202 + 203

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ờ thì cũng để phòng luôn nếu wp này bị sập thì mọi người biết chỗ kiếm ta để đọc truyện: Nhà của Hannah

Cái này ta chưa post, nhưng khi mất wp này ta sẽ post ^^, dặn trước thôi.

Cái gì mà Hàn Băng đoàn, có mà giặc cướp xuống núi thì có!

Không chỉ An Nhiên, toàn bộ thú nhân đang hạ trại của ba dong binh đoàn đều không thể hiểu nỏi, Hàn Băng đoàn sao có thể mặt dày nói ra những lời không đáng tin như vậy. Đừng nói là Hàn Băng đoàn, cho dù là Chích Diễm đoàn đứng đầu bảng, cũng không dám kiêu ngạo đến thế.

Bởi vì trên khối đại lục này, luôn sẽ có vài người ngươi không thể trêu vào.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ gầm một tiếng chấn thiên, âm thanh truyền ra ngoài lan ra rất xa, khí thế cuồn cuộn trực tiếp đem tên đang ầm ĩ của Hàn Băng đoàn đánh văng ra. An Nhiên nheo mắt, vừa vặn nhìn đến biểu tình có chút suy nghĩ của Tần Mộ Ngôn. Đây là công pháp viễn trình, tuy rằng mới thành hình, hiệu quả cũng chỉ giới hạn ở chấn nhiếp, nhưng không thể phủ nhận rằng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã đụng đến cánh cửa pháp tắc của nguyên tố.

Từ Hồng Mông kì đến Vương giai, chủ yếu nhất chính là phương thức biến chuyển thu phát.

Hàn Băng đoàn hoành hành trên Nam đại lục đã lâu, lần này coi như cắn phải xương cứng. Ầm ĩ nãy giờ là một phân đội trưởng của Hàn Băng đoàn, là người Tần gia, tiếng hét này của hắn, cũng do nhân vật trẻ tuổi dẫn quân của Tần gia — Tần Khiếu Thiên bày mưu đặt kế, không nghĩ tới, một chút liền phá hư chuyện.

Thời điểm còn chưa thoát ly khỏi Tần gia, Tần Mộ Ngôn đứng hàng thứ ba, còn lại Tần Khiếu Thiên là lão đại. Mà tình trạng bi thảm của Tần Mộ Ngôn tại Hàn Băng đoàn, cùng bắt nguồn từ thân phận con riêng của hắn, ngoài ra còn vì tu vi thiên phú của hắn trên phương diện đều toàn diện áp chế lão đại Tần Khiếu Thiên. Chính thất sinh lão đại lại bại bởi tiểu tam sinh lão tam, lẽ dĩ nhiên Tần Khiếu Thiên không thể nhịn người này.

Có câu nói: Trời không chiều lòng người.

Uổng phí Tần Khiếu Thiên sử nhiều thủ đoạn là vậy, nhưng cấp bậc chiến sĩ của Tần Mộ Ngôn cứ vùn vụt tăng lên, đặc biệt trong hai năm này, thế nhưng còn để hắn đột phá đến thiên giai. Trong khi người thừa kế chính quy của Hàn Băng đoàn chỉ mới xấp xỉ đột phá đến địa giai cao cấp. Thứ dã chủng bên ngoài Tần Mộ Ngôn dựa vào thứ gì mà lợi hại hơn hắn chứ.

Chèn ép cố ý của Tần gia đối với Tần Mộ Ngôn cho tới bây giờ vẫn chưa lúc nào dừng lại, nhiều năm như vậy đều vẫn thế, ngay tại thời điểm mọi người cho rằng Tần Mộ Ngôn vẫn sẽ im hơi lặng tiếng cả đời. Thì hắn lại bộc phát.

Lúc này, Tần gia cũng biết là chuyện xấu, phần lớn thành viên đã tới nơi hạ trại của ba dong binh đoàn. Một tiếng kia của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là đứng thực hiện tại chỗ, không ảnh hưởng đến bất kỳ người nào bên cạnh vì chính hắn đã cố ý khống chế. Hàn Băng đoàn ăn mệt, nhưng còn chưa biết đến cùng bọn họ đang đối mặt với ai. Sau khi Tần Khiếu Thiên nhìn hình thức hạ trại tạm thời, mới rõ ràng ba nhóm người:

Chích Diễm đoàn đệ nhất Nam đại lục;

Tử Kinh hoa quân đoàn đệ ngũ Nam đại lục;

Còn có cả một đám vô danh tiểu tốt.

Vị trí đứng của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nói ra khá khéo, Tần Khiếu Thiên chưa thấy qua hắn, cũng không ý thức được sự hiện hữu của hắn, dẫn đến toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị Chích Diễm đoàn hấp dẫn, hừ hừ. Khó trách có gan cùng Hàn Băng đoàn đệ nhị Nam đại lục phân cao thấp. "Nguyên lai là lão bất tử...... Hừ......" Tần Khiếu Thiên vừa muốn oán giận, đã bị Tần Thái vung tay đánh gãy.

"Viêm Liệt lão ca, mấy ngày không thấy, tu vi càng sâu. Chúc mừng, chúc mừng."

Hai lão hồ ly đấu cả một đời chẳng lẽ còn không biết trong lòng đối phương nghĩ gì? Nội tâm Viêm Liệt cảm thấy khá buồn cười, lúc này Tần Thái chịu thiệt, mắt nhìn cũng quá không tốt đi, hắn chẳng lẽ cho rằng Chích Diễm đoàn có người có tu vi bậc này? Tuy rằng là thế, nhưng Viêm Liệt cũng không lên tiếng nhắc nhở, một bên cười hắc hắc, một bên đáp lời: "Đâu có, đâu có. Tần lão đệ cũng là phong thái không giảm a!"

Bộ dạng này, chính là biểu thị cho Viêm Liệt hoàn toàn bỏ qua hai dong binh đoàn khác còn ở đây, nếu là bình thường, Tử Kinh Hoa quân đoàn khẳng định đã làm ầm lên. Thứ nhất thứ hai thì sao? Thứ năm cũng không kém, sao có thể để người bỏ qua như vậy! Nghĩ đến Tử Kinh hoa quân đoàn trước giờ đều áp dụng cách thức độc hành, luôn không nể mặt mũi cho các đại đoàn khác, Tần Thái lão đầu đặc biệt muốn áp chế.

Hắc hắc, đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Tần Thái một bên cùng Viêm Liệt đánh Thái Cực, một bên đợi Tử Kinh hoa quân đoàn nổi giận, nhưng đợi cả buổi vẫn không đợi được bọn họ tức giận.

Ai nói tính tình Boss Tử Kinh hoa quân đoàn bạo liệt, trong mắt không dung được dù chỉ một hạt cát, con bà nó bão cát đều đã đến, đại gia hắn sao còn chưa bùng nổ? Tần Thái là lão hồ ly, hắn ngụy trang rất khá, nhưng đám con cháu Tần gia nhát gan như thỏ đế lại không có được đạo hạnh như vậy, đoàn trưởng nhà mình cùng Viêm Liệt lão đầu không ngừng đánh Thái Cực, Tử Kinh hoa quân đoàn sống chết mặc kệ, còn một đoàn vô danh tiểu tốt không nổi danh, người ta ăn canh ăn thịt, rõ ràng là vui vẻ, Hàn Băng đoàn bọn họ chỉ có thể đứng cạnh chờ ư?

Đây coi là thứ gì chứ?

Sắc mặt Tần Khiếu Thiên rất khó coi, cố tình lúc này Diêm La của Tử Kinh hoa quân đoàn lại cười ra thành tiếng. Lão đại còn chưa lên tiếng, tiểu lâu la như ngươi lại dám lên mặt như vậy, trong nháy mắt Tần Khiếu Thiên liền bị chọc giận, hắn cho rằng người quát bọn họ là người của Chích Diễm đoàn, vì theo hắn nhìn, toàn bộ Nam đại lục cũng chỉ có Chích Diễm đoàn trước mặt mới có khí thế như thế. "Ngươi cười cái gì?" Tần Khiếu Thiên đen mặt chất vấn.

"Đáng cười mà!" Quy mô Tử Kinh hoa quân đoàn tuy rằng không lớn bằng Hàn Băng đoàn, nhiệm vụ lính đánh thuê cũng là chọn lựa để nhận, nhưng nói riêng về số lượng đoàn tinh anh, bọn họ cũng không sợ Hàn Băng đoàn. Một gia tộc với đám con cháu phách lối càn rỡ ghen tỵ anh tài giết hại người trong dong binh đoàn, thật sự không xứng với cái danh hiệu đệ nhị của Nam đại lục. Mục nát đến vậy, suy tàn là chuyện sớm muộn. Cố tình nhóm người này còn bị phong quang nhất hô bá ứng che mờ đôi mắt, hoàn toàn không thấy rõ được sự thật.

"Đệch! Ngươi cười cái gì?" Tần Khiếu Thiên cả giận nói.

Lúc này không chỉ có Diêm La, toàn bộ người của Tử Kinh Hoa quân đoàn đều cười ha hả lên. "Ngay cả sự thật còn không thấy rõ, đám người Hàn Băng đoàn các ngươi đều bị chim mổ mù mắt hết rồi?"

Khiêu khích! Trắng trợn khiêu khích! "Ngươi mới mù, cả nhà ngươi đều mù, cả đám dong binh đoàn đều mù!"

Ây ya, có thể a, cách nói yêu cầu độ khó cao thế mà hắn cũng biết.

Nháo đến phân lượng này, đoàn quý tộc đệ nhất lại mặc kệ sống chết rất không phúc hậu, có tầng quan hệ Tần Mộ Ngôn, bọn họ trước sau gì cũng phải cùng Hàn Băng đoàn khai chiến, không bằng vừa vặn bán cho Tử Kinh hoa quân đoàn một chút mặt mũi.

Việc này, làm phi thú nhân, An Nhiên xen vào không thích hợp. Lô mập mạp cũng không thích hợp đứng ra, người có trọng lượng vẫn là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng là người thông minh, hắn hừ hừ nói: "Đệ nhị đoàn của Nam đại lục quả nhiên không tệ, thế nhưng lại mua bán không vốn, làm cường đạo riết quen rồi sao?"

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là đang châm chọc câu trước "Lưu lại lều trại cùng thức ăn, những người không có nhiệm vụ mau tránh nhanh." Lều trại? ba dong binh đoàn đều đã hạ trại, nhưng chỉ có bọn An Nhiên mới chân chính đúng với ý nghĩa lều trại, về phần thức ăn. Châm chích càng mạnh hơn, đám người Hàn Băng đoàn vốn không nhanh đuổi tới như vậy, vì sao lại biết nhanh thế được? Còn không phải từ xa ngửi được mùi thịt ư.

Mùi! Thật sự là rất thơm!

Bá đạo đã quen làm chủ. Hoàn toàn không biết có thể dùng điểm thông dụng giao dịch hoặc học Tử Kinh hoa quân đoàn dùng điều kiện trao đổi, thứ đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là cướp! Lai lịch của tám đại dong binh đoàn, tất cả đều hiểu rất rõ. Cũng chính vì điều này, Hàn Băng đoàn vô cùng xác định. Có thể làm ra món thịt cực phẩm như vậy nhất định không phải là người trong tám đoàn lớn.

Tại phiến Nam đại lục này, trừ bỏ tám đại đoàn bọn họ cần kiêng kị ra, còn ai dám cùng bọn họ chống đối!

Nghiễm nhiên Tần gia đã quên sự tồn tại của đoàn quý tộc đệ nhất, quên mất đoàn trưởng đoàn quý tộc đệ nhất là gia hỏa khó giải quyết.

Thời điểm Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ phản ngược, Tần Thái mơ hồ nhận ra được không đúng, thanh âm này, cùng tiếng nói lúc nãy thật giống. Vì thế, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, rất trẻ, rất anh tuấn, "Người trẻ tuổi bây giờ, thật không biết nặng nhẹ." A ba nhà mình đã nói thế, Tần Khiếu Thiên được tiếp sức thêm rất nhiều, ngay cả mông cũng gần như vểnh lên trời: "Ngươi biết là tốt rồi, thứ đồ hư thối kia có thể được Hàn Băng đoàn chúng ta nhìn trúng đó là phúc khí của ngươi, còn không nhanh cảm tạ ân đức rồi hai tay dâng lên."

Chiêu mộ dong binh đoàn hôm 15 tháng 2 của Nam đại lục, Hàn Băng đoàn không thể đúng lúc biết được tin tức. Chờ thời điểm cả đám chạy tới, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã đi khỏi, chỉ để lại Văn Nhân Hạo cùng chúng đội trưởng, phó đoàn can thiệp.

Nhìn Hàn Băng đoàn lên sân khấu, Văn Nhân Hạo biết chắc sẽ có việc vui để xem. Vì để sự việc nháo càng lúc càng lớn, hắn quyết đoán núp sau đội ngũ, dù là nhãn lực đám người Hàn Băng đoàn có tốt cỡ nào, cũng không thể nhìn thấy hắn lúc này.

"Nga? Muốn lều trại cùng thức ăn, dù đã nghe qua danh hiệu của ta vẫn còn muốn sao?"

Danh hiệu? Danh hiệu gì?

"Khụ khụ," Thời cơ cuối cùng đã đến, Văn Nhân Hạo sửa sang lại quần áo kiểu tóc cho tốt, thong thả từ đám người cuối cùng đi ra, "Tần đội trưởng, Tần đại thiếu, đã lâu không gặp!"

Văn Nhân Hạo vừa đi ra, Tần Thái liền biết, hết lần này tới lần khác Tần Khiếu Thiên lại là một tên ngu, lại còn lăn lộn ở Đế Đô, Tần Khiếu Thiên dĩ nhiên biết Văn Nhân Hạo, Đại thiếu gia Văn Nhân gia, thiên phú dị bẩm, tướng mạo tuấn mỹ, phong lưu tiêu sái. Có thể nói, Văn Nhân Hạo có đủ tất cả những đặc tính Tần Khiếu Thiên hâm mộ lẫn ghen tị.

Tồn tại như vậy, Tần Khiếu Thiên sẽ thích ư?

Đừng đùa.

Hắn thấy, lúc này, Văn Nhân Hạo chính là lấy lòng cúi đầu trước hắn, Tần Khiếu Thiên dĩ nhiên muốn sĩ diện, "Ngươi lại là ai?"

Trên mặt Văn Nhân Hạo tuy bình tĩnh, nhưng phải cố nén cười rất cực khổ. Tần Thái quả thật là một nhân vật, nhưng đứa con của mình lại dạy thành thứ bại hoại thế này, thật đáng tiếc cho một Hàn Băng đoàn lớn như thế, chỉ sợ không đợi Tần thái đến lúc trăm tuổi đã phải suy tàn.

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, Hàn Băng đoàn muốn chiếm đoạt thứ gì của dong binh đoàn Thảo Nê Mã chúng ta, cũng không hỏi xem đoàn trưởng đại nhân chúng ta có đáp ứng hay không?"

"Dong binh đoàn Thảo Nê Mã? Đoàn trưởng?" Tần Khiếu Thiên một trận cười ha ha, "Cái quái gì chứ?"

Tần Khiếu Thiên cười rất phách lối, trừ hắn ra, những người còn lại của Hàn Băng đoàn đều đã bắt đầu lui về phía sau. Dong binh đoàn Thảo Nê Mã, người thường không biết nhưng giới lính đánh thuê còn không biết ư? Dong binh đoàn Thảo Nê Mã không phải chính là đoàn quý tộc đệ nhất Đế Đô sao, mà đoàn trưởng bọn họ, không phải là thiên tài của Ngũ Thập Lam gia tại Bắc đại lục — Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ư. Tần Khiếu Thiên cười cười mới nhận ra không thích hợp, xung quanh hắn bất tri bất giác đã không thấy tăm hơi bóng dáng nào, hắn nhíu mày, nhìn lại, vài vị thúc bá Tần gia đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.

Hắn quay đầu, "A ba......" Vừa hô một tiếng, "Bốp" một cái tát liền quăng thẳng đến mặt hắn.

Trong lòng Tần Thái dù rất không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng mắng: "Súc sinh, còn không mau giải thích với Bạch Quỷ các hạ!"

"Người đánh con!" Tần Khiếu Thiên trực tiếp trừng lớn mắt, một bộ thật không dám tin, từ lúc sinh ra đến giờ ba hắn chưa từng đánh hắn, lúc này thế nhưng lại trước mặt nhiều danh nhân Đế Đô như vậy quăng hắn một bạt tay. Mặt mũi Tần đại thiếu còn chỗ nào nữa! "Người là ba ta! Người mắng ta súc sinh, người lúc đó chẳng phải súc vật!"

Chút áy náy trong lòng của người nào đó cuối cùng cũng không còn, "Nghiệt tử! Quỳ xuống cho lão tử!"

Ngày này, Tần Thái đem Tần Khiếu Thiên đánh một trận rất nặng, mới miễn cưỡng ngăn chặn được mồm miệng của mọi người xung quanh. Vũ nhục Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là phải trả giá đại giới, tự mình động thủ còn có thể khống chế lực đạo, nhưng nếu để Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đến, chờ bọn họ chỉ sợ chỉ còn là một phế vật.

Tần gia cũng hạ trại ngay bên cạnh, do hai đội trưởng tự mình động thủ đem Tần Khiếu Thiên nâng về. Một câu nói chọc ra nhiều chuyện như vậy, ai còn dám đề cập đến lều trại thức ăn gì nữa.

Đói? Đói thì tự mình săn thú đi.

Không thể ăn? Vậy chỉ có thể chịu đựng.

Đối với kết quả như vậy, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rất không hài lòng, làm một chiến sĩ thú nhân Hồng Mông kì, hắn phát giận là không cần lý do, vẫn là An Nhiên đứng ra nói câu công đạo: "Người không biết vô tội." Cũng chính vì những lời này Tần gia mới tránh thoát được một kiếp nạn. Đối với việc An Nhiên cứu bọn họ một mạng, người của Hàn Băng đoàn đều vô cùng cảm kích.

Không chỉ Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn không hài lòng. Mà đối với kết quả như vậy, đám thú nhân đoàn quý tộc đệ nhất cũng rất bất mãn.

Tổng quản đại nhân của bọn họ, không phải luôn không cúi đầu trước quyền thế, sát phạt quả quyết sao?

Vì cái gì lại như vậy?

Trong cả đám người. Chỉ có ba tên mang vẻ mặt đầy chờ mong.

Cố bánh bao, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã trốn vào cùng tiện hành khí với Tần Mộ Ngôn. An Nhiên làm như vậy, khẳng định có hậu chiêu. Tính tình người này chính là ân oán rõ ràng, không chỉ thế mà còn cực kỳ bao che khuyết điểm. Ngày thường một chút việc nhỏ cũng có thể khiến y nhớ đến nửa tháng, lúc này nháo thành như vậy An Nhiên thế nhưng lại có thể rộng lượng.

Không tin, tuyệt đối không tin!

Lúc này, Văn Nhân Hạo cũng thấy được biểu tình của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hắn đến gần bên người An Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhiên đệ đệ. Đệ đến cùng nghĩ gì thế?" An Nhiên cười hắc hắc, "Bí mật."

Rất nhanh, Văn Nhân Hạo liền rõ ràng mấy cái ý nghĩa của An Nhiên.

Bởi vì một câu này, An Nhiên có ấn tượng rất tốt trước mặt người của Hàn Băng đoàn, đây chính là bước đệm cho y sau này, một chuyện vô cùng tuyệt vời. Chiến sĩ thú nhân trong Hàn Băng đoàn nhìn dê nướng nguyên con bê thui nguyên con do phi thú nhân đoàn bọn họ làm, nước miếng đã gần như rớt xuống, nếu không có xung đột lúc trước, đám người Tần gia khẳng định đã ưỡn nét mặt già nua đến gần rồi, nhưng hiện tại huyên náo đến độ không vui như thế. Đối phương còn có chiến sĩ Hồng Mông kì tọa trấn, bọn họ nào dám.

Không dám? Như vậy sao được.

An Nhiên đối với tên nào đó xa xa lẻ loi ôm chậu cơm ăn một mình vẫy tay, "Duật Hưu, lại đây."

Có giao tình sâu với An Nhiên đều đoán được ý. Y không để Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ động thủ, nguyên lai là muốn phái ôn thần trong đoàn lên. Ngô, ý tưởng này rất tốt, nhưng y phải thế nào mới có thể thuận lợi trà trộn vào đội ngũ Hàn Băng đoàn.

Lăn lộn? Đương nhiên không cần lăn lộn.

An Nhiên cười hắc hắc, chỉ vào vài con dê nướng nguyên con của phi thú nhân đoàn dự bị. "Một người vui không bằng mọi người vui, Duật Hưu ngươi đưa qua một đầu dê nướng nguyên con cho các huynh đệ Hàn Băng đoàn đi, phụng bồi xong hãy trở về." Ngô...... "Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn bên kia, ngô, Hạo Tử ngươi tự mình đi đi."

ORZ...... biểu tình Văn Nhân Hạo nhìn An Nhiên đã không còn chỉ sùng bái thôi. Nói về kỹ xảo gạt người thật đúng không ai có thể so được bằng An Nhiên, y có thể quang minh chính đại đem vũ khí sinh hóa trong đoàn đưa đến trận doanh địch nhân, ngươi có thể không?

Tên tuổi của ôn thần Duật Hưu, mọi người trong đoàn quý tộc đệ nhất đều biết, Hàn Băng đoàn lại chưa có người biết, sau khi An Nhiên tuyên bố như vậy, Tần Thái kích động tự mình đứng lên hướng An Nhiên chắp tay, "Các hạ thật là chính nhân quân tử, khí độ thật tốt!"

Phốc! Một đám người đoàn quý tộc đệ nhất yên lặng cười châm chọc.

Duật Hưu tiến lên, nâng một đầu dê nướng nguyên con dưới ánh nhìn nóng bỏng của đoàn quý tộc đệ nhất đi qua.

Lúc này, chiến sĩ thú nhân trong Hàn Băng đoàn nhìn đầu dê nướng nguyên con tựa như đang nhìn phi thú nhân không mặc quần áo, một đám đều hận không thể lập tức nhào lên. Duật Hưu không nhìn ánh mắt cơ khát của mọi người, hắn chỉ nhớ rõ lời dạy của An Nhiên, đánh rắn đánh giập đầu, Duật Hưu trực tiếp đi tới chỗ Tần Thái rồi bên cạnh đống lửa của cao tầng Hàn Băng đoàn, đem dê nướng nguyên con đưa qua.

"Tần đoàn trưởng, đây là tâm ý của tổng quản chúng ta."

"Này?" Tần Thái không biết, đoàn quý tộc đệ nhất còn có một tổng quản thấu tình đạt lý như thế, hắn từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, cắt lấy nửa chân con dê, "Tổng quản các ngươi là ai?"

Duật Hưu ngồi ở bên người Tần Thái, đưa tay chỉ hướng An Nhiên đang ngồi, "Mới vừa rồi người nói chuyện chính là tổng quản của chúng ta, An Nhiên."

"An Nhiên?" Tần Thái còn chưa kịp nói, một thú nhân trẻ tuổi bên cạnh đã lên tiếng, "Kia, lãnh tụ vận động nhân quyền của phi thú nhân không phải cũng An Nhiên ư?""Ách......" Việc này, Duật Hưu không rõ cho lắm, An Nhiên hướng thú nhân kia gật đầu, "Hạ gục Bành Vũ Hào đúng thật là ta, về phần các hạ nói gì mà phi thú nhân vận động nhân quyền, bản thân ta hoàn toàn không biết." Nhún vai, An Nhiên tiếp tục nói, "Ngươi biết đấy, đó chẳng qua chỉ là một trận quyết đấu thông thường mà thôi."

Ồn ào......

Cho dù là vậy, cũng rất rung động đấy.

Lấy chính thực lực của phi thú nhân đánh ngã được thứ tịch sinh năm ba của học viện Maca Đế Đô, chiến sĩ thú nhân huyền giai cao cấp Bành Vũ Hào. Bản thân người này chính là kỳ tích. Mà những lời đồn ở Đế Đô, người có đầu óc đều có thể nghĩ tới, chuyện này chỉ do nhân sĩ hữu tâm tuyên truyền, dù sao, bản thân An Nhiên chưa một lần đứng ra thừa nhận hoặc khởi xướng chuyện này. "An Nhiên các hạ mới là hào kiệt thật sự!"

"Các hạ khen lầm."

Tần Thái cắt non nửa chân con dê lưu lại cho chính mình nếm thử, về phần còn lại đều trực tiếp đưa ra ngoài, tuy rằng hắn cũng rất muốn độc chiếm. Nhưng dưới loại tình huống này, ổn định quân tâm mới là thượng sách, chí ít phải cam đoan mỗi thú nhân đều cắn được một ngụm. Đoàn trưởng nhà mình chỉ cắt một phần nhỏ. Phân tới đội trưởng, tiểu đội trưởng lại càng không dám cắt nhiều, thành ra một đầu dê nướng nguyên con lần này có thể phân hết cho các thành viên trong Hàn Băng đoàn, ưm. Tính ra điều này cũng không quan trọng.

Y như An Nhiên dự liệu, Tần Thái vừa cắn một ngụm. Liền xảy ra chuyện.

Làm đoàn trưởng dong binh đoàn đệ nhị Nam đại lục, Tần Thái trước giờ luôn chú ý hình tượng bản thân. Đây là lần đầu tiên, nên mỹ vị dê nướng nguyên con khiến hắn không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi của mình, đau đến há miệng, thịt dê từ trong thực quản tuột xuống, tắc ngay tại khí quản.

Một ngụm này, Tần Thái cắn không tính là nhiều. Thậm chí, vì bảo đảm có thể ăn được nhiều lần, hắn còn ăn khá lịch sự.

Thịt dê tắc lại khí quản, đây coi là gì?

Nét mặt già nua của Tần Thái đỏ lên, bất chấp thể diện trước mặt "lão bằng hữu", một kình đập mạnh vào ngực, nhưng dưới hào quang bao phủ của suy thần, tuy rằng chỉ là một khối thịt dê vô cùng nhỏ, nhưng sao có thể để hắn thuận lợi đánh ra được?

Đương nhiên không thể!

Sau khi vỗ mạnh rất nhiều lần vào ngực, Tần Thái chú ý tới. Tất cả mọi người ở Chích Diễm đoàn đều trợn mắt há hốc mồm, còn Tử Kinh hoa quân đoàn đều đồng loạt cười nghiêng ngửa, chỉ có đoàn quý tộc đệ nhất, quả nhiên xuất thân từ quý tộc không giống người thường. Giáo dưỡng rất tốt, mà đám người đoàn quý tộc đệ nhất vô luận là thú nhân hay phi thú nhân, đều rất cho hắn mặt mũi, cúi đầu.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Tần Thái cho rằng đây là lễ tiết, biểu hiện của chuyện thức thời, nhưng chưa từng nghĩ đến, cái đám kia chính là đang lo bản thân cười quá trắng trợn, Hàn Băng đoàn thẹn quá thành giận đem Duật Hưu một tát đánh đến quay về, vậy còn xem diễn gì nữa! Mà vào lúc này, Văn Nhân Hạo đã đem hai đầu dê nướng nguyên con khác đưa đến trong tay Chích Diễm Đoàn cùng Tử Kinh Hoa quân đoàn.

Thấy Tần Thái như vậy, Viêm Liệt cũng ôm chân dê hung hăng cắn một ngụm.

Mỹ vị! Cực kỳ mỹ vị!

"Tần lão đệ a, thịt dê nướng này ăn ngon ơi là ngon, ngươi cũng đừng gấp như thế, làm như đã mấy đời chưa ăn qua loại thịt này vậy, Hàn Băng đoàn khi nào nghèo đến thế!" Đây chính là cách chung đụng trước giờ của Viêm Liệt cùng Tần Thái, chỉ cần có cơ hội liền mạnh mẽ cười nhạo đối phương. Bị Viêm Liệt đùa cợt như thế, đương nhiên Tần Thái không nhẫn được, vận đủ sức hung hăng vỗ mạnh một phát vào ngực, khối thịt dê cũng văng ra, kèm theo là một búng máu. "Phốc......"

"Ai ai ai, Tần lão đệ làm gì vậy, có luẩn quẩn gì trong lòng cũng không thể tự mình hại mình thế chứ, phun một ngụm máu phải ăn bao nhiêu thịt mới có thể bổ được, chỉ là như vậy cũng được, nếu dẫn đến thương thế khá nặng khi chưa tới Tập Nhật thành, ưm...... Chỉ sợ liền......"

Liền liền liền, liền ông già ngươi đó!

Chừa chút khẩu đức sẽ chết sao? Hiểu không? Tần Thái đã vượt ngoài sự tức giận, không đợi hắn tiếp tục bạo phát, khối thịt dê kia lại dẫn đến vòng bi kịch thứ hai, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, tên nào đó trong đoàn tinh anh cảm thấy mặt của mình bị ngứa, từ má trái bắt đầu, nổi lên vô số nốt đỏ.

Không cần nghi ngờ, khối thịt dê bị Tần Thái phun ra chính là bay thẳng đến má trái tên này, vì cái lông gì lại xuất hiện tình trạng như vậy chứ, ngươi phải hiểu, luôn sẽ có một số người đối với một số thứ dị ứng.

Thịt được dùng để ăn trên đại lục Thú Nhân cũng chỉ có mấy loại, vậy mà vẫn còn có người đối với thịt dê dị ứng ư? Người này không phải vừa mới ăn hai khối thịt dê nướng sao? "A Kiệt ngươi sao ngay cả thịt dê mỹ vị này cũng ăn không được thế?" Người nọ vừa gãi mặt vừa nức nở khóc, "Ta không phải ăn không được thịt dê, mà là không thể dính nước miếng của thú nhân khác."

Khác...... thú nhân ...... nước miếng.

o[╯□╰]o.

Ý hắn là khối thịt dê đoàn trưởng phun ra có mang theo nước miếng ư?

Duật Hưu đã có chút chột dạ, hắn xoay qua nhìn phương hướng An Nhiên ngồi. Lúc này, sự kiện Tần Thái dọa người đã qua, rất nhiều người đoàn quý tộc đệ nhất đều ngẩng đầu lên xem tiếp náo nhiệt, thấy Duật Hưu quay qua, cả đám đều trợn trừng mắt nhìn hắn.

Muốn lùi bước? Không có cửa đâu.

......

Đêm nay, Hàn Băng đoàn có thể nói người ngã ngựa đổ, cuối cùng vẫn là một vị thú nhân chiến sĩ hảo tâm trong đoàn lên tiếng: "Chuyện hiện tại khá bất thường, phiền vị các hạ này về trước, nếu tiếp tục đứng ở đây, không khéo lại có thêm tổn thương đối với ngươi." Dù đã đến mức này, nhưng trong đám bọn họ lại không ai nghi ngờ việc này có liên quan đến Duật Hưu. Đây là trung hậu, ngây ngô, vô cùng đơn thuần nha!

Tựa như bài domino, bắt đầu từ Tần Thái, Hàn Băng đoàn chia ra đội trưởng, thành viên tinh anh đoàn đều ít nhiều dính phải xui xẻo, đủ loại hình thức siêu việt mà thú nhân bình thường đều không thể nghĩ đến khiên chiến cực hạn trí tưởng tượng của tất cả mọi người.

Tần Thái ở trong lòng yên lặng rơi lệ, từ lúc Hàn Băng đoàn thành lập đến nay, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này, chẳng lẽ bởi vì bọn họ ngược đãi Tần Mộ Ngôn nên thần thú Arthes nhìn không vừa mắt ư? Duật Hưu đứng lên trở về, còn Tần Thái hai tay lại tạo thành chữ thập, đối với bầu trời tối đen yên lặng thề: "Thần thú Arthes tại thượng, con dân ngài Tần Thái ở đây xin thề, chỉ cần con Ngô – Tần Mộ Ngôn trở về. Ngô sẽ bồi thường cho nó, kính xin đại nhân rút lại trách phạt."

Ánh sáng của khế ước trên người Tần Thái sáng lên, xui xẻo hết tầng này đến tầng khác cuối cùng cũng kết thúc.

Vốn chỉ cầu cho tâm an. Thế nhưng lại linh như vậy? Đôi mắt Tần Thái mở còn lớn hơn mắt trâu, cảm xúc bốc lên, suýt nữa đến cả khống chế cũng không được. Đều nói người đang làm, trời đang nhìn. Nguyên bản Tần Thái không tin. Nhưng lần này lại không phải do hắn có tin hay không.

Nếu không phải vậy thì chuyện này nên giải thích thế nào? Vô số thứ xui xẻo cùng lúc, xác suất phát sinh cơ hồ là con số không, nhưng đối với hắn lại phát sinh, hết tầng này đến tầng khác, không hề có chiều hướng dừng lại. Vốn Tần Thái đã tuyệt vọng, trong tất cả mọi chuyện phát sinh gần đây, hắn có thể nghĩ tới, chuyện thất đức nhất chính là việc liên quan đến Tần Mộ Ngôn.

Tần Thái dù không thích Tần Mộ Ngôn, nhưng dầu gì Tần Mộ Ngôn cũng là con ruột hắn.

Đối với Tần Thái mà nói, chính thất sinh cùng tiểu tam sinh thật ra không có gì khác nhau. Dù hắn đồng ý, nhưng những người khác trong Tần gia sẽ không đồng ý, bởi vì Tần Khiếu Thiên mới là người thừa kế được bọn họ nhận định. Dưới tình huống như vậy, Tần Mộ Ngôn lộ rõ tài năng, cũng không phải là chuyện tốt. Những năm nay, việc Tần Thái luôn chèn ép chính là bảo vệ hắn một mạng.

Chiến sĩ thiên giai một thân một mình, thật sự là rất yếu ớt. Thực lực Tần Mộ Ngôn, không đủ để cùng Tần gia chống đối. Kết cấu của Hàn Băng đoàn, không đơn giản như người ngoài vẫn thấy. Tần Thái chỉ là suy đoán, cũng không biết có phải do Hàn Băng đoàn làm ra chuyện như thế đối với Tần Mộ Ngôn, nên thần thú Arthes mới đưa xuống trừng phạt nhắc nhở bọn họ hay không.

Đây vốn chỉ là suy đoán của hắn. Không nghĩ tới sự thật lại là như thế.

Ánh sáng pháp tắc trên người Tần Thái hạ xuống, chính là điều tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngay lúc này, Tần Thái lại lập xuống thú chi khế ước. An Nhiên không hiểu, không chỉ y không hiểu, mà bất kỳ ai ở đây cũng đều không hiểu. Sự tồn tại của thú chi khế ước, được thú nhân coi là sỉ nhục. Đến cùng vì sao? Tần Thái đã nói những gì?

"Đoàn...... Đoàn trưởng, ngài......"

"A ba, vừa rồi là sao thế?" Tần Khiếu Thiên vốn đang giận lẫy, nhưng khi nhìn đến ánh sáng pháp tắc, ngay cả tức giận cũng quên. Ba hắn – Tần Thái, đoàn trưởng dong binh đoàn đệ nhị Nam đại lục, gia chủ Tần gia, ai có thể bức bách người này lập xuống thú chi khế ước?

Nếu thật sự là có người bức bách thì không sao.

Cố tình lại không có.

Chuyện này phải giải thích thế nào đay? Làm sao có thể nói ra khỏi miệng?

Tần Thái ngoài miệng phát khổ, mất một lúc lâu mới thở dài hạ giọng nói: "Tình huống mới vừa rồi, chính là ta hướng thần thú Arthes thề, cam đoan về sau sẽ đối xử tử tế cũng như bồi thường cho Tần Mộ Ngôn, hy vọng Arthes có thể huỷ bỏ trừng phạt đối với Hàn Băng đoàn......" Thanh âm rất nhỏ, trừ bỏ người bên cạnh ra, người ngoài dù căng tai ra cũng không nghe được.

An Nhiên bĩu môi, đang muốn hướng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hỏi thăm.

Thú nhân Hồng Mông kì, thính lực dù sao vẫn tốt hơn. Không nghĩ tới, y còn chưa mở miệng, liền nghe đến một tiếng hét tê tâm liệt phế, "Không! Điều đó không có khả năng! Người gạt con!"

"Lừa ngươi? Ngươi là đang ép lão tử lập lại lời thề?"

Tần Khiếu Thiên tê liệt toàn bộ, ánh mắt không mang tiêu cự ngồi bên người ba hắn, những vị trưởng lão thúc thúc bá bá theo đoàn của Tần gia trên mặt ai cũng là không dám tin, bọn họ đã làm chuyện thất đức không ít, nhưng tại sao lại có thể vì Tần Mộ Ngôn khiến thần thú Arthes trừng phạt? Suy nghĩ một chút đến thái độ Tần Thái đối với Tần Mộ Ngôn cùng ánh sáng pháp tắc, cũng không giống như lừa gạt.

Chuyện này chẳng lẽ là thật ư?

Nếu để An Nhiên nghe được đoạn đối thoại này của bọn họ, chắc chắn sẽ cười bò ra đất, chuyện này chỉ là sự trùng hợp. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ quả thật nghe được đối thoại của bọn họ, hắn ở trong lòng cười nghiêng ngửa vài lần, thời điểm An Nhiên tới hỏi còn giả bộ dáng vẻ mờ mịt, "Lời bọn họ nói ta không có chú ý nghe."

Không chú ý nghe? Mới là lạ!

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ là muốn giữ lại cho bọn An Nhiên một chút ngạc nhiên, Tần Mộ Ngôn không phải người trong đoàn mình sao, sau này sẽ có cơ hội để cha con bọn họ gặp nhau. Nghĩ đến tình huống có thể xuất hiện sau khi gặp mặt, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không khỏi xoa tay, có chút không kịp chờ đợi.

Nếu Tần Mộ Ngôn lại xuất hiện, bọn họ phải thật đi lấy lòng sao. Có Thú Nhân cẩn thận phát hiện, xui xẻo này cũng không phải dễ nuốt, hơn phân nửa đều ứng trên những người trước đó nhục mạ Tần Mộ Ngôn. Báo ứng thật sự đến ư?

Chuyện xấu làm nhiều, tự nhiên dễ bị suy thần phụ thể, lại nói, đám thú nhân xuất phát đến Tập Nhật thành tham gia cuộc thi giữa lính đánh thuê lần này, hơn phân nửa đều đã tới cửa nhục mạ Tần Mộ Ngôn, cực ít có cá lọt lưới.

Bi kịch của nhóm thú nhân Tần gia, đều do chính bọn họ dọa ra.

Hết chương 202 + 203

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro