227 + 228

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm này, An Nhiên cùng Lô gia trao đổi với nhau về một cuộc giao dịch.

Lô gia chủ, ừm, cũng chính là ba Lô mập mạp cùng Lô mập mạp chen chung một lều, về phần những người đi cùng vị này, An Nhiên để Văn Nhân Nhạc tranh thủ thời gian chế tạo gấp vài đỉnh lều. Thứ lều trại này, cách thức chế tạo cũng đơn giản, không tốn quá nhiều công phu, vì thế Văn Nhân Nhạc không cần tiến vào không gian, sau một trận loay hoay đã có thể làm xong.

Loại lều này, dưới cái nhìn của đám lính đánh thuê, ngoài thuận tiện ra cũng không có gì khác, nhưng trong con mắt của Lô gia chủ lại thấy được cơ hội phát tài ẩn dấu trong đó. Lô gia đời này từng chút một đi lên, tuy rằng chưa bằng thương đoàn đệ nhất, nhưng xét trên Nam đại lục cũng là thương đoàn có tiếng lớn. Lô gia chủ tuy rằng là thương nhân, nhưng sau khi biết chuyện này, An Nhiên cũng không dám xem nhẹ.

Đại lục Thú nhân cũng không có cái gọi là hiểu biết bản quyền, từ lều trại đến quân phục đến súng tự động, An Nhiên đoán, chỉ cần sau khi trận tranh tài Nam Bắc lính đánh thuê bắt đầu, trên đường lớn nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều hàng nhái tương tự. Y băn khoăn hai ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp, An Nhiên nhốt bản thân vào không gian, loay hoay sử dụng nhiều loại vật liệu để tạo ra ký hiệu riêng biệt, và hiển nhiên tất cả đều là hình dương đà, đơn giản, nhưng lại khá tinh xảo chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay.

An Nhiên làm ra rất nhiều ký hiệu loại này, đẩy hết cho Văn Nhân Nhạc, dặn dò hắn: "Nhạc Nhạc, ngươi nhớ kỹ, sau này không cần biết thiết kế ra thứ gì, cũng phải khảm ký hiệu của dong binh đoàn chúng ta lên để đánh dấu. Thứ gì có thể bắt chước, nhưng thứ này người thường nhất định không thể làm được." Văn Nhân Nhạc gật đầu, hắn không hề hoài nghi tính chân thật trong lời này của An Nhiên, công nghệ chưa từng thấy như vậy, bản vẽ, cũng chỉ có An Nhiên, cầm khối sắt vụn, hai tay chắp lại, vừa nhắm mắt, suy nghĩ một chút liền có.

Văn Nhân Nhạc đại biểu cho tài nghệ chế tạo cơ giới cao nhất của đại lục Thú Nhân, hắn bắt chước không được, thì toàn bộ đại lục Thú Nhân cũng sẽ không có người bắt chước được.

Cũng chính là sau khi đưa ra ký hiệu phòng trộm, An Nhiên mới không lo lắng mà bắt đầu. Những thứ này cho dù thật bị người bắt chước, thú nhân bình thường cũng sẽ không mua, có tiền có lòng, đều chướng mắt cái gọi là làm giả. Ký hiệu riêng này tuyệt đối có thể khiến đám thương nhân ra tay làm giả thua thiệt đến chết.

Người người đều biết quân phục là do đoàn quý tộc đệ nhất sáng chế đầu tiên. Lều trại đặc chế cũng do bọn họ sáng tạo ra đầu tiên. Thân ái, ngươi thấy biểu tượng dê còng khả ái không? Không có dê còng thì chính là hàng nhái đấy?

Lô gia chủ vướng mắc, sau khi hiểu được nguyên lý căn bản cùng kết cấu của lều trại, hắn liền nổi lên tâm tư mô phỏng. Lô gia có tiền, có con đường làm ăn riêng của mình, vụ làm ăn này tuyệt đối có thể làm. Nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy trên mỗi đỉnh lều cùng mỗi một kiện quân phụ đều có biểu tượng dương đà thống nhất, Lô gia chủ liền trầm mặc. Làm một thương nhân thành công lớn, nhãn giới của hắn so với thương nhân bình thường cao hơn rất nhiều, lập tức bắt được vấn đề – – đoàn quý tộc đệ nhất.

Đây chính là hiệu quả của ký hiệu.

Chỉ cần cho hắn một cơ hội đem thương phẩm buôn bán của thương đoàn Lô gia liên hệ tới đoàn quý tộc đệ nhất, chỉ dựa vào dong binh đoàn bá đạo này, khí thế tựa như mặt trời ban trưa, rất nhanh sẽ có thể đem toàn bộ phí tổn thu hồi. Lô gia chủ rối rắm một trận, rốt cuộc bỏ qua mặt mũi tìm Lô mập mạp hỏi thăm tình huống. Sau khi nghe ngóng, lại càng không được, tất cả mọi thứ được cung ứng trong dong binh đoàn đều do tổng quản đại nhân tự mình thiết kế, Văn Nhân Nhạc tự tay chế tác.

Lô mập mạp mơ hồ có thể đoán được ý tưởng của ba mình, lựa lời giải thích một trận, nói: "A ba, việc tổn hại dong binh đoàn ta sẽ không làm." Lô gia chủ tức giận chỉ muốn ngay lập tức dùng một tát đem Lô mập mạp đánh bay ra ngoài, "Lão tử mày là người thế nào? Ta biết bọn mày so với huynh đệ còn thân hơn, cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiến mày khó xử." Dừng một chút, hắn nói. "Ba chỉ có mình mày là thú nhân, cha mày còn trông cậy vào mày mang vẻ vang về cho gia đình, sau đó cưới một tức phụ hiền lành dưỡng lão."

"A ba mới mới không già!"

Bất đắc dĩ cười cười, Lô gia chủ nhìn đứa con thông minh nhưng lại cố chấp, "Ba chỉ muốn thay mặt thương đoàn Lô gia cùng dong binh đoàn của mày nói chuyện làm ăn."

Trên thực tế, coi như Lô gia chủ không chủ động tới cửa, An Nhiên cũng đã quyết định chủ ý muốn tìm hắn. Trong lúc dạo một vòng mua vải làm gấp quân phục ở Tập Nhật Thành, An Nhiên đã làm ra một quyết định, dĩ nhiên, áp dụng cụ thể còn cần một thương đoàn siêu cấp lớn phối hợp mới được, mà thương đoàn Lô gia vừa đúng lúc như thế.

Trong lều An Nhiên, An Kì, Văn Nhân Nhạc, Tần Mộ Ngôn đều có mặt. cũng chỉ ba thú nhân này biết được bí mật không gian của An Nhiên. Để người của thương đoàn Lô gia vào ở trong doanh địa dong binh đoàn Thảo Nê Mã, một mặt là vì yên lòng Lô mập mạp, dù sao vừa qua năm mới người ta đã quay lại dong binh đoàn, thời gian khác đều vì dong binh đoàn bận rộn chạy ngược chạy xuôi, vạch kế hoạch toàn Bộ thống chiến. Tuy chuyện Lô mập mạp quản không bằng vụn vặt của An Nhiên, nhưng cũng tương đối phức tạp.

Mặt khác, An Nhiên để người Lô gia tiến vào, cũng vì muốn cùng bọn họ bàn chuyện làm ăn.

Ba thú nhân một phi thú nhân tụ trong chủ trướng vừa muốn nói tới chuyện này, lỗ tai Tần Mộ Ngôn liền giật giật, biết đươc có người đang tới đây cách đó không xa. Báo là dòng họ nhà mèo với ngũ cảm luôn phi thường nhạy bén, lại thêm Tần Mộ Ngôn là chiến sĩ thiên giai, thân thể hắn còn trải qua hỏa diễm tâm hàn ngọc cải tạo, năng lực nhìn ban đêm cùng thính giác so với thú nhân bình thường nhạy bén hơn rất nhiều.

An Nhiên sắp xếp lại suy nghĩ, chuẩn bị nói mấu chốt, lại thấy Tần Mộ Ngôn giơ tay lên cắt đứt y.

Có mục đích chạy tới cùng bình thường qua đường khí tràng là bất đồng. Ở phương diện này, trực giác Tần Mộ Ngôn trước giờ luôn rất chính xác, nhận ra có người hướng về bên này đến gần, trực giác nói cho hắn biết, người nọ, à không đúng, là hai người, hai người kia chính là chạy tới chủ trướng.

Có thể nói, Tần Mộ Ngôn coi như cùng An Nhiên quen biết sớm nhất trong mấy người ở đây, một chuyến rừng Khiếu Nguyệt khiến hắn cùng An Nhiên bồi dưỡng ra rất nhiều ăn ý, ví dụ như lúc này, Tần Mộ Ngôn giơ tay lên một cái, An Nhiên liền tự giác dừng lại lời muốn nói.

"A Ngôn? Thế nào?"

"Có người tới."

Thẳng đến khi An Nhiên cũng nghe được tiếng bước chân, y vẫn nghe không ra vấn đề gì, An Kì cùng Tần Mộ Ngôn lại nhăn mi, nhất là An Kì, như là biết người đến là ai, đồng thời đối với việc người kia đến tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.

Đến là ai?

Tần Mộ Ngôn với thính lực tốt nhất cùng An Kì với sức quan sát mạnh nhất đều cảm thấy, trong hai người đến, có một người nhất định là người mập. Về phần người còn lại, nghe không hiểu.

Có thông tin này là đủ rồi, gia đình thương nhân lớn có giáo dưỡng lúc không có người dong binh đoàn dẫn dắt, sẽ không chạy loạn khắp nơi, phàm là gia tộc thương nhân lớn muốn thoát khỏi danh hiệu nhà giàu mới nổi tiến vào giới quý tộc đệ nhất sẽ đặc biệt chú ý lời nói của người trong tộc. Thương đoàn Lô gia tại Nam đại lục rất có lực ảnh hưởng, bọn họ lại không phải thương đoàn thừa kế, vì Lô gia chủ có đầu óc buôn bán cùng cách dùng người hơn kẻ khác mới có thể tích lũy tài sản khiến Lô gia quật khởi một cách nhanh chóng.

Nhà giàu mới nổi, trong mắt mọi người, nhất là trong mắt quý tộc truyền thừa Đế Đô, người Lô gia chính là loại nhà giàu mới nổi.

Có tiền thì sao? Có tiền cũng là tiện dân.

Nói như vậy không phải người Lô gia ư? Kia cũng không khả năng, bên trong đoàn quý tộc đệ nhất ai chẳng biết quy củ của An Nhiên. Xung quanh chủ trướng kiêng kị nhất là có người di chuyển, ngươi không có chuyện gì thì đừng có tiếp cận, nếu có chuyện cũng phải truyền đạt từng bước từng bước vào. Quy định này trước đây An Nhiên đã nhấn mạnh qua vài lần. Hai người tới là ai?

Căn cứ tình hình ban ngày, cùng với tần suất, cường độ tiếng bước chân. Người tới chỉ có thể là Lô mập mạp cùng ba hắn.

Chỉ là nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Tần Mộ Ngôn cùng An Kì, An Nhiên liền hiểu. Y cười cười, vốn đang nghĩ [một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao], kéo ba tên biết bí mật mình đến thương nghị, không nghĩ tới, lời còn chưa xuất người đã tới cửa. An Nhiên cũng đoán được Lô gia chủ sẽ nói gì, y cũng không suy nghĩ nhiều. Tranh chấp duy nhất chính là thương đoàn Lô gia nguyện ý nhượng lại bao nhiêu lợi ích.

An Nhiên cũng hy vọng có thể cùng Lô gia thành công trong cuộc giao dịch lần này, nói thế nào cũng là người nhà Béo ca, biết rõ xuất thân mọi người cũng yên tâm hơn.

Rất nhanh, màn vải chủ trướng bị người từ bên ngoài xốc lên. Một người tràn đầy thịt béo mập mạp thò mặt vào, bốn người ở bên trong, tâm tư Văn Nhân Nhạc đơn thuần nhất, không thể nói hắn ngu, chẳng qua người này đối với mọi chuyện ngoài phát minh khoa học kỹ thuật không có cái gọi là mẫn cảm. Thấy Lô mập mạp đưa đầu vào, Văn Nhân Nhạc ngẩn người, "Ngươi tới làm gì?"

Vì biểu đạt lòng cảm kích của tất cả đoàn viên dong binh đoàn Thảo Nê Mã vì sự chăm sóc của An Nhiên. Chủ trướng cho tới bây giờ đều là thiên hạ của một mình An Nhiên, ai cũng có thể nhìn ra An Nhiên có rất nhiều bí mật, thú nhân phi thú nhân trong đoàn đều biết, không có việc gì thì đừng đi quấy rối Tổng quản đại nhân. Có chuyện ư? Có chuyện cũng đừng đi, Béo ca cùng Hạo Tử cũng có thể xử lý.

Hoa quốc có câu từng được lưu hành một thời: Thân ái, ngươi biết quá nhiều rồi.

Gặp được bí mật của người khác tuyệt đối không phải chuyện tốt, chính bởi vì việc này, chủ trướng bên này cực ít có người lui tới.

Lô mập mạp cho tới bây giờ chưa từng thất lễ như vậy, khó trách hù dọa Văn Nhân Nhạc.

Người ở bên trong bị kinh sợ, phía ngoài cũng không khá hơn, Lô mập mạp vốn cho rằng bên trong chủ trướng chỉ có mình An Nhiên, vừa vén rèm lên, không được rồi, con bà nó người nào nói cho hắn biết đây là đang khai mở đại hội gì vậy? Văn Nhân Nhạc, An Kì cùng Tần Mộ Ngôn ba tên này làm gì ở bên trong đây.

Quỷ dị! Vô cùng quỷ dị!

Hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân ba người này tụ tập với nhau, bình thường phạm vi hoạt động của ba người này cũng không cùng một vòng tròn, càng đừng nói đến Văn Nhân Nhạc, hắn với ai cũng không quen biết, trừ treo cái danh em ruột của Văn Nhân Hạo ra, tình cờ cùng Văn Nhân Hạo cãi vã qua lại, thì tuyệt đại đa số thời gian Văn Nhân Nhạc đều ở đây thay An Nhiên chế tác những thứ kỳ lạ.

An Kì lại càng không nói, hắn là ca ca ruột của An Nhiên, xuất hiện ở nơi nào làm gì đều có đạo lý. Còn có một Tần Mộ Ngôn, vì cái lông gì người tụ tập cùng An Nhiên đều lãnh đạm hoặc người kỳ quái như vậy?

Lô mập mạp nghẹn một trận, mới phản ứng được phải cùng những người trong chủ trướng chào hỏi.

"An Nhiên, An Kì, Nhạc Nhạc, Tần Mộ Ngôn các hạ, các ngươi đều ở đây à!" Bốn tên trong lều đều đồng loạt nhìn hắn, cuối cùng vẫn là An Kì mở miệng nói: "Mập mạp, tối khuya rồi ngươi còn tới đây làm gì?"

Làm gì? Đương nhiên là có chuyện quan trọng tìm An Nhiên thương lượng đó. Lô mập mạp biết những thứ kỳ lạ trong dong binh đoàn đều xuất phát từ sáng ý của An Nhiên, một mặt do Lô mập mạp không thể thay đổi được ba mình, dầu gì hắn cũng là người Lô gia, mặt khác, Lô mập mạp là thật tâm đối đãi với mọi người trong dong binh đoàn. Cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra là để ba hắn cùng An Nhiên nói chuyện với nhau, đều là người thông minh, hẳn có thể nghĩ đến ích lợi đôi bên cùng tìm ra biện pháp chung.

Chuyện này trước mặt nhiều người như vậy nói rõ được chứ?

Đặc biệt bên trong này còn có huynh đệ tốt của hắn – An Kì, Lô mập mạp tin chắc mình cùng đám người An Kì là bạn bè, đồng thời vẫn có chút lo lắng, sợ An Kì hiểu lầm hắn thiên vị người nhà. Có một số việc khó có thể gạt được, bốn người trong chủ trướng, trừ bỏ Văn Nhân Nhạc thiếu tâm nhãn, những người khác đều là người thông minh, Lô mập mạp suy nghĩ một chút, việc này trước sau gì cũng phải nói, rõ ràng chuyện cùng nhau kiếm tiền là chuyện tốt, ba hắn cũng sẽ không ỷ vào thương đoàn Lô gia tài đại thế thô chèn ép An Nhiên, nên thật ra cũng không có gì để đám người An Kì hiểu lầm.

Chính cái gọi là chính trực không sợ gian tàn, nghĩ thông điểm này, Lô mập mạp liền thoải mái cười nói: "Thương đoàn Lô gia muốn cùng Tiểu Nhiên đệ đệ làm bút sinh ý, ta làm người trung gian nên tới," Nói xong, Lô mập mạp đem tấm vải hoàn toàn xốc lên, lộ ra trung niên hán tử phía sau sắc mặt hiền lành phục sức nghiêm cẩn, hắn chỉ vào Lô gia chủ lại giới thiệu nói, "An Kì huynh đệ, Tiểu Nhiên đệ đệ, đây là a ba ta."

An Nhiên cười cười, "Ta chỉ thích người sảng khoái, không muốn nhìn những âm mưu tính kế vòng vo, nếu Béo ca ngươi có thành ý như vậy, ta cũng cứ việc nói thẳng. Hiện tại, ta cũng có bút sinh ý muốn cùng thương đoàn Lô gia đàm luận."

"Nga?" Đây đúng là việc ngoài ý muốn, Lô gia chủ sau khi được Lô mập mạp vén rèm lên, liền sải bước đi vào. Một người ở bên trong, một người ở bên ngoài, đây cũng không phải là tư thế bàn chuyện làm ăn. Thương đoàn Lô gia có thể từng bước ép sát thương đoàn đệ nhất, Lô gia chủ tuyệt đối là một quái tài buôn bán, một thương nhân vĩ đại, và hiển nhiên cũng là một chuyên gia đàm phán, nhãn lực khẳng định không kém. Lô gia chủ nhìn thú nhân con mình trao đổi thẳng thắn sảng khoái với những người bên trong cũng biết, tình cảm giữa cả bọn đại khái không tệ.

Nếu như thế, cũng không cần làm bộ nữa.

Lô gia chủ cười híp mắt hòa ái nhìn An Nhiên. Lô mập mạp đã nói qua, không cần quản đoàn trưởng trâu bò bọn con, hai đội trưởng thanh danh hiển hách của đoàn dự bị, quản sự chân chính trong đoàn vẫn là An Nhiên.

Chuyện An Nhiên gây náo động tại Học viện Maca ai cũng biết, Lô mập mạp còn trước đó kể lại sinh động như thật cùng Lô gia chủ một lần, đương nhiên, hắn tỉnh lược đề tài mẫn cảm nào đó, tỉ như khả năng đổ thạch thần kỳ của An Nhiên, cùng với giới chỉ không gian không chỗ nào không giả kia. Chỉ nghe chút đầu thừa đuôi thẹo, Lô gia chủ đã có thể xác định, phi thú nhân này có tạo hóa lớn, nhìn ca ca y liền biết, cùng chiến sĩ truyền kỳ đại lục Ngũ Thập Lam Tinh Huy động thủ ngay cả mắt cũng không chớp, động tác gọn gàng lưu loát, một chút do dự cũng không có. Tâm tính này, hành động này, là của người sẽ làm đại sự.

Một đôi huynh đệ này, đều không phải vật phàm.

Phàm là trưởng bối, phần lớn đều yêu tài, Lô gia chủ cũng vậy. Ánh mắt hắn nhìn hai huynh đệ An gia càng lúc càng hòa ái, thẳng đến khi An Nhiên cảm thấy kinh ngạc, nhà y cùng Lô gia hẳn không có cái gọi là quan hệ liên hôn nhỉ?

"Lô gia chủ muốn cùng ta nói chuyện gì?"

Thưởng thức thì thưởng thức, làm ăn là làm ăn. Nói đến phương diện chuyên môn, Lô gia chủ nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn gật đầu, nói: "Ta quả thật có một cuộc buôn bán muốn cùng các hạ trao đổi, bất quá, nghe ý tứ các hạ, tựa hồ cũng có ý cùng Lô gia ta hợp tác, sao không trước nói nghe một chút?" Lối buôn bán của Lô gia chủ nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản, gặp gỡ tình huống đàm phán, hậu phát chế nhân là tất nhiên.

Thăm dò ranh giới cuối cùng của đối phương, thì đường sống cũng nhiều hơn một chút.

An Nhiên cũng không phải ngồi không, đời trước y chính là thiếu gia của Châu Bảo Hành, Lâm phụ đã sớm đem lối buôn bán độc môn truyền thụ cho con trai mình, chỉ hy vọng y có thể thừa kế y bát, không nói đến có thể đem Châu Bảo Hành phát dương quang đại hay không, nhưng cũng không thể bại trong tay y. Làm ăn gì đấy, An Nhiên không hứng thú lắm, nhưng bị buộc tiếp thu học tập cũng không ít. Không nói tới khả năng làm ăn, chút tâm tư đó của Lô gia chủ y vẫn thấy rõ.

"Vẫn là Lô gia chủ nói trước tốt hơn, làm khó Béo ca dẫn các hạ từ xa đưa tới đây, nhất định là có chuyện quan trọng. Ta không quan trọng."

  Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, giọng nói tuy rằng mềm nhẹ, nhưng lập trường lại vô cùng cứng rắn. Quyết định An Nhiên nói ra làm ra đều rất ít khi thay đổi, nói đến phân lượng này chính là nhắc nhở Lô gia: Ngươi muốn đem vị trí người mua cùng người bán thay đổi, thì nên nhìn một chút bây giờ là người nào cầu người nào! An Nhiên là người không thiếu tiền cũng không thiếu nơi tiêu tiền.

Ăn mặc chi phí, bình thường trong không gian không có ư?

Có Văn Nhân Nhạc tay Lỗ Ban ở đây, thứ gì y không tạo ra được?

"Ý tứ của ta là các hạ đem phương diện lều trại độc quyền nhượng lại cho chúng ta, điểm thông dụng buôn bán lời ra, thương đoàn Lô gia nhượng lại một phần."

"Một phần?" An Nhiên cười cười, "Chuyện làm ăn này chỉ sợ đàm không được." Kỹ thuật nhập cổ mới chiếm một phần tiền lãi, nhân viên nghiên cứu khoa học còn không uống gió Tây Bắc ư?

Lô gia chủ nhíu mày, ý đồ thuyết phục An Nhiên, "Thứ gì các hạ cũng không cần bỏ, một phần lợi đã không ít."

Lời này có thể nói với những tên không biết, tỉ như Văn Nhân Nhạc, tỉ như Tần Mộ Ngôn, tỉ như An Kì, bọn họ cũng không nghe ra trong này có vấn đề gì, cái gì cũng không cần bỏ ra, cửa hàng còn phân cho ngươi một phần tiền lãi, trên trời dưới đất cũng tìm không thấy chuyện tốt như vậy. Não bị heo gặm mới không đáp ứng.

Nhưng An Nhiên làm ra quyết định, có lần nào không có đạo lý? Nếu tiện nghi vậy sao y không chiếm?

"Ca ca không biết những thứ thế tục này, ngài ngẫm lại đi, cái gọi là lều này là sáng ý ta đề suất, Nhạc Nhạc nghiên cứu phát triển chi tiết, nếu không có chúng ta đi trước, cửa hàng dùng thứ gì để kiếm tiền?" Nói tới như vậy bọn họ liền hiểu, An Kì gật đầu, nhìn thoáng qua Lô mập mạp. Chuyện trên thương trường Lô mập mạp tiếp xúc cũng không nhiều, Lô gia đem hi vọng tiến thân vào giới quý tộc đều đặt hết trên người Lô mập mạp, lúc ba hắn nói, hắn thật đúng không nghe ra vấn đề gì.

Thẳng đến khi bị An Nhiên một lời vạch trần.

Giao tình như vậy, ba hắn còn muốn chiếm tiện nghi lớn như thế, Lô mập mạp vô cùng túng quẫn. Khụ khụ, điều này thật không thể trách ba Lô mập mạp. Làm trưởng bối, khí độ bình thường nên có đều phải có, cũng sẽ không làm ra chuyện gì tổn nhân lợi kỷ. Chẳng qua nói chuyện trên phương diện làm ăn, khó tránh khỏi sẽ lâm vào một đống hành vi phép tắc trước giờ.

Thương nhân nào sẽ tặng không tiện nghi cho người khác, theo đuổi không phải đều là lợi ích tối đa hóa ư.

Lô gia chủ cũng không có gì ngại ngùng, hắn tán thưởng nhìn An Nhiên. Người ở tuổi này có thể nhìn rõ mọi chuyện như vậy cực kỳ ít, lấy năng lực buôn bán đầu tiên mà nói, một phần cũng đã lời nhiều rồi. "Người trẻ tuổi phải hiểu được thỏa mãn."

"Hừ hừ, làm trưởng bối mới cần phải phúc hậu, gian thương đều không có kết cục tốt!"

"Ý của các hạ là?"

An Nhiên nhếch môi cười, vươn ra ba ngón tay, "Ba phần lợi, ít hơn so với số này chúng ta cũng không cần nói chuyện." Lô gia chủ suy nghĩ một chút, nói: "Ba phần lợi ta có thể cho các hạ. Bất quá có một điều kiện."

Nhướn mày, An Nhiên nói: "Ngài nói."

"Mỗi đỉnh lều chúng ta bán ra đều phải có ký hiệu dương đà trên đó."

Ây, không tệ nha, xã hội lạc hậu này còn có người biết hiệu quả của ký hiệu. An Nhiên sảng khoái gật đầu, y vốn cũng có ý này, chỉ có đem "sản phẩm Thảo Nê Mã" làm thành thương hiệu, tài năng của bọn họ tại đại lục Thú Nhân mới có thể tiêu thụ tốt được. "Ký hiệu có thể cho ngài, nhưng phí tài liệu Lô gia chủ cũng cần phải ra."

Đệch! Nếu không phải là trưởng bối, đồng thời còn có việc cầu người, hắn nhịn được mới là lạ. Mẹ kiếp đòi một lúc ba phần lợi thì thôi đi, còn keo kiệt đến độ bắt hắn chi trả phí tài liệu để làm ký hiệu nữa. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, không câu nệ tiểu tiết đúng không!

Đáp ứng? Không đáp ứng?

Không đáp ứng còn có thể thế nào, nhiều hơn cũng phải chi, hắn cần gì so đo chút lợi ích như chân kiến này. Lô gia chủ gian nan đáp, đưa tay hướng tới chỗ An Nhiên: "Đã như vậy, hợp tác vui vẻ." Động tác này ngược lại rất giống, An Nhiên liền sảng khoái đưa tay đáp lại, "Khách khí, ba phần tiền lời kia còn phải nhờ vào Lô gia chủ."

"Các hạ nếu còn vật gì mới lạ, thương đoàn Lô gia chúng ta cũng có thể đại diện phân phối."

"Việc này tính thế nào?" An Nhiên nói.

"Gởi bán chỉ lấy phí thủ tục, nếu giao cho thương đoàn toàn quyền thay thế, vẫn phân cho các hạ ba phần lợi nhuận."

An Nhiên gật đầu, coi như đáp ứng, đồng thời còn bảo đảm trước khi kết thúc tranh tài thi đấu lính đánh thuê sẽ đem nhóm ký hiệu đầu tiên giao vào tay thương đoàn Lô gia, chỉ cần chờ tranh tài thi đấu lính đánh thuê kết thúc, Lô gia liền lập tức có thể trở về sản xuất số lượng lớn tiêu thụ. Đại lục có bao nhiêu mạo hiểm giả, liệp sát giả, lính đánh thuê, người nào không có thời điểm màn trời chiếu đất, lúc trước luôn vì vấn đề hạ trại mà phiền não, nghĩ cũng có thể biết, lều trại này đẩy ra sẽ dẫn tới bao nhiêu oanh động.

Cho dù nhường lại ba phần lợi nhuận, bọn họ cũng có thể dầu rót đầy vại.

"Nếu chuyện của Lô gia chủ đã nói xong, vậy thì quay qua chuyện của ta một chút đi." An Nhiên chầm chậm vuốt ve đốt ngón tay trái, nhẹ giọng thì thầm nói, "Nhắc tới, ta muốn làm phiền Lô gia chủ giúp ta làm một chuyện."

Trong dong binh đoàn Thảo Nê Mã dùng bao nhiêu chiến sĩ thú nhân, mỗi một người đều xuất thân từ quý tộc, thân thủ tốt có, đầu óc tốt cũng có, mạnh vì gạo, bạo vì tiền giống vậy cũng không ít. An Nhiên có chuyện thế mà lại không tìm người trong đoàn lại tìm người Lô gia? Cả đám thú nhân đều nhíu mày, tính ra An Nhiên cũng chỉ cùng nhân tài thương đoàn Lô gia lần đầu gặp mặt, y trâu bò thế mà còn không giải quyết được thì chuyện này Lô gia sao có thể giải quyết?

Lô gia chủ tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, nhưng ngược lại hắn cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, có vài lời nói rất hay, văn đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên môn. Nghĩ đến chuyện An Nhiên nhờ hắn sợ rằng có liên quan đến việc làm ăn, "Các hạ mời nói."

"Lô gia hẳn có buôn bán vải vóc, trong tay ta có một nhóm tơ chất lượng tốt, hi vọng Lô gia chủ giúp một tay tìm sư phó có thủ nghệ tinh sảo, ta muốn ươm tơ canh cửi." Trong khi đám người An Kì vẫn còn chưa hiểu, thì Tần Mộ Ngôn đã hiểu rõ, hắn nhớ lại lúc An Nhiên từ Sư Vương mộ trở về ngoài ý muốn đoạt tới tay thứ bọn họ đã quên lãng – kén tằm Thiên Tâm sa.

"Ấp nở rồi?" Tần Mộ Ngôn mơ hồ hỏi.

An Nhiên gật đầu, "Ấp nở rồi."

Ấp nở cái gì? Hai người này lén lén lút lút âm mưu gì à? An Kì, Văn Nhân Nhạc cùng Lô mập mạp đều không hiểu, bọn họ đã thành thói quen cách hai ngày An Nhiên lại muốn làm chuyện thần bí. Trước sau gì chuyện này cũng nhờ đến Lô gia chủ, An Nhiên sẽ phải nói, vấn đề sớm hay muộn đâu ảnh hưởng gì. Lô gia chủ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chẳng qua là, tơ tốt ư? Đại lục Thú Nhân còn có loại tơ tốt nào nữa ư? "Cái này còn phải xem tốt đến mức nào."

Đây chính là mù mờ hỏi loại gì đúng không, An Nhiên cũng không nhiều lời, làm bộ vòng qua bên kia chủ trướng nơi có vải ngăn cách, sau đó từ trong không gian lấy một ít Thiên Tâm ti. Đem Thiên Tâm ti cầm trong tay, An Nhiên nắm chặt tay từ phía sau màn vải đi vòng ra, đi tới bên người An Kì đứng lại, An Nhiên nắm tay hướng Lô gia chủ vươn ra, lòng bàn tay hướng lên, mở ra.

"Hít...... Này này...... Đây là......" Lô gia chủ khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn An Nhiên.

An Nhiên gật đầu, "Chính là như ngài nghĩ đến."

Thiên Tâm ti hi hữu trân quý như vậy, người nhận ra thật đúng không nhiều, Lô gia chủ kinh doanh thương đoàn nhiều năm như vậy, chuyện ly kỳ cũng gặp qua không ít, Thiên Tâm ti xem như một trong những thứ đó. Bất quá hắn cũng chính là có duyên nhìn thấy mà thôi, hắn giá cao thu mua, đối phương cũng vô ý bán ra, vốn lần trước có thể thấy chạm vào cực phẩm như vậy đã thỏa mãn, không nghĩ tới hôm nay còn có thể thấy ở nơi này.

Lô gia chủ nhìn một nắm Thiên Tâm ti trong tay An Nhiên mắt cũng không chớp lấy một chút, chỉ sợ trong nháy mắt đã bốc hơi. Lô mập mạp vẫn là lần đầu tiên thấy ba hắn dọa người như vậy, "Đây là cái gì?" Lời này hỏi ra tiếng lòng An Kì cùng Văn Nhân Nhạc, chỉ là một nắm tơ thôi, sao đáng giá phải kinh ngạc như vậy?

"Không kiến thức, đây là Thiên Tâm ti! Thiên Tâm ti hiểu không?"

Biết! Như thế nào không hiểu!

Bọn họ vốn không nghĩ đến, chỉ cho là Tuyết Tằm ti hoặc đại loại gì đó, ai có thể nghĩ tới An Nhiên thế mà có thể cầm ra thứ cực phẩm như vậy, Thiên Tâm ti a, đao thương bất nhập lửa đốt không cháy Thiên Tâm ti.

"Đây là...... tơ mới đúng không?" Lô gia chủ không xác định lắm, đều nói trên thị trường đã không có Thiên Tâm ti, nếu có chẳng qua là hàng dệt lẻ tẻ của Thiên Tâm ti, một chiếc khăn, một đôi bao tay cũng có giá trên trời. Nhưng An Nhiên lấy ra rõ ràng chính là Thiên Tâm ti. Y còn nói muốn mình tìm một sư phó có kinh nghiệm lão luyện hỗ trợ kéo sợi. "Các hạ muốn tơ lụa chính là làm từ Thiên Tâm ti?"

An Nhiên gật đầu.

"Có bao nhiêu?"

Bao nhiêu? Sợi tơ đếm như thế nào An Nhiên cũng không quá rõ, y suy nghĩ một chút, nói, "Cụ thể bao nhiêu ta cũng chưa kiểm kê qua, bất quá ta có thể cam đoan, sau khi dệt thành lụa làm áo lót, nhất định sẽ cho Béo ca một kiện."

Béo ca là chỉ người nào Lô gia chủ dĩ nhiên biết, hình thể thú nhân nhà hắn, đưa lên một kiện? Mẹ kiếp người này đúng là tài đại khí thô. Người ta có một cái khăn tay làm bằng Thiên Tâm sa đã được cung phụng như đồ gia truyền rồi. Nếu như An Nhiên nói thật sẽ cho Lô mập mạp một kiện áo lót Thiên Tâm Sa, chỉ sợ ba Lô mập mạp cũng không dám cho hắn mặc lên người để tránh lãng phí.

"Các hạ nói thật?"

"Dĩ nhiên, ta từ trước đến nay không nói đùa!" An Nhiên suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Chuyện kéo sợi này làm phiền Lô gia chủ để ý nhiều hơn, đồ vật này trân quý thế nào không cần ta nói ngài cũng biết, một chút cũng không thể lơ là. Ta tin tưởng vào thương đoàn Lô gia, cũng hi vọng các hạ không để cho ta thất vọng, phí gia công thay thế bằng một kiện áo lót Thiên Tâm sa chắc cũng đủ rồi."

Thương nhân quan trọng nhất chính là danh dự, Lô gia chủ cũng không vì câu nói châm biếm của An Nhiên mà tức giận, đối với thứ quý giá, giao phó trước cùng nói vài lời cảnh cáo là đúng, nói trước khỏi họa. Lô gia chủ trịnh trọng gật đầu, bảo đảm đem chuyện này xử lý tốt. An Nhiên lúc này mới thu lại sắc mặt dọa người, nói, "Chuyện này không gấp, đợi sau khi trận đấu lính đánh thuê xong trở về Đế Đô lại bàn bạc kỹ hơn, Tập Nhật Thành này, cũng không phải là nơi để người yên tâm."

Yên tâm? Đương nhiên không thể yên tâm, nhiều dong binh đoàn Nam Bắc đại lục tề tụ như vậy, còn có nhiều người thuộc gia tộc lớn đến đây góp vui như thế, thận trọng chút cũng tốt hơn.

"Ta còn có thể tặng thêm hai bộ bao tay cho quý thương đoàn, với một điều kiện."

Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, đạo lí này người làm ăn hiểu rất rõ, Lô gia chủ ngăn không được dụ hoặc từ Thiên Tâm sa, chỉ có thể gật đầu, "Mời nói."

"Ta hy vọng thương đoàn Lô gia dốc toàn lực khuếch trương, cần phải đem Tô gia kéo xuống ngai vàng thương đoàn đệ nhất."

Hết chương 227 + 228

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro