216 + 217

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì xuất hiện địa vị đặc thù của Ngũ Thập Lam Tinh Huy tại đại lục Thú Nhân, quan viên bên trong công hội lính đánh thuê phụ trách cuộc tranh tài này đã sớm dựng đài cao, tranh tài năm nay có vẻ đặc biệt trịnh trọng, quần chúng vây xem cũng đặc biệt nhiều, đương nhiên, hơn phân nửa là đến từ con cháu của các đại gia tộc Nam đại lục, ngoài ra còn có thêm những người qua đường.

Tranh tài giữa lính đánh thuê có gì hay mà nhìn? Kỳ thật cũng không có gì hay để xem.

Không có gì hay để nhìn lại có thể khiến nhiều người như vậy mạnh mẽ chen đến bể đầu cũng muốn tiến vào Tập Nhật thành? Ngô, hấp dẫn bọn họ không phải thi đấu, mà là người tham gia thi đấu. Những người đến từ Nam đại lục suy nghĩ đôi chút đã có thể rõ ràng thâm ý bên trong, Bắc đại lục liền bi kịch. Bọn họ không hiểu, hoàn toàn không hiểu, dong binh đoàn giống nhau, thi đấu như nhau, năm nay sao lại khác thường đến vậy?

"Quân Thiển Tây các hạ cố gắng lên!"

"Văn Nhân Hạo các hạ, ngài là đẹp nhất!"

"A a a a, Tiết Như Nguyệt các hạ, ta yêu ngài!"

......

Đoàn quý tộc đệ nhất chấn chỉnh đội hình, một thân quân phục, chân đi giày chuyên dụng, trên tay cầm theo súng tự động, thanh âm đi nghiêm "ba ba ba ba" phát ra. Mỗi hàng mười người, hai đoàn dự bị, mỗi đoàn mười hàng. Đoàn I quân phục bạch sắc ở phía trước, đoàn II quân phục xanh navy ở phía sau, đoàn chủ lực đi đầu, theo sát phía sau Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Khụ khụ, đương nhiên, vì bảo trì đội ngũ chỉnh tề, Lô mập mạp cùng Cố bánh bao bị loại bỏ tư cách trình diễn.

Tại Tập Nhật thành, cũng có sản nghiệp của Lô gia. Lô mập mạp gia nhập đoàn quý tộc đệ nhất hơn nữa lại thêm việc chuẩn bị cho cuộc tranh tài giữa lính đánh thuê Nam Bắc đại lục đã sớm truyền khắp trên dưới Lô gia. Giữa đại thương hộ cùng quý tộc lâu đời vẫn có sự khác biệt, Đế Đô chính là nơi của quý tộc lâu đời, chỉ cần dòng chính dòng phụ vài nhà, đã có một đống lớn con cháu với thiên phú không tệ.

Nhưng Lô gia lại khác, bọn họ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Xuất thân dều là thương nhân nhỏ, trải qua cố gắng nửa thế hệ đến đời này mới có thể đem Lô gia phát triển thành đại thương nhân như hôm nay. Nếu nói đến tiền Lô gia kinh doanh, có thể nói không ít. Ngoài ra còn một điều nữa chính là Lô gia nhiều thú nhân phi thú nhân như vậy, nhưng cả đám nếu nói đến thiên phú buôn bán, đó chính là trâu bò trong trâu bò. Nhưng khi nói tới thiên phú tu luyện hay đổ thạch, thì lại không thể lên được mặt bàn. Trên dưới Lô gia, trong đám thế hệ trẻ sau này, chỉ duy nhất mình Lô mập mạp có tư cách luận bàn với thú nhân bên ngoài.

Hắn là thể diện Lô gia, là hy vọng của Lô gia. Gia chủ Lô gia đem cả hy vọng gia tộc đều ký thác lên người Lô mập mạp, kinh thương phải học, tu luyện càng phải khắc khổ hơn.

Từ lúc Lô mập mạp gia nhập đoàn quý tộc đệ nhất, đoàn trưởng còn là nhân vật truyền kỳ Bắc đại lục — Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Tin tức này đã khiến trên dưới Lô gia bày tiệc cơ động chúc mừng vài ngày. Bên trong gia tộc này từ ca ca đến đệ đệ đều không buồn ghen tị, bởi vì cả đám chỉ một lòng nhào vào mặt kinh thương, đối với việc tu luyện hoàn toàn không cảm thấy hứng thú. Trên dưới Lô gia luôn tôn thờ câu nói: "Thứ gì cũng là giả, thông dụng điểm lấy đến tay mới là thật." Kể từ khi vào Học viện Maca tại Đế Đô, địa vị của Lô mập mạp tại Lô gia liền một lúc nhảy ba cấp, lúc này đoàn quý tộc đệ nhất lại được lựa chọn tham gia tranh tài giữa lính đánh thuê Nam Bắc đại lục, Lô mập mạp còn là chiến sĩ thú nhân của đoàn chủ lực, đủ mạnh, Lô gia hiển nhiên đủ hãnh diện.

Cha Lô mập mạp ngay cả sinh ý cũng không quản, đoàn quý tộc đệ nhất chân trước vừa đi, hắn chân sau đã dẫn theo một đại gia đình trùng trùng điệp điệp hướng Tập Nhật thành xuất phát. Hơn hai trăm người của đoàn quý tộc đệ nhất, đại đa số đều là con cháu quý tộc, bộ dạng tuy rằng xuất chúng, nhưng cũng không thể hấp dẫn ánh mắt trên dưới của Lô gia.

"Thiên Thiên đâu? Như thế nào không thấy Thiên Thiên?"

"Ba nó, nhớ không lầm chứ? Thiên Thiên của chúng ta thật sự có ở trong này ư?"

"Không đúng, Thiên Thiên lớn như vậy, hẳn là liếc mắt có thể thấy được a!"

......

Cả gia tộc Lô gia đều đến vây xem Lô mập mạp thi đấu, trong lòng bọn họ tràn đầy chờ mong vào việc Lô mập mạp xuất hiện. Ai biết dù 20 đội ngũ Nam đại lục đã ra hết, đến ngay cả cái bóng của Lô mập mạp cũng không thấy.

"Khiếu nại! Ta muốn khiếu nại! Dựa vào cái gì không để cho Thiên Thiên của chúng ta ra sân?" Đội ngũ Nam đại lục vừa đi qua, bọn họ cần phải trở về trú địa nơi đã được quan viên công hội phân phối cho mỗi dong binh đoàn chờ tới khi cuộc tranh tài bắt đầu. Cha Lô Thiên Thiên vốn cũng không có bao nhiêu học vấn, giọng trái lại rất lớn, hoàn toàn không cần máy khuếch đại âm thanh, giọng vừa cất lên, tất cả mọi người trên sân đều nghe được, bao gồm hai vị trọng tài được người người kính ngưỡng.

Ngũ Thập Lam Tinh Huy hướng nơi Lô gia đang đứng nhìn thoáng qua, không nét hỉ nộ, chỉ một cái nhìn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến chiến sĩ duy trì trật tự của công hội lính đánh thuê sợ tới mức cả người run lên. Bọn họ vội vàng chạy tới nơi người Lô gia đang đứng giải thích rõ một lần, việc khai diễn mở đầu hoàn toàn đều do mỗi dong binh đoàn an bài, cùng công hội lính đánh thuê không có bất kì quan hệ.

"Không quan hệ? Ngươi nói không quan hệ liền không quan hệ? Thiên Thiên nhà ta đi nơi nào?"

┭┮﹏┭┮, quan viên công hội trực tiếp muốn khóc, danh khí kinh thương Lô gia lớn, sao khả năng tìm phiền toái cũng lớn như vậy? Cũng đã giải thích rõ ràng như vậy rồi, hắn sao lại không nghe vào chứ? Quan viên kia rất muốn trực tiếp xả giọng rống lại, Thiên Thiên cái gì? Lớn lên như vậy còn muốn lên sân, cũng không sợ kéo thấp toàn thân tài nghệ của đoàn quý tộc đệ nhất.

Trong lòng hắn tuy nghĩ như thế, nhưng lại không dám nói thẳng ra. Hắn đang suy nghĩ nên dùng cách nào nói chuyện thêm uyển chuyển, còn chưa nghĩ ra, trú địa bên kia của đoàn quý tộc đệ nhất đã hồi âm đến.

"A cha, ta ở trong này!"

Trợn trừng, đám người Lô gia đều đồng loạt nhìn qua hướng Lô mập mạp, quả nhiên, phía sau của đoàn quý tộc đệ nhất, cái tay heo đang gặm thức ăn kia không phải của Thiên Thiên nhà bọn họ hay sao? "Thiên Thiên à, con sao lại không lên sân đấu?"

Chuyện này biết trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho cha hắn là bản thân hắn tự nguyện? Theo Lô mập mạp nhìn nhận, lựa chọn như vậy là do chính hắn làm, lúc sáng, chưa ăn no, Lô mập mạp cảm thấy đói, liền tìm An Nhiên nói chuyện mong có thể ăn no rồi mới lên được không?

Có thể được không? Ngươi nói có thể được không?

Công hội lính đánh thuê sẽ vì một mình ngươi điều chỉnh tiến trình thi đấu? Nói giỡn à.

Lưu lại trong đại bản doanh ăn là tự thân lựa chọn của Lô mập mạp, thời điểm An Nhiên hào phóng đem món móng giò cống hiến cho hắn đã khiến Lô mập mạp rất là cảm động. Đi bước nghiêm một vòng chỉ là hình thức, theo Lô mập mạp thấy, thứ này, tuyệt đối không quan trọng bằng món móng giò. Lô mập mạp khuyên can mãi mới khiến cha hắn bình tĩnh được, bản thân hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lần này không phải do cha hắn nghĩ nhiều, việc dùng mỹ thực đem Lô mập mạp lưu lại doanh địa, chính là tính toán trước đó mà An Nhiên bày ra.

Không phải ghét bỏ Lô mập mạp, mà là thật sự không có biện pháp bố trí vị trí cho hắn. Những tính kế nhỏ này An Nhiên làm rất bí mật, Lô mập mạp bị móng giò làm mờ mắt, tự nhiên không thể phát hiện.

Trừ Lô mập mạp, những thành viên khác trong đoàn chủ lực đều đang cảm thấy run sợ trong lòng. Bởi vì Duật Hưu, chính xác là một vũ khí sống để giết người. Người nào đụng phải đều sẽ xui xẻo. Bản thân hắn ba lần bốn lượt bày tỏ bản thân buông tha cho cơ hội tham dự màn mở đầu, nhưng An Nhiên vẫn không đồng ý, người này vốn mẫn cảm lại cực kỳ thiếu hụt sự tự tin. Thừa dịp lần này, phải tranh thủ cho ra ngoài nhiều một chút. Ngốc suốt trong đại bản doanh thì làm được gì?

Đại lục Thú Nhân không có thứ gọi là tuyên truyền cùng hoạt động giải trí diễn ra thường xuyên như ở Hoa quốc, đối với chiến sĩ thú nhân mà nói, quy mô trận thi đấu này sẽ là mỗi năm một lần. Năm nay bỏ lỡ, sang năm lại chưa biết sẽ là tình huống gì.

"Tại sao ngươi không thử khống chế sát khí trong cơ thể mình?" An Nhiên nói thẳng ra.

Duật Hưu sững sờ hồi lâu, phảng phất như Trang Chu hồi mộng, chợt thanh tỉnh, trong thoáng chốc tâm lý thoải mái không ít. Lúc còn nhỏ. Duật Hưu cũng từng là hy vọng của gia tộc, trong một Duật gia nhỏ như vậy, thiên phú Duật Hưu đã được xem là rất tốt, vì thế khoảng thời gian đó hắn trải qua rất khá, muốn gì có đó, mỗi bữa đều là thịt cô lỗ ăn đến no. Ai biết, theo từng ngày lớn lên, thể chất sát tinh từ từ xuất hiện, lúc đầu còn tốt, chỉ là một ít trò đùa dai nho nhỏ. Từ từ, phạm vi tác dụng của sát khí càng rộng, thất thố cũng càng nghiêm trọng hơn.

Mặc dù là một gia tộc nhỏ ít người biết đến, quản sự cũng không phải người nhốc. Rất nhanh đã phát hiện được vấn đề nằm trên người hắn, cũng chính kể từ khi đó, cấp bậc chiến sĩ của cũng bởi vì đủ loại ngoài ý muốn mà dừng lại không tiến. Theo từng ngày trôi qua, hắn từ trung tâm gia tộc bì đày sang khu vực biên giới. (Editor: nghĩa là từ con cưng thành người dưng á)

Nếu không phải được An Nhiên phát hiện ra tác dụng khác của hắn, Duật Hưu chỉ sợ còn bị mai một tại ranh giới tiểu viện trong Duật gia. Thời điểm được An Nhiên lựa chọn tiến vào đoàn chủ lực, Duật Hưu căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong có thể lưu được bao lâu thì tốt bấy lâu, nhưng hơn một tháng qua, phúc lợi đãi ngộ bên trong đoàn tốt như thế, uy danh cũng lớn, đừng nói đoàn chủ lực, mà thành viên trong đoàn dự bị cũng là những thú nhân phi thú nhân của các gia đình quý tộc tại Đế Đô hoặc bảy đại thành chủ. Sự hiện diện của hắn trong này phải nói thật sư vô cùng bình thường, nhưng mặc dù là thế, suy nghĩ của hắn so với trước đây cũng đã không còn giống.

Phải lưu lại, phải lưu lại, nhất định phải lưu lại.

Ý nghĩ này trong đoàn quý tộc đệ nhất, là thứ mỗi thành viên đều có.

Chính một câu nói này của An Nhiên trong chốc lát đã khiến hắn lấy được chỉ dẫn, Duật Hưu phát hiện, lúc đầu, phạm vi ảnh hưởng của sát khí không lớn, trải qua một tháng này, trừ phi cố ý phóng ra ngoài, ví dụ như thời điểm An Nhiên phái hắn qua chỗ Hàn Băng đoàn đưa dê nướng nguyên con, còn lại bình thường sát khí bạo phát rất ít.

Hiện tại nghĩ lại, mấy năm nay Duật gia phát sinh nhiều chuyện xui xẻo như vậy, có khả năng nhất chính là do hắn tuyệt vọng, buông tay, tâm tình không tốt nên ảnh hưởng đến việc khống chế dị năng.

Dị năng! Đúng vậy, dị năng!

Đây là tên An Nhiên gọi đối với sát khí đặc hữu của Duật Hưu.

Theo An Nhiên thấy, cái này không phải báo ứng do nghiệp chướng đời trước, càng giống như ưu ái trời cao dành cho hắn. Mẹ kiếp có bản lãnh như vậy, ở trên đường lớn đi ngang cũng không cần sợ người nào. Cua cũng không trâu bò tới cỡ này.

Khống chế! Trọng điểm là ở chỗ khống chế!

Năng lực như vậy, nếu tồn tại, khẳng định có đạo lý của nó. Nếu tâm tình tốt xấu có ảnh hưởng đến hiệu lực sát khí, vậy thứ này nhất định có biện pháp khống chế.

Sau khi cùng An Nhiên nói chuyện, thấp thỏm trong lòng Duật Hưu loại bỏ không ít, càng nhiều hơn chính là hy vọng vào tương lại, cùng với quyết tâm vì dong binh đoàn tận tâm tận lực. Tâm tình của hắn là cuồn cuồn, vô cùng kích động, dù thật có thể cùng mọi người trình diễn, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Từ lúc phát hiện bản thân mang thể chất sát tinh, rất ít khi hắn cùng người khác có hoạt động gì chung, dù việc đó có biết cũng không có người dẫn dắt hắn, hắn cũng không thể không biết xấu hổ làm hại người khác. Mấy năm nay cứ thế lẻ loi một người, thời điểm một mình còn tốt, vì chỉ có đôi lúc ngẫu nhiên cảm xúc không thể khống chế mới xảy ra một chút sự cố nho nhỏ, trải qua nhiều năm như vậy, hắn lại lần nữa được mời cùng mọi người hành động, đi cùng với sự vui vẻ hiện hữu chính là nỗi lo sợ cho việc ngoài ý muốn đối với màn khai mạc.

Duật Hưu khống chế được, mặc dù trên đường cũng xuất hiện một chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không kinh động đến quần chúng vây xem, trận mở màn cứ thế thuận lợi kết thúc. Thẳng đến khi trở lại doanh địa nhà mình, Duật Hưu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. An Nhiên cũng bước lại không kiêng kị vỗ vai hắn, "Giỏi lắm đấy!"

Ba chữ, thế nhưng vẫn khiến khuôn mặt hắn xuất huyết.

"Ta ta ta...... Ta sẽ tiếp tục cố gắng."

Hội trưởng công hội lính đánh thuê hai phía Nam Bắc đại lục phân biệt lên đài thuyết diễn, kế tiếp là viện trưởng Học viện Maca, dồn khí đan điền, vận đủ kình lực cất cao giọng nói: "Ta tuyên bố, tranh tài lính đánh thuê Nam Bắc đại lục chính thức......" Lời này còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy.

Lên tiếng là dong binh đoàn đứng thứ hai Bắc đại lục – Gia Lặc Đồ. "Gia Lặc Đồ" ba chữ này, đoàn trưởng của dong binh đoàn, nhân vật truyền kỳ tại Bắc đại lục, Mục Tư Lâm Gia Lặc Đồ. Làm dong binh đoàn đứng thứ hai của Bắc đại lục. Bọn họ đủ cân nặng để lên tiếng, đứng ra không phải đoàn trưởng, mà là một trong hai phó đoàn trưởng.

"Chúng ta kháng nghị. Không công bằng!"

Người được phái ra tuyên bố cuộc tranh tài, đại biểu cho vị trí trọng tài quyền uy bên phía Nam đại lục, chính là viện trưởng Học viện Maca tại Đế Đô. Làm một chiến sĩ thú nhân có thân phận có địa vị, được vạn người kính ngưỡng yêu quý. Thời điểm lão phát ngôn, chưa từng bị ai lên tiếng đánh gãy. So với trâu bò như lão, tỉ như Ngũ Thập Lam Tinh Huy, giáo dưỡng quý tộc cũng khiến hắn không dám làm ra hành động như vậy. Càng đừng nói đến những người phủ phục dưới chân lão, đấy lại càng không có quyền lên tiếng. Nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên, có người dám lớn tiếng đánh gãy trong lúc lão nói chuyện.

Vị viện trưởng các hạ này ngay lập tức nổi giận, đương nhiên, có thể lên tới vị trí cao như vậy, lão cũng không phải người thiếu kiên nhẫn, đem oán khí đối với đám mọi rợ Bắc đại lục đè nén xuống, bày ra một bộ dáng hòa ái hiền lành bình dị gần gũi hỏi, "Tranh tài của chúng ta tuyệt đối là thi đấu công bằng."

"Công bằng?" Phó đoàn trưởng dong binh đoàn Gia Lặc Đồ, Mễ Á Đạt chỉ vào phía đoàn quý tộc đệ nhất cất cao giọng nói: "Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rõ ràng là chiến sĩ thú nhân Bắc đại lục chúng ta, sao lại biến thành đại diện cho dong binh đoàn Nam đại lục, đây là làm càn!"

Mắt vị viện trưởng các hạ này cũng không chớp lấy một cái, hoàn toàn không đem nghi ngờ đặt trong lòng. Lão bất động thanh sắc hỏi: "Đầu tiên, ta phải nhắc nhở ngươi, làm một thú nhân thiên giai, đối mặt với chiến sĩ cấp bậc cao hơn mình, nhất định phải có đầy đủ tôn kính, lời nói vừa rồi của ngươi, coi như vị các hạ kia đem ngươi đánh gục tại chỗ, cũng không có bất cứ vấn đề gì; Tiếp theo, tuy rằng ngươi lên án nội dung bồn nôn cũng không thuộc phạm vị bộ xương già ta quản hạt, nhưng nếu ngươi đối với ta khiếu nại, ta cũng muốn hỏi quản sự công hội lính đánh thuê Bắc đại lục một vấn đề."

Nháo đến mức này, dù cho cuối cùng giành được thắng lợi, cũng không phải là điều công hội lính đánh thuê Bắc đại lục muốn, dọa người đó có biết không? Lá gan của mấy gia hỏa dong binh đoàn này càng lúc càng lớn, ai nói cũng dám xen ngang, ai quyết định cũng dám nghi ngờ. Mặc dù trên ghế trọng tài thật có một vị dân bản xứ Bắc đại lục.

Con bà nó ngươi có phải đã quên một chuyện vô cùng trọng yếu đúng không.

Vị vĩ đại kia, có thể nói là truyền kỳ của đại lục, tên của lão là Ngũ Thập Lam Tinh Huy. Ngũ Thập Lam Tinh Huy là ai? Lão là a gia ruột của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ!

Trước mặt Ngũ Thập Lam Tinh Huy chỉ vào mặt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, thời điểm nói chuyện ngay cả kính ngữ cũng không có, trước không nói ngươi có lý hay không, chỉ xét hành vi này, trước mặt Ngũ Thập Lam Tinh Huy chuyên bao che khuyết điểm đến mức tận cùng, phán ngươi tử hình tuyệt đối là chuyện không quá đáng. Bắc đại lục ai chẳng biết, Ngũ Thập Lam Tinh Huy thương nhất chính là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, từ nhỏ đến lớn, khiêu khích hay đem Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ra ngoài đánh nhau đều là do a gia hắn vụng trộm cõng hắn đến.

Ngươi dám ở trước mặt thúc thúc cữu cữu bố chồng a gia của Ngũ Thập Lam gia nói Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không phải.

Lão thọ tinh thắt cổ — chán sống.

Có thực lực mới có quyền nói, tại phiến đại lục Thú Nhân này, bất luận Nam Bắc, chỉ cần Ngũ Thập Lam Tinh Huy mở miệng, đen cũng có thể thành trắng. Ngươi là không thấy lúc Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ xuất hiện biểu tình Ngũ Thập Lam Tinh Huy như thế nào ư? Kia chính là kiêu ngạo, tán dương, rõ rằng một biểu tình đắc ý. Tạm thời không nói đến việc lão có vừa mắt phong cách quân phục trên người Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hay không, nhưng việc đầu tiên phải thừa nhận chính là nó đã đem lại cái nhìn uy vũ, khí thế.

Ách...... Được rồi, tạm thời bỏ qua khí thế.

Loại súng tự động này, chính là thứ được Văn Nhân Nhạc chế tạo ở Nam đại lục, cách một rừng rậm Khiếu Nguyệt, tin tức này, Bắc đại lục hoàn toàn không biết.

Tóm lại, ngươi chỉ cần biết một chuyện, Ngũ Thập Lam Tinh Huy rất vừa lòng tôn tử này của lão.

Cứ như vậy ngươi cũng dám trước mặt lão chỉ vào Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nói hắn không phải, ăn gian thật không? Không công bằng thật không? Có công phu nói đông chỉ tây sao ngươi không đem áp dụng vào việc rèn luyện thân thủ đi, ngươi muốn giống Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, trong đám thế hệ trẻ không có đối thủ, không quan tâm đối thủ là ai, Nam đại lục hay Bắc đại lục, dưới đất chui ra cũng không sợ.

Vị quản sự kia của công hội lính đánh thuê Bắc đại lục, chúc mừng ngài, suy đoán của ngài hoàn toàn chính xác.

Ngũ Thập Lam Tinh Huy đích xác có chút tức giận, làm một người từng trải, gia chủ một gia tộc lánh đời, lão đương nhiên biết lúc nào ngậm miệng lúc nào mở miệng. Chỉ một ánh mắt thản nhiên đảo qua, người có đầu óc đều hiểu rõ ý tứ của lão. Tới hôm nay của lão, rất nhiều chuyện hoàn toàn không cần chính mình đi làm, thủ đoạn mượn đao giết người sử dùng vô cùng tốt.

Nghĩ đến Ngũ Thập Lam gia đã lâu không xuất hiện, dòng họ huy hoàng này cũng biến mất trong đám nhãi ngày nay, làm một chiến sĩ vĩ đại nhất đại lục Thú Nhân còn sống, Ngũ Thập Lam Tinh Huy tuyệt đối không phải là người có thể dễ dàng mời được như vậy, đám nhãi con Bắc đại lục hiển nhiên đã đắc ý vênh váo quá sớm, cả đám căn bản không nghĩ Ngũ Thập Lam Tinh Huy đến đây là vì điều gì?

Còn không phải bởi vì tôn tử nhà mình đến Nam đại lục nên lão mới thử vận khí đáp ứng tham gia vào cuộc tranh tài này sao. Bằng không ngươi cho rằng, với phân lượng của cuộc tranh tài lính đánh thuê Nam Bắc đại lục, có thể mời được chiến sĩ truyền kỳ của đại lục?

Một ánh mắt như vậy của Ngũ Thập Lam Tinh Huy. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, vị quản sự kia của công hội lính đánh thuê Bắc đại lục cũng hiểu rõ. Dưới áp lực như thế, hắn căn bản cũng không dám giúp vị phó đoàn trưởng của Gia Lặc Đồ kia nói bất cứ điều gì.

Trước mắt, việc ứng đối vị viện trưởng học viện Maca kia mới là cần quan tâm, tuy rằng Ngũ Thập Lam Tinh Huy cùng lão đồng dạng sinh khí, nhưng Ngũ Thập Lam Tinh Huy là nội liễm sẽ không ra tay, chỉ cần kết quả cuối cùng đạt tới mong muốn của lão, lấy thân phận của lão, sẽ không so đo chuyện này, mà vị viện trưởng các hạ kia của học viện Maca, hiển nhiên đã bị chọc giận. Tại đại lục Thú Nhân, địa vị của học viện Maca trước giờ đều là trung lập, vốn tranh tài giữa Nam Bắc cùng vị viện trưởng này không có bất kỳ quan hệ, xấu liền xấu ở, vị Mễ Á Đạt phó đoàn trưởng của Gia Lặc Đồ này, hắn không chọn đúng thời điểm để nói chuyện.

Sau khi bị điểm danh, quản sự công hội lính đánh thuê Bắc đại lục cơ hồ ngay lập tức liền nhảy ra đáp: "Các hạ mời nói!"

Thái độ kia, cung kính xen lẫn khiêm tốn.

Thái độ kiểu này, khiến vị đoàn trưởng đại nhân của Gia Lặc Đồ trước đó vẫn bất động thanh sắc cũng biết không tốt. Hắn xấu hổ cười cười, muốn đứng ra nói hai câu giảng hòa, nhưng bản thân hắn vừa nổi lên tâm tư, ánh mắt Ngũ Thập Lam Tinh Huy đã rơi xuống trên người hắn. Dưới cái nhìn của mọi người chỉ là một ánh mắt nhẹ bẫng không có bất kỳ sức nặng gì, thế nhưng ép vị chiến sĩ thú thiên giai cấp cao này đến không thở nổi.

Áp lực! Áp lực vô cùng lớn!

Đây là áp chế tuyệt đối của chiến sĩ cấp bậc cao, Ngũ Thập Lam Tinh Huy đang cảnh cáo hắn, đừng tưởng rằng ngươi giỏi được bao nhiêu. Trước mặt chiến sĩ truyền kỳ đại lục, ngươi chỉ như một con kiến!

Vị viện trưởng các hạ kia của Học viện Maca không có ngay lập tức mở miệng, vì thế trên sân thi đấu có một khoảng thời gian rơi vào im lặng một cách quỷ dị, hết thảy tiếng xì xào bàn tán đề dừng lại. Tất cả mọi người có mặt, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

"Ta muốn hỏi các hạ phụ trách công hội lính đánh thuê Bắc đại lục, vị chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi của Ngũ Thập Lam gia này đã từng đăng kí làm lính đánh thuê tự do của Bắc đại lục chưa?"

Lời này của lão vừa thốt ra, ý tứ rất rõ ràng.

Không chỉ dong binh đoàn Gia Lặc Đồ đang can thiệp, mà tất cả dong binh đoàn còn lại của Bắc đại lục sắc mặt đều vô cùng khó coi. Đúng, bọn họ chỉ nhớ rõ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là thú nhân của Bắc đại lục, lại không nghĩ đến việc hắn căn bản sẽ không ở Bắc đại lục đăng ký thành lính đánh thuê. Làm chiến sĩ thú nhân có thiên phú nhất của Ngũ Thập Lam gia, hắn bị người người tán thưởng, vậy còn cần lính đánh thuê làm gì? Dong binh đoàn thì tính là gì? Nếu không phải có An Nhiên ở trong đó lôi kéo, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ căn bản sẽ không rảo bước đến cửa lớn của công hội lính đánh thuê.

Sắc mặt của người phụ trách công hội lính đánh thuê tại Bắc đại lục cũng không tốt bao nhiêu, hắn vốn nghĩ bản thân sẽ chiếm lý nhất phương, sau đó hào phóng thả bọn họ, hiện tại tốt rồi, mặt mũi gì gì đó đều mất hết.

"Không có."

Rất tốt, viện trưởng các hạ tiếp tục đặt câu hỏi: "Bộ xương già như ta đây, không quá hiểu rõ quy củ của giới lính đánh thuê các ngươi, vẫn là muốn thỉnh giáo vị các hạ phụ trách này, [Pháp tắc lính đánh thuê đại lục] cấm chiến sĩ thú nhân vượt qua ranh giới đại lục đăng kí trở thành lính đánh thuê ở đại lục còn lại ư?"

Vấn đề này vừa được đưa ra, dù là thằng ngốc cũng hiểu. Hắn là người Bắc đại lục thì sao? Pháp tắc cũng không quy định hắn không thể đăng kí trở thành lính đánh thuê Nam đại lục đại biểu Nam đại lục dự thi.

Điểm đến thì ngừng, viện trưởng các hạ híp mắt cười ngồi xuống, nhắm mắt lại, một câu cũng không nói. Vị phụ trách kia của Bắc đại lục cũng biết đây là đã lưu cho bọn hắn mặt mũi, hắn cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể nhìn lại đài cao cúi đầu, sau đó nhanh chóng lui xuống.

Dong binh đoàn Gia Lặc Đồ là phải xử trí, nhưng hiện tại cũng không phải là thời cơ phù hợp.

Cuối cùng, sau một trận khôi hài, tranh tài giữa lính đánh thuê Nam Bắc đại lục cũng bắt đầu.

Trên sân thi đấu, thành chủ Tập Nhật thành đã sớm sai người dựng lên 10 tòa lôi đài, tranh tài giữa lính đánh thuê cùng khảo nghiệm chiến đấu của học viện Maca là bất đồng, khảo nghiệm chiến đấu là do mọi người rút thăm, 1vs1, người thắng sẽ thăng cấp, thua sẽ bị đào thải, nhưng tranh tài lính đánh thuê không như thế.

Mười tòa lôi đài, đại biểu cho mười cái tên trong top 10 lần trước.

Đương nhiên, mỗi lần thi đấu cũng chỉ tính đến top 10, sau top 10, 11 hay 40 đều không có khác biệt, cũng không phân ra được sự khác biệt. Mười dong binh đoàn chiến thắng lần trước, mỗi cái tên sẽ tương ứng với một lôi đài, tranh bá áp dụng phương thức đánh lôi đài, còn lại 30 dong binh đoàn tùy ý lên khiêu chiến, người nào thắng vị trí nào sẽ thủ tiếp vị trí đó, thua liền đi xuống chờ lượt đánh kế. Mỗi dong binh đoàn có 5 cơ hội khiêu chiến trên lôi đài, cho đến khi toàn bộ 40 dong binh đoàn dùng hết 5 lượt cơ hội của bản thân, giai đoạn thi đấu đầu tiên sẽ được xem như kết thúc.

Mười dong binh đoàn lưu lại trên lôi đài sẽ tiến vào đợt thứ hai.

Quy tắc phía sau sau này nói, chỉ nói tới thi đấu lôi đài vòng thứ nhất, trong 10 danh ngạch đó, có 7 danh ngạch dành cho dong binh đoàn Bắc đại lục, Nam đại lục chỉ có 3 danh mà thôi.

Mà ba danh ngạch này cũng không phải theo ý nghĩa truyền thống trên dưới của Nam đại lục sẽ là tam đại dong binh đoàn. Chích Diễm đoàn, Hàn Băng đoàn, Sư Vương đoàn được xưng là tam đại dong binh đoàn của Nam đại lục, bên trong đoàn không chỉ có đủ loại cao thủ, tính tới quy mô thì những dong binh đoàn sau này cũng không thể so sánh. Năm ngoái, trong 20 dong binh đoàn của Nam đại lục, 3 dong binh đoàn lọt vào top 10 chính là: Chích Diễm đoàn, Hàn Băng đoàn cùng Thần Dụ đoàn.

Thần Dụ đoàn, dong binh đoàn xếp thứ 7 của Nam đại lục, nhân số lính đánh thuê sở hữu là 200 thành viên, xét trong tám đại dong binh đoàn thì so với 7 cái tên đứng trước, quy mô của dong binh đoàn này được tính là rất nhỏ, chính sách đoàn so với Tử Kinh Hoa quân đoàn còn ít hơn rất nhiều. Có thể từ dừng lại trong top 8, thứ bọn họ dựa vào không phải nhân số, mà là thực lực tuyệt đối của toàn bộ 200 lính đánh thuê.

Vinh dự của Hàn Băng đoàn, có một phần là nhờ vào Tần Mộ Ngôn, còn là phần vô cùng trọng yếu.

Năm trước Hàn Băng đoàn cùng Phù Đồ dong binh đoàn Bắc đại lục quyết đấu, Tần Mộ Ngôn đánh đến vỡ đầu mới có thể giúp cho Hàn Băng đoàn bảo vệ được vị trí thứ 8 trong xem như hết thời.

Mười dong binh đoàn đại biểu thay thế cho lôi đài. Khiêu chiến thi đấu cũng có quy củ, phía tấn công lôi đài sẽ quyết định đối thủ cùng với hình thức chiến đấu, phía phòng thủ sẽ quyết định nhân số, 1vs1, 2vs2, hoặc 5vs5, 10vs10.

An Nhiên để Văn Nhân Hạo ôm quy định thi đấu lớn tiếng đọc một lần.

"Ngô, mỗi dong binh đoàn có được năm cơ hội tiến hành khiêu chiến...... sau khi tất cả các dong binh đoàn sử dụng hết 5 cơ hội khiêu chiến sẽ tiến vào giai đoạn thứ hai của cuộc tranh tài......" An Nhiên cười tủm tỉm tựa vào ghế nằm đặc chế do thú nhân trong đoàn làm vì y, cắn linh quả, "Có ý tứ."

Không nói đến kỹ năng luyện giả, khiêu chiến vòng thứ nhất vừa được đề cập, thú nhân trong đoàn đã không thể chờ được, cầm trong tay vũ khí siêu cấp chuẩn bị xung phong, tìm một cơ hội phô bày thực lực. Mặc dù trước năm mới, súng tự động cũng đã được Văn Nhân Nhạc triển khai tại khảo nghiệm chiến đấu của Học viện Maca, vậy thì sao?

Thứ này, sản xuất số lượng nhiều vẫn là lần đầu tiên, coi như ở Nam đại lục cũng là chuyện khó thể tin, người người đỏ mắt, chớ đừng nói tới đám nhà quê Bắc đại lục này.

"Ngao ngao ngao ngao, Tiểu Nhiên đệ đệ, chúng ta có phải cũng lên đúng không?" Trong ánh mắt mong đợi tha thiết của tất cả thành viên Lô gia, dù trước giờ luôn bình tĩnh như Lô mập mạp cũng bình tĩnh không nổi, hắn biết người trong nhà đối với hắn ôm rất nhiều hy vọng, việc cả nhà lần này xuất động đến xem hắn thi đấu còn là lần đầu tiên, từ Đế Đô đến Tập Nhật thành, một chuyến di chuyển không dễ. Lô mập mạp hạ quyết tâm sẽ cho a ba, a cha, thúc thúc, cữu cữu nhà mình thấy được tài năng hắn bộc lộ.

Ngọn lửa hừng hực vừa định đốt lên, liền bị An Nhiên dùng một chậu nước lạnh dập tắt.

"Đem tay heo để xuống đi, nhìn cho thật kỹ, hôm nay không tới phiên chúng ta!"

Hết chương 216 + 217

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro