Hồi tám (2): Cổ quan tiễn lạc phủ can đoạn / Khoái Châu hương vờn chó chạy quanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đùng!

Dậm chân, Hồ Đỗ lao vọt đi như một viên đạn đại bác. Từng thớ cơ của hắn uyển chuyển, dẻo dai phối hợp với nhau vận động, nhịp nhàng chẳng khác nào loài báo săn.

Mộc Thạnh thấy tốc độ đối thủ đột nhiên nhanh phải gấp đôi lần đánh nhau trước, thì giật mình lắm. Thời gian mới bao lâu, lão không ngờ Đỗ lại mạnh lên nhiều đến như thế chỉ trong chưa đầy một tháng ngắn ngủi. Thạnh hãy còn chưa kịp định thần thì việt của Đỗ đã bắt đầu rơi xuống, kình phong phạt thẳng vào vai vào mặt.

Nhưng Mộc Thạnh chinh chiến lâu năm, tất nhiên cũng là địch thủ hạng xương xẩu khó gặm. Lão đã sớm dùng đôi tai mình nghe tiếng gió, dựa vào đó mà bước liền ba bước sang phải.

Uỳnh!

Lưỡi việt của Hồ Đỗ không tìm được mục tiêu, chém mạnh xuống đất. Ầm một tiếng rõ to, nền rừng hiện lên một cái rãnh toang hoác, sâu chừng hai ngón tay. Mộc Thạnh tiện đà vung siêu phản kích, nhưng Đỗ đã kịp đưa rìu chiến lên chặn nhát chém của lão.

Cán siêu đụng phải cán việt, lực phản chấn kinh hồn truyền lại khiến hai tay Mộc Thạnh như rụng rời, hổ khẩu nứt toạc ra, đầm đìa máu.

" Ha ha! Mộc Thạnh, lần này lão chết là cái chắc! "

Hồ Đỗ hưng phấn cười gằn, tiếp tục vung việt chém tới tấp. Cứ sau mỗi nhát chém, đòn thế của y lại nặng nề hơn, vồ vập hơn một bậc.

Chém lên, bổ xuống, thúc sườn, đập ngang... cú nào cú nấy mạnh chẳng khác nào sét đánh, trời sập. Phải chống đỡ khiến đôi chân Mộc Thạnh run lên liên tục, hầu như sắp chống đỡ không nổi. Tốc độ, sức mạnh, phản xạ, chiêu thức... Hồ Đỗ đã mạnh hơn lần tay đôi trước trên tất thảy mọi phương diện.

Áp lực đè nặng trên vai Mộc Thạnh. Lão biết mình khó lòng dùng chiến thuật cũ mà vắt kiệt thể lực Hồ Đỗ, cứ phải đỡ những cú đánh mạnh như trời phạt thế này thì chỉ mấy hiệp nữa là lão kiệt sức.

Mặt trời lui dần về phía cuối rặng cây, chiến trường của Hồ Đỗ và Mộc Thạnh nhuốm đầy một màu đỏ ối của nắng chiều gần tắt. Máu đỏ. Thứ mà chỉ mấy khắc trước còn vấy đầy đất thành tia thành vũng, nay đã biến mất trong mảnh hào quang cuối cùng của vầng dương.

Chỉ có tiếng binh khí va chạm kịch liệt, giọng thở hào hển và tiếng chân giộng đất nhịp nhàng. Hai chiến tướng quần thảo nhau, ăn miếng trả miếng dữ dội.

Hồ Đỗ lực lớn không tưởng, Mộc Thạnh lại đa biến linh hoạt. Cứ mỗi khi Đỗ tung ra một chém mạnh khôn cùng, tưởng như không thể đỡ nổi thì Thạnh lại khéo léo dùng xảo kình dẫn lưỡi việt chém xuống đất.

Thật đúng là mãnh hổ gặp thuồng luồng, kì phùng địch thủ.

Quan chiến, nghe tiếng binh khí va nhau mà có cảm tưởng như chứng kiến cảnh cọp gầm toạc núi, lốt ( tên huý của thuồng luồng ) giãy đứt sông. Nhưng rõ ràng, đánh lâu, thì sức hổ nhỉnh hơn hẳn.

Hồ Đỗ càng đánh càng hăng, song việt khảm tới đối thủ điên cuồng và dồn dập khác chi bão tố. Mộc Thạnh lại nhắm chuẩn điểm yếu của hai thanh việt, nhẹ nhàng lách siêu vào gẩy một cái. Tức thì song việt của Đỗ tự đụng vào nhau, uy lực tan tác quá nửa. Song lão đánh lâu, cũng phải thấm mệt.

Mộc Thạnh bị dồn ép liên tục, nhưng vẫn bình tĩnh tiếp được từng trảm từng trảm của Đỗ, không núng chút nào. Phải tới chiêu thứ một trăm thì lão mới bước hớ nửa bước, bàn chân đặt quá ba phân về phía Hồ Đỗ.

Chớp ngay cơ hội chẳng thể tốt hơn, Hồ Đỗ sấn ngay lại, vận kình xuống chân mà đạp.

Cốp!

Bàn chân bước hớ của Mộc Thạnh bị trúng chiêu liền, tiếng xương gãy vang lên ken két nghe mà rợn cả người. Chẳng dừng ở đấy, Hồ Xạ liên tiếp nghiến chân mình xuống, di qua di lại.

" Ahhh!!! "

Rốt cuộc, nhịn không nổi, Mộc Thạnh hét lên thất thanh vì đau. Chút chân khí đang tán loạn nơi ngực lão bèn theo đó thoát hết ra ngoài.

Hồ Đỗ khẽ nghiến răng, xiết bàn tay, sau đó trở ngược cán việt mà giáng mạnh xuống. Hai đốc rìu bằng sắt đặc đánh trúng liền hai huyệt Kiên Tỉnh ở vai Mộc Thạnh. Đôi tay lão uể oải đi tức thì, rồi buông thõng hẳn. Ngay tức thì, Đỗ tung liền hai cước trúng ngay huyệt Túc Tam Lí ở đôi chân Thạnh.

Hùng kình hàm hậu ập tới khác nào sóng gầm núi sạt. Hai chân họ Mộc trúng đòn liền tê bại đi, y quỳ khuỵu xuống, bất lực.

Bốp!

Ngực lão lại ăn một đạp của Đỗ, còn mặt thì bị tống thẳng một quyền vào. Mũi mồm chảy máu ròng ròng, Thạnh bắn ngược ra sau. Lưng lão nện mạnh xuống khoảnh rừng cách chỗ Đỗ đứng chừng hai thước ta.

Chế địch xong, Hồ Đỗ mới dám buông một hơi thở mạnh. Mộc Thạnh quả nhiên là khó đối phó vô cùng, siêu pháp từng chiêu từng thức đều có hoả hầu thâm hậu vô cùng. Bộ siêu pháp nhìn tưởng như đơn giản, nhưng mọi biến hoá của đường siêu như bị lão nắm hết trong tay, có thể tuỳ tâm mà dùng. Ẩn ước đã hàm chứa đạo lí " mài đá ra ngọc, bện rơm thành vàng ".

Thần công của Đỗ dù có tinh tiến, song hắn vẫn phải tốn sức chín trâu hai hổ mới đánh gục được Thạnh. Nếu không nhờ có Lý Thân thần công quái dị vạn phần, e rằng người đang nằm gục phía xa sẽ là Hồ Đỗ.

Rửa được thù chiến bại hôm nào, Hồ Đỗ ngẩng mặt lên nhìn vào bầu trời đang dần tối. Treo cao, xa thật xa, hai ngôi sao thoáng loé lên yếu ớt rồi biến mất ngay. Bị màn đêm nuốt chửng.

" Ha... ha... ha ha... ha ha ha! "

Hồ Đỗ cười, cười thật sảng khoái. Dù là khi quân Hồ thắng, hay lúc Đại Ngu thua, hắn vẫn cứ là bại tướng dưới tay Mộc Thạnh.

Nhưng sau hôm nay thì không. Vật đổi sao dời, Mộc Thạnh đã thảm bại trong tay Hồ Đỗ.

Hắn nâng thanh việt lên, gác nó lên gõ gõ bờ vai, cười ngoác tận mang tai. Cái mặt khả ố cười đắc ý trông đến là ghét, trong đôi nhãn châu híp tịt sau mí mắt kia còn có gì khác đâu ngoài men say chiến đấu?

Hồ Đỗ chống nạng đi tới, đầu cúi sát mặt Mộc Thạnh. Mùi máu tanh tanh phả vào mặt, nhưng y nào có thèm để tâm, chỉ lên tiếng với giọng thách thức:

" Phục chưa? "

Mộc Thạnh nhìn bầu trời đêm.

Vầng dương hấp hối đang trút hơi thở cuối cùng nơi cuối những rặng cây. Tinh tú ló dần khỏi chỗ nấp, dăm vệt sao chổi mọc sớm xẹt qua xẹt lại, như muốn hoạ vận mệnh ai lên nền trời.

" Ha... ha... ha ha... ha! "

Thạnh bắt đầu cười, cũng nấc lên từng âm một, điên dại chẳng kém gì Đỗ hồi nãy. Tiếng cười khô khốc bật lên cao, phả mùi máu vào trong không khí.

Hồ Đỗ trông cảnh này, không khỏi lấy làm khó hiểu. Y không muốn thua, y biết Mộc Thạnh cũng vậy. Tràng cười sằng sặc mờ ám của lão khiến y bất an quá. Hồ Đỗ gằn giọng, lưỡi sắc của thanh việt trên tay kề sát cổ Mộc Thạnh:

" Nói! Mày cười cái gì!? "

" Ồ không, không có gì. Hồ Đỗ ạ, nhà ngươi đánh tay đôi thắng lão già này rồi đấy! Tự hào không?? Thế nhưng ở chính cửa quan Hàm Tử, nơi mà các người vẫn lấy làm tự hào, Đại Ngu đã thua cho thiên triều ta. "

Mộc Thạnh ngả đầu xuống, mắt khẽ nhắm lại, mặc kệ lưỡi rìu sắc lẻm kề ngay cần cổ. Giống như sự sống chết của bản thân lão đã chẳng còn quan trọng nữa.

Hồ Đỗ đang muốn phản bác, thì lại thấy có ánh vàng từ xa xa hắt lên bãi cỏ dưới chân, bò lôm côm trên mặt đất đến tận chỗ hắn đang đứng. Ánh lửa bị bóng cây cối trên gò kéo dài ra lêu nghêu, chẳng khác nào những ngón tay xương xẩu muốn tóm lấy đế giày Hồ Đỗ.

Lòng y thấy nao nao. Dự cảm bất an khi trước chợt cháy phừng lên từ bên dưới lớp tro chiến hoả để lại, đượm hơn bao giờ hết. Hồ Đỗ quay đầu nhìn, thì thấy ở hướng tây xa xa có từng lớp từng lớp tro đỏ bị lửa vàng phủi tung vào đêm đen dày đặc.

Có mai phục!

" Phục kích hai cánh kì binh, cố tình để doanh trại trống không, lưu lại manh mối trong soái trướng... thì ra tất cả đều là dự mưu của các ngươi? "

Hồ Đỗ rống lên, hai tay xách cổ Mộc Thạnh. Chiến tướng nhà Minh từng lừng lẫy vô song bị hắn nắm lên như một đứa trẻ, toàn thân mềm như tấm giẻ rách không còn chút lực phản kháng. Đỗ nghiến răng nghiến lợi, cứ nhắm bụng Mộc Thạnh mà thoi tới tấp.

" Khà khà... nhãi... ranh. Mày... không xứng làm tướng. "

Câu nói của Thạnh bị những búng máu làm đứt đoạn, nghe lùng bùng chẳng rõ ràng lắm. Song cái vẻ đắc thắng của lão thì hiện rõ mồn một trên mặt.

Một cái bẫy ngọt ngào, sự điên rồ đúng lúc có khi còn nguy hiểm hơn cả rổ mưu mô quỷ quyệt.

Hồ Đỗ bất giác nhớ lời Nguyên Trừng dặn, ba câu ấy lần lượt là " lạch nhỏ chớ tiến / doanh trống chớ vào / lâm nguy chớ loạn ". Thế mà y và Hồ Xạ chỉ nghe theo được câu đầu tiên.

Mộc Thạnh nói đúng.

Hồ Đỗ thắng một cuộc đấu tay đôi, nhưng thua cả cuộc chiến.

Càng nghĩ, càng tức, Hồ Đỗ xoay nghiêng lười rìu, giật mạnh một phát.

Phựt!

Máu phun như suối, kèm theo một tiếng hét vang. Nay nằm lăn lóc dưới đất là cánh tay cầm siêu của Mộc Thạnh. Lưỡi việt của Hồ Đỗ hãy còn vấy máu.

Y lại tiện tay nhặt luôn thanh siêu của Thạnh lên, vận lực nhấn tay một cái. Cách! Siêu sắt gãy luôn làm hai.

" Chém đầu nhà ngươi giương lên cho quân Minh, ta không tin giặc còn sĩ khí. "

Hồ Đỗ nghiến răng kèn kẹt, lưỡi việt đưa ra sau lưng lấy đà định phạt một nhát bay đầu Thạnh.

Cái đầu trọc lốc của Khiếu Hoá Tăng nổi lên hàng đống gân xanh.

Lão tốn cả buổi sáng nói đến cổ khô họng rã, cạn sạch cả nước miếng cũng không thuyết phục nổi Phiêu Hương. Lão lại phải dụ dỗ đủ điều mà con nhóc đáng ghét kia vẫn cứ không cho lão mượn bảo đao dù chỉ một chút. Lần đầu tiên Khiếu Hoá thấy nói là một sự việc thật là mệt mỏi, trong khi lão vẫn tụng kinh niệm Phật hàng mấy canh giờ một ngày.

Không cho mượn đao quan sát đã đành, bây giờ Khiếu Hoá Tăng chỉ ước giá mà Phiêu Hương để đao Lĩnh Nam nằm yên trong vỏ cho lão đỡ thèm. Song, con bé lại cứ rút đao ra để tơ hớ ngay bên cạnh chỗ nó ngồi, rồi quay ra chơi chuyền với Tạng Cẩu.

Lão sư ăn mày trông bảo đao bị vứt chỏng chơ mà lòng ngứa ngáy như bị kiến bò. Song... Khiếu Hoá Tăng có quy tắc của lão, ấy là đối phương phải tự nguyện cho mượn lão mới lấy. Bằng không, với võ công của mình, lão muốn cướp đoạt thì giang hồ này chả mấy ai cản nổi.

Phiêu Hương không đồng ý cho mượn, khiến Khiếu Hoá Tăng chỉ biết dậm chân mà đi vòng vòng một chỗ, cắn răng cắn lợi. Lão gắng gượng khắc chế bản thân, không dám nhìn về phía đao Lĩnh Nam. Thế nhưng mà tên của ông tổ nghề đúc " Khổng Lồ " khiến Khiếu Hoá Tăng bứt rứt không yên, khác nào con kiến bò trên chảo nóng.

Đúng là chỉ có thần binh lợi khí mới có thể khiến lão sư ăn mày này thấy phiền não.

Hai đứa bé dùng một nắm hương cháy dở làm que chuyền, một quả cau lục được trong điện thờ làm quả chuyền. Vốn nghịch ngợm, nên Phiêu Hương chỏ ngón tay vào lư hương chành ành ở giữa sân, nói:

" Hễ ai mà mất lượt thì sẽ bị chét tro vào mặt nhé. "

[ Mình đánh không lại Hương, cũng không thông minh bằng. Nhưng trò này chắc chắn không thể thua được! ]

Tạng Cẩu nhớ về những buổi chăn trâu, đám trẻ cùng làng kéo nhau lên gò đánh nhau với đám mục đồng thôn kế bên. Khi ấy, bọn con gái cũng chạy theo cổ vũ, nên giao cả đàn trâu cho nó chăn. Tạng Cẩu còn nhớ những hôm nó ngồi thu lu cạnh gốc măng, bóng tre mát rợp đầu chơi chuyền một mình. Phải đến chặng ba chặng bốn gì đó mới rối tay. Cẩu lại nghĩ Phiêu Hương vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chắc phải học khảy đàn đánh cờ chứ không rành mấy môn dân dã bằng nó, thế là tự tin đáp ứng liền.

Phiêu Hương như chỉ chờ có thế, tiếng cười bật lên giòn tan như chuông ngân. Chính điệu cười híp mắt này của cô bé là thứ khiến Cẩu có dự cảm chẳng lành. Song nó không hối hận, đưa tay chộp lấy quả cau.

Rồi vòng đánh chuyền bắt đầu...

" Cái mốt, Cái mai, Con trai, cái hến, con nhện, vương tơ, quả mơ, quả mít, chuột chít, lên bàn đôi.

Đôi tôi, đôi chị, đôi cành thị, đôi cành na, đôi lên ba

Ba đi ra, ba đi vào, ba cành đào, một lên tư

Tư ông sư, tư bà vãi, hai lên năm.

Năm con tằm, năm lên sáu

Sáu của ấu, Bốn lên bảy

Bảy lá đa, ba lên tám... "

Quả cao lên lên xuống xuống thật đều, nhịp nhàng hoà theo tiếng ca của Tạng Cẩu. Phiêu Hương ngồi cạnh, vừa ngâm nga vừa vỗ tay đệm. Bài đồng dao đánh chuyền thời ấy sao mà phổ biến, trẻ con đứa nào đứa nấy đều thuộc nằm lòng.

" Tám quả trám, hai lên chín

Chín cái cột, một lên mười

Ngả năm mươi, mười quả đấm, chấm tay vỏ, bỏ tay chuyền... "

Tạng Cẩu cũng coi như khéo léo, xong đến chặng ba là nó bắt đầu rối tay. Hát đến câu đầu tiên của chặng thứ ba: " chống cột, một đôi... " thì nó loạn mất nửa nhịp, quả cau rơi đánh bịch xuống đất một cái. Theo luật chơi chuyền, thì lượt của nó chuyển qua cho Phiêu Hương.

Cô bé nhặt quả cau, rồi nói:

" Lượt của tớ nha, đằng ấy chuẩn bị nếm tro đi. "

" Chưa chắc. "

Tạng Cẩu trợn to mắt, quan sát quả cau và những que hương lần lượt lên xuống giữa mười ngón tay thon dài lá liễu. Tay làm, miệng nói, đôi mắt thỉnh thoảng còn ngước lên nhìn Tạng Cẩu như muốn trêu tức nó. Mặt trời ngả dần về trưa, ánh nắng rọi xuống sân, hắt lên, ửng hồng cánh hoa sen.

Chẳng mấy chốc, Tạng Cẩu đã bị Phiêu Hương bắt kịp.

" Chống cột, một đôi.

Chống khoai, hai đôi... "

Quả cau chạm đất.

Phiêu Hương lắc nhẹ hai bàn tay, nói:

" A... mỏi quá. Này Tạng Cẩu, thế là tớ thắng đằng ấy một đúng không? "

Đôi mắt cô bé tròn xoe lên, long lanh nhìn Tạng Cẩu không chớp lấy một cái như muốn nhắc nó đừng hòng trốn nợ.

Có chơi có chịu, Tạng Cẩu ngồi khoanh chân, hai tay để thẳng chống xuống đất, đầu nghển cao lên đón đợi số phận bị bôi mặt. Phiêu Hương chẳng muốn chờ lâu, cũng như một câu nói nổi tiếng của cố nghệ sĩ Hán Văn Tình trong bộ phim kinh điển " Đất Và Người ": " Không nên hoãn cái sự sung sướng ấy lại. ". Cô bé nhón ngay một nhúm tro lên xoa xoa cả năm đầu ngón tay vào nhau, mãi đến khi làn da trắng hồng đổi màu xám xịt mời ngừng lại. Ánh nắng nhảy múa trên đôi hàng ngọc trắng ngần, thẳng tắp. Phiêu Hương từ từ giơ tay lên, quệt một nhát vào má Tạng Cẩu làm mặt thằng nhóc lại lấm lấm lem lem như hồi nào trốn trong bụi tre.

" Auuuu... ăn gian! Thoả thuận đâu có nói thua bị véo má! "

Tạng Cẩu đập lên bàn tay Phiêu Hương một cái, sau đó bưng chặt đôi má mình mà lườm lại cô bé.

" Rồi rồi, tớ sai. Đằng ấy làm gắt lên làm gì? Sao, đã sợ chưa? "

Phiêu Hương cười tủm tỉm, hất hất đầu ra chiều thách thức, khiến vạn sợi tơ tằm óng ánh uyển chuyển bay trước mặt Tạng Cẩu.

" Sợ ư? Không bao giờ! "

Các cụ đã có câu là thua cay, đánh gỡ. Chẳng những đúng trong cờ bạc, mà trong những cuộc vui trẻ con điều ấy cũng không sai một tí nào. Tạng Cẩu thấy nó chỉ thua có một câu, bèn muốn cố sức gỡ lại một phen cho bõ.

Phiêu Hương chỉ cười, biết là mưu mình đã đắc.

Hai đứa tiếp tục chơi chuyền đến mười chặp liền, Tạng Cẩu không thắng nổi một ván nào. Lần nào cũng thế, Phiêu Hương đều " sơ sẩy " một que hương hoặc quên bẵng mất quả cau sau khi vượt nó một hoặc hai câu. Nhưng thắng một câu cũng vẫn là thắng. Và tất nhiên, mặt Tạng Cẩu cũng vì thua liên tiếp mười trận mà đen thui như cái đít nồi.

" Hương lừa tớ! Xem đây! "

Đến đây, Tạng Cẩu biết nó đã bị cô bé đằng trước gài. Đang lúc ức mình, nó bèn nhảy xổ tới, tóm vai quật Phiêu Hương xuống đất. Phía xa xa, Khiếu Hoá Tăng đang tìm kế gạ mượn đao cũng nhận ra động tĩnh phía chúng nó truyền lại. Lão bèn quay phắt đi, gương mặt núng nính đỏ lên:

[ Trẻ con thời nay lớn nhanh quá, chưa được mười tuổi đã định làm chuyện xấu hổ với nhau rồi. Không được, không được. Phật dạy phi lễ chớ có nhìn, người xuất gia không nên xem vào chuyện trần thế. Lại nói bọn nó không phải học trò của lão hoà thượng, lão ăn mày không quản được. ]

Khiếu Hoá Tăng lẩn ra trai phòng phía sau điện thờ, tập trung hết tâm lực nghĩ cách mượn đao.

Tạng Cẩu nhấn chặt đôi vai Phiêu Hương xuống đất, vòng qua ngồi lên người cô bé. Nói đoạn, nó cười khì khì:

" Lừa tớ hả, xem Cẩu trả đũa đây. "

Tạng Cẩu cúi xuống thấp, cọ đôi má lấm lem của mình vào mặt Phiêu Hương. Chỉ trong nháy mắt mặt hai đứa đều đã bê bết tàn hương xám xịt. Song chẳng đứa nào quan tâm. Hai đứa nhóc chưa biết tí gì về chuyện của người lớn, nên nội tâm chúng sáng như mặt gương, đều coi đây chỉ là trò đùa cho vui chứ không phải tư thế " nguy hiểm ".

Phiêu Hương giãy ra được, bèn phi tới chỗ lư hương vốc cả một nắm tàn hương lớn ném vào mặt Tạng Cẩu.

Bụp! Mồm thằng nhóc toàn tro là tro.

Tạng Cẩu đứng phun phì phì, tức giận hét lên đuổi theo. Hai đứa đều thi triển khinh công mà chạy, nhìn thoáng qua như một đôi tiên đồng ngọc nữ mặt mèo đuổi nhau giữa sân miếu. Mãi đến lúc cả hai mệt lử, mồ hôi đầm đìa mới chịu ngồi xuống, vai tựa vào nhau. Phiêu Hương lấy khăn tay ra, nói:

" Nào, ngồi yên, Hương lau mặt cho. "

" Không!! Thế nào cũng giấu tàn hương trong khăn để lừa Cẩu, đây không tin đâu. "

Tạng Cẩu vùng lên định chạy, nhưng mệt quá lại ngã đánh phịch một cái, nằm soài ra đất chẳng buồn động đật nữa. Phiêu Hương trông cái bộ dáng hết hồn hết vía của nó, không nhịn được bật cười. Đoạn, cô bé cũng nằm xuống cạnh Tạng Cẩu, giở tấm khăn trắng phau ra. Thơm. Mùi thơm của bồ kết hoà với chút hương hoa bay vào mũi Tạng Cẩu. Lúc này nó mới tin Phiêu Hương muốn lau mặt cho nó thật. Hai đứa lười biếng nằm một chốc nữa rồi mới mò dậy tìm nước đi rửa mặt. Không có giếng ở sân ngoài, nhưng bù lại ở góc trái chính điện có đặt một đôi chum kiệu lớn đong đầy nước, ngay cạnh cái lò hoá vàng to oạch.

Xong xuôi đâu đấy, lớp tro lem nhem luốc nhuốc đã trôi hết rồi, Phiêu Hương mới lấy khăn tay ra cẩn thận lau mặt Tạng Cẩu, tỉ mỉ không bỏ sót một chỗ nào dù là nhỏ nhất. Càng lau chùi cho nó, cô bé càng run người lên vì nghẹn cười.

Ngờ có chuyện gì, Tạng Cẩu giật luôn cái khăn, tá hoả vì mặt trong đã bị Phiêu Hương trét một nắm bùn lên từ lúc nào. Thằng bé thấy cặp má mình ươn ướt ẩm ẩm. Trước thì chỉ nghĩ là tại nó rửa chưa khô, nhưng nay thì đoán chừng là cả cái mặt nó đã bị cô bé kia bôi nguệch ngoạc lên toàn đất với bùn.

Hai đứa nhóc vì trò đùa dai này mà lại dùng khinh công đuổi nhau một chặp nữa đến tối mịt mới chịu thôi.

Lúc bấy giờ thì trời cũng nhá nhem rồi. Ở nơi chiến trường cách chốn này chỉ nửa ngày đường, Hồ Đỗ vừa mới hạ gục Mộc Thạnh trong một cuộc đấu tay đôi đẫm máu.

Kể lại nửa canh giờ trước...

Hồ Xạ và quân sĩ được lính của Đỗ báo tin, thì thấy nuốt nhằm cục than đỏ vào bụng vậy. Chẳng kịp chần chừ thêm, y vội vàng cho quân sĩ tập hợp, đoạn nhanh chóng lên đường tiếp viện Hồ Đỗ.

Đường rừng xa và gập ghềnh, nhiều chỗ có rễ cây mọc trồi lên cản lối. Quân của Xạ cứ theo dòng nước và vết chân mà đi, chẳng mấy chốc đã gặp nhóm tàn binh dưới trướng Tông Đỗ, Công Khôi mà Đỗ cứu trước đó.

Y hỏi han họ một phen, sau khi biết rõ hướng đi của nhánh quân Hồ Đỗ thì cho một bộ tốt dẫn bọn họ về chỗ neo thuyền, cấp thuyền con cho về. Y lại dặn các tàn binh mau bẩm tấu lên Hồ Hán Thương dẫn quân đánh chặn cửa rừng ở phía tây.

Trên đường hành quân, Hồ Xạ một mực thấy lòng nao nao bất an, nhưng không nói rõ ra được vì sao. Y nghĩ:

[ Chắc tại mình sợ thua, nên đa tưởng mà thôi. ]

Hắn tự trấn an mình, nhưng cũng không yên được. Nếu thua trận này thì hắn chết, Hồ Đỗ chết, Hồ Nguyên Trừng chết, Đại Ngu cũng sẽ chết.

[ Từ sau trận chiến ấy, mạng ta thì có xá gì nữa đâu? Lần này dẫu có chết cũng phải đánh cho quân Minh một trận thất điên bát đảo, bảo vệ quân doanh. ]

Đi thêm nửa dặm, Hồ Xạ gặp quân của Đỗ đang nghỉ ngơi bên cạnh một gò đất, phía sau là rừng cây rậm rạp và cỏ cao lêu nghêu. Thấy đang lúc nước sôi lửa bỏng mà cả quân lẫn tướng lại ngừng chân xem cảnh, Xạ ức lắm, chỉ muốn qua mắng tên Hồ Đồ một trận té tát.

" Bẩm ông, Hồ Đỗ tướng quân lên gò thám thính, nhưng mãi chưa thấy về. Anh em con chưa được lệnh quân, đâu dám đi linh tinh. "

Xạ nói:

" Thế thì đi theo ta, một người ở lại đây chờ Hồ Đỗ là được. Tên này thính lắm. Ở đâu có đánh nhau là hắn mò tới được ngay ấy mà. "

Danh hiếu chiến của Hồ Đỗ đã vang khắp ba quân, ai mà không biết? Quân sĩ cho là phải, bèn lục tục hội với binh của Hồ Xạ.

Quân Đại Ngu dưới trướng xạ tăng lên con số ba vạn. Y cho quân men theo dòng sông, lên mạn tây rồi vòng xuống hướng nam.

Theo những gì được vẽ trên địa đồ, thì quân Minh dự tính bỏ doanh, vòng một đường theo cung tây - nam rồi ập vào doanh trại nhà Hồ.

Hồ Xạ định dẫn quân bám theo tuyến đường của giặc, dẫn quân đánh thọc từ phía sau vào, lại phối hợp với viện binh của Hán Thương tạo thành thế gọng kìm, tương kế tựu kế phá giặc.

Men theo dòng sông thêm chừng một khắc, cả đoàn người phát hiện ánh lửa leo lét phía trước. Cách đó chừng mấy chục thước ta, trên một cái gò cao có độc hai cây si lớn mọc cạnh nhau.

Dưới gốc cây, có một toán vài tên lính Minh đang nghỉ chân bên đống lửa, giở lương khô ra ăn cho lại sức. Hồ Xạ cho sĩ tốt tản các hướng, lúc nào thấy lửa nổi lên là sẽ tổng tấn công từ nhiều phía. Y lại dặn họ để sẵn cung và nỏ chờ lệnh, lại dẫn một đám quân nhẹ nhàng tiến lên lưng chừng gò.

Nói đoạn, hắn rút ngay mấy mũi tên mà ném. Sĩ tốt phía sau lập tức phối hợp buông cung bật nỏ.

Tiễn nhọn bắn bất ngờ làm cả đám địch quân chết hầu hết. Chỉ có tên chỉ huy nhanh tay chộp vai đồng đội đưa ra trước mặt là thoát nạn. Y vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa trốn vừa la oang oang:

" Có địch tập! "

Hồ Xạ hất tay, một mũi tên khác lao vút ra, găm ngay vào gáy kẻ chạy trốn. Nhưng âm thanh cảnh báo đã thoát ra khỏi cuống họng hắn mất rồi, không sao ngăn được.

" Tiến công! "

Sợ lỡ mất thời cơ, Hồ Xạ đành phải đứng bật dậy, phát lệnh tổng tấn công. Hắn nghĩ một khi quân mình giao chiến với kẻ địch, cứu viện của triều đình thấy động phía trước, chắc chắn sẽ biết đường kéo nhau đến hỗ trợ.

Hồ Xạ và cánh quân của hắn kéo nhau lên gò, vừa tiến lên vừa phải giơ khiên che đầu kín mít. Quả nhiên, trên đỉnh gò cao đồi thấp bắt đầu loáng thoáng bóng quân địch. Tên bay, đạn nổ bắt đầu dội xuống quân Đại Ngu.

Cũng như lúc quân đội ập vào doanh trại, y cho quân dàn hàng ngang, che mộc đi trước. Theo sau mới là các binh chủng khác. Cả đoàn người cố sức chạy nhanh, quân lính phía sau cố gắng bắn trả địch quân.

May thay, các gò đất chung quanh không quá cao, nên chẳng mấy chốc mà binh lính Đại Ngu đã giết lên tận đỉnh. Quân Minh cuống cuồng chạy rụt vào doanh, nấp sau rào gỗ lều bạt chuẩn bị phản kích.

Nơi quân Minh đang đóng doanh nằm lọt thỏm giữa một hàng gò cao, đồi thấp. Nhấp nhô hàng đống lều bạt giữa một vùng đất tương đối rộng.

Trên các đỉnh đồi chung quanh, phàm là cây thân gỗ thì đều đã bị Trương Phụ cho quân đẵn xuống gần hết, nay đang được xếp cùng rơm cỏ chung quanh doanh trại thành một lớp rào tạm thời.

[ Đóng đô ở nơi dễ tập kích như thế này, có lẽ do Trương Phụ chủ quan nghĩ quân ta sẽ không phát hiện gian kế của chúng hay sao? ]

Hồ Xạ thoáng chút do dự. Y không lí giải được vì sao họ Trương lại đãng trí đến nỗi đặt quân mình vào thế nguy hiểm. Song... giờ lấy đâu ra thời gian mà suy đi tính lại. Nếu còn không quyết định thì quân Minh trong trại sẽ giới nghiêm cẩn trọng, khi ấy e sẽ phải khổ chiến một phen.

" Tiến công! "

Hồ Xạ hét lớn. Vì hành quân gấp gáp không thể mang theo pháo Thần Cơ, nếu không đứng trên đỉnh đồi đỉnh gò mà dội pháo xuống đầu địch thì uy lạc có khác gì trời sập?

Không có pháo, Hồ Xạ đành cho quân đánh giáp chiến. Hơn hai vạn binh mã Đại Ngu kết thành phương trận, dựng mộc che cho nhau rồi cứ thế lao từ trên các đồi xung quanh xuống. Số còn lại người thì kéo cung, kẻ thì giương nỏ bắn yểm hộ đại quân.

Trần Đĩnh xung phong dẫn quân tiến đánh trại giặc, Hồ Xạ nghĩ mình còn phải chỉ huy cung tiễn thủ, bèn gật đầu đồng ý. Được lệnh, Trần Đĩnh bèn tuốt kiếm hét vang, hộc tốc chạy theo đại quân.

Chạy non nửa đường, vậy mà tiếng gầm của hoả pháo chỉ vang lên lưa thưa. Hồ Xạ lập tức thấy ngờ ngợ, đồ rằng có gì đó bất thường ở đây:

[ Không lí nào, quân ta nói họ bị quân Minh tập kích bằng hoả pháo, chứng tỏ kẻ địch có dẫn theo một số mới đúng. Hay chúng bỏ lại chỗ bờ sông? ]

Dù vấp quân Minh phản kháng lại rất dữ dội, song binh mã Đại Ngu dưới sự thống lĩnh của Trần Đĩnh lại chẳng hề nao núng. Như một cơn bão cuồng bạo, quân Đại Ngu khua kiếm múa gươm tràn xuống từ các đỉnh gò. Tiếng hò của sĩ tốt vang lên, cao, cao mãi. Ồn ã, hào hùng giữa một không gian tràn ngập tiếng nổ, tiếng kiếm đao va chạm, tiếng gươm giáo giao tranh.

Tên bay vun vút từ bốn phía. Cung binh do Hồ Xạ lãnh đạo bỏ vị trí địa lợi trên các đỉnh gò, đỉnh đồi. Mấy vạn quân trượt xuống lưng chừng gò, có thể bắn yểm hộ cho bộ binh mới hiệu quả.

Trần Đĩnh hung hãn dẫn đầu ba quân, giọng hò của y cũng là to là rõ nhất. Chân đạp tung rơm gỗ, tay cầm kiếm càng múa càng nhanh. Cổ tay Trần Đĩnh xoay tròn, vũ động sao mà đẹp, vừa dẻo dai vừa dứt khoát. Thanh trường kiếm của y vẩy ra loang loáng bóng trăng. Địch quân chống lại bị chém như chặt mía.

Quân Minh núng thế, thương gãy hết tên gần cạn, bèn hò nhau cầm nào là vò rượu, nào là chum dầu ra đập. Nói đoạn, doanh trại quân Minh chìm trong biển lửa.

Hồ Xạ nhìn doanh trại quân Minh ngập lửa, chắc mẩm địch quân đã bị đánh bại. Y để cung tiễn thủ ở lại giữ chỗ cao, sao đó trượt xuống chỗ Trần Đĩnh.

Y giáp Đĩnh nhuộm máu, chiến bào tung bay trong tàn lửa. Thanh kiếm trong tay y hẵng còn nóng bừng, vì máu, vì lửa, và vì nhiệt huyết nơi chiến trường. Trần Đĩnh ngẩng đầu lên, nhìn con trăng treo cao cao trên đầu. Bất giác, lòng y thổn thức.

" Lẽ nào Huyết Kiếm Thiên Công này không còn về được Hàng Khoai nữa ư? "

Trần Đĩnh tự lẩm bẩm một mình, giữa lửa cháy và thi thể bỗng dưng y thấy hoang mang quá. Một dự cảm tương lai hiện lên trước mắt y. Trước khi chết, con người ta hay nhớ lại chuyện xưa. Lần này cũng thế chăng? Có lẽ vậy.

Hắn nhớ, bất giác nhớ về quá khứ, về căn nhà lụp xụp gần phố Hàng Than, cách Hoàng Thành chỉ mấy bước chân. Ngoài trừ thanh Huyết Ẩm kiếm đã gãy rụp, hoen rỉ trong thiên lao thì căn nhà là di vật cuối cùng của sư phụ hắn.

Trở lại chiến trường Hàm Tử...

Hồ Xạ bước nhanh tới chỗ Trần Đĩnh. Lửa cháy ngút trời, khiến vết máu trên thân y khô nhanh lại. Trần Đĩnh vẩy kiếm, chuyện cũ lướt nhanh qua đầu y, tất cả chỉ mất một phút đồng hồ.

" Tình hình thế nào? "

Nghe Hồ Xạ hỏi, Trần Đĩnh mới từ tốn tra kiếm vào bao, đáp:

" Bẩm tướng quân, địch quân trong trại đã bị quét sạch. "

" Ừm. Tốt lắm. Báo với mọi người mau rời khỏi nơi này. Chốn này địa thế hung hiểm, không tiện ở lâu. "

Xạ phất tay, đang định phất cờ ra hiệu thì đã có tiếng hô đánh hô chém vang lên ở bao trùm khắp các đỉnh đồi, đỉnh gò. Tiếng Tàu! Xì xà xì xồ thế này thì đích thị là tiếng Tàu.

Hồ Xạ nghĩ trong khi phóng mắt quan sát.

Quả nhiên, cung thủ và nỗ thủ của quân Đại Ngu đang bị ép phải chùn bước liên tiếp bởi một nhánh quân lạ. Lực chiến đấu của địch không quá cao, song có số lượng áp đảo. Quân Hồ lại toàn là cung binh, nỗ binh, lực đánh sáp lá cà có hạn nên đội hình quân Đại Ngu liên tục bị ép dạt lui.

Bốn phương, tám hướng không ngớt thi thể quân Hồ bật ngửa ra sau, trượt dài một đường xuống tận chân dốc.

Cung binh nhà Hồ biết cố chống chỉ có chết, chẳng còn cách nào ngoài từ bỏ chỗ cao là đỉnh đồi, kết viên trận lui nhanh về sau lấy cứ li. Vừa lui, họ vừa bắn tên ngược lại sát thương quân địch.

" Nguy! Là mai phục! Trần Đĩnh, mau dẫn anh em bộ binh mở đường máu xông phá vòng vây. "

" Được! "

Trần Đĩnh đáp gọn, kiếm rời vỏ nghe soạt một cái. Hai người mỗi người dẫn theo nửa quân số, một đánh lên phía bắc, một quay đầu chặn hậu đề phòng quân Minh tràn lại từ phía tây.

Cánh cung binh và nỗ binh thấy quân tiếp viện đánh xộc lên, bèn bắt đầu co cụm về chỗ Hồ Xạ. Quân Minh chiếm được chỗ cao, dùng mấy ngàn cái tấm gỗ to phải bằng nửa người trưởng thành đóng chặt xuống đất, bộ tốt cứ nấp đằng sau. Chúng là những mảnh ván thuyền Cổ Lâu trúng mai phục, nay bị Trương Phụ tháo ra dùng tạm.

Thuyền Cổ Lâu là thuyền lớn nhiều tầng, ván thuyền được xẻ vừa dày vừa chắc. Cắm xuống đất thì có khác nào khiên lớn, khiến tên nỏ của quân Hồ bắn với lên không tạo thành được bao nhiêu thương tổn.

Hồ Xạ thấy vậy, rút ngay một mũi tên phóng mạnh đi. Kình lực của hắn mạnh kinh người, nhưng mũi tên cũng chỉ lút được  độ một ngón tay là kẹt lại. Hồ Xạ cắn chặt răng, biết lần này e là hỏng bét.

Ngay từ đầu mục tiêu của Trương Phụ đã không phải doanh trại quân Hồ, mà là năm vạn quân tập doanh chính diện của Hồ Đỗ - Hồ Xạ. Y một mặt kéo hết quân ra tập kích cánh quân của Tông Đỗ - Công Khôi, lại khéo léo để lại manh mối, khiến hai tướng Đỗ Xạ hoảng lên không kịp định thần nghĩ kỹ. Ngay cả đám binh sĩ canh dưới gốc thông, rồi doanh trại phía dưới đều chỉ là nguỵ kế lừa quân Đại Ngu mà thôi. Tự thiêu doanh trại, một mặt là diễn cho Hồ Xạ xem, mặt khác là làm tín hiệu cho quân Minh mai phục trong bán kính hai dặm quanh đó áp sát lại.

Quân Minh lấy ván thuyền làm khiên, tiếp cận bất ngờ. Nỏ binh, cung binh của Đại Ngu vừa mới lui lại định chiếm lấy chỗ cao thì đụng trúng ngay quân Minh khi đó đã tiến sát sạt, từ đó bị ép cho lùi liên tục đến bây giờ.

Hồ Xạ và Trần Đĩnh ập lên, dùng thương kiếm mà đánh lên, thì bị tên đạn của địch dội tới tấp xuống đầu. Trương Phụ cố tình xếp một hàng thuẫn tường, rồi sau đó quân Minh núp đằng sau cứ mượn những kẽ hở mà bắn trả quân Đại Ngu. Bộ binh nhà Hồ dùng khiên tròn đỡ được một phần, song vẫn có một số bị thương.

Nỗ binh Đại Ngu tìm cách bắn vòng cung trả đũa, thế nhưng tác dụng cực kì có hạn.

" Đánh cho Mông Cổ ngã ngựa

Đánh cho Nam Hán chìm thuyền

Đánh cho nhuộm hồng Như Nguyệt

Đánh cho cốt trắng Bạch Đằng

Đánh cho núi Tản sông Đà

Đánh cho hào khí Đông A "

Thời gian trôi đi trong tiếng hò, khoảng cách giữa quân Hồ với dải thuẫn tường được rút lại ngày một ngắn dần. Chẳng mấy nữa mà quân Hồ sẽ vượt qua được làn tên mưa đạn để đánh vỗ mặt với thuẫn binn nhà Minh.

Thấy nguy, quân Minh bắt đầu dồn hoả lực xuống đầu cánh tiên phong Đại Ngu. Đồng thời, cánh quân bắc quốc thứ hai đã tràn xuống tới đáy thung lũng, cứ nhè quân Hồ đằng trước mà nã súng khai tên. May thay lần này nỗ binh, cung binh nhà Hồ đã chiếm được ưu thế độ cao nên bắn trả ngày càng quyết liệt.

Hồ Xạ kéo quân áp tới sát thuẫn trận. Thì bất ngờ, thuẫn tường chợt dạt ra, hàng trăm mũi mâu nhọn hoắt đồng thời xộc tới.

Máu đào tung bay, người ngã xuống. Tiếng hò dậy đất, động trời xanh. Binh tốt nhà Hồ thi nhau đổ gục, song tay hẵng còn nắm chặt vào mép thuẫn, dồn cả sức nặng người mình lên thuẫn tường tua tủa thương nhọn của đối phương. Nhìn từ xa, trông họ giốmg như một bầy nhím gục xuống bên dải tường thành vậy.

Đoàn quân chạy sau biết ý, liều mình lao tới, đạp lên những tấm ván nay đã không còn gì bảo vệ. Thi thể lưu lại trên lưỡi thương chính là lá chắn, che khuất tầm ngắm của hoả mai tên nỏ chờ sẵn đằng sau.

Hồ Xạ chọn một tấm ván làm điểm tựa, tung mình bật lên không trung. Y tiện tay vẩy một cái, liên phát một lúc năm mũi tên sét đánh. Hắn nhắm vào hàng ngũ cung tiễn thủ, một lần đoạt đi luôn năm tính mạng.

Trần Đĩnh cũng không chịu kém. Chọc thủng được thuẫn tường của quân Minh, y lập tức tuốt kiếm chém một chiêu Bóng Trăng Tả Vọng. Kiếm đi tới đâu, người gục xuống đến đó. Lưỡi kiếm nhuộm máu của Đĩnh nay càng thêm đỏ rực.

Binh lính Đại Ngu cứ theo lỗ hổng trên đội hình của địch mà tràn tới. Thế cuộc xoay vần chỉ trong chớp mắt. Quân Minh khi nãy còn dùng chiến thuật giáp lá cà ép cung binh nhà Hồ luống cuống tay chân, thì nay đã phải nếm mùi gậy ông đập lưng ông. Quân Hồ chạy trước thì vung gươm tàn sát, mặc kệ tên bay vèo vèo xung quanh. Lính Đại Ngu theo đằng sau đua nhau cướp súng cướp cung mà bắn ngược lại người Minh.

Cung binh của nhà Hồ thì đóng chặn ở các đồi cao sau lưng quân chủ lực, chặn hậu không cho quân Minh khép chặt vòng vây. Kì mưu của quân phương bắc có cả lợi và hại. Lúc Hồ Xạ bắt gặp quân doanh giả, y quá mừng rỡ mà không kịp suy nghĩ chín chắn. Thế nhưng chỉ cần binh tướng nhà Hồ bình tĩnh lại, thì hoàn toàn còn cơ hội phản khách vi chu

Cung binh cứ bắn, bắn và bắn, mặc kệ những ống tên đang dần cạn tới mũi cuối cùng. Dòng máu chảy trong tim nóng bừng lên, cuộn trào sau mỗi câu hò.

Trần Đĩnh là mũi kiếm dẫn đầu, Hồ Xạ công phạt hai cánh không để quân Minh có cơ hội cắt đứt trận thế Đại Ngu. Về phía thuẫn binh bắc quốc thì co cụm lại, hình thành một bức thuẫn thành dày gấp bội phần khi trước.

" Lên! Có chết cũng không để bọn Nam Man vượt qua! "

" Giết! Chém chết bọn giặc! "

Một bên buộc phải mở đường máu, phía kia không thể không phòng thủ giữ trận, thành ra song phương đều phải liều mạng mà đánh. Trần Đĩnh dẫn quân, máu tươi văng đầy mặt. Cũng chẳng biết máu mình, máu bạn, hay máu kẻ thù nữa. Lần lượt, lần lượt...

Phịch!

Tiếng người ngã xuống, lưng đặt êm ru xuống đất. Những người phía sau thì cứ dẫm cả lên thây đồng bạn mà tràn lên như một lũ thiêu thân xuẩn ngốc. Lạ? Không hề! Trước sau gì họ cũng ngã xuống, rồi thì đồng bạn sẽ lại đạp lên họ mà đi. Xương thịt trở thành gạch lát trên con đường dẫn tới chiến thắng.

Hàng triệu đôi mắt như đang rực đỏ trong đêm, tiếng thét nghẹn ngào hoà dần vào bóng tối mờ mịt, rồi cứ thế ầm vang mãi, cuối cùng đọng lại ở một xó rừng heo hút nào đó.

Tên cắm vào thịt nghe phầm phập, gươm đao chém gãy xương cái rụp. Thứ âm thành dồn dập, những hình ảnh thảm khốc và cả mùi tanh ngòm của máu, khét lẹt của khói. Ấy mới là bộ mặt thật, là bản chất của chiến tranh - mất mát và hi sinh. Nó ẩn đằng sau những chiến công hiển hách, những đoạn hùng ca tráng lệ và thường được người ta tránh nhắc tới như xua đuổi một bệnh hủi. Mặt sau lồi lõm của tấm huy chương khuất vào góc áo, đem cả những mất mát hi sinh theo cùng.

Dần dà, tên của những vị tiên hiền tuẫn quốc dần chìm vào dĩ vãng, bị chôn sâu dưới hàng vạn mét cát vàng lịch sử. Thế hệ sau quên lãng đi, coi sự tự chủ mình đang được hưởng là một lẽ hiển nhiên, thường tình như không khí mà ta thở. Để rồi, bao thế hệ anh hùng đã khuất, đã liều cả máu xương tuổi trẻ và hoài bão cả đời mình để giành lấy, giữ lấy cái tự chủ ấy... không còn được mấy ai nhớ tới.

Tính sơ sơ, cứ mỗi một tá thuẫn binh ngã xuống phải đổi bằng một tá rưỡi tính mạng quân Đại Ngu. Vậy là chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có ít nhất ba mươi người vợ mất chồng, ba mươi đứa con mất cha, sáu mươi con người phải cám cảnh lá xanh rụng trước là vàng chơ vơ.

Đánh! Giờ chỉ có đánh! Đánh cho đến khi nhiệt huyết Lĩnh Nam trong tim cháy tàn cháy lụi mới thôi. Chiến! Trong đầu chỉ nên có một chữ này mà thôi! Chiến cho đến lúc hào khí Đông A chảy mòn dãy Hoàng Liên Sơn thì dừng.

Hồ Xạ lẫn binh tốt cùng hoà chung ý nghĩ này. Nhịp đập của bao con tim hoà cùng tiết tấu rung rung của đất mẹ.

Trần Đĩnh quán đầy nội lực vào đôi tay, vung kiếm. Môn kiếm pháp của hắn mang tên Lục Thuỷ, dựa trên hình ảnh hồ thiêng giữa lòng Long thành mà sáng tạo. Từng chiêu, từng thức như mang hồn của hồ Tả Vọng tới chiến trường. Từ áng mây phản chiếu trên gương nước, làn gió khiến sóng gợi lăn tăn cho tới tia nắng tàn đậu mãi chẳng chịu đi trên đầu con nước đều hoá thành chiêu thức.

Máu tứa ra. Đôi tay Hồ Xạ bật máu tươi khi phải liên tục phát lực phóng tên. Song hắn giờ còn nghĩ gì được nữa? Chỉ có xông tới phía trước mới có đường sống sót.

Thế nhưng, quân Minh đã tranh thủ thời cơ ấy để ổn định lại thế trận, dàn thành hình cánh nhạn ngược. Binh tốt bắc quốc kéo nhau thành hàng ngang, nỏ giương lên cao, kéo sẵn lấy. Cung được căng dây cài tên từ trước. Còn dàn hoả mai đã lên sẵn đạn chuẩn bị khai hoả.

" Khai hoả! "

Trương Phụ hét vang, quan đao vung lên sáng choang cả một khoảnh rừng. Đáp lời lão, tên nhọn rời dây lao tới trước chi chít như lá trên rừng, đạn tròn thoát nòng bắn vào địch chẳng khác nào sỏi đáy suối. Quân Hồ lọt vào vùng tập kích, tổn thất thảm trọng ở cả hai cánh. Hồ Xạ hú lên, đạp mạnh vào tấm ván gỗ thuyền nằm chỏng chơ dưới đất khiến nó bật tung lên, xoay tít mù giữa bán không. Nói đoạn, y cong năm ngón tay chộp trúng lấy nó, giơ ngang làm khiên cho cho binh sĩ.

Các binh sĩ phía sau thấy chủ tướng lợi dụng khiên gỗ của địch cũng học theo. Có ván che, thương vong của quân Hồ giảm đi chóng mặt. Lúc này đoàn quân do Trần Đĩnh cầm đầu lại lồng lên như con ngựa mất cương, càn tới chỗ quân Minh.

Quân Minh núng thế lui dần khỏi cái gò, bắt đầu lẩn vào rừng. Vẫn có tiếng tên bay vèo vèo, thuốc súng cháy ầm ĩ, song tâm lí của binh tướng nhà Hồ đã được thả lỏng phần nào. Thế rồi...

Đoàng!!

Chẳng biết ai khởi xướng, nhưng giữa lòng quân Đại Ngu đột nhiên cất cao tiếng rú:

" Đại pháo!! Chạy mau bay ơi! "

Hồ Xạ giật mình, ngoái đầu. Chỉ thấy ở trên đỉnh đồi xa xa, từng tốp từng tốp cung binh Đại Ngu đang khổ chiến, lưng quay về phía dàn hoả pháo đang khạc lửa.

" Không!!! "

Ầm! Ầm! Ầm!

Hoả pháo giấu trong rừng, như những con quỷ được nguỵ trang bằng cỏ lá dây leo. Chúng thức tỉnh, giờ đang nôn lửa vô tội vạ về phía đỉnh đồi nơi quân Đại Ngu đang tử thủ. Tiếng gào sát rạt của pháo che lấp tiếng hò tiếng rên, rồi bỗng biến thành từng hồi âm thanh khục khặc ma mị, nghe mà rợn gáy.

Đoạn... tiếng pháo dập tắt tiếng người, biến mất.

Hồ Xạ co mình sau tấm ván gỗ, thứ hãy còn đang rung lên bần bật vì bị tên găm vào, đạn sượt qua. Ánh nhìn của hắn bị ghim chặt vào đỉnh đồi mù bụi. Hư ảo thay. Ánh trăng xuyên thấu dăm bóng người đen đen hiện lên trong lớp đất bụi li ti, lả tả. Thốt nhiên, một cơn gió thoảng qua, xoá đi những bóng hình, cuốn bụi mờ về trời tây, về nơi ngọn núi thánh Tản Viên đứng sừng sững oai nghiêm.

Trời đã tối sập xuống...

Tạng Cẩu móc được mấy củ khoai trong cái bọc Quận Gió để lại, với vài miếng cơm nắm. Nó xiên que rồi cắm luôn khoai vào gần lửa nướng, còn cơm nắm thì tính để đến sáng mai nếu Quận còn chưa quay lại thì hãy còn cái lót dạ trong lúc tìm đồ ăn. Phiêu Hương ngồi bên, hai tay chống má quan sát đống lửa. Ánh lửa hồng sáng lên trong đôi mắt đen láy của cô bé, đẹp khôn tả.

" Nè, đằng ấy thấy ông sư cọ kia ra sao? "

Phiêu Hương lấy một cành cây dài, chọc chọc vào trở đống lá lên cho đượm lửa, lại hỏi.

" Ông í cũng được mà. Võ công chẳng thua gì sư phụ, song không ỷ thế cậy tài mà cường đoạt bảo đao của Hương, đúng chứ? "

Bất giác, từ phía hậu điện vang lên tiếng nói của Khiếu Hoá Tăng:

" Thần binh chọn chủ, chứ không phải ngược lại. Dùng võ lực cướp đoạt là sỉ nhục lăng mạ chúng nó. Lão sư ăn xin này có chết cũng không làm đâu!! "

Phiêu Hương nhún vai:

" Ông này nghiện binh khí hết thuốc chữa luôn rồi. Chắc hoạ có Tuệ Tĩnh thiền sư mới trị nổi cái bệnh này... "

" Không trị! Dứt khoát không cho trị!! Thiền sư mà muốn chữa bệnh yêu binh khí của lão đây là lão liều mạng... "

Đến nước này thì cả Tạng Cẩu lẫn Phiêu Hương đều không nhịn được nữa, cười bò lăn ngã ngửa ra đất. Chúng nó tự hỏi không biết năm vị còn lại trong bảy tông sư ra sao, liệu có vừa cổ quái kì quặc lại vừa dễ gần mộc mạc như hai người chúng từng gặp hay không. Kẹttt! Chỉ biết là lão sư ăn mày vừa mới đẩy cánh cổng dẫn thông tới hậu viện vốn là nơi sư ở ra, lò dò tới chỗ hai đứa bọn nó.

Mùi thơm lừng của khoai nướng bay khắp trời đêm.

Hai đứa nhỏ rút xiên khoai khỏi đống lửa, vừa dùng lá khô kì bớt tro ngòi vỏ vừa thổi phù phù cho nguội bớt. Vỏ trượt xuống theo ngón tay hai đứa, lộ ra giữa lớp khói mờ bung toả là từng lớp từng lớp thịt khoai vàng ươm. Hai ngôi sao sáng rỡ hân hoan như phản chiếu ánh lửa. Khiếu Hoá Tăng thì ngồi thu lu một góc, giở oản với cơm nắm mang theo ra ăn.

Tạng Cẩu vừa ăn, vừa để ý thấy Khiếu Hoá Tăng hở chút là ngoái đầu nhìn chúng nó, hay đúng hơn là bảo đao Lĩnh Nam gác bên người Phiêu Hương. Nó bất giác nhớ đến chuyện " ăn tiếng chả, trả tiếng tiền " mà ông trưởng làng vẫn hay kể, cảm thấy Khiếu Hoá Tăng không khác gì người thanh niên nghèo trong truyện. Thấy cũng tội ông, lại nghĩ ông cũng có ý tốt muốn thần binh lợi khí nước nhà lưu danh muôn đời mà thôi.

" Này, hay Hương nể tớ một tí, cho Khiếu Hoá Tăng mượn đao đi. Thấy tội nghiệp ông ấy quá. "

Phiêu Hương nhún nhẹ vai, đáp:

" Cũng được. Cẩu cứ đánh thắng được tớ thì tớ sẵn sàng hai tay dâng đao lên cho mượn, lúc ấy đằng ấy muốn cho ai xem thì cho. "

Tạng Cẩu gãi gãi gáy, bối rối:

" Tớ đánh không lại, đổi điều kiện khác được không? Chơi chuyền, ô ăn quan, đánh khăng đánh đáo gì cũng được... "

" Đừng có mơ mà mặc cả. Đấy, điều kiện của tớ chỉ có một, Cẩu xoay sao thì xoay! "

Phiêu Hương le lưỡi trêu, rồi quay lại tiếp tục xử lí củ khoai. Tạng Cẩu nghe mà chỉ biết nghệt mặt ra...

Bất ngờ, Khiếu Hoá Tăng chợt lên tiếng:

" Chẳng qua nó nhận chân truyền của Quận Gió, nên mới đánh không lại cô nhóc thôi. Nếu như lão đây ra tay, lại thêm tư chất của thằng nhãi này, chỉ cần một đêm là đủ! Lúc ấy đừng có hối hận! Sáng mai gặp lại! "

Khiếu Hoá Tăng đứng phắt dậy, tóm áo Tạng Cẩu lôi nó dậy. Đang gấp nên ông vận dụng khinh công nhảy một cái gần mười mét. Chân trái ông lại nhấn lên bờ tường tạo đà. Thể hình ông vốn to béo, lại xách theo một thằng nhỏ nhưng vẫn nhẹ nhàng lộn mèo một cái ra sân sau, đến cổng cũng không buồn mở.

Phiêu Hương đứng dậy, phủi áo phủi quần cho sạch bụi, cười thầm:

" Xem như tớ trả ơn cứu mạng cho đằng ấy, học được bao nhiêu phụ thuộc cả vào Cẩu rồi. Aizz. Lại còn ơn của cái tên đáng ghét kia nữa. Bác Trừng nói chẳng sai tí nào, nợ ân tình của người ta là khó trả nhất. "

Nói đoạn, cô bé cắp đao chui tót vào trong điện, chọn một chỗ sạch bụi và ấm áp mà ngủ.

Sân sau của chính điện được vây lại bởi ba gian nhà gỗ đơn sơ, trước khi miếu bị bỏ hoang thì vốn là chỗ sư ở. Sân lát gạch vuông, chính giữa có giếng nước và một cây ổi. Góc sân có bụi chuối tiêu còn non.

Khiếu Hoá Tăng để Tạng Cẩu ngồi tựa lưng vào thành giếng, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, nói:

" Nhóc nghe nè, hôm nay lão ăn mày sẽ phá lệ dạ... "

" Không học!! "

Tạng Cẩu đột nhiên khoanh tay lại, mặt quay phắt đi chỗ khác.

Ông sư già giật mình, mấy ngón tay gãi gãi cái đầu trọc lốc. Lão chẳng thể hiểu nổi vì lí do gì mà thằng bé này lại đột nhiên thay đổi thái độ như thế.

" Này, nhóc đừng có hối hận đó nha. Không biết bao nhiêu người muốn lão ăn mày này dạy cho một câu nửa chữ mà còn không được đâu đó. "

" Không thèm! "

Tạng Cẩu sẵng giọng, đoạn nó đứng phắt dậy, toan bỏ ra ngoài.

Khiếu Hoá Tăng thấy thằng nhóc này lại phản ứng dữ dội hơn, biết mình lỡ lời nói gì đó sai bèn vội vàng tóm áo giữ nó lại. Lão bèn đổi giọng:

" Lão sư cọ già khọm rồi, nói năng lẩm cẩm. Con đừng có trách ông. Coi như phỉ phui cái mồm ông đi vậy. "

Tạng Cẩu đóng chặt môi không nói một chữ, không rằng không đáp, cũng chẳng gật lắc. Thực sự nó đang muốn xả cả bầu tức giận lên Khiếu Hoá Tăng, song dẫu sao người ta cũng là người trên, lại có thâm giao với sư phụ. Vừa không vô lễ thái quá, lại vừa tỏ thái độ không hợp tác thì có lẽ cách duy nhất là giả điếc.

Khiếu Hoá Tăng bổi hổi bồi hồi, lượn qua lượn lại quanh giếng như con cá bảy màu. Lão không muốn cơ hội mượn đao vọt khỏi tầm tay một tí nào hết. Ông sư già nghĩ ngợi một chặp, mới vỗ trán cái đét một cái.

" À! Ra con hãy còn để bụng ông cái chuyện ông nói ngoài kia ấy hả? Rồi rồi, tại ông không giải thích rõ ràng, phân bua rạch ròi... Con nghĩ ông ba hoa chích choè, chê thầy của con cũng là điều dễ hiểu. Ngồi đây đợi ông một chút. "

Khiếu Hoá Tăng tất tả chạy vào một gian trai phòng, trông dáng đi của lão đủng đà đủng đỉnh mà tốc độ nhanh hệt như gió giật.

Tạng Cẩu ở ngoài, tính tò mò trẻ con lại hơi trỗi dậy, bèn dỏng tai lên nghe.

Lịch kịch, ầm ầm, chít chít một hồi, một đàn chuột lông xám rám vàng, có lớn có nhỏ hớt hải túa ra giữa sân, thấy có hơi người bèn bỏ chạy tiếp. Đám này là chuột đồng, lành tính.

Khiếu Hoá Tăng chen cửa theo sau, cả người toàn là bụi bặm. Chỗ vầng trán trọc lốc còn bám một đống mạng nhện. Lão thấy rõ vẻ ngơ ngác của Tạng Cẩu bèn cười sềnh sệch:

" Hề hề, gấp quá vào nhầm gian. Chờ ông chút nữa. "

Chỉ đợi Tạng Cẩu gật đầu trong vô thức một cái là lão đã xông vào một gian phòng khác, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước ba phần.

" Quái! Rõ ràng để ở đây mà? Hay nhầm phòng lần nữa? "

Thế rồi, những tiếng động nặng nề tiếp tục vang lên trong gian nhà gỗ mộc mạc. Tạng Cẩu cố gắng mường tượng bằng cái đầu nhỏ bé của nó thứ mà Khiếu Hoá Tăng đang hộc tốc lùng sục trong căn phòng ấy, song bất lực.

Thời gian uống hết chung trà hạt mít, lão Khiếu Hoá tất tả đi ra. Thấy nó đang nhìn, ông tiếp tục cười bối rối:

" Ngại quá, hình như lại nhớ nhầm. Phòng kia mới đúng. "

Mọi thứ diễn ra y xì ở gian nhà thứ ba. Tiếng động rầm rầm vang lên, chuột gián tháo chạy lổm ngổm khắp sân, rồi Khiếu Hoá Tăng lại xuất hiện. Toàn thân ông bê bết bụi và mồ hôi, mạng nhịn vít kín cả trán. Ông cười toe toét giải thích, sau lại lộn trở vào gian đầu tiên lục lọi.

Tạng Cẩu dõi theo từng bước chân của ông, ngơ ngác. Nó đã vơ đại được một cành ổi để đuổi gián đập chuột rồi, lại đang ngồi vắt vẻo trên thành giếng nên không sợ mấy con vật hại ấy nhào tới cắn hay chui vào nếp áo gấu quần.

Độ một khắc sau, Khiếu Hoá Tăng tí tởn chạy ra ngoài, hai bàn tay khum khum giữ một vật. Tạng Cẩu nheo mắt nhìn.

A! Nó lạ gì thứ này nữa? Một viên bi sắt, khắc hình mặt quỷ, chẳng phải Quỷ Diện Phi Châu của thầy nó là gì?

Tạng Cẩu lại thấy kì quặc, vật này thì có liên quan gì tới chuyện giữa Khiếu Hoá Tăng, nó, Phiêu Hương và đao Lĩnh Nam kia chứ?

Khiếu Hoá Tăng ngồi đánh phịch xuống đất, đối diện nó. Ông để Quỷ Diện Phi Châu giữa lòng bàn tan, nhìn nó tủm tỉm:

" Thế nào nhóc Chó, nhóc đã thử cầm thứ này trên tay bao giờ chưa? "

" Chưa? Nhưng... việc đó thì... "

Tạng Cẩu càng thấy khó hiểu. Lão sư ăn mày này đột nhiên thần thần bí bí, còn khó lường hơn con mụ Lường trong truyện cổ tích cùng tên.

Khiếu Hoá Tăng không đáp, chỉ đưa viên bi đến gần sát nó, nói:

" Cầm thử xem. "

[ Trông thứ này bé tẹo, nặng lắm cũng chỉ ba bốn cân. Mình cố hết sức thể nào cũng cầm được cho mà xem. ]

Tạng Cẩu nghĩ thế, bèn cẩn thận vận công, đón lấy Quỷ Diện Phi Châu từ tay Khiếu Hoá Tăng. Viên bi sắt đen thui, ngoại trừ hình mặt quỷ ra trông chẳng có gì đặc biệt rơi lên lòng bàn tay của nó.

Ầm!

Sức nặng đột ngột ập tới, kéo sụp cả tay nó khiến nó ngã dúi dụi. Cằm Tạng Cẩu va trúng sân gạch, xước một miếng lớn, máu toé cả ra.

Khiếu Hoá Tăng thấy nó bị thương, bèn chạy ngay tới bụi chuối tiêu. Ông cầm chắc thân cây bằng một tay, sau đó lắc mạnh một cái. Nói đoạn, cây chuối non bị nhổ bật cả gốc lẫn rễ lên, làm đất bắn tung toé.

Tạng Cẩu trông thấy cảnh này, kinh ngạc quên cả đau đớn ở cằm. Nó chỉ biết ngơ ngác nhìn Khiếu Hoá Tăng dùng song chưởng phanh đôi cả thân chuối, lấy lõi rồi đặt ngay ngắn lên mặt đất. Nói đoạn, ông dùng hai quả đấm nện nhuyễn lõi chuối ra, chẳng cần chày cối gì hết.

Lão rịt lõi chuối vào cằm nó, lấy vải băng lại cẩn thận, rồi nói:

" Ừm, thế là ổn rồi. Nhóc mà có mệnh hệ gì, tên đại bợm không đánh lão ăn mày một chầu mới là lạ. "

Tạng Cẩu gắng gượng nâng Quỷ Diện Phi Châu lên, trong lòng vừa cảm thán sức nặng của nó, lại vừa nghĩ đi nghĩ lại những gì Khiếu Hoá Tăng nói. Như ngộ ra điều gì, nó bèn cất tiếng:

" Ý của ông là thầy không dạy con bắn Quỷ Diện Phi Châu do nội lực con còn chưa đủ thâm hậu, cần chuyên tâm luyện tập? "

" Đúng một phần thôi, đôi lúc cũng chả biết nói nhóc ngố hay khôn nữa. "

Nói rồi, Khiếu Hoá Tăng ôn tồn giải thích cả ba nguyên nhân Quận Gió không vội truyền thủ pháp phát xạ phi châu cho Tạng Cẩu.

Thứ nhất, đúng như Tạng Cẩu nói, nội lực nó còn quá non yếu. Muốn nâng phi châu còn khó, huống chi là phóng nó đi như bắn hòn sỏi.

Cũng không phải là không thể dùng sỏi đá, bi gỗ để thay thế. Nhưng Quận vốn là một tay đạo chích, tất nhiên cách dạy dỗ đồ đệ duy nhất của ông cũng rất khác người thường. Người ta thì vừa bắt đầu đã dạy luôn quyền chiêu cước thức, đệ tử chỉ học được hai ba phần cũng đủ để tự vệ. Quận Gió thì trái lại, dạy khinh công thân pháp mà không truyền thụ cách phóng phi châu. Lão muốn thằng nhỏ hoàn toàn không có chiến lực đáng nói, ép nó mỗi khi đụng chuyện đều phải dùng Lăng Không Đạp Vân tháo chạy, mãi đến khi thành thục nhuần nhuyễn mới thôi.

" Thứ nhì, ấy là hai chữ hoả hầu, nói trắng ra là khả năng vận dụng chiêu số. Nhóc đừng thấy võ công của mình chỉ là thứ phổ thông, tầm thường mà nản. Thực tế, nhóc Chó thua con nhãi kia không phải vì võ công không tinh diệu bằng, mà là khả năng vận dụng chiêu số của nhóc không lại nó.

Trước đây từng có một kiếm khách cả đời luyện đúng một chiêu tối cơ bản của môn phái. Một ngày y vung kiếm sử chiêu ấy một ngàn lần, chẳng quản hôm nắng ngày mưa kiên trì suốt mười tám năm không ngừng nghỉ. Cuối cùng, chiêu duy nhất ấy của y đã đạt tới thần sầu, thiên hạ không ai đỡ nổi.

Nếu đối thủ không cản được đòn thứ nhất, thì cần gì đến nhát thứ hai? Võ công cũng vậy. Nhóc có dùng cho nhiều tuyệt chiêu của các phái cũng chỉ là màu mè hoa lá, quan trọng là hạ được đối thủ.

Nhóc Chó có tài nhìn qua là nhớ, lĩnh hội võ công nhanh tới nỗi cả ta lẫn Quận Gió đều thẹn không bằng. Thế nhưng, dục tốc bất đạt, nhanh mà chỉ loáng thoáng đại khái, không chuyên sâu để cơ thể lĩnh ngộ được cái tinh tuý, cái hồn cái ý của chiêu thức thì cũng vứt!

Lí do thứ ba cũng từ ấy mà ra. Nhóc ỷ mình học nhanh, nên cả ngày chỉ luyện nội công, bỏ bê không thèm diễn luyện lại chiêu thức cơ bản. Phải biết, người học võ như cái cây. Bộ rễ có vững chắc, cây mới cao mới khoẻ. "

Khiếu Hoá Tăng giảng liền một tràng, Tạng Cẩu nghe mà chỉ biết cúi gằm mặt im lặng. Chỉ quan sát nó thi triển khinh công một lần, kết hợp thêm mấy câu khoe đồ đệ của Quận mà lão sư ăn mày nói trúng ngay được tim đen của nó.

Vậy mới biết, ông sư nghiện binh khí này không phải tự nhiên hay ăn may mà được tôn làm tông sư võ học nước Nam.

Khiếu Hoá Tăng lại tiếp:

" Nhưng thôi, ngày mai phải đấu với con nhãi kia rồi, dạy từ từ cho nhóc e là không kịp. Thôi, phá lệ bỏ gốc lấy ngọn, nay ta truyền cho nhóc một bộ quyền pháp nước Nam. Lĩnh hội được bao nhiêu hay bấy nhiêu. "

Tạng Cẩu nghe ông nói xong, đầu gật lia lịa như trống bỏi. Nhưng, sau khi nghe ông nói tên môn võ, nó lại té ngửa vì nghĩ tai mình bị làm sao.

Khiếu Hoá Tăng thủ thế, nói:

" Nhìn cho kỹ một trong ngũ hình quyền nước Đại Việt ta, võ chó! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro