CHƯƠNG 267 - NẠN KIẾP ĐỔ MÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở lại Quách phủ, Lí Vị Ương vừa mới rửa mặt chải đầu xong, đã nhìn thấy Quách phu nhân bước vào cửa, bộ dáng muốn nói lại thôi: "Gia nhi, hôm nay... Doanh Sở kia cùng con nói cái gì vậy?

Ánh mắt Lí Vị Ương nhìn thẳng về phía Triệu Nguyệt, mang chút khiển trách, Triệu Nguyệt liền vội vàng cúi đầu, cũng không phải là nàng muốn nói, phu nhân quan tâm tiểu thư như vậy, nàng thật không đành lòng nhìn phu nhân lo lắng. Lí Vị Ương thu hồi ánh mắt, ngữ khí bình thản nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, không có chuyện gì."

Quách phu nhân hiển nhiên không tin, ánh mắt hàm chứa thân thiết: "Gia nhi, con luôn như thế, có chuyện gì cũng không nói với mẫu thân. Doanh Sở kia nói con gặp đại kiếp nạn, có phải hay không?"

Lí Vị Ương thần sắc tự nhiên, cũng nhẹ nhàng thở dài nói: "Lời nói của một thầy bà như vậy, mẫu thân như thế nào lại có thể tin tưởng?"

Quách phu nhân lo lắng trùng trùng: "Doanh Sở không phải thầy bà, lời hắn nói mười câu là có tám câu ứng nghiệm, không phải Vương Tử Khâm cũng nói con phải để ý hay sao? Con thế nào lại không để ở trong lòng."

Lí Vị Ương bật cười: "Thiên mệnh không thể xoay, làm gì quan tâm quá mức? Huống chi bọn họ chưa hẳn thật sự biết thiên mệnh, mười câu có hết chín câu hù dọa người khác."

Quách phu nhân vẫn lo lắng, nàng nhẹ nhàng xoa đầu Lí Vị Ương, ôn nhu nói: "Gia nhi, con nghe mẫu thân nói, mọi việc không thể khinh thường. Mẫu thân thật vất vả lắm mới tìm được con, nếu con có cái gì bất trắc, con bảo mẫu thân nửa đời sau phải sống như thế nào đây?"

Lí Vị Ương nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, trái lại an ủi nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ cẩn thận một chút."

Quách phu nhân thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lôi từ trên cổ ra một khối phật bài, tự mình mang cho Lí Vị Ương, hàm ý đầy hi vọng: "Phật bài này ta luôn luôn mang theo, thỉnh qua đại sư khai sáng, cực kỳ linh nghiệm, hi vọng nó có thể mang đến vận khí tốt cho con."

Lí Vị Ương sờ sờ, cười nhẹ nói: "Dạ, con sẽ luôn luôn mang theo, mẫu thân yên tâm đi."

Quách phu nhân có thế này mới gật đầu, đứng dậy nói: "Như vậy là tốt rồi, ngàn vạn lần không thể để cho bọn đạo chích chui vào chỗ trống."

Lí Vị Ương nghe những lời này của Quách phu nhân, tựa hồ là lo lắng Bùi Hoàng Hậu ở sau lưng động thủ, nàng chính là ấm áp cười cười: "Nếu Bùi Hậu muốn động thủ, hôm nay ở trên yến hội thưởng cúc chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao, mẫu thân người xem, hết thảy không phải đều là gió êm sóng lặng sao?"

Quách phu nhân lắc lắc đầu: "Doanh Sở kia không phải là người bình thường, Doanh gia bọn họ làm gia bọc cho Bùi thị nhiều thế hệ, nghe nói hắn từ nhỏ đã đi theo Bùi Hoàng Hậu, khắp nơi coi nàng làm chủ, sai đâu đánh đó. Theo lý thuyết nam tử thì không thể tùy ý vào cung, ai ngờ Bùi thị làm hoàng hậu, hắn liền lập tức vào cung."

Lí Vị Ương nhướng mày nói: "Tiến cung ý là..."

Quách phu nhân mi tâm vừa nhíu, thần sắc trong mắt nhìn qua như nhìn thấy sự hèn mọn, ngữ khí hơi trào phúng: "Trong cung nam tử chỉ có hai loại, một loại là thái y, một loại là thái giám."

Lí Vị Ương tim đập nhanh hơn, không khỏi truy vấn: "Doanh Sở là thái y sao?"

Quách phu nhân trên mặt có một tia xấu hổ: "Mặc dù là thái y, cũng không thể lúc nào cũng nhìn thấy Hoàng hậu, không hợp lễ phép, cho nên hắn không phải là thái y."

Không phải là thái y? Thì phải là thái giám. Lí Vị Ương nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười: "Vì để làm tùy tùng cho Bùi Hậu, làm được thế này, có thể thấy được người này tâm chí kiên định, hơn nữa đối Bùi Hậu trung thành và tận tâm."

Quách phu nhân tất nhiên gật đầu: "Đích xác như thế, từng ấy năm tới nay, hắn đều ở bên cạnh Bùi Hậu, cơ hồ giống như cái bóng của đối phương, vì Bùi Hoàng Hậu bày mưu tính kế, thậm chí vì nàng đi diệt trừ đối thủ. Nghe nói Bùi Hậu có rất nhiều năm tháng nhàn nhã, đó là do hắn đi xử lý mọi chuyện."

Lí Vị Ương nghe ở đây, không khỏi đối người tên Doanh Sở này càng thêm hứng thú, tiếp tục hỏi: "Nhưng con đến Đại Đô lâu như vậy, vì sao chưa từng gặp qua hắn?"

Quách phu nhân nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ hồi đáp: "có lẽ là vì Bùi Hoàng Hậu sai hắn đi làm chuyện gì, hoặc có lẽ là phạm vào sự tình gì tạm thời trốn tránh đầu ngọn gió, đúng là hơn nửa năm hắn không ở trong cung, đây chính là chuyện hiếm lạ."

Lí Vị Ương đăm chiêu: "Có lẽ Bùi Hoàng Hậu có chuyện trọng yếu khác thường mới vội vàng kêu hắn đi làm." Nhưng mà chuyện gì cần đến thời gian nửa năm? Có thể như hình với bóng mà Doanh Sở lại rời khỏi hoàng cung, có thể thấy được việc này không phải là nhỏ.

Thời gian trôi qua mau, trong giây lát một tháng đi qua. Một ngày đang lúc dùng bữa trưa, Lí Vị Ương nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Quách phu nhân, tựa hồ có chút tâm sự, trong lòng muốn hỏi một câu, nhưng mà trước mặt Tề Quốc Công cùng những người khác, Lí Vị Ương không trực tiếp mở miệng hỏi. Thẳng đến khi dùng thiện xong, Quách phu nhân đang đi một mình, nàng mới đuổi theo, nhẹ giọng hỏi: "Mẫu thân, xảy ra chuyện gì, vì sao người lại lo lắng trùng trùng?"

Quách phu nhân dừng bước, thấy Lí Vị Ương, có thế này sắc mặt hơi hoãn, ôn nhu nói: "Buổi chiều ta muốn ra ngoài, đại khái đến chạng vạng sẽ trở về."

Lí Vị Ương nhìn nhìn sắc trời: "Giờ này người đi ra ngoài? Bên ngoài dường như sẽ lập tức đổ mưa, nếu không có chuyện gấp, ngày mai con đi cùng mẫu thân sẽ tốt hơn."

Quách phu nhân nhìn thoáng qua những đám mây đen trên bầu trời, do dự một lát, vẫn là lắc lắc đầu: "Ngày mai sợ là không kịp, ta muốn đi Vương phủ một chuyến."

Lí Vị Ương kinh ngạc nói: "Vương phủ? Mẫu thân vì sao muốn đi đến phủ Vương gia, là Nam Khang công chúa có chuyện gì sao?"

Quách phu nhân gật đầu, sắc mặt có chút khó coi: "Trước khi dùng ngọ thiện, cung nữ bên người Nam Khang lặng lẽ đưa tới cho mẫu thân một phong thư, mặt trên cái gì cũng không có, chỉ có hai chữ cứu mạng."

Lí Vị Ương sửng sốt: "Cứu mạng? Nam Khang công chúa vì sao lại muốn đưa lá thư như vậy? Vừa rồi người nói cung nữ kia lặng lẽ đến, lại có ý gì?"

Quách phu nhân nhíu mày nói: "Cung nữ kia nói Nam Khang hiện thời đã bị Vương Diên giam lỏng, thế cho nên bọn họ cho dù là cung nữ cận thân của công chúa cũng không thể dễ dàng nhìn thấy nàng."

Lí Vị Ương cứ tưởng rằng trải qua sự việc lần trước người này đã biết an phận thật không ngờ hắn ngược lại ngày một nghiêm trọng, lập tức nói: "Vương Diên làm sao lại lớn mật như thế, dám nhốt công chúa!"

Quách phu nhân lắc đầu thở dài: "Lần trước ở trong cung xảy ra chuyện, ta cũng có nghe thấy, con tuy rằng là có ý tốt, đáng tiếc chuyện này ngược lại còn tăng thêm mâu thuẫn giữa Nam Khang cùng phò mã. Nghe nói phò mã sủng ái mỹ thiếp kia cực độ, muốn lập nàng làm bình thê, nhưng không thể nên vì chuyện này, hắn cùng công chúa năm lần bảy lượt gây nhau, làm toàn bộ Vương gia cũng không được yên ổn. Vương Quỳnh vì thế còn trách Vương Diên một trận, nhưng lại không hiệu quả chút nào, quả thực giống như là bị mê muội. Ta thật sự không rõ, Vương Diên từ trước tuy có chút lỗ mãng, nhưng tính cách cũng không luống cuống giống như thế, không biết xảy ra chuyện gì lại khiến hắn thành ra thế này, ngay cả phụ thân thân sinh quản giáo cũng không chịu nghe theo, cho nên... bất luận như thế nào mẫu thân cũng phải đi Vương phủ một chuyến."

Lí Vị Ương thật rõ ràng, Nam Khang công chúa là dưỡng nữ của Quách Huệ phi, Huệ phi nương nương ngàn dặn dò vạn nhắc nhở, thỉnh Quách gia thay người chiếu cố công chúa ở ngoài cung, nếu Nam Khang xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Quách Huệ phi nhất định sẽ rất thương tâm, cho nên Quách phu nhân mới vội vã đến phủ Vương gia. Lí Vị Ương trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Đã mẫu thân muốn đi, không ngại mang theo vài vị huynh trưởng, nếu có chuyện gì xảy ra, ngược lại không tốt."

Quách phu nhân đương nhiên cũng lo lắng qua điểm này, lại lắc đầu nói: "Chuyện này thật sự không ổn, mấy đứa kia nếu nhìn thấy Vương Diên dám gây chuyện, nhất định sẽ thập phần tức giận, đem sự tình làm lớn cũng không có lợi gì cho Nam Khang công chúa, bọn họ dù sao cũng là vợ chồng... Có lẽ người trẻ tuổi trong lúc nóng giận có mâu thuẫn, ta đi khuyên giải là được rồi."

Quách gia có thể nói là nhà ngoại của Nam Khang, vô duyên vô cớ người Quách gia cùng đi hết, người khác nhất định sẽ nghĩ đến một là có chuyện, hai là khiêu khích. Quách phu nhân là người ôm tâm tính hoà giải, đương nhiên không đồng ý để Vương gia hiểu lầm, Lí Vị Ương cũng không cho là đúng, nàng nhận thấy cá tính Vương Diên như vậy, quyết định sẽ không bởi vì người khuyên giải mà cải tà quy chính, huống chi hắn lại sủng ái tiểu thiếp kia như thế, thậm chí không để ý đến thể diện, tôn nghiêm hoàng thất của Nam Khang công chúa, có thể thấy được người này đã điên đến độ nhất định, nàng không thể nào để Quách phu nhân đi mạo hiểm? Nghĩ nghĩ, nàng tiến lên một bước nắm tay Quách phu nhân nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, như vậy đi, trước hết con sẽ sai người đi Vương phủ tìm hiểu tin tức một chút, xem kết quả là xảy ra chuyện gì, sau đó chúng ta sẽ quyết định nên xử trí như thế nào. Người cũng không nên gấp gáp, chờ qua trận mưa to này, ngày mai con sẽ cùng ngươi đi đến đó."

Quách phu nhân nhìn thần sắc kiên quyết của Lí Vị Ương, đã hạ quyết tâm không để cho mình đi, một lúc sau nói: "Được, mẫu thân đây sẽ chờ tin tức của con."

Lí Vị Ương gật đầu, lập tức phân phó Triệu Nguyệt: "Đưa người đi Vương gia hỏi một câu, xem kết quả xảy ra chuyện gì, làm việc lặng lẽ, không cần kinh động phò mã!" Triệu Nguyệt lập tức lên tiếng: "Dạ!" rồi bước nhanh rời đi. Vừa mới đi đến trong đình viện, liền nghe thấy một tiếng nổ ầm vang, chớp sáng lóe mắt, lập tức nhìn thấy mưa lớn theo bầu trời rơi xuống. Quách phu nhân nhìn nhìn màn mưa gió này, mi tâm không khỏi nhăn lại, che giấu không được nội tâm lo âu.

Lí Vị Ương đã nhìn ra, nhẹ nhàng nắm giữ tay nàng: "Mẫu thân, thời tiết lạnh, người đi vào nghỉ ngơi trước đi, khi có tin tức con sẽ lập tức nói với người." Quách phu nhân gật đầu, lập tức mang theo tỳ nữ bên người rời đi. Nàng nhìn bóng lưng đối phương, cũng lâm vào trầm tư. Nam Khang công chúa đột nhiên đưa đến một phong thư kỳ quái, chuyện này thật sự có ý vị sâu xa, trải qua việc lần trước, Nam Khang đã không còn đơn thuần lỗ mãng như trước, "Cứu mạng" hai chữ này hàm nghĩa là cái gì, nàng hẳn là rất rõ ràng... Cho nên Lí Vị Ương mới trăm phương nghìn kế cản trở Quách phu nhân, nàng cảm thấy chuyện này thật sự rất cổ quái.

Không lâu sau, Triệu Nguyệt liền hướng Lí Vị Ương hồi báo: "Tiểu thư, nô tì đã đi tìm hiểu qua, Phò mã bởi vì chuyện bị thương đùi phải, tính tình càng thêm táo bạo, dễ giận, cả ngày chỉ cho tiểu thiếp kia trong phòng, căn bản không để ý tới Nam Khang công chúa. Trấn Đông tướng quân vì việc này mà giận dữ, hung hăng đánh phò mã, ai biết hắn lại điên dại ngày một nghiêm trọng, thậm chí đem Nam Khang công chúa đuổi ra khỏi phòng lớn, đem tiểu thiếp kia mang vào phòng, hiện thời công chúa sống một mình ở nhất viện, Vương Diên còn phái người trông coi, không được để công chúa đem mật báo vào trong cung, nếu không có những người khác của Vương gia, chỉ sợ..."

Triệu Nguyệt không nói tiếp, Lí Vị Ương đã đứng lên, trong mắt lại lộ ra sắc khinh miệt: "Từ trước ta chỉ nghe người ta nói sắc mê tâm khiếu (sắc đẹp làm lòng người đổi thay), lại chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy. Hiện thời xem ra Vương Diên này thật là đầu óc ngớ ngẩn, ngu xuẩn như thế lại còn dám làm ra sự tình này, thực làm cho người khác không dám tin!"

Triệu Nguyệt cúi đầu nói: "Dạ, không chỉ người ngoài cảm thấy không thể hiểu được, mà ngay cả người Vương gia cùng hắn cũng ầm ĩ, Trấn Đông tướng quân một lần muốn đem hắn trục xuất khỏi gia môn, nhưng lại ngại cho Nam Khang công chúa nên không thể hành động, dù sao hắn cũng là phò mã, địa vị tôn quý..."

Quả thật là ngụy biện, bởi vì là phò mã, cho nên có thể làm xằng làm bậy? Triệu Nguyệt đang nói, lại thấy Liên Tâm bước nhanh đến, nàng khom người nói: "Tiểu thư, phu nhân vừa mới phân phó xe ngựa đi ra cửa."

Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nói: "Đi về hướng nào?

Liên Tâm hồi đáp: "Dạ, là hướng phía đông nam, lại không nghe thấy phu nhân phân phó đi chỗ nào, bên ngoài mưa lớn như vậy, lập tức sẽ tối rất nhanh, không biết phu nhân có việc gì gấp, nhưng lại muốn đi ngay vào giờ này."

Lí Vị Ương đã hiểu được, nàng phân phó Triệu Nguyệt: "Nhanh đi chuẩn bị xe ngựa, ta muốn lập tức đi ra ngoài. Đi thông báo cho ba vị huynh trưởng, đã nói mẫu thân cùng ta đi đến phủ Vương gia"

Hôm nay, Quách Trừng, Quách Đôn, Quách Đạo ba người đều đi Tần Vương phủ dự tiệc cho nên không ở trong phủ, Lí Vị Ương không thể thông báo bọn họ, chỉ có thể lưu lại lời nhắn, liền vội vã đi ra.

Xe ngựa Quách gia một đường đến Vương phủ, quản gia Vương gia bước nhanh ra đón: "Quách tiểu thư, không kịp tiếp đón từ xa, thỉnh người khoan thứ. Nhưng... Tiểu thư hôm nay tham dự yến hội ở Tần Vương phủ, không ở nhà."

Lí Vị Ương bước chân chậm rãi, quay đầu nói: "Tiểu thư nhà ngươi không ở nhà, vậy những người khác đâu?"

Quản gia lập tức nói: "Tướng quân hôm nay cùng Tấn Nam hầu có hẹn, hai vị công tử cũng đều không ở trong phủ, chỉ có công chúa cùng phò mã."

Lí Vị Ương gật đầu, lập tức nói: "Ngươi đi đi, ta tự đi đến viện của Nam Khang công chúa."

Quản gia nhìn Lí Vị Ương, càng thêm do dự nói: "Quách tiểu thư, vẫn là để lão nô dẫn người đi, Nam Khang công chúa hiện tại đã không ở trong viện ban đầu".

Trên mặt Lí Vị Ương mang theo một tia thanh lãnh, nói: "Được, ngươi đi phía trước dẫn đường."

Đây là một viện nhỏ, sân cũng nhỏ, cửa chỉ có hai ba cung nữ, người người thần sắc hoảng hốt, dáng điệu bất an, nhìn thấy quản gia dẫn theo Lí Vị Ương đến, vội vàng khom mình hành lễ.

Lí Vị Ương nghỉ chân, hỏi: "Hôm nay mẫu thân ta đã tới sao?"

Các cung nữ đều nhận thức là Quách phu nhân, vội vàng nói: "Dạ, phu nhân đang ở bên trong."

Lí Vị Ương gật đầu, lập tức nói: "Các ngươi canh ở bên ngoài, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào."

Các cung nữ cùng lên tiếng xác nhận, sau đó nhìn thấy Lí Vị Ương mang theo Triệu Nguyệt tiến vào, một cung nữ nghiêng người nói: "Ngươi xem, Quách phu nhân cùng Quách tiểu thư đều đến, lần này công chúa chúng ta có thể có chỗ dựa rồi."

Một cung nữ khác lắc đầu nói: "Phò mã kia tính khí ai cũng không dám trêu chọc, quả thực giống như là điên rồi, ta chỉ sợ người Quách gia đến cũng không có biện pháp nào."

Bên cạnh có người chạy nhanh lại nói: "Hai người các ngươi đều nhỏ tiếng chút, nếu không cẩn thận bị phò mã nghe thấy, đều sẽ mang hoạ!" Hai cung nữ kia hai mặt nhìn nhau, nhất thời không lên tiếng.

Quản gia nghe tới đây không khỏi thở dài một tiếng, vị tam công tử nhà bọn họ cũng không biết kết quả là xảy ra chuyện gì, từ sau khi gặp được ngoại thất kia, giống như là bị mê hoặc tâm hồn. Lời nói của phụ thân cũng không chịu nghe, lời nói huynh đệ tỷ muội cũng không để ý, ngay cả đối với Nam Khang công chúa thái độ càng ác liệt đến cực điểm. Nhất là thời gian gần đây, lời nói lạnh nhạt khinh khi, thậm chí tâm tình không tốt, thời điểm còn muốn động thủ, đều là do Vương Quỳnh kịp thời ngăn cản hắn, bằng không chỉ sợ toàn bộ Vương gia đều phải gặp tai ương ngập đầu. Nhưng bất luận Vương Quỳnh quản thúc như thế nào, Vương Diên đều không có chút nghe lời, ngược lại ngày một nghiêm trọng. Một khi người Vương gia làm cho hắn khó chịu, hoặc là đối hắn quản giáo quá mức, hắn vừa quay đầu sẽ đem những thứ đó áp lên người Nam Khang công chúa. Vương Quỳnh vì thế chuẩn bị không ít hộ vệ ở chỗ công chúa, phòng ngừa Vương Diên vô lễ. Ai biết Vương Diên lại tự mình đem những hộ vệ này từng người đuổi đi, nói nếu Vương Quỳnh lại nhúng tay vào chuyện giữa vợ chồng bọn họ, hắn sẽ đi ra khỏi phủ. Vương Quỳnh sợ sự tình phát sinh càng ngày càng lớn, truyền ra chọc người chê cười, bất đắc dĩ mới đưa hết thảy lui xuống, chỉ có thể âm thầm che chở công chúa, phòng ngừa người này điên lên lại gây chuyện.

Quản gia lại nhìn trong viện, liếc mắt một cái, bất đắc dĩ xoay người rời đi. Mà lúc này, trong phòng Quách phu nhân đang ở cạnh ôn nhu an ủi Nam Khang công chúa, thời điểm Lí Vị Ương đuổi tới, nhìn thấy Quách phu nhân cả người không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng.

Nam Khang công chúa nhìn thấy Lí Vị Ương đến, giống như tìm được tâm phúc, trên mặt đầy nước mắt nói: "Gia nhi tỷ tỷ, tỷ rốt cục cũng đến."

Lí Vị Ương gật đầu, nói: "Mẫu thân nói muội nhờ nữ nhân kia gởi một phong thư."

Nam Khang sửng sốt, lập tức nói: "Gởi thư? Cái gì gởi thư, muội không có truyền tin ra ngoài."

Lí Vị Ương cùng Quách phu nhân liếc nhau, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh nghi. Quách phu nhân vừa rồi nóng vội chỉ lo hỏi tình trạng Nam Khang, thật không có nhắc tới sự tình này, lúc này mới hỏi: "Hôm nay ta rõ ràng nhận được một phong thư từ cung nữ Lục nhi bên cạnh con, mặt trên chỉ viết hai chữ cứu mạng, cho nên ta mới vội vã chạy tới nơi này."

Nam Khang công chúa nghe đến đó, vẻ mặt càng thêm khó tin: "Lục nhi? Điều này sao có thể! Lục nhi đã bị Vương Diên ..., hiện thời cũng là tiểu thiếp của hắn, con làm sao có thể phân phó nàng làm việc?"

Lí Vị Ương biến sắc: "Nói như vậy, kêu chúng ta tới là ý của Vương Diên."

Khuôn mặt Nam Khang công chúa bỗng chốc trở nên trắng bệch, nàng lập tức đứng dậy nói: "Hắn khẳng định không ý tốt, phu nhân, tỷ tỷ các người đi nhanh đi, ta sẽ không có chuyện gì!"

Quách phu nhân nhìn Nam Khang công chúa, rõ ràng sợ hãi cả người phát run, cứng rắn buộc bọn họ rời đi, nàng không khỏi nhẹ nhàng thở dài nói: "Nam Khang, con cùng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi."

Nam Khang công chúa lắp bắp kinh hãi nói: "Rời khỏi nơi này, con có thể đi nơi nào? Con là con dâu Vương gia, điểm này sẽ không thay đổi, trừ phi bệ hạ khẳng định thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Nàng lúc này không gọi phụ hoàng chỉ kêu bệ hạ, chứng minh nàng đã nhận rõ sự vô tình của Hoàng đế đối với nàng.

Lí Vị Ương nhìn nàng nói: "Muội không cần nhớ bệ hạ, trong lòng hắn không xem muội là nữ nhi, vậy muội ở nơi nào hắn đều sẽ không để ý."

Nam Khang lại không nghĩ như vậy, nàng nhìn Lí Vị Ương nói: "Gia nhi tỷ tỷ, ta biết là tỷ muốn cứu ta, nhưng hiện thời ta đã không còn là Nam Khang ngày trước, cũng không có ngu xuẩn như vậy, nếu ta rời nơi này đi đến Quách gia, nhất định sẽ gây phiền toái rất lớn cho mọi người! Vương Diên không sợ trời không sợ đất, quả thực giống như người điên, hiện thời ta chỉ chịu ủy khuất thôi, còn không chết được, nhưng ta không thể liên lụy Quách gia, liên lụy mẫu phi, cho nên các người đi mau là được, không cần quản ta!"

Lí Vị Ương nghe được mấy lời nói này của Nam Khang, trong lòng hơi hơi động, kỳ thực nàng đã sớm cảm thấy chuyện hôm nay vô cùng kỳ quái, nhưng Quách phu nhân cố ý muốn đến, nàng cũng không thể không theo tới. Nghĩ đến đây, nàng quay đầu hướng Quách phu nhân nói: "Mẫu thân, Nam Khang nói không sai, trước tiên con đưa người trở về, có chuyện gì chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, người yên tâm, con sẽ không tùy ý để Nam Khang ở nơi này chịu ủy khuất, nhất định sẽ nghĩ cách mang nàng rời khỏi nơi này."

Quách phu nhân vừa muốn gật đầu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng cười lạnh: "Tưởng có thể rời khỏi nơi này, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy!"

Lí Vị Ương chợt quay đầu, liền nhìn thấy Vương Diên ngoài cửa đi vào, khuôn mặt tuấn mỹ kia thoạt nhìn thần thái vẫn sáng láng như trước, chỉ có chân què, chân bước chứng minh đùi phải hắn đã bị phế, Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng nói: "Rõ ràng đã tàn phế, bước chân so với trước càng mạnh mẽ hơn nữa. Vương công tử thật đúng là thân tàn mà không phế!"

Vương Diên nghe đến đó, không khỏi nổi giận: "Quách Gia, ngươi thật to gan!"

Lí Vị Ương tươi cười lộ vẻ xem thường: "Vương công tử, lời này ngươi không chỉ nói một lần!"

Vương Diên âm lãnh nói: "Vương công tử? Quách tiểu thư ngươi chỉ sợ đã quên, ta là Phò mã, ngươi phải xưng hô với ta một tiếng phò mã!"

Lí Vị Ương khẽ nâng mắt, con ngươi kia trong suốt như nước, trong nháy mắt phảng phất đao phong chém ngay vào mặt khiến đáy lòng Vương Diên phát lạnh, thanh âm cũng thập phần lãnh liệt: "Làm khó phò mã còn nhớ rõ thân phận của mình, ngươi đã biết bản thân là loại người nào, vì sao còn muốn làm xằng làm bậy như vậy?!"

Vương Diên mày nhíu nhíu, giọng nói tuy rằng như trước nhưng toát ra ý lạnh: "Quách tiểu thư, ngươi cái gì cũng tốt, chính là thích xen vào chuyện người khác! Ta cùng Nam Khang chính là phu thê, sự tình giữa chúng ta cần gì người ngoài như ngươi đến nhúng tay vào, ta sớm đã cảnh cáo ngươi, nói ngươi không cần nhiều chuyện, mà ngươi cố tình không nghe!"

Thần sắc Lí Vị Ương vô cùng điềm đạm, không có chút tức giận: "Nam Khang công chúa cùng ta là tỷ muội, sự tình của nàng ta tự nhiên không thể mặc kệ ngồi xem. Hiện tại ta thầm nghĩ nên hỏi ngươi một câu, trăm phương nghìn kế mời chúng ta đến ở đây, kết quả là có duyên cớ gì?"

Nam Khang cảnh giác nhìn Vương Diên, thần sắc có chút bất an, nàng thấp giọng nói: "Vương Diên, chuyện giữa ta cùng ngươi không cần liên lụy người khác, ngươi mau tránh ra, để Quách phu nhân cùng Quách tiểu thư rời đi, không cần làm trò!"

Nam Khang dù sao cùng Vương Diên có một ít thời gian bên nhau, đối với hắn có ba phần hiểu biết, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng của hắn biết là không có ý tốt, trong lòng liền khẩn trương đứng lên, nàng hôm nay căn bản không có truyền tin cho Quách phu nhân, nhưng đối phương lại cố tình đưa phong thư cầu cứu, chuyện này thật sự là cổ quái, nàng liền liên tưởng đến Vương Diên sợ là muốn báo thù lần trước Quách Gia làm đùi phải hắn bị thương, nếu quả thực như thế, bản thân có thể đã phạm sai lầm nghiêm trọng, làm phiền hà Quách phu nhân cùng Quách Gia.

Triệu Nguyệt cảnh giác nhìn một màn này, đột nhiên trong tai truyền đến tiếng rên rỉ, trong lòng nàng rùng mình, nghiêng tai lắng nghe, lại là một tiếng hô hấp dồn dập, cùng với thanh âm đầu lâu vỡ vụn, nàng thần sắc đại biến, có người giết hộ vệ bên mình mang đến! Triệu Nguyệt biến sắc, tiểu thư lần này xuất hành đã sớm có phòng bị, chuẩn bị mười người võ công cao cường của hộ vệ Quách phủ, còn có hai mươi ám vệ quan trọng ẩn tàng bảo hộ, hẳn là vô lo. Nhưng hôm nay nàng nghe ngoài cửa hộ vệ bị giết, vị trí hẳn là rất gần, tình huống này rõ ràng không đúng!

Lúc này, Vương Diên đã rút trường kiếm bên hông, chỉ vào Lí Vị Ương nói: "Quách tiểu thư, trăm phương nghìn kế thỉnh ngươi tới, ngươi nghĩ ta sẽ nhẹ nhàng buông tha ngươi như vậy sao? Về phần những người ngươi mang đến, sớm đã bị cạm bẫy của nhà ta vây khốn hơn phân nửa, còn lại ngay cả có thể phá vây, cũng sẽ bị ta an bày ám cọc trừ bỏ!"

Vương Diên điều những người khác vủa Vương phủ đi, mục đích vì lợi dụng Vương Tử Khâm bày ra quân trận này. Lí Vị Ương trầm tĩnh nói: "Hoá ra phò mã là sớm có chuẩn bị!"

Vương Diên nảy sinh ác tâm: "Đây là tất nhiên, ngươi đoạt một chân của ta, ta lại muốn tính mệnh của ngươi!"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Phò mã có từng lo lắng kết cục sau này không?"

Vương Diên tươi cười, lộ ra hàn ý: "Mặc kệ hậu quả là cái gì, ta đều muốn giết ngươi!" Giờ phút này hắn tươi cười càng độc ác âm ngoan, làm đáy lòng người phát lạnh.

Nam Khang công chúa bước tới một bước che ở phía trước Lí Vị Ương, rõ ràng thân thể đang run rẩy kịch liệt, thanh âm cũng đầy lo lắng, nhưng nàng lại từng chữ từng chữ nói: "Vương Diên, ngươi chớ quên, Quách Gia là thiên kim Quách phủ, nếu nàng có cái gì tổn thương, người Quách gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Một mình ngươi có thể đấu qua toàn bộ gia tộc Quách thị sao? Ngươi nếu làm bị thương Quách phủ phu nhân cùng tiểu thư, người Vương gia cũng sẽ không thể giúp ngươi, bọn họ chắc chắn sẽ giao ngươi ra, bởi vì ngươi phạm vào trọng tội!"

Vương Diên chợt biến sắc, ngón tay nắm trường kiếm cũng niết thật vang, hắn đương nhiên biết nếu bản thân làm Quách Gia bị thương, người Vương gia sẽ lập tức bỏ qua hắn, bởi vì bọn họ không đồng ý trở thành quân cờ của gia tộc Bùi thị, nhưng lần trước Quách Gia chặt đứt đùi phải của hắn, làm hắn ngày ngày đêm đêm thống khổ, khó xử, thù hận như vậy hắn làm sao có thể quên! Chỉ cần hắn hôm nay giết chết Quách Gia, nơi phụ thân cùng huynh trưởng hắn tự nhiên có biện pháp đối phó. Tuy rằng là hắn chủ động động thủ, nhưng đến lúc đó hoàn toàn có thể nói là hộ vệ Quách phu nhân cùng Quách Gia hành hung, ý đồ muốn giết hắn để hả giận cho Nam Khang công chúa, đến lúc đó hết thảy tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết!

Lí Vị Ương nhìn Nam Khang công chúa, hiện thời nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ ban đầu kia, đến thời khắc mấu chốt, nàng cũng hiểu được cách bảo hộ bản thân. Lí Vị Ương mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay phủ trên bờ vai Nam Khang công chúa, trong nháy mắt Nam Khang quay đầu, gương mặt tràn ngập nước mắt. Lí Vị Ương nhàn nhạt nói: "Muội yên tâm đi, tỷ không có việc gì, tránh ra trước đi."

Nam Khang không chịu rời đi, Lí Vị Ương là vì nàng mà đến, nàng tuyệt đối không thể để tỷ tỷ có việc, bằng không nàng không còn mặt mũi đi gặp Quách Huệ phi.

Vương Diên cười lạnh, tiến lên một bước, trường kiếm tới gần vài phần, đôi mắt hắn màu đỏ, thời điểm nhìn về phía Lí Vị Ương chỉ có hận ý: "Quách Gia, ta khuyên ngươi nên thành thật lại đây! Bằng không, đến mẫu thân ngươi ta cũng sẽ không bỏ qua!"

Lí Vị Ương khẽ nhíu mày, Nam Khang lại đột nhiên hướng hắn đi lên vài bước lớn tiếng nói: "Mặc kệ ngươi muốn làm gì, có tức giận gì, đều hướng lên ta đây, không nên trách người khác!"

Vương Diên tay trái cầm kiếm, tay phải tùy ý nắm lấy tay Nam Khang, thấy nàng kích động như thế, tươi cười trở nên vô cùng trào phúng, tức giận nói: "Thật sự là tiện nhân! Cấu kết người ngoài đến hại ta, ngươi cho là người Quách gia có thể giúp ngươi cả đời sao? Muốn rời khỏi Vương gia? Có thể, trừ phi ngươi chết! Ngươi trước mắt cút qua một bên, chờ ta giết Quách Gia xong, lại đến đối phó ngươi!"

Trong mắt Nam Khang dần dần lộ ra thần sắc đau thương muốn chết, Vương Diên đã nhanh tay nắm lấy cổ áo nàng, hung hăng đẩy nàng té trên mặt đất, nàng không cẩn thận đụng vào góc bàn, cái trán nhất thời máu tươi đầm đìa, nhưng Vương Diên không liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn hướng Lí Vị Ương đi lên một bước. Hắn từ nhỏ theo phụ thân ở trong quân doanh lớn lên, mang theo sự dạy dỗ của gia tộc nhưng trong người lại có tính khí thô bạo, dã man. Người ở trong quân doanh luyện một thân võ nghệ cao cường, thân hình cao lớn, những người tầm thường bất quá hắn chỉ cần dùng tam quyền hạ gục đối phương, đến nay chưa từng có nữ nhân nào dám khiến hắn khó xử, càng khỏi phải nói Lí Vị Ương đã phế đi đùi phải của hắn, hiện thời hắn sẽ không lưu tình!

Nam Khang công chúa gắt gao trừng mắt nhìn Vương Diên, trong mắt khắc cốt hận ý.

Triệu Nguyệt bước nhanh tiến lên, đem Quách phu nhân cùng Lí Vị Ương bảo hộ ở sau người, bên hông cũng đồng thời rút ra nhuyễn kiếm.

Vương Diên lạnh lùng cười nói: "Bất quá chỉ là một nô tì mà thôi, ngươi cho là mỗi lần đều dùng được như vậy sao?" Lập tức hắn đã một kiếm đi lên, xuống tay không lưu tình chút nào, đều là sát chiêu! Triệu Nguyệt chân khí bỗng chốc tràn đầy toàn thân, cả người đứng giữa không trung, kham kham tránh đi trường kiếm của đối phương, lại nghe thấy áo choàng "Tê" một tiếng, đã bị kiếm đối phương nhanh như gió cắt ngang nửa áo, kiếm thế liền có chút ngưng trệ, mà trường kiếm của Vương Diên ra tay tàn bạo, Triệu Nguyệt nhất thời không chịu nổi, thân hình ngã về sau, từ từ rơi xuống đất, trường kiếm đối phương lại đón đầu đi lên!

Lí Vị Ương không khỏi nhíu mày, lần trước võ công Vương Diên cùng Triệu Nguyệt còn tương xứng, hiện thời lại không biết vì duyên cớ nào, lại trở nên lợi hại như thế! Bất quá là một tháng ngắn ngủn, một người võ công có thể tăng lên nhiều như vậy sao?

Triệu Nguyệt bị đối phương làm cho tả hữu né tránh, toàn thân phi tới phía sau Vương Diên, Vương Diên nghe được sau đầu có gió, lạnh lùng cười, phản lại một nhát kiếm, Triệu Nguyệt đi rất nhanh nên không kịp đứng vững, mũi kiếm lạnh lẽo kia dán vào da thịt nàng, giống như bên trong tận xương thịt, một bên kiếm nhập thể thật sâu, Triệu Nguyệt phản kiếm mà chắn, rất dễ dàng ngăn cách trường kiếm của hắn, Vương Diên lại cười một tiếng dài, ra một quyền, "Phanh" một tiếng đánh lên vai phải của Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt tuy là chuẩn bị tốt, vẫn bị một quyền này đánh trúng máu tươi phun ra. Triệu Nguyệt bị bức lui ba bước, đã sắp đụng tới cái bàn, hắn kích động chưởng một cái lan đến gần bình hoa bên cạnh, Triệu Nguyệt linh cơ vừa động, một cước đem bình hoa đá giữa không trung, sau đó xuất chưởng đánh ra kình phong, bình hoa hóa thành mấy trăm khối mảnh sứ thật nhỏ, giống như một loại ám khí hướng Vương Diên đánh tới, Vương Diên vội vàng sử dụng song kiếm, ở thân trước họa ra ngàn vạn bóng kiếm, chặn ám khí đó. Sau đó, song kiếm của Vương Diên đồng loạt phản công, Triệu Nguyệt nỗ lực lấy khí, trên mặt đất cấp tốc quay cuồng, kham kham tránh né. Nàng luyện tập kiếm pháp tương đối linh hoạt, trong phòng thập phần nhỏ hẹp này, độ cao hữu hạn, thi triển không ra, bị quản chế khắp nơi, hơn nữa Vương Diên tựa hồ dùng dược vật gì, võ công cứ thế tăng nhiều, Triệu Nguyệt suy nghĩ nhanh chóng, liền vội tốc hướng ra phía ngoài thối lui, muốn đem Vương Diên dẫn tới trên bãi đất trống bên ngoài. Vương Diên không vội hoảng hốt, một đường cùng Triệu Nguyệt hai người đánh ra cửa sổ, đến trong đình viện. Triệu Nguyệt chân đạp bước nhanh, ra toàn sát chiêu, rốt cục làm cho Vương Diên từng bước lui về phía sau.

Lí Vị Ương chặt chẽ nhìn chăm chú vào thế cục trong viện, Quách phu nhân khẩn trương nói: "Gia nhi, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"

Lí Vị Ương phảng phất không có nghe thấy, ánh mắt chỉ dừng ở trên mặt Vương Diên, nàng cảm thấy chuyện này lộ ra vài phần kì quái, Vương Diên võ công trong thời gian ngắn đột nhiên tăng mạnh, quả thực như được thần trợ giúp. Hắn còn có thể khống chế được ám vệ của mình, chắc chắn sau lưng có người chỉ điểm, trợ giúp hắn, thậm chí thiết kế hết thảy đến ám sát mình! Nghĩ đến đây, trong đầu nàng đột nhiên xẹt qua một khuôn mặt tái nhợt, một bên đeo mặt nạ kia.

Triệu Nguyệt đã hướng Vương Diên chạy tới, lại đột nhiên nghe thấy Vương Diên quát to: "Bắt lấy nàng!" Vào lúc này, một cái lưới lớn trên cao rơi xuống ngay trên đầu Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt cả kinh, dùng trường kiếm đối phó đại võng kia, trường kiếm căn bản không có cách nào xuyên thấu lưới này, cả người nàng lại bị đại võng này bỗng chốc rơi xuống phía dưới, bị bắt nhốt. Nàng không dám tin nhìn Vương Diên, lạnh lùng nói: "Ngươi sử dụng quỷ kế gì?"

Vương Diên cười ha ha, hắn lớn tiếng nói: "Còn không đem nàng trói lại!"

Hộ vệ này sớm đã mai phục, nghe vậy lập tức tiến lên đem Triệu Nguyệt gắt gao ngăn chặn, sau đó đem nàng trói chặt. Lí Vị Ương trong phòng đi ra, ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn Vương Diên nói: "Hoá ra đối phó nha đầu của ta chủ ý cũng tốt lắm, phò mã quả nhiên là thông minh!"

Vương Diên tươi cười, dẫn theo một tia đắc ý: "Nếu không như thế, thế nào có thể muốn tính mệnh của ngươi? Quách Gia ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì trách ngươi xen vào việc của người khác, nhất định không có kết cục tử tế!"

Nhìn thấy Lí Vị Ương hồn nhiên không có thần sắc e ngại, Vương Diên càng tức giận.

Nam Khang công chúa trong phòng đuổi tới, nàng lớn tiếng nói: "Vương Diên, ngươi không nên phạm sai lầm nữa!"

Vương Diên cũng cười ha ha, nhanh chóng nâng trường kiếm lên, chỉ vào Lí Vị Ương nói: "Này là ngươi nợ ta, hôm nay ta sẽ hướng ngươi đòi lại!"

Nam Khang công chúa cấp tốc chạy về phía Lí Vị Ương, hiển nhiên là không sợ Vương Diên làm hại nàng. Ai biết Vương Diên nâng tay liền cho Nam Khang một kiếm, Nam Khang bỗng chốc quỳ rạp xuống mặt đất, trên đầu gối máu tươi chảy ròng. Lí Vị Ương tức giận nói: "Phò mã, ngươi cũng biết chính ngươi đang làm cái gì? Làm công chúa điện hạ bị thương, đây chính là tử tội!"

Vương Diên cười càng lạnh hơn, hắn lớn tiếng nói: "Cái gì tử tội? Ta muốn nhìn xem, ai có thể làm khó dễ được ta?" Một bộ dáng càn rỡ tới cực điểm, so với Vương Diên trước đây căn bản tưởng như hai người!

Lí Vị Ương chính mắt nhìn thấy sự tàn nhẫn cùng điên cuồng trong mắt Vương Diên, một ý tưởng trong đầu lướt qua, nàng nhịn không được bật thốt lên: "Ngươi là bị người khống chế!"

Vương Diên bay lên như đao, trong tay trường kiếm lấy ra, nhanh như gió, hướng thẳng đến ngực Lí Vị Ương, Triệu Nguyệt bị áp chế trên mặt đất cùng Nam Khang công chúa đồng thời hô to: "Cẩn thận!" Quách phu nhân vừa vặn đuổi tới cửa, nhìn đến loại tình cảnh này cơ hồ bị dọa ngất đi! Xem thấy các nàng sợ hãi như thế, Vương Diên đắc ý cười, thủ đoạn trầm xuống, lại đột nhiên xoay người, mọi người chỉ thấy được vài đạo huyết quang nổ lên không trung, vừa mới trúng vào hai ám vệ, bọn họ thậm chí còn không kịp lên tiếng liền trợn tròn mắt, nằm té trên mặt đất, yết hầu chảy máu tươi đỏ sẫm.

Nam Khang công chúa kêu lên một tiếng sợ hãi, trên mặt cơ bắp kịch liệt co rúm, môi run lên, tựa hồ muốn khóc, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở.

"Ám vệ bên cạnh ngươi quả nhiên là bậc nhất, lúc trước ta từng thử qua ám vệ của nhà ta đều không có biện pháp xuyên thấu trận pháp của muội muội!" Vương Diên cười nói.

Lí Vị Ương nhíu mày, ám vệ này là do Nguyên Liệt tỉ mỉ an bày ở bên cạnh bảo hộ nàng, cũng không ngờ lại bị trận pháp của Vương Tử Khâm gây khó khăn, có hai người xông tới gần nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, có thể thấy được đối phương lên kế hoạch đã lâu, phải lấy cho được tính mạng của mình.

Quách phu nhân tiến lên gắt gao bảo vệ Lí Vị Ương, lớn tiếng nói: "Phò mã, ngươi nếu muốn giết người, hãy giết ta đi, không cần làm hại nữ nhi của ta!

"Đừng có gấp, các ngươi một người đều chạy không thoát!" Vương Diên nhẹ nhàng rút trường kiếm ra, tấu ra một tia âm vang, nghe vào tai mọi người, tựa như âm thanh của cái chết, hắn mỉm cười, đột nhiên buông trường kiếm xuống, từng bước một đi về phía Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương suy nghĩ kịch liệt chuyển động, Quách phu nhân thu được một phong thư, sau đó là mình đuổi theo Quách phu nhân, bất luận Quách gia hay là Vương gia những người khác đều không ở trong phủ, lại tiếp Vương Diên muốn mượn cơ hội này trừ bỏ mình, mà vẻ mặt hắn lại điên cuồng như thế, căn bản không nghe người khác khuyên giải, giống như là bị khống chế! Nếu bản thân chết ở chỗ này, Quách gia chỉ biết đem phẫn hận tính trên người Vương gia, hai nhà sẽ náo lên, ngư ông đắc lợi, quả nhiên là một kế hay...

Lí Vị Ương này cả đời tràn ngập mưa gió máu tanh, cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi. Mắt thấy kiếm kia cách bản thân càng ngày càng gần, nàng cũng không lo lắng sinh tử chính mình, ngược lại, nàng oán trách bản thân lo lắng còn chưa đủ chu đáo, vì vậy không thể bảo hộ Quách phu nhân, làm bà lâm vào tuyệt cảnh như vậy! Kỳ thực chuyện hôm nay bất luận nàng tránh né, tính kế thế nào, bất quá chỉ là tránh đi. Bởi vì đối phương sớm đã nghĩ tốt hết thảy muốn dẫn nàng nhập cục, không là Nam Khang công chúa cũng sẽ là người khác, chung quy không thể không giết nàng. Mà Vương Diên trước mắt này, bất quá chỉ là một quân cờ, là một quân cờ cực kì ngu xuâtn, quân cờ bị người khác lợi dụng!

Mũi kiếdm của Vương Diên xẹt qua thanh gạch trên đất, một đường bắn tung tóe tia lửa thật nhỏ, cảnh tượng xem ra cực kì đáng sợ.

Nhưng vào lúc này, Triệu Nguyệt thừa dịp mọi người lơ là bỗng chốc bay vút lên không trung, thoát khỏi sự kìm hãm của mọi người, trực tiếp liền hướng Vương Diên đánh tới, Vương Diên không ngờ Triệu Nguyệt đột nhiên làm khó dễ, nhưng một tay lấy Quách phu nhân gần trong gang tấc kéo qua, đem nàng đẩy mạnh về phía trước, mọi chuyện hết thảy phát sinh nhanh như tia chớp, Lí Vị Ương không phòng bị kịp, chỉ có thể nhanh một bước che ở trước mặt Quách phu nhân, Triệu Nguyệt sửng sốt, không kịp vận chuyển chân khí, trường kiếm trong tay kia bỗng chốc đâm vào thân hình Lí Vị Ương.

Quách phu nhân thất thanh nói: "Gia nhi!" Lí Vị Ương chỉ cảm thấy trước ngực cực kì đau đớn, trước mặt bỗng tối sầm, phun ra một ngụm máu, mơ mơ hồ hồ.

Trong hỗn loạn lại đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào, phảng phất là lời nói thất kinh của Vương Tử Khâm: "Tam ca, ngươi làm cái gì vậy?" Một tiếng này truyền đến, Lí Vị Ương thần trí đột nhiên thả lỏng, cả người cũng hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy bản thân phảng phất bị liệt hỏa dày vò, toàn thân không có chỗ nào không đau, như bị thiêu đốt, trước mắt một mảnh mơ hồ, lại phảng phất nhìn thấy vô số ảo ảnh, một lát là bản thân, một lát là bên trong sương mù thoáng hiện không ngừng. Ngay cả khuôn mặt Nguyên Liệt cũng nhất thời rõ ràng nhất thời mông lung. Nàng không biết bản thân ở trong sương mù này dày vò bao lâu, có một ngày, trước ngực không còn đau đớn như vậy, sương mù kia cũng dần dần tan đi, nàng mở mắt ra, gặp được một bóng người mờ mờ ảo ảo: "Tỉnh?"

Bên tai thanh âm kia thập phần quen thuộc, sau đó, nàng như bị mê man, ánh mắt lại muốn một lần nữa khép lại, bỗng nhiên cảm giác có người bắt lấy tay mình, trước ngực lại truyền đến một trận đau đớn, hai mắt khép lại, lại lần nữa lâm vào bên trong sương mù.

Quách phu nhân nhìn khuôn mặt trắng bệch của nữ nhi, không khỏi khinh sợ, nàng xoay người lại nói: "Thái y không phải nói Gia nhi không có gì trở ngại sao? Vì sao lại bị thương nghiêm trọng như thế, ba ngày cũng không thể tỉnh lại?"

Quách Đạo ôn nhu nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, thái y nói một khối phật bài kia thay Gia nhi chặn một nhát trí mạng, trì hoãn kiếm thế, cho nên Gia nhi bất quá chỉ bị thương ngoài da thôi, mà tại nàng thân thể mềm mại, nhất thời không có cách nào khỏi hẳn, qua hai ngày nữa sẽ tốt hơn."

Quách phu nhân gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, sau đó giống như nhớ tới cái gì nói: "Triệu Nguyệt đâu? Nàng còn quỳ ở bên ngoài sao?"

Quách Đạo gật đầu nói: "Dạ, nàng luôn quỳ ở bên ngoài, chúng con đã khuyên qua, nhưng nàng cũng không chịu nghe, kiên quyết nói đây đều do nàng bảo hộ tiểu thư bất lực, nếu nàng không nhất thời sơ sẩy, Gia nhi cũng sẽ không bị thương."

Quách phu nhân lắc lắc đầu nói: "Ngày đó ta nhìn thấy rõ ràng, nàng là liều mạng đi cứu Gia nhi! Nếu không phải nàng, sợ là chúng ta cũng khó thoát khỏi cái chết, làm sao có thể đem sai lầm đổ lên người nàng? Cũng thế, ta đi xem nha đầu kia."

Nguyên Liệt luôn luôn canh giữ một bên, yên lặng nhìn Lí Vị Ương, khuôn mặt có vẻ dị thường âm lãnh, trong mắt đỏ ngàu càng làm người ta gặp mà sinh ra sợ hãi, đối với sự việc chung quanh hết thảy mắt điếc tai ngơ. Mọi người thấy hắn mặt đầy sốt ruột, ẩn ẩn đè nén để không nổi giận, Quách Đạo vừa muốn khuyên hắn đi nghỉ ngơi, Quách phu nhân lại hướng hắn lắc đầu, Quách Đạo nhịn xuống, cùng Quách phu nhân đi ra..

Quách phu nhân thở dài, nói: "Chuyện này chỉ sợ là vừa mới bắt đầu mà thôi..."

Quách Đạo tim đập nhanh hơn, nói: "Mẫu thân ý nói là ..."

Quách phu nhân cũng không phải người hồ đồ, giờ phút này đem sự tình suy nghĩ kỹ một lần nữa, không khỏi nói: "Đối phương đã muốn lợi dụng Vương gia, sẽ không chỉ làm một nửa, không biết còn muốn ra chiêu âm ngoan gì nữa."

Quách Đạo tức giận: "Biện pháp thế này cũng có thể nghĩ ra, thực là thấp kém!"

Thủ đoạn không cao minh, lại dùng rất được, hơn nữa đối với thực lực bọn họ bên này cũng ngang nhau... Quách phu nhân nhẹ nhàng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro