176 + 177

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sai khi An Nhiên nhìn thấy Văn Nhân Nhạc lấy thứ đồ chơi ấy ra suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Shit...... Thứ gì đây?

Là súng máy bán tự động

Ngươi chơi súng lục còn chưa tính, còn lôi ra vũ khí có tính sát thương lớn như vậy là muốn nháo đến độ nào chứ? Cái gọi là súng này, không nam nhân nào không thích, nhận biết cơ bản của An Nhiên đối với súng đều đến từ một trò chơi bắn nhau nổi tiếng một thời chỉ sau một lần liền trở nên điên cuồng. (Editor: Tên trò chơi không biết ghi sao nữa, nên đành không ghi, nó đây [穿越 X 线])

Súng ống ở Hoa quốc quản chế khá nghiêm khắc, đời trước cho đến lúc xuyên qua, An Nhiên suy cho cùng cũng chưa có cơ hội đụng đến súng thật, không nghĩ tới y chỉ nói thoáng qua một lần cách vận hành, Văn Nhân Nhạc lại có thể đem thứ này làm ra được.

Dưới tình huống bình thường không phải nên là một nhóm lão nhân ngồi nghiên cứu với nhau viết viết tính tính, rồi sau vài năm mới nghiên cứu ra thành quả? Tình huống hiện giờ là do Văn Nhân Nhạc quá thiên tài hay tay nghề của những nhà khoa học Hoa quốc kia quá non?

An Nhiên lệ rơi đầy mặt, có là gì đây? Chờ hắn ngày nào đó ngay cả địa lôi, hỏa dược, pháo cao xạ cũng làm ra hết, dù có ngang ngươc thì đại lục Thú Nhân này ai còn có thể ngăn được hắn? Đại địa chi hùng da dày đúng không? Lực phòng ngự voi ma mút rất lợi hại?

Ngươi chịu được mấy pháo?

Trong vài người cùng An Nhiên ngồi trên khán đài vây xem, kinh sợ nhất vẫn là Lô mập mạp, hắn cùng Văn Nhân Hạo xưng huynh gọi đệ ba năm, đối với Văn Nhân Nhạc cũng không xa lạ gì, hiện tại người đứng trên lôi đài này thật sự là đệ đệ phế vật trong miệng Văn Nhân Hạo kia ư?

Gặp quỷ rồi.

Nếu tên này là phế vật, vậy đại lục Thú Nhân còn không phế luôn à?

"Cái kia là gì nữa vậy?" Lô mập mạp thấy Văn Nhân Nhạc lại đổi trang bị, trợn tròn mắt lẩm bẩm.

"Đó là súng máy bán tự động." An Nhiên thuận miệng trả lời một câu.

Hiển nhiên, Lô mập mạp cũng phát giác một chút manh mối bất đồng, hắn quay đầu, ánh mắt dừng trên người An Nhiên. "Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi sao biết rõ thế?" Lô mập mạp cảm thấy An Nhiên sẽ không dễ dàng trả lời câu hỏi của hắn, tự bản thân hắn cũng đã chuẩn bị tốt lý lẽ để biện minh, ai biết An Nhiên chỉ chớp mắt, nói thẳng: "Loại đồ chơi này là do ta giới thiệu cho hắn."

Oanh

Tin tức này so bản thân Văn Nhân Nhạc lấy ra vũ khí có tính sát thương còn đáng sợ hơn. Một phi thú nhân, một phi thú nhân tay không tấc sắt, một phi thú nhân ngay cả một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, thế nào lại có thể thiết kế ra loại vũ khí làm người khác sợ hãi như vậy?

Đối với tin tức này, Lô mập mạp mang thái độ hoài nghi.

Nhìn biểu tình của hắn không ngừng biến đổi, An Nhiên cũng biết suy nghĩ hiện giờ của hắn là gì, nhún nhún vai, phi thú nhân nào đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bản thân thể trạng chiến sĩ thú nhân đã cường hãn, ai sẽ đi lại nghiên cứu loại vũ khí mượn ngoại lực này cơ chứ, cũng chỉ có ta tay không tấc sắt, vì tự bảo vệ mình thứ gì mà không nghĩ ra được?"

"Vậy ngươi nói cho hắn cũng không nói cho chúng ta biết?" Lô mập mạp trừng mắt, trên khuôn mặt phồng lên của mập mạp đôi mắt nheo lại thành hai mảnh trăng khuyết. "Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi thật là đệ đệ ruột của An Kì?". Làm đệ đệ không phải nên thay ca ca suy nghĩ trước nhất ư, sao lại tiện nghi một thú nhân không thân quen như Văn Nhân Nhạc chứ?

Bộ dáng này của Lô mập mạp rất buồn cười, An Nhiên quả thật cũng muốn cười lắm. Y gian nan nhịn xuống, hừ hừ hai tiếng, "Nói cho ngươi hay là nói cho ca ta biết? Ngươi thật nghĩ những thứ Nhạc Nhạc làm ra các ngươi cũng có thể làm ra được ư?"

┭┮﹏┭┮ Không nên xem thường người như vậy chứ, Lô mập mạp còn muốn vớt vát thêm, An Nhiên đã nói: "Hiện tại cũng giống như ta đã nói qua với ngươi một lần, tốt xấu gì ngươi cũng coi như xem qua hình dáng rồi, vậy ngươi làm một cái cho ta xem xem?"

Im lặng.

Lô mập mạp cũng coi như tự mình biết mình, cho hắn PK đánh đấm thế nào cũng được, chính là đừng bắt hắn làm việc này. "Ách...... Hay là thôi đi, ta mượn Nhạc Nhạc sử dụng một chút, thứ mới này dùng tốt chứ? Cái thứ nhỏ vừa rồi xài thật tốt."

An Nhiên xấu hổ, y không nên đối với Lô mập mạp ôm quá nhiều hi vọng.

"Vũ khí nhỏ vừa rồi là súng lục, hoàn toàn không thể so với thứ này, tầm bắn, uy lực đều khác nhiều lắm. Còn có, Nhạc Nhạc hiện tại là do ta nuôi, vì cái lông gì phải giúp ngươi làm việc? Bình thường một đám chỉ biết khi dễ hắn, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt hòa nhã, hiện tại gọi thân thiết như vậy ngươi muốn gì?" An Nhiên bĩu môi, biểu hiện vẻ mặt "Ta xem thấu ngươi rồi".

Mượn? Mượn cái gì mượn? Mẹ kiếp muốn mượn một đời luôn à?

"Hắc hắc, đệ đệ Háo tử đương nhiên cũng là đệ đệ của ta, chúng ta cần gì phân biệt ai với ai." Vô sỉ quá vô sỉ, An Nhiên cảm thấy bản thân đã không giới hạn, không nghĩ tới cực phẩm chân chính thế nhưng ở chỗ này. Cái gì mà đệ đệ Háo tử cũng chính là đệ đệ của ta, hữu dụng chính là đệ đệ ngươi, sao ngươi không gấp gáp gọi cha luôn đi?

Lại nói, Văn Nhân Hạo cũng không coi người ta như đệ đệ.

Thời gian nói mấy câu, một vòng tỷ thí mới đã bắt đầu. Trên sân đấu cùng Văn Nhân Nhạc là chiến sĩ loại hình tốc độ, hắn vừa lên lôi đài liền hếch mũi lên trời nói: "Dựa vào vũ khí thủ thắng quá hèn nhát, ta cũng không phải như ngươi gặp được những phế vật kia, tốc độ này của ngươi căn bản không làm gì được ta."

Lúc này thi đấu đã bắt đầu, tên nhóc đối diện kia còn đang nói những lời vô nghĩa, Văn Nhân Nhạc chỉ mỉm cười một cái, nhấc súng máy bán tự động lên "Oành oành oành oành" vài phát đạn liên tục. Tên đối diện kia nhìn như lơ đãng, kỳ thật vẫn luôn đề phòng, mà miệng lưỡi cũng không ngừng động, đầu óc cũng đối với động tác Văn Nhân Nhạc trước tiên làm ra phán đoán, Văn Nhân Nhạc vừa mới bóp cò, đầu hắn đã dịch chuyển, không nói hoàn toàn né hết đường đạn, nhưng năm sáu phát bắn xuống cũng không trúng bộ vị yếu hại nào.

Tên kia càng lên mặt, chịu đau nhe răng khiêu khích. An Nhiên nhìn thấy đầu đầy hắc tuyến, đây thật là khảo nghiệm hàng năm quan trọng nhất của học viện chiến sĩ lợi hại nhất đại lục phía Nam ư?

Mẹ nó sao cứ như đàn bà chanh chua chửi đổng vậy?

Văn Nhân Nhạc làm nóng người thêm vài phát giúp tên thú nhân không có tiếng tăm gì lấy thêm nhiều danh vọng, đối mặt với phong cách vũ khí kiểu mới sắc bén như vậy, sau khi hạ gục được nhiều người, hắn thế nhưng liên tiếp tránh thoát được vài phát đạn.

Tên thú nhân kia dựa vào kỹ năng thiên phú gia tăng tốc độ, dưới mắt nhìn của mọi người, càng như biểu tượng của thực lực.

Cha Văn Nhân Hạo vẫn luôn chú ý động tĩnh lão đại nhà hắn, hắn căn bản không hiếm lạ song bào thai già trẻ trong nhà, tuy rằng từ ngoại hình bọn họ xem như giống nhau. Cha hắn ngẫu nhiên cũng nghía qua lôi đài của Văn Nhân Nhạc, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn cũng chỉ nói một câu: "Bàng môn tả đạo, trèo không tới nơi thanh nhã."

Ớ, người của thời đại vũ khí lạnh thế nhưng ghét bỏ vũ khí nhiệt.

Khôi hài rồi.

May mà Văn Nhân gia đơn độc một phương khán đài, châm chọc khiêu khích của cha hắn trừ bỏ mấy tên cùng nhà xung quanh nghe được thì không còn người ngoài. Lô mập mạp lúc này cũng nhíu mày, Văn Nhân Nhạc làm ra thứ này, thoạt nhìn không tệ, tiền vốn ít, không tốn nhiều sức, nhưng thứ này đối chiến với chiến sĩ thú nhân có loại hình tốc độ có hơi quá sức không?

Hừ hừ, An Nhiên tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, nói: "Thứ này chỉ là vật mới thử nghiệm, đang trong quá trình quan sát hiệu quả, về sau cần tiến thêm một bước hoàn thiện nữa, theo tình huống trước mắt xem ra, tuy rằng đánh không trúng chỗ yếu hại, nhưng khiến đối phương chật vật cũng không ít, ngươi nhìn Nhạc Nhạc đi, một thân sạch sẽ không nói, từ lúc lên đài tới giờ dưới chân hắn cũng không di chuyển lấy một bước." Điều này đại biểu cái gì?

Coi như đánh đấm là việc lâu dài đi, thời điểm đối phương hao hết thể lực, trạng thái Văn Nhân Nhạc vẫn đạt trị số 100%, coi như bắt buộc phải động thủ đi nữa, thể lực đầy đủ cùng một người gần như mệt lả so đấu, người nào sẽ thắng?

Lô mập mạp hoảng sợ.

"Đừng nói nữa, mau nhìn." Đã lâu chưa lên tiếng Phàn Lận lần đầu tiên mở miệng.

Chỉ thấy Văn Nhân Nhạc chà súng máy trong tay qua vài lần, tại thời điểm mọi người cho rằng hắn còn muốn tiếp tục gây khó dễ, Văn Nhân Nhạc đã dừng động tác ngay trong tay, lộ ra một hàm răng trắng bóc nhìn về phía đối phương.

Thú nhân cùng hắn giằng co bỗng dâng lên một loại cảm giác không rét mà run, bắp thịt căng thẳng vừa muốn đề phòng, chợt cảm thấy tứ chi xụi lơ toàn thân vô lực.

Sau đó ầm ầm ngã xuống.

Không xong, trúng kế.

"Đây...... Đây là tình huống gì?"

An Nhiên cười rất đắc ý, trước mắt xem ra y đã thành công điều giáo ra một người như Văn Nhân Nhạc, "Đã vậy mà còn chưa nhìn rõ ư? Đây chẳng phải kỹ xảo thường dùng của Háo tử ngươi quen à."

"Ngươi nói...... bỏ thuốc? Nhưng hắn từ đầu tới đuôi ngay cả góc áo đối phương cũng chưa đụng tới một chút......" Thanh âm ngưng bặt, Lô mập mạp đã hiểu, Văn Nhân Nhạc quả thật không đụng tới đối phương, nhưng thứ trong tay hắn đã đụng phải, tên này thế nhưng vô sỉ đem dược hạ trên đầu đạn. "Con bà nó, thật thô bỉ."

Đồng ý gật đầu, An Nhiên nói: "Không chỉ thô bỉ, mà là tuyệt đối thô bỉ." Lô mập mạp thông minh thì thông minh, nhưng vẫn rất chính trực, An Nhiên cảm thấy y nên mượn cơ hội lần này tiến hành truyền giáo tư tưởng với hắn. "Béo ca ngươi có nghe qua một câu này hay chưa?"

"Câu gì?"

"Trước tiên phải thắng, sau đó mới là tài năng thủ đoạn hoa lệ, người thất bại không có quyền lên tiếng vì lịch sử là do người thắng biên soạn." Lời này tại thời điểm An Nhiên còn ở Hoa quốc, lão sư lịch sử trung học của y đã nói qua. Cẩn thận ngẫm lại, quả thật là vậy. Người trẻ tuổi luôn theo đuổi thái quá đối với quá trình hoa lệ, mà làm lu mờ đi mục đích bọn họ cần đạt trước đó.

An Nhiên không biết Lô mập mạp có rõ dụng ý trong lời y nói không, đương nhiên, coi như không hiểu cũng chỉ có thể chỉ đến khi hiểu mới thôi. Ngươi không phải hắn, làm sao có thể yêu cầu người ta cũng thô bỉ giống ngươi? Đại lục Thú Nhân tôn sùng là kiên nghị, quả cảm, dũng mãnh, không phải gian xảo mưu lợi. Thô bỉ không giới hạn cũng không phải phẩm cách tốt đẹp được người tán thưởng.

Ngay lúc thú nhân kia bất ngờ ngã xuống, rất nhiều người đều phản ứng không kịp.

Lại phát sinh chuyện gì nữa?

Chợt, có thanh âm nho nhỏ mang giọng thoải mái vang lên: "Hắn bỏ thuốc."

Quần chúng vây xem lúc này mới rõ ràng, mọi người đều cảm khái, đều nói Văn Nhân gia có một đôi song bào thai huynh đệ kỳ quái, lão đại là kẻ lưu manh, thiên phú tốt, thích tu luyện, càng thích đánh nhau. Mà lão nhị, là một ngốc tử, cả ngày đem chính mình nhốt trong phòng loay hoay phát minh gì đó, rõ ràng đạp hư thiên phú sẵn có của mình.

Đồn đãi không thể tin a.

Trên người đôi song bào thai này, bọn họ chỉ nhìn ra một điểm — đáng khinh. Ánh mắt mọi người đều như có như không hướng tới Văn Nhân gia bên kia khán đài, sắc mặt cha Văn Nhân Hạo đã tái xanh, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, hắn muốn chửi ầm lên, muốn đem hai thằng nhóc kia kéo về. Khảo nghiệm chiến đấu của học viện Maca là nơi để bọn chúng hồ nháo ư?

Đừng nói đương gia chủ phu Văn Nhân gia, dù là tông chủ Văn Nhân gia đến đây, cũng không dám làm càn như vậy.

Đại lục Thú nhân tôn sùng chiến đấu, khảo nghiệm chiến đấu một năm một lần của học viện Maca là không thể khinh nhờn. Khảo nghiệm có quy tắc của khảo nghiệm, bọn họ sẽ trừng phạt những ai vi phạm luật lệ. Văn Nhân Hạo cùng Văn Nhân Nhạc lúc này còn toàn vẹn đứng trên lôi đài, điều này nói lên điều gì? Chính là biểu hiện, tất cả hành vi bọn họ đều nằm trong phạm vi cho phép của quy tắc.

Trường học không có nói không thể dùng vũ khí không thể dùng dược, là do nhóm thú nhân kia chính mình tư duy hẹp hòi lý giải theo cách bọn chúng.

"Kết quả không công bằng này không thể tính." Thú nhân bị thua bắt đầu kêu gào, từ năm nhất đến năm bảy, bọn họ mỗi năm chỉ có một lần cơ hội xuất đầu lộ diện như vậy, vất vả tu luyện một năm cũng vì ba ngày của năm trước. Bọn họ mang đầy cõi lòng hy vọng, không nghĩ tới thế nhưng bị người dùng phương thức mất mặt như vậy đào thải, đây tính là gì?

Đây là vũ nhục.

Thành tích như vậy sao khiến người khác tin phục?

Lão viện trưởng râu trắng lặng yên đứng trên ghế ngồi bình phán tối cao, lão nhắm hai mắt, phảng phất như thứ gì cũng không thấy, nhưng hết thảy lại thu hết vào đáy mắt, tại thời điểm thú nhân kia không phục gào thét muốn trường học phải hủy bỏ tư cách khảo nghiệm của đôi huynh đệ đáng khinh này, lão liền đứng lên nói một câu —

"Ở trên chiến trường, không ai sẽ cùng ngươi ước pháp tam chương, thua chính là thua."

Toàn bộ thú nhân tham dự đều kinh ngạc nhìn qua ghế ngồi bình phán cao nhất, lão viện trưởng học viện Maca, trong truyền thuyết tính tình hỏa bạo tính cách kỳ quái, được lão để mắt, ngươi muốn thế nào cũng được, chọc ra phiền toái lớn lão cũng sẽ hỗ trợ ngươi giải quyết. Nhưng nếu lão đã không đặt vào mắt, không quan tâm ngươi thiên phú bối cảnh gì, vụn chính là vụn.

Lão đầu tử này đã rất nhiều năm không nói qua thứ gì dưới trường hợp công khai không phải ư? Có tham dự cũng như pho tượng, không nghĩ tới, lần này vì hai thú nhân Văn Nhân gia lại mở miệng.

Lão muốn biểu đạt ý gì?

Là thưởng thức ư?

Thú nhân trên mười lôi đài đều dừng lại động tác, bọn họ đồng loạt đều nhìn qua. Lão đầu tử mang ánh mắt dò xét ở trên người bọn họ quét qua một lần, cứ như mang theo uy áp vô hạn, khiến vài thú nhân nhịn không được chân cũng muốn mềm, còn lại hơn phân nửa cũng chỉ một hơi cắn răng cố gắng đứng vững.

"Các ngươi nhớ kỹ những lời ta vừa nói, thua là thua, sang năm vẫn còn một lần cơ hội nữa." Lão dừng một chút, thật lâu sau mới nói tiếp nói, "Quy tắc khảo nghiệm chiến đấu của học viện Maca chúng ta là: Chỉ cần thắng, bất luận thủ đoạn."

Lúc này, An Nhiên cũng ngước đầu nhìn về phía đài cao xa xa. Lão đầu tử kia y không xa lạ gì, đây là lần thứ hai y thấy lão, lão viện trưởng học viện Maca, thật là một lão gia hỏa khả ái.

Ý nghĩ của lão rất tiến bộ, lão nói không sai.

Nghĩ hết thảy biện pháp lấy được thắng lợi, đây chính là quy tắc duy nhất.

An Nhiên nở nụ cười.

Lão nhân nói xong câu này lại lui về ngồi như pho tượng. Khảo nghiệm tiếp tục, Văn Nhân Hạo tiếp tục trên lôi đài khảo nghiệm các loại dược tính, về phần Văn Nhân Nhạc, hắn tựa hồ ghét bỏ phương thức chiến đấu không có lực này, súng ống đạn dược mới là độc quyền của hắn, dùng súng không thể chinh phục lại còn phải dùng thuốc.  Vậy chẳng phải giống ca ca ngu xuẩn kia của hắn ư?

Ngô...... Mặc dù An Nhiên cũng đã nói, thoa dược trên đầu đạn là một phương pháp rất tốt, ngươi có thể tránh qua chỗ yếu hại còn có thể bảo vệ những chỗ xẹt qua không? Ai dám nói lời này? Được rồi, Văn Nhân Nhạc nói cho chính mình, cái này có thể làm tuyệt chiêu cuối cùng dùng trong thú triều hoặc trên chiến trường. Về phần hiện tại, tại trước mặt toàn dân chúng Đế Đô, hắn muốn triển lãm uy lực súng ống đạn dược, mà không phải thay Hiệp hội dược sư quảng cáo.

Súng lục nhỏ có thể dùng để đánh lén, nhẹ nhàng khéo léo, phương tiện tùy thân, xuất kỳ bất ý.

Về phần súng máy bán tự động có thể nói nó là loại yếu nhất trong ba loại, hình thể lớn, uy lực tuy rằng so súng lục nhỏ mạnh hơn không ít, nhưng cũng không đạt tới mức độ thăng hoa như mong muốn, Văn Nhân Nhạc nhíu mày, hắn đang chờ một đối thủ có lực, có thể khiến hắn lấy ra làm đối thủ của súng tự động.

Lại qua tiếp ba vòng, cơ hội rốt cuộc đến.

Tên xui xẻo này là ai?

Là Bành Vũ Hào, ngươi không có nhìn nhầm, hắn chính là Bành Vũ Hào.

Người này hai ngày trước khiêu khích An Nhiên dẫn đến trúng độc, sao khi tốn một khoản tiền lớn ở sở đấu giá lấy một viên cao giải độc đan. Bành gia quả thật chân chính là nhà giàu mới nổi, về mặt chính trị không có bất kỳ căn cơ gì, chỉ là có tiền. Trong một gia tộc như vậy, Bành Vũ Hào là tên thú nhân duy nhất có thiên phú cực tốt, hắn bị người Bành gia ký thác kỳ vọng rất cao.

Bành Vũ Hào chính là muốn bước vào giới quý tộc Đế Đô, nên mượn đòn bẩy học viện Maca, quen biết ít nhiều một đám con cháu quý tộc, chậm rãi giành lấy thân phận quý tộc chân chính. Cả gia tộc nhà giàu mới nổi này đều thuộc loại cứng rắn, bọn họ không thiếu tiền. Sau khi dùng giải độc đan, Bành gia lại cung cấp thêm cho Bành Vũ Hào một vài khối phỉ thúy cao cấp để tiếp nhận khôi phục, nguyên khí tổn hại trong tay An Nhiên cơ bản cũng đã khôi phục đủ.

Chờ hắn lại một lần nữa từ Bành gia đi ra, đã thành nhân vật chính trong chuyện xấu.

Không nên hiểu lầm, đây không phải tai tiếng tình cảm. Tin tức thú nhân Bành gia bị phi thú nhân gầy yếu một kích đẩy ngã, tay chân run rẩy, miệng sùi bọt mép đã truyền khắp Đế Đô. Những tên con em có tiền này, làm việc trước giờ đều rêu rao, tại mảnh đất Đế Đô này, không thể nói hắn quá nổi tiếng, nhưng cũng là một tên quen mặt. Đặt trong tình huống bình thường, coi như vốn liếng để hắn ngạo kiều đắc ý, nhưng lần này, hắn hận không thể toàn bộ Đế Đô không ai nhận thức được hắn.

Quá mất mặt.

Đi đến chỗ nào đều có người chỉ trỏ, bản thân một điểm thôi miên tác dụng cũng không có, hắn có thể rõ ràng nghe được người khác đè thấp tiếng cười, "Hừm, đó chính là cái tên bị phi thú nhân một kích đánh ngã." "Hắn gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là Bành Vũ Hào.""Xem xem, bộ dạng cũng khá bảnh trai, không nghĩ tới dĩ nhiên là miệng cọp gan thỏ."

Bành Vũ Hào đem An Nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn bắt y lột da hủy cốt.

Nhưng theo hắn nói, bản thân hắn không phải là phi thú nhân, hắn cần chuẩn bị thật tốt để tham gia khảo nghiệm chiến đấu, tranh thủ lấy tới vị trí thủ tịch giúp Bành gia vẻ vang, về phần phi thú nhân kia, y cũng chạy không thoát khỏi Đế Đô, đều có thể từ từ tính. Bành Vũ Hào bị thuyết phục, thói quen của hắn chính là không nhìn ánh mắt khác thường của người khác.

Nhẫn, nhẫn đến cùng cực.

Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao.

┭┮﹏┭┮, sau khi hắn không thèm đếm xỉa đến, những lời nói khó nghe đó tựa hồ cũng dịu đi, gian nan sống qua hai ngày, khảo nghiệm chiến đấu của học viện liền bắt đầu. Bành Vũ Hào nghẹn một bụng, chuẩn bị đại sát tứ phương, nhưng vừa xử lý được vài tôm tép nhỏ, thế nhưng liền để hắn chính diện đụng phải Văn Nhân Nhạc.

Bành Vũ Hào xem thường Văn Nhân Nhạc, coi như sau khi kiến thức được uy lực của súng ống cũng vậy.

Xem thường hắn chỉ biết mượn dùng ngoại lực, bản thân chính hắn không bản lĩnh nhu nhược.

"Ngươi hiện tại nhận thua còn kịp, bằng không, tới lúc mất mặt chớ có trách ta chưa cho ngươi cơ hội."

Văn Nhân Nhạc căn bản không nghe hắn nói gì, hắn cau mày nhìn Bành Vũ Hào. Mặc dù hắn theo chân An Nhiên lăn lộn, nhưng mấy ngày nay hắn lại bận rộn nghiên cứu, huyên náo ồn ào truyền khắp Đế Đô hắn hoàn toàn không biết. Văn Nhân Nhạc chỉ cảm thấy người này nhìn quen mắt, hơn nửa ngày mới nghĩ đến là ai.

"Ấy, ngươi chính là người năm ngoái trong thời gian khảo nghiệm bị An Kì một chưởng đánh bay thẳng tới ghế bình phán kia...... Ách...... Ngươi gọi là gì nhỉ?"

Có vài người, trời sinh chính là MT(1), tự mang trong mình kỹ năng trào phúng, đến chỗ nào cũng đều có thể hấp dẫn một đống cừu hận.

Văn Nhân Nhạc chính là một tên như thế.

Bành Vũ Hào vốn một bụng tức không có chô phát, một câu như vậy, triệt để đem bản thân hắn tạc mao. Điều Văn Nhân Nhạc nói chính là sự thật khách quan duy nhất mà hắn được biết, hắn chính là cố gắng nhớ lại xem người đứng dối diện mình là ai, không nghĩ tới, một câu trúng ngay hồng tâm, Bành Vũ Hào cuồng bạo. "Được, rất tốt, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta gọi Bành Vũ Hào, thứ không biết phải trái sẽ phải nhận trừng phạt, cái tên này sẽ vĩnh viễn dừng lại trong trí nhớ của ngươi."

Văn Nhân Nhạc căn bản không mặn không nhạt với sự phẫn nộ của Bành Vũ Hào đối với mình, sau khi đối phương nghiến răng nghiến lợi nói xong, hai mắt hắn sáng lên, "Được được, chính là tên này," Hắn chà chà tay, như có chút khẩn trương, lại mang theo chút hưng phấn, "Kế tiếp ta muốn xuất ra bản lĩnh, khả năng sẽ có điểm nguy hiểm, hy vọng đồng học ngươi chú ý an toàn hảo hảo phối hợp."

"Phốc""Phốc phốc"

Lô mập mạp phun, An Nhiên phun, ngay cả ca ca ruột Văn Nhân Hạo trước giờ chưa cho hắn sắc mặt hoà nhã cũng phun.

Hơn hai mươi năm qua, Văn Nhân Hạo lần đầu tiên đối đệ đệ nhà mình nói tiếng khích lệ.

"Văn Nhân Nhạc ngươi hãy làm cho tốt, không đem hắn đánh cho răng rơi đầy đất ngươi không phải đệ đệ ta." Chỗ xa nhất ở một phía lôi đài truyền tới tiếng thét này.

Sắp sửa động thủ Văn Nhân Nhạc nhăn mày.

Hắn đem lời ca ca mình nói nghe vào, "Nhất định phải răng rơi đầy đất sao? Đánh chết hắn còn tương đối dễ dàng hơn."

......

......

Im lặng, bao trùm một loại im lặng.

Người này là thật không hiểu hay giả không hiểu? Hay là Văn Nhân gia có cách làm lạnh hài hước.

Cha Văn Nhân Hạo bụm mặt, thật sự nhìn không nổi. Ngay cả năng lực tiếp nhận rất cường đại trước giờ là An Nhiên cũng ngẩn ngơ, người nầy, được gọi là thiên tài khoa học gia, chẳng lẽ là tên ngây thơ cụ?

Thằng đần cùng thiên tài thường thường chỉ cách nhau một con đường.

Văn Nhân Nhạc còn đang suy tư vấn đề ca hắn đề nghị, Bành Vũ Hào đã không nhịn được biến thành thú hình hét lớn một tiếng nhào lên. Cọp răng kiếm dài ba mét cao hai mét bị độc dược An Nhiên ép buộc dẫn đến rụng lông nghiêm trọng, uy vũ khí phách hơn rất nhiều, tấm lưng trụi lủi kia mang theo một loại ý cười kỳ dị.

"Mới hai ngày không thấy, hắn thế nhưng còn chạy đi chăm sóc da lông, tạo hình này không tệ tí nào." An Nhiên vừa gật đầu một bên vừa cảm khái nói.

Bộ dáng nghiêm túc quan sát kia của y khiến mấy thú nhân xung quanh nhất thời run một trận.

Y không phải lại đang đánh chủ ý xấu gì chứ?

Trên khán đài coi như nhàn nhã, nhưng trên lôi đài lại là một cảnh tượng khác, trong nháy mắt Bành Vũ Hào nhào lên dưới chân Văn Nhân Nhạc dịch chuyển, đây là lần đầu tiên từ khi hắn lên lôi đài di chuyển, hắn nhanh chóng lắc mình tránh qua một bên, ở thời điểm Bành Vũ Hào chuyển hướng liền kéo ngay khóa kéo trên lưng ba lô xuống, đem súng máy bán tự động thu vào. Dưới lần công kích thất bại đầu tiên vào khoảng không của Bành Vũ Hào sau đó là chuẩn bị lần hai. Cuối cùng Văn Nhân Nhạc cũng đã lấy ra kiện vũ khí sau cùng.

Cự ly quá xa, trừ bỏ An Nhiên, không có người nhìn ra sự khác nhau của vũ khí mới và vũ khí trước đó của Văn Nhân Nhạc.

Chỗ rất nhỏ không thấy được, chỉ từ phía trên khán đài quan sát, sự khác biệt không lớn.

Nhưng, nếu lúc này hắn lấy ra, thứ này nhất định có chỗ hữu dụng.

Lô mập mạp nheo mắt trừng lớn, sợ lỡ mất bất cứ chi tiết nào. An Nhiên nhìn hắn như vậy, thật sự không đành lòng, chủ động giới thiệu: "Đây là súng tự động."

Cái gì súng tự động, súng máy bán tự động, người cho tới bây giờ chưa tiếp xúc qua vũ khí nhiệt căn bản không thể nào phân biệt rõ. Lô mập mạp vẫn là một mảnh mờ mịt, An Nhiên thở dài, nói: "Ngươi xem liền biết."

Những thứ chuyên nghiệp kia, dĩ nhiên loại trình độ nửa vời như An Nhiên thật sự giải thích không rõ.

Trên lôi đài, Văn Nhân Nhạc lại tránh sang bên cạnh vài bước, đem khoảng cách giữa hai người kéo xa. Sau đó hai chân hắn đứng vững, hơi hơi nhếch nhếch môi cười, dùng vỏn vẹn thanh âm hai người có thể nghe được nói: "Đây là thành ý của ta" Vừa nói xong, hắn bóp cò.

"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm......"

Lần này, chiến trận thay đổi hoàn toàn, không giống như hai lần trước chỉ bóp cò một lần thì "Oành" một tiếng, Văn Nhân Nhạc nhắm ngay Bành Vũ Hào bóp cò, tất cả đạn bản thân có đều bắn ra. Văn Nhân Nhạc chỉ làm một chuyện – phán đoán quỹ tích né tránh của Bành Vũ Hào, cho súng tự động chặn lại trước tiên. Loại trình độ này đã không thể xem như luận bàn hoặc theo ý nghĩa phổ thông là so đấu nữa, cọp răng kiếm là loại hình mãnh thú lực lượng cự đại, cơ thể hoàn toàn tránh không khỏi sức bắn phá của súng máy.

Ngay cả lão viện trưởng râu trắng ngồi trên ghế bình phán cũng đứng phắt dậy, Bành Vũ Hào rất nguy hiểm, trước khi súng máy dừng lại, nhất định có thể bắn trúng trái tim hắn.

"Lồng bảo hộ... Nhanh... mở lồng bảo hộ ra."

Bên trên khán đài tất cả mọi người đều đứng lên, bọn họ kinh sợ nhìn về phía trung tâm lôi đài. Những kẻ cười nhạo, khi dễ qua Văn Nhân Nhạc đều đồng loạt rét run một trận, giờ khắc này, bọn họ thấy được đôi cánh Satan.

Trước một khắc phát đạn cuối cùng bắn trúng trái tim Bành Vũ Hào, kết giới thần thánh mở ra, Bành Vũ Hào trong một mảnh kim quang bị truyền xuống lôi đài. "Văn Nhân Nhạc thắng"

"Không" Tuy rằng bị thương rất nặng, Bành Vũ Hào vẫn không có mất đi ý thức, tại thời điểm trọng tài tuyên bố Văn Nhân Nhạc thắng, hắn mất khống chế rống lên, "Ta không tin, phế vật như hắn, dựa vào cái gì thắng ta? Dựa vào cái gì thắng ta?" Trong vòng 3 ngày liên tiếp chịu phải hai lần đả kích, tinh thần Bành Vũ Hào tiến vào trạng thái cực kém, đã đến bờ vực tan rã.

Văn Nhân Nhạc là ai, hắn được công nhận là quái vật. Mà hắn là thứ tịch sinh năm ba, như thế nào sẽ bại bởi một quái vật?

"Hắn là Văn Nhân Nhạc?"

"Yêu quái hắn là yêu quái."

Trên lôi đài, Văn Nhân Nhạc thẳng lưng thản nhiên nhận ánh mắt mọi người kinh hãi hoặc e ngại hoặc nghi ngờ. Hắn đưa ánh mắt từ trên mặt bọn họ quét qua một lượt, tựa như đang tìm người nào đó, nhưng lại tựa như không nhìn gì cả. Hắn nhìn khán đài Văn Nhân gia bên kia, ánh mắt cha hắn vẫn chuyên chú nhìn về phía lôi đài xa xa kia, tuy rằng đã làm tốt chuẩn bị, trong lòng vẫn có chút ảm đạm.

Văn Nhân Nhạc từ nhỏ đã không được coi trọng, hắn chỉ hy vọng dù là một lần, cha hắn có thể đem tầm mắt từ trên người Văn Nhân Hạo chuyển qua trên người hắn.

Hắn đợi hơn hai mươi năm, nhưng một lần cũng không có. Văn Nhân Nhạc kiêu ngạo đứng trên lôi đài nhận ánh mắt mọi người chiêm ngưỡng, hắn chầm chậm vuốt ve súng tự động trong lòng, như là vuốt ve bảo bối hắn âu yếm nhất.

Ba hắn không thích hắn, cha hắn không coi trọng hắn, ca ca ruột nhìn hắn khó chịu.

Không quan hệ, hắn còn có súng máy, có lẽ tương lai, hắn còn có càng nhiều phát minh.

An Nhiên nói qua, hắn là hữu dụng, so với những thú nhân có thiên phú trác tuyệt dốc lòng tu luyện kia càng hữu dụng hơn. Chiến sĩ thú nhân bình thường có thể phục chế không giới hạn, chết một tên lại có kẻ khác thay thế. Nhưng Văn Nhân Nhạc là bất đồng, hắn là không thể lấy đến thay thế.

Người Bành gia khóc gào thét muốn tìm Văn Nhân Nhạc tính sổ, chiến sĩ thú nhân có tiền đồ nhất Bành gia suýt chết dưới súng máy trong tay hắn, Văn Nhân Nhạc nở nụ cười, đối mặt với từng kẻ ác độc muốn xé nát mặt hắn, Văn Nhân Nhạc cười đến thực vui vẻ.

Hắn vươn ra tay phải, hướng khán đài Bành gia ngồi làm tư thế nổ súng —

Ghi chú:

(1) MT: Là từ viết tắt của Main Tank trong các game online , thường hay có chiêu tăng cừu hận để kéo quái kéo boss đánh mình

Hết chương 176 + 177

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro