200 + 201

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi đầu là đoàn dự bị, đoàn quý tộc đệ nhất tìm một địa thế bằng phẳng chuẩn bị hạ trại, cửa tiện hành khí đã kéo ra, thành viên đoàn chủ lực cùng Tiết Như Nguyệt khiến chiến sĩ thú nhân đoàn dự bị II sinh ra bóng ma tâm lý lần lượt đi xuống.

"Phi thú nhân nghỉ ngơi tại chỗ, chiến sĩ thú nhân bước ra khỏi hàng, chuẩn bị hạ trại!" Người lên tiếng là Lô mập mạp, An Nhiên nói, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ làm đoàn trưởng, chỉ cần bảo vệ tính mạng mọi người lúc cần thiết, còn y là một phi thú nhân, ra lệnh cũng không thể trung khí mười phần như thú nhân, nên công việc này liền do Lô mập mạp tạm thay thế.

Tất cả người của đoàn dự bị đều biết, đoàn chủ lực có ba đầu lĩnh, không quan tâm bọn họ đưa ra đề nghị không đáng tin cỡ nào, đoàn viên nhất định đều phải tiếp nhận, ba người này chính là đoàn trưởng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, tổng quản hậu cần An Nhiên, thống chiến Lô mập mạp. Tuy rằng bối cảnh những người khác trong đoàn chủ lực so với ba người này cũng không nhỏ, nhưng uy nghiêm lại hoàn toàn không thể đấu cùng bọn họ.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn tốt, hắn đại biểu thay thế cho mặt tiền của đoàn quý tộc, có thể nói, trong mắt người ngoài, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chính là đoàn quý tộc đệ nhất, tuy rằng là thế, nhưng hắn cũng không dễ nhúng tay vào việc vặt bên trong đoàn. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là bị An Nhiên đẩy lên mặt nước, không phải hắn cũng không được, nhưng những thứ nham hiểm kia lại không phải hắn có thể nghĩ đến.

Lô mập mạp là gian thương, tồn tại của hắn khiến đoàn quý tộc đệ nhất tối đa hóa lợi ích.

Về phần An Nhiên, không chỉ thống lĩnh bộ phận hậu cần, mà trong dong binh đoàn khi làm ra mỗi một quyết định đều phải có sự gật đầu của y.

Lúc này, Lô mập mạp đã lên tiếng, đoàn viên trong nhóm đương nhiên phải nghe, bọn họ chuẩn bị hạ trại tại chỗ, An Nhiên cũng làm che chắn rồi lấy tổ hợp lều trại từ trong không gian ra. Hai mươi đỉnh lều này là tâm huyết của Văn Nhân Nhạc, tiêu phí hết toàn bộ thời gian hai ngày. Thẳng đến sáng sớm ngày 16 tháng 3 mới có thể làm xong.

"Là đám nhãi con nào? Sao không qua chào hỏi một tiếng." Thanh âm trung khí mười phần truyền đến, lúc này trời đã hoàn toàn biến đen, An Nhiên vẫn thấy rõ bộ dạng của hắn. Người đến là một đại hán râu quai nón.

Y thoáng cảm nhận một chút năng lượng của người này, so với Tần Mộ Ngôn, Quân Thiển Tây chỉ hơi thấp hơn một chút, nhưng so với Cố Viêm lại cao hơn không ít. Nhìn hắn đi đường hổ sinh khí thế, bộ dáng nói chuyện trung khí mười phần, là một người cương ngạnh. Chỉ sợ đây là quản sự của đại đoàn nào đó. An Nhiên cùng Lô mập mạp trao đổi một ánh mắt, Lô mập mạp liền tiến lên phía trước một bước, chắp tay nói: "Dong binh đoàn Thảo Nê Mã ở đây hạ trại, không biết các hạ là ai?"

Dong binh đoàn Thảo Nê Mã?

Đại hán ngẩn người, mới kịp phản ứng, bọn họ chính là nhân vật chính được đề cập nhiều nhất hiện tại ở Đế Đô – đoàn quý tộc đệ nhất. Lại nhìn chiến sĩ thú nhân trong đoàn, cả đám đều còn rất trẻ. Đặc biệt đứng bên cạnh tiện hành khí, anh tuấn khí vũ hiên ngang, đều nói chủ lực đoàn quý tộc đệ nhất có 10 vị, thoáng mắt nhìn, hẳn là không sai.

"Anh hùng xuất thiếu niên, đoàn quý tộc đệ nhất quả nhiên không giống người thường." Hừ hừ, An Nhiên vốn cho rằng người này thành thật, không nghĩ tới, vừa mở miệng liền cong cong vẹo vẹo, còn không giống người thường. Thần tiên phóng thí sao. "Khách khí khách khí."

Đại hán vốn tưởng rằng những đứa nhỏ thú nhân có xuất thân tốt này, nhất định sẽ tuổi trẻ khí thịnh, nói mấy câu liền đem cả đám khen đến hôn mê, sau đó sẽ lặp lại lời khách sáo. Bởi vì người trẻ tuổi chưa tiếp xúc nhiều với xã hội là dễ xúc động nhất. Nhưng sự tình từ lúc bắt đầu đã phát triển lệch khỏi quỹ đạo mà hắn dự đoán trước đó. Trừ bỏ vài vị đoàn chủ lực bên cạnh tiện hành khí ra thì hai trăm người còn lại của đoàn dự bị đều bận rộn với việc trong tay mình, không một ai phản ứng lại với hắn.

Làm một chiến sĩ thú nhân trường kỳ bị vây trong trung tâm quyền lực, trên mặt đại hán râu quai nói có chút không nén được giận.

Hắn ở trong lòng nghi ngờ, con cháu quý tộc sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Bọn họ không phải là những kẻ hay xúc động, để ý mặt mũi, chuyên gây chuyện nhất sao?

Lô mập mạp không biết suy nghĩ trong lòng hắn, trên khuôn mặt tràn đầy thịt mỡ cười như phật Di Lặc. Bị đám người Lô mập mạp cười tủm tỉm nhìn, đại hán râu quai nón chỉ cảm thấy cả người phảng phất như bị nhìn thấu.

"Viêm Mục của Chích Diễm đoàn, không biết các hạ xưng hô thế nào."

Chích Diễm đoàn.

Dong binh đoàn đệ nhất Nam đại lục.

Hình thức vận hành của Chích Diễm đoàn cùng Hàn Băng đoàn giống hệt nhau, Hàn Băng đoàn họ Tần, mà Chích Diễm đoàn họ Viêm. Toàn bộ là xí nghiệp gia tộc, boss là gia chủ Viêm gia – Viêm Liệt. An Nhiên bởi vì tuyên bố nhiệm vụ hộ tống trong rừng Khiếu Nguyệt mà ngoài ý muốn biết được Viêm Tẫn chính là thiếu chủ của Chích Diễm đoàn.

Viêm Mục vừa báo tên, An Nhiên liền nhớ đến sự việc này, mặc dù có Vệ Tuyển Dương đâm chọc ở phía trước, nhưng đây cũng không phải là một thể nghiệm vui vẻ gì. An Nhiên nhìn Viêm Mục, như có chút đăm chiêu. Mà Lô mập mạp sau một giây kinh ngạc, liền cười ha hả tiến lên tiến đón, "Đại danh Viêm Mục các hạ, tựa như sấm đánh bên tai. Ta là bộ trưởng thống chiến của dong binh đoàn Thảo Nê Mã, kẻ hèn họ Lô."

Họ Lô này, tại Đế Đô cũng là một họ có tiếng, chỉ đứng sau cửa hàng thương nhân đệ nhất. Nghe đồn Lô Trọng Lâm tại tuổi trung niên mới có được đứa con của mình, đặt tên là Lô Thiên Thiên, cưng chiều hết mức có thể. Địa vị đoàn quý tộc đệ nhất, không đủ để Viêm Mục hoàn toàn nắm giữ hết được tên tuổi của mỗi người trong đó. Bọn họ chỉ biết là, đoàn trưởng đoàn quý tộc đệ nhất là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ của Ngũ Thập Lam gia tại Bắc đại lục, ngoài ra còn có, hai anh em nhà Văn Nhân, đệ nhất thiên tài Quân Thiển Tây cùng đoàn tinh anh Cố gia.

Dù Lô mập mạp có tham gia chọn lựa tại Đế Đô nhưng với danh hiệu "Nguyên lão dong binh đoàn", ngược lại không có bao nhiêu người nhận thức.

Viêm Mục dừng một chút, không xác định hỏi, "Lô Thiên Thiên?"

Khuôn mặt của Lô mập mạp nhanh chóng hóa đá, rạn nứt. Ai chẳng biết Bàn ca có hai đại kị: Thứ nhất, không thể gọi hắn là mập mạp chết bầm; thứ hai, không thể gọi tên hắn, cũng chính là Lô Thiên Thiên.

"Phốc!" Văn Nhân Hạo trực tiếp không nể mặt cười ra tiếng, nếu là bình thường, Lô mập mạp khẳng định đã cuồng bạo, nhưng, tình huống hiện tại, hắn đang đại diện cho cả dong binh đoàn.

Đoàn quý tộc đệ nhất Nam đại lục vs Dong binh đoàn đệ nhất Nam đại lục.

Dưới ánh nhìn của mọi người, kết quả gần như bị trì hoãn. Dong binh đoàn vừa thành lập một tháng của ngươi sao có thể cùng Chích Diễm đoàn đối chọi? Dựa vào điều gì? Khí chất quý tộc sao? Thứ kia cũng chỉ có quần chúng vô tri thôi. Dù sao cánh tay có làm gì cũng không thể quá bắp đùi.

Bọn họ cần mai phục, chờ trong trận tranh tài giữa lính đánh thuê mới phô diễn thực lực. Nên trước đó, không thể gây chuyện. Về điểm này, An Nhiên đã nhấn mạnh rất nhiều lần, Lô mập mạp nằm trong tầng lớp cao tầng của dong binh đoàn, so với ai khác càng rõ điều này hơn.

Hắn cắn răng nhịn xuống, cương ngạnh gật đầu đồng ý.

"Ta cùng lão Lô có chút giao tình, Thiên Thiên ngươi còn nhỏ tuổi nhưng đã lên làm lãnh đão của Bộ thống chiến trong đoàn quý tộc đệ nhất, con cháu Lô gia quả nhiên không phải tầm thường." Thiên Thiên, Thiên Thiên, không gọi như vậy sẽ chết sao? Làm cái gì chứ?

Lô mập mạp rất muốn mắng cha. Viêm Mục lại phảng phất như hoàn toàn không chú ý tới gân xanh Lô mập mạp đã nổi lên, hắn lấy một loại tư thái trưởng giả nói: "Chích Diễm đoàn chúng ta đóng quân ở phụ cận, còn có Tử Kinh Hoa quân đoàn. Thiên Thiên hiền chất sao không cùng nhau đến."

ORZ......

Chích Diễm đoàn đệ nhất Nam đại lục.

Tử Kinh Hoa quân đoàn đệ ngũ Nam đại lục.

Hai nhà này sao lại đi cùng nhau?

Lại nói lời này của Viêm Mục. Ở mặt ngoài là bắt cầu quan hệ mời Lô mập mạp, nhưng trên thực tế, ai cũng đều rõ hắn là mượn cây cầu này để kết nói với đoàn quý tộc đệ nhất phía sau Lô mập mạp. Đi hay không đi? Lô mập mạp còn đang do dự. An Nhiên đã trạc trạc ngón trỏ vào lưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhíu mày. Quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Ý tứ rất rõ ràng: Hồng Môn Yến thì sao? Cứ đi!

Không phải An Nhiên tự phụ, mà chuyện này y thấy rất rõ, đã đến nước này cũng không phải do bọn họ cự tuyệt là được, cự tuyệt chính là đánh vào mặt mũi hai đại dong binh đoàn. Tuy rằng hạ trại cùng một chỗ với Chích Diễm đoàn Tử Kinh Hoa quân đoàn rất không được tự nhiên, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn. Tranh đấu chưa bắt đầu, bọn họ còn chưa tới được Tập Nhật thành. Không thích hợp để thể hiện tài năng.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thản nhiên mở miệng: "Viêm Mục các hạ đã thịnh tình hỗ trợ, nếu vẫn cự tuyệt, vậy chúng qua – dong binh đoàn Thảo Nê Mã quá không hiểu lý lẽ rồi. Bàn ca, phân phó xuống, mọi người chuẩn bị, cùng di chuyển với Viêm Mục các hạ."

Lô mập mạp không chút suy nghĩ chấp hành mệnh lệnh của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, An Nhiên đã từng nói, không cần biết đúng sai, ra bên ngoài, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nói gì chính là cái đó, dong binh đoàn cần hắn làm đại diện. Viêm Mục vốn cho rằng Lô mập mạp sẽ cự tuyệt. Từ lúc hắn gọi tên Lô mập mạp ra, sắc mặt đối phương đã không dễ nhìn. Không nghĩ tới, thanh niên này chỉ nói một câu liền có thể thay đổi. "Vị các hạ này?"

"Đoàn trưởng tệ đoàn — Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ."

Chỗ An Nhiên bọn họ hạ trại vốn cách nơi đặt chân của hai đại đoàn không xa. Nên cũng không cần biến thành thú hình, đi bộ ba phút là đến. Thẳng đến khi khu hạ trại hiện ra trước mắt. Có thể rõ ràng nhìn ra được phân ra hai nhóm người, mỗi người đều kéo lều, làm lửa trại. An Nhiên liếc mắt liền thấy được ngay trung tâm có một thú nhân khá quen thuộc.

Viêm Tẫn.

Người của hai đại đoàn cũng chặt chẽ chú ý hướng đi bên này, cơ hồ là đoàn quý tộc đệ nhất vừa lộ diện liền hấp dẫn ánh mắt thành viên hai đại đoàn, trong đó bao gồm Viêm Tẫn. Lúc đầu đoàn dự bị tiến hành mở đường, sau khi đến nơi, hai đoàn dự bị đều tản ra chuẩn bị hạ trại, thành viên đoàn chủ lực đi phía sau cứ thế liền hiện ra.

Cơ hồ là đồng thời, Viêm Tẫn cũng thấy được An Nhiên.

Hai mắt hắn trừng lớn, không thể tin nhìn về phía An Nhiên. Viêm Tẫn đối với An Nhiên có một loại tình cảm cực kỳ phức tạp. Cùng lúc, hắn vô cùng hoài niệm mỹ thực nấu nướng của An Nhiên, về phương diện khác, hắn lại hận không được một phen xé xác An Nhiên.

Theo An Nhiên, Viêm Tẫn đối với y không phải người quan trọng. Nhưng đối với Viêm Tẫn mà nói, từ lúc An Nhiên bắt hắn lập xuống thú chi khế ước, đã đem mặt hắn giẫm đạp trên đất, nếu hắn có thể nhịn, hắn chính là con y.

Thân là thiếu chủ Chích Diễm đoàn, Viêm Tẫn đi đến chỗ nào không phải nhận hết lời ca tụng, trao đổi với hắn đều là loại dễ nghe, cũng chỉ có An Nhiên, hành vi ngày ấy của y nghiễm nhiên trở thành một cái gai trong lòng Viêm Tẫn mãi vẫn không thể nhổ, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, cố tình lại không thể làm gì khác, thú chi khế ước đối với thú nhân tuyệt đối có lực ước thúc, hắn không dám mang theo người tìm An Nhiên trả thù, thậm chí cũng không dám hé ra bất cứ bí mật gì liên quan đến An Nhiên.

Cảm giác này, rất con mẹ nó nghẹn khuất.

Chỉ là như vậy ngược lại khá tốt, mỹ thực An Nhiên làm ra tựa như thuốc phiện từng chút một ăn mòn nội tâm hận ý của hắn. Cho tới bây giờ, hắn thậm chí không thể xác định bản thân đối với An Nhiên đến cùng ôm theo ý nghĩ gì? Không muốn để y chết, cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho y như vậy.

Đây gọi là gì chứ?

Viêm Tẫn quả muốn quất chết bản thân, con bà nó đồ bất lực, không tiền đồ.

An Nhiên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Viêm Tẫn lúc xanh lúc trắng, dù y còn chút ấm ức cũng tiêu tán, sau sự kiện kia, người này hiển nhiên so với y càng thêm không được tự nhiên, đường đường chiến sĩ thú nhân thiên giai, lại bị phi thú nhân như y uy hiếp lập xuống thú chi khế ước, hắn lại không dám mất mặt thêm. Tự nhiên, An Nhiên cũng cảm thấy thoải mái.

Viêm Mục cười ha hả đi đến nơi hạ trại hiện tại của Chích Diễm đoàn, cuộc tranh tài giữa lính đánh thuê Nam Bắc đại lục đối với mỗi một dong binh đoàn mà nói đều rất quan trọng, Chích Diễm đoàn trên dưới đều đồng lòng [mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng], do đoàn trưởng Viêm Liệt mang đội, toàn bộ đoàn tinh anh đều tham gia. Không thể nói là không xem trọng.

"Đại ca!"

"A Mục đệ đã quay lại, tình huống thế nào?" Viêm Liệt cùng Viêm Mục là thân huynh đệ, Viêm Mục tuy rằng thiên phú bình thường, tu luyện đến nay cũng chỉ mới địa giai trung cấp, so với người mới tiểu bối cũng không thể sánh bằng, nhưng điều này cũng không gây trở ngại tình cảm giữa hai huynh đệ họ. Viêm Liệt rất coi trọng Viêm Mục. Vì thế, tuy rằng cấp bậc chiến sĩ của Viêm Mục không cao, nhưng trong Chích Diễm đoàn lời nói của hắn rất có trọng lượng.

"Là tụi nhỏ đoàn quý tộc đệ nhất. Ngũ Thập Lam gia tự mình mang đội."

"Nga?" Trước mắt Viêm Liệt sáng lên, đoàn quý tộc đệ nhất là gì, hắn không để tâm. Thế giới lính đánh thuê khá bất đồng, không phải chỉ dựa vào thân phận quý tộc là có thể giải quyết. Viêm Liệt để ý chính là thái độ của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Không chỉ Viêm Liệt, ánh mắt của tất cả dong binh đoàn trên Nam đại lục đều đang dõi theo hắn.

Con cháu của Ngũ Thập Lam gia Bắc đại lục, đến cùng là muốn làm gì?

Làm gì ư?

Nếu để Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ biết suy đoán của chúng đoàn trưởng, nhất định hắn sẽ hảo tâm nói cho mọi người nghe, hắn kỳ thật gì cũng không muốn, thầm nghĩ mỗi ngày chỉ cần có thịt ăn là được.

Viêm Liệt đã từ trong đội ngũ Chích Diễm đoàn đi ra.

"Nguyên lai là các huynh đệ của đoàn quý tộc đệ nhất, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Ta là đoàn trưởng của Chích Diễm Đoàn – Viêm Liệt." Huynh đệ Viêm gia sao lại cùng một đức hạnh thế này? Nhìn hán tử cao lớn săn chắc, nhếch miệng cười, so lão cúc hoa tức giận còn muốn tởm hơn. Đoàn trưởng đối phương đã ra, dựa theo lý giải của đại lục, thủ lĩnh đối thủ lĩnh, chốt thí đối chốt thí. Lô mập mạp đương nhiên không thể tùy ý mở miệng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ gật đầu bình tĩnh tiếp nhận lời ca tụng củaViêm Liệt, hắn từ trong đội ngũ dong binh đoàn đi ra, "Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hạnh ngộ."

Giả vờ! Tiếp tục giả vờ nha!

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ như vậy. Rất dọa người, không hổ là người từ gia tộc lánh đời đi ra, tuy rằng mù đường, lúc ăn thịt cũng không có tốt chất, nhưng hiện tại vẫn có vài phần tư thế. Tỷ như giờ phút này, toàn bộ chiến sĩ thú nhân của Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn đều có thể cảm nhận được trên người Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đang không ngừng phóng xuất ra khí thế cuồn cuộn.

Tất nhiên, đây là dưới ảo giác lo lắng cẩn thận của bọn họ, những chiến sĩ thú nhân này, thật sự là quá coi trọng chuyện Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ làm, không quan tâm là ai, không quan tâm hắn làm gì, khi hắn dính vào cái gọi là thần thoại vô hạn, lúc ngươi nhìn hắn sẽ cảm thấy cùng người thường không giống.

Đổi cách nói khoa học hơn, thì đây chính là ý thức năng động.

Về phương diện khác, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không cố ý che dấu khí tràng bá đạo của thú nhân Hồng Mông kì.

Viêm Liệt nghiêng đầu qua hướng khác, liếc mắt nhìn con mình, Viêm Tẫn không tình nguyện đi đến bên người ba hắn, "Chích Diễm đoàn, Viêm Tẫn." Nói như thế, bản thân hiển nhiên không có vấn đề, cái tên Viêm Tẫn kèm theo Chích Diễm Đoàn đã truyền khắp toàn bộ Nam đại lục.

Đáng tiếc, hắn gặp phải Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Chuyện kia của An Nhiên cùng Vệ Tuyển Dương, Viêm Tẫn, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã sớm bị bắt hiểu rõ mọi việc. Cái này tính ra lại may cho Cố Viêm ngu ngốc kia, trước khi bọn họ gặp được Sư Vương đoàn trong chi địa truyền thừa tại Sư Vương mộ, Cố Viêm đã trực tiếp đem mười tám đời tổ tông của Vệ Tuyển Dương mắng một lần. Vốn, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đối việc này một chút hứng thú cũng không có, hắn không muốn nghe, cũng bị bức bách nghe. Cố Viêm thật sự không phải một người có thể nghe vào ý kiến người khác, một hơi nghẹn trong bụng, hắn không nói là không vui.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ từ miệng Cố bánh bao biết được Viêm Tẫn, nên chuyện xưa giữa Vệ Tuyển Dương cùng An Nhiên cũng không thể không biết.

Hắn vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, giao tình của hắn cùng An Nhiên, còn chưa đủ để hắn chủ động tính sổ giúp An Nhiên chuyện này. Không thể chủ động còn không có thể bị động ư? Đây không phải cơ hội đã đến rồi sao.

Viêm Tẫn tự mình đưa tới cửa, không chèn ép hắn một chút thật sự xin lỗi với cơ hội ngàn năm một thuở này! Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ xoay qua, nhìn Lô mập mạp mờ mịt hỏi: "Viêm Tẫn là ai? Rất nổi danh ư? Chưa từng nghe qua."

......

An Nhiên thật muốn cất tiếng cười to, biết rõ Viêm Liệt là đoàn trưởng Chích Diễm đoàn, hắn còn hỏi Viêm Tẫn là ai? Có thể khiến Viêm Liệt giới thiệu trước mặt thú nhân Hồng Mông kì, không có chút quan hệ nào sao được, dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết, Viêm Tẫn là con của Viêm Liệt.

Thiếu chủ Chích Diễm đoàn thế nhưng bị người đùa cợt thành ra vậy. Không thể nhịn được nữa, Viêm Tẫn một hơi phát tiết không được, bên tai đã nghẹn đỏ rực. Hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi người trong ba đại dong binh đoàn đang nhìn hắn chê cười, phảng phất như đã nghe được thanh âm nghị luận, "Chỉ là thiếu chủ dong binh đoàn, có tư cách gì xuất hiện trước mặt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ các hạ chứ." Viêm Tẫn muốn phát tác, ngay lập tức đã bị ba hắn áp xuống.

"Đây là khuyển tử Viêm Tẫn. Các hạ ở Bắc đại lục quá lâu, chắc chưa nghe nói qua."

Quả nhiên là đoàn trưởng dong binh đoàn đệ nhất, rất có khí độ. An Nhiên ở trong lòng yên lặng tán thưởng một câu, Viêm Tẫn so ba hắn thật sự kém nhiều lắm.

Viêm Liệt là người có nhãn lực, cũng nhìn ra Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không muốn nhiều lời, chỉ nói nếu đoàn quý tộc đệ nhất gặp phải vấn đề gì, có thể tìm hắn, tại Nam đại lục, không ai dám bỏ qua mặt mũi Chích Diễm đoàn.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ gật đầu, lần đầu tiếp xúc của hai đoàn trưởng đến đây chấm dứt, Viêm Liệt quay lại trước lửa trại Chích Diễm đoàn ngồi xuống, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng trở lại đội ngũ chủ lực của dong binh đoàn nhà mình.

An Nhiên đã đem hai mươi đỉnh lều từ trong không gian lấy ra đặt trên tiện hành khí, nhét nhét, mới đặt xuống hết được. Hạ trại là gì. Chính là thuộc về phạm vi hậu cần quản hạt, cần chính An Nhiên an bài, y cũng không thể để Lô mập mạp thay thế chỉ huy. Chuyển một lần về sau lại phiền toán.

"Toàn viên chú ý, chiến sĩ đoàn I ra ngoài săn bắn nhặt củi, chiến sĩ đoàn II lưu lại hạ trại. Phi thú nhân nghỉ ngơi tại chỗ." An bài công tác ngay ngắn có trật tự, Quân Thiển Tây mang theo chiến sĩ đoàn I đạp bóng đêm săn thú. Trước mặt nhiều người ngoài như vậy, lấy đồ từ trong không gian ra rất nguy hiểm, Cố Lễ mang theo chiến sĩ đoàn II đem lều trên tiện hành khí lấy xuống. "Thứ này dùng như thế nào?" Được biết đến với danh xưng không gì không làm được, đoàn tinh anh Cố gia trực tiếp há hốc mồm.

Bọn họ thậm chí còn không biết mục đích An Nhiên để bọn họ đem đống gậy vải vóc này dời xuống để làm gì.

Không phải muốn hạ trại sao?

An Nhiên hướng Văn Nhân Nhạc bĩu môi, "Nhạc Nhạc, triển lãm cho bọn họ biết phát minh của ngươi đi nào."

Nói đến phát minh của mình, Văn Nhân Nhạc cao hứng tựa như lúc ăn thịt vậy, tuy rằng những ý tưởng này đều do An Nhiên đề suất. Nhưng An Nhiên đã từng nói, nếu không có tính năng động của Văn Nhân Nhạc, có ý tưởng cũng vô dụng. Dưới lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, Văn Nhân Nhạc hoàn toàn tự tin, toàn bộ đại lục Thú Nhân, trong lĩnh vực nghiên cứu phát minh này, tuyệt đối không có người thứ hai so với hắn càng chuyên nghiệp hơn.

Hắn tùy ý cầm ra một tổ lều, một bên vừa lắp ráp, một bên vừa giải thích.

Lúc đầu Cố Lễ không để trong lòng, đợi đến khi những linh kiện liên quan hoàn toàn lắp xong. Đắp vải lên, đem dây thừng cột lên. Đây còn không phải một phòng ở di dộng sao.

"Ngao ngao ngao ngao......" Cố Lễ kéo đoàn tinh anh Cố gia vây quanh lều trại vài vòng, miệng đầy từ ngữ ca ngợi, "Giỏi lắm. Văn Nhân Nhạc ngươi hay lắm, thứ này mà ngươi cũng có thể làm ra."

Văn Nhân Nhạc cũng rất cao hứng, gương mặt xinh đẹp đều cười đến nở hoa. "Đâu có đâu có, đều là công lao lãnh đạo của ta hết." Lãnh đạo là ai, đương nhiên chính là tổng quản hậu cần An Nhiên, Văn Nhân Nhạc chính là chung thân bán đứt, cấp dưới trực thuộc.

Có thể được chọn vào dong binh đoàn Thảo Nê Mã, đều là người thông minh, Văn Nhân Nhạc chỉ biểu diễn một lần, chiến sĩ thú nhân đoàn II đã bắt đầu hành động, hai người một tổ, rất nhanh đã đem những bộ lều còn dư dựng lên hoàn tất. An Nhiên rất vừa lòng, Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn còn lại đều trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ đều dùng vải buộc trên các tàng cây che chắn, mà toàn bộ khu này đều là bình nguyên, không có cây cối gì, hai đại đoàn đều chỉ có thể trải qua một đêm lấy trời là chăn, lấy đất làm chiếu, không nghĩ tới, đoàn quý tộc lại có thể sử dụng biện pháp như vậy để dựng lều.

Bọn họ chỉ biết là dùng gậy dựng lều dễ di chuyển, không nghĩ tới thứ lều này không phải phòng ở không, mà còn có thể tùy ý tháo dỡ, lúc cần dựng lên, không cần dỡ xuống, rất tiện lợi.

Thời điểm toàn bộ lều đã dựng xong, chiến sĩ đoàn I cũng mang theo con mồi trở về. Tay trái mỗi người đều có một đầu thú để nướng, tay phải một bó củi. Con mồi cùng củi khô đều đã có, phi thú nhân liền bắt tay vào xử lý, đại lục Thú Nhân không có thứ tiên tiến như bật lửa, nên lúc không có bếp năng nguyên sử dụng, chỉ có thể dùng đá đánh lửa.

Kỹ thuật nướng thịt của phi thú nhân dong binh đoàn quả thật đề cao không ít, tuy rằng vẫn còn kém An Nhiên, nhưng vẫn có thể được gọi là mỹ vị. Nhưng cả bọn đều chưa trải nghiệm, là phi thú nhân trong gia đình quý tộc được nuông chiều từ bé, có bao giờ biết cái gọi là đá đánh lửa đâu?

Hai mươi phi thú nhân lại gần đống củi làm nửa ngày, cũng không thể châm lửa, trên tay lại tạo thêm vài bong bóng nước. Hai đại đoàn chiến sĩ thú nhân vẫn một mực chú ý tình huống bên này, nhìn bọn họ không thể đánh lửa, chiến sĩ thú nhân tốt bụng liền cầm đuốc tiến tới. Mà chiến sĩ thú nhân tốt bụng này chính là Viêm Tẫn. Chỉ có chính hắn biết, hắn tuyệt đối không phải tự nguyện, là bị ba mình đá tới.

An Nhiên vốn đang vui vẻ xem cả đám luống cuống tay chân, Viêm Tẫn lại muốn đến hỗ trợ, định mượn cơ hội này cùng đoàn viên nhà mình thiết lập quan hệ tốt, tạo hình tượng tốt đẹp ư, như vậy sao được? "Khụ khụ, tất cả đều tránh ra, ta đến." An Nhiên đi qua, đã có vài phi thú nhân chủ động đem đá đánh lửa đưa qua, An Nhiên cũng không nhìn đá đánh lửa trong tay bọn họ, đứng ở nơi cách đống củi khô cỡ một mét.

"Nhanh tránh ra." Y lại nhắc nhở một câu, nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, một chuỗi tiểu hỏa cầu liền phóng xuất. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ như nhớ tới cái gì, quay đầu vừa thấy, ôm trong lòng An Nhiên rõ ràng chính là [Bản chép tay Thụy Hi Nhĩ]. An Nhiên đã rất lâu không đem thứ này lấy ra, lâu đến độ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ suýt nữa quên mất uy lực của nó.

Đối với mọi người khi thấy sự kiện này, trừ bỏ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Tần Mộ Ngôn, Cố Viêm vẫn rất bình tĩnh ra, mọi người khác, đều nhìn về phía An Nhiên, trong mắt nhiều thêm một phần suy nghĩ. Đoàn quý tộc đệ nhất vẫn còn khá tốt, lúc đầu có chút ngoài ý muốn, nhưng cơ bản bọn họ đều bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, nhất là nhóm phi thú nhân trong đoàn. Trong nháy mắt, bọn họ tựa như nhìn thấy được hy vọng mà phi thú nhân đã tìm rất lâu trên người An Nhiên.

"Tổng quản! Tổng quản !"

"Tổng quản ngài thật trâu!"

"Tổng quản, ta muốn làm chiến sĩ thú nhân đem ngài cưới về."

"Ngươi cút qua một bên. Tổng quản là của mọi người ......"

An Nhiên đã làm tốt chuẩn bị ứng đối với việc bọn họ làm khó dễ, nhưng bọn họ cái gì cũng không hỏi, cười đùa đem việc này cứ thế cho qua. An Nhiên nhìn Viêm Tẫn đi tới nửa đường nhưng trên mặt đầy khiếp sợ. Đối với hắn khinh miệt nở nụ cười. Nhân tài nào đoàn quý tộc đệ nhất cũng có, không cần một tên giả hảo tâm.

Lúc đám phi thú nhân lấy đá đánh lửa, Ngô Nhị Cẩu đã đại phát thần uy xử lý vài đầu dã thú. Nơi này là thảo nguyên. Ngưu thú dương thú tương đối nhiều, Ngô Nhị Cẩu đối với những loại này đặc biệt thuần thục. Vào tay rất nhanh, đợi đến khi lửa được đốt lên, hắn đã xử lý xong vài đầu thú. An Nhiên cũng đã dạy cách nướng cho phi thú nhân trong đoàn.

Đổi thành dê nướng nguyên con bê thui nguyên con cũng là na ná như vậy.

Bản thân đoàn dự bị mang theo phối liệu ước chừng cỡ một tuần, bữa cơm này, hoàn toàn do phi thú nhân đoàn dự bị phụ trách, An Nhiên bỏ mặc hoàn toàn. Nói bỏ mặc cũng không đúng, phải chuẩn bị thức ăn cho hai trăm người tuyệt đối là một công trình lớn. An Nhiên cũng ngại làm bọn họ tăng thêm gánh nặng, trong không gian của y dự bị rất nhiều thức ăn chín chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, An Nhiên kêu An Kì, Văn Nhân Hạo cùng Phàn Lận quay lại tiện hành khí, y từ trong không gian lấy ra hai nồi canh móng heo đậu tương lớn, lại thêm hai lớn nồi cơm trắng.

Com trộn với canh, là thứ ngon nhất.

Canh móng heo toàn bộ đều là vị thịt, cũng không sợ những thú nhân này ăn không vô.

Thành viên đoàn chủ lực đều ngoan ngoãn đem tô cơm của mình lấy ra, cho vào trước nửa tô canh móng heo, mỗi tô được một móng, sau đó cho thêm cơm trắng vào tiếp. Trộn ăn với nhau. Bữa cơm này, lượng thịt không nhiều, so với đoàn dự bị dê nướng nguyên con bê thui nguyên con, thật sự là quá ít. Nhưng hương vị của canh móng heo, cho dù không phải dê nướng nguyên con bê thui nguyên con như phi thú nhân đoàn dự bị làm thì vẫn có thể sánh bằng.

Mùi thịt nồng đậm, thật mỹ vị!

Ăn cơm chan canh đến loại cảnh giới này, thật là không tệ.

Tần Mộ Ngôn không ăn thịt, bữa tối cần chuẩn bị riêng, chuyện này trước khi xuất phát An Nhiên cũng đã cân nhắc qua, y làm đủ phân lượng thức ăn cho Tần Mộ Ngôn từ Đế Đô đến Tập Nhật thành, dã ngoại hơi chật vật, đợi đến khi vào Tập Nhật thành hết thảy đều dễ nói hơn. Tần Mộ Ngôn là canh rau dưa bí đỏ, phân lượng cùng thú nhân đoàn chủ lực khác là giống nhau.

Nhìn các thành viên đoàn chủ lực ăn vui vẻ, An Nhiên cũng cao hứng, y có cấp cho đoàn viên mỗi người vài cái bánh bao thịt, cho Tần Mộ Ngôn hai trái bắp.

Canh súp cũng tốt, nướng nguyên con cũng được, so sánh với hai đại đoàn còn lại, cuộc sống đoàn quý tộc đệ nhất thật sự là quá tốt đẹp. Đặc biệt so với Chích Diễm đoàn – dong binh đoàn đệ nhất Nam đại lục, ăn gì nào? Thịt hầm mùi vị nhạt nhẽo, thịt nướng thì trắng bệch, so với thức ăn đoàn dự bị bên này của An Nhiên còn tệ hơn.

Người so với người tức chết.

Sau khi trải qua sự kiện cây đuốc, Viêm Tẫn phẫn nộ lùi về, yên lặng ngồi trước đống lửa cắn thịt nướng nhạt nhẽo, hắn đã phi lễ chớ nhìn vô lễ chớ nghe, nhưng mùi thịt nướng cùng hương canh lại cứ liên tục không ngừng thổi tới. Viêm Tẫn nhớ lại lần đầu gặp An Nhiên trên tiện hành khí, cũng có rất nhiều mỹ thực, tựa hồ chỉ cần cùng y một chỗ, liền vĩnh viễn không lo ăn uống.

Nước miếng thú nhân hai đại đoàn tí tách rơi xuống, rất nhiều người sống nửa đời người cũng chưa được ăn thịt thơm như vậy, chỉ ngửi mùi thôi, đương nhiên bọn họ không thể thỏa mãn, rất nhanh, Viêm Mục tiến tới, đi cùng hắn còn có phó đoàn trưởng của Tử Kinh hoa quân đoàn – Diêm La.

Muốn từ trong tay chiến sĩ Hồng Mông kì chiếm được ưu việt, đây cơ hồ là việc không có khả năng, nhưng vì trấn an chiến sĩ trong đoàn, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì, dĩ nhiên, trong này còn có một phần thuộc về tư tâm của bọn họ, tại ngành ăn uống cực độ thiếu thốn của đại lục Thú Nhân, cám dỗ từ thức ăn ngon là thứ không ai có thể ngăn cản.

Hai tên này bay thẳng đến chỗ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đang ngồi.

Bọn họ so với ai cũng đều rõ hơn, chuyện trong dong binh đoàn, tất cả mọi người đồng ý cũng vô dụng, tất yếu phải là đoàn trưởng gật đầu, tuy rằng Viêm Mục càng muốn từ chỗ Lô mập mạp xuống tay hơn.

"Bạch Quỷ đội trưởng." Lúc này Tử Kinh hoa quân đoàn đã đi lên trước tiên.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi là ai?"

"Diêm La – phó đoàn trưởng của Tử Kinh hoa quân đoàn ra mắt Bạch Quỷ các hạ." Tử Kinh hoa quân đoàn? Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Diêm La một lúc lâu, bĩu môi nói, "Chưa từng nghe qua."

"Phốc!" Viêm Tẫn vui vẻ, rốt cuộc cũng có người cảm nhận được bi kịch của hắn rồi. Tự tin tràn đầy giới thiệu, trả lời lại khiến mặt mũi mất sạch, nếu là người khác, Viêm Tẫn còn không một tay đập chết hắn, đáng tiếc người nọ là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Toàn bộ giới trẻ đồng lứa trên đại lục, không có người nào có tư cách lên mặt trước Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Ít nhất trước mắt, một người cũng không có.

Viêm Tẫn đúng là bi kịch, hắn không phải người đầu tiên, và cũng sẽ không là người cuối cùng.

Ít nhất, hiện tại đã thêm một Tử Kinh hoa quân đoàn bồi hắn. Diêm La ở phương diện này tu vi có thể nói là cao hơn Viêm Tẫn, sau khi Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nói thế, hắn ngay cả một chút biến hóa nhỏ cũng không có, "Diêm La chỉ là một người thường, các hạ chưa từng nghe qua cũng không có gì kỳ quái."

"Nga? Người thường?" Quả thật là một tên biết ăn nói, khóe môi Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ khẽ nhếch, "Từ lúc nào, người thường cũng dám ở trước mặt ta tùy tiện làm càn!"

"Các hạ hiểu lầm, ta là thay thế Tử Kinh hoa quân đoàn đến."

Một khi bay lên cấp độ dong binh đoàn, có mấy lời không thể tùy tiện nói, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng hiểu điều này, hắn bĩu môi, "Ngươi nói."

"Chúng ta nghĩ muốn cùng Bạch Quỷ đoàn trưởng làm chút giao dịch. Trong cuộc thi giữa lính đánh thuê, bất kể gặp phải xung đột nào, Tử Kinh hoa quân đoàn chúng ta sẽ vô điều kiện duy trì đoàn quý tộc đệ nhất." Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ gật đầu, "Điều kiện này rất mê người, nói yêu cầu của các ngươi đi?"

Diêm La – người bị Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ làm bẽ mặt, bị Viêm Tẫn trào phúng lúc này lại không được tự nhiên mất một giây, hắn sờ đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Hy vọng Bạch Quỷ các hạ có thể đem thức ăn quý đoàn chia sẻ cùng chúng ta."

ORZ...... Nói lâu như vậy, lại là vì thứ này.

Đám thú nhân đoàn quý tộc đệ nhất rất thấu hiểu tâm tình lúc này của Diêm La, cũng đối với hắn thật sâu đồng tình, thú nhân đã rơi vào bẫy rập mỹ thực, thì thức ăn của Tổng quản đại nhân bọn họ làm là không thể tùy tiện ăn, chỉ cần ăn một lần, nửa đời sau đều sống chết bám theo.

Ngươi cho rằng, hết nghiện là xong. Không nên nghĩ thế, vì chỉ cần ăn một lần sẽ không thể dừng lại được.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nói: "Bộ trưởng ngoại giao là Văn Nhân Hạo, bộ trưởng hậu cần là An Nhiên, việc này ta mặc kệ."

Lúc này đáp, thật dứt khoát ! Thật nhanh lẹ!

Văn Nhân Hạo uống xong ngụm canh cuối cùng, ăn luôn hạt cơm cuối cùng, liếm sạch tô lớn của mình, sau đó ưu nhã đứng lên, phảng phất như hành động liếm tô như cẩu vừa rồi không phải là hắn. Tên này lại thể hiện ưu nhã tuyệt đối của đại quý tộc Đế Đô, thanh thanh cổ họng, chuẩn bị khai triển chính sách ngoại giao phong tao của mình. Nhưng từ xa đã nghe thấy một trận tiếng bước dồn dập chân truyền đến, đó là tiếng đàn dã thú chạy nhanh.

Toàn thể ba đại dong binh đoàn đều đề phòng, chuẩn bị chính diện đối địch, gần, càng lúc gần.

"Tần Thái – Hàn Băng đoàn!"

Tần Mộ Ngôn lặng lẽ nhăn mày, thần thú Arthes trên cao, hôm nay là cái ngày quỷ gì vậy, cuộc thi giữa lính đánh thuê đại lục Nam Bắc còn chưa bắt đầu, đã chuẩn bị cho bọn họ chiến đấu trong phạm vi nhỏ rồi ư?

Đại bộ phận Hàn Băng đoàn đã đến phía sau.

Xa xa, có người liền thét to: "Hàn Băng đoàn đã đến, lưu lại lều trại cùng thức ăn, những người không có nhiệm vụ mau nhượng bộ."

Ây ya, thức ăn? Lều trại?

Đây là nhằm vào đoàn quý tộc đệ nhất hô, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cười một tiếng, vận đủ năng lượng phát ra một tiếng: "Hàn Băng đoàn, lá gan không nhỏ!"

Hết chương 200 + 201

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro