198 + 199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói chứ có 2 chương ah, mà ta kéo từ trước tết đến sau tết, mấy  chương sau còn kéo đến khi nào khó nói trước được. Dạo này ta lười quá, chỉ muốn đọc ng khác edit thôi 0.o

Sát Lục đoàn!

Dong binh đoàn thứ tám trên Nam đại lục, cũng là nghiệp đoàn đặc biệt nhất trong tám đại đoàn. Vì dong binh đoàn này chính là nơi duy nhất không có bất kỳ nguyên tắc nào, và đây cũng là dong binh đoàn chỉ cần đưa tiền sẽ tiếp nhận giải quyết tất cả. Tựa như xã hội đen của Hoa quốc, bọn họ không có đạo lý, cũng không cùng người giảng đạo lý, chỉ biết lấy tiền tài người cùng người tiêu tan tai họa.

Việc này nếu là Sát Lục đoàn làm, rất cần phải suy nghĩ.

Theo lý thuyết, hắc bạch cũng không dám chọc cầm quyền, bên trong đoàn quý tộc đệ nhất hơn phân nửa đều là con cháu quý tộc trên Nam đại lục, chỉ bởi vì cuộc thi giữa các lính đánh thuê lại làm chuyện uy hiếp bọn họ như vậy ư? Khả năng điều này không lớn.

Cuộc tranh tài giữa lính đánh thuê tại Tập Nhật thành, cả hai phía đại lục Nam Bắc chỉ có 20 đội tham gia.

Dong binh đoàn quý tộc đệ nhất chỉ là một trong số đó, cùng bát đại dong binh đoàn Nam đại lục cùng với dong binh đoàn siêu cấp của Bắc đại lục so sánh, thật sự không tính là gì. Bọn họ chỉ mới thành lập, lần đầu lấy được tư cách dự thi, chỉ có thể tính là người mới, không thể xem là uy hiếp đối với chiếc ghế đứng đầu. Lấy thực lực Sát Lục đoàn, sẽ không thể để vào mắt. Mấy tên đoàn chủ lực vừa nghe đến tên Sát Lục đoàn từ miệng Quân Thiển Tây tuôn ra liền lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Không hiểu, hoàn toàn không hiểu!

Nếu là vì bản thân quét dọn chướng ngại, vậy càng phải chọn từ ba dong binh đoàn đứng đầu xuống tay.

Nếu không vì mình, vậy có điều bí ẩn gì ở đây.

Hai thú nhân gục bên chân Quân Thiển Tây, bộ dáng khá chật vật, đặc biệt người phía bên chân trái, trên đầu vướng phải một vật không nhìn rõ nhưng vẻ là chậu đựng dung dịch, toàn bộ mặt hắn tái xanh, quỳ rạp trên mặt đất ói không ngừng.

"Nôn...... Nôn......"

Bộ dáng này. Quá thảm đúng không! Làm một tù binh, nhưng vẫn phải là tù binh có địa vị có tôn nghiêm, bọn họ mãnh liệt yêu cầu thú quyền!

Mùi vị kia tản ra từng đợt kích thích mạnh. Đem đàn mãng xà bức lui vài thước, cũng mãnh liệt quấy nhiễu đến hô hấp của tất cả mọi người, "Sát...... Cái thứ gạt người gì đây. Đây cũng quá thối."

Một ít chiến sĩ đang cố hồi phục ở vòng ngoài thiếu chút nữa bị xông đến ngất xỉu, tốc độ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ làm việc này thật sự quá nhanh. Đừng nói mãng xà bên ngoài, trừ mấy người An Nhiên ra, thì ngay cả người mình phía trong vòng cũng còn chưa ý thức được.

Trong lúc nhất thời oán khí tận trời!

"Rống cái gì rống!" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ la lớn một tiếng, "Không muốn sống liền cút ra ngoài cho lão tử!"

Đoàn tinh anh Cố gia phối hợp với Cố Lễ rất nhanh đem đoàn II đang rối loạn bình ổn lại, thấy vậy, đoàn I cũng không cam chịu lạc hậu, một đám đều lắc đầu tìm kiếm Quân Thiển Tây.

"Đầu...... Quân đầu......"

"Người đi nơi nào rồi?"

Có người nhanh mắt thấy trong đám mãng xà bao vây bọn họ có một vị trí trống. Mà người đang đứng ở vị trí kia lại chính là Quân Thiển Tây. Nụ cười của hắn thật nhạt, thanh nhã mà cách biệt. Rõ ràng bộ dáng như trích tiên, nhưng đặt trong hoàn cảnh này, nhìn thế nào cũng khá quỷ dị.

Với đám mãng xà bao quanh, hắn nên giải thích thế nào đây?

Hay là nói......

Trong đoàn dự bị có rất nhiều thú nhân chiến sĩ yên lặng thay đổi sắc mặt, phần lớn chính là không thể tin.

Ngươi nói vấn đề mãng xà này muốn hắn nói rõ thế nào, vấn đề này hỏi rất hay, xem tên bên chân trái đã nôn đến mệt lả, nhưng trên đầu vẫn còn cái chậu, trên mặt còn dính đầy chất lỏng xanh biếc. Đấy chính là căn nguyên của bi kịch, mùi xuất phát từ chỗ Quân Thiển Tây, so với bên này có vẻ còn nhiều hơn! Hai tên chiến sĩ thú nhân thiết kế đánh lén bọn họ suýt nữa đã đem dạ dày đều phun ra. Toàn bộ nằm trên mặt đất, muốn ngất ngất không được, muốn chết chết không xong.

Đây mới là cực hình!

So với việc Sát Lục đoàn phái người đánh lén, An Nhiên càng tò mò với một chuyện khác hơn.

"Quân Thiển Tây các hạ."

Vị chiến sĩ thú nhân nào đó mỉm cười. "Tổng quản quá khách khí."

Khách khí? An Nhiên mới không hiểu cái gì gọi là khách khí, lúc này khách khí chỉ vì muốn biết mục đích sâu bên trong, người xưa có câu, tiên lễ hậu binh! Cái gương mặt vạn năm không đổi của Quân Thiển Tây chính là thứ luôn khiến An Nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng không cản trở liên quan gì, nhưng y vẫn thấy chính là chướng mắt. "Cũng không thể nói thế, lễ nhiều người không trách, nhưng ta có một chuyện hi vọng các hạ có thể giúp ta giải đáp nghi hoặc."

"Ah?"

"Các hạ thật sự không ngửi được mùi gì sao? 'Hương phiêu vạn dặm' độc môn đặc chế này của ta vẫn là lần đầu mất đi hiệu lực."

Đoạn đối thoại của hai người bọn họ trực tiếp truyền đến tai từng thành viên trong dong binh đoàn quý tộc đệ nhất, mùi vị của "Hương phiêu vạn dặm", trừ bỏ An Nhiên cùng Quân Thiển Tây ra, còn lại 209 thành viên đều không chịu nổi, đặc biệt hai vị đại yêu thú truyền kỳ, ngay lúc cánh cửa tiện hành khí vừa mở, chúng nó còn hăng hái chạy theo xuống, thẳng đến khi An Nhiên bưng chậu ra, cả hai nhóc này đều đã không thấy.

Tay sai!

210 cặp mắt như ánh đèn pha cùng nhau bắn về phía Quân Thiển Tây.

"Ách......" Dù hắn trước giờ luôn bình tĩnh, nhưng đối với sự nhiệt tình hiếm có như vậy cũng có chút chịu không nổi, "Mọi người đều muốn biết?"

Đám tiểu tử có mặt đều đồng loạt gật đầu.

"Thật ra thì, cũng không hiểu vì sao, mọi người có thể không thích mùi vị nhiệt huyết sôi trào phấn chấn lòng người như thế!"

......

Hóa đá! Tập thể hóa đá!

Có nhầm hay không, hắn nói gì vậy? Sao mọi người có thể không thích mùi vị nhiệt huyết sôi trào phấn chấn lòng người như thế?

An Nhiên ngay lập tức nhớ đến bên trong anime [Hoàng tử Tennis] của nước J, Fuji Shusuke mang nét mặt bình tĩnh uống hết nước rau củ do Sadaharu Inui đặc chế, không chỉ mặt không biến sắc, mà còn lộ rõ vẻ đầy hưởng thụ.

Fuji Shusuke là ai? Chính là thiếu niên thiên tài luôn cười dù đứng trước mọi hoàn cảnh.

Quân Thiển Tây chẳng lẽ là đời hai chuyển thế?

Quá đáng sợ rồi, không nhìn đám thú nhân chiến sĩ hóa đá đầy đất, An Nhiên lại hỏi thêm lần nữa, "Ngươi thích hương vị này?"

Quân Thiển Tây cười nói: "Là một trải nghiệm khá thú vị."

Là, một, trải, nghiệm, khá, thú, vị.

Chẳng qua chỉ bảy chữ thôi, lại khiến mọi người hưởng thụ được cảm giác cái gì là Ngũ Lôi oanh đỉnh. Đám chiến sĩ thú nhân bị ảnh hưởng trong vòng bán kính của "Hương phiêu vạn dặm" giãy dụa che mặt lộ ra biểu tình dữ tợn mà thống khổ như bị điên. Bọn họ cho rằng, Quân Thiển Tây, so với loại vũ khí sinh hóa đảo cổ An Nhiên nào đó tuyệt đối càng đáng sợ hơn.

Trong đám hơn hai trăm người này, thống khổ nhất không thể không nhắc đến Lô mập mạp cùng Văn Nhân Hạo, bọn họ là nhóm người đầu tiên trải nghiệm qua cái gọi là "Hương phiêu vạn dặm" này, thứ mùi vị khủng bố kia đã in sâu vào trong khứu giác của bọn họ, vĩnh viễn trở thành thứ ác mộng đáng sợ. Đồng dạng là thú nhân, vì cái lông gì Quân Thiển Tây có thể hưởng thụ như thế!

"Biến thái! Người này là biến thái!" Văn Nhân Hạo hai mắt mở to hết cỡ, đầy mặt kinh hãi.

Không hề điên như tên nào đó, tuy rằng rất khó chấp nhận, nhưng An Nhiên vẫn tiếp nhận đam mê quỷ dị này của Quân Thiển Tây. Y đem chuyện này biến thành một ít chênh lệch nhỏ bé giữa thiên tài cùng người thường. Thiên tài sở dĩ là thiên tài. Chính là có thể nhẫn những thứ người thường không thể nhẫn.

Quân Thiển Tây này, quả nhiên có chút môn đạo.

Hắn nếu không phải khứu giác trời sinh khác hẳn người thường, vậy chính là dị năng thiên bẩm.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chiến sĩ Hồng Mông kì còn không thể chịu nổi. Quân Thiển Tây dựa vào điều gì?

Mắt thấy Văn Nhân Hạo gần như phát điên, An Nhiên quyết đoán chuyển hướng đề tài, "Ưm. Việc cấp bách bây giờ là làm sao xử lý hai người của Sát Lục đoàn, đi ra khỏi nhà không thể so với Đế Đô. Chỉ sợ phát sinh thêm biến cố, vẫn là sớm đến Tập Nhật thành cho thỏa đáng."

Xử lý như thế nào? Hai trăm người đồng loạt nhìn qua hai tên đang kinh sợ co giật trên mặt đất.

"Trọng hình ra lương dân, trước vẫn nên gia hình?" Lời này không phải An Nhiên nói, cũng không phải do huynh đệ Văn Nhân gia nói, thậm chí không phải do bất cứ người nào của đoàn chủ lực nói, mà lời này xuất phát từ một phi thú nhân của đoàn II.

Làn da của người này rất trắng, khung xương nhỏ nhắn. Gầy yếu. Chính là kiểu bệnh trạng mĩ thiếu niên mà nhóm hủ nữ thích. An Nhiên nhìn qua, phảng phất như lần đầu tiên nhìn đến, hai trăm người trong đoàn dự bị, đều đã trải qua sự đồng ý của y ngày hôm đó, mỗi một người đều nhìn qua một lần, đều có lý do để chọn, phi thú nhân này bộ dạng trắng trẻo gầy yếu, rõ ràng chính là loại nhìn một cái không dễ quên, nhưng An Nhiên lại cứ không có bất cứ ấn tượng nào với hắn.

Người này là ai? Am hiểu thứ gì?

An Nhiên không biết, đoàn chủ lực lại có người biết.

"Tiết Như Nguyệt." Nói chuyện chính là Phàn Lận. Trong ánh mắt hắn mang theo một chút áp lực, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức, nhưng giọng điệu hắn kêu ra tên đối phương lại nói cho An Nhiên biết, bọn họ cũng không phải mới quen.

"Nhận thức?" An Nhiên nhướn mày.

Phàn Lận gật đầu. "Đây là người của Tiết gia ở Cụ Phong thành, hàng xóm của học viện đổ thạch, đổ thạch sư huyền giai cấp cao, tuyệt đối là sao sáng trong thế hệ trẻ phi thú nhân của Cụ Phong thành."

Nga? Có ý tứ. Một mĩ thiếu niên bệnh trạng, quý công tử thiên tài thế nhưng lại nói ra những lời đó. Trọng hình ra lương dân? Nếu là bình thường đề nghị thì thôi, An Nhiên tuyệt đối không quên ánh sáng chợt lóe rồi biến mất trong mắt người này, chính là hưng phấn!

Mĩ thiếu niên phi thú nhân bình thường sẽ muốn gia nhập dong binh đoàn?

Đặc biệt còn là loại gia thế hiển hách, thiên phú trác tuyệt hơn nữa tướng mạo lại khá tốt.

Tiết Như Nguyệt, không quan tâm đặt trong tòa thành nào của nam bắc đại lục, đều là đối tượng bị chiến sĩ thú nhân tranh đoạt. Bạn lữ như vậy chính là loại dù có đốt nhang khấn vái cũng chưa chắc cầu được. Nhưng hiển nhiên người trước mắt không thỏa mãn cái gọi là cuộc sống "hiền thê lương mẫu".

Đổ thạch? Lấy thiên phú của hắn, chỉ cần đợi thêm một thời đã có thể bước lên cái ghế tông sư, điều này không có tính khiêu chiến.

Lập gia đình? Nói đùa, thú nhân nhà ai có thể thỏa mãn hắn? Tiết Như Nguyệt mặt nào cũng tốt, chỉ có một điều, hắn nghiện S, đặc biệt thích cái loại roi da kim châm dầu ớt, thích nghiên cứu đủ loại biện pháp giày vò kẻ khác.

An Nhiên gật đầu, cười híp mắt nhìn Tiết Như Nguyệt, nói, "Đề nghị là Như Nguyệt nghĩ ra, vậy có phương án cụ thể nào không?"

Phương án cụ thể? Có! Đương nhiên là có!

Nhiều năm dốc lòng nghiên cứu, Tiết Như Nguyệt có thể lấy ra phương án tra tấn người trên tay mình thật sự nhiều lắm.

Trên làn da lộ tái nhợt của mĩ thiếu niên nhàn nhạt lộ ra màu hồng, cảm xúc vô cùng kích động, nhập đoàn hơn một tháng, người này rốt cuộc đã để hắn thể hiện được giá trị bản thân mình. Đoàn quý tộc đệ nhất, dù sao cũng là cây to đón gió, như vậy sự về sau khẳng định là không thể thiếu, đợi buổi tối hạ trại nghỉ ngơi, hắn nhất định phải hướng tổng quản đề nghị, bọn họ cần thành lập một đoàn tra tấn. Khụ khụ, hắn có điểm kích động, Tiết Như Nguyệt cưỡng chế chính mình để tỉnh táo lại, khiêm tốn nói: "Bước đầu ý tưởng là có, ừ, chỉ cần tổng quản cho phép, ta có thể phụ trách."

"Yên tâm, đương nhiên yên tâm, dong binh đoàn chúng ta cần đủ loại nhân tài, có tài năng đặc thù gì thì trăm ngàn lần đừng khiêm nhường, đều thi triển hết cho ta xem, cứ thoải mái làm!" An Nhiên đối với Tiết Như Nguyệt nháy mắt mấy cái, "Vậy cứ làm thế đi, phiền toái Quân Thiển Tây các hạ hiệp trợ tra hỏi."

Cả đám thú nhân của đoàn quý tộc đệ nhất đều nghỉ ngơi toàn bộ tại chỗ, nói là nghỉ ngơi, càng giống giày vò hơn.

Chống đỡ hương vị xông chết người của"hương phiêu vạn dặm", ai có thể nghỉ ngơi tốt được?

Trên thực tế, hương vị này không phải không thể ức chế, An Nhiên tính toán thấy cả đám đã thể nghiệm đủ, lại leo lên tiện hành khí tiến vào không gian, phụ cận nơi sinh trưởng của thiên lý hương có một cây thân bụi thấp bé, tên là "mỹ nhân chương", mỹ nhân chương có phiến lá rất thơm, vừa vặn có thể ngăn chặn mùi của thứ "hương phiêu vạn dặm" kia.

Để không gian tự động ngắt lấy hơn hai trăm phiến lá, An Nhiên suy nghĩ, tra hình bức cung, không phải là một công việc có thể khinh suất. Y lại sửa soạn lại các thứ thuốc trị thương, thứ đồ vật này, tuyệt đối có thể khiến Tiết Như Nguyệt tận hứng, chỉ cần còn giữ lại một hơi, dù Diêm Vương có tự mình đến cũng không thể mang người đi.

An Nhiên đem phiến lá phát xuống. Ra lệnh đặt ngay nhân trung cho đám thú nhân bị ngất xỉu.

Quả thật mùi vị khó thở kia đã không ngửi thấy nữa.

Tiết Như Nguyệt đã hướng chỗ Quân Thiển Tây đi qua, tình huống của hắn có chút không thích hợp, An Nhiên xác định hắn ngửi được mùi vị kia. Nhưng trên mặt hắn lại không nhìn thấy đến bất kỳ biểu tình ghét bỏ hoặc nôn mửa nào, trái lại hắn rất hưng phấn, là loại hưng phấn như khi được uống thuốc kích thích. Phản ứng như vậy. Cơ hồ có thể xác định thể chất của hắn khác hẳn với người thường. Nguyên lai, biến thái không chỉ một mình Quân Thiển Tây. Tiết Như Nguyệt ở trong đám người, An Nhiên thiếu chút nữa đã không chú ý tới.

Dù cho đã đoán được, y vẫn tay trái cầm lá tay phải cầm thuốc đi qua. Tiết Như Nguyệt đã ngồi trước mặt chiến sĩ thú nhân còn đội cái chậu trên đầu, hắn vươn ra bàn tay hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật của mình, từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ mang nét sắc bén rõ rệt, đẩy thứ trên đỉnh đầu thú nhân kia ra, cầm chủy thủ chầm chậm cạo từng lớp xanh mượt trên mặt đối phương. Động tác vô cùng ưu nhã. Khóe miệng câu lên có vẻ rất khá là tuỳ tiện.

Động tác này, là đùa giỡn đúng không? Đúng không?

An Nhiên bắt đầu hoài nghi bản thân đem hai tên kia giao vào tay Tiết Như Nguyệt có phải sai rồi hay không, huyết tinh, bạo lực, biến thái đủ loại danh hiệu, dù truyền cái nào ra ngoài đều có thể, này này này...... Sắc ma là không tốt nha. Nếu để người ngoài biết, đoàn quý tộc đệ nhất bọn họ còn không phải đổi tên thành đoàn thô bỉ nhất sao!

Vì thanh danh đoàn quý tộc, ừ, An Nhiên quyết đoán can thiệp ngay giữa chừng.

Y vươn tay trái đem phiến lá mỹ nhân chương để trước mặt Tiết Như Nguyệt, chờ sau khi hắn tiếp nhận, lại đem thuốc đưa qua. "Thuốc trị thương, chuyên trị các loại vết thương ngoài da. Chỉ cần còn một hơi thở, đều có thể cứu trở về."

"Nga?" thuốc An Nhiên lúc trước giao cho hai vị đội trưởng đoàn dự bị còn chưa phát xuống, lẽ dĩ nhiên Tiết Như Nguyệt không biết An Nhiên có bảo bối như vậy, vừa nghe được liền vô cùng hứng thú. Hắn học người bên ngoài ngửi phiến lá trong tay, sau đó nhíu mày đem nó ném sang một bên, "Ta không cần thứ đồ chơi này, vẫn là thử thuốc trước đi." Phi thú nhân nào đó vẻ mặt đầy mong đợi nhìn An Nhiên, hỏi, "Toàn bộ miệng vết thương đều khép lại không lưu lại sẹo?"

An Nhiên kiêu ngạo gật đầu, "Đó là đương nhiên."

"Như vậy ư! Ta đây yên tâm." Nói vừa dứt, hắn liền cầm chủy thủ xoát xoát một trận loạn vẽ, né qua tai mắt mũi miệng lưỡi, đem phần mặt sạch sẽ của đối phương trực tiếp vẽ thành vợt Tennis! Máu tươi liền theo đường rạch từng chút trào ra, An Nhiên nhìn đến cũng bị dọa.

Y thừa nhận bản thân âm hiểm, phúc hắc, đáng khinh.

Lại vẫn không thể xuống tay sạch sẽ lưu loát được như vậy, vẽ lưới trên mặt người ngay cả một chút áp lực tâm lý cũng không có. Tiết Như Nguyệt là phi thú nhân, người này không phải chiến sĩ thú nhân giết người như giết gà nhìn quen lấy máu. Một phi thú nhân, sao có thể làm đến trình độ này cơ chứ?

An Nhiên để tay lên ngực tự hỏi, bản thân y không thể.

Y thích gạt người, cưỡng bức lợi dụ dùng tới các loại thủ đoạn để người khác chui đầu vào lưới ngoan ngoãn thỏa hiệp, nhưng nếu phải động thủ thật sự, y vẫn không thể. Ngươi nói thời điểm y cùng Bành Vũ Hào quyết đấu sao không thủ hạ lưu tình phải không. Hạ độc cùng cầm dao rạch mặt người, có thể giống nhau ư?

Hạ độc nhiều nhất chỉ là mạng người.

Động dao trên mặt người khác, đây chính là việc đem tôn nghiêm đối phương dẫm nát dưới chân, dù cho người bị chọn may mắn sống sót, kẻ đó cũng không còn mặt mũi gặp người.

"A............ A............ Tiện nhân!" Không biết tên nào ói đến thiên hôn địa ám cuối cùng đã lấy lại được tinh thần. Hắn hướng đau nhức trên mặt lau một phen, máu tươi đầy tay. "Ta là đội trưởng của đội thứ 4 trong Sát Lục đoàn, các ngươi dựa vào điều gì mà đối với ta như vậy, ta muốn gặp đội trưởng của ngươi!" Tên kia thần trí đã không rõ ràng, chỉ biết là kêu gào ầm ĩ.

Tiết Như Nguyệt nheo mắt cười, "Gặp đội trưởng? Không phải là không thể, nhưng ngươi phải sống sót được trong tay ta rồi hãy nói."

Hắn không cần biết đối phương có nghe lời này vào hay không, vì dù sao cũng không quan trọng, không phải ư.

Hai trăm người trong đoàn dự bị đều bao trùm một bầu không khí im lặng. Nhất là Cố Lễ dẫn dắt đội II, Tiết Như Nguyệt là đổ thạch sư cấp cao, mọi người trong đoàn II đối với hắn rất tôn trọng, cho dù là phi thú nhân cũng không bị xem thường, tương phản, Tiết Như Nguyệt bởi vì bối cảnh gia thế năng lực bề ngoài xuất chúng rất được hoan nghênh trong đoàn II.

Bình thường chuyện phân phó xuống, bản thân Tiết Như Nguyệt đều có thể ngoan ngoãn làm tốt, ôn thanh nhỏ nhẹ, vừa thấy chính là đối tượng cần người che chở.

Không nghĩ tới a, bên trong đoàn này quả nhiên không một ai đơn giản.

Thánh mẫu bạch liên hoa đơn thuần trong lòng đám thú nhân, thế nhưng cũng có mặt cay nghiệt như vậy.

Nhất là người trước giờ đối với ai kia luôn có hảo cảm – Cố Lễ, kinh sợ, Cố Lễ tự hỏi, đổi lại là hắn cũng không thể làm được như Tiết Như Nguyệt, quả thật chém người như chém dưa, gió tanh mưa máu tựa như nước dưa hấu tràn ra. Mắt cũng không nháy lấy một lần.

Tiết Như Nguyệt hoàn toàn không chú ý tới tình huống phía sau, dù cho có chú ý tới, chỉ sợ hắn cũng sẽ không để trong lòng. Hắn từ trong túi vải cầm ra một viên thuốc trị thương, lầm bầm lầu bầu nói: "Cũng không biết có thể sử dụng tốt như vậy không?"

Hắc tuyến, đủ loại hắc tuyến.

Bị phái tới hỗ trợ, Quân Thiển Tây nheo mắt cảm thấy khá hứng thú, An Nhiên lặng yên lui lại phía sau, ách, trâu bò đại lục Thú Nhân quá nhiều. Y vẫn là quá xem thường những người này rồi. Cứ thử nói Tiết Như Nguyệt này đi, về chút trí nhớ mỏng manh nói cho y biết, Tiết Như Nguyệt là vì có thiên phú đổ thạch đặc biệt xuất chúng mà được chiêu dụng vào. Thời điểm bọn họ quyết định chiêu nạp cho dong binh đoàn cũng đã xác định cần phải tuyển vào một số phi thú nhân đổ thạch sư. Không có năng lượng phỉ thúy duy trì, thú nhân chiến sĩ rất khó đi đến lâu dài, tuy rằng An Nhiên một mực tin chắc đại lục này không chỉ có một loại thăng cấp bằng năng lượng phỉ thúy.  Nhưng để y mở rộng nghiên cứu thì hiện tại lại không thực tế.

Sinh hoạt càng ngày càng hỗn loạn, bọn họ còn có rất nhiều đường phải đi.

An Nhiên là không lo phỉ thúy. Cực phẩm phỉ thúy ở chỗ y tựa như rau cải trắng, nhưng y lại không thể cứ như vậy cống hiến hết ra, thất phu vô tội hoài bích có tội, dù hiện tại mọi thứ xem ra rất tốt, nhưng đó cũng là sự kiềm chế của mỹ thực không phải do nhân cách mị lực hấp dẫn. Một khi có một thứ hấp dẫn bọn họ vượt qua mỹ thực của An Nhiên.

Phản bội là chuyện sớm muộn.

Tiết Như Nguyệt chính là vì thế mà được nhận, tài thời điểm chiêu mộ người này cũng chỉ nói bản thân có thiên phú đổ thạch, hoàn toàn không đề cập đến yêu thích của bản thân. Ưm, kiểu tàn nhẫn mạnh mẽ này, động tác thuần thục này, chỉ sợ đã không phải thể gọi là yêu thích nữa, chính xác hơn phải là nhân sĩ chuyên tra tấn mới đúng.

"Há mồm!" Tiết Như Nguyệt cười híp mắt ra lệnh.

Đối phương hiển nhiên không chút phối hợp. Không phối hợp? Muốn chết!

Hắn cầm chủy thủ muốn nhắm ngay miệng đối phương, người xung quanh vụng trộm nhìn sự việc phát triển sợ tới mức đều đồng loạt run lên, sau đó gắt gao ngậm miệng, đao này tuy rằng hướng người của Sát Lục đoàn, nhưng bọn họ lại sinh ra ảo giác như đang hướng tới miệng mình là sao? Tên kia đã như lá vàng trước gió, lạnh cả sống lưng. Tiết Như Nguyệt một chút đồng tình hoặc chút cảm xúc thương hại cũng không có. Hắn cố chấp muốn dùng chủy thủ cạy miệng đối phương. Lưỡi dao vừa đặt trên môi, Quân Thiển Tây đã đưa tay ngăn trở.

Làm một hành động của người có lương tri.

Lúc nhìn thấy đối phương bị vướng chậu "Hương phiêu vạn dặm" trên đầu nôn đến thiên hôn địa ám, Quân Thiển Tây cảm thấy không sao cả, bị như thế là đáng đời hắn. Nhưng, Tiết Như Nguyệt tra tấn như vậy rất không có nhân đạo. Lại nói Quân Thiển Tây cùng đầu lĩnh của Sát Lục đoàn còn có chút giao tình, tên kia tại công hội liệp sát giả địa vị cũng không thấp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu cứ bỏ mặc người này làm tiếp không phải sẽ gây ra chuyện sao?

Quân Thiển Tây đem tay Tiết Như Nguyệt đang cầm chủy thủ cản lại. "Ta đến!"

Phi thú nhân động thủ còn cần dùng công cụ, thú nhân lại bất đồng, Quân Thiển Tây vừa ra tay, liền trực tiếp đem cằm đối phương tháo xuống. Tiết Như Nguyệt đại để biết ý tưởng của người này, bất kỳ ai khi thấy hắn lộ ra một mặt này đều như vậy, hắn đã thành thói quen. Bình thường đều ngụy trang rất tốt, lúc này dã tính trong thân thể thế nhưng đã bị thứ trong miệng An Nhiên "Hương phiêu vạn dặm" kích thích ra.

Mãnh liệt ào ào không thể ức chế.

Tiết Như Nguyệt bĩu môi, đem thuốc trong tay hướng miệng thú nhân bị mở kia ném vào. Đôi mắt hắn chớp cũng không chớp lấy một cái tập trung nhìn vào mặt như cái rổ của đối phương, vết thương đang cuồn cuộn chảy máu lại có thể dùng mắt thường nhìn thấy tốc độ khép lại vô cùng nhanh chóng, bất quá chỉ chừng mười giây, trên mặt chiến sĩ thú nhân thậm chí ngay cả một chút vết thương cũng không thấy, nếu không phải trên khuôn mặt kia còn máu chưa lau sạch, Tiết Như Nguyệt sợ rằng những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

Quả thật hắn đã mô phỏng nhiều lần các loại cảnh tượng cùng loại, lúc ngẩn người, lúc ngủ, hết thảy mọi lúc có thể lợi dụng đều bị hắn dùng để nghiên cứu các thủ đoạn trên, tất nhiên loại nghiên cứu này bị giới hạn trong mô phỏng của não bộ, nhưng tự mình động thủ thì đây vẫn là lần đầu. Hắn rất hưng phấn, vô cùng hưng phấn, hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đầy máu của đối phương.

Nhiệt độ ấm áp nói cho hắn biết, đây là thật.

"Quả nhiên là cực phẩm," loại thuốc này, quá thần kỳ, "Nếu đã như vậy, ta đây yên tâm."

Yên tâm? Nhưng An Nhiên không yên tâm, ┭┮﹏┭┮, y không nên đem thuốc trị thương lấy ra, như vậy chơi tiếp, đối phương có thể không chịu nổi lăng nhục mà giận dữ tự sát hay không? Tội lỗi tội lỗi quá.

Vì sự phát triển khỏe mạnh thể xác lẫn tinh thần của đoàn quý tộc, An Nhiên ra lệnh một tiếng.

"Toàn thể đứng dậy, hướng đông chuyển."

Một tháng thao luyện, chút uy danh ấy vẫn phải có, hai trăm người đoàn dự bị, thêm mười vị đoàn chủ lực, cộng thêm một Cố bánh bao, trừ bỏ Quân Thiển Tây hiệp trợ Tiết Như Nguyệt dụng hình, 208 người đều đồng loạt xoay người.

"Ngồi xuống."

Chỉ có ba người mắt thấy toàn bộ quá trình tra tấn, còn 208 người, chỉ nghe đươc phía sau tiếng thét không rõ thảm thiết a a nga nga, cùng với các loại thanh âm rất nhỏ, vì thế bọn họ đều tự tiến hành tự động bổ não cảnh tượng khiến người run sợ.

Tiết Như Nguyệt nổi danh!

Lấy một loại phương thức để người nghe tin đã sợ mất mật.

An Nhiên cắn răng xem xong toàn bộ quá trình hắn bức cung, giống như quay lại thời kỳ dụng hình của Hoa Quốc cổ đại.

Ghế hùm tính là gì, kẹp ngón tay tính là gì, sức sáng tạo của phi thú nhân là vô hạn, đại lục Thú Nhân có thể cung cấp thủ đoạn cho bọn họ sử dụng so cổ đại Hoa quốc còn nhiều hơn.

Quân Thiển Tây vài lần muốn nói lại thôi. Nhìn ánh mắt Tiết Như Nguyệt xen lẫn thành kính cùng điên cuồng, hắn nói không nên lời. Vì cuộc so tài của lính đánh thuê, chủ lực Sát Lục đoàn đã sớm động thân đi Tập Nhật thành trước. Mang đội chính là đoàn trưởng Kiều Mạc. Chờ gặp mặt ở Tập Nhật thành, chỉ sợ hắn phải tự mình tới cửa bồi tội một chuyến.

Kiều Mạc này, có thể không đem mạng người trong đoàn coi trọng. Nhưng cũng không cho phép người ngoài có thể đánh lên mặt hắn.

Tiết Như Nguyệt đúng thật lợi hại, hắn cứ thế cạy ra miệng của hai tên chiến sĩ thú nhân kia. Ngươi hỏi bị tháo cằm làm sao à? Vậy cũng phải nói rõ ràng cho lão tử, không nói rõ ngươi ráng mà chịu đựng! Dưới sự áp dụng hình thức Sparta, An Nhiên lấy được hết thảy tin tức y mong muốn.

Hạ độc tất cả chiến sĩ thú nhân là do hai người bọn họ làm, nghiêm khắc tính ra, đây không phải độc gì cả, vì nó chỉ có thể khiến chiến sĩ thú nhân tứ chi hư nhuyễn cả người vô lực thôi, về phần mãng xà. Là Sát Lục đoàn bí mật nuôi nhốt, bọn họ lại trường kỳ dùng loại "độc dược" này uy thực, bên trong loại thuốc này lại có một loại thành phần đặc thù, thú nhân nếu dính phải sẽ trực tiếp hư thoát, nhưng đối với mãng xà mà nói, lại là một loại thuốc hưng phấn.

Ý tứ cấp trên, cũng không cần bọn họ chính diện xung đột, chẳng qua để đám mãng xà hưng phấn hao tổn thực lực đoàn quý tộc.

Hỏi hắn cố chủ là ai, hắn cũng không biết. Tiết Như Nguyệt đem hết thảy thủ đoạn cũng không thể hỏi ra, cuối cùng vẫn là Quân Thiển Tây nói một câu công đạo. "Chỉ sợ hắn thật sự không biết, trước giờ cấp bậc trong Sát Lục đoàn khá nghiêm minh, đoàn viên bình thường khi ra chấp hành nhiệm vụ luôn không cần biết chân tướng. Dù tính nhiệm vụ thất bại, bên phía mục tiêu cũng không lấy được tin tức gì hữu dụng."

Tiết Như Nguyệt cười đến mi nhãn cong cong, hắn liếm liếm khóe miệng, "Đầu lĩnh Sát lục đoàn này trái lại khá thông minh đấy, thật muốn gặp mặt hắn." Trong khi bản thân nói lời này, chủy thủ trên tay cũng chuyển động giữa hai ngón tay. Quân Thiển Tây nhướn mày, "Kiều Mạc đích xác rất thông minh. Luận thủ đoạn, người bình thường không thể chơi lại hắn."

Nếu đây chỉ là nhiệm vụ Sát Lục đoàn nhận, vậy cách giải quyết tốt có rất nhiều, An Nhiên ra tay, đem hai viên thuốc cho hai thú nhân bị Tiết Như Nguyệt tra tấn chết đi sống lại, mọi thứ trở về lúc ban đầu, cả người an khang.

Đối phương lại một chút ý tứ cảm kích cũng không có, sâu trong ánh mắt bọn họ nhìn người đoàn quý tộc đều tràn đầy sợ hãi, hoảng sợ.

"Ngươi, các ngươi, Sát Lục đoàn chúng ta sẽ không dừng tay tại đây, chờ xem!" Rống xong câu này, cả hai liền biến về thú hình chạy trối chết, "Hừ," Thái độ hai tên này khiến Tiết Như Nguyệt rất bất mãn, "Còn dám tới, lần sau ta nhất định đem bọn mi hầu hạ thoải mái!"

Hầu hạ!

Tiết đại gia à! Người nào chịu được hầu hạ như vậy của ngài chứ? Ngươi không phải hầu hạ, ngươi là đại hình hầu hạ ┭┮﹏┭┮.

Tiết Như Nguyệt đem chủy thủ thu hồi, hoạt động cổ tay vài cái, sau đó liền trở lại đoàn II.

Toàn bộ đoàn II, bao gồm đoàn tinh anh Cố gia bên trong, tất cả mọi người đều nhanh chóng lùi về một bước.

Nha, bị dọa rồi.

Vốn đoàn dự bị phi thú nhân là do thú nhân mang đi, lính đánh thuê không phải người thường, di chuyển từ nơi này sang nơi khác sẽ không có quá nhiều quy củ. Vốn ban đầu Tiết Như Nguyệt là người được chiến sĩ thú nhân đoàn II tranh nhiều nhất, nhưng sau khi náo loạn này diễn ra, hắn liền bị bỏ rơi.

Nhìn hắn vẽ mặt bằng chủy thủ đến mắt cũng không chớp, còn thú nhân nào mang đi nữa chứ? Tiết Như Nguyệt bị An Nhiên mời lên tiện hành khí, thủ đoạn người này tuy có chút hung tàn, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận của đoàn chủ lực, cùng An Nhiên ở chung lâu, chuyện ly kỳ cổ quái thấy được ngày càng nhiều, khả năng chấp nhận của bọn họ cũng được đề cao lên không ít.

Hai thú nhân Sát Lục đoàn rời đi, mang đi tín vật sử dụng mãng xà. Sau đó, dù đàn mãng xà lưu luyến đôi chút, nhưng cũng nhanh chóng tản đi. Đoàn quý tộc đệ nhất tiếp tục lên đường.

Sau khi xuyên qua khí độc của khu rừng, hành trình về sau thuận lợi hơn rất nhiều, mặc dù ở trong rừng bị trì hoãn không ít thời gian, nhưng bọn họ vẫn thuận lợi tới được mục tiêu ngày đầu tiên — bình nguyên Nica. Thời điểm nhóm người An Nhiên đến, đã có hai dong binh đoàn hạ trại ở đó.

Hết chương 198 + 199

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro