Hồi sáu: kháng gian thần huynh đệ đồng tâm / cứu người ngay thầy trò nên nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiêu Hương và Tạng Cẩu ngồi nói chuyện với nhau giữa tiếng rì rào của con nước và âm thanh xào xạc của khóm lau. Liễu Thăng nằm ở một góc, thiu thiu ngủ. Song bàn tay vẫn nắm chặt thanh trường thương. Cậu không tin tưởng Phiêu Hương và cô bé cũng chẳng tín nhiệm cậu.

" Thế rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì thế? "

Tạng Cẩu hất hất đầu về phía Liễu Thăng ra dấu.

" Tên này ấy hả? Chẳng biết tự nhiên hắn từ đâu chạy tới, lại còn dẫn theo một đống binh sĩ nữa. Hộ vệ của ta thấy vậy bèn ngăn lại, thì hắn lao ra giết luôn. Hai bên giết giết chém chém một hồi, chỉ còn mỗi ta và hắn sống sót. Sau đó thì ta bị truy sát tới tận chỗ này. "

Phiêu Hương vỗ vỗ vỏ đao, đáp.

" Vậy là hiểu lầm rồi. Ngày mai hai người giải thích rõ với nhau là xong chuyện. "

Tạng Cẩu nói, tiện tay lia một viên đá nhỏ về phía con sông. Hòn sỏi nảy lên liên tiếp ba, bốn lần rồi mới chìm xuống.

" Sao có thể được? Hắn là quân giặc cướp nước, không ai là không muốn giết hết! Là người nước nam, đáng lẽ cậu nên giúp ta giết hắn mới phải. "

" Tôi biết quân Minh không tốt, đã giết rất nhiều người. Song nhà Hồ lại càng tệ hại hơn. Đám lính một tháng đến làng hai ba bận, người làng để được bao nhiêu tiền, bao nhiêu gạo thóc chúng đều lấy sạch. Các anh các chú bị bắt đi hết, không ít người phải trốn cả lên núi. Trâu bò bị dắt đi mất, chó gà chúng cũng ẵm đi. Trong làng, ngoại trừ các cô các mợ ra, chỉ còn người già và trẻ con. "

Tạng Cẩu nghiến răng lại mà nói, nắm đấm bé nhỏ của nó đấm mạnh lên mặt đất.

" Ấy vậy mà chúng nó cũng không tha! Chúng đem quân đến. Chúng nó chém hết, bắt hết, đốt hết. Cả xóm làng chẳng còn gì cả. Mắt người làng mở to, mở to lắm. Họ chết cũng không nhắm mắt mà cứ nhìn chằm chằm. Trai làng từ trên núi chạy xuống đánh, nhưng không lại. Máu chảy ra be bét cả đất.

Bọn chúng thì cứ cưỡi ngựa phi khắp các ngách các hẻm. Vó ngựa đỏ lòm máu trẻ con... Các cô khóc. Khóc gọi con. Nhưng chúng nó chết mất rồi còn đâu nữa mà gọi. Rồi gào lên, rồi chửi, rồi miệng thì cười mà mắt thì khóc. Bọn quỷ ấy lại vung đao lên, rồi các cô không động đậy nữa. "

Nó càng kể, càng nhớ lại những gì xảy ra ngày ấy. Cái chết của từng người in trong đầu nó đến giờ vẫn chẳng phai nhoà đi tí nào. Tạng Cẩu nhớ từng nụ cười, từng cái xoa đầu vỗ vai người làng dành cho nó. Thế là nó co mình lại, ôm đầu mà nức nở. Nó giấu tiệt mặt mình vào hai chân, không để cái vẻ mếu máo của nó phản chiếu lên đáy nước.

Phiêu Hương nghe Cẩu kể lại cuộc thảm sát hôm ấy mà lạnh sống lưng. Tạng Cẩu tả không sót một chi tiết nhỏ nào, khiến cô bé tưởng như cái ngày đẫm máu ấy đang hiển hiện trước mặt mình vậy. Song cô bé lớn lên trong nhung lụa, chưa từng trải qua thảm cảnh ấy nên không biết phải an ủi Tạng Cẩu ra sao. Phiêu Hương muốn vỗ vỗ vai động viên nó mấy cái, song đưa tay ra được nửa chừng lại rút nhanh về.

Tạng Cẩu khịt mũi, lau hết nước mắt đi. Nó nhặt một viên sỏi lên, ném ra sông một lần nữa. Lần này hòn đá chìm hẳn xuống đáy sông, giống như lòng thù hận được nó kìm xuống tận sâu thẳm trong lòng vậy.

" Đã là hiểu lầm rồi, vậy thì ta đi nhé? "

Phiêu Hương nghiêng đầu qua, cẩn thận nhìn Tạng Cẩu. Bi kịch của thằng bé khiến cô không ghét nó nữa, xong cũng chẳng thể tin nó ngay lập tức được.

Tạng Cẩu trầm tư hẳn. Ánh nhìn của nó không còn cái vẻ mông lung khi trước nữa, thay vào ấy là một thoáng mâu thuẫn trong đôi mắt.

Một mặt, nó tin Liễu Thăng không phải hạng lỗ mãng, càng không phải đảng ác lạm sát thường dân vô tội như Mạc Thuý. Nếu như người anh kết nghĩa ấy của cậu đã truy sát Phiêu Hương, thì chứng tỏ mọi chuyện không hề đơn giản như lời kể một phía của cô.

Song đồng thời, nó cũng hi vọng những gì Phiêu Hương kể là sự thật. Nhìn phục sức, võ khí của cô thì biết ngay thân phận của cô bé chẳng tầm thường, thậm chí có thể là tiểu thư nhà quan võ. Một khi lọt vào tay quân Minh, ắt sẽ khó thoát được nạn mất đầu.

Tạng Cẩu lại nhớ lại những tù binh bị bắt trong trận chiến trước giữa nhà Hồ với quân Minh mà thấy ớn lạnh. Gần trăm đồng bào của nó bị bắt quỳ giữa chợ, Mộc Thạnh tự mình vác siêu lên chém đầu từng người từng người một, đến khi mặt đất của cái xóm bỏ hoang ấy đỏ lòm mới thôi.

Nó len lén nhìn Phiêu Hương, ánh mắt bất giác rơi lên cần cổ của cô bé.

" Sao đằng ấy cứ nhìn tớ chân chân thế? Mặt tớ dính bùn hả? "

" Không... không có gì... "

Tạng Cẩu vội vàng nhìn qua chỗ khác. Dù nó vẫn chưa có khái niệm tình cảm nam nữ, song lúc bị Phiêu Hương gọi nó lại thấy ngài ngại.

Vầng trăng khuya đậu xuống mặt sông, tan rã theo từng cơn sóng dập dềnh. Hương cỏ thoảng mùi hoa dại, êm ru phảng vào trong không khí.

" Hay... cậu cứ chạy đi? "

Tạng Cẩu nói mà mắt vẫn nhìn ra xa. Nếu lúc này Phiêu Hương nổi lên ý giết người diệt khẩu thì thằng bé hẳn đã chết mất xác dưới sông rồi. Song cô bé vẫn ngồi im, không động đậy một ngón tay.

" Còn đằng ấy?? Không sợ bị hắn trách phạt à? "

Vừa nói, Phiêu Hương vừa kéo kéo áo Cẩu, ngón tay thì chỉ vào Liễu Thăng.

" Không sao đâu, tôi sẽ giải thích với anh ấy. Cậu tranh thủ chạy mau, gà gáy đến nơi rồi đấy. "

Tạng Cẩu đứng dậy, giục. Nó biết thả Phiêu Hương đi sẽ là qua mặt Liễu Thăng, thậm chí có thể còn bị Trương Phụ, Mộc Thạnh giáng tội xuống đầu.

Song Tạng Cẩu nghĩ cùng lắm là bị đánh một trận, bỏ đói mà thôi. Nó chịu được. Còn hơn là để cô bé ngồi cạnh nó phải chết.

[ Phiêu Hương chỉ chạc tuổi mình, thì đã làm gì nên tội kia chứ? Cô ấy chắc cũng hận quân Minh đã giết mấy người hộ vệ, nên khó mở lời giải thích với anh Thăng. ]

Thấy Tạng Cẩu lựa chọn tin tưởng mình, Phiêu Hương bất giác thấy hơi hổ thẹn.

[ Thả mình đi, chắc chắn Tạng Cẩu sẽ không được yên. Không chừng còn bị giết để răn đe. Trước đó mình muốn giết nó, mà Cẩu còn rộng lượng cứu mình một mạng. Nay nếu mình lại lấy oán báo ân khiến ân nhân phải chết thì còn gì là con người nữa ư? Không được! Nhưng cứ thế này vào trại quân Minh thì cũng chẳng khác nào tự sát. Có cách nào vẹn cả đôi đường không nhỉ? ]

Phiêu Hương nghĩ một lúc lâu, rồi nói:

" Ta có một cách này, nhưng hai ta sống được hay không phụ thuộc cả vào vị tướng quân đang nằm ở đằng kia đấy. "

___o0o___

Ánh nắng tinh mơ chạm khẽ lên mặt Liễu Thăng. Cái ấm áp của một ngày cuối thu đất nam là quá đủ để người con phương bắc ấy cảm thấy dễ chịu. Tỉnh dậy với sự khoan khoái, đến cơn đau ở chân cậu cũng chẳng còn nhớ tới. Chạm đôi bàn tay lên má, Liễu Thăng lau mặt bằng chiếc khăn vàng nắng ấm.

Tạng Cẩu đang chuẩn bị bữa sáng cách đó không xa, trong khi Lê Phiêu Hương ngồi ngay cạnh, đao đặt trên đùi. Mặc cho " kẻ địch " gần kề, Tạng Cẩu vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào cả. Mà cô bé " Nam Di " lại chẳng buồn vung nhẹ cánh tay lấy một cái, dù hành động đơn giản ấy đã là đủ để đầu Tạng Cẩu phải chuyển chỗ.

Dụi mắt mình liên tục mấy cái, Liễu Thăng mới dám khẳng định mình không gặp ảo giác. Cậu tự hỏi vì sao quan hệ giữa Tạng Cẩu và nữ tù binh kia trở nên hoà hoãn nhanh chóng đến thế.

Một cơn đau bùng phát ở hai chân nhắc nhở cậu tạm thời không nên nhỏm dậy quá lâu. Liễu Thăng nằm lại xuống, đặt đầu lên đống cỏ lau Tạng Cẩu chuẩn bị từ tối hôm qua.

Cậu thoáng trầm ngâm một chút, vẫn còn thấy bứt rứt vì sự thay đổi thái độ quá đột ngột của Phiêu Hương.

Cô bé thì chẳng thèm lí gì tới Liễu Thăng. Mài đao xong đâu đấy, khi lưỡi thép loá lên dưới nắng, lưu lại một tia sáng sắc lẻm đầy đe doạ thì cô mới vui vẻ cất hòn đá mài đi và tra lại đao vào vỏ.

Tạng Cẩu thuật lại câu chuyện tối qua Hương kể, giải thích rằng giữa hai người có một sự hiểu lầm nghiêm trọng. Cậu hi vọng trước khi về doanh trại có thể hoá giải hận ý của Liễu Thăng đối với Phiêu Hương.

Song, Tử Tiêm lại khẽ nhắc:

" Hộ vệ của con nhỏ này là lính triều đình, chứng tỏ là con nhà quan lại hay thậm chí là hoàng tộc. Nói cách khác, khả năng cao là nó có liên can tới tên tướng Ngu từng tàn sát người thân của đệ đấy. "

" Ai làm thì nấy chịu, cho dù cô bé ấy thực là con của kẻ thù, thì cũng chẳng có tội tình gì. "

Nghe Tạng Cẩu quả quyết, Liễu Thăng bèn im lặng không nói gì nữa. Cậu cẩn thận nhớ lại tình huống khi ấy, xem có thể tìm thấy lỗ hổng nào trong lời kể của Hương hay không.

[ Khi ấy mình dẫn theo mấy trăm huynh đệ truy quét phục binh thì gặp con nhãi này đi cùng một đám người mặc quân phục Đại Ngu.

Đúng là mình chưa hỏi gì đã xông tới giao chiến, nhưng một tiểu thư con quan làm gì trên đường rút lui của quân giặc, đã vậy còn có tận mấy trăm hộ vệ võ khí cẩn thận nữa chứ?

Lại nói, võ công của con nhỏ này thực không thể xem thường được. Chẳng những đao chiêu tinh kì, thân pháp càng thần diệu vô song. Mộc nguyên soái từng nói Hồ Đỗ Hồ Xạ là hai hãn tướng của nhà Ngu. Song một tên chỉ có man lực, tên kia thạo ám khí. Bộ đao pháp này học được ở đâu?

Hôm qua vì lí do gì hai cường giả thần bí lại xuất hiện cứu ta và Cẩu? Đáng lẽ họ phải đứng về phía quân nhà Ngu mới đúng chứ? Liệu có phải là khổ nhục kế của Hồ Nguyên Trừng hay không?

Không lẽ nào trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế. ]

Hôm qua quả là một ngày quá đỗi li kì và quái lạ, khiến Liễu Tử Tiêm nghĩ muốn banh não cũng không lí giải nổi. Lúc này thì Tạng Cẩu đã nấu nướng xong xuôi tươm tất, nên cậu cũng tạm thời không nghĩ thêm về chuyện ấy nữa.

Ăn sáng xong, Liễu Thăng không muốn lãng phí thêm thời gian nên vội vàng giục Tạng Cẩu mau chóng lên đường quay lại doanh trại.

Thứ vướng víu nhất là thanh kim thương, nhưng Liễu Thăng không dám bỏ lại vì còn e ngại Phiêu Hương. Tạng Cẩu dìu Liễu Thăng cà nhắc từng bước, còn Phiêu Hương tự đi bộ.

Lúc đi ra bãi cỏ lau, Tạng Cẩu chỉ mất nửa canh giờ. Nhưng nay phải cõng thêm một người, quân Minh đánh thua lại lui về sau mười dặm. Nội trong một ngày, khó mà tìm được quân doanh.

Đi chừng hai dặm đường, Tạng Cẩu đã thấm mệt, chân Liễu Thăng thì đau không chịu nổi. Cả ba đành phải dừng chân, Tạng Cẩu đỡ Liễu Thăng đến tựa vào một gốc cây ven đường để nghỉ cho lại sức.

Chừng một khắc sau, tiếng nhạc ngựa dồn dập truyền lại từ hướng bắc, đoán chừng không lâu nữa sẽ chạy tới chỗ ba người.

Chưa biết kẻ ấy là địch hay bạn, Liễu Thăng vội lê người ra đằng sau gốc cây. Nói đoạn cậu bắt Tạng Cẩu bịt miệng Phiêu Hương, kéo cô tới ngồi sát bên mới yên tâm. Hai đứa nhóc nước Nam đã bàn sẵn với nhau từ trước, nên cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống mà không phản kháng gì.

Ba người yên lặng chờ đợi, bầu không khí nặng nề bao phủ thật khó chịu. Chừng mấy hô hấp sau, một người một ngựa xuất hiện ở xa xa. Người ra roi gấp gáp, ngựa chạy không dừng vó, sau lưng cuốn lên một hồi bụi đất mờ mịt.

Dựa vào khôi mão giáp trụ y mặc, Liễu Thăng có thể xác nhận người này là thám báo của quân Minh. Cậu thở phào một hơi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông được xuống.

" Liễu tướng quân, thì ra ngài ở đây... "

Kị sĩ thấy có thứ gì nhấp nhoáng sáng lên bên vệ đường bèn cho dừng ngựa. Đến gần, thì quả nhiên là Liễu Thăng cố tình dùng kim thương để khiến phát tín hiệu.

Y dìu ba đứa nhỏ lên ngựa, Tạng Cẩu ngồi chính giữa. Phiêu Hương thì đã đổi một bộ áo vải xô thường dân vẫn hay mặt, kéo khăn lên trùm qua đầu, lại cúi gằm mặt nên thám báo quân Minh không thể nhìn rõ tướng mạo cô.

Liễu Thăng biết viện binh đã tới, tâm lí căng thẳng thoáng được thả lỏng nên không hề để ý. Cậu lại nghĩ:

[ Thời hạn 12 canh giờ hãy còn đó, Phiêu Hương không cách nào dụng lực thì chưa chắc là đối thủ của Tạng Cẩu và mình. Chắc là không đáng ngại. ]

Ba đứa nhỏ hai trai một gái cộng lại cũng chỉ nặng xấp xỉ một người trưởng thành, cưỡi chung một con ngựa không hề gì hết. Liễu Thăng giật cương, lại nhắc Tạng Cẩu thúc vào bụng ngựa một cái. Chiến mã lồng lên, sau đó bắt đầu sải bước phi về doanh trại. Tiếng nhạc ngựa vang lên cộp, cộp... Ba đứa càng chạy càng nhanh, không ai trong chúng biết có một bóng đen vẫn đang âm thầm bám theo.

___o0o___

Về đến doanh trại, Tạng Cẩu báo hai binh sĩ dùng cáng khiêng Liễu Thăng đến chỗ quân y để liệu thương, tránh để xương chân có ám tật, ảnh hưởng đến việc quân.

Tử Tiêm nghĩ thầm: [ Đã về đến đại doanh, cho dù man nữ có khôi phục võ công thì cũng không làm nên trò trống gì, ta không cần quá lo lắng. ]. Cậu chỉ nhắc Tạng Cẩu phải cẩn thận, sau đó toàn tâm toàn ý điều trị thương thế.

Đợi Liễu Thăng đi khuất, Tạng Cẩu mới dẫn Phiêu Hương đến soái trướng gặp Trương Phụ.

Trương Phụ chẳng còn tâm tình nào mà ăn ngủ, thấy Tạng Cẩu đi vào cũng chỉ ngẩng lên xem một cái rồi không thèm đoái hoài gì tới nó nữa. Tạng Cẩu nhân lúc này, nói:

" Trương nguyên soái... tôi... "

" Được rồi, thám báo đã cáo tri cho ta về chuyện của cậu và Liễu Thăng. Làm tốt lắm, lại lập một đại công nữa. Sau khi chinh nam thành công, thánh thượng tự sẽ luận công mà ban thưởng. Ta bây giờ còn bận việc quân, không rảnh tiếp chuyện. "

Trương Phụ lạnh nhạt khoát tay mấy cái tỏ ý trục khách, sau lại vùi mặt vào nghiên cứu chồng binh thư để ngay bên xấp chiến báo dày cả gang tay.

" Nguyên soái, đây là người tỉ tỉ tôi thất lạc từ tấm bé. Trong trận vừa rồi bị Liễu tướng quân bắt. Nay xin lấy hai đại công để đổi mạng cho tỉ ấy, không biết có được không? "

Tạng Cẩu nhanh mồm giải thích, lại đẩy nhẹ Phiêu Hương một cái. Nó trợn mắt lên lườm cô, nói như quát:

" Còn không mau cho Trương nguyên soái xem mặt đi. "

Phiêu Hương vâng dạ như đã bàn trước, rồi từ từ kéo tấm khăn trùm xuống. Gương mặt cô dần lộ rõ bên dưới sự che phủ của miếng lụa rách tơi tả.

Trương Phụ khẽ giật mình, không ngờ trên đời lại có một dung nhan giống với vầng trăng đến thế. Chi chít trên làn da trắng bệt bệnh hoạn là những vết rỗ, lợn cà lợn cợn rặt những mụn cóc. Dưới cằm và hai bên má còn có đôi chỗ làn da tróc xuống, lở loét chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người.

Tạng Cẩu tỏ vẻ luống cuống, vội nhấn đầu Phiêu Hương xuống.

" Trương nguyên soái, xin thứ lỗi. Tỷ ta hồi nhỏ bị đậu mùa, có tật trên mặt, nên... "

" Thôi! Thôi! Ta chấp nhận! Mau đưa nó đi cho khuất mắt ta. Chỉ nhìn thấy mặt thôi là muốn phát bệnh rồi. "

Hai đứa líu ríu vâng dạ, rồi vội vàng lui ra khỏi soái trướng.

Tạng Cẩu dẫn Phiêu Hương về trướng bồng bỏ trống của Liễu Thăng. Hai đứa đã bàn trước với nhau là Phiêu Hương trông cao ráo hơn, làm chị mới không dễ bị lộ tẩy. Tạng Cẩu đang giả làm trẻ lên bốn, tất nhiên không dị nghị gì.

Khẩu phần của tù binh trong Minh doanh gồm có cơm khê và nước trắng, cô bé họ Lê chỉ ăn được mấy miếng liền không chịu nổi. Tạng Cẩu san phần của mình cho cô, còn nó thì nhai cơm xấu. Hai người vừa ăn, vừa thấp giọng chuyện trò bằng tiếng Việt.

" Giặc Minh đúng là keo kiệt, thứ này còn khó ăn hơn mấy con cá cháy của đằng ấy nữa. "

" Nói bé thôi, chết cả nút bây giờ. "

Tạng Cẩu vừa bốc cơm, vừa cảnh giác vén cửa lều lên nhìn nghiêng ngó dọc. Nó không vì đang nói chuyện với Phiêu Hương bằng tiếng Việt mà dám buông lỏng cảnh giác, bởi trong quân ngũ đông tới mấy vạn người rất có thể sẽ có vài người nghe hiểu ngôn ngữ của hai đứa.

" Thật ra ở nơi này cũng tốt lắm. Không phải lang thang khắp nơi, còn có cơm để mà ăn, có người dạy võ cho mà học. Bây giờ người ta đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đi trên đường chẳng biết lúc nào bị lôi ra chém đầu. Tớ thấy Hương cũng nên tìm cơ hội chuồn về nhà mau đi là hơn. "

" Này, ý đằng ấy là nói ta là hạng nhát gan hay sao?? Cũng không ngại nói cho đằng ấy biết, chiến tranh giết chóc đều là do giặc phương bắc gây ra, người Nam ta chỉ phản kháng tự vệ mà thôi. Đằng ấy không thấy ở cùng người ngoại quốc đánh người đồng tộc là sai ư? Ta thấy đằng ấy cũng nên bỏ sáng theo tối đi thôi. "

Phiêu Hương sẵng giọng lại cãi, rõ ràng cảm thấy tức giận vì những gì Tạng Cẩu vừa nói.

" Nếu như Lê Quý Li không cướp ngôi vua Trần, người phương Bắc cần phải xuống đây ư? "

Tạng Cẩu cũng không chịu phục. Nó nhớ lại những gì người già trong làng hay tán phét với nhau trong lúc nghỉ trưa uống chè, bèn đọc lại vanh vách để phản bác.

Phiêu Hương hếch mũi, hứ một cái, nói:

" Đằng ấy còn ngây thơ lắm. Nói cho đằng ấy biết nhé, cho dù... Hồ Quý Li không đăng cơ xưng đế thì giặc Minh cũng sẽ xâm lấn bờ cõi Đại Ngu ta mà thôi. Chúng thòm thèm đất đai sản vật nước ta đã mấy chục đời, muốn biến nước ta trở thành châu Giao Chỉ dưới quyền quản hạt của chúng đâu chỉ nghìn năm? "

Hai đứa nhỏ dùng ý kiến của người lớn để phản bác lại quan điểm của đối phương, cái hiểu được cái thì không. Tuy nhiên, những lời Phiêu Hương mới nói là nghe được từ chính Hồ Nguyên Trừng, còn Tạng Cẩu chỉ là ý kiến của mấy ông nông dân quanh năm chân lấm tay bùn nên chẳng mấy chốc mà cậu bé đã đuối lí.

Nó đã hơi bị đánh động, nhưng lại nhớ về cảnh rừng thây sông máu do quân của Mạc Thuý gây ra. Nhất thời lòng phẫn hận đối với quân Hồ trong Tạng Cẩu lại bùng cháy. Song lại đuối lí không biết nói gì, nên thằng bé dứt khoát chơi cùn, không đoái hoài gì tới Phiêu Hương nữa.

Cô bé gợi chuyện mãi, chán quá bèn lăn ra giường trùm chăn mà ngủ. Tạng Cẩu ra khỏi trướng bồng, leo lên cỗ xe của nó nằm ngắm sao.

Hai đứa nào có ngờ lúc trời tối nhất chính là giây phút ngay trước bình minh, và khoảnh khắc nguy hiểm nhất chính là lúc người ta nghĩ mình đã an toàn.

___o0o___

Mới tờ mờ sáng, một tiểu binh đã chạy tới đánh thức Tạng Cẩu.

" Cẩu... huynh đệ. Trương nguyên soái cho mời cậu và tỷ tỷ đến soái trướng gấp, có việc quân cơ khẩn yếu cần bàn bạc. "

Tạng Cẩu chẳng hiểu gì cả, nhưng nó đánh hơi thấy có điểm bất thường trong chuyện này. Nếu là việc quân cơ, tại sao còn gọi cả Phiêu Hương cùng tới? Nhưng hiện tại hai đứa đã leo lên mình cọp, sao trèo xuống được nữa?

Tạng Cẩu nuốt khan một cái, vội vàng đánh thức Phiêu Hương dậy. Đợi lúc cô bé đeo mặt nạ da người cẩn thận ngay ngắn xong, hai đứa mới đi đến soái trướng. Trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng Tạng Cẩu vẫn thu hết can đảm vén tấm liếp che cửa lều lên. Trương Phụ và Mộc Thạnh đã phân chia ngồi ở chủ vị, hai bên tả hữu là các tham tướng. Liễu Thăng dù đang bị thương nhưng vẫn góp mặt.

Tạng Cẩu chặc lưỡi một cái, sự việc xem chừng còn nghiêm trọng hơn nó tưởng nhiều. Nó nhìn Phiêu Hương một cái, hơi lộ vẻ áy náy trong ánh mắt. Sự sống chết của hai đứa giờ nằm cả trong tay những người đang ngồi trong phòng, mà cụ thể hơn là ở người anh kết nghĩa của nó.

" Trương nguyên soái, Mộc nguyên soái, các vị tướng quân. Không biết hôm nay gọi tỷ đệ ta đến có việc gì sai bảo? "

Tạng Cẩu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng mồ hôi đã nhuộm ướt cả hai lòng bàn tay. Ánh mắt hung ác của Mộc Thạnh, cái nhìn bình thản của Trương Phụ đem lại cho nó áp lực cực lớn. Tràng cười nói của đám tham tướng hiển lộ tất cả những gì xấu xí và dơ bẩn nhất trong nội tâm chúng.

Chỉ có Liễu Tử Tiêm là trợn tròn mắt lên nhòm thẳng vào Tạng Cẩu, mục quang sắc bén vô cùng. Cậu ta lia mắt sang Phiêu Hương đứng kế bên Tạng Cẩu, tay đặt dưới cằm ra chiều suy tư lắm.

Trương Phụ lên tiếng:

" Tạng Cẩu, là thế này, lai lịch tỷ tỷ của cậu có chút vấn đề nên ta muốn kiểm tra lại. Hi vọng cậu sẽ biết điều một chút. "

Chim từng gãy cánh ắt sợ cành cong...

Trương Phụ vừa thảm bại ở Muộn Hải, sợ nhất là trong lúc đang chỉnh đốn lại đại binh mà có gian tế tranh thủ trà trộn vào quân doanh. Khi đó, ngộ nhỡ trên chiến trường bị tập kích một nhát dao, rất có thể sẽ xong đời.

Cô " tỷ tỷ " này của Tạng Cẩu đột ngột xuất hiện trong doanh ngũ, lại ngay vào thời điểm nhạy cảm như vậy đúng là đáng ngờ.

Trương Phụ thậm chí còn hoài nghi khả năng đối phương thí xe giữ tướng, dùng Thái Bá Nhạc làm vật hi sinh để Tạng Cẩu thuận lợi chiếm được lòng tin của quân Minh. Sau đó... vì vướng víu Liễu Thăng cảnh giác nên tên gian tế Tạng Cẩu mới nhân cơ hội này đem đồng bọn tới.

Lại nói, lúc đầu thân thế của Tạng Cẩu thực sự quá mơ hồ.

Dọc sông Phú Lương có biết bao nhiêu là thôn nhỏ như thôn Điếu Ngư, thậm chí đánh mấy tháng trời mà phòng tuyến quân Hồ vẫn chưa bị xuyên thủng hẳn, mất một cái ai mà tra nổi?

Cứ thế suy luận, Trương Phụ càng cảm thấy tin tưởng hơn vào phán đoán của bản thân. Y lập tức đến gặp Mộc Thạnh, nói tường tỏ chuyện này.

Nghe được Tạng Cẩu rất có thể là con át chủ bài Hồ Nguyên Trừng giấu trong quân ngũ, Mộc Thạnh cũng phải đổ mồ hôi. Càng nghĩ, y càng thấy rợn người vì tràng khổ nhục kế sâu khôn lường này.

Từ việc ngu ngốc đục thành lùa voi, thí tướng, đến quân Minh thất bại ở Muộn Hải... Xâu chuỗi những sự kiện ấy lại, tự nhiên lại tạo thành một trường âm mưu kinh khủng nhất.

Tạng Cẩu là anh em kết nghĩa với Liễu Thăng, biết được việc quân cơ của quân Minh cũng chẳng có gì lạ.

Hiểu lầm liên tiếp hiểu lầm, từ một hành động tìm đường sống của Tạng Cẩu thoắt cái trở thành một trường âm mưu kinh khủng được " Hồ Nguyên Trừng " " sắp đặt từ trước " để huỷ diệt quân Minh.

Mộc Thạnh đang muốn chất vấn, thì một tham tiếng đã cất tiếng:

" Tạng Cẩu, có thể để tỷ tỷ của cậu qua đây không? "

Mọi người đồng thời nhìn qua, thì té ra chẳng ai khác ngoài Lý Bân - người bị Trương Phụ tống một đá ngay chỗ hiểm hôm đánh bại quân Hồ. Mộc Thạnh khẽ cắn răng, song lúc này các tướng đang thẩm vấn hai đứa Tạng Cẩu nên lão ta cũng không tiện lên tiếng nạt người nhà.

Để cho tròn vai " dân nữ ", ngay từ khi vào trướng soái Phiêu Hương đã cố ý tỏ ra sợ sệt và dè dặt. Cô cứ cúi gằm đầu xuống nhìn mũi giày của mình, không dám ngó xuôi liếc dọc chút nào.

Tạng Cẩu giả ý vỗ vai Phiêu Hương mấy cái, cô mới rụt rè bước chậm về phía tay tham tướng vừa lên tiếng. Cứ đi vài bước, Phiêu Hương lại run lên một cái như bị cảm.

Lý Bân nổi tiếng háo sắc ham tài như mạng sống. Y tằng hắng một cái, nói:

" Cởi khăn che đầu xuống... "

" Tham tướng, tôi... "

Phiêu Hương giật mình, trong tâm dần hình thành một dự cảm chẳng lành. Nhưng trước sự chứng kiến của toàn thể tướng soái quân thù, do dự đồng nghĩa với thừa nhận suy đoán của họ là đúng, và điều này thì tương đương với cái chết.

Nhẹ nhàng rút dải lụa rách xuống, một mái tóc mây đen nhánh trút xuống đôi vai gầy như một dòng sông tuyệt mĩ. Để bên cạnh nó, ngay cả dải lụa thượng hạng kia như cũng trở nên thô kệch, cứng ngắc.

Lý Bân tiếp lấy dải lụa, lại thừa cơ luồn tay ngắt lấy một sợi tóc của Phiêu Hương. Y đặt sợi tóc ngang mũi, hít mạnh một hơi rồi lim dim mắt ra chiều sảng khoái lắm.

Phiêu Hương lùi lại một bước, ánh mắt sắc như đao bén nhìn chằm chặp vào tay họ Lý. Hành động vừa rồi là khinh bạc, vũ nhục phẩm giá của một tiểu thư đài các như cô.

Lý Bân bĩu môi, nói:

" Lườm cái gì mà lườm, được bổn tướng quân để ý la cái phúc phận mà ngươi tu từ kiếp trước. Đúng là lớn lên ở nước Nam man di mọi rợ, không biết phép tắc tôn ti trên dưới trái phải gì sất, phải dạy dỗ lại một phen! "

Nói rồi cũng không đợi Phiêu Hương phản ứng, năm ngón bàn tay trái đã cong lại thành ưng trảo, chộp thẳng đến trước ngực cô. Vừa xuất chiêu, y vừa cười cười một cách đầy dâm tà ác ý. Những tưởng tượng đen tối trong đầu như in hằn ra ngoài mặt.

" Á!!!! "

Đến nước này thì Phiêu Hương đã không còn kiềm chế nổi nữa. Con giun xéo lắm cũng quằn, chó cùng còn biết dứt rậu. Đối phương rõ ràng không có ý định kiểm tra, mà là muốn phá huỷ thân trong sạch của cô. Dù sao con gái thời này mười hai, mười ba tuổi đều sẽ gả ra ngoài.

Phiêu Hương dù chỉ mới tám chín tuổi, sớm lắm cũng phải mấy năm nữa mới tới tuổi lấy chồng. Thế nhưng ngộ nhỡ tay bắc quốc này có sở thích khác người thì phải làm sao?

Cô bé càng nghĩ càng loạn, chỉ biết che ngực ngồi sụp xuống khóc thét lên. Nhưng Lý Bân cũng là một tay hảo thủ, ngón Ưng Trảo Công vừa rồi đã luyện đến thuần thục như mây trôi nước chảy. Mặc dù đã né tránh, nhưng một mảnh y phục khá lớn của Phiêu Hương vẫn bị Lý Bân kéo rách. Bả vai thon và làn da trắng mịn đập vào mắt mọi người.

Tạng Cẩu phẫn nộ, định nhào lên thì Lý Bân đã cười khẩy, nói:

" Quả nhiên là vậy! Suy đoán của Trương nguyên soái thực là thiên chân vạn xác. "

Hắn đi ra giữa trướng bồng, nhẹ buông khăn lụa. Dải lụa trượt khỏi những ngón tay hắn, uốn lượn nhẹ nhàng trong không trung rồi mới chạm đất.

" Mảnh lụa thoạt nhìn màu sắc tầm thường, nhưng chất lụa quý không thể nguỵ trang. Mềm nhẹ tựa một áng mây, sờ lên mịn và mát như ngọc, chỉ có tơ tằm mới dệt nên được những tấm lụa như thế. Mọi người lại nhìn đây.

Khi để tấm khăn ra ánh sáng, sẽ thấy một loại hoa văn thứ hai nổi lên. Nếu ta không nhầm, đây là loại lụa Vân nổi tiếng chỉ làng lụa Vạn Phúc mới làm ra được. Xin cho bản tướng mạn phép hỏi, nhà cậu rốt cuộc là đại thương phú hào, hay vương công quý tộc mà dám dùng cả vật phẩm tiến vua hả Tạng Cẩu? "

Tạng Cẩu sững cả người, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Phiêu Hương thì cúi gằm đầu, tay che kín vai, hai giọt nước long lanh trào ra khỏi khoé mi.

Thân phận mà Tạng Cẩu sử dụng để giữ mạng là con của một cựu binh Minh triều. Phiêu Hương  là " tỷ tỷ " của nó, thế mà lại mặc lụa Vân tiến vua.

Lý Bân cười khẩy, nói tiếp:

" Chư vị hãy nhìn, da dẻ a đầu này trắng muốt, bàn tay thuôn như búp sen. Cốt cách thanh kì là thế, gương mặt lại đen đen vàng vàng, lở loét xấu xí là do đâu? Theo suy đoán của Lý mỗ, a đầu này có đeo một tấm mặt nạ da người. Không dám dùng diện mạo thật để gặp người khác, ắt phải có mưu đồ bất chính. "

Từng câu từng chữ Lý Bân nói ra đều hợp tình hợp lí, lập luận chặt chẽ khiến người ta tin tưởng. Càng nghe, Tạng Cẩu càng thấy lạnh cả người. Nó biết mình cần phải tìm một cách nào đó để chống chế , bằng không chờ đợi nó sẽ là tội danh gian tế và cái chết tất yếu kèm theo.

Song vì không cho nó có được bất cứ cơ hội nào để trở mình, Lý Bân tiếp tục thừa thế xông lên, nhanh chóng chuyển hướng mũi mâu từ Phiêu Hương sang Tạng Cẩu.

" Trước khi Tạng Cẩu nhập ngũ, quân ta cơ hồ chiến vô bất thắng, khí thế như hồng không gì cản nổi. Vậy mà thằng nhóc này vừa xuất hiện, phe ta đã thảm bại ởMuộn Hải. Nếu nói chỉ là trùng hợp, e khó mà phục chúng. "

Lý Bân vừa nói, vừa đều đều dấn bước tới chỗ Tạng Cẩu. Cứ dậm một cái, hắn lại âm thầm vận nội lực bức về phía thằng bé. Không có nội lực hộ thân nên Tạng Cẩu liên tục phải lui bước, người ngoài nhìn vào đều tưởng rằng nó chột dạ trước lập luận của Lý Bân. Lại thêm kẻ sau thực có phong độ, " lẽ thẳng khí hùng " nên phân nửa tham tướng trong lều đã tin chắc Tạng Cẩu là gian tế do quân Minh phái tới.

" Thực... thực sự chỉ là trùng hợp. "

Tạng Cẩu lắp bắp, chống cự lại một cách yếu ớt. Mọi kẽ hở đều bị đối phương điền kín như bưng, cho dù cậu có bảy cái lưỡi ba lá phổi cũng không sao minh oan cho bản thân được.

Vậy mới nói, đôi lúc lập luận của con người có thể hợp lí đến mức đáng sợ, nhưng lại chưa chắc đã đúng với sự thật.

May thay, hai đứa mặc dù không lường trước được mình để lại nhiều sơ hở đến thế, nhưng cũng không phải không đề phòng chuyện bị lộ tẩy.

Tất nhiên, hiện tại chỉ còn trông vào Liễu Thăng. Tạng Cẩu không nói trước cho vị tướng quân về việc của Phiêu Hương. Nó muốn đánh cược một ván với cái giá là hai sinh mạng vào tình huynh đệ giữa nó và Liễu Tử Tiêm. Thế nhưng, vị nghĩa huynh của nó từ đầu buổi chất vấn tới hiện tại chỉ im lặng ngồi tại chỗ và lắng nghe.

Khi nó nhìn qua, chợt phát hiện ánh mắt Liễu Thăng cũng đang ghim chặt vào đôi mắt nó. Cái nhìn của Tử Tiêm cơ hồ còn sắc bén hơn cả thanh kim thương cậu dùng để ra trận, như muốn chọc thủng linh hồn Tạng Cẩu và đọc hết bí mật ẩn giấu sâu trong đáy mắt.

Liễu Tử Tiêm không lên tiếng, nội lực do Lý Bân bộc phát lại càng ngày càng mãnh liệt. Mồ hôi Tạng Cẩu đã ứa ra đầy trán, xương nó vang lên những tiếng kêu nhè nhẹ. Vai cứng đờ, gối nặng trĩu, Tạng Cẩu chống lại nội lực khủng khiếp của đối phương chỉ với chỉ một chút sức quèn của thân thể và sự kiên cường của tâm trí.

" Hai lần Liễu tướng quân gặp nạn, nó đều không sớm không muộn một khắc xuất hiện giải vây. Binh thủ trại thông báo lại, hai trận Đa Bang, Muộn Hải đều thấy mi lén lút rời khỏi doanh trại ngay giữa lúc chiến hoả đương nồng. Cái này cũng là trùng hợp chăng, hay đã có dự mưu từ trước?? "

Lý Bân phất tay áo, chỉ với một câu hỏi mà khiến cho tất cả ánh nhìn trong doanh trướng hướng vào Tạng Cẩu đều hàm chứa sát khí. Cái phất tay áo ấy cũng chẳng đơn giản như vẻ bề ngoài. Người Bắc thường mặc y phục có phần tay dài, để thả chứ không bó lại.

Một cái phẩy tay nhìn như tầm thường, nhưng lại có thể khéo léo mượn sự lay động của tay áo che giấu một cỗ chưởng phong tấp thẳng vào chân Tạng Cẩu. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để khẳng định võ công của Lý Bân đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực.

Bịch...

Tạng Cẩu ngồi phịch xuống, cảm thấy đôi chân tê rần vô lực. Cỗ chưởng phong nhẹ nhàng ấy thế mà lại vô thanh vô tức vỗ trúng hai huyệt đạo ở chân nó.

" Sao rồi, cảm thấy chột dạ rồi ư? Thứ lỗi, ta không gọi ngươi là Tạng Cẩu vì chẳng biết ấy có phải danh tính thật của nhà ngươi hay không nữa. Chư vị, lời thì Lý Bân đã nói xong, xử lí tên này như thế nào là quyền của chư vị. "

Tạng Cẩu lạnh người, bàng hoàng trước những ánh nhìn đang bủa vây lấy nó. Chỉ mấy ngày trước, những con người xung quanh còn mỉm cười với nó thật ấm áp, ngợi khen nó hết mực. Thì nay... trời xoay đất chuyển, biển cả đã hoá nương dâu.

Tạng Cẩu lần đầu tiên thấm thía cái câu mà Liễu Thăng hay kể trong truyện: " vật đổi sao dời ", là vua là giặc cũng chỉ trong một ý nghĩ.

Phiêu Hương ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vài cái vào lưng và chân nó. Thấy lưng áo Tạng Cẩu ướt đẫm mồ hôi, cô bé hiểu nó vừa phải đối mặt với áp lực lớn tới mức nào. Ấy vậy mà nó không hề hé răng bán đứng cô dù chỉ nửa lời. Khoé mắt Phiêu Hương đã hơi ướt lệ, thầm nghĩ:

[ Mình ngu quá. Đáng lẽ không nên coi thường quân giặc như vậy. Đối thủ gian xảo đến nỗi hoàng bá cũng phải thận trọng, sao có thể để mình trà trộn vào hàng ngũ chỉ với một lời nói dối kia chứ? Giờ chẳng những mạng mình mất, mà còn liên luỵ tới Tạng Cẩu. Hồ Phiêu Hương ơi là Hồ Phiêu Hương, mày đúng là chẳng được cái tích sự gì hết. ]

" Không sao chứ? "

" Chân hơi tê thôi... "

Tạng Cẩu cắn chặt răng, mắt cụp xuống. Nó chẳng còn hi vọng gì vào việc được tha mạng cả. Đến anh kết nghĩa của nó là Liễu Tử Tiêm còn chẳng nói lời nào thì trong trướng này có tên gia tướng nào chịu tha cho Tạng Cẩu đây?

Nắm đấm nhỏ xiết chặt, thằng bé nhìn đau đáu khắp trướng bồng một lượt. Mối căm hờn bị nó nén sâu dưới đáy lòng nay bộc phát ra theo bản năng, để ít nhất nó có thể ra đi thanh thản. Bị cái nhìn của nó quét trúng, dù người trong lều ai nấy đều là con nhà binh tướng thì cũng phải giật mình. Đó không phải loại ánh mắt nên có của một đứa trẻ.

Nó nhìn thoáng qua Liễu Thăng, ánh mắt chứa đầy vẻ van nài. Từ khi kết nghĩa, Tạng Cẩu chưa chủ động đòi hỏi thứ gì hết. Chỉ có mối thù với Mạc Thuý nó không buông xuống được cũng không thể báo được, nay đành gửi gắm lại cho Liễu Thăng.

[ Trưởng thôn, thím Năm, dì Hoa, bác Sơn... mọi người... Chó Bẩn về gặp mọi người đây. Tha lỗi cho con... ]

Cúi đầu, Tạng Cẩu nhắm chặt mắt lại. Thứ duy nhất đem lại cho nó một chút ấm áp là bàn tay của Phiêu Hương.

Liễu Thăng bất chợt lên tiếng:

" Việc Tạng Cẩu là gian tế hay không còn khó nói, nhưng Lý tướng quân dùng nội lực bức bách, lại ra tay khinh nhờn dân nữ là có ý gì? "

" Ý của Liễu tướng quân là? "

" Tạng Cẩu và tại hạ cuối cùng vẫn là huynh đệ kết nghĩa, nếu cô gái này là tỷ tỷ của đệ ấy thì cũng là tiểu muội của tại hạ. Lý tướng quân, có thể cho Tử Tiêm một câu trả lời thoả đáng chứ? ".

Liễu Thăng quắc mắt lên nhìn Lý Bân, trông bộ dáng cậu hung ác tựa như hùng sư sắp động thủ vồ mồi. Thế nhưng, họ Lý chỉ cười nhẹ, không thèm để ý chút nào.

" Tử Tiêm hiền chất tin tưởng Tạng Cẩu không phải gian tế của nhà Ngu? "

" Tử Tiêm, việc này liên quan tới tồn vong của tam quân, ta hi vọng hiền chất không niệm tình riêng, vạch rõ đúng sai. "

Mộc Thạnh và Trương Phụ kẻ thì chất vấn, người lại khuyên can.

Suy luận của Lý Bân chính là những gì mà hai người đã bàn nhau kỹ càng từ tối hôm qua. Lại thêm việc Phiêu Hương che giấu diện mạo nên họ càng tin tưởng hắn thêm.

Liễu Thăng ôm quyền, nói:

" Tử Tiêm hiểu được đạo lí: người làm tướng phải chí công vô tư, nếu quả thực Tạng Cẩu là gian tế, đích thân tôi sẽ đại nghĩa diệt thân. "

" Như thế là tốt nhất... "

Trương Phụ nhẹ gật đầu trong khi Liễu Thăng loạng choạng chống nạng đi ra giữa soái trướng.

" Thưa hai vị nguyên soái, các vị tham tướng. Trận Đa Bang khi trước, chính Liễu Thăng tôi là người đã nghĩ ra mưu kế phá địch. Việc này trong quân hầu như ai cũng biết, Tạng Cẩu cũng không ngoại lệ. "

Lý Bân nói:

" Lời ấy thiên chân vạn xác. Có điều Liễu tướng quân đột nhiên kể lể công lao, lẽ nào muốn xin tội cho gian tế? "

" Là gian tế hay không, hình như Lý tướng quân không có tư cách kết luận. "

Liễu Tử Tiêm nào có chịu kém, đối chọi lại gay gắt.

" Được rồi! Nơi này là soái trướng, phải có khí độ của bậc tướng quân. Thoá mạ chửi bới nhau như mấy mụ già đanh đá thì còn ra cái thể thống gì kia chứ?? "

Trương Phụ đập bàn, quát lớn một tiếng mới khiến cả hai dừng đấu khẩu. Thế nhưng đám tham tướng xung quanh từ ánh mắt hai người có thể nhìn ra, sau này hai vị tướng quân Lý, Liễu ắt sẽ bằng mặt mà không bằng lòng.

Cả đám bắt đầu cân nhắc thiệt hơn, xem sau này phải theo bợ đỡ ai con đường thăng quan của mình mới được rộng mở.

Thành ra chẳng còn ai chú ý đến liệu Tạng Cẩu có phải gian tế hay không nữa.

" Tử Tiêm hiền chất, có gì muốn nói, thì cứ nói đi... "

Mộc Thạnh nhìn qua là biết đám người kia đang nghĩ gì, song y không hề tỏ vẻ tức giận giống lần trước mà chỉ lên tiếng.

Liễu Thăng thi lễ một vòng, rồi nói:

" Như vậy nếu là gian tế, Tạng Cẩu hẳn là để mặc ta chết mới phải. Đồng thời, phát súng kia cũng sẽ không nhắm vào ngực tướng quân nhà Ngu mà vào lưng Mộc nguyên soái.

Khi ấy Mộc nguyên soái mới bị tướng giặc liều mình đâm bị thương, sau đó lại trúng một viên đạn thì chắc hẳn khó lòng sống nổi. Giữa chiến trường hỗn loạn, một thằng nhóc lần đầu cầm súng bị cướp cò lạc đạn cũng không phải là không có đạo lí. "

Thấy mọi người đã gật gù ra chiều suy tư, Liễu Thăng mới thở phào mà nói tiếp:

" Tử Tiêm này chết cũng chẳng sao, nhưng Mộc soái và Trương soái là linh hồn trong quân. Mộc nguyên soái tử trận, nhuệ khí quân ta sẽ bị rút mất một nửa, khi ấy liệu có hạ được Đa Bang không thì khó mà nói. Mục đích của gian tế là gì? Hẳn là lén truyền quân tình cơ mật của địch, lại tạo phản lúc trọng yếu để quân mình chiến thắng. Trận vây đánh Đa Bang chỉ cần Tạng Cẩu tạo phản, quân Đại Ngu sẽ toàn thắng, cần gì phải đợi thêm cho đêm dài lắm mộng? Rước thêm gian tế vào thì lại càng không cần thiết, còn mạo hiểm! Xin hỏi có tên gian tế nào ngu như thế không? "

" Có lí,  có lí a. "

" Nghe Liễu tướng quân giải thích thật sự như là thiên lại chi âm, một hơi trúng bản chất. "

Các vị tham tướng đức cao vọng trọng thực là biết chọn thời cơ, nhắm ngay lúc này để mà bợ đỡ Liễu Thăng. Một là trợ uy, hai là tỏ thái độ. Thấy đám võ quan mà lại một mực cười cười, tán dương bốc phét đến nỗi nước bọt văng xa năm sáu thước chẳng thua gì nịnh thần thâm niên trên triều, Trương Mộc hai người chỉ biết cười khổ.

[ Dân Nam mà không tự mình đánh mình, hợp sức chung lòng với triều đình thì quân ta sao có thể thắng đây?? ]

Hai người đồng thời nghĩ.

Liễu Thăng nhìn Phiêu Hương, ánh mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Rõ ràng là cậu không muốn cứu ả " man nữ " này chút nào. Song, Liễu Thăng vẫn ôm quyền, nói:

" Về phần nguyên nhân mang mặt nạ, thì đơn giản thôi. Như Lý tướng quân từng nói, muội muội ta cốt cách thanh kì, dù còn nhỏ tuổi nhưng tin chắc có dung nhan mười phần diễm lệ. An Nam là đất của người man di, lại đang loạn lạc thế này. Một tiểu mĩ nhân dòng dõi Viêm Hoàng hành tẩu bên ngoài há không nguy hiểm chăng? Bởi vậy, dùng mặt nạ cũng không có gì là lạ. "

Nói xong lại đánh mắt với Phiêu Hương, ý là: ngươi mau nghĩ ra cái cớ nào đó giải thích tấm lụa và mặt nạ đi, ta chỉ giúp được đến đây thôi.

Phiêu Hương dù hơi kinh ngạc, nhưng vẫn rất biết điều phối hợp diễn màn kịch này với Tử Tiêm. Cô khóc nấc lên tưởng như sắp ngã, đoạn vừa lau nước mắt vừa rụt rè nói:

" Lụa, và mặt nạ, là tiểu nữ cướp của tiểu thư một nhà đại phú. Cô ta chết ngay ngoài cửa rừng, không rõ nguyên nhân. Đệ, cũng vì tỷ nhất thời ham miếng lụa đẹp, liên luỵ đến đệ... Chỉ còn cách lấy cái chết tạ tội mà thôi, "

Tạng Cẩu cũng đã hiểu phải tiếp nối vở diễn này như thế nào. Trong lòng khen hai người nhanh trí, ngoài lại thuận miệng nói:

" Cũng tại ta ngốc... tại ta mà tỷ phải chịu khổ... Phụ thân đại nhân... bị người Ngu giết ở bên ngoài, mẫu thân... lao lực mà mất bên ruộng. Những tưởng... có thể để tỷ... sống sung túc... Ngờ đâu... "

Nó vừa kể, lại xuất thần nhớ đến cảnh tượng người trong thôn bị binh mã của Mạc Thuý đồ sát, thế là sống mũi liền cay cay, đôi mắt bất giác ứa lệ. Màn diễn của ba đứa nhờ vậy càng thêm chân thực, ai xem cũng mủi lòng.

Thấy Phiêu Hương, Tạng Cẩu ôm nhau khóc đầy bi thống, trong doanh trướng đã bắt đầu vang lên tiếng nấc. Trương Phụ gạt giọt lệ mới chớm nơi khoé mắt, cảm thán:

" Hài tử đáng thương... "

Liễu Thăng chớp ngay lấy thời cơ, lập tức nói:

" Chư vị, nữ hài thích đẹp là lẽ thường tình, chẳng lẽ người nghĩa muội này của ta không thể gặp may ư? Tạng Cẩu cũng kể lại rõ ràng, phụ thân hai người chết dưới tay người Ngu. Đám An Nam này ắt là thấy đại quân thiên triều tiến xuống, lòng sinh sợ hãi mà trút giận lên bại binh. Chỉ đáng thương hai hài tử, nháy mắt mất đi thân phụ thân mẫu, lang thang trong cảnh binh đao chiến hoả. "

Mộc Thạnh nói:

" Ừm, có lẽ là chúng ta hơi quá đa nghi, khiến hai hài tử này chịu ấm ức một phen. "

" Binh bất yếm trá, cẩn thận là lẽ thường, Mộc soái và Trương soái hết lòng vì quân, Liễu Thăng bội phục. "

" Hai tỷ đệ tôi cũng vậy... "

Ba người chắp tay thi lễ hậu bối, hai soái lập tức thấy mặt già thấu đỏ, cũng trả lại nửa lễ. Lý Bân nói:

" Xem ra là lập luận của ta đã sai, vừa rồi đã đắc tội nhiều, mong lượng thứ cho. "

Dù bụng không muốn, nhưng Tạng Cẩu với Phiêu Hương vẫn phải khách sáo vài câu với y để tránh gây thêm phiền toái. Cả đám tham tướng cũng nhào lên chúc mừng hai " tỷ đệ " nó được đoàn viên, lao nhao suốt nửa canh giờ. Song, hai đứa vẫn coi như thoát được hiểm hoạ bại lộ thân phận lần này, không khỏi có cảm giác như trở về từ cõi chết.

Cả đám lục tục chào hai vị nguyên soái, rời khỏi doanh trướng để về lại lều. Trên đường, ánh mắt chăm chăm của lính lác khiến ba đứa nhóc thoáng rùng mình. Tạng Cẩu, Phiêu Hương biết chúng nó chỉ mới được thăng từ " nhất định phải giết " thành " tạm thời theo dõi " mà thôi. Song còn giữ được đầu trên cổ đã là may mắn lắm rồi.

Lúc tấm liếp che cửa trướng bồng hạ xuống, biểu cảm của Liễu Thăng mới biến đổi từ vẻ vui tươi sang đắng nghét như quả mướp:

" Thằng này được lắm, kết bái chưa được bao lâu đã dám lợi dụng đại ca như vậy. Đợi ta khỏi hẳn, ắt dùng Nhạc Gia thương pháp sửa gáy đệ một phen!! A!! Chân... "

Liễu Thăng mới nói được hai câu tức tối, Phiêu Hương đã đạp nhẹ một phát vào cái chân gãy.

" An Nam man nữ nhà cô đúng là hạng ăn cháo đá bát!! Ta vừa cứu mạng cô xong đấy! "

" Xí! Người bắc quốc các ngươi mà tốt như thế trừ phi dã trư phi thiên! Rõ ràng là muốn cứu mạng nghĩa đệ, lại lời thẳng khí hùng nhận là vì cứu ta."

Phiêu Hương cũng bực mình đốp lại. Từ sau vụ giao thủ ở Muộn Hải, hai người cứ luôn như chó với mèo, không ai chịu phục ai hết. Cũng may, nhờ biến cố nơi soái trướng hồi nãy thì quan hệ song phương đã hoà hoãn lại chút ít.

Tạng Cẩu vội đứng ra điều đình:

" Thôi... thôi... sự thực là nghĩa huynh đã cứu cô một mạng còn gì? Phiêu Hương, đừng gây gổ với huynh ấy nữa... "

" Hứ! "

" Hừ! "

Hai bên không hẹn mà cùng quay phắt mặt về hướng khác, Tạng Cẩu ở giữa cũng chỉ đành bó tay.

Nghịch ngợm một hồi, Liễu Thăng mới dùng sắc mặt nghiêm túc, nói:

" Tạng Cẩu, thân phận cô gái này ở nước Ngu rất cao, tốt nhất đừng để cô ta rời khỏi tầm mắt. Bằng không một khi cô ta truyền tin về, đừng nói là đầu của đệ, đến đầu của ta cũng phải rơi xuống. "

Phiêu Hương đi vòng quanh lều, bất giác thấy được một tờ giấy mỏng rơi dưới đất. Cô nhặt lên, nghía thử mấy dòng, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng hẳn. Lúc lướt qua chữ cuối cùng, Phiêu Hương mới đem tờ giấy qua chỗ Liễu Thăng, nói:

" Lần này ta nợ ngươi một cái ân tình, về sau tất sẽ hoàn trả. "

" Ai làm ân cho ngươi? Chẳng phải nói rõ rồi hay sao, ta cứu Tạng Cẩu, chứ ai mà thèm quan tâm cái đám người nam các ngươi sống hay chết? "

" Xí! Ta cảm ơn Tạng Cẩu, người bắc quốc đúng là mặt dày nhận vơ.

Hai bên lại bắt đầu cãi nhau, phải một lúc chiến hoả mới lắng xuống được.

Tối đến...

Phiêu Hương kéo Tạng Cẩu lên nóc lều ngồi hóng mát, ngắm sao trời. Loại lều dã chiến này khá yếu, nhưng chịu sức nặng của hai đứa trẻ vẫn rất dễ dàng.

Hai đứa nằm sát cạnh nhau, khuỷu tay đụng vào khuỷu của đối phương. Phiêu Hương nhìn lên con trăng treo cao trên đầu, thở dài:

" Tạng Cẩu này, hôm nay ta rút lại lời nói của mình. Thế sự quả nhiên chẳng đơn giản như ta vẫn hằng nghĩ. Người phương bắc chưa hẳn đã toàn bộ là kẻ xấu, người Đại Ngu chúng ta cũng chưa hẳn đều là người tốt. Vị đại ca kết nghĩa này của đằng ấy dù là người bắc, song quả thực là kẻ trọng tình nặng nghĩa, rất đáng kết giao. "

" Đương nhiên rồi... "

Tạng Cẩu gật đầu. Hành động hôm nay của Liễu Thăng đúng là nằm ngoài sự tưởng tượng của nó. Để bao che cho nó, ắt hẳn người nghĩa huynh này đã phải dùng thứ gì đó để cam kết với Phụ, Thạnh.

" Ngươi không hiểu đâu. Hôm nay hắn vì cứu hai ta, viết một tờ Quân Lệnh Trạng để bảo chứng. Một khi chúng ta đào ngũ, cả nhà hắn sẽ bị đem ra lăng trì hết để cảnh cáo. Chỉ vì một lần tuỳ hứng của đứa em mới nhận mà sẵn sàng đem tính mạng cả nhà ra đánh cược, tên này so với hai ta lại càng điên rồ. "

Tạng Cẩu nghe xong, chỉ biết im lặng.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà thành kiến đối với người phương bắc của Phiêu Hương biến mất. Tạng Cẩu đã nghĩ qua đủ mọi nguyên nhân, nhưng không ngờ lại là điều nó vừa nghe.

Liễu Tử Tiêm dám liều như thế, chứng tỏ là rất tín nhiệm nó. Nếu như nó phản bội lòng tin này... e rằng đến loài chó cũng khinh thường nó.

Hít vào một ngụm không khí lành lạnh của ban đêm, Tạng Cẩu khẽ nói:

" Phiêu Hương, tớ có một yêu cầu ích kỷ, làm ơn hãy đồng ý. "

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trầm trọng của nó, Phiêu Hương chẳng cần đoán cũng biết ngay Tạng Cẩu đang muốn nói cái gì.

" Đằng ấy muốn ta không rời khỏi Minh doanh, cũng không liên lạc với quân Ngu chứ gì? Yên tâm đi. Chớ nói đằng ấy cứu ta hai lần, chỉ riêng tờ Quân Lệnh Trạng kia của Liễu Thăng thôi đã là lá bùa cầm chân ta rồi. Hay đằng ấy nghĩ ta là hạng tiểu nhân ích kỷ, vô liêm sỉ đến mức đầy mấy chục mạng người nhà của ân nhân mình vào con đường chết? "

" Không!! Không!! Phiêu Hương tốt lắm, lúc ấy còn tặng thuốc cho tớ. Chẳng qua, hơi cố chấp... "

" Cố chấp thì sao? Mẫu... mẹ bảo con gái cố chấp mới chung tình. "

Phiêu Hương bĩu môi, nói.

Đúng lúc này, một âm thanh già nua truyền tới trong gió đêm.

" Hay, đúng lắm, con gái cố chấp mới trung tình. "

Hai đứa còn chưa kịp định thần lại thì một bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt chúng. Vẫn là tấm áo tơi cũ kỹ, vẫn chiếc nón tre rách góc và đôi guốc gỗ đã sờn dây treo ở dải dây quần.

Dáng người còng còng của Quận Gió hiện lên trước mặt hai đứa lần thứ hai.

Hai tay ông vẫn chắp sau lưng, nhưng lần này đôi mắt nhìn hai đứa đã hấp háy ý cười.

Phiêu Hương đón nhận ánh nhìn đầy ẩn ý ấy, nghĩ một lúc mà chợt giật mình:

" Lẽ nào... tiền bối đã liệu trước được việc hôm nay nên mới cố tình ra tay, khiến con bị bắt? "

" Không sai... không sai... không hổ là cháu gái của lão hồ li, thông minh lanh trí quá. Phiêu Hương phải không? Sau này nhớ kỹ người ở đâu cũng phân làm năm bảy loại. Chớ vơ đũa cả nắm, trông mặt mà bắt hình dong. Đừng để sau này bị đồng bào mình hại chết, mới nhớ lại  ngày hôm nay đấy. "

" Cảm ân chỉ điểm của tiền bối, Phiêu Hương biết sai rồi. "

Quận Gió gật gù, lại nói:

" Thế sự vốn là như vậy, kẻ hiểm nham thường treo lá cờ chính nghĩa, đảng gian tà hay đột lốt hiền lương. Ngoài miệng hô hào vì dân vì nước, thực sự bỏ qua được bốn chữ " lợi ích cá nhân " liệu có mấy ai?

Không phải cứ cùng dân tộc với ta thì là người ấy tốt, bằng không trên đời đã chẳng có Việt gian. Cũng chẳng phải cứ là người Hán thì là heo là chó. Trong cái thời loạn này muốn tìm một người trọng tình trọng nghĩa... khó lắm, khó lắm. "

" Phải chăng... tiền bối đã theo bọn cháu từ hôm qua tới giờ? "

Tạng Cẩu học Phiêu Hương, gọi Quận Gió một tiếng tiền bối. Nó biết ông này có võ công thuộc hàng xuất quỷ nhập thần, nếu theo học được một phần bản lĩnh thì cơ hội báo thù lại cao thêm một chút. Nhân vật như vậy lại hai lần xuất hiện trước mặt bọn nó, vậy thì ắt không thể là sự trùng hợp  ngẫu nhiên.

Quận Gió đáp:

" Đâu chỉ là hôm qua?? Tạng Cẩu, từ khi con gia nhập vào doanh trại quân Minh ta đã âm thầm bám theo quan sát con. Lúc đầu ta lấy làm kì quặc, một đứa bé con mà đã học đòi thông địch bán nước ư?? Thế rồi ta dùng nội lực hướng con chạy tới chỗ Liễu Thăng, ai ngờ đoàng một cái, đạn lạc chết luôn tay tướng quân xui xẻo kia.

Thế mà con chẳng những không lợi dụng chiến công đòi ban thường, mà lại không nề hà cầu tình cho dân Việt. Đã vậy liều mình đứng chắn cho Liễu Thăng. Có thể thấy con là người trọng tình nghĩa, đối nhân xử thế bằng trái tim chứ không phán xét người ta một cách nông cạn. Tạng Cẩu, con có đồng ý bái ta làm thầy chăng? "

Quận Gió hỏi câu cuối cùng, giọng ông đã biến đổi, nghe hệt như giọng Lý Bân hồi sáng. Đúng lúc này thì từ một trướng bồng phía xa vọng lại tiếng hét:

" Lý tướng quân?? Biến thái!!!! "

Tiếng la rất cao và sắc, đúng là giọng nữ nhân. Nghe ngữ khí thì nàng ấy hoảng hốt lắm, dường như mới vừa thấy chuyện gì phi thường kinh khủng thì phải.

Quận Gió cười mỉm, nói:

" Xem ra huyệt đạo của họ Lý đã được giải, chắc đang lùng sục tìm tên trộm già này đòi lại bộ quần áo đây... "

Hai đứa nhóc nghe ông nói, lại liên tưởng đến tất thảy những chuyện xảy ra từ sáng mới hiểu là Quận Gió thử thách chúng một lần cuối cùng rồi hiện thân.

Chúng vừa thấy buồn cười, lại vừa bội phục tài của Quận Gió. Thâm nhập doanh trại quân địch dễ như vào trốn không người không nói, bắt cóc một tham tướng, ung dung giả làm người ta tham dự họp mặt nữa thì quá là tài tình. Phiêu Hương từ từ nhớ lại những gì Liễu Thăng đã nói trong soái trướng.

[ Khi ấy Tử Tiêm tiểu tướng quân từng chất vấn Lý Bân vì sao lại dùng nội lực ép Tạng Cẩu. Mình còn tưởng cậu ta nói nhăng nói cuội, ngờ đâu lại là sự thực. Điểm ấy chứng tỏ khả năng khống chế nội lực của Quận Gió tiền bối đã cao thâm tới mức không tưởng.

Y vận công, Tạng Cẩu thì áp lực như núi đè, Liễu Thăng thì cảm nhận được một chút phong thanh trong khi mình ở ngay cạnh lẫn cao thủ như Mộc Thạnh cũng chẳng phát giác được mảy may. Không tận mắt thấy, quả thực không thể tin nổi. ]

" Mau đồng ý... "

Trông thấy Tạng Cẩu một mực dùng ánh mắt cổ quái, phi thường mất tự nhiên nhìn Quận Gió, Phiêu Hương vội thúc thúc mấy cái vào khuỷu tay cậu, nhắc khẽ.

[ Nhân vật thần bí nhất trong bảy đại tông sư muốn nhận đồ đệ, vậy mà tên nhóc nhà ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn người ta. Có biết bao nhiêu người sẵn sàng tranh nhau người sống ta chết để có được vị trí của ngươi hay không?? ]

Phiêu Hương thầm nghĩ.

Mà Quận Gió cũng nhận ra ánh nhìn đầy " ý vị " của Tạng Cẩu. Lão nghĩ một thoáng, lập tức hiểu ra vấn đề, gương mặt già nua cũng phải thoáng đỏ bừng lên như say rượu.

[ Không cần biết là ai, bị một ông già bám theo theo dõi lâu như vậy, khẳng định sẽ nghĩ lão nhân này có sở thích kì quái nào đó... Lần này đúng là tò mò hại cái thân.

Không được, phải dạy dỗ lại ngay! Bằng không về sau tên đệ tử này hành tẩu giang hồ, oang oang kể lể sư phụ nó thích bé trai thì cái mặt già này phải giấu vào đâu cho bớt nhục đây? ]

Có câu: " ngoài cuộc thanh tỉnh trong cuộc u mê ". Phiêu Hương là người chẳng liên quan, lại thông minh lanh trí nên chẳng mất bao lâu đã đoán biết được ý nghĩ của Tạng Cẩu. Cô bé ho khan mấy tiếng, nói:

" Cổ nhân đã dạy âm dương hoà hợp mới hợp với thiên đạo tuần hoàn, tự nhiên chi lễ. Quận Gió tiền bối xin hãy kiềm chế lại, dương và dương không thể kết hợp, cưỡng ép sẽ chỉ thêm hoạ vào thân, hà tất vì sự khoái lạc trong phút chốc mà hại mình hại người. Lại nói Tạng Cẩu còn nhỏ tuổi, hay là chờ vài năm nữa hẵng... khục... khặc... lưỡng kiếm tương tranh... "

Phiêu Hương đoán chừng Quận Gió là mắc chứng Long Dương như Vệ Linh Công, mới ra chiều khuyên can.

Quận Gió nổi giận.

" Bớt phí lời đi, ta muốn cưỡng ép... khục... chuyện đó thì đã làm từ lâu rồi, cần gì quan sát lâu như vậy, rồi còn bày đủ trò thử thách chứ? Lại nói nếu lão trộm này thực sự cường ngạnh, dựa vào võ công mèo ba cẳng của nó thì phản kháng được ư? "

Hai đứa nghe xong, thấy cũng có lí, lúc này mới tạm thời kéo tấm biển " yêu đàn ông " xuống khỏi đầu Quận Gió.

Đường đường là một tông sư võ học thét ra lửa, mỗi khi xuất hiện hành sự là giang hồ lại bị oanh động một phen. Nào ngờ, khi tuổi già xế bóng muốn thu một tên đồ đệ, lại bị nghi ngờ là có bệnh thích bé trai.

" Nhìn cái gì??? Ta đã nói ta không có thích đàn ông, cũng không yêu bé trai rồi! Có tin ta... không chấp đám hậu sinh các ngươi! "

Quận Gió không biết nếu còn ở lại thì liệu có bị ánh mắt cổ quái của hai đứa bé làm cho mất nốt nửa cái mạng già hay không. Mắt lão trợn lớn, thổi râu phì phì tung mình nhảy vào màn đêm, trong nháy mắt đã mất hút.

Hai đứa tiểu yêu lúc này mới nhìn nhau, ý cười gian xảo ánh lên trong hai cặp mắt tròn vo.

Cảm giác trả được thù thật đúng là rất ngọt ngào... Mà xả được uất ức ấy lên đầu một tông sư võ học hàng đầu cái đất Đại Việt này thì lại càng khiến người ta khoái trá vạn phần.

Chúng cùng cười phá lên, cảm thấy quãng thời gian ngắn ngủi vừa trải qua cùng nhau cũng không tệ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro