bị người dùng sơn đỏ tươi viết lên một hàng chữ:

"Ta chỉ là phi thú nhân, nhưng tôn nghiêm của ta là vô giá."

Những lời này giống như xuân phong chỉ trong một đêm truyền vào tai tất cả mọi người, không chỉ Đế Đô, mà toàn bộ đại lục phía Nam cũng nhấc lên một trận vận động nhân quyền của phi thú nhân. Rải rác khắp đại lục phía Nam, phái cấp tiến trắng đêm cuồng hoan chuẩn bị nghênh đón tân lãnh tụ của bọn họ.

Khụ khụ, vị tân lãnh tụ được phần đông phi thú nhân ký thác kỳ vọng đang làm cái gì ta?

Y đang chuyên tâm nghiên cứu thực đơn mới để lấy lòng ca ca nhà mình.

Đệ khống không chịu nổi đả thương, lần này An Kì vô cùng tức giận.

Đệ đệ nhà hắn, vốn chính là nộn nộn nhu thuận khéo léo, nhưng từ lúc nào đã biến thành bộ dáng thế này rồi? An Kì không tức giận vì đệ đệ mình thay đổi, mà chỉ khó chịu vì An Nhiên không tin hắn, những chuyện dời đạp quét tuyết an tiền mã hậu này không phải là phúc lợi độc quyền của người ca ca ruột là hắn sao?

Làm sao lại rơi xuống tên thú nhân nhảy ra giữa đường kia.

An Kì sau khi rời khỏi lôi đài chiến đấu khu A liền trực tiếp trở về phòng ngủ của hắn ở tiểu lâu 14 khu 7, toàn bộ phòng ốc thực im ắng, mặt hắn không chút thay đổi vào phòng, quy củ khóa trái cửa, sau đó...... Bổ nhào lên giường, ôm gối nằm lớn, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại.

Ca ca đại nhân không được tự nhiên.

Hắn đem đầu vùi vào trong gối, yên lặng ở trong lòng thề:

Tiểu Nhiên là bảo bối An gia, tuyệt không thể khiến bạch nhãn lang không tiền đồ kia bắt cóc.

Nghĩ thông suốt điểm này, An Kì liền sống lại. Hắn đem giường lộn xộn do lăn lộn sửa lại, ôm chân ngồi xuống góc tường, phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, bộ dáng kia của hắn trông vô cùng thê thảm.

Vị ca ca đệ khống nào đó khó được dịp hạ quyết tâm chuẩn bị dọa đệ đệ nhà mình một phen.

Rất tiếc hắn đã tính sai thời gian, mặc dù thiếu ca ca nhà mình, nhưng An Nhiên vẫn muốn giám sát đặc huấn của ba thú nhân còn lại.

Quá trình này kéo đến nửa ngày, thẳng đến khi sắc trời gần tối, An Nhiên mới trở về cùng bốn thú nhân kia. An Kì đã chờ đến ngủ gật, vừa nghe dưới lầu có động tĩnh, hắn lại đem tư thế buồn bã bày ra. Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ An Nhiên lên lầu gõ cửa.

Đây là lần sai lầm thứ hai của An Kì, ┭┮﹏┭┮, hắn lại một lần nữa tính sai hành động của An Nhiên.

An Nhiên về nhà liền trực tiếp chui vào bếp.

An Kì vẫn còn ở phòng ngủ lầu hai chờ An Nhiên đi lên, bên này An Nhiên vừa đem bánh bao tương thịt chưng vào nồi. Lô mập mạp cùng Văn Nhân Hạo đã đi theo chen vào phòng bếp, cả hai đều cảm thấy tâm tư ngứa ngáy khi nhìn vào lồng hấp xếp thật cao trong bếp, nước miếng đã muốn đổ 3000 thước. Không thể trách bọn họ không có tiền đồ, sau khi quyết đấu xong, chân trước An Kì rời đi, An Nhiên ở lại đã mây đen giăng đầy đầu khiến sắc trời cũng muốn biến đổi. Nhìn bề ngoài tuy cười, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.

Ngươi nói giữa trưa ngươi đói muốn ăn cơm?

Ngươi không thấy người ta mang binh đánh giặc trên chiến trường ư, có ai muốn ăn là có thể ăn không?

Dưới chế độ quản chế Sparta của An Nhiên, bốn thú nhân đều ướt đẫm mồ hôi trên sân huấn luyện, mệt chết mệt sống nửa ngày, không ai dám đề cập đến việc dùng cơm.

Ngô...... Ngay lúc huấn luyện vừa kết thúc có thể lên tiếng. Lô mập mạp liền dâng lên nụ cười, "Tiểu Nhiên đệ đệ, bữa tối ăn gì vậy?" Lô mập mạp đặc biệt sợ đói, trong chốc lát đã không chờ được. An Nhiên nói, thời điểm huấn luyện phải chuyên tâm phải nghiêm túc, dù bụng Lô mập mạp đang phản đối réo rắt ầm ĩ cũng không dám nói dư một câu.

Bị Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ gần như ngược đãi thao luyện suốt một ngày, không đói bụng mới là lạ.

An Nhiên liếc mắt nhìn Lô mập mạp, bộ dáng nửa chết nửa sống kia có chỗ nào là có khí khái của chiến sĩ thú nhân chứ? Y có thể nói gì? Vẫn là cuộc sống quá an nhàn, muốn để mấy người bọn họ đói một bữa nhưng không chừng khi ra chiến trường mà vậy chắc tư thông với địch bán nước không biết chừng, An Nhiên lắc đầu một cái, thở dài, bộ dáng kia, còn phải tiếp tục thao luyện nhiều.

Những chuyện này đều sẽ nói sau, buổi tối ăn gì lại thật là vấn đề hao tổn tinh thần. Đặc biệt hiện tại An Nhiên đang phạm sai muốn hối lộ ca ca mình.

"Ăn cái gì đây? Thịt kho đã ăn ngán rồi, hay là đổi khoai tây hầm bò? Hay là gà kho Tân Cương tốt hơn?" An Nhiên lẩm bẩm, nhất thời cũng lấy không ra được chủ ý.

Khoai tây hầm bò?

Gà kho Tân Cương?

Đấy là món gì thế.

Hai tên nghe lén bên cạnh miễn cưỡng nghe hiểu từ thịt bò, nhưng khoai tây là gì? Tân Cương lại là gì nữa? Gà thì sao?

  Đi theo An Nhiên mấy ngày nay, mỗi bữa sao lại có nhiều thứ thần kỳ như vậy?

Văn Nhân Hạo ôm bụng chảy nước miếng, Lô mập mạp híp đôi mắt nhỏ hỏi An Nhiên: "Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi là từ dị đại lục đến hả? Đúng không đúng không."

Loảng xoảng.

An Nhiên vốn đang cầm một cái chậu kim loại lớn, bị Lô mập mạp hù như vậy, chậu trực tiếp từ trên cao rơi xuống.

Lô mập mạp còn lẩm bẩm thêm, "Phi thú nhân bình thường nào có thể được như vậy?"

Nghe đến lời này An Nhiên mới buông tâm xuống, ra vẻ bình tĩnh đem chậu bị ném xuống đất nhặt lên, bình tĩnh nói: "Ngươi có thể đi hỏi ca ruột của ta, phi thú nhân An gia sao có thể như vậy, ta nghĩ huynh ấy rất vui lòng trả lời ngươi."

Hỏi An Kì? Thằng ngu mới đi hỏi hắn, tên ca ca bị đệ đệ làm thương tâm kia giờ chỉ cần chọt một chút sẽ phác nổ liền, Lô mập mạp mới không đốt cây đuốc này đâu.

Đề tài thảo luận cứ thế cho qua, làm cả người An Nhiên đều toát mồ hôi lạnh.

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Lô mập mạp thế mà cũng là một người theo phong trào, xuyên việt; trùng sinh; dị thế đại lục, bắt kịp xu hướng quá rồi đi. Vấn đề này cứ thế bị An Nhiên lái mất, Lô mập mạp cũng không phải loại lằng nhằng mãi một chuyện, hắn cười tủm tỉm nhìn trên tay của An Nhiên bỗng xuất hiện một khối thực vật đầy đất, sau khi rửa sạch liền bắt đầu gọt vỏ.

"Đây là cái gì?"

"Khoai tây."

"Thứ này có thể ăn?"

"Ngươi có thể lựa chọn không ăn."

Mắt thấy cách lúc thời điểm ăn cơm còn sớm, Văn Nhân Hạo liền bước ra khỏi phòng bếp, cứ vậy mà nhìn An Nhiên nấu cơm sẽ rất thống khổ, nhìn được ngửi được mà ăn không được. Văn Nhân Hạo hướng phòng khách đi qua, suýt nữa đụng phải Văn Nhân Nhạc đang chạy vội xuống. Không gặp còn tốt, vừa thấy mặt, hai người đều đồng loạt lui về sau một bước lớn.

"Yêu nghiệt chết tiệt nhà sao còn ở nơi này?" Văn Nhân Hạo vốn đã rất mệt, nhưng khi thấy Văn Nhân Nhạc tinh thần liền được đề tỉnh, chỉ vào mũi mà mắng. Văn Nhân Nhạc ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn lấy một lần, hoãn chậm lại một chút hướng phòng bếp xông vào. Vừa vào vừa kêu: "Lão đại lão đại..."

Văn Nhân Hạo coi như quên mất chuyện quan hệ khế ước giữa An Nhiên cùng Văn Nhân Nhạc, nghe hắn miệng la to như vậy, Văn Nhân Hạo rống lại, "Lão đại, lão đại cha ngươi đó."

"Lão đại" Văn Nhân Hạo trong mắt Văn Nhân Nhạc, hành động tựa như không khí, nói chuyện chỉ như phóng thí.

Giọng Văn Nhân Nhạc rất cao, nếu không đáp lại chắc sẽ không được yên, An Nhiên thế mới từ phòng bếp ló đầu ra, hừ hừ hai tiếng, "La cái gì mà la, ăn no rảnh quá luyện giọng à."

Từ trước đến giờ An Nhiên nói chuyện đều luôn rất trực tiếp, một chút cũng không uyển chuyển, Văn Nhân Nhạc cũng không để ý, hắc hắc cười, hắn đến chính là vì báo cáo thành quả nghiên cứu khoa học, lần này là báo cáo thật, "Báo cáo lãnh đạo, nhiệm vụ được giao đã hoàn thành, xin chỉ thị."

Không đơn giản a, động tác này thế mà còn có tư thế quân nhân trong đó nữa, An Nhiên nhướn mày, "Nói cho rõ, đến cùng là chuyện gì?"

Văn Nhân Nhạc nịnh nọt cười, "Ngài để ta cái kia...... à lò nướng, ta đã làm xong rồi."

Lò nướng?

Lúc này An Nhiên mới nhớ tới mục đích thật sự y thuê Văn Nhân Nhạc, không phải chính là đề cao cấp bậc sinh hoạt ư.

Thiên tài khoa học gia gì đấy, quả là có chút tài năng. An Nhiên kích động một trận, nồi đang nấu cũng tắt, một bữa cơm là chuyện nhỏ, có lò nướng còn sợ không ăn được ư?

Văn Nhân Nhạc đem "lò nướng" nghiên cứu thành công của hắn chuyển vào phòng bếp, An Nhiên vừa thấy thứ đó, tròng mắt suýt nữa rơi ra.

"Cai này cái này cái này...... cũng quá lớn đi." Y chỉ nói sơ qua nguyên lý cùng phương thức sử dụng, lúc mới bắt đầu Văn Nhân Nhạc còn không sốt ruột, đợi đến khi nếm qua cơm An Nhiên làm, nhiệt tình nghiên cứu ra lò nướng của hắn ngày càng tăng, cả người như uống máu gà, trừ bỏ một ngày ba bữa, mỗi ngày đều nhốt trong phòng, đã ba ngày không ra ngoài quá một lần.

Nhóm phát minh Hoa quốc giằng co bao nhiêu năm mới loay hoay làm ra được thứ này, thế nhưng lại bị Văn Nhân Nhạc dễ dàng mò ra như vậy. An Nhiên nhìn chiếc hộp cồng kềnh trước mắt, cảm thấy vẫn rất khó mà tin được.

Tuy rằng trình độ công nghệ so ra kém với Hoa quốc thế kỷ 21, nhưng chỉ với mọi thứ thuần thủ công đã có thể làm ra được phân lượng như thế, đã quá tốt rồi, về phần kích thước, hiển nhiên ai đó đã quên, đại lục Thú Nhân không phải Hoa quốc, cái loại lò nướng Hoa quốc, dù có cho toàn bộ thức ăn vào hết cũng không đủ để một ấu tể thú nhân ăn.

Văn Nhân Nhạc nhíu mày, nói: "Đây chỉ là sản phẩm thí nghiệm, ngô, miễn cưỡng xem như có thể, còn công năng vẫn chưa đầy đủ. Về phần kích thước, đã không thể nhỏ hơn, nếu nhỏ hơn món ăn làm ra sẽ không đủ nhét vào kẽ răng."

ORZ, An Nhiên lúc này mới nhớ tới bản thân y quên suy xét đến vấn đề sức ăn của thú nhân. Thêm điểm này, thì chiếc hộp này thoạt nhìn cũng không tính là lớn, tuy rằng không biết tính năng có tốt không, nhưng ít nhất vẻ ngoài đủ tư cách.

"Thứ này khởi động thế nào?" An Nhiên đưa tay gõ gõ lên chiếc hộp.

Văn Nhân Nhạc suy nghĩ, miễn cưỡng lý giải cách nói khởi động của An Nhiên chính là chỉ hệ thống năng lượng vận chuyển lò nướng, "Thứ này muốn vận hành cần phải có đá dự trữ năng lượng lớn, không có thứ đó sẽ không dùng được."

Đá dự trữ năng lượng lớn, thứ này An Nhiên vẫn biết, tựa như bình ắc quy của Hoa quốc, đá năng lượng loại nhỏ trên máy truyền tin cùng bình ắc quy cũng không khác nhau mấy, chúng đều dùng phỉ thúy đầu thừa đuôi thẹo để gia công chế tác, thứ đó vốn không thể gọi là phỉ thúy, đá dự trữ năng lượng lớn đều do phỉ thúy cấp bậc kém nhất tạo thành, thứ này dùng để tu luyện cũng không tốt, nhưng cấp cho máy móc năng lượng vận chuyển lại dư dả.

Vấn đề tiếp nhận của máy móc không có trục trặc, vừa vặn có thể hoàn toàn lợi dụng loại phỉ thúy thứ đẳng này.

An Nhiên tuy không phải xuất thân chính quy, nhưng y là người xuyên việt, đối với đám đồ điện gia dụng của đại lục Thú Nhân so với Hoa quốc cũng có ít nhiều hiểu biết, cộng thêm Văn Nhân Nhạc giải thích đơn giản, sau vài câu đã hiểu rõ phương pháp vận hành của đại lò nướng bằng sắt này.

Văn Nhân Hạo oán niệm, Lô mập mạp cũng oán niệm.

Nói chuyện lúc nào không nói, hết lần này tới lần khác lại ngay thời điểm An Nhiên nấu cơm lại nói.

Biến sớm đi, đây không phải để người khác ăn cơm không ngon miệng ư? Văn Nhân Hạo hung tợn trừng mắt đệ đệ nhà hắn, lại một lần nữa hối hận chính mình vì sao không kiên trì đuổi hắn ra ngoài. "Tiểu Nhiên đệ đệ ưm...... thứ này về sau rồi từ từ nói, hiện tại có phải ta nên nấu cơm trước hay không?" Giọng điệu này rõ ràng là nịnh hót, lấy lòng. Văn Nhân Hạo thật cẩn thận đề nghị.

Ta?

"Nếu ngươi ngứa tay muốn làm cơm, ta đương nhiên có thể đem phòng bếp tặng cho ngươi, không thành vấn đề."

┭┮﹏┭┮, Văn Nhân Hạo khóc không ra nước mắt.

"Ta là nói ngươi làm mà, ngươi làm."

Liếc mắt, "Ngươi chẳng phải vừa nói ta?"

Đó không phải để cho thân thiết hơn sao, Văn Nhân Hạo không dám tiếp tục nói lung tung, hắn rụt cổ, nhỏ giọng giải thích: "Chúng ta đều ở chung, ta không phải bao gồm ngươi sao."

Ở chung...... Ở chung...... Ở chung...... Vô hạn tuần hoàn......

An Nhiên không nghĩ tới, y sống cả hai đời, lần đầu tiên nghe đến từ này dưới tình huống ngày hôm nay.

Cách nói này không phải nên tại thời điểm bi xuân thương thu phong hoa tuyết nguyệt nói mới hợp hơn sao? Văn Nhân Hạo là có ý gì? Nhắc nhở y thân là bảo mẫu người ở phải không? Một phi thú nhân bị gọi là phế vật cùng sáu thú nhân cao phú soái của đại lục ở chung, đây không phải cô bé lọ lem cùng vương tử của nàng, mà là cô bé lọ lem cùng mẹ kế của nàng đúng không.

An Nhiên oán niệm thật sâu, y cảm thấy, vẫn là lúc ở cùng Tần Mộ Ngôn mới tốt, người thì nói ít, không kiêng ăn, trừ bỏ thịt cái gì cũng ăn. Dù là đánh mắng hay sai bảo đều dùng được, thông minh lại tính tình tốt. Lại còn không trêu chọc hoa đào.

Thấy thế nào cũng là bạn lữ hoàn mỹ người người tuyển chọn.

Rốt cuộc bản thân mình vì cái lông gì lại bỏ mặc Tần Mộ Ngôn mà giữ lại Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thế này. Nhìn cái tên như đại gia ngồi vắt chân trên sô pha đợi ăn kia, cả một phòng đầy người, An Kì là chuyện đương nhiên, Văn Nhân Nhạc là ký khế bán mình, còn những tên còn lại không đáng nhắc tới.

Một đám đệ tử quý tộc thế nhưng lại chèn ép một phi thú nhân như y, ăn thịt ăn đến no căng lại còn không cấp phí sinh hoạt.

Y nuôi một đám, dễ lắm ư?

Thịt heo lên giá đó.

Căn cứ nguyên tắc ta không dễ chịu các ngươi cũng đừng mong được yên, An Nhiên chỉ để Văn Nhân Nhạc ở lại phụ giúp thí nghiệm lò nướng, còn lại cả đám đều bị phái đi tìm trứng.

Ách...... Tìm trứng, tìm trứng làm gì?

"Đương nhiên là ăn chứ làm gì, đầu đất."

An Nhiên đủ loại chỉ lệnh, nếu là thứ khác, mấy thú nhân này cũng sẽ đi làm, nhưng sẽ có chút lười biếng không hăng hái cho mấy. Chỉ có ăn. Chỉ cần nhắc tới vấn đề này, cả đám sẽ như uống máu gà mà ra sức hết mình.

Do Văn Nhân Hạo dẫn đầu, tổ đội mới thành lập cứ thế lên đường cho công cuộc tìm trứng.

Ưm...... Văn Nhân Hạo cùng Lô mập mạp đều là thổ bá vương, Phàn Lận cũng đã ở Đế Đô hơn bốn năm, hành động của ba tên này chính là quen cửa quen nẻo, rất nhanh liền hướng rừng cây điểu thú đi qua, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bị bọn họ kẹp ở giữa. Trước khi ra cửa, An Nhiên đặc biệt kêu Phàn Lận lại dặn dò riêng vài lần: "Tiểu Bạch là tên mù đường, ngươi phải trông hắn cho thật kỹ, ngàn vạn lần không được làm lạc hắn. Thực lực hắn là điều ai cũng biết, muốn động thủ gọi hắn là được."

An Nhiên nhìn trúng Phàn Lận bởi cái tính nói ít, cẩn thận.

Phàn Lận cũng quả thật không khiến y thất vọng, hắn vẫn đi ở cuối đội, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một chút, so với Cố bánh bao lúc trước có thể nói tận chức hơn rất nhiều.

Tìm trứng gì đấy, chẳng qua chỉ là muốn đuổi đi ồn ào từ cái đám rảnh rỗi kia.

Yên tĩnh dễ làm việc.

Bữa tối hôm nay thời gian dùng bữa trễ hơn mọi ngày, dặn bọn họ đi tìm trứng, vậy mà mấy tên này còn đem về cả chim mẹ. An Nhiên ra dáng giáo huấn cả đám một trận, kế đó nói bản thân đi phóng sinh, nhưng lại lén lút đem chim mẹ nhét vào không gian của mình.

Chiếu theo tốc độ sinh sản của cô lỗ thú, không gian trong bát quái lập tức tăng thêm một hộ gia đình mới.

An Nhiên bình tĩnh đem trứng chim xem như trứng gà mà sử dụng, sử dụng vào việc làm bánh trứng, bởi vì không có bơ, y nướng một đống lớn sanwwich, ăn cùng beefsteak, khoai tây cắt sợi cùng lá xà lách. Tuy không thể làm món khoai tây hầm bò, nhưng ít nhất nguyên liệu cũng không lãng phí.

Khóe miệng Văn Nhân Hạo run rẩy nhìn một bàn tràn đầy sandwich, ngô, hắn không nhìn lầm chứ, cái thứ trắng trắng dẹp dẹp này là từ bột làm bánh bao đi ra. Văn Nhân Hạo thích ăn bánh bao, hắn thích loại bên trong là nhân thịt thơm nồng cơ, ai thích ăn bánh không cơ chứ?

An Nhiên đây là kháng nghị? Là trả thù? Hay ngược đãi?

Văn Nhân Hạo mân mê miệng, trong lòng vô cùng bất mãn, giằng co cả đêm, còn tưởng có món gì ngon, An Nhiên vậy mà đem bọn họ xoay cả buổi. Hắn nghĩ tới đã muốn no, nhưng bụng so với hắn còn kháng nghị sớm hơn, lúc này đã biểu tình rột rột.

Muốn ăn no, lại muốn có khí tiết, nghĩ đến cũng quá hoàn mĩ rồi.

Hương vị đã chậm rãi phiêu tán, Văn Nhân Hạo vẫn chê quá trình gia công sandwich quá thô, thật sự là quá đơn giản, khoai tây nấu chín cắt miếng, rau xà lách sử dụng trực tiếp chính là loại khá mới, lại thêm một nồi beefsteak chín bảy phần, cộng thêm một lò bánh mì nướng.

Úc, thiếu chút nữa quên, An Nhiên còn vì sự yêu thích của bọn họ chuẩn bị ra hai loại tương — sốt cà chua ngọt ngào cùng tương ớt thơm ngào ngạt.

An Nhiên đem một rổ sandwich, cộng thêm hai lồng bánh bao lên lầu. Giằng co cả một đêm, ngay cả sandwich cũng có thể làm ra, còn không phải là vì ca y thì sao Văn Nhân Hạo lại ngạo kiều được chứ, thử nhìn mà xem, An Nhiên không ở, vừa quay đầu, một bàn sandwich đã thiếu mất vài cái.

"Ngao ngao, các ngươi thật không có nghĩa khí, ăn như quỷ chết đói đầu thai là sao?" Ồn ào xong, Văn Nhân Hạo cũng một tay cầm sandwich hướng miệng nhét vào. Vừa mới cắn một ngụm, trước mắt hắn liền sáng lên, chất thịt thật tươi mới, rau xà lách thơm ngát, bánh mì thì mỏng lại ngon miệng. Bữa cơm này nhìn như đơn giản, nhưng lại được đặc biệt bỏ thêm sốt cà chua cùng tương ớt, thật sự là mỹ vị chết người mà.

Văn Nhân Hạo ăn đến nước mắt lưng tròng, đó là cảm động, hắn đang sám hối, hắn không nên hoài nghi An Nhiên.

Toàn bộ Đế Đô, ấy không, là toàn bộ đại lục Thú Nhân, An Nhiên tuyệt đối là quyền uy của giới ẩm thực, món y làm nếu không thể ăn, vậy những nồi thịt của mấy nhà khác càng không phải dành cho thú nhân ăn. Văn Nhân Hạo tung hoành ở Đế Đô nhiều năm như vậy, chỉ có thời điểm nhìn thấy phỉ thúy cực phẩm mới có kích động như vậy, trước khi gặp An Nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại vì một bữa cơm mà lệ rơi đầy mặt.

Năm thú nhân ở dưới lầu giành ăn, còn An Nhiên đã đứng trước cửa phòng An Kì.

Trong phòng yên tĩnh, An Nhiên đưa tay đẩy một cái, cửa phòng khóa trái từ bên trong. Lần này họa là do y gây ra, chết sớm siêu sinh sớm, An Nhiên hít sâu một hơi, hướng trên cửa gõ hai tiếng.

Bên trong truyền đến một trận tiếng vang sột soạt.

An Nhiên đợi hồi lâu, lại không có người mở cửa.

Đông đông.

Y lại gõ cửa tiếp hai cái.

Lúc này ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

An Nhiên biết An Kì ở bên trong, cũng là lần đầu tiên bản thân gặp phải tình huống như vậy, ca ca nhà mình trước giờ luôn là thành thục ổn trọng, nhăn nhăn nhó nhó như đứa trẻ thế này theo trong trí nhớ An Nhiên là việc chưa từng xảy ra bao giờ.

Người đều hẳn sẽ có chút tính tình, đối với người mình thân cận nhất, An Kì giận dỗi chỉ có thể nói rõ hắn rất để ý An Nhiên, đây là một hiện tượng tốt.

Nghĩ thông suốt điểm này, An Nhiên cũng không ngại phiền toái, lại đông đông đông gõ lên cửa vài cái, vừa gõ vừa thấp giọng mềm nhẹ gọi: "Ca, huynh ở đây không? Đệ là Tiểu Nhiên."

Vẫn là một trận yên tĩnh.

Một lúc lâu, bên trong mới có thanh âm truyền tới, "Tiểu Nhiên còn nhớ ca ca ư?"

Quả nhiên y đoán không sai, ca ca đại nhân anh minh thần võ, đang ghen.

"Ca" trong lòng An Nhiên là ngọt ngào bất đắc dĩ, còn có chút ít là mới lạ, dưới trạng thái bình thường, An Kì nói gì y đều có thể đoán được, nhưng hiện tại ở trạng thái không bình thường, tương lai thật sự là khó có thể nói trước. "Ca, huynh không đói sao?"

Đói dĩ nhiên là đói, nhưng dù đói cũng không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

An Kì không có biện pháp che giấu lương tâm nói hắn không đói, chỉ có thể cưỡng chế cho bản thân không trả lời.

An Nhiên trừ dỗ, còn có thể thế nào?

Một cánh cửa tốn mất nửa giờ nước miếng mới mở ra, càng nhiều thời điểm đều là An Nhiên tự mình lầm bầm lầu bầu, An Kì hoàn toàn không để ý tới y, một tiếng trống làm nên tinh thần nhưng cũng không thể quá ba bận, An Kì vốn đã sớm quyết định tha thứ cho y, chỉ cần An Nhiên đừng dọa hắn nữa là được, hai huynh đệ sống qua ngày, vì thế hắn cho rằng An Nhiên rất nhanh sẽ trở về.

Ai biết đợi lần một rồi lần hai cũng chưa thấy người.

An Kì cảm thấy An Nhiên hoàn toàn không đem hắn người ca ca này để trong lòng, có tân hoan, ca ca liền quên ở sau trán.

Hắn ủy khuất, ủy khuất còn không có thể biểu lộ tiểu tính tình sao. Cho nên mới có trận náo loạn này.

An Nhiên không ngừng miệng nói nửa giờ, từ lúc còn nhỏ nói đến năm năm sau, sau đó ưu sầu lại nói tới năm năm sinh hoạt bi thảm, An Kì đối việc này vẫn canh cánh trong lòng, hắn cảm thấy thực có lỗi với An Nhiên, An Nhiên thoáng nhắc chuyện này một chút liền chọc trúng điểm yếu ớt của An Kì. Một bụng hỏa nín nhịn cả buổi thoáng chốc tiêu thất.

"Tiểu Nhiên......"

Vị trí hai bên bắt đầu đổi cho nhau, khởi đầu là An Nhiên dỗ An Kì, An Kì ngạo kiều, lúc này An Nhiên không ngừng miệng nói, càng nói càng thê thảm, An Kì muốn để y dừng, An Nhiên tự thuyết tự thoại không thèm để ý đến hắn.

Còn có thể làm sao? Đương nhiên là phải nghe hết.

Thật vất vả, An Nhiên mới nói lời kết thúc: "Ca, huynh đừng nóng giận, vài năm nay thói quen của đệ đều là một mình, chỉ cần đạt được kết quả tốt, chút ít thương tổn cũng sẽ không là gì, huynh biết rõ trên tay đệ có thuốc trị thương tốt, nhưng đệ lại không nghĩ tới huynh lại khó vượt qua như vậy. Ca, huynh phải nhường thói quen của đệ, đã lâu rồi đệ chưa từng dựa vào ai."

"Nhưng đệ lại để Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ giúp đệ đánh cược cũng không để ta." Ca ca đại nhân còn đối với việc này canh cánh trong lòng. An Nhiên lại một trận bật cười, khó trách ca mình trở nên kỳ quái như vậy, nào có ai tức giận như vậy lại còn ưỡn ẹo, rõ chính là ghen. "Đó là vì huynh là ca ca tốt, còn Tiểu Bạch hắn là người thuộc gia tộc Ngũ Thập Lam tại đại lục phía Bắc, địa vị cao, cấp bậc tu luyện cũng cao, dùng để làm chốt thí là việc không thể tốt hơn, thân phận bối cảnh đều có, dù khó chịu cũng không dám đụng vào hắn. Chúng ta thì bất đồng, cầm loại tiền tài bất nghĩa này nói không chừng sẽ có người từ sau lưng đâm lén."

"Lại nói, tiền này có tính là gì? Những tên bồi tiền cho gia tộc Ngũ Thập Lam không phải là những tên xem thường đệ sao, tiểu gia không để hắn đem quần lót bồi theo đệ sẽ không là họ An."

Hừ hừ, An Nhiên cũng ngạo kiều, y trước giờ là kẻ cứng đầu, dù là thất bại cũng sẽ đem lời này nói ra.

Chuyện này cũng không phải lừa gạt An Kì, y thật đúng là nghĩ như vậy.

Vốn thầm nghĩ chỉ để bọn họ xuất ra chút máu, ai biết vị phụ trách kia lại không để cho y đánh cược, bồi đến hộc máu cũng là tự tìm.

An Kì chỉ thích bộ dáng đệ đệ nhà mình khóc lóc om sòm chơi xấu, chính là kiểu đứa trẻ bị làm hư, khả ái muốn là được. Lúc này hắn mới đem cửa mở ra, An Nhiên dựa vào tường ngồi, An Kì liền ngồi xổm xuống bên cạnh y, đưa tay vỗ đầu An Nhiên, cười nói: "Ngu ngốc." An Nhiên muốn giãy dụa, muốn phản kháng, y muốn nói "Ngươi mới ngu ngốc, cả nhà ngươi đều ngu ngốc." Nghĩ lại, hai người bọn họ cũng không phải là một nhà sao, được rồi, trước sau gì cũng là ca ca nhà mình, bị hắn khi dễ một chút cũng không chết được.

Khúc mắc của An Kì được giải, dẫn đến bữa cơm hắn ăn vô cùng ngon miệng. Hắn tán dương trình độ trù nghệ của An Nhiên rất cao, cũng hy vọng trong phương diện ẩm thực y tiếp tục phát triển. An Nhiên vụng trộm từ trong không gian lấy ra một vò rượu linh quả tự nhưỡng, dù là mới qua hai ngày, thế nhưng rượu kia đã có thể uống. Thứ gọi là rượu này, tại đại lục Thú Nhân phần lớn thiêng về ăn, đại lục phía Nam không có, nhưng đại lục phía Bắc vì chống đỡ rét lạnh trái lại uống thường xuyên.

Dù là rượu của đại lục phía Bắc cùng Hoa quốc cũng có chênh lệch.

Rượu tốt nhất nơi này còn không sánh được bằng rượu thuốc của người Hoa tự nhưỡng trong nhà, càng đừng nói gì đến Mao Đài, Ngũ Lương Dịch, Kiếm Nam Xuân, Changyu, Bordeaux(1)

An Kì chưa uống qua rượu, chợt thấy An Nhiên lấy ra một cái hũ sành có chút kinh ngạc. Chờ An Nhiên mở nắp hũ, giở tấm che trên miệng, mùi rượu mới nhẹ nhàng bay ra.

Rượu linh quả cùng rượu nho khá giống nhau, độ cồn không cao, hương vị lại thơm mát. An Nhiên tự mình đổ ra một ly, sau đó đem toàn bộ vò đưa tới trong tay An Kì. Hai người dưới ánh nến mờ nhạt trong hành lang, vừa gặm sandwich vừa từ từ nhấp nháp rượu.

Nhưng mùi rượu từ hành lang tầng hai vẫn nhẹ nhàng bay xuống. Mũi thú nhân chính là mũi chó, vì thế mấy thú nhân dưới lầu rất nhanh cũng ngửi được hương vị này.

Văn Nhân Hạo đang thu dọn phòng bếp, hôm nay đến phiên hắn trực. Bởi vì trì hoãn, dẫn đến hắn chậm một bước, theo hương vị xông lên đầu tiên chính là Lô mập mạp, ngươi rất khó có thể tưởng tượng, hình thể hắn khổng lồ là thế nhưng lại có thể chạy được vô cùng nhẹ nhàng.

Nhà Lô mập mạp tại Đế Đô chính là đại thương hộ, phàm là làm ăn, muốn kiếm tiền, nhất định sẽ có hàng lậu. Lô gia cũng nhúng một chân vào chuyện như vậy, đoàn xe nhà hắn hàng năm đều du tẩu cùng nam bắc hai phiến đại lục, đem đồ dùng sinh hoạt thủ công mỹ nghệ tại đại lục phía Nam kéo đến đại lục phía Bắc bán, sau đó đem da lông trân quý của đại lục phía Bắc vận trở về, ngẫu nhiên cũng sẽ tiện thể có thêm một ít đặc sản khác.

Và rượu Singh chính là một trong những loại đó.

Đây là rượu tốt nhất của đại lục phía Bắc, chuyên hưởng thuộc về quý tộc, người thường chỉ có thể uống được rượu Poole. Lô gia từng lấy được đến tay vài hũ Singh, đều bị Lô a ba giấu, Lô mập mạp kêu trời trách đất cả ngày cũng chỉ thử được hai ngụm. Chính là loại An Nhiên nhận xét thấp kém chưa được tính là rượu, đã khiến Lô mập mạp hồi vị mất vài tháng.

Đại lục Thú Nhân chính là như vậy, ở phương diện nào đó rất tiên tiến, thì ở phương diện khác lại quá sức lạc hậu. Bọn họ coi trọng sức chiến đấu, coi trọng việc khai phá năng nguyên, dẫn đến trên phương diện này luôn là đầu tàu đi trước. Ăn uống vui chơi các thứ căn bản không có thị trường.

Oh không đúng, không phải là không có thị trường, mà là không có ai nghĩ tới muốn khai phá phát triển phương diện thị trường này.

Bọn họ nghĩ đến trừ bỏ tu luyện, chính là kiếm tiền mua đá tu luyện, hoặc chính là đổ thạch cấp bạn lữ nhà mình tu luyện. Hết thảy hành vi của bọn họ đều lấy tu luyện làm trung tâm, cuộc sống mà, trước khi gặp được An Nhiên, đám thú nhân đều hoàn toàn không biết.

Thứ tốt cần cùng nhau chia sẻ với mọi người, An Kì cũng không giấu riêng, tuy rằng hắn cực yêu thích hương vị của loại rượu linh quả này.

Nhìn thấy vì bình rượu linh quả mà dẫn đến cả đám thú nhân, An Kì ôm vò hướng miệng hớp mạnh lấy hai ngụm, sau đó liền đem vò rượu chuyển ra ngoài.

Đêm nay, mấy thú nhân đều say.

Chiến sĩ thú nhân thì sao? Chiến sĩ thú nhân không biết uống rượu vừa uống xong, còn không phải ngã một đống lớn, còn không bằng y, bản thân là phi thú nhân yếu đuối.

Buổi sáng ngày hôm sau, phản ứng nên có sau khi uống rượu đều xuất hiện trên người sáu thú nhân.

Rượu linh quả tuy rằng dễ uống, nhưng hậu quả do không tiết chế cũng không dễ chịu là bao.

An Nhiên nhận mệnh vào phòng bếp nấu trà gừng, lại nghe được tiếng thùng thùng vang dội từ cửa truyền đến.

Chuyển nhà lâu như vậy, mấy ngày trước đều im lặng, sao hôm nay lại có người tới thăm?

An Nhiên nhíu mày, hướng lang can nhìn thoáng qua, đám thú nhân nhà y đều uống say, hiện tại ngay cả một chút sức chiến đấu cũng không có, rốt cuộc là người nào vào lúc này tìm tới cửa. Tâm lý An Nhiên không chắc, sẽ không mở cửa.

Tiếp tục ở trong phòng bếp nấu trà gừng.

Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng.

Cửa lại vang lên lần nữa, An Nhiên vẫn không để ý.

"Oanh" Rốt cuộc, ai đó bên ngoài không thể nhịn được nữa, cửa bị đá vỡ.

Mẹ nó đã đánh tới cửa còn không lên tiếng đó chính là con rùa, An Nhiên chộp lấy dao phay giết thẳng ra ngoài.

"Cái quân trời đánh nào dám đá cửa nhà lão tử"—

Chú thích:

(1) Mao Đài tửu (chuyên dùng chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia), Rượu này có đặc trưng là không màu, trong, mùi thơm riêng biệt và là loại rượu khá nặng (độ cồn trung bình bây giờ là 53 độ, trước kia theo truyền thống là 65 độ) Nổi tiếng từ đời nhà Thanh và Mai Đào đã có trên 300 năm lịch sử. (Rượu Quý Châu)

Kiếm Nam Xuân: được ghi chép lại vào đời nhà Đường,là loại rượu có vị ngọt đậm đà, tinh tế đến thuần khiết, thơm, dưa vị quyện hài hòa, lan tỏa và giữ vị lâu trong lưỡi. Thành phần bao gồm: gạo, lúa mỳ,nếp, ngô và cao lương đỏ. (Rượu Tứ Xuyên)

Ngũ Lương Dịch Tửu : cũng được chưng cất từ năm loại ngũ cốc như của Kiến Nam Xuân. Nhưng nếu nói về loại thượng hạng thì phải được sản xuất và mất 10 năm ủ trong bình đất sét. Khởi nguồn từ đời nhà Minh và đã có tới 600 năm lịch sử. Ngũ Lương Dịch Tửu được người Hoa ca tụng là "ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương (Rượu Tứ Xuyên)

Chanyu :  Ông Zang Bishi người sáng lập ra lò rượu này vào năm 1892. Cái họ của ông Zang (đọc là Chang) có nghĩa trong tiếng Hoa là phát đạt thịnh vượng cho nên được dùng để đặt tên cho lò rượu này. Cho đến năm 2000, lò rượu này trở thành một công ty có vốn đầu tư từ tập đoàn Castel của Pháp và đầu tư xây dựng một Chateau đúng chuẩn đầu tiên của Trung Quốc. Đầu năm 2006, công ty này liên kết với một công ty tại Canada xây dựng một trong những Ice Wine Chateau lớn nhất trên thế giới tại hồ Huanlong của tỉnh Liaoning. Công ty còn vươn vòi đầu tư ra nước ngoài xây dựng một Chateau mang tên Chanyu Kely tại New Zealand. Cty này trở thành cty sản xuất rượu vang lớn hàng thứ 10 trên thế giới với công suất một năm sản xuất ra 9,000,000 tấn rượu vang.

Các dòng sản phẩm của hãng bao gồm:

Rượu vang: red wine, white wine, sweet wine

Rượu Brandy: Pegase XO Brandy, Pegase VSOP Brandy, Pegase 12 Year Brandy, XO Brandy, VSOP Brandy, 4-star Brandy, 3-star Brandy

Rượu thuốc: Spirit of Triple Testis, Supreme Treasure Spirit of Triple Testis

Rươu champagne.

Hết chương 168 + 169

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro