204 + 205

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hannah Nguyễn
Một đêm này, chiến sĩ thú nhân Hàn Băng đoàn rất an phận, cả đám đều bị dọa.

Chỉ ức hiếp một dã chủng do tiểu tam sinh ra, thế mà kéo tới trách phạt của thần thú Arthes tự mình nhúng tay vào? Đại lục Thú Nhân có nhiều chuyện như vậy, ngài ấy không quản, cố tình lại níu lấy chuyện Tần gia không bỏ.

Toàn bộ mọi chuyện phát sinh trong Hàn Băng đoàn khiến trái tim đám thú nhân nguội lạnh một nửa, ngày thường bọn họ dùng đủ loại thủ đoạn nhục nhã Tần Mộ Ngôn, vì cái gì? Còn không phải vì lấy lòng Tần Khiếu Thiên, đồng thời còn vì chính tâm tư cá nhân quấy phá của mình. Tần Mộ Ngôn dù do tiểu tam sinh ra thì sao? Hắn cũng sẽ được cho vào gia phả dòng chính của Tần gia, nhìn lại bọn họ đi, bất kể ra đời danh chính ngôn thuận thế nào, chi thứ chính là chi thứ, vĩnh viễn đều bị dòng chính chèn ép đến mặt không ngửa lên được.

Oán hận chất chứa đã lâu của đám thú nhân này không dám tìm Tần Thái hoặc Tần Khiếu Thiên biểu đạt bất mãn, bọn họ chỉ có thể tìm người có xuất thân thấp nhất trong dòng chính, không người chấp nhận là Tần Mộ Ngôn.

Tần Mộ Ngôn Tần gia? Ai chẳng biết hắn là kẻ khó hiểu, ngươi mắng hắn hắn chỉ nghe, không kiên nhẫn liền xoay người rời đi, từ trước đến nay đều không hề phản kháng, chưa bao giờ nói lời dư thừa. Cũng chính vì như vậy mới khiến mọi người sinh ra một loại ảo giác Tần Mộ Ngôn rất dễ bắt nạt.

Đây chính là ảo giác.

Chó cắn người thường không sủa, Tần Mộ Ngôn đến cùng vẫn phản kháng, nhẫn nhiều năm như vậy, chống đối một lần liền thoát ly hoàn toàn khỏi Tần gia. Thời điểm Tần Mộ Ngôn ở Tần gia, không cần biết dòng chính hay chi thứ đều nhìn hắn không vừa mắt; hắn chủ động đi, những người này cũng không vì thế thoải mái hơn.

Vốn sẵn có một bao cát trút giận, gặp chuyện không vừa ý còn có thể phát tiết với hắn mấy câu, nhưng Tần Mộ Ngôn đi rồi, bọn họ nên mắng ai đây? Mắng lão đại Tần gia Tần Khiếu Thiên?

Con bà nó, không muốn lăn lộn nữa đúng không.

Nếu chỉ là như vậy thì thôi. Đằng này Tần Mộ Ngôn không nói gì, nhưng lão thiên gia lại còn giúp hắn tính toán nợ nần.

Đây là thế sự gì chứ? Đại lục Thú Nhân nhiều chuyện bất bình là thế nhưng người không quản, hết lần này đến lần khác thần thú Arthes lại đi quản chuyện hư hỏng của Tần gia bọn họ.

Chẳng lẽ Tần Mộ Ngôn cùng hắn có một chân?

Điều này làm nhóm thú nhân trường kỳ tìm kiếm cảm giác tồn tại của bản thân trên người Tần Mộ Ngôn cảm thấy khủng hoảng.

Không quan tâm là thời đại thay đổi thế nào. Đối với thượng thiên, người thường luôn mang theo cảm giác kính sợ. Bái thượng thiên, kính quỷ thần, điều này gần như đã trở thành một tập tục thông dụng ở đại lục. Không phải đại lục Thú Nhân cũng có rất nhiều tế đàn lớn nhỏ hay sao.

Những người quen thuộc tác phong Tần gia đều cảm nhận được, Hàn Băng đoàn có gì đó không đúng. Bọn họ tựa hồ đang sợ hãi một thứ gì đó. Cẩn thận nghĩ lại cũng không lần ra được đầu mối. Không cần biết thế nào. chuyện Hàn Băng đoàn không ảnh hưởng gì tới các chiến sĩ đoàn quý tộc đệ nhất, trừ thời điểm phát sinh chuyện xui liên tiếp bọn họ có chút hứng thú ra xem, thì việc người Tần gia lục đục với nhau không gợi dậy nổi hứng thú của bọn họ.

Con em quý tộc, cái gì có thể thiếu, chứ trạch đấu thì nhiều như dự hội. Nếu đương gia chủ phu cho phép, mấy thứ kia của Tần gia chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, không có khả năng xuất hiện như vậy. Gia chủ quyết định đại sự gia tộc. Đương gia chủ phu chiếu cố hậu trạch.

"Phối ngẫu kia của Tần Thái, đúng là không có bản lĩnh, xuất thân thấp kém không nói, thủ đoạn không sắc bén, ngay cả lòng khoan dung cần có cũng không." Lời này là do một phi thú nhân trong đoàn dự bị I, tên kia cũng không vừa, đương gia chủ phu Tần gia cũng coi là xuất thân từ đại hộ, thời điểm Hàn Băng đoàn còn chưa phát triển, Tần Thái đều dựa vào hắn chu toàn mọi mặt. Nhưng tại thời điểm Tần gia hưng thịnh, lại lộ ra bối cảnh có chút bần hàn của đương gia chủ phu.

Những thứ này An Nhiên chỉ coi như nghe chuyện cười rồi thôi, nhưng tối hôm đó, Văn Nhân Nhạc đã mang đến cho y một tin tức tốt.

"An lão đại, sau khi trải qua bước đầu thí nghiệm với súng lục có vòng, súng máy bán tự động cùng súng tự động tại cuộc khảo nghiệm ở học viện. Căn cứ kết quả thí nghiệm, thay đổi thêm tầm bắn cùng độ chính xác, hiện tại đã có thành quả cho lần cải tạo thứ hai, trong điều kiện đầy đủ, hoàn toàn có thể đáp ứng đủ số lượng trước khi diễn ra cuộc tranh tài giữa lính đánh thuê của hai đại lục Nam Bắc." Văn Nhân Nhạc cầm một xấp tài liệu nghiên cứu thật dày báo cáo với An Nhiên.

Số liệu chuyên nghiệp gì đó, An Nhiên xem không hiểu, y thoáng nhìn qua, thời điểm ba loại súng ống này vừa khai phá, Văn Nhân Nhạc căn bản không báo cho y, hiện tại lại đến hội báo thành quả, nói vậy đã tương đối hoàn thiện.

Hạng mục nghiên cứu này, An Nhiên rất xem trọng, cái gọi là súng ống, đối với thú nhân có giai vị trở lên tác dụng cực kỳ bé nhỏ, nhưng nếu người sử dụng là phi thú nhân hoặc thú nhân không có thiên phú tu luyện xuất chúng sử dụng, ý nghĩa sẽ thay đổi rất lớn. Không cần nói xa, chỉ cần trang bị súng tự động cho toàn bộ phi thú nhân của đoàn quý tộc đệ nhất. Bọn họ cũng có thể tự tổ đội lên lôi đài, hoàn toàn thay đổi được chiến cuộc.

An Nhiên cũng không nói lời thừa, lời nói sắc bén hỏi thẳng: "Cần điều kiện gì?"

Điều kiện? Rất đơn giản.

Không được quấy rầy có đủ thời gian, không gian cùng tài liệu. Nếu đang ở doanh địa của đoàn quý tộc tại Đế Đô, những chuyện này đều không thành vấn đề, Văn Nhân Nhạc tiêu phí rất nhiều tinh lực vì bản thân tạo ra một phòng thí nghiệm vô cùng tiên tiến và chỉ duy nhất trên toàn bộ đại lục. Nhưng hiện tại đang giữa núi rừng hoang vu, bọn họ lại cần gấp rút lên đường, thêm vào đó còn có thêm ba dong binh đoàn khác đồng hành chung. Đối với Văn Nhân Nhạc, yêu cầu sản lượng súng ống gấp rút như vậy mà nói, điều kiện hiện tại đã không còn có thể ác liệt hơn nữa.

"Lên tiện hành khí được không?" Nhìn biểu tình Văn Nhân Nhạc, An Nhiên đã hiểu ý của hắn. Gật đầu một cái, Văn Nhân Nhạc đáp lại có thể, "Bất quá, nếu thật đi tới bước ấy, đồ vật này sẽ không thể trở thành vũ khí bí mật chiến thắng của chúng ta rồi."

An Nhiên cùng Văn Nhân Nhạc đều muốn trước khi diễn ra cuộc tranh tài giữa các lính đánh thuê chuẩn bị đủ súng ống cho phi thú nhân, không chỉ vì để cho phi thú nhân lập đội lên đài phong quang một trận, quan trọng hơn chính là, trong một đoạn thời gian tương lai rất dài sau này, Tập Nhật Thành sẽ không là địa phương an toàn, nếu có thể ở trước khi tới Tập Nhật Thành làm ra đủ sản lượng, an toàn của phi thú nhân trong đoàn càng có thể được đảm bảo hơn.

Phải biết, con cháu quý tộc quá kiêu ngạo, lịch duyệt trong xã hội cùng năng lực xử lý tai nạn nguy hiểm không bằng những lính đánh thuê bình dân hằng ngày lăn lộn trên đường ranh sinh tử kia. Mà khả năng gây chuyện của đám này là thứ mà lính đánh thuê bình dân không thể so sánh. Tính đến trước mắt, thành viên trong đoàn dự bị quả thật rất nghe lời, nhưng điều này cũng không thể cam đoan bọn họ có thể bị chọc giận hay không, có thể gặp phải túc địch hay không.

Bọn họ đều có khuyết điểm, đều không đủ tốt, điểm này An Nhiên biết, y cũng không định đem toàn bộ thú nhân trong đoàn dạy thành đại năng giả, bọn họ có thể trong hơn năm trăm người trổ hết tài năng, trở thành một thành viên trong dong binh đoàn Thảo Nê Mã, nhiêu đây đã là đủ. Chỉ cần lấy sở trường của mình, phát huy hết mức có thể, dù trời có sụp xuống vẫn còn có tổng quản là y đây chống đỡ, tổng quản không đỡ nổi, vậy không phải còn đoàn trưởng đại nhân vĩ đại của bọn họ sao.

An Nhiên do dự, đã tới bước này, đoàn quý tộc đệ nhất nhất định phải thể hiện thành tựu xuất sắc tại cuộc tranh tài của lính đánh thuê.

Bọn họ không nhất định phải thắng, nhưng phải khiến cho những dong binh đoàn trên đại lục Thú Nhân đều phải kiêng kị phần nhiều bọn họ. Nếu có thể khiến cả đám biến sắc khi nhắc đến đoàn quý tộc đệ nhất, thì sợ gì âm mưu tính kế.

Người sang đều tự biết, trước khi động thủ đều cần phải cân nhắc bản thân.

Muốn thể hiện tài năng giữa các dong binh đoàn của đại lục Thú Nhân. Tuyệt đối không phải là chuyện dễ.

An Nhiên nhìn thật sâu vào Văn Nhân Nhạc, cứ như muốn nhìn thẳng vào tâm hắn.

"Nhạc Nhạc, ngươi đáng giá tín nhiệm của ta ư?"

Văn Nhân Nhạc dù trì độn cũng nhận thấy An Nhiên không thích hợp. Dựa theo tư duy phán đoán bình thường, có thể nói như vậy, đại khái chính là muốn nói ra một bí mật lớn nào đó. Văn Nhân Nhạc say mê nghiên cứu, việc tư người khác, hắn không có hứng thú, An Nhiên là cũng hiểu Văn Nhân Nhạc, nên cũng sẽ không lôi kéo hắn nói lời vô nghĩa, như vậy cũng chỉ có một lời giải thích, bí mật mà An Nhiên muốn nói có liên quan tới hắn. Hơn nữa rất trọng yếu.

"Vâng, ta cam đoan, tuyệt đối không bán đứng bằng hữu." Văn Nhân Nhạc thận trọng gật đầu.

Kết quả như vậy, An Nhiên đã đoán trước, Văn Nhân Nhạc không phải người nhiều chuyện, hắn đối với phỉ thúy không có hứng thú, cũng không có hứng thú với tu luyện, thiên phú cấp bậc chiến sĩ đối với hắn mà nói đều là phù vân. Văn Nhân Nhạc sống đến bây giờ chỉ có hai điều hứng thú.

Thứ nhất, thích các loại phát minh nghiên cứu.

Thứ hai, thích mỹ thực do An Nhiên làm ra.

"Ta muốn nói cho ngươi bí mật lớn nhất của ta."

Văn Nhân Nhạc nhíu mày, "Cùng ta có liên quan không? Nếu không có......"

An Nhiên nở nụ cười, nguyên lai Văn Nhân Nhạc cũng có thời điểm cẩn thận, nhất thời khiến y nhớ tới một câu nói lưu hành tại Hoa quốc – thân ái, ngươi hiểu rõ nhiều thứ lắm. An Nhiên vươn ngón trỏ, lắc lư trước mắt Văn Nhân Nhạc, cố thần bí nói: "Vốn ban đầu không có, nhưng rất nhanh sẽ có."

An Nhiên mang theo Văn Nhân Nhạc bước lên tiện hành khí, y biết Tần Mộ Ngôn cũng đang có mặt ở đó, Tần Mộ Ngôn đã sớm biết bí mật về không gian, An Nhiên không cần giấu hắn, chỉ có một chút ngoài dự liệu An Nhiên, y không nghĩ tới thế nhưng thấy được ca ca nhà mình cũng có mặt. An Kì là người khiêm tốn, đúng vậy, so với những chiến sĩ thú nhân khác mạnh mẽ thổi phồng, hắn càng thích ngày ngày tu luyện cùng đệ đệ nhà mình chế biến mỹ thực.

Dọc theo đường đi, An Kì cũng lặng lẽ chú ý tới đệ đệ nhà mình, thời khắc chú ý an toàn cho đệ ấy. Thời thời khắc khắc chuẩn bị xua đuổi ong bướm vây quanh bên người An Nhiên.

Một người biết đổ thạch, biết lo việc nhà, phi thú nhân có thể nướng thịt, tuyệt đối là hình mẫu về phi thú nhân nên có, là tiêu chuẩn mà bất kỳ chiến sĩ thú nhân nào cũng mong ước. Năm năm trước, An Kì luôn lo lắng vấn đề gả cưới của An Nhiên sau này, hắn vẫn tính toán cố gắng tu luyện, nếu An Nhiên không gả được thì bản thân mình sẽ nuôi đệ ấy cả đời.

Bây giờ nhìn lại, quá phế quá cặn bã rất phiền toái, nhưng quá ưu tú cũng phiền không kém.

Ánh sáng tài năng của đệ ấy càng lộ rõ, thú nhân đánh chủ ý lên An Nhiên càng ngày càng nhiều.

An Nhiên là một người mù tình cảm, trước lúc xuyên qua cũng chỉ có thể xác định tính hướng bản thân khác hẳn người thường, y ở trong lòng đối với tiểu thụ cực phẩm có đủ hảo cảm mông lung, còn chưa thổ lộ, đã gặp phải mạt thế xuyên.

Công chuyển thụ đều là bi kịch.

Tuy rằng đại lục Thú Nhân cho y cơ hội cảo cơ quang minh chính đại, nhưng lại khiến y từ thuần 1 biến thành thuần 0 vĩnh viễn.

┭┮﹏┭┮, tiểu thụ cực phẩm đều là phi thú nhân, chẳng lẽ muốn bản thân y khác hẳn người thường tại đại lục Thú Nhân một lần nữa sao?

Khụ khụ, người xưa xxx có nói qua "Hung Nô chưa diệt, nhà sao lập thành." (Editor: 匈奴未灭, 何以为家.)

An Nhiên suy nghĩ một chút, thành gia lập nghiệp – lời này vẫn có đạo lý, y một phi thú nhân, tại đại lục Thú Nhân đã định sẵn là người nằm dưới, chỉ có tu luyện thật tốt, cố gắng phấn đấu sớm ngày phi thăng thượng vị diện, ưm, Tần Mộ Ngôn đã nói qua, đại lục Thú Nhân chỉ là một trong vô số hạ vị diện, thượng vị diện sẽ không là thế giới Thú Nhân, nếu lăn lộn đến thượng vị diện, y vẫn còn cơ hội làm công a!

Yên lặng nắm chặt tay, sinh hoạt quá bi thảm rồi, bất thành công, liền thành thụ!

  Được rồi, lúc này, những điều này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là, ca y An Kì cũng có mặt trên tiện hành khí.

"Ca......" An Nhiên thần sắc phức tạp nhìn ca ca mình, muốn nói lại thôi.

Đều nói cận hương tình khiếp, tựa hồ y đã cảm nhận được loại cảm giác này, đối với Tần Mộ Ngôn hoặc Văn Nhân Nhạc đều có thể dễ nói ra miệng, nhưng đối với ca ca mình thì làm thế nào cũng nói không nên lời. Hiện tại An Nhiên cùng 5 năm trước đã thay đổi rất nhiều, nấu cơm ăn ngon có thể nói là tạm thời học, mấy bảo bối nói có thể nói do mượn gió bẻ măng trong Sư Vương mộ, đổ thạch chỉ có thể nói là do trưởng thành trễ. Nhưng còn không gian giải thích thế nào đây? Thứ này cùng hình xăm là một dạng đều khắc trong lòng bàn tay.

Có lẽ là thời gian xuyên qua quá lâu, An Nhiên phát hiện, y cùng với tiểu bạch hoa chết đi kia ký ức và cảm tình đang có xu hướng dung hợp, vốn có thể tùy tiện nói dối với bất kỳ ai, nhưng khi đụng đến ánh mắt tín nhiệm của ca ca mình ngay cả một chữ cũng không thể nói.

Ca ca là bất đồng.

Đáy lòng có thanh âm nhẹ nhàng nói cho y biết.

"Tiểu Nhiên gọi ca ca có chuyện gì sao?"

An Nhiên há miệng thở dốc, nghẹn vài hơi nhưng vẫn không nói được nên lời. Có một số việc, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, tiểu bạch hoa vô hạn sùng bái ca ca. Kéo theo An Nhiên cũng bị cảm xúc ảnh hưởng, y không hy vọng bên trong mắt An Kì nhìn thấy được ý nghĩ nghiên cứu, hoài nghi hoặc ánh mắt không ủng hộ.

Sau khi cảm tình chậm rãi dung hợp, An Nhiên như cũ vẫn phúc hắc, vẫn lý trí, nhưng ở những lúc ngẫu nhiên sẽ có chút mất khống chế. An Nhiên nhắm mắt, có một số việc chung quy phải đối mặt. Trong tương lai, y còn muốn cùng ca ca nương tựa nhau sống, thẳng thắn thành khẩn là điều đầu tiên cần phải làm.

Đổi thành y, nếu An Kì qua loa với mình, An Nhiên cũng sẽ khó chịu.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được quyết định, nhưng cuối cùng dưới áp lực từ ngoại giới cũng nói ra miệng, sắc mặt An Nhiên có chút tái nhợt, ánh mắt hơi mang chút ánh sáng, mang theo ánh sáng hy vọng, trong lời nói ẩn ẩn có chút bất an, "Ca, đệ có một chuyện muốn nói với huynh."

Tần Mộ Ngôn vốn ngồi trên sô pha bên cạnh, nghe An Nhiên nói như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn An Nhiên một cái, Tần Mộ Ngôn đã đoán được An Nhiên muốn nói gì. Bí mật có thể khiến An Nhiên thận trọng như thế nghĩ đến cũng chỉ có chuyện kia.

"Sao thế?" An Kì nghi hoặc.

An Nhiên cười càng tái nhợt, biểu tình kia, phảng phất như muốn dứt bỏ một thứ vô cùng quan trọng. Y đối với Tần Mộ Ngôn gật đầu, Tần Mộ Ngôn hiểu ý An Nhiên. Không gian bí mật kia của An Nhiên, nếu muốn đi vào phải có đủ hai điều kiện: Đầu tiên chính là chủ nhân không gian cũng chính là An Nhiên cho phép, còn điều còn lại chính là phải đụng vào một bộ phận trên người An Nhiên để theo vào.

Tần Mộ Ngôn đứng lên, đưa tay khoát lên trên cánh tay An Nhiên. Văn Nhân Nhạc cùng An Kì còn chưa kịp suy nghĩ bọn họ đang định làm gì, mỗi tay An Nhiên đã bắt lấy hai thú nhân đầy bụng nghi hoặc. Ba thú nhân chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, theo phản xạ bọn họ tính nhắm mắt lại, nhưng sau khi mở ra, hết thảy xung quanh đã không còn giống như lúc trước.

So với lúc ban đầu tiến vào, trong không gian đã thay đổi rất nhiều, Tần Mộ Ngôn sửng sốt một lúc lâu, nhớ lại ký ức lúc trước, lần đầu An Nhiên mang vào, chính mình tự tìm chuyện để làm. Hắn biết, An Nhiên đem Văn Nhân Nhạc cùng An Kì tiến vào, hiển nhiên sẽ có nguyên nhân. Về phần không gian vì sao lại biến dạng, Tần Mộ Ngôn không vội muốn biết.

An Nhiên hơi khẩn trương nhìn ca ca nhà mình, vẻ mặt An Kì còn đầy khiếp sợ chưa kịp phản ứng.

"Ca...... Ca......"

Cố nuốt một ngụm nước miếng xuống, An Kì gian nan nghẹn ra vài chữ, "Tiểu Nhiên, chuyện này......"

"Đây là bí mật không gian chỉ thuộc về đệ, chỉ có đệ mới có quyền tự do ra vào, thời gian trong không gian này cùng bên ngoài có chút khác biệt, rất dễ để làm việc gì đó." An Nhiên suy nghĩ, vẫn là thành thật khai báo rõ ràng, "Không gian này, người bình thường sợ rằng rất khó có thể tiếp nhận, Nhạc Nhạc nói, hắn cần đầy đủ thời gian và không gian mới có thể sản xuất số lượng lớn súng ống, ca huynh đã thấy rồi đấy, uy lực súng tự động, nên đệ muốn trước khi cuộc thi giữa lính đánh thuê diễn ra có thể cấp được cho mỗi một phi thú nhân trong đoàn, điều kiện bên ngoài ác liệt như vậy, chỉ có thể để Nhạc Nhạc vào trong này thôi."

Lời này nghe vào tai rất cẩn thận, hoàn toàn không giống tác phong không thành thật trước giờ của An Nhiên.

"Nếu không phải ca tình cờ bắt gặp, Tiểu Nhiên còn chưa chuẩn bị nói cho ca ca đúng không?"

An Nhiên có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu, "5 năm này, đệ thay đổi rất nhiều, sợ ca ca không thể tiếp nhận......" Lời còn chưa nói xong, An Nhiên đã bị An Kì hung tợn trừng một cái, "Đệ có thay đổi nhiều hơn nữa vẫn là đệ đệ của ta."

"Ca......" An Nhiên vô cùng cảm động, định bổ nhào vào trong ngực An Kì. An Kì không được tự nhiên bước sang một bên, khiến An Nhiên nhào hụt, hắn bày ra bộ dáng lão tử còn chưa tha thứ của ngươi, hừ hừ nói: "Thằng nhóc Tần gia kia là thế nào?"

orz, tiến triển quá thuận lợi, An Nhiên suýt nữa quên chuyện này.

"Huynh nói A Ngôn," An Nhiên tính toán nên nói thế nào để lửa giận của huynh trưởng mình có thể dập tắt đi bớt, "Ba năm trước, ta bị Đường gia đuổi ra khỏi phủ thành chủ, dùng phần tài sản còn sót lại mua một căn phòng ở khu dân nghèo, thẳng đến tháng 12 năm trước sinh một trận bệnh nặng, suýt nữa đã không cứu được, sau khi hôn mê vài ngày liền tỉnh lại, phát hiện bản thân có nhiều hơn một không gian bí mật."

An Nhiên đã không chỉ một lần nói với An Kì chuyện mấy năm qua, trước mỗi một lần, y đều cân nhắc độ chấp nhận của ca ca nhà mình, cùng trình độ đệ khống của huynh ấy, vì thế y cũng chỉ nói mơ hồ, vì sợ An Kỳ tự trách. Bây giờ nghĩ lại, nói như vậy thì có ý nghĩa gì, nên biết thì huynh ấy vẫn sẽ biết, dù có lừa gạt cũng không gạt được. An Nhiên cũng không lo bên cạnh còn có một Văn Nhân Nhạc, dựa theo ký ức trước kia từng chút từng chút cẩn thận kể lại. Quả đấm trên tay An Kì càng lúc càng chặt, tâm tình nổi giận suýt nữa không thể khắc chế.

Đường gia, rất tốt.

Tham tiền của người, hủy danh dự người khác, chặt đứt đường sống. Nếu thù này không báo, An Kì hắn cũng không xứng là huynh trưởng.

Thấy An Kì gần như bên bờ vực bùng nổ, An Nhiên thức thời dừng lại. An Kì cố nén xúc động đuổi tới Đường gia Vọng Nguyệt thành, đưa tay sờ đầu An Nhiên. "Như thế nào không nói."

Nói? Mới nói như vậy ca mình đã thành như vậy, làm sao dám nói tiếp.

Có lẽ đoán được suy nghĩ của An Nhiên, An Kì cưỡng chế bắt chính mình phải bình tĩnh lại. "Nói đi, ca ca không sao."

"Cuộc sống khổ cực tính ra cũng chỉ nhiêu đó. Sau này cơ duyên xảo hợp trong ngày trao đổi nhận thức được Quân Thiển Tây cùng Cố bánh bao, kế đó Quân Thiển Tây lại vội vàng tu luyện, đệ cùng Cố bánh bao thương lượng đi một chuyến đến rừng Khiếu Nguyệt, đệ muốn tìm một chút thứ hữu dụng làm phong phú thêm cho không gian, phải biết, lúc mới bắt đầu trong không gian chỉ có lác đác vài thứ, mấy thứ này đều do đệ tìm ra từ rừng Khiếu Nguyệt."

"Cố bánh bao đi công hội lính đánh thuê tuyên bố nhiệm vụ. Tìm kiếm cao thủ ngoài thiên giai hộ tống chúng ta tiến vào rừng Khiếu Nguyệt. Kết quả ứng tuyển được ba người — A Ngôn, Viêm Tẫn cùng Vệ Tuyển Dương."

An Kì hoàn toàn không nghĩ tới, đệ đệ bảo bối nhà hắn lại có thể giày vò như vậy.

Một phi thú nhân bắt tên ngốc Cố gia tuyên bố nhiệm vụ sau đó tìm người hộ tống bọn họ tiến vào rừng Khiếu Nguyệt tại công hội lính đánh thuê, chỉ vì muốn bổ sung thực vật trong không gian. An Kì không biết nói gì cho phải.

Có câu nói: Nhất cổ tác khí, lại nhi suy, tam nhi kiệt. (Editor: 1 tiếng trống kích động thành công, 2 tiếng suy yếu dần, 3 tiếng kệt quệ)

Chuyện bi thảm nhất ca y cũng đã đón nhận được, kế tiếp đều là chút sự tích huy hoàng, không có gì không thể nói, An Nhiên cắn răng, kể lại chuyện sau khi tiến vào rừng Khiếu Nguyệt bức bách mấy chiến sĩ thú nhân thiên giai lập xuống thú chi khế ước, sau đó cùng Tần Mộ Ngôn, Cố Viêm tiến sâu vào rừng. Trải qua đủ loại trắc trở, cuối cùng theo dõi đám người Sư Vương đoàn rồi lại trà trộn vào Sư Vương mộ, mượn gió bẻ măng cầm về một đống bảo bối, dụ bắt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lạc đường, cuối cùng còn lừa Vệ Tuyển Dương hướng thẳng ra Bắc đại lục, toàn bộ đều nói rõ ràng.

Cái này... sấm đánh giữa trời quang!

An Kì bị nghẹn không nói được nên lời. Đây chính là đệ đệ khả ái của mình?

Khi nào thì phúc hắc thành như vậy.

Những chuyện đệ ấy làm ra, dù là thú nhân cũng khó mà đạt tới, không phải bởi vì thực lực, mà vấn đề nằm hoàn toàn ở cảnh giới. Tư tưởng cao không đạt tới, dù cho ngươi có mạnh mẽ thế nào cũng không thể.

"Lời đồn ở Đế Đô, đệ cùng Cố Viêm sinh con......" An Kì đã sớm đoán được, từ thời điểm bọn họ vừa tới Đế Đô, khó được đệ đệ nhà mình thẳng thắn một lần, hắn liền hỏi thẳng.

Tuy rằng đã tám chín phần mười, nhưng suy đoán vẫn là suy đoán.

An Nhiên gật đầu, "Đó chính là Cố Viêm." Không đợi An Kì đưa tay gõ đầu mình, An Nhiên đã mím miệng thanh minh cho bản thân, "Đó không phải do tình thế bắt buộc sao, vừa lúc Cố gia bị Đường Khúc gài bẫy chuyện sính lễ, đệ muốn nói thế nào để khuấy đục hồ nước chả được, cho những tên Đường gia không bằng heo chó kia một trận dạy dỗ mạnh mẽ, ưm, huynh phải hiểu, gặp chuyện như vậy, Cố Viêm cũng rất tức giận, hắn lại bị thu nhỏ, không thể làm rõ mọi chuyện được, vì vậy..."

Nhướn mày, "Vì thế mà bọn đệ nháo ra chuyện như vậy?"

"Dạ."

"Cố gia còn chưa biết?"

An Nhiên chần chờ một chút, y cẩn thận nhớ lại phản ứng khi Cố bánh bao đến tìm y nương tựa, gật đầu nói phải.

......

Làm một phi thú nhân, có thể đem một hồ nước quậy đục đến như vậy, An Nhiên tuyệt đối là cực phẩm.

So với An Kì bất đắc dĩ, Văn Nhân Nhạc càng trở nên mù quáng hơn.

Trâu bò quá đúng không!

Đây mới là lão đại của Văn Nhân Nhạc hắn, hắn cho rằng, hơn một tháng nay An Nhiên ở Đế Đô đã vô cùng đặc sắc, không nghĩ tới a không nghĩ tới, so với chuyện xưa đặc sắc nhất của họ căn bản chẳng đáng xem trọng. Phi thú nhân dũng cảm tiến vào rừng Khiếu Nguyệt, diệt thực nhân hoa, vượt qua kiến mã tấu, tiến vào Sư Vương mộ.

Chỉ nghe y nói thôi, mà Văn Nhân Nhạc đã cảm thấy vô cùng kích thích.

Hắn vô cùng tiếc nuối bản thân không thể sớm gặp An Nhiên, khó trách giữa Cố bánh bao, Tần Mộ Ngôn cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại có một loại ăn ý không thể nói rõ, thì ra vấn đề nằm ở đây, người cùng trải qua sinh tử trui luyện, tình cảm tự nhiên là bất đồng. Văn Nhân Nhạc mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng càng nhiều hơn chính là khát khao với tương lai. Hắn đã cột mình vào cây đại thụ to lớn là An Nhiên, hành trình sau này, tuyệt đối không thể trải qua bình thản.

"Khụ khụ," An Nhiên ho nhẹ hai tiếng, ý đồ kéo về lực chú ý của Văn Nhân Nhạc. "Nhạc Nhạc, ngươi xem nơi này thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

Tên nào đó nghe chuyện quá kích động, hoàn toàn quên mất chuyện thảo luận bọn họ lúc trước. An Nhiên cũng không giận, y rất có kiên nhẫn lập lại lần nữa: "Ta nói, để cho ngươi ở trong này làm nghiên cứu thế nào?"

"Nơi này?" Văn Nhân Nhạc trợn mắt nhìn, còn chưa kịp phản ứng. "Nơi này đương nhiên tốt, địa phương đã có, về phần thiết bị......"

An Nhiên nhếch môi cười,"Trong không gian có rất nhiều tài liệu, muốn cái gì thì tự mình động thủ. Thiết bị tự làm, ngươi yên tâm, thời gian sẽ đủ!"

Đủ ông già ngài ấy đủ. Văn Nhân Nhạc muốn hỏi An Nhiên, ai cho y tự tin như thế, thời gian cách cuộc tranh tài của lính đánh thuê chỉ còn hơn mười ngày. Đến giờ phút quan trọng này còn bắt hắn trước làm thiết bị. đúng là hắn ở phương diện cơ giới cùng nghiên cứu quả thật có thiên phú, chỉ cần có sáng ý, lên ý tưởng cơ bản, thứ ngươi có thể nghĩ tới, cơ hồ hắn cũng có thể làm được, nhưng có thể đó phải dựa trên khía cạnh có đủ thời gian.

Trong vòng thời gian ngắn như vậy, lượng công việc lại lớn như thế. Văn Nhân Nhạc tự hỏi, làm không được.

An Nhiên lắc lắc ngón trỏ, ra vẻ thần bí nói: "Ta nói đủ thì nhất định đủ. Nhạc Nhạc ngươi không biết, không gian này có đặc điểm, dòng chảy thời gian trong này so với bên ngoài không giống nhau." Nói đến đây, y dừng một chút, "Bên trong một tháng, bên ngoài ước chừng chỉ mới một ngày."

Đệch! Chuyện này a a a a!

Năng lực tiếp nhận cường đại như Văn Nhân Nhạc cũng không nhịn được muốn mắng cha.

Thần thú Arthes là ba ngài hay là tình nhân của ngài thế? Con bà nó đãi ngộ này cũng quá tốt đi. Sao mọi chuyện tốt đều rơi hết trên người An Nhiên thế. Văn Nhân Nhạc hắn một lòng vùi vào phát minh khoa học kỹ thuật, vốn muốn bản thân vì đại lục Thú Nhân làm ra thành quả cống hiến. Lại thêm hắn lớn lên chí công vô tư là thế, nhưng lại không bằng An Nhiên âm hiểm, giả dối, ích kỷ, không có giới hạn này.

Không gian bát quái cũng nhường lại cho hắn làm nghiên cứu, còn gì không thỏa mãn nữa. An Nhiên phân cho Văn Nhân Nhạc một khu đất làm căn cứ nghiên cứu khoa học, tùy tiện hắn chơi đùa. Về phần những nơi khác, trái cây rừng, vườn rau gì đấy, hái tới là có thể ăn. Nếu có tổn thương gì không phải thông thường, hậu quả thế nào...... ưm......

An Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Văn Nhân Nhạc, cứ thế khiến cho cả người Văn Nhân Nhạc run lên một trận.

Tổng quản đại nhân không phụ trách nhiệm bỏ lại Văn Nhân Nhạc tự kéo ca ca nhà mình đi dạo khắp nơi trong không gian, trước khi đi hạ xuống tử lệnh cho Văn Nhân Nhạc — súng máy phải có, đoàn huy nhiều công năng cũng phải có, cả hai món, đều phải là tốt nhất.

Lần này, Văn Nhân Nhạc tìm không ra bất kỳ lý do từ chối nào.

Ngươi muốn thời gian, ngươi muốn vị trí, đều cho ngươi, tài liệu tùy tiện lấy.

Còn vấn đề gì ư?

Bộ Kỹ thuật là ăn cơm chùa sao?

Văn Nhân Nhạc cứ thế làm ổ trong không gian bát quái. Lúc này, Tần Mộ Ngôn đã dạo đến bờ hàn thạch đàm, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh hồ, đưa tay chạm vào hàn khí của hồ nước, vừa dính vào, đáy nước có thứ gì đó liền hướng hắn bò lên. Tần Mộ Ngôn giật mình, lui về sau vài bước nhưng vẫn không thể tránh, đợi hắn đứng vững gót chân, mới phát hiện trên người nằm một nhóc tằm tuyết trắng mềm nhũn như con chi chi.

Hắn không quên, trước đó vài ngày, An Nhiên đã hỏi riêng hắn mẫu tằm Thiên Tâm Sa làm cách nào nuôi dưỡng.

Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã ấp ra rồi.

Mẫu tằm Thiên Tâm Sa không dễ dàng thân cận người lạ, ký ức Arthes nói cho hắn biết, vạn năm trước, hắn đã gặp qua tiểu gia hỏa này, khi đó Terry vừa lấy được nó không lâu, như hiến vật quý để cho huynh đệ bọn họ chạm qua một lần.

Mười ngàn năm trôi qua, hắn cho rằng tiểu gia hỏa này đã quên, nhưng không nghĩ tới nó vẫn nhớ.

An Nhiên cùng An Kì cũng chuyển tới bờ thạch đàm, y cười híp mắt nhìn Tần Mộ Ngôn với vẻ mặt băng sơn nhưng trong ngực lại ôm nhóc tằm tuyết trắng mập mạp nhũn như con chi chi kia, bộ dáng ấy, thấy thế nào cũng cảm thấy vui mắt.

"Tình cảm các ngươi thật tốt." An Nhiên không tiếc khích lệ một câu.

Tần Mộ Ngôn không nói gì một trận.

Ai cùng nhóc tằm béo này tình cảm tốt?

An Nhiên dẫn An Kì, Tần Mộ Ngôn ôm nhóc tằm béo, ba người một tằm đi dạo trong không gian. An Nhiên giới thiệu từng chút quá trình thăng cấp khuếch trương của không gian cho bọn họ, dược sơn này, trái cây rừng, đất trồng rau, ao cá ..., nhưng y cố ý tránh khỏi hầm phỉ thúy.

Thứ đồ chơi phỉ thúy này, địa vị tại đại lục Thú Nhân vị diện thấp rất được chào đón.

Nói thẳng ra, khi tăng cấp bằng thứ này sẽ khiến thú nhân bị trì trệ, An Nhiên vẫn cảm thấy, năng lượng phỉ thúy không phải là cách thức duy nhất để tiến hóa, hoàn toàn dựa vào phỉ thúy bỏ qua việc rèn luyện bản thân, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì. Phỉ thúy là con dao hai lưỡi, đối với chiến sĩ thú nhân có thiên phú bình thường mà nói, phải liều mạng làm nhiệm vụ đổi lấy phỉ thúy để đạt được năng lượng, sau đó tăng tu vi lên từng chút một, mà đối với thú nhân có thiên phú cao mà nói, nếu tính ỷ lại đối với phỉ thúy quá cao tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Muốn tiến lên thần giai cần phải hấp thu một lượng năng lượng phỉ thúy nhất định, nhưng một khi đột phá thần giai, năng lượng trong cơ thể sẽ chuyển hoán thành nguyên lực. Phỉ thúy lúc này sẽ không đem lại bất kỳ giá trị cụ thể nào. Vì vậy, nếu thú nhân có cơ hội đột phá thần giai tiến vào phi thăng giới, tu luyện nhất định phải làm đến nơi đến chốn.

Cảm giác đem bí mật chia sẻ ra ngoài rất thoải mái, ít nhất An Nhiên cảm thấy như thế.

Đặc biệt người biết bí mật của y còn là ca ca đệ khống của mình, An Nhiên từ trước luôn không chú ý phương diện này, sau khi từ không gian bước ra An Kì đều nhất nhất lấy y mà suy nghĩ, nhiều người yểm trợ, ra vào không gian cũng dễ hơn rất nhiều.

Có ca ca đáng tin thật sự rất tốt.

Bên trong đoàn mạc danh kỳ diệu tiêu thất mất một người, trừ bỏ mấy tên trong đoàn chủ lực lên tiếng hỏi thăm một chút, thì đoàn dự bị hoàn toàn đều không chú ý tới, chuyện này cũng chẳng thể trách người khác, chỉ có thể trách sự tồn tại của Văn Nhân Nhạc quá thấp.

Ngày thứ hai sau khi Văn Nhân Nhạc bị An Nhiên mang vào không gian, ca ca ruột của hắn rốt cuộc phát hiện đệ đệ nhà mình không thấy.

"Tiểu Nhiên đệ đệ, ưm, Nhạc Nhạc đi đâu rồi?" Trên mặt Văn Nhân Hạo vô cùng mất tự nhiên, cứ như rất không tình nguyện. An Nhiên biết tình cảm giữa hai huynh đệ này không thể vì bị người ngoài nói mà mất tự nhiên, y ra vẻ kinh ngạc nhún vai, "Đệ đệ ngươi đã mất tích, ngươi thế nào không biết!"

Căn cứ sức tưởng tượng của Văn Nhân Hạo, Văn Nhân Nhạc nhất định đã bị một trong ba dong binh đoàn khác bắt cóc. Vì cái gì bắt cóc hắn? Đương nhiên do lúc khảo nghiệm thi đấu của học viện đã tỏa sáng, để người khác thấy được giá trị của hắn.

Lời nói trong buổi trò chuyện chuẩn xác, nếu không phải biết được chân tướng, An Nhiên chỉ sợ cũng tin mất. Đáng thương ba đại đoàn, thay An Nhiên mang tiếng xấu, thừa nhận tất cả oán niệm của Văn Nhân Hạo. Văn Nhân Hạo muốn trực tiếp xông lên nói chuyện rõ ràng với bọn họ, An Nhiên suy nghĩ cũng không thể nói cho hắn biết chân tướng sự thật, Văn Nhân Nhạc là một người điên mê khoa học, không phải là một tên nhiều chuyện, nhưng Văn Nhân Hạo thì khó mà nói, bộ trưởng ngoại giao đều không phải chim tốt gì, mạnh vì gạo bạo vì tiền mẫn tiệp linh hoạt, vừa nhìn liền biết không thể tin cậy được.

An Nhiên chỉ có thể theo phương hướng suy đoán của Văn Nhân Hạo tận lực lừa gạt hắn, nói nào là người ta đã phí sức lớn như vậy đem người bắt đi, đương nhiên Văn Nhân Nhạc sẽ có giá trị lợi dụng, ít nhất trước mắt có giá trị, nên hắn sẽ an toàn.

Văn Nhân Hạo suy nghĩ, quả thật là vậy, nếu đối phương thật sự trói hắn đi làm nghiên cứu, Văn Nhân Nhạc thật đúng sẽ đáp ứng, người này, chính là phần tử say mê nghiên cứu khoa học, từ trước bị đè ép quá nhiều, hiếm có người lại khẳng định giá trị của hắn, hắn không chừng còn hoan thiên hỉ địa cảm ơn vui vẻ ấy chứ.

Nghĩ như vậy, Văn Nhân Hạo cũng không sốt ruột, chẳng qua thời điểm mỗi lần cùng ba đại đoàn gặp mặt, ánh mắt vẫn có chút quái dị.

Hắn tựa hồ muốn từ trên mặt quan sát ra điểm bất đồng tâm tình của mấy vị đoàn trưởng, từ đó tìm ra chân dung kẻ "bắt cóc" Văn Nhân Nhạc, đáng tiếc, trời không chìu lòng người.

Trong bầu không khí quỷ dị như vậy, bốn dong binh đoàn cùng đồng hành ba ngày, cuối cùng cũng tới Tập Nhật thành.

Hết chương 204 + 205

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro