214 + 215

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm quân phục tạo cơn sốt quét ngang đoàn quý tộc đệ nhất, Văn Nhân Nhạc vẫn còn trong không gian vì các thành viên trong đoàn chế tạo súng ống đạn dược, hắn cũng không phải làm mọi thứ bằng tay, tuy rằng không giống An Nhiên, một khẩu lệnh một động tác, chỉ cần lời nói ra đã có thể hoàn thành quân phục giày lính cho hơn 200 người. Hắn cũng không ngốc, làm từng cái một biết đến khi nào?

Văn Nhân Nhạc đem cỗ máy DreamWorks vào không gian bí mật của An Nhiên, vỏ ngoài gì đó, đều do đá năng lượng vận hành toàn bộ, hắn chỉ cần canh giữ một bên, điều chỉnh chi tiết, cùng máy móc sản xuất linh kiện riêng lẻ, sau đó đem tất cả lắp rắp lại. Sản xuất máy móc nói thì dễ, nhưng trên thực tế đây lại là công trình vĩ đại nhất, mỗi một cây súng tự động đều là toàn bộ tâm huyết của Văn Nhân Nhạc.

Tại thời điểm tất cả mọi người trong dong binh đoàn còn đang hưng phấn, Văn Nhân Hạo lại vụng trộm đến bên cạnh An Nhiên.

"Tiểu Nhiên đệ đệ."

"Sao?" An Nhiên nhướn mày, người này, vô sự không đăng Tam Bảo điện, lúc này tìm tới cửa chỉ sợ lại có ý tưởng dày vò người khác. Hiển nhiên, lần này An Nhiên đã đoán sai, Văn Nhân Hạo rối rắm hơn nửa ngày, cũng không biết bản thân không được tự nhiên cái gì, cả khuôn mặt nhiễm đỏ, môi mấp máy, chính là nửa chữ cũng chưa nói ra.

Tương tự với phản ứng này, trong quá khứ Văn Nhân Hạo cũng từng có một lần như thế, An Nhiên lặng lẽ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, tựa hồ đều có liên quan đến Văn Nhân Nhạc? "Hạo tử, ngươi muốn hỏi chuyện Nhạc Nhạc à?"

"Bá" một cái, khuôn mặt vị chiến sĩ thú nhân nào đó đỏ rực, một đôi mắt trừng được đến vô cùng lớn.

Phản ứng này, là thẹn quá thành giận à? An Nhiên ở trong lòng cuồng tiếu, nhưng mặt ngoài vẫn khống chế dù là một chút cũng không hiện ra, y làm bộ lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ ta đoán sai ư?"

No. No. No, đương nhiên không sai.

Văn Nhân Hạo ngại ngùng nửa ngày, rốt cuộc vẫn cắn răng gật đầu, "Nói thế nào cũng là người Văn Nhân gia chúng ta, nếu chết ở ngoài ta trở về cũng không tiện giao phó." Hắn mặc quân phục xanh đậm, đứng bằng giày lính, cả khuôn mặt đều đỏ rực. Huynh đệ Văn Nhân vốn có chút nam sinh nữ tướng, do Văn Nhân Nhạc say mê nghiên cứu, không hay lo chỉnh chu bản thân, nên khi nhìn vào luôn có bộ dáng âm trầm đần độn, Văn Nhân Hạo thì lại trái ngược hoàn toàn, tuy rằng hắn không được xem là tốt tính, làm việc lại hay xúc động. Nhưng ở phương diện xử lý bản thân lại làm tốt đến không thể tốt hơn, không quan tâm bản thân có ra ngoài hay không, tóc tai đều được chỉnh sửa vô cùng tỉ mỉ, quần áo cũng được ủi thẳng thơm tho đến mấy lần.

Người này, bình thường cũng rất anh tuấn phong lưu, nhưng với một thân quân phục hiện tại lại khiến hắn chân chân chính chính biến thành một cực phẩm tiểu thụ, khuôn mặt diễm lệ cùng quân phục nhanh nhẹn hình thành đối lập rõ ràng. Đây đúng là trang phục đầy cám dỗ!

An Nhiên tuy rằng không thích tính tình Văn Nhân Hạo, ngoại hình tên này đã khiến y phải vài lần tốn vài trận nước miếng. Nhưng mĩ nam trước mặt, cũng bất chấp trêu ghẹo cười nhạo hắn, y một đôi mắt trực tiếp dừng lại trên người Văn Nhân Hạo. Nhìn không đủ mà, thật sự là nhìn không đủ, miệng còn lẩm bẩm, "Thụ. Thụ thật sự."

Gầy? Văn Nhân Hạo đem những câu An Nhiên nói nghe vào tai, hắn rõ ràng là hỏi chuyện Văn Nhân Nhạc, cớ nào lại liên quan đến béo hay gầy gì ở đây? Chẳng lẽ khí hậu không hợp, trải qua vài ngày đã làm An Nhiên trở nên ngốc hơn? (Editor: 瘦: gầy; 受: thụ, bị nhận; cả 2 đều phát âm là [shòu])

Ngốc? Y rất thông minh, Văn Nhân Hạo còn chưa biết bản thân đã bị An Nhiên ăn một chút đậu hủ non.

Thụ a thụ, đây là đùa giỡn! Đùa giỡn trắng trợn!

Văn Nhân Hạo hoàn toàn không biết bản thân bị đùa giỡn, hắn còn đang cố gắng đuổi kịp tư duy của An Nhiên, tuy rằng không quá rõ vì sao chuyện từ Văn Nhân Nhạc liền nhảy tới vấn đề béo gầy này, nhưng hắn vẫn lên tiếng, "Gầy không tốt sao? Chẳng lẽ ngươi muốn lớn lên như Lô mập mạp à?"

Phốc!

Điều này không thể trách Văn Nhân Hạo, đây là sự sai khác giữa văn hóa, đối với đại lục Thú Nhân mà nói, vị diện An Nhiên xuyên qua chính là nơi của người ngoài hành tinh, học tập chính là văn hóa của một thế giới khác. Lúc Văn Nhân Hạo bác bỏ An Nhiên còn rất khinh bỉ, điểm khác biệt đầu tiên giữa soái ca cùng trư ca chính là mặt hình thể, cứ lấy Quân Thiển Tây làm ví dụ đi. Toàn bộ đại lục ai cũng biết Quân Thiển Tây lớn lên có khuôn mặt bình thường đến cực điểm, trên khuôn mặt ấy, điểm đặc sắc lớn nhất chính là không có đặc sắc.

Nói chung, tầm thường đến độ đảm bảo quay đầu liền quên.

Chính là người như thế, lại là người nhận được hào quang của thiên tài đệ nhất đại lục, có lão cha là đổ thạch sư đệ nhất đại lục, vóc người cao ngất, khí chất cao thượng, trong con mắt của các phi thú nhân, hắn chính là kim quy tế, so Văn Nhân Hạo ngoại hình luôn lấn áp người còn muốn cao quy tế hơn.

Quay lại giả thiết trước đó của chúng ta một chút, nếu các mặt điều kiện đều không đổi, chỉ đem hình thể của Quân Thiển Tây hoán đổi cùng Lô mập mạp, sẽ thế nào?

o[╯□╰]o

Kết quả rất rõ ràng, lại nói Lô mập mạp thiên phú cũng không tệ, người cũng rất thông minh, tính cách tốt, biết chăm sóc người, làm việc gì cũng đều khá chu đáo, tuy rằng không phải xuất thân từ gia đình đại quý tộc, nhưng Lô gia ở Đế Đô cũng tương đương với đại thương hộ đệ nhất cửa hàng Tô gia. Chính là một chiến sĩ thú nhân như thế, các mặt có thể so với Văn Nhân Hạo, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém, vì cái lông gì Văn Nhân Hạo lại thanh danh lan xa Đế Đô, mà Lô mập mạp, căn bản không người biết đến.

Chính là lỗi do mặt hình thể.

Quân phục sau khi làm xong, tất cả mọi người đều cười, chỉ riêng Lô mập mạp khóc. ┭┮﹏┭┮, đổi quân phục thì sao? Hắn cũng không đẹp trai hơn được, không nói đến có tệ hơn không, cùng nhiều tên đẹp mã như vậy mặc cùng một loại quân phục, Lô mập mạp càng lúng túng hơn.

Giáo huấn bằng máu và nước mắt!

Ai cho ngươi không kiêng ăn, cho ngươi tham ăn, cho ngươi một bữa ăn hai phần.

Bi kịch chưa!

Văn Nhân Hạo nhớ tới bộ dáng sau khi Lô mập mạp thay quân phục, toàn bộ mọi người đều không thể khống chế một trận cười to, bộ dáng kia, rất có tính hỉ cảm, người ta mặc vào đều như quan quân cao cấp tinh tế, chỉ có hắn, giống như sĩ quan cao cấp chuyên lo việc bếp núc nấu cơm vậy. Văn Nhân Hạo một bên ở trong lòng yên lặng bổ não, một bên như có như không liếc mắt xem xét Lô mập mạp cách đó không xa lộ ra bộ mặt khổ qua. Đám người trong đoàn toàn là kẻ không phúc hậu, biết ngươi phong cách, biết ngươi đẹp mã, ngươi không thể điệu thấp chút sao? Vì cái lông gì người người đều phải đến bên người Béo ca lắc lư.

Đây là trắn trợn khiêu khích!

Lô mập mạp cắn răng, con bà nó hắn nhẫn!

Nhìn bộ dáng Văn Nhân Hạo nghịch ngợm hay gây chuyện kia, lại nhìn đôi mắt hắn, An Nhiên liền biết suy nghĩ của tên này là gì, nói hắn thụ, hắn còn nghĩ là gầy.

"Thụ tốt, rất tốt, phi thường tốt!" An Nhiên cười tủm tỉm gật đầu.

Văn Nhân Hạo cũng không ngẫm lại, từ miệng An Nhiên sao có thể nói ra lời khích lệ hắn được?

"Hạo tử, đến cùng ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Văn Nhân Nhạc hắn, sao lại không thấy?"

Đây chính là huynh đệ đấy! An Nhiên cảm động, còn nhớ lúc đầu ở số 14 khu 7 khi nhìn thấy Văn Nhân Nhạc. Hai huynh đệ cứ như khổ đại thâm cừu nhìn nhau như không quen biết. Nếu người kia ngã đối phương còn khua chiêng gõ trống chúc mừng, mới bao lâu chứ, Văn Nhân Hạo thế nhưng đã chủ động quan tâm Văn Nhân Nhạc rồi? Hành động như vậy, tuyệt đối phải được duy trì, An Nhiên suy nghĩ, nói: "Nhạc Nhạc hắn có chút việc."

"Có việc? Việc gì? Ba ngày hai bữa liền chơi trò biến mất."

"Ưm. Ngươi nếu nghĩ đến hắn ta có thể giúp ngươi truyền đạt, để Nhạc Nhạc bỏ xuống công tác trước tiên quay lại." Nói xong, y còn ý vị thâm tường nhìn Văn Nhân Hạo liếc mắt một cái, "Hạo tử ngươi cần phải biết, Nhạc Nhạc cùng người khác không giống nhau, hắn là lính kỹ thuật trong đoàn chúng ta, là huynh đệ của hắn ngươi phải hiểu cùng ủng hộ. Lại nói, lúc làm công tác thống kê nhân số phát súng tự động, ngươi không phải là người ủng hộ nhất sao? Lúc này còn kỳ kèo gì nữa?"

Chớp mắt, lại chớp mắt.

Văn Nhân Hạo không xác định hỏi: "Ngươi nói súng tự động? Súng tự động là Văn Nhân Nhạc kia làm ra ư?"

Dĩ nhiên là gật đầu rồi, "Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng là ta ư?" Văn Nhân Hạo vừa muốn trả lời dĩ nhiên là y, thứ này chẳng phải chỉ có bộ não không giống người thường của An Nhiên mới có tài năng nghĩ ra ư? Nếu Văn Nhân Nhạc có bản sự này, hắn còn có thể rơi vào trình độ bán mình sao?

An Nhiên cũng không đùa hắn, "Ta chỉ đưa ra một ít ý tưởng thôi, thứ súng tự động này thật đúng là do Nhạc Nhạc chính mình tự khai phá ra, 20 cây bữa trước phân phát cho đoàn dự bị cũng do hắn gấp gáp chế tạo."

Mấy ngày trước? "Cái lần không thấy hắn lần trước đó hả?"

Gật đầu, An Nhiên nói phải.

"Đến cùng thì hắn đi nơi nào? Toàn bộ doanh địa đều không thấy người."

"Cái này à. Là bí mật quân sự."

An Nhiên nói càng thần bí, tâm Văn Nhân Hạo càng bị treo cao, trong lòng ngứa ngáy, tâm hiếu kỳ cỡ nào cũng không nhịn được. Hắn không gần không xa đi theo An Nhiên, sau khi nhìn chằm chằm ba ngày, vẫn không phát hiện ra được bất cứ dấu vết gì. Ba ngày này, cuộc sống của An Nhiên rất quy luật, mỗi ngày ba bữa nấu cơm cho chiến sĩ trong đoàn chủ lực, lúc không có chuyện gì làm thì qua bãi bắn đi dạo, ngẫu nhiên còn kéo theo Cố bánh bao hướng ngoài doanh địa nhà mình đi hai vòng.

Vì gia tăng tỷ lệ xuất hiện, y thậm chí tự xuất tiền túi nướng dương thú ngưu thú rồi cho người nâng qua cho hai nhà cách vách, trong ba ngày qua, cao tầng Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn đều rất có lộc ăn. Theo cách nói của An Nhiên chính là tăng tiến tình hữu nghị giữa dong binh đoàn Thảo Nê Mã cùng các đại dong binh đoàn ở Nam đại lục.

Người có mắt nhìn đều biết, y là cố ý mang theo Cố bánh bao dạo quanh nhà người ta. Đây không phải quân phục mới ư, không mang theo ra ngoài dạo một vòng làm sao có thể khiến người khác hâm mộ ghen tị được chứ?

Ba ngày này, 20 dong binh đoàn đến dự thi của cả hai bên Nam Bắc đại lục cũng đã lục tục đến đủ. Những tên Bắc đại lục này, lúc tới oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang, trừ bỏ võ lực mạnh mẽ, trên các phương diện khác đều không sánh bằng Nam đại lục. Điều kiện ác liệt, kinh tế phát triển suy bại, dịch vụ lạc hậu, ngay cả đồ dùng sinh hoạt cơ bản cũng đều phải dựa vào việc nhập hàng từ Nam đại lục, cũng chính vì hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt, thời tiết ác liệt như thế, mới bồi dưỡng ra nhiều chiến sĩ thú nhân với giá trị vũ lực cường đại đến vậy.

Mỗi năm một lần, cuộc tranh tài giữa lính đánh thuê Nam Bắc đại lục chính là lần duy nhất các đại dong binh đoàn phía Bắc đại lục có dịp được thể hiện.

Năm nay cũng thế, thời điểm những tên này tới đã suy tính xong, không quan tâm ngươi là đoàn quý tộc đệ nhất vang danh tại Nam đại lục, cách bình chướng thiên nhiên là rừng rậm Khiếu Nguyệt, mấy tên gia hỏa Bắc đại lục tới tên là gì cũng không biết. Thời điểm mấy năm trước, đại biểu cho dong binh đoàn Nam đại lục chính là, Chích Diễm đoàn, Hàn Băng đoàn, Sư Vương đoàn.... đều sẽ trước thi đấu cùng mấy người Bắc đại lục phát sinh xung đột, nhưng năm nay lại vô cùng kì quái.

Mặc dù thời điểm hạ trại, Nam Bắc đại lục là tách ra, nhưng điều này cũng không cản trở được ý định bới móc của những tên chiến sĩ thú nhân này. Đám gia hỏa Bắc đại lục đặc biệt chạy một vòng cười nhạo đám người dong binh đoàn Nam đại lục, rồi chờ cả đám không nhịn được lao tới gây chuyện, nhưng tính toán lần này lại thất bại, không có, hoàn toàn không có.

Đối mặt với đại đội đặc biệt Bắc đại lục phái ra khiêu khích, ngay cả Chích Diễm đoàn tính khí ác liệt nhất cũng không có bất cứ phản ứng gì. Không nói tới việc bọn họ không tìm Bắc đại lục gây phiền toái, mà cả đám còn tự mình ồn ào.

Dong binh đoàn với cờ xí hình quái vật đang hạ trại ngay giữa Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn rốt cuộc đang nháo cái gì? Chưa gì mà sáng sớm mà đã ầm ĩ. Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn thì sao? Ngươi nói sao? Bọn họ đang lên kế hoạch làm quần áo cho đoàn viên? Còn có cướp thịt?

Khốn kiếp! Không tra rõ thì thôi, ngươi còn dám khai man quân tình!

Bắc đại lục cũng chưa nghèo đến mức này, những thổ tài chủ Nam đại lục sao có dọa người đến vậy được? Nhất là trước mặt đám mọi rợ Bắc đại lục bọn họ. Thám tử được các đại đoàn Bắc đại lục phái ra tìm hiểu tin tức liền bi kịch, bọn họ rõ ràng nghiêm túc nằm vùng nghe lén, ┭┮﹏┭┮, đám gia hỏa Nam đại lục này rõ ràng đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Nếu là lúc trước, khẳng định đã trực tiếp xông lên đánh nhau, ai biết bọn họ lần này bị giựt kinh phong gì. Phản ứng lớn nhất cũng chỉ nhíu mày, càng nhiều người khi nhìn thấy bọn họ liền trực tiếp xem như không thấy.

Từ trong miệng đám cao tầng mấy đại dong binh đoàn đứng đầu Nam đại lục, bọn họ nghe được nhiều nhất chính là "quần áo" cùng "thịt nướng". Chẳng lẽ Nam đại lục cũng gặp thiên tai? Bọn họ đã nghèo đến độ quần áo cũng mua không nổi, ăn thịt còn phải mỗi ngày tính toán ư?

Trải qua bầu không khí quỷ dị như vậy, ba ngày rất nhanh đã trôi qua. Hôm nay, Văn Nhân Nhạc xuất quan.

An Nhiên vẫn như mọi ngày lui tới giống nhau, liên tục theo dõi ba ngày cũng không ra được kết quả gì rốt cuộc khiến Văn Nhân Hạo uể oải, ngày này, hắn cho phép mình nghỉ một bữa, ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới đứng dậy dọn dẹp. Vừa bước ra, liền phát hiện giữa đám người đang ăn thịt trong doanh địa xuất hiện bóng dáng Văn Nhân Nhạc.

Đây gọi là gì? An Nhiên là cố ý đúng không? Biết hắn theo dõi sau lưng, liên tục ba ngày không tìm Văn Nhân Nhạc, ngay cả cái liếc mắt cũng không nhìn, ngay cả một bữa cơm cũng không đưa, Văn Nhân Hạo còn cho rằng An Nhiên trong lều động tay động chân, nên đợi tới lúc An Nhiên đi qua bãi bắn xem đám phi thú nhân thần thương huấn luyện còn vụng trộm chạy vào chủ trướng cùng tiện hành khí lý nhìn một cái. Không có! Cái gì cũng không có!

Văn Nhân Hạo mới vừa buông tay, Văn Nhân Nhạc liền xuất hiện. Nếu An Nhiên không ở trong này tác động, nói thật Văn Nhân Hạo không tin. Cho dù biết, thì có thể làm gì? Văn Nhân Hạo cũng không dám làm gì An Nhiên. Tuy rằng hắn là Bộ trưởng ngoại giao, lớn nhỏ cũng là quan, vẫn là người của đoàn chủ lực, nhưng ngay cả chút sức cùng An Nhiên chống lại cũng không có. An Nhiên có thể khiến chiến sĩ trong đoàn bữa bữa ăn thịt nướng mỹ vị thịt, ngươi có thể sao? An Nhiên có thể thiết kế riêng quân phục soái khí như vậy cho tất cả chiến sĩ trong đoàn, ngươi có thể sao? An Nhiên có thể luyện chế ra đủ loại thuốc kỳ quái chỉnh chết người, khiến ngươi muốn sống không được, chết không xong, ngươi có thể sao?

......

Không thể, cái gì cũng không thể. Văn Nhân Hạo rất tự mình hiểu lấy mình, tại Văn Nhân gia, hắn là bảo, tất cả mọi người đều tán dương hắn, nói sao cũng là điều tốt đẹp. Nhưng trong mắt hơn hai trăm người này, hắn ngay cả mông An Nhiên cũng so ra kém hơn rất nhiều. Trong mắt An Nhiên, Văn Nhân Hạo ngay cả đệ đệ quái thai được xem là sỉ nhục của Văn Nhân gia cũng không bằng.

Thế đạo thay đổi, thiên phú tu luyện có là gì, tài sản bối cảnh chỉ như đánh rắm. Nam đại lục sẽ phải nhấc lên phong trào cải cách xã hội, không quan tâm ngươi là thú nhân hay phi thú nhân, thiên phú không tốt không sao cả, ba trăm sáu mươi nghề, sẽ có nghề phù hợp với ngươi. Chỉ cần ngươi có sở trường, có đặc điểm, còn sợ không cơ hội phát sáng ư?

Ngươi hỏi hiện nay chức nghiệp được người hoan nghênh nhất tại Nam đại lục là gì ư?

Ta có thể kiêu ngạo nói cho ngươi, là đầu bếp! Nhất là đầu bếp có tư tưởng có đạo đức toàn năng, nhấc được súng tự động, cầm được xiên thịt nướng. Cái gì mà tổng quản hậu cần, nói trắng ra, An Nhiên không phải đầu bếp sao? Đệ nhất quý tộc đoàn phát triển đến bây giờ cũng xem như đã có môn quy, kêu gọi của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ quả thật cũng có một bộ phận, nhưng một tháng qua, đem hơn 200 lính đánh thuê nặn tròn bóp méo lại không phải Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, mà là An Nhiên với chỗ tốt từ những chăm sóc nhỏ nhặt.

Trong lòng Văn Nhân Hạo khó chịu, nhưng hắn không dám tìm An Nhiên nháo, chỉ có thể vọt tới trước mặt Văn Nhân Nhạc, trừng mắt quát: "Ngươi mấy ngày nay chạy đi đâu ? Nơi nơi đều tìm không thấy?" Lúc này mới kì quái, Văn Nhân Nhạc thật không nghĩ tới Văn Nhân Hạo còn có lúc quan tâm đến hắn. Nháy mắt mấy cái, hắn hỏi ngược lại: "Ngươi động kinh?"

"Động ông già ngươi......" Văn Nhân Hạo còn muốn nói, liền không biết từ nơi nào An Nhiên xuất hiện đoạt lấy câu chuyện, "Nhạc Nhạc à, ngươi không biết đâu, ca ngươi đối với ngươi rất tốt, mấy ngày ngươi bế quan chế tạo súng tự động, Hạo tử nóng nảy, mỗi ngày đều theo dõi ta, hắn nói hắn muốn nhìn thấy ngươi mới có thể an tâm." Tha thứ y, A men, An Nhiên vừa nói vừa ở trong lòng yên lặng sám hối.

Y không phải cố ý nói dối, hình thức ở chung giữa hai huynh đệ này thật sự là rất kỳ quái, An Nhiên cho rằng, bọn họ cần một chút chất xúc tác. Nhưng hiển nhiên Văn Nhân Hạo không lĩnh hội được một mảnh tâm ý của An Nhiên, hắn tại chỗ liền lật mặt, "Có chó mới quan tâm hắn." Nói xong liền xoay người đi. Người tuy rằng đi, nhưng lời chưa nói xong vẫn phải nói. An Nhiên đầy mặt nịnh nọt lôi Văn Nhân Nhạc thay quân phục mới, lời thấm thía nói: "Nhạc Nhạc, ngươi phải hiểu, anh ngươi hắn chính là như vậy, trong lòng nghĩ một bộ ngoài miệng nói một đàng."

Văn Nhân Nhạc gật đầu, hắn thật sự gật đầu.

Hắn nói: "Ta biết."

Vì khen ngợi Văn Nhân Nhạc tạo ra cống hiến, để cho mọi người học được cảm ơn, nên việc phân phát súng sẽ do Văn Nhân Nhạc tự mình tiến hành, An Nhiên để hắn bày một cái ghế, đem hơn trăm cây súng đều chất đống bên người hắn, rồi để đám chiến sĩ thú nhân từng người một xếp hàng lên lĩnh. Đoàn dự bị dẫn đầu, cuối cùng mới là người đoàn chủ lực.

Đợi đến khi tất cả mọi người lĩnh xong, cầm thương ra bãi bắn luyện tập. Tiếng súng oành oành oành oành liên tục không gián đoạn vang lên, Văn Nhân Hạo khó chịu tự nhốt mình trong lều mới nhớ ra, An Nhiên nói, Văn Nhân Nhạc chế tạo súng tự động, lúc này hắn xuất hiện, vậy không phải nhiệm vụ đã hoàn thành?

Tần suất thanh âm này, tuyệt đối không phải do 20 cây súng tự động tạo ra.

Văn Nhân Hạo rốt cuộc không nhịn được, len lén đi tới bãi bắn nhìn một cái, không được, người ta mỗi người một thanh súng tự động, giận! Nổi giận! Phát súng cũng không người thông tri hắn? Đây là chuyện gì? Văn Nhân Hạo đem Phàn Lận cách hắn gần nhất kéo qua một bên, nổi giận đùng đùng chất vấn nói: "Phát súng các ngươi cũng không kêu ta! Còn nói là huynh đệ tốt!"

Phàn Lận hoàn toàn không ảnh hưởng bởi bộ dạng này. Mí mắt cũng không nâng lên dù chỉ một chút, bình tĩnh nói: "Chúng ta đúng là huynh đệ tốt, phát súng là huynh đệ!" Ý tứ rất rõ ràng, Văn Nhân Nhạc là huynh đệ ruột của ngươi, hắn mặc kệ ngươi, chúng ta có lập trường gì khoa tay múa chân?

Văn Nhân Nhạc, Văn Nhân Nhạc, lại là Văn Nhân Nhạc.

Văn Nhân Hạo cảm thấy, đời trước khẳng định hắn thiếu Văn Nhân Nhạc, chứ không sao lại rơi vào trong tay hắn thế này?

Đương nhiên, giận dỗi là một chuyện, súng tự động vẫn phải muốn, toàn bộ dong binh đoàn 210 cá nhân, ngay cả Cố bánh bao ngoại viện như vậy cũng đã lấy được súng đặc chế mini. Hắn dựa vào gì không muốn? Văn Nhân Hạo rốt cuộc vẫn phải bỏ xuống mặt mũi đi chủ trướng tìm Văn Nhân Nhạc, tuy rằng súng ống mọi người đã phát xong, Văn Nhân Nhạc cũng không có lập tức đi thử, An Nhiên đã qua bãi bắn giám sát huấn luyện, lúc sắp đi cũng có nói với Văn Nhân Nhạc, "Nhạc Nhạc, ngươi đừng vội, ca ngươi sẽ đến, hắn nhất định sẽ đến."

Đám người đoàn quý tộc đệ nhất lại hừng hực khí thế luyện tập ba ngày, rốt cuộc, tranh tài giữa Nam Bắc lính đánh thuê cũng bắt đầu!

27 tháng 3, trời trong nắng ấm.

Nam Bắc đại lục tổng cộng 40 dong binh đoàn đều tề tụ cùng nhau, trên ghế trọng tài Nam Bắc đại lục mỗi bên ngồi một người, Nam đại lục là lão viện trưởng Học viện Maca, về phần Bắc đại lục, thế nhưng có thể tính là người quen, thân a gia của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ — Ngũ Thập Lam Tinh Huy.

Hai vị trọng tài đều ngồi trên đài cao, công hội lính đánh thuê hai phía Nam Bắc đều phải tổ chức người của mình xếp hàng đi ra. Đây là điều mới của năm nay, từ trước đều là triển khai lôi đài trực tiếp đánh nhưng suy xét đến việc quần chúng vây xem gia tăng, thi đấu như vậy, nếu làm tốt, có thể trực tiếp khiến dong binh đoàn của bản thân nổi tiếng.

Vì vậy, thời điểm công hội lính đánh thuê Nam đại lục đưa ra đề nghị, Bắc đại lục cũng không phản bác.

Song phương khó được một lần đạt thành ý kiến nhất trí.

Tuy rằng đoàn quý tộc đệ nhất mới thành lập được một tháng, nhưng phong cách hành sự của bọn họ cùng với thủ đoạn sắc bén tại Đế Đô tất cả mọi người đều nhìn thấy, xét trên thực lực mà nói, đệ nhất danh Chích Diễm đoàn Nam đại lục cũng không có bản lãnh cùng Bắc đại lục so sánh, liên tục hơn mười năm bị ba đại đoàn Bắc đại lục đặt ở phía sau. Thời điểm, An Nhiên cùng Bành Vũ Hào quyết đấu, cùng với huynh đệ Văn Nhân gia tại Học viện Maca, hành vi phong cách chiến đấu đó đã khiến công hội lính đánh thuê bắt đầu sinh ra một ý tưởng.

Có lẽ, tu luyện cấp bậc cũng không phải là điều trọng yếu nhất. Thậm chí thú nhân hoặc phi thú nhân cũng không trọng yếu, muốn lấy được chiến thắng có rất nhiều phương pháp, tranh tài lính đánh thuê cùng khảo nghiệm chiến đấu tại Học viện Maca là bất đồng, khảo nghiệm chiến đấu hạn chế Văn Nhân Nhạc sử dụng súng ống, nhưng, tranh tài lính đánh thuê sẽ không.

Tín ngưỡng lính đánh thuê là gì?

Dùng hết toàn lực cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cố chủ tuyên bố. Đối với bọn họ mà nói, chỉ luận kết quả, bất luận quá trình. Tất cả dong binh đoàn của Nam Bắc đại lục đều tiến lên phía trước, người phụ trách công hội lính đánh thuê Nam đại lục tự mình tìm đến mười gia hỏa đoàn chủ lực mở một hội nghị đơn giản. Đại khái với ý, bất luận phương pháp, bất luận thủ đoạn, chỉ cần có thể đè được mấy người Bắc đại lục lấy được thắng lợi cuối cùng, tuy rằng không thể trực tiếp khiến cấp bậc lính đánh thuê tăng lên, nhưng hội trưởng công hội có thể trao tặng cho bọn họ danh hiệu đoàn đặc phái.

Thứ này giống như Ngự Sử đại nhân ngày xưa cầm Thượng Phương Bảo Kiếm đi tuần vậy.

Ngoài Đế Đô ra, đoàn đặc phái có thể toàn quyền thay thế đại biểu cho công hội lính đánh thuê.

An Nhiên vốn nghĩ, tốt xấu đoàn trưởng đại nhân bọn họ cũng đến từ Bắc đại lục, tranh tài gì đấy, vui vẻ là được, chừa chút mặt mũi cho đồng hương hắn, nhưng tới khi điều kiện mê người này được đưa ra bàn cân cũng khiến An Nhiên phải tâm động. Không chỉ An Nhiên, trừ bỏ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ra, đám chiến sĩ đoàn dự bị đều rục rịch. Người lăn lộn giang hồ, có ai không dính phiền toái, được đến danh hào đoàn đặc phái của công hội lính đánh thuê, tại mảnh đất Nam đại lục này, ai cũng đừng nghĩ tìm phiền phức đến với bọn họ.

Công hội lính đánh thuê trước giờ đều là khối xương cứng, rất nhiều đại quý tộc Đế Đô đều muốn ăn, không quan tâm ngươi nghĩ thế nào, âm mưu dương mưu không ngừng, công hội lính đánh thuê vẫn sừng sững ở đó, lù lù bất động. Đây vẫn là lần đầu, hội trưởng đại nhân không để ý đến lời nói nói thẳng ra như vậy. Nghĩ đến cũng là bị Bắc đại lục áp chế đủ rồi.

An Nhiên nhìn về phía Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Văn Nhân Hạo cũng nhìn về phía Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, 9 người còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Dưới một rừng ánh mắt dày đặc, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thỏa hiệp, "Đừng nhìn ta, ta không có ý kiến."

Bọn họ vốn cho rằng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tốt xấu sẽ tranh đấu một chút, không nghĩ tới, ngay cả ý tứ hắn cũng không trực tiếp từ bỏ.

"Không ý kiến?" Văn Nhân Hạo trừng mắt, "Ngươi không phải từ Bắc đại lục đến ư, sao có thể không ý kiến?"

An Nhiên hận không thể một tay đánh bay Văn Nhân Hạo thiếu tâm nhãn, nói chuyện càng ngày càng không não, quả nhiên, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, hơi chút trào phúng nói: "Ngươi hy vọng ta có ý kiến?" Dừng một chút, hắn còn nói: "Làm đoàn trưởng, ta hẳn nên suy xét đến ý kiến đoàn viên, nếu ngươi hy vọng như vậy......"

"Ngao......" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn chưa nói xong, đã bị tiếng kêu thảm thiết của Văn Nhân Hạo đánh gãy, An Nhiên mang giày da đế sắt hung hăng một cước giẫm lên chân Văn Nhân Hạo, "Câm miệng!"

Quân phục Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ + áo choàng đi ở phía trước. Phía sau là một loạt tám người đoàn chủ lực, kế đó lại là đoàn dự bị I với quân phục thuần trắng, đoàn dự bị II với quân phục xanh navy. Để di chuyển đều về phía trước, An Nhiên còn đặc biệt huấn luyện cho cả đội, đem các bước đi nghiêm trong quân đội Hoa quốc đều thể hiện. Có thể được chọn đều là người thông minh, nhất là 180 chiến sĩ thú nhân, người người tố chất đều cao, năng lực học tập bắt chước cùng tính phối hợp của thân thể đều rất mạnh.

Động tác tiêu chuẩn của quân đội, An Nhiên chỉ biểu diễn cho cả bọn ba lần, đoàn chủ lực không nói đến, 200 người đoàn dự bị đều học đến ra hình ra dạng. Rõ ràng đứng trên bùn đất, đội ngũ lại ngay ngắn, mặc quân phục giày da đế sắt, đi nghiêm, phát ra âm thanh "ba ba ba ba" tạo cảm giác nhưng đang bước trên nền xi măng.

Khí thế to lớn! Uy vũ khí phách!

Không chỉ với 20 dong binh đoàn của Bắc đại lục, đám dự thi Nam đại lục cùng quần chúng vây xem cũng rung động. Bọn họ chỉ biết đoàn quý tộc đệ nhất bên trong đều là phần đông quý tộc nhân tài đông đúc, lại không biết, đoàn đội dong binh đoàn nhàn tản dân thường tổ chức như vậy thế nhưng cũng có thể làm cho bọn họ cảm thấy so với quân chính quy hoàng gia còn muốn chính quy hơn. Chế phục của đoàn viên thường, so với đoàn trưởng đội kỵ sĩ hoàng gia mặc còn soái hơn!

Phong cách công hội lính đánh thuê Nam đại lục, không quan tâm kết quả cuối cùng ra sao, trước mắt bọn họ cũng đã hãnh diện một phen.

Có đôi khi, mặt mũi so thực lực còn cần hơn, cũng so với kết quả quan trọng hơn rất nhiều.

"A a a a, đó là Quân Thiển Tây các hạ, bạch mã vương tử......"

"Cút một bên đi, Văn Nhân gia mới soái!"

......

"Đi ở phía trước, có phải là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không? Ta nhìn lầm ư?"

"Không có!" Vị đoàn trưởng dong binh đoàn nào đó tại Bắc đại lục giận dữ nắm chặt quyền đầu, "Hồ nháo, tên phản đồ kia!"

Khoa trương nhất vẫn là vị lão đầu nào đó ngồi trên ghế trọng tài, chiến sĩ thú nhân trâu bò mạnh mẽ nhất đại lục Thú Nhân, Ngũ Thập Lam Tinh Huy, thời điểm nhìn đến nhóc con nhà mình đi ra từ đội ngũ dong binh đoàn Nam đại lục, đầu tiên là giận dữ, thằng nhóc thối này, chỉ nói muốn ở lại Nam đại lục qua năm mới, chưa nói đã gia nhập dong binh đoàn Nam đại lục. Đã thế lúc này còn chuẩn bị đại biểu Nam đại lục ẩu đả chính người mình.

Hừ hừ, thiếu giáo huấn.

Tinh Huy lão đầu sẽ không thừa nhận, hắn chỉ phẫn nộ tôn tử nhà mình tự tiện làm chủ, trảm không tấu.

Được rồi, mặc dù là vậy, Bạch Quỷ nhà lão vẫn rất soái. Ai nói Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ của Ngũ Thập Lam gia thú không được tức phụ? Mặc một thân quần áo này, thú tám phòng tức phụ cũng không thành vấn đề đâu.

Hết chương 214 + 215

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro