Chương 72: Tri nhân giả trí tự tri minh [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng mẹ thảo luận trong điện thoại vấn đề di dân và kết hôn mất nửa ngày. Cuối cùng bị mẹ liệt cho tội ý nghĩ viển vông. Không phải là không thể, mà là thời điểm chưa đến

            Ta tự biết lúc này thời cơ cũng không thuần thục, mẹ cũng biết ta nói ra là để tìm kiếm sự giúp đỡ của nàng.

            Ta biết mẹ sẽ không đáp ứng ta trên đầu lưỡi, thế nhưng sẽ hành động để giúp ta. Mẹ cũng biết ta nói trên đầu môi là vậy, thì trên thực tế cũng sẽ nỗ lực như thế mà làm.

            Trong lúc du lịch, ta đã nói với Cẩn chuyện “chúng ta kết hôn”, Cẩn chỉ cười, không nói gì. Nàng biết ta sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn, cũng biết đây không phải là mộng tưởng của ta mà là mục tiêu nỗ lực chân chân thật thật. Chỉ là đường chúng ta đi còn rất dài, bao la mờ mịt của chúng ta, cũng sẽ nhiều hơn so với người bình thường.

            Nghĩ lại hết ngày này Cẩn sẽ mang Dương Dương trở về, tâm tình hiện tại khi phải chia lìa chắc chắn sẽ tệ hơn bất kì lần nào trong quá khứ. Thật sự muốn tốt nghiệp, thật sự muốn về nhà, bởi vì trong nhà không phải chỉ còn có mình ta, mà là ta cùng tức phụ của mình!

            Trước khi đi một ngày, Cẩn nói phải về trường xem. Cổng chính của trường đang sửa đường tàu điện ngầm, đào đến loạn thất bát tao. Kéo tay Cẩn đi trên đường của trường, Cẩn cười nói, nơi này một điểm cũng không thay đổi.

            Lại một lần nữa thăm trường đại học, lại là một phen tâm tình khác. Nắm tay Cẩn, mười ngón tay đan vào nhau. Ở bên đường, Cẩn mua một cái kẹo que cho ta. Chúng ta đều nở nụ cười, nhớ tới lúc ta học cao trung, đều là không có chuyện gì thì sẽ ngậm một que kẹo vào miệng. Đã lâu không ăn ngọt như thế, cảm thấy còn ngọt hơn từng có.

            Đi một vòng trong sân trường, cuối cùng ngồi xuống dưới bóng cây phía trước thư viện. Nằm nhoài trên bàn đá cùng Cẩn tán gẫu, giống như khi hai ta bên nhau, luôn có đề tài để tán gẫu. Càng có nhiều lúc hai ta im lăng, cảm thụ tồn tại và hô hấp của người kia.

            Chính lúc đang tán gẫu đến hưng khở, đột nhiên có người vỗ vai ta. Làm ta giật cả mình. Nếu không có Cẩn ở đây, ta sẽ quay đầu lại mà mắng người này, bao lớn rồi, còn chơi trò làm người cả kinh thế này.

            Quay đầu lại, phát hiện là Amy, ai, coi như là ta phát hiện được, Amy với Cẩn thật sự là có duyên. Đến đây mấy lần là gặp phải mấy lần!

            "Rhent, đã lâu không gặp!" Amy tiến lên cùng ta chào hỏi.

            "Đúng vậy, lão nhân gia ngài là người bận rộn, ta mà không bước ra cửa ngoài không bước vào cửa trong, có thể gặp chỉ có thể là quỷ!" Ta cười nói.

            Đứng cạnh Amy là một nữ hài, vóc dáng rất cao, tóc không dài, ra vẻ nữ sinh, khiến người ta cảm thấy rất là tươm tất và sạch sẽ.

            "Bằng hữu ngươi sao?" Ta chỉ cô bé kia, hướng về Amy hỏi.

            "Ân!" Amy nắm tay cô bé kia, mười ngón đan chặt.

            Ta liền nói thiên hạ đại đồng, quả nhiên là vậy đi! Thực sự là mọi nơi trong cuộc sống đều có người đồng tính nha!

            "Chào ngươi! Ta là Chu Minh!" Ta hướng về cô bé kia gật đầu một cái.

            "XX!" Nàng lễ phép trả lời ta. Không nhiều lời, thanh âm khá là nhu hòa, dáng vẻ ôn văn nhĩ nhã. [2]

            "Chung trường chúng ta sao?" Ta cười, nhìn Amy một chút.

            "Ân, văn học viện!" Amy có chút hơi đắc ý. Văn học viện là viện tốt nhất trường chúng ta, điểm trúng tuyển tương đối cao.

            "Nga!" Ta gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Cẩn, nháy mắt một cái, ý tứ là "Tức phụ, học muội ngươi kìa!"

            Cẩn hiểu ý, nhưng không để ý đến ta.

            Lúc này, Amy nói nhỏ bên tai cô gái kia, ta thì đang hướng về Cẩn bĩu môi, nhẹ giọng nói: "Kia là GF của nàng!"

            "Thế à!" Cô bé kia nhìn Amy một chút, lại nhìn ta một chút.

            "Không phải!" Ta nói.

            Amy kinh ngạc, cô gái kia cũng sửng sốt một chút. Ta xoay người, đi tới bên cạnh Cẩn, nắm tay Cẩn, nở nụ cười.

            "Nàng là lão bà của ta!"

            Ba chúng ta diễn một màn làm cho Cẩn ban đầu không biết nên làm chút gì liền trở nên không biết làm sao. Có chút thẹn thùng, lại cực lực duy trì hình tượng nho nhã trước mặt người khác. Nhưng tàn nhẫn nhéo tay ta.

            "Ách..." Amy và cô bé kia nhìn nhau nở nụ cười, lại nhìn ta và Cẩn một chút. Tất cả mọi người đều nở nụ cười. Có thể, đây được gọi là tiểu đoàn viên đi.

            Không có tiếng nói chung, cũng không cần thiết phải làm bóng đèn cho nhau. Amy và GF nàng đứng một hồi, nói vài chuyện không quan trọng rồi đi mất. Ta ngồi trở lại trên ghế đá, cười với Cẩn, nhưng nàng không để ý ta.

            "Vừa rồi nói đến cái gì rồi nhỉ?" Ta quay đầu, nhỏ giọng hỏi.

            Cẩn cầm một mảnh lá cây, tỉ mỉ xem xét. Nghe thấy câu hỏi ta nhưng không lên tiếng.

            "Làm sao vậy?" Ta gãi đầu. Sẽ không phải bởi vì ta nói nàng là tức phụ ta mà nàng khó chịu đi?

            Cẩn vẫn không để ý tới ta, trong nhất thời, ta càng không biết làm sao. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn nàng.

            Trầm mặc một lát, Cẩn quay đầu lại, nhìn ta một người đang không biết làm sao, nở nụ cười.

            Có một loại cảm giác bị đùa giỡn, ai, làm cho ta đầu óc choáng váng.

            "Ta vừa nhìn thấy đồng học kia của ngươi liền nhớ đến sự tình ngươi đùa giỡn ta kỳ nghỉ đông năm ấy!" Cẩn cố ý nghiêm túc lên, dùng ngón tay chọc chọc trán ta.

            Nghỉ đông năm ấy... Ngất, nhớ rồi! Năm ấy nghỉ đông dùng Amy để kiểm tra tình cảm của Cẩn đối với ta, kết quả trêu Cẩn khóc một hồi. Ngẫm lại, ta không khỏi nở nụ cười. Nguyên lai Cẩn cũng sẽ đổ nguyên bình giấm chua.

            "Chuyện kia không thể trách ta a!" Ta cố ý vô lại buông tay than thở, "Ai kêu ngươi là đồ gỗ, mặc kệ ta làm thế nào ngươi cũng không phản ứng, không lạnh không nóng! Ta thế nào cũng phải tìm phương pháp có chút đặc biệt hiệu quả đi..." Nói xong ta không khỏi nở nụ cười, nhớ tới lúc đó hiệu quả ngay khi ta kiểm tra, có chút đắc chí, còn có chút đắc ý dào dạt.

            Chính là lúc đang ngồi ở kia một người đắc ý, Cẩn đưa tay qua. Biết nàng lại muốn nắm lỗ tai ta, nhưng ta không né tránh, dứt khoát ngồi xuống. Là họa tránh không khỏi, huống chi ta biết là phúc không phải họa.

            Ngay khi lúc tay Cẩn chuẩn bị tiếp xúc với tai ta, ta chuẩn bị bị “ngược” tốt rồi. Kết quả, không có đau như ta đoán, mà là ôn nhu bất ngờ.

            Nàng sờ mặt ta, nở nụ cười.

            "Rất tốt, cho ta biết rõ tâm ý của chính mình!"

            Nhìn Cẩn một chút, nếu như không phải đang ở trong trường, ta nhất định đem nàng ôm vào trong ngực.

            "Tâm ý của chính ngươi, mà ngươi cũng không rõ ràng sao?" Ta cười hỏi Cẩn.

            "Con người rất nhiều lúc đều không hiểu rõ chính mình!" Cẩn nhìn ta, hỏi ngược lại, "Không phải sao? Ngươi cảm thấy, ngươi vậy là đã hiểu rõ bản thân rồi sao?"

            "Rất nhiều chuyện cũng đúng thế! Ta cảm thấy như vậy là ta đã hiểu được suy nghĩ của mình rồi. Chỉ là khi ta ở trong thời điểm mâu thuẫn, sẽ có một loại ——" ta nghĩ nghĩ, tiếp tục nói "Có một loại cảm giác chính mình không biết!"

            "Ngươi mà còn có lúc mâu thuẫn a!" Cẩn cười sờ đầu của ta, "Ta cho rằng ngươi làm chuyện gì đều quyết đoán như vậy đi!"

            "Là người thì sẽ có thời điểm mâu thuẫn đi, ngươi rõ ràng là kỳ thị ta, gián tiếp nói ta không phải người!" Ta chép miệng, cố ý làm bộ dáng vẻ tức giận.

            "Ai, thật sự không nghĩ tới a, bây giờ có người không có gì làm lại muốn bị mắng! Tự mình xuyên tạc để rước phiền phức!"

            Mồ hôi, lời này nói ra thật giống như toàn bộ là lỗi của ta... Hiện tại xem như ta nghĩ thông suốt rồi, tuyệt đối không nên phát sinh tranh chấp với người giỏi biện luận, không phải tự chịu diệt vong thì chính là tự rước lấy nhục nhã a?!

            Cẩn nhìn bộ dáng ta, cười. Xoay người, nhìn thư viện và cây thông 60 năm tuổi kế bên, đăm chiêu.

            Điềm tĩnh như nước, mặc kệ ầm ĩ cỡ nào, chỉ cần đi cùng với nàng, tâm không an phận lại trở nên an phận dị thường. Có lúc, ta thật sự cảm thấy nàng là lễ vật lão thiên ban cho ta, để khi ta ở một mình nơi vách núi lại kéo ta về thế ngoại đào nguyên, để ta biết, tất cả phù hoa và náo động đều sẽ tan thành mây khói, chỉ có thanh thanh thản thản mới có thể trường tồn.

            "Có lúc, ta cảm thấy, hiểu biết của ta đối với người khác còn nhiều hơn đối với chính mình!" Cẩn nhàn nhạt nói, quay đầu.

            "Thật sao? Vậy ta thay người ta cảm thấy may mắn!" Ta đương nhiên biết "người ta" trong miệng Cẩn là ai, nếu nàng nhất định phải dùng “người ta” để nói, vậy ta nghe theo nàng là được rồi.

            "Ta biết người ta nghĩ thế nào, nhưng lại không biết chính mình là nghĩ như thế nào, có phải là rất buồn cười không?"

            "Nhất định là không a, nói không chừng suy nghĩ của người ta cũng giống như của ngươi a! Bởi vì bản thân người kia làm theo suy nghĩ của ngươi! Cho dù có chút chủ quan, thế nhưng, vẫn nhất định có đạo lý khách quan đi!"

            Ta nghĩ, nếu như có người đi ngang qua, nhất định sẽ đem hai chúng ta trở thành mấy người cuồng đàm luận văn chương. Người ta yêu đương đều là bên hoa dưới trăng, chúng ta quả thực lại trở thành văn sử luận bàn.

            "Ân, ngươi nói có chút đạo lý. Để ta nghĩ kỹ đi!" Cẩn gật đầu cười.

            "Còn muốn nghĩ nữa? Quên đi thôi!" Ta cũng không muốn ở thời gian đẹp đẽ này lại đi bàn luận vấn đề khách quan chủ quan. "Đi, phụ cận có một quán, cappuccino đặc biệt ngon, mời ngươi uống café!"

            Đứng lên, Cẩn không nắm cánh tay ta đưa qua, cười, lại khinh thường nhìn ta một cái, đi qua bên cạnh ta.

            Ai... Coi như là văn sử luận bàn có chút khả năng thắng lợi, nhưng cuối cùng kết quả cũng là ta thất bại. Ai kêu ta đã để cho người ta ăn rồi? Chẳng trách thời điểm yêu sâu đậm thì sẽ gọi là yêu thảm, đúng là rất "thảm".

            Buổi tối mang Dương Dương đi ăn pizza. Thật sự không biết tại sao đứa nhỏ lại thích ăn pizza như vậy. Nhớ tới lúc ta lần đầu tiên ăn pizza liền trực tiếp ở Pizza Hut bảo người bán một cái bánh hành tây, làm cho người xung quanh đều quăng cho mấy ánh mắt khinh bỉ. Ngẫm lại ngày mai Cẩn mang Dương Dương về, trong lòng rất là không nỡ.

            Dương Dương cầm Transformer ta mua cho hắn trong tay chơi liên tục, tuổi này của hắn, là tuổi yêu thích phim hoạt hình. Hàn huyên một hồi, phát hiện Dương Dương rất thích game, mà ta đối với game online đó giờ đều là thấy có thứ mới liền sẽ chơi một chút, chơi không hơn nửa tháng đều sẽ cảm thấy quá mức nhàm chán và giống nhau nên liền ném sang một bên.

            Trò chuyện rất lâu, Cẩn im lặng nghe, không lên tiếng. Đợi được đến Dương Dương nói Cẩn không trang bị cho hắn máy vi tính, Cẩn liền lên tiếng.

            "Xem Anh ngữ của ngươi học ra hình dáng gì rồi? Còn chơi?"

            Nghe giọng điệu của Cẩn, ta nở nụ cười. Có chút mơ ước được giống Dương Dương, khi ta còn bé, đều không có người nào hỏi về học tập và sinh hoạt của ta, lại càng không có người biết một môn học nào đó của ta có hình dáng gì.

            "Như vậy đi, tiểu tử, không phải ngươi còn có cuộc thi sao? Nếu như ngươi được thứ hạng tốt, ta sẽ tặng ngươi một cái máy vi tính!"

            "Thật sao?" Dương dương một mặt hoài nghi nhìn ta.

            "Thật!" Vừa dứt lời, câu quen thuộc kia lại bị Cẩn nói ra: "Ngươi lại nuông chiều hắn!"

            Ta nở nụ cười, ba người chúng ta tựa hồ ngày càng hòa hợp, chung quy chúng ta đã thành người một nhà. "Ai nha, một cái máy vi tính cũng không nhiều tiền, hiện tại có máy tính rất tiện lợi!" Nói xong, ta lại kề bên tai Dương Dương, nhẹ giọng nói: "Cài đặt đầy đủ game ngươi chơi, thế nào?"

            "Hảo!" Dương Dương nhảy lên vui mừng. Không lo mẹ mình ngồi đối diện đã sớm đen mặt.

            "Nếu như mọi môn học của ngươi thi cuối kỳ đều trên 95 điểm, ta sẽ dẫn ngươi đi Disney" Không chờ Dương Dương cao hứng xong, ta lại ném ra một quả bom.

            Cẩn triệt để mặt đen.

            "Chu minh!!!" Thanh âm Cẩn trầm thấp mà gầm lên một tiếng.

            "Disney ở nước ngoài đi!" Dương dương quay đầu nói với ta.

            "U, xem, hài tử chúng ta biết không ít đi!" Ta nhìn Cẩn một chút, nở nụ cười, "Hong Kong cũng có, mà có thể đi hay không, xem ngươi thế nào đi!" Ta sờ sờ đầu Dương Dương.

            "Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, vật mình muốn, liền phải nghĩ biện pháp đi tranh thủ! Hiện tại phương thức tranh thủ là kế hoạch của ta, chờ ngươi lớn hơn một chút, chính ngươi cho ta kế hoạch!"

            Lại nói có chút sâu xa, Dương Dương không thể nào minh bạch, chỉ là ăn hai quả bom nặng ký làm hắn hứng thú, ăn cũng nhiều lên.

            Cẩn bất đắc dĩ nhìn ta, phỏng chừng khi nào cùng ở riêng một chỗ lại muốn tiến hành thảo luận giáo dục học và giáo dục tâm lý học...

[1] Tri nhân giả trí tự tri minh: Đáng lẽ phải là Tri nhân giả trí dã, tự tri minh dã. Câu này trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, có nghĩa là Biết người là khôn ngoan, biết mình mới là sáng suốt. Tiếng Anh là: To know others is to be clever, to know oneself is to be wise.

[2] Ôn văn nhĩ nhã: tao nhã; lịch sự; ôn tồn lễ độ (thái độ, cử chỉ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro