Hồi mười: đồng cổ, mật thư bày mê cục / Quý Li, Thánh Dực phá giặc Minh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh gục được đối thủ, Tạng Cẩu đã thấy phổi mình nóng rát lên, xương cốt cả người thì cứ mỏi nhừ cả. Hiện tượng này gọi là thoát lực, do chân khí trong người tiêu hao gần như không còn.

Hai tên đệ tử còn lại thấy bạn bị hạ, tức mình lấy trong tay áo ra hai thanh thấu cốt đinh, rồi vừa ném vừa quát:

" Ranh con chán sống rồi! "

Long Đỗ truy là ám khí độc môn của phái Long Đỗ, đệ tử bình thường như hai tên này thường chỉ được cầm một cái phòng thân. Độc bôi trên Long Đỗ truy lại rất khó bào chế, nên bình thường chúng quý thanh ám khí này lắm, sẽ không uổng phí để giết một thằng nhóc tì hỉ mũi chưa sạch mặt búng ra sữa đâu. Lại nói, nếu tên đệ tử vừa bị hạ lén phát đến ám khí trong lúc giao đấu, thì với kinh nghiệm non nớt của Tạng Cẩu thực khó mà nói kết quả cuộc đấu ấy sẽ ra sao.

Hai tên bụng bảo dạ là ăn chắc cú này rồi, thì bỗng một tia sáng đen huyền loé lên đánh rụng luôn hai mũi thấu cốt đinh đang bắn về phía Tạng Cẩu. Cả hai định thần nhìn lại, thì thấy một cô bé chạc chín mười tuổi đang đứng cạnh thằng nhóc hỗn hào nọ, tay lăm lăm một thanh đao ngắn.

Đao này lưỡi mỏng như lá lúa, nước đao lại khoác một màu đen bóng trông khác hẳn bình thường. Hai tên đệ tử phái Long Đỗ chưa từng thấy vũ khí nào kì lạ đến thế cả.

Phiêu Hương gác đao Lĩnh Nam lên vai, nhìn bọn chúng thách thức:

" Hai tên to xác, bắt nạt một thằng nhóc thì giỏi giang cái gì? Có giỏi thì chơi với ta đây này. "

Tạng Cẩu cười khổ, nói:

" Hương cũng có hơn tuổi tớ đâu? "

" Quan trọng gì chuyện ấy lúc này? Mà... Cẩu đánh thua thì làm em là đúng rồi. " - Phiêu Hương vỗ vỗ vai nó, cười. Đúng là chỉ có trẻ con mới cười đùa nổi trong cái tình thế hiện tại.

Hai tên đệ tử phái Long Đỗ thì lại cho là hai đứa nhóc coi thường chúng, bèn lớn tiếng nạt:

" Cái lũ nhóc không biết trời cao đất dày, tưởng bọn tao không làm gì được chúng mày chắc? "

Phiêu Hương nghe thấy, chống nạnh:

" Rặt một lũ ăn hại, không đánh được ai cùng trang đồng lứa, phải đi bắt nạt hai đứa con nít. Muốn tìm về một ít hãnh diện hay sao? Thế thì phải về nhà chui xuống gầm giường, lấy cái chậu tiểu nhòm vào thì may ra còn sót lại một ít. Chứ ra đây tìm làm gì cho phí công? Làm trai cho đáng thân trai, khom lưng uốn gối mà gánh hai hạt vừng? Có nghe chưa? "

Hai tên nọ bị chửi, tức đến độ thiếu điều phun máu, ngã lộn cổ từ trên tường bao xuống đất. Lời lẽ cô bé cũng không có gì, cũng không phải chửi đổng theo kiểu muốn giao lưu với phụ huynh người khác. Nhưng chính cái ngữ điệu của con bé mới là thứ có sức sát thương trí mạng.

Đến Tạng Cẩu đứng bên cũng phải cằn nhằn:

" Mồm miệng chanh chua chẳng khác nào mấy bác mấy chị hàng cá ngoài chợ. "

" Thì Cẩu nghĩ chiêu này tớ học của ai? "

Phiêu Hương cười khì khì, nói nhỏ.

Hai tên nọ hắng giọng, bình tĩnh trở lại. Chúng dùng ánh nhìn nanh ác khoá chặt lấy hai đứa nhóc, miệng thì gắt lên chói tai như tiếng rít của loài rắn độc:

" Hôm nay có là trẻ sơ sinh tao cũng không tha. "

Nói đoạn, hai tên đệ tử tung mình nhảy xuống sân. Tên béo hươ quyền đánh vào mặt Phiêu Hương, kẻ kia tung cước muốn đạp vỡ đầu Tạng Cẩu. Chúng ra tay rất ác liệt, ý đồ sát nhân hiện rõ trong tròng mắt. Nắm tay, cẳng chân xé gió, kình phong rít nghe phần phật.

Phiêu Hương nghĩ:

[ Tên này rõ ràng thấy mình cầm bảo đao chém sắt như xắt rau muống, thế mà còn dám nhảy vào đấm? Ắt phải có gì mờ ám ở đây. Khoan hẵng đứng mũi chịu sào ngạnh đấu với hắn, cứ né trước rồi quan sát cái đã. ]

Nghĩ sao làm vậy, Phiêu Hương sử dụng môn thân pháp kì lạ, nhẹ nhõm tránh liên tiếp mấy đấm bồi theo của tên béo. Tên kia trước khi gia nhập phái Long Đỗ cũng biết nửa bài Lão Mai quyền. Nếu là một tay hảo thủ, thì đường quyền của bài này vung rộng như hoa mai lượn múa trong gió đông, thân pháp và bộ pháp biến ảo dị thường. Vững chãi nhưng vẫn đầy uy lực như cây mai già.

Đáng tiếc, tên mập học không tới nơi tới chốn. Đường quyền vung có khác nào con gà dù vỗ cánh? Bước chân thì xiên xẹo, cũng coi như có biến ảo đấy nhưng thiếu hẳn sự vững trãi. Nói cho nhanh, thì là mai già bật gốc.

Lại nói, điểm mạnh nhất của môn thân pháp Phiêu Hương sử dụng không phải tốc độ nhanh, mà là đảo hướng linh hoạt. Mấy lần liền, cô bé đều luồn chui lách ngoặt theo hướng không tưởng để mà tránh khỏi công kích của gã béo.

Lợi dụng một cú thúc khuỷu trật lất của đối phương, Phiêu Hương luồn nhanh ra sau, khảm mạnh một đao xuống. Tên béo trúng đòn, áo rách toạc cả một mảng để lộ lớp giáp nhẹ đã đứt lìa. Thì ra tên này ỷ mình có mặc áo giáp mềm lót bên trong, nên liều lĩnh xông tới cho dù tay không tấc sắt. Nhưng hắn nào có ngờ, thanh đao đen nhánh của cô bé lại làm từ đồng đen chém sắt như chém chuối.

Chưa kịp hoàn hồn thì đao của Phiêu Hương đã gác lên cổ hắn rồi. Cô bé nói, giọng tinh nghịch:

" Đứng im! Bằng không... "

" Có thể chết chứ không thể nhục! Mi giết ta đi! "

Tên nọ nghĩ mình đường đường là trai tráng khoẻ mạnh, bây giờ bị con nhóc có tí xíu doạ cho run rẩy van xin tha mạng thì coi sao được? Hắn lại ỷ rằng Phiêu Hương còn bé, cho dù sớm lưu lạc giang hồ đi nữa thì cũng còn đơn thuần ngây thơ. Có đứa trẻ nào mà không phản cảm, bài xích việc giết người đâu?

[ Nếu đã không cần lo cho tính mạng mình, thì bốc phét mấy câu thể hiện bản lĩnh anh hào cũng được chứ sao? ] - Hắn nghĩ như thế, khoái trá vì sự thông minh của mình. Và có lẽ tên mập sẽ còn tiếp tục tự khen bản thân lanh trí nếu như quần của hắn không tụt bất ngờ xuống đất.

Chém đứt dải dây quần của hắn xong, Phiêu Hương chậm rãi nói:

" Chém giết thì con không dám, con còn nhỏ dại. Nhưng tặng ông chú mấy chục nhát vào mông, rồi lại tiện tay bôi một chút mạch nha lên thì cũng không phải là không thể. Ông chú biết mà. Con là bé gái, trong người lúc nào chẳng có đồ ngọt? Mà... không biết bọn ong, bọn kiến, bọn muỗi có thích mạch nha như con không nhỉ? "

" Con nhóc, dừng tay! "

Bất ngờ, tiếng quát của tên ốm vang lên sau lưng. Phiêu Hương không ngoái đầu lại, chỉ sợ mình hơi phân thần cũng đủ cho tên mập thời cơ vùng thoát. Chẳng cần nhìn cũng biết Tạng Cẩu đang thoát lực không đánh lại tên ốm.

Tên ốm này công phu cao thâm nhất bọn. Chẳng những thạo ám khí, mà trước khi gia nhập phái Long Đỗ hắn từng luyện thoái chiêu của một trong ngũ hình Việt: võ ngựa. Dù khuyết thân pháp, bộ pháp...v.v... nhưng như thế cũng là quá đủ để đối phó với Tạng Cẩu hiện tại. Ngay cả khi nó đã cố dùng Lăng Không Đạp Vân để mà tránh đông trốn tây, nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Biết nó ít được thực chiến mài giũa, tên ốm o cố tình tung đấm nhứ một cái, hở ngay mạng sườn trước mặt nó. Háo thắng, Tạng Cẩu chẳng thèm nghĩ ngợi xộc tới, toan tung đòn kết liễu thì eo đã ăn ngay một đạp nhừ tử.

Cơ thể mỏi mệt, lại trúng đòn quá nặng làm nó xụi lơ ngay tại chỗ.

" Buông đao xuống, nếu không tao bóp chết thằng nhãi này! "

Tên ốm nghiến răng, quát khẽ. Bàn tay hắn nhấn mạnh vào huyệt đạo ở cổ Tạng Cẩu, khiến nó đau đớn la lên thất thanh.

Quá ư là nhục! Ba người bọn hắn trong phái Long Đỗ tuy không phải quá lợi hại, nhưng cũng không phải đệ tử tầng chót. Thế mà hôm nay gặp phải hai đứa nhóc thôi mà vất vả nhường này. Tên ốm âm thầm thề, hôm nay kiểu gì cũng phải cho hai đứa nhãi ranh này lên đường, nếu không thì không giấu đâu cho hết nhục.

Phiêu Hương nghe thấy tiếng kêu của Tạng Cẩu, dù chính cô bé cũng hoảng ghê lắm, nhưng may mà đang quay lưng lại phía tên ốm nên vẫn có thể giả vờ trấn tĩnh. Hương giữ nguyên đao kề trên cổ gã mập, hỏi vặn:

" Nhà ngươi dám đụng vào bạn ta, coi chừng cái cổ của đứa này! "

Cô bé muốn dùng tên mập như là con tin để trao đổi với gã gầy. Nhưng trái với những gì Phiêu Hương nghĩ trong đầu, sau lưng chỉ vang vọng tiếng tên gầy cười phá lên:

" Cứ việc! Mày tưởng tao quan tâm thằng kia sống hay chết ấy hả? Còn mày... chắc chắn không muốn nhãi này chầu ông bà chứ nhỉ? "

Tên ốm lại nhấn huyệt đạo của Cẩu, muốn khiến nó bật khóc lên, đặng gây áp lực ép Phiêu Hương phải thoả hiệp. Thế nhưng lần này thằng nhóc kiên quyết cắn chặt răng, dù đau đến nỗi chảy nước mắt ròng ròng nhưng nó vẫn không kêu một tiếng nào.

" Tao đếm từ một đến ba! Mày không buông đao tao bẻ cổ thằng này! Một! " - Tên ốm không ngờ thằng ranh con mới tí tuổi đầu nhưng cũng quật cường cứng đầu như thế, bèn lớn tiếng dồn.

" Hai! "

Tiếng đếm thứ hai đã vang lên, song Phiêu Hương vẫn đang đắn đo không biết phải làm gì. Cô bé ước giá mà mình đã không chỉ mải mê vào trận đấu cá nhân mà chú ý tới Tạng Cẩu hơn, nhất là khi nó còn đang thoát lực như thế thì có lẽ đã chẳng nên chuyện.

" Ba!! "

" Ngừng!! Ta... xin thua... "

Phiêu Hương lên tiếng, giọng nói và ánh mắt có vẻ lạc lõng lắm. Cô bé ngồi phịch xuống, đao Lĩnh Nam rơi khỏi cần cổ tên mập, cắm xuống sàn gạch. Lưỡi đao đen bóng được thả rơi tự do, thế mà vẫn cắm lút vào viên gạch lát sâu phải hai đốt ngón tay. Vậy mới biết vũ khí đúc bằng đồng đen bén nhọn đến cỡ nào.

Tên ốm cười gằn, thuận tay điểm mấy huyệt của Tạng Cẩu rồi quăng nó ra chỗ Phiêu Hương như quăng bao cát. Tên mập thì chớp ngay thời cơ ấy chộp luôn thanh đao Lĩnh Nam lên thủ trong tay.

Gã ốm điểm huyệt của hai đứa nhóc, khiến cơ thể chúng nó nhũn hết ra. Đoạn, hắn vung tay quăng cả hai vào bên giếng, mài đao chờ sẵn.

" Lần này hoạ có ông trời cứu được chúng mày! "

Lại nói chuyện Khiếu Hoá Tăng một mình bước ra khỏi chính điện...

Ông sư ăn mày chậm rãi khép cửa lại. Nắng đông phản chiếu trên cái trán bóng lưỡng của lão. Tấm cà sa rách rưới bị kéo lượt thượt trên bậc tam cấp.

Đối diện, gần hai chục tay hảo thủ của phái Long Đỗ đã chờ sẵn, khí giới lăm lăm trong tay. Kẻ đứng đầu dùng lưỡi liếm thanh đao nhọn hoắt của mình, nói:

" Khá khen cho lá gan của nhà mày đấy thằng sư cọ già... Nhưng tiếc thật, không giao Huỳnh Bách Việt ra thì đành phải cho mày chết ở đây thôi. "

Lại có kẻ tiếp lời:

" Người nhà Phật chúng mày tin vào kiếp luân hồi phải không? Thế nếu giờ chết mày nói mày sẽ đầu thai vào đạo gì trong lục đạo? "

" Còn phải hỏi? Thằng sư này béo ú như con lợn, tất nhiên là súc sinh đạo rồi! "

Cả đám vỗ đùi cười vang, chẳng thèm để mắt đến Khiếu Hoá Tăng. Chúng nó nghĩ, một lão sư già thân cô thế cô, chẳng lẽ làm gì nổi hai chục thanh niên trai tráng võ nghệ đầy mình như bọn hắn hay sao?

Khiếu Hoá Tăng vẫn cười như không, nói:

" Không biết, lão nạp tự rõ mình huệ căn có hạn, xuất gia cũng chỉ vì miếng cơm chay chút canh thừa hoá duyên thôi. Đại ái, chúng sinh... lão không hiểu. Thiên nhãn lại càng không có, biết thế nào được chuyện tương lai? Tuy nhiên các vị đây thì khác. Thần sắc ai nấy đều sáng lạn ngời ngời, ắt là sắp có hỉ sự. "

Tên đầu lĩnh cười to:

" Ớ? Khá khen cho thằng sư này, cũng biết xem tướng lắm chứ. Chẳng giấu gì, thiên kim tiểu thư nhà ta sắp gả cho thiếu gia của sơn trang Bách Điểu đây. Tiếc là lão chẳng còn sống mà đi hoá duyên ở đấy đâu nhỉ? "

" Ồ? Cung hỉ, cung hỉ. Thế thì không thiếu lễ vật được rồi. "

Khiếu Hoá Tăng phảng phất như tượng đất, bị chửi bị mắng bị khinh miệt mấy cũng vẫn giữ nụ cười hoà nhã trên môi. Lão bước lên mấy bước nữa. Mấy bước này nhìn như chậm rãi, mà nhanh đến không tưởng. Tên đầu lĩnh chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, bàn tay Khiếu Hoá Tăng đã vỗ đến trước mặt.

Một làn kình phong nhẹ như tơ phảng vào mặt, những tưởng còn khó phát hiện hơn cả cơn gió hôm hanh. Ấy thế mà y lại tức ngực, khó thở đến tím cả mặt. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì má đã nóng bừng, lại có cái gì lạo xạo trong miệng.

Ầm!

Tên đầu lĩnh văng ngược về phía sau cả mấy trượng, lưng nện vào vách tường ngôi miếu. Y ho một cái thật mạnh, máu lẫn cả răng trắng hếu rơi vung vãi trên mặt đất.

Trên đời vạn vật đều như thế. Âm dương hài hoà. Lạc cực thì sinh bi, qua cơn bĩ cực ắt đến hồi thái lai. Cương mãnh đến mức vô cùng, thì trong chưởng lực tự khắc xuất hiện cái nhu hoà mềm mỏng.

Cả đám đệ tử còn đang ngơ ngác thì Khiếu Hoá Tăng đã phát tiếp mấy chiêu. Hai chân ông đạp liên tiếp bốn phát, đôi tay thì lúc quyền lúc chưởng vung lên liền liền. Đệ tử phái Long Đỗ kẻ thì bị đẩy văng, người lại bị đá nằm ngay đơ dưới đất. Chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi mà Khiếu Hoá Tăng đánh gục liền năm người. Đáng sợ ở chỗ là kình phong phát ra chỉ nhẹ như gió thoảng qua mà thôi.

Lúc này thì đám đệ tử còn lại cũng phản ứng lại kịp. Cả đám kinh hô một tiếng, vội vã dùng khinh công nhảy lui lại hòng sử dụng ám khí triệt hạ Khiếu Hoá Tăng. Cho dù võ công cao, trúng độc lá ngón bôi trên Long Đỗ truy thì vẫn cứ là đi đời nhà ma.

Nhưng Khiếu Hoá Tăng còn nhanh hơn một bước. Ông dậm chân thật mạnh xuống đất, kình lực khiến lá cây bắn tung lên không tạo thành một tấm màn che kín hết tầm mắt của địch thủ.

" Làm sao đây? "

" Ném! Ném đi! "

Đám đệ tử phái Long Đỗ tự hỏi nhau, rồi đồng thời phóng ám khí về phía trước, nhắm vào vị trí đại khái nơi Khiếu Hoá Tăng vừa đứng. Chúng không tin một cơn mưa ám khí do mười mấy người cùng ném mà không trúng nổi dù chỉ một cái.

Phập! Phập!

Long Đỗ truy, lại thêm cả văn tu châm, thấu cốt đinh...v.v... đủ các loại ám khí thi nhau xuyên qua từng phiến lá, ghim chặt chúng xuống đất. Số ít len qua được mê cung lá để lướt thẳng tới chỗ Khiếu Hoá Tăng đang đứng.

" Lão sư cọ đáng chết, lần này thì hết đường tránh né rồi nhé! "

Tên đầu lĩnh phái Long Đỗ, ngạc nhiên thay đã gượng dậy được trên đôi chân mềm nhũn sau khi lĩnh một chiêu trời giáng của lão sư ăn mày. Hắn cười khùng khục, đến nỗi lộ hết cả hàm răng gãy lỗ chỗ cái còn cái mất. Trông răng lợi bị máu nhuộm đỏ lòm đến là đáng sợ.

Khiếu Hoá Tăng thở dài, đoạn huy vũ cả hai cánh tay. Áo cà sa thùng thình hoa lên, xoay tròn giữa không gian của thép lạnh và lá khô.

Lạ chưa! Lão càng vũ tay áo, thì cơn mưa ám khí đám đệ tử phái Long Đỗ vãi ra bay càng chậm lại. Kình phong len lỏi giữa mỗi cây kim châm, từng thanh chuỷ thủ như một dòng nước vô hình vô tướng, thu phóng hết sức tự nhiên.

Đám đệ tử phái Long Đỗ nhìn nhau, biểu cảm ai nấy đều thật là đặc sắc. Ai mà võ công thấp kém thì ngơ ngác chẳng hiểu gì. Còn những kẻ võ nghệ đã có chút thành tựu thì chỉ biết nhìn nhau chết lặng. Đặc biệt là tên đầu lĩnh. Hắn là kẻ hiểu rõ nhất thứ nhu kình của Khiếu Hoá Tăng lợi hại đến đâu.

Mới mấy hơi thở thôi mà Khiếu Hoá Tăng đã hoá giải hết sạch kình lực của mớ ám khí, thậm chí còn chả cần chạm một ngón tay nữa. Đà đã hết lực chẳng còn, chúng bèn thi nhau rơi lả tả xuống đất khác nào một cơn mưa rào.

Trong nhu có cương, âm từ dương sinh, cái " thô " và cái " tế " cùng tồn tại. Nghịch lí là vậy, nhưng ấy mới là người võ công đã đạt tới mức đăng phong tháo cực. Còn chỉ biết hùng hục dùng sức như trâu điên húc mả, thì đã rơi xuống tiểu thừa. Cứ như Hồ Đỗ vậy. Cho dù có lực lớn vô cùng, kình lực mạnh như dời non lấp bể nhưng không sao vận dụng khống chế được. Cơn dông lớn có thể quật ngã được cổ thụ, nhưng bất lực trước nhành sậy cũng là cùng một nguyên lí như vậy.

Nụ cười hoà ái của Khiếu Hoá Tăng trong mắt đám đệ tử phái Long Đỗ thoắt cái trở nên thật đáng sợ. Lão chắp tay như đang niệm Phật, đoạn nói:

" Có qua có lại mới toại lòng nhau. Các vị thưởng cho lão nạp nhiều thần binh lợi khí như thế, lão không dám nhận. Thôi đành trả lại các vị. "

Đoạn, lão vận kình dẫm mạnh một cái xuống đất. Lá cây lẫn với ám khí đua nhau bắn tung vào không trung, hệt như cách một bầy cá chim phóng lên khỏi mặt nước đớp mồi vậy.

" Chạy!! Chạy mau!! Tên yêu tăng này biết tà pháp! "

Một tên đệ tử hét lên thất thanh, đoạn cúi mình toan nhảy xuống khỏi bức tường. Gã là người trẻ nhất trong bọn, võ công cũng kém nhất nên không sao lí giải nổi điều Khiếu Hoá Tăng vừa làm. Song bản năng mách bảo cho hắn một điều, ấy là phải chạy cho nhanh.

Đáng tiếc, quá muộn...

Phập! Phập!

Khiếu Hoá Tăng vận kình vào tay áo, lại dùng sức mà phất. Cặp tay áo cà sa dài lượt thượt rung mạnh, kình phong phát ra cuốn cả đống ám khí bay ngược về phía đám đệ tử phái Long Đỗ.

Nào là Long Đỗ truy đỏ như son, thiết tật lê vàng kim màu đồng thau, văn tu châm mảnh mai ánh bạc...v.v... thi nhau phản chủ. Lớn nhỏ gần hai chục tên đệ tử phái Long Đỗ nay được nếm mùi gậy ông đập lưng ông. Chúng ngã lộn từ trên tường cao xuống, lăn quay ra đất mà la oai oái. Lại có mấy cái văn tu châm bay lạc, thi nhau găm vào bức tường, lút sâu phải đến nửa tấc.

Ai cũng biết văn tu châm nhẹ tựa sợi lông, mảnh như sợi chỉ. Giang hồ đồn đãi hàng tinh phẩm rơi xuống nước cũng không chìm, gió thổi cũng ngả nghiêng là đủ biết muốn dùng chúng nó đả thương người khác chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Ấy vậy mà Khiếu Hoá Tăng có thể găm những mũi châm mảnh mai này vào tường gạch cứng rắn lút đến một tấc.

Trong đám đệ tử phái Long Đỗ lại có mấy tay xui xẻo bị ngón ám khí độc môn của mình là Long Đỗ truy ném ra văng trúng. Chất độc lá ngón có tiếng là giết người như chảo chớp, nay đã bắt đầu theo máu toả đi khắp cơ thể. Mới qua thời gian uống hết chén chè hạt mít thôi, mà chúng đã đau tới độ lăn lộn quằn quại, nói không nên lời thở chẳng ra hơi. Vậy mới biết, lá ngón thực xứng với hai chữ đoạn trường.

Bụng dạ cứ đau quặn lên mãi chẳng tài nào chịu được, chúng buộc phải móc một cái bình sứ từ trong ngực áo, dốc ra ba viên thuốc méo mó đen xì trông đến là quái lạ.

Khiếu Hoá Tăng đã sớm để ý nhất cử nhất động của những người này. Thấy chúng móc thuốc ra, đoán biết là giải dược, lão bèn dùng khinh công lao tới cướp. Thân hình lão có vẻ mập mạp nặng nề, nhưng vừa động cái là nhanh tựa như quỷ ảnh.

Tên đệ tử phái Long Đỗ toan ném giải dược vào miệng, thì ba viên thuốc đen đã mất hút luôn. Hắn chỉ kịp giật mình một cái, rồi lại ôm bụng mà kêu trời. Chất độc lá ngón như xé từng khúc ruột hắn ra vậy.

Khiếu Hoá Tăng đoạt được ba viên giải dược. Lão bèn đưa lên mũi ngửi thử thấy hơi gây, lại dùng ngón tay cạo ít thuốc bột ra nếm thử thì chỉ thấy cay xè, rồi đầu lưỡi mất hẳn vị giác.

" Chất độc? Cái mùi này thì đích thị là nọc rắn cạp nong rồi. "

Lão nhìn tên đệ tử phái Long Đỗ quằn quại dưới đất thấy cũng tội, bèn trả luôn ba viên thuốc cho hắn. Tên nọ được thuốc vào tay mà như bắt được vàng, vội vàng dốc vào miệng nhai nát rồi nuốt xuống.

" Dùng thuốc viên chế từ nọc rắn để kiềm chế chất độc lá ngón, âu cũng là một cách dĩ độc trị độc rất hay. Song phủ tạng người dùng khó tránh khỏi bị độc khí làm tổn thương, giữ được mạng cũng tổn thọ ba bốn năm, công lực hao hụt bảy tám phần.

Lão nạp cũng có đôi ba lời muốn khuyên mấy người. Tốt nhất đừng có tạo nghiệt nữa, quả báo trước mắt hãy còn nhẹ đấy. Thôi, dìu nhau chạy cho nhanh đi còn kịp. "

" Thằng sư cọ, mày nhớ đấy! Nhục này phái Long Đỗ bọn tao phải trả bằng mười lần. "

Tên đầu lĩnh được anh em xốc nách kéo dậy, trước khi đi vẫn không quên thở ra một câu đe doạ. Tất nhiên, Khiếu Hoá Tăng thèm để trong lòng mới lạ.

Lại nói chuyện hai đứa Tạng Cẩu...

Bị gã đệ tử phái Long Đỗ điểm huyệt đạo khiến chúng nó chẳng vận kình được, tay chân cứ bủn rủn mềm oặt ra như cọng bún thiu. Tên gầy thì bẻ ngón tay nghe răng rắc, miệng cười ra chiều khoái trá lắm. Còn gã mập thì hết nhìn lăm lăm thanh đao lại đảo mắt qua chỗ thằng bạn, ánh mắt rất chi là quái lạ. Chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì.

" Này... này! Cẩu, có sao không đấy? "

" Không sao... xin lỗi nhé... "

Tạng Cẩu cắn răng, cúi thấp đầu xuống như muốn tránh né ánh mắt của Phiêu Hương. Nó thầm mắng bản thân mình sao vô dụng quá. Khiếu Hoá Tăng đã dặn đi dặn lại, điểm yếu chết người của nó chính là cái tính tự kiêu, ấy thế mà nó lại mắc lại một lần nữa. Để rồi làm liên luỵ tới cả Phiêu Hương. Tạng Cẩu nghĩ, nếu lúc hai bên giao đấu nó không háo thắng để bị đối phương dụ thì đâu đến nỗi bị tóm nhanh đến thế?

" Không, lỗi do tớ. "

Phiêu Hương thở dài, lại thấp giọng:

" Giờ tính sao đây? Thoát thân kiểu gì bây giờ? Cứ nhìn cái mặt tên que củi thì hắn chẳng có ý định để mình sống tới mai đâu. "

Tạng Cẩu không đáp, chỉ yên lặng quan sát nét mặt hai tên đệ tử phái Long Đỗ. Nó bất chợt phát hiện ra, biểu cảm của hai tên này trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giống nhau đến kì lạ.

Không sai được! Như đúc ra từ một khuôn! Cái nhìn ấy nó đã từng thấy một lần rồi. Ngày xưa gần thôn Điếu Ngư có một con cáo, thỉnh thoảng lại vào làng chén gà giết vịt. Con vật chết bầm ấy rất ma lanh, bẫy được nó quả thực chẳng phải chuyện dễ dàng. Nhưng sau mấy năm liền, đặt đủ loại cạm thì cáo ta cũng sa bẫy. Lúc người làng bắt được, phanh thây con cáo ấy ra cũng nhìn con vật bằng ánh mắt ấy.

Thú vị ở chỗ, tên mập lại không dùng ánh mắt ấy nhìn hai đứa bọn nó.

Tạng Cẩu khẽ đảo cặp mắt. Một kế hoạch liều lĩnh hình thành trong cái đầu bé xíu của nó. Thế là nó gục mặt vào thành giếng, khóc nấc lên:

" Oa!!!!! "

Nó khóc nghe thì thương tâm lắm, nhưng viền mắt lại khô ran chả có tí nước nào hết. Cứ như cơn dông sấm nổ ì oàng mà chả có nổi hột mưa nào vậy.

" Tạng Cẩu, sao lại... "

Phiêu Hương giật mình. Phản ứng của Tạng Cẩu bất ngờ đến nỗi cô bé chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới vừa rồi thằng bé ấy còn cố tự trấn tĩnh đặng tìm cách thoát thân, ấy thế mà nhoằng một cái đã khóc oe oe như cha mẹ chết. Rồi, Phiêu Hương lại nghĩ:

[ Thôi đúng rồi, chắc Tạng Cẩu cũng phải bó tay, tuyệt vọng nên mới thế đây mà. ]

Thế là cô bé ưỡn thẳng lưng, sẵng giọng:

" Cẩu! Nín đi. Nay khóc cũng chết mà cười cũng chết. Chẳng thà chết vinh còn hơn sống nhục. "

Tạng Cẩu làm như không nghe thấy, lại khóc càng tợn hơn. Phiêu Hương thấy nó thiếu cốt khí như thế, nhíu mày xì một tiếng khinh thường.

" Tớ... nhưng... tớ ức lắm nhé. Phiêu Hương mà mặc kệ tớ thì chưa chắc gì mình đã thua đâu, thế mà... thế mà... "

" Hối hận rồi hả nhóc con? Nhưng đã muộn quá rồi. Thôi, để tao tiễn mày đoạn đường, xuống dưới đó mà khóc cho ông bà ông vải nhà mày nghe. "

Tên ốm nhom cười gằn, xoa xoa tay vào nhau thêm mấy lần rồi mới bước chậm đến. Hắn thò tay tóm lấy cổ Tạng Cẩu, xách bổng thằng nhóc lên.

Chân, tay thằng bé giãy lên đành đạch. Nó gào lên thất thanh:

" Ông ơi ông tha cho con!! "

Lúc nó bị tóm lên, tay chân cũng gắng giãy lên mấy cái. Nhưng huyệt đạo đã bị điểm, thành ra điệu bộ giãy chết của nó trông uể oải chả có tí sức lực nào hết.

Phiêu Hương giờ nhìn trực diện được mặt Cẩu, thấy viền mắt nó khô cong cả lên mới giật mình, nghĩ:

[ Hay đây là kế của Tạng Cẩu? Thôi đúng rồi! ]

Tạng Cẩu khẽ nháy mắt một cái, rồi lu loa tiếp:

" Trời ơi, đất ơi, chết oan ức quá mà! Phiêu Hương ơi là Phiêu Hương, sao lại mềm lòng thế cơ chứ? Đao Lĩnh Nam về tay đảng ác rồi! "

Tên ốm o nghe đến ba chữ " Đao Lĩnh Nam " thì giật mình đánh thót một cái. Đao Lĩnh Nam, kiếm Đông A chính là binh khí mạnh nhất nước Nam hiện tại. Tất nhiên, hãy còn Thuận Thiên kiếm nhưng thần binh ấy đến giờ vẫn bị tấm màn huyền thoại che phủ, chẳng ai rõ tăm tích thực hư của nó.

Đao Lĩnh Nam và kiếm Đông A thì lại khác. Chúng trước từng là vũ khí của hai vị võ lâm chí tôn đứng đầu hai phe hắc đạo - bạch đạo. Hiện tại kiếm báu đang ở trong tay Thiên Cơ lão đạo, oai danh vang dội như sấm rền.

Tên ốm tin Tạng Cẩu ngay chẳng nghi ngờ mảy may. Thằng nhóc này chưa đến mười tuổi. Lúc đêm hội Chí Tôn xảy ra có khi bố mẹ nó hẵng còn chưa gặp nhau, thì sao mà biết đến ba chữ " đao Lĩnh Nam " để lừa bọn hắn được?

" Quả nhiên là đao báu! "

Tiếng tên mập thình lình vang lên sau lưng, khiến gã ốm giật mình lần nữa. Hắn chợt phát hiện trong chưa đến một khắc vừa qua mà hắn giật mình tới mấy lần, trông chẳng khác gì tăng động cả.

Gã ốm đang tính phân bua với đồng bọn, thì bất giác thấy cảnh vật trước mặt bắt đầu nghiêng xéo xuống càng lúc càng nhanh. Phịch một cái, bụi cuộn lên bám đầy tai tên ốm.

Nhát chém của đao Lĩnh Nam ngọt tới độ gã ốm đến tận lúc trước khi chết vẫn không nhận ra đầu mình bị chém. Và cũng chẳng có lấy một giọt máu kịp dây lên lưỡi đao đen bóng.

Nếu lần trước là diễn, thì lần này là thực. Tạng Cẩu giật mình hét toáng lên, mặt tái mét chả còn giọt máu. Nó theo quân Minh đã lâu, cũng từng nôn thốc nôn tháo khi Trương Phụ chém người ở Muộn Hải. Thế nhưng, thấy là một chuyện, nó vẫn không thể quen được với cách giết người man rợ và tanh máu như thế. Nhất là khi máu từ cần cổ nạn nhân bắn ra vấy đầy mặt nó như bây giờ.

Phiêu Hương âm thầm dùng nội lực, xung kích huyệt đạo bị phong bế. Cũng may thủ pháp điểm huyệt của kẻ vừa mới chết chẳng cao thâm gì cho cam, nên cũng không tới mức vô phương như lúc Khiếu Hoá Tăng ra tay. Hiện tại bàn tay phải của Phiêu Hương đã hết tê, bắt đầu lấy lại cảm giác. Song muốn vận kình phát chiêu thì còn phải chờ thêm một khắc nửa.

Tạng Cẩu thì thảm thôi rồi. Nó bị phong bế huyệt đạo, nên chỉ có nước nằm bất động. Máu phun ra ướt dầm dề dưới người nó, mùi tanh lợm mửa xộc vào mũi từng hồi khiến nó những tưởng sắp ngất đi đến nơi.

Gã mập cười to, dùng hai ngón tay vuốt nhẹ lưỡi đao Lĩnh Nam, lại cong ngón tró búng một cái. Cooonnggggg... tiếng ngân vang lên tức thì, thánh thót nào có thua gì tiếng chuông bạc.

" Đao quý! Thực là thanh đao quý! "

Tên mập mạp cười, hai má phúng phính mỡ rung rinh nhìn đến là nực cười. Hắn cười khà khà, vung tay vẩy một cái. Xoạt! Cây xoài thân to phải một người ôm mà đao Lĩnh Nam chặt xuống nhẹ nhàng chẳng khác nào cắt lúa.

" Hừ! Tài mọn! Dùng đao Lĩnh Nam như mi có khác gì cầm bảo kiếm cắt thịt heo? Đao Lĩnh Nam sắc bén vô cùng, có thể chém đứt tấm lụa đang lơ lửng giữa không trung. Mi làm được mới tính là xứng đáng! "

Phiêu Hương bất chợt lên tiếng, thu hút sự chú ý của gã mập. Cô bé đang dần công phá được các huyệt đạo bị phong toả. Chỉ cần một chút thời gian ngắn nữa là đủ sức phản kháng lại.

" Ta có miếng lụa đây! Mi cầm mảnh lụa này thả xuống, trước khi nó chạm đất chém được thành sáu mảnh mới tính là lợi hại. "

Tên đệ tử phái Long Đỗ cười khẩy, giật phăng tấm lụa Phiêu Hương đeo ở cổ.

Tấm lụa vân mỏng tang như cánh bướm, ấy vậy mà vẫn bị đao Lĩnh Nam cắt đứt một cách hết sức nhẹ nhàng. Nhìn từng dải từng dải lụa thi nhau theo lưỡi đao đen bóng trượt xuống, người ta mới lạnh người vì độ sắc của thanh đao.

Một, hai, ba... bảy... Tổng cộng có tám mảnh lụa bị đao Lĩnh Nam chém đứt giữa bán không.

" Ha ha! Đúng là đao báu có khác, cắt ngọt như nước vậy. Để cảm ơn chúng mày đã tặng tao đao báu, tao sẽ để chúng mày ra đi thanh thản nhanh gọn thôi. Từ nay ta chính là cao thủ tuyệt đỉnh. Đao Lĩnh Nam ở tay, giang hồ mặc sức tung hoành! "

Huyệt đạo bị phong bế ở tay phải Phiêu Hương đã được giải, có thể vận kình phát lực như cũ. Nhưng vì đôi chân hãy còn tê bì, nên cô bé phải đợi hắn đến thật gần mới tung đòn quyết định được.

Nháy mắt đã qua thời gian mấy cái hô hấp. Tên mập khẽ nhíu chân mày, thoáng tỏ ra thất vọng. Hắn đang chờ đợi vẻ mặt hoảng hốt, tuyệt vọng, thẫn thờ đến mất hồn của hai đứa bé chứ chẳng phải điệu cười rạng rỡ với cái vẻ hớn hở đến ngớ ngẩn kia.

" Chúng mày bị ngu hả? Hay vinh dự quá vì sắp được chết dưới đao Lĩnh Nam của ta?? "

" Thầy!!! "

Cả Phiêu Hương lẫn Tạng Cẩu cùng reo lên.

" Đệ tử phái Long Đỗ oai thật đấy, dùng thủ đoạn hèn hạ bắt nạt hai đứa bé con mà không thấy nhục à? "

Âm thanh khàn khàn phát ra bằng chân khí Bách Quỷ Dạ Hành, mang theo công lực cả đời Quận Gió dội thẳng vào óc tên mập. Tiếng nói của Quận ầm vang có khác nào thiên quân vạn mã hành quân trong đầu, khiến óc hắn cứ long hết lên. Ngực tên mập bỗng thấy tức tức, cảm giác khó thở bùng nổ dữ dội còn cổ họng thì ngòn ngọt. Phụt! Hắn phun mạnh một búng máu to.

Chẳng biết từ lúc nào, Quận Gió đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Chẳng ai trong ba người thấy được một chút dấu hiệu hay bóng dáng nào của ông lúc đến đây, cứ như thể ông chui từ dưới đất lên vậy. Đoạn Quận cong ngón tay lại, búng một cái lên lưỡi đao Lĩnh Nam. Cả thanh đao theo đó mà rung lên bần bật, nhanh đến độ mắt thường chỉ thấy được nó khẽ động đậy mà thôi. Chấn lực kinh khủng dồn tới, xé toạc hổ khẩu tên mập, xoắn nát cả xương bàn tay hắn.

Mặt tên mập xám xịt, mồm rống lên be be vì đau khác gì con heo bị chọc tiết? Hắn biết mình gặp phải cao thủ thượng thặng rồi, trong lòng hối hận không thôi. Biết thế, lúc ấy hắn nên chém luôn hai đứa nhóc này rồi tháo chạy luôn.

Chỉ một đòn, tên mập biết mình hoàn toàn chẳng phải đối thủ của ông già trông có vẻ ốm yếu nhỏ thó trước mặt. Mắt hắn thoáng đảo một cái, vội quỳ xuống:

" Xin tiền bối tha mạng, xin tiền bối tha mạng. Kẻ hèn nguyện dâng thanh đao Lĩnh Nam này, chỉ mong hôm nay tiền bối thả cho một đường sống. "

Vừa dâng đao lên Quận, hắn vừa mó cánh tay lành lặn vào lồng ngực, tính rút Long Đỗ truy ra ám hại ông.

Quận Gió đã thấy hết, song ông chỉ cười khẩy, nói:

" Đừng tìm làm gì mất công, Long Đỗ truy của nhà ngươi ta đây tịch thu hết rồi. "

Leng keng, leng keng...

Từng cái Long Đỗ truy nện mặt đất, ngay trước mặt tên mập. Thứ ám khỉ son đỏ - cọng cỏ cứu mạng của y - nay gần trong tầm mắt, mà như xa tận chân trời. Thò tay ra là lấy được, nhưng y nào có dám hỗn hào trước mặt Quận Gió?

" Long Đỗ truy, phái Long Đỗ. Rặt một lũ rác rưởi. Thanh danh thần Long Đỗ đúng là bị chúng bay huỷ hoại hết! "

Quận nhăn mặt, lại tung cước đạp thẳng vào bụng tên mập. Nội lực một đời tông sư như thuồng luồng xông vào thể nội, nhẹ nhàng xé tung đan điền. Tên mập nọ mất hết võ công, trông hắn thẫn thờ như già đi mấy tuổi. Quận nói:

" Tạm tha cho nhà ngươi một mạng và một cánh tay để đem xác thằng bạn đi chôn cất. Cút! "

Tên mập như tên tử tù được ân xá, vội vội vàng vàng kéo xác đồng bọn tông cửa trốn. Lúc ra đến cửa, hắn mới nghiến răng nói thầm:

" Chúng mày tưởng thế mà ngon á? Đợi tao gọi thêm người vào đây thì ba thầy trò mày đi đời là chắc. Ôi, chỉ tiếc thanh đao Lĩnh Nam. "

Gã mập chợt ngừng lại một chút. Im ắng quá. Việc hắn nghe rõ mồn một tiếng bản thân nói thầm chứng tỏ có cái gì đó không ổn. Đồng bọn hắn hắn biết. Rặt một lũ mồm năm miệng mười chẳng mấy khi ngớt nói. Cho dù có thắng cũng phải vào chính điện ba hoa om sòm một trận.

Tên này ngẩng đầu quan sát thật kỹ mới nhận ra cả căn miếu đã trở nên đìu hiu quạnh quẽ hơn cả chùa bà đanh từ bao giờ. Biết là có biến, hắn vội vàng tìm cách trèo tường lẩn ra, lại quăng luôn xác tên gầy xuống đất cho tiện tay. Nhưng nay võ công đã bị phế bỏ, hình thể lại béo mập nên hắn cứ cố mãi mà không leo lên nổi đầu tường đặng.

Hết cách, hắn đành mạo hiểm đánh liều băng qua sân miếu. Cái bộ dáng lấm la lấm lét của y hiện giờ trông đến là thảm hại.

Cũng may là cửa miếu đã bị đạp sập từ lâu, nên hắn có thể dễ dàng lẻn ra ngoài.

Thoát thân rồi, tên mập mới chui vội vào một nhà dân, kéo ghế ngồi thở dốc. Thấy công phu khổ luyện mấy năm bị người ta phế sạch, y không khỏi căm Quận Gió ghê gớm, thầm nghĩ:

" Quần hùng yến ở thành Tây Đô chẳng mấy nữa sẽ diễn ra, đến lúc đó mình trà trộn trong đám người, tìm cơ hội. Mẹ kiếp! Hôm nay Đào Xuân Tùng ta thề phải trả bằng được mối thù này, dù sau này thịt nát xương tan cũng chịu. "

Giông bão chiến trường vừa qua đi, sóng gió giang hồ lại muốn dâng cao ngút trời. Thiên hạ... không yên.

Quận Gió đuổi tên đệ tử phái Long Đỗ xong, đột nhiên trợn mắt nhìn hai đứa nhóc.

" Hai cái đứa này ra giang hồ chưa được mấy ngày, cái hay không học được tí nào, thói xấu thì ôm về cả một sàng! Giỏi quá nhỉ? Thầy dạy chúng mày tự cao tự đại thế hả? Nhất là thằng Cẩu! Mới học được môn võ chó đúng không, oai như cóc nên chẳng coi ai ra gì đúng không? Thầy dạy mày đánh hùng hục như trâu húc mả thế hả Cẩu? Chúng nó đông gấp ba mày, đánh thắng một tên mà đứt cả hơi thế thì giải quyết được cái gì? Cả Phiêu Hương nữa. Hai đứa cùng một thầy dạy, mắt nhìn đối thủ thì tai thỉnh thoảng cũng phải nghe xem Cẩu nó thế nào chứ? Nhỡ Cẩu thua mà mày chưa chế trụ được thằng béo kia, hai đứa giáp công một trước một sau thì có mà đi đời cả nút. Quá thất vọng! "

Vừa nói, ông vừa lấy hai ngón tay cốc lên đầu chúng nó. Tất nhiên là Quận ra tay rất có chừng mực, không tổn hại gì đến bọn nó cả. Ngược lại, nội lực từ cái cốc đầu của ông cũng nhẹ nhàng giải khai hết đống huyệt đạo bị điểm của cả hai. Hai đứa bị đau, vừa lấy tay xoa tới xoa lui đỉnh đầu mình vừa xuýt xoa.

Phiêu Hương mở to mắt nhìn Quận, làm nũng:

" Uuuu... thầy ác thế, đứng ngoài xem từ đầu mà cứ núp kín mít một chỗ chẳng chịu ra tay gì cả. Chúng con vừa rồi sợ muốn chết đấy thầy biết không? Chẳng may tên gầy lúc đó tự nhiên ngứa tay ngứa chân, bẻ cổ Cẩu đánh cạch một cái, thì thôi lá xanh rụng trước lá vàng rồi còn gì? "

Quận Gió nguýt cô bé một cái dài hàng dặm đường, nói:

" Gớm, cô cậu gian như lươn như lẹo, người ta không sợ thì thôi chứ biết sợ cái gì?? "

" Con... sợ ma. "

Tạng Cẩu lí nhí, cúi thấp đầu vẻ xấu hổ. Phiêu Hương thấy vậy bèn nhào đến, đôi tay bắt lấy hai bên má nó hết nhéo lại nhào, nói:

" Cả ông thầy đại bợm của bọn con nữa. "

Quận trông Tạng Cẩu gật đầu như vái sao thì chỉ biết im lặng. Thực là không biết xử trí hai đứa quỷ sứ này ra làm sao.

Đuổi đám đệ tử phái Long Đỗ đi rồi, ba người Quận Gió mới trở vào trong chính điện. Tạng Cẩu không quên lấy một thùng nước đầy cho Khiếu Hoá Tăng. Ông sư ăn xin chẳng biết tìm được một cái chum kiệu ở nhà nào, đặt ngay giữa điện thờ. Nước đổ đến lưng chừng chum, ông bèn bảo Huỳnh Bách Việt cởi áo ngoài rồi trèo vào ngồi bên trong. Đoạn, Khiếu Hoá Tăng cũng cởi áo cà sa xuống. Hai bàn tay to bè đặt lên lưng Bách Việt, bắt đầu vận công giúp y bức độc trong cơ thể ra.

" Y trúng độc không nhẹ, ắt là bị thương bởi Long Đỗ Truy rồi. Độc của lá ngón rất nặng, lão muốn bức ra hết e phải tiêu hao mười năm công lực khổ luyện mà có đấy lão ăn mày ạ. "

Quận Gió nheo mắt nhìn ra xa, ngữ điệu rất tuỳ ý. Trong lúc ấy, độc lá ngón cũng bắt đầu bị đẩy ra ngoài theo các ngón tay Huỳnh Bách Việt. Nước trong chậu thoắt cái chuyển sang màu đen.

Vầng trán của ông sư ăn xin đã ướt lấm tấm mồ hôi, đôi lần ông còn phải khép mi vì nước chảy vào mắt. Song, ông vẫn cười mà đáp rằng:

" Biết sao được, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp cơ mà. "

Quận Gió không nói tiếp nữa, mà cong ngón tay búng một cái. Một viên ngọc màu đen to cỡ hạt nhãn theo đó bắn vọt vào chum nước. Nước trong chum vốn dĩ đen xì xì, đột nhiên trong veo trở lại. Đến Khiếu Hoá Tăng là danh gia binh khí cũng phải giật mình.

" Bách Độc Châu của tên họ Hoàng?? Lão bợm già này, lão chôm lúc nào thế? "

" Chôm? Ai thèm? Hôm qua tôi mới mò đến đánh nhau với hắn một chầu. Thua thì phải chung tiền thôi. "

Khiếu Hoá Tăng cười xoà. Có Bách Độc Châu hỗ trợ, chuyện bức độc liền trở nên đơn giản hơn nhiều. Ngọc vốn dĩ đã có tính hút độc. Bách Độc Châu lại càng quý giá hơn, được người đời xưng là ngọc của ngọc quý. Ông không khỏi nhớ đến quy trình chế tác rườm rà vô cùng của Bách Độc Châu.

[ Tương truyền máu nàng Mị Châu hoá thành ngọc trai ở bể Đông. Sau khi lấy lên, không được chà lau bằng vải hay lụa mà phải phơi trong nắng hoàng hôn đến lúc không còn một hạt nước. Trong đúng đêm hôm mò được ngọc, lúc trăng rằm sáng nhất phải rửa qua nước giếng Ngọc - nơi Trọng Thuỷ gieo mình - ở Loa Thành mấy chục nước. May mắn lắm thì một vạn viên có một chuyển thành màu đen. Ấy mới là Bách Độc Châu. Quả là danh bất hư truyền. ]

Khiếu Hoá Tăng lại tưởng tượng đến khuôn mặt của đảo chúa họ Hoàng đảo Bạch Long dài ra thườn thượt vì tiếc của, không nén được phì cười.

Quận Gió thắp chín nén nhang, vái mấy vái rồi cắm lên lư hương chỗ bàn thờ. Trước là tạ ơn thần linh phù hộ độ trì cho mấy đứa nhỏ tai qua nạn khỏi, sau lại xin tạ lỗi vì làm náo loạn chốn linh thiêng.

Nhang thơm cháy hết nửa cây, sắc mặt Huỳnh Bách Việt đã tốt lên nhiều. Y khoanh chân ngồi một góc chính điện điều tức. Liễu Thăng hãy còn ngủ li bì chưa tỉnh, Cẩu và Hương đang tự mình luyện võ ở vườn sau. Trên mái nhà, hai vị tông sư ngồi sóng vai, bên cạnh có hai quả bầu khô. Quận thì hay rượu, nên đi đâu cũng mang một quả bầu khô đựng đầy cái chất cay cay này. Khiếu Hoá không ưa say xỉn, dùng nước vối hầu chuyện ông.

" Lão ăn mày này. Hồi hôm tôi phát hiện Cẩm Y vệ trong doanh trại quân Minh đấy. "

" Thế à? Thế chúng nó qua Đại Việt ta nhằm mục đích gì? "

Khiếu Hoá Tăng uống một ngụm nước vối, lại nhớ lại chuyện năm ngoái. Lần đó Trần Thiêm Bình dẫn quân Minh vào nước nam, đã có một toán Cẩm Y vệ theo cùng. Bề ngoài thì giả như hộ tống họ Trần, kì thực vừa qua biên ải là chúng túa ra khắp nơi, móc nối với bè lũ thương nhân để trà trộn vào các đoàn buôn. Từ đó toả đi khắp các làng trên xóm dưới mấy phủ mấy châu phía bắc liền.

Ông sư ăn xin từng tóm được vài tên, nhưng tra hỏi thế nào cũng không chịu khai ra mục đích, đành phải nhờ Cứu Khổ thần tăng giam lỏng chúng ở thiền viện nam Trúc Lâm trên mạn Đèo Ngang.

Quận móc một vật trong áo ra, nói:

" Chúng lần mò sang Đại Việt là dựa theo chỉ dẫn của cái này. "

Nhìn kỹ thì thấy ấy là một cục đồng to bằng quả quất, một đầu loe ra đầu kia hẹp lại. Khiếu Hoá Tăng đón lấy, quan sát cẩn thận hơn mới biết đây là một cái trống thu nhỏ.

" Vật này... "

" Lão hẳn từng đến bản của hổ vương làm khách, tất nhiên sẽ nhận ra nó. Đúng! Nó được phảng chế theo hình dáng của trống đồng Phùng Nguyên (*). Có điều ấy chưa phải thứ trọng yêu. Cái đáng nói ở đây là hoa văn của nó. "

Quận lần theo mặt trống, lại đưa một tấm kính be bé cho Khiếu Hoá tăng. Nếu Lý Bân ở đây, sẽ phát hiện ấy chính là một thấu kính hội tụ đơn giản thường dùng trong các loại kính lúp sơ khai.

" Thứ này là của lái buôn tây vực, dùng để nhìn các vật nhỏ bé. Thần kì lắm đấy. "

Khiếu Hoá nhìn qua kính, quả nhiên thấy hoạ tiết trên mặt trống bắt đầu nổi lên rõ ràng hơn. Hiện lên trong thấu kính không phải cảnh chim bay thú nhảy, lao động hát ca thường thấy trên những cái trống đồng cổ kính treo kín tường trong nhà hổ vương.

Thứ xuất hiện trong mắt lão sư ăn xin là một hình trôn ốc có chín vòng. Bên dưới là đồ án một cụ rùa thần cắn cổ con gà trắng. Phía trên có hình sóng nước lượn quanh, núi cao rợp mắt. Mé tả lại là hình chiếc nón tu lờ úp lên gậy tầm xích, cánh hữu khắc một khóm tre ngà.

" Lẽ nào là chốn ấy? Không đúng! Loa thành hiện giờ chỉ còn ba lớp tường. Nếu thứ được khắc hoạ trên mặt cái trống đồng này là thành Quỷ Long huyền thoại thì đáng lí không thể vẽ như vậy. Lại còn dòng sông dãy núi, nón gậy rặng tre này đại diện cho cái gì? "

Khiếu Hoá lướt qua từng hình khắc trên mặt trống, trong đầu cứ hiện lên từng câu từng câu hỏi, xoay mòng mòng như một đàn muỗi. Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, càng gỡ lại càng thêm rối.

" Vậy mới khó. Tôi đoán ấy rất có thể là manh mối duy nhất còn sót lại về nơi cất giấu thần kiếm Thuận Thiên. Bí ẩn sáu vòng thành mất tích của Cổ Loa, ắt phải dựa vào những hình khắc trên mặt trống này mới phá giải được.

Đang buổi chiến tranh loạn lạc, thay triều hoán đại. Nếu bây giờ công khai tuyên bố đi tìm Thuận Thiên kiếm, thì tôi e võ lâm sẽ lại xào xáo lên một lần nữa. Công lao của thiền sư Tuệ Tĩnh cũng sẽ phải đổ sông đổ bể . Nên mong lão giữ kín giúp cho. "

Quận Gió vuốt râu thở dài, ánh mắt hướng về phương xa:

" Tôi có nghe hai đứa nhóc kể qua mọi chuyện rồi. Chắc là Liễu Thăng không may bị cuốn vào tranh chấp giữa Khỉ Lông Xanh với phái Long Đỗ, nên mới bị thương. "

Khiếu Hoá nhún vai, nói:

" Các cụ dạy đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Bác gió đã lưu dấu chân từ năm chí bắc, hiểu biết hơn người. Ở đây có bức mật thư Huỳnh Bách Việt đưa, nói là Trương Phụ gửi cho trang chủ Bách Điểu sơn trang. Tôi cố giải mãi mà không được đây. Bác ngó qua thử xem sao. "

Quận đón bức mật thư, lướt mắt qua một lần. Những ký tự ghi chi chít trên giấy chẳng phải Hán tự, cũng không phải chữ Nôm, rất kì lạ.

Nhìn mặt chữ một lúc, Quận Gió bèn liếm môi, ngón tay khẽ day hai bên thái dương:

" Đây là kiểu chữ tượng hình của Ai Lao, rất khó đọc. Tôi cũng chỉ biết mặt chữ thôi. Tên Trương Phụ dùng chiêu này, nghĩ rằng dù mật thư có lọt vào tay người Đại Việt thì ta cũng đành chịu chết không dịch nổi. Hà, thông minh vẫn bị thông minh hại. Hai anh em họ Đậu ở mạn Cổ Loa biết đọc thứ tiếng này! Tìm được họ, thì mười cái mật thư ta cũng đọc được tuốt! "

Khiếu Hoá nói:

" Hai người này được đích thân Thiên Cơ lão đạo mời tới Tây Đô dự anh hùng yến. Thế nên chắc chắn đang chạy tới thành Tây Đô. Thời hạn ba tháng cũng chỉ còn có mấy ngày, ta nhanh lên đường đi còn kịp. "

Quận Gió thấy lời Khiếu Hoá Tăng nói cực kì có lí, bèn nhảy xuống khỏi mái điện.

Doanh trại quân Minh...

Trương Phụ và Mộc Thạnh ngồi cùng bàn, mặt mũi sa sầm cả lại như nhà nghèo chết trâu.

" Quân ta đã thắng trận, về lí mà nói thì Liễu Thăng phải quay lại rồi mới phải. Khỉ thật! Liệu nó có bị hai chị em Tạng Cẩu bắt cóc không? "

Mộc Thạnh mở lời, hỏi.

" Cái chân gãy của nó chưa khỏi hẳn, song võ nghệ thằng Cẩu kém xa nó. Con bé con hỉ mũi chưa sạch kia không tính vào cũng được. Thám báo của ta cho hay lúc vừa xuất doanh chưa được bao xa thì bị ai đấy đánh ngất, quẳng chỏng chơ giữa đường giữa xá. Ta e ấy mới là kẻ muốn ra tay với Liễu Thăng. "

Trương Phụ từ tốn đáp, sắc mặt ảm trầm nay có thêm một chút giận dữ.

Mộc Thạnh đập bàn bằng cánh tay còn lại, rít:

" Thế thì phải làm sao? Bệ hạ mà biết hai ta chiếu cố Liễu Thăng không chu toàn, không khéo mất đầu. "

" Bình tĩnh! Ta đã cử Cẩm Y vệ ra ngoài dò la tin tức, ắt sẽ sớm biết nơi hạ lạc của Liễu Thăng thôi. Cái thằng... chẳng biết có phải vạ đào hoa của đế vương không mà có đãi ngộ ấy. "

Họ Trương gằn giọng.

Nhóm người Khiếu Hoá Tăng - Quận Gió chia tay Huỳnh Bách Việt, mỗi người một ngả. Họ Huỳnh gây thù chuốc oán với sơn trang Bách Điểu, quyết định xuôi nam tìm một làng quê nào đấy để mai danh ẩn tích, cuốc đất trồng cây mà sống qua ngày. Chỉ có rút khỏi chốn giang hồ đầy hung hiểm mới tránh khỏi bị sơn trang truy sát.

Quận xách hai đứa Cẩu, Hương. Khiếu Hoá thì cõng Liễu Thăng. Hai vị tông sư cùng thi triển khinh công chạy đi như bay, cứ chọn đường ngắn đường nhỏ mà đi. Tốc độ so với cưỡi ngựa còn phải nhanh hơn vài phần. Hai người đi cả ngày trời, dù cổ khô ran vì khát và bụng cồn cào đói meo nhưng càng chạy lại càng hăng. Chỉ khi ánh nắng cuối cùng vụt tắt nhường chỗ cho bóng tối hai ông mới dừng lại đốt lửa nghỉ ngơi.

Trong lúc hai tông sư dưỡng thần hồi khí thì ba đứa nhỏ lui cui phụ giúp bắc nồi thổi cơm. Xong xuôi thì luận bàn võ nghệ với nhau. Chân Liễu Thăng còn đau, nên ngồi làm trọng tài quan sát, chỉ điểm lỗi sai cho hai đứa còn lại.

Thế nhưng vừa trông thấy ngón võ mới học quái lạ mà không kém phần cao thâm của Tạng Cẩu, Liễu Thăng chỉ biết trợn tròn mắt. Thằng em kết nghĩa của nó học võ ngày một nhanh, mỗi đêm đều tiến bộ thần tốc. Trông hai người Cẩu, Hương so chiêu mà Liễu Thăng thấy hơi hổ thẹn vì bộ Nhạc gia thương pháp bản không đầy đủ của mình.

Đánh một chặp mệt lử, ba đứa mới lăn kềnh ra nằm sát nhau dưới gốc cây, Cẩu nằm giữa chen giữa đôi oan gia hở ra là cãi nhau này.

Nằm một lúc, nó mới giật mình quay qua trái. Thì ra là Hương đang kéo kéo áo nó. Cô bé mở to đôi mắt nhìn Tạng Cẩu, hỏi:

" Mà này, hồi sáng Cẩu muốn cho tớ cái gì đấy cơ mà. Còn chạy vội ra sân đền lấy lá với que vào đầy một nắm nữa. Thấy tớ quên, định trốn nợ hả? "

Thằng bé nghĩ một lúc, mới sực nhớ ra. Hai đứa nó luận bàn một phen, rồi trải qua đủ thứ việc khiến nó bẵng đi mất. Nó mó vội vào trong áo tìm nguyên liệu thì que đã gãy rụp đường que, lá đã nát vụn đường lá.

" Hứ, biết thế lúc ấy cứ mặc xác Cẩu, để người xấu bóp cổ cho rồi. "

Thấy nó loay hoay đến nỗi luýnh quýnh cả lên, Phiêu Hương lại nổi tính trẻ con lên, bèn doạ nó chơi.

Tạng Cẩu không nói gì, đi nhặt mấy cái que với vài phiến lá mang đến gần đống lửa cho sáng. Đôi tay nó làm liến thoắng, từng thao tác nối tiếp nhau trơn tru như nước chảy mây trôi. Hai đứa Thăng, Hương nhìn mà giạt mình kinh ngạc. Dù chẳng rõ thằng nhóc muốn làm thứ gì, nhưng xem chừng Tạng Cẩu thạo việc. Bẻ bẻ xé xé một hồi, Tạng Cẩu đã ngừng tay. Nó đem thứ mình vừa làm đến đưa cho Phiêu Hương, nói:

" Cho cậu này. Ở quê nhà, đám trẻ chăn trâu bạn tớ hay chơi cái này lắm. "

Thì ra thứ nó làm là một con trâu lá.

Anh nhặt lại lá đa
Mùa rụng về bỏ ngỏ
Những đứa trẻ gom lá đa nhóm lửa
Đốm mắt mình kỉ niệm rít trong tro

Nhặt lại lá đa
Làm con trâu lá
Những đứa trẻ hồn nhiên nói nhỏ
" Trâu lá bây giờ ai chơi nữa chú ơi "

Nhặt chiếc lá vò nát trong tay
Lá vụn ứa đau mùi nhựa trắng
lá ứ nhựa trong lòng tay nóng
Chát một thời ta không có cho ta

***
Con trâu lá
Cô bé nghèo
Áo rách
Thuở cơ hàn
anh bụi lấm tóc xanh

Con trâu lá
Sừng cong khúc đồng dao
Trâu cày ruộng cạn
Quần áo hoen đất vàng

Chúng mình
Bát cơm không đầy khoai trộn nửa
Chén nước chấm muối hòa cùng nước lã
Chúng mình
Đói lòng tìm mâm cỗ trong mơ

Cô bé ơi
Cầu vồng tuổi thơ
Môi em rạn gió lạnh về ứa máu
Anh chằng chịt mảnh vá áo
Da xạm màu

***
Tuổi thơ về đâu
Lá đa mấy mùa anh nhặt lai
Con trâu nhỏ trên tay đứa trẻ hỏi
" Cho cháu lá này nhóm lửa có được không "

Thả về hư không
Con trâu quặn mình theo tàn đổ
Cuộc đời là ngọn lửa
Đã vô tình đốt cháy tuổi thơ .

( Trâu Lá Đa - Thơ Hoàng Trần )

Không tìm được rơm để buộc, Tạng Cẩu bèn bện dây tơ hồng nó tìm được trên thân cây bàng lại dùng thay. Đáng lí phải dùng lá đa, nhưng nó tìm không được nên lấy tạm lá bàng. Đang độ đông về, nên cây bàng thay áo lá, nhuộm đỏ cả một thảm rừng. Con trâu của Tạng Cẩu vì thế trông vừa rực rỡ màu lá, vừa duyên dáng tơ hồng.

" Xem kìa Khiếu Hoá, tí tuổi đầu đã biết tậu trâu hỏi vợ rồi. "

Quận Gió thoáng mở mắt, nhìn ba đứa nhỏ mà thì thầm với lão sư ăn xin ngồi cạnh.

Phiêu Hương khẽ kéo dây tơ hồng, thì đầu con trâu lá bàng cũng gật gù theo. Cô bé cười khúc khích, thích lắm. Trong cung Hương chẳng thiếu những món đồ chơi bằng sứ trơn láng, bằng bạc trắng tinh. Nhưng bao nhiêu thứ sơn son thiếp vàng sáng loá ấy còn chẳng thú vị bằng con trâu lá Tạng Cẩu tặng. Chỉ bằng cái lá be bé, mấy sợi dây tơ hồng và vài cái que nhặt đại bên đường cũng được cả đống mà có thể làm thành một món đồ chơi.

Tạng Cẩu thấy Liễu Thăng cũng nhìn con trâu lá trên tay Hương trân trân, bèn mỉm cười xục xạo đống vật liệu làm thêm một con nữa cho cậu. Hai người mỗi người có một con. Nhưng tay Tạng Cẩu xé là không đều, nên con của Liễu Thăng trông có vẻ hơi to đầu bé đít chứ không được cân đối như của Hương.

Chờ hai đứa đùa chán với trâu của chúng, Cẩu bèn mỉm cười:

" Con trâu này còn chọi nhau được nữa nhé. Đây! Đặt trâu vào gần nhau như thế. Xem đầu ai rụng trước là thua. "

Vừa nói, Tạng Cẩu vừa hướng dẫn hai đứa nhóc còn lại chọi trâu lá. Cả hai đều thấy háo hức muốn thử trò vui mới. Con của Liễu Thăng đầu hơi lệch, nên thua. Phiêu Hương thắng được sới đầu thích lắm, reo lên ầm ĩ.

" Cẩu! Làm ngay cho anh một con to vào, để anh cho con nhãi láo xược này biết thế nào là lễ độ. "

Ba tên nhóc lăn tròn vào một đống, chơi chọi trâu với nhau. Quận và Khiếu Hoá ngồi đằng xa quan sát, ký ức về tuổi thơ bên đồng ruộng như hiện lên trước mắt.

Tiếc nhìn bãi bể nương dâu, buồn trông sao dời vật đổi. Thời gian trôi qua như sông Đà bắc tiến, chớp mắt nửa đời người. Cảnh xưa người cũ nay đâu?

Nhìn ba đứa nhỏ vô tư cười đùa, ông bèn cười đắng cay. Trong lòng ông hiện lên một dự cảm mơ hồ, không rõ là điềm lành hay dữ.

" Cẩu... nếu như ta được một phần như con thì tốt rồi... "

Trăng kéo sao lên sáng cả rừng...

Tạng Cẩu đang thiu thiu ngủ, thì bất giác một bàn tay gầy gò vỗ nhẹ từng cái vào mặt đánh thức nó khỏi cơn mơ. Bừng tỉnh, nó dáo dác nhìn quanh, thầm tự rủa bản thân mất cảnh giác.

Bình thường chẳng mấy khi nó ngủ sâu, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Nhưng vài ngày gần đây mọi thứ quanh nó có vẻ bình yên hơn trước. Lại thêm có Quận Gió, Khiếu Hoá Tăng ở bên khiến nó an tâm đánh một giấc thẳng cẳng.

" Thầy??!! "

Quận Gió đang nhìn nó, sắc mặt ôn hậu bình thường thoắt cái trở nên nghiêm khắc. Mắt ông đen và sáng lên, xoáy sâu vào tâm hồn nó. Tạng Cẩu khẽ nuốt nước bọt, tự hỏi nó đã làm gì để thầy nó nổi cơn thịnh nộ.

Quận Gió trầm giọng, hỏi:

" Mày đã quên mối thù mày đang gánh trên vai rồi đúng không?? CẨU???? "

Tạng Cẩu giật mình đánh thót, chỉ kịp kêu " Á " một tiếng rồi ngồi thộn ra như tượng. Ánh nhìn của Quận Gió ác liệt chẳng thua dao bén, lão lại vận công vào tay áo khiến kình phong phạt vào mặt làm nó chỉ có thể mở hé đôi mắt. Hiện giờ đến thở mạnh nó còn không dám huống chi là nói dối.

Nó mở miệng toan đáp, song lại ngập ngừng. Quả vậy, những ngày qua, cùng học võ với Quận Gió, chơi đùa với Liễu Thăng và Phiêu Hương khiến nó thay đổi. Lòng Tạng Cẩu thanh thản hơn, tim nó nhẹ đi. Việc trả thù như biến khỏi đầu óc nó vậy. Nhưng nay Quận Gió vừa nhắc tới món nợ máu, thảm cảnh thôn Điếu Ngư lại hiển hiện khiến trong lòng nó bất chợt có một thứ cảm xúc lẫn lộn. Căm, ghét, khinh bỉ. Nó thù không chỉ kẻ ác đã thảm sát thôn dân, mà còn ghê tởm chính bản thân nó nữa.

" Con... con... phụ lòng thầy. "

Nó không dám phản bác, chỉ cúi đầu lí nhí. Mối thù sâu nặng đến là vầy, ấy thế mà không phải lúc nào cũng hiện hữu trong nó... Điều ấy nó cho rằng đáng hổ thẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro