Chương 76: Bức thư không đề tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn bận rộn trước sau như một, chờ đợi hơn một tháng sau có thể tốt nghiệp rồi về nhà.

            Bắt đầu kế hoạch thu dọn đồ đạc. Đem sách mình yêu thích và mấy cái mô hình đóng lại làm hành trang. Lấy xuống từng cuốn từng cuốn sách trên giá, lau sạch, đựng trong hộp nhỏ, rồi đem từng cái hộp nhỏ đó bỏ vào thùng giấy. . .

            Qua 1/6, bắt đầu kế hoạch cai thuốc. Ngoại trừ luận văn và những thủ tục liên quan đến công việc cần phải đến trường, thì thời gian còn lại đều đem mình nhốt trong nhà.

            Ngày đầu tiên cũng còn tốt, chẳng qua cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Uống rất nhiều nước. Ngày hôm sau bắt đầu có chút khổ sở, không có tinh thần, lúc làm việc hoàn toàn không có cách nào tập trung sự chú ý, ho khan và đổ mồ hôi trộm.

            Lúc Cẩn gọi điện thoại đến, ta đang ở trong phòng xoay tới xoay lui, đứng ngồi không yên. Cẩn nói thi đại học đã xong, nàng muốn dẫn tổ giáo viên cao tam ra ngoài du lịch. Thời điểm nghe điện thoại, không nhịn được liền ngáp, cảm thấy buồn ngủ, nhưng nằm xuống liền bắt đầu lăn qua lộn lại, ngủ không được. Cẩn nghe thanh âm ta so với ngày thường có chút khác biệt, hỏi ta có phải là không thoải mái hay không. Ta cũng không nói chuyện ta cai thuốc lá, chỉ nói là gần đây không có nghỉ ngơi tốt, bảo nàng đừng để ý, hảo hảo vui đùa đi.

            Đột nhiên nghĩ đến nếu Cẩn đi như thế thì trong nhà chỉ còn một mình Dương Dương, nhanh chóng hỏi Dương Dương phải làm sao. Cẩn cười, nói là mẹ ta đã sớm giúp Cẩn đem vấn đề này giải quyết rồi, vừa khéo tháng này mẹ ở đây, giúp chúng ta mua nhà và trang trí nội thất. Sau khi nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười, mẹ luôn nói gió thành mưa, nói mua thì sẽ liền mua. Xem ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu này tương đối hòa hợp.

            Liên tiếp gắng gượng mấy ngày, từ chính mình phát điên muốn hút thuốc, đến không chịu nổi người khác hút thuốc. Giấc ngủ vốn đã không nhiều, lại bắt đầu cai trong lúc ngủ. Mua một đống lớn đồ ăn vặt để trong nhà, mỗi lần điên cuồng muốn hút thuốc liền ăn thức ăn vào.

            Cuối tuần thật sự không thể ở nhà nữa, chạy đến câu lạc bộ thể hình đi. Cai thuốc luôn sẽ thấy đầu váng mắt hoa, trong lúc nhất thời thật sự có chút bận tâm, lẽ nào tuổi ta còn trẻ thế này mà thân thể thật sự kém?

            Không tin, đổi đạo phục đi phòng luyện Taekwondo. Ta muốn biết chân ta còn mạnh hay không, có thể phản ứng nhanh giống như trước không.

            Quả nhiên là lực chú ý bị phân tán, bị huấn luyện viên liên tiếp đá hai cước. Huấn luyện viên rất kinh ngạc, nói mấy ngày không gặp ta mà động tác đã trở nên không đúng tiêu chuẩn. Để ta cầm lấy cước bá [1] nhìn động tác của hắn.

            Cầm lấy cước bá, trên đầu đầy mồ hôi. Không nghiêm túc nghe khẩu lệnh của huấn luyện viên, hắn ra một cước, ta lại không cầm chắc cước bá, bị đẩy lui về phía sau một bước, nghiêng người, huấn luyện viên một cước đá vào tay ta.

            Ngón tay đau đớn một hồi, thật là thuyền lủng còn gặp mưa. Vốn đã bị chuyện cai thuốc hành hạ đến đầu óc choáng váng rồi, giờ nhìn tay đang từ từ sưng lên, thoáng hơi động cũng liền cảm thấy đau nhức.

            Cũng khó trách, một cước của huấn luyện viên miếng gỗ còn bị gãy, ngón tay ta cũng không phải làm bằng inox. . .

            Đau buốt như vậy trái lại đã giảm bớt xung động muốn hút thuốc. Nhanh chóng thay quần áo đi đến bệnh viện.

            Lúc đến bệnh viện, đầu ngón tay bầm tím sưng to lên, móng tay đau đớn đầu tiên, bác sĩ bảo ta cong nhẹ lại cũng không làm được.

            Phim chụp X-quang đã có, gãy xương như trong dự đoán.

            Lần này thực sự có chút buồn nản. Về đến nhà, ngồi trên sofa, mới cảm thấy từng trận đau nhức truyền từ trên tay, lại bắt đầu mò trong túi tìm thuốc, mới nhớ mình đã cai.

            Nhớ tới cai thuốc liền thấy đau tay, cảm giác đau đớn trên tay càng nhiều thì càng muốn hút thuốc.

            Ảo não tựa đầu vào trên sofa, thực sự là cảm thấy mình phạm vào Thái Tuế [2].

            Cẩn giờ hẳn đã đến Tây Song Bản Nạp [3] đi, chưa từng đi qua nơi đó, chỉ biết là rất đẹp, rất thần kỳ.

            Mở máy tính lên, ngón tay út gãy xương, đánh chữ cũng chỉ có thể vênh lên thành Lan Hoa Chỉ [4]. Nhìn cực kỳ quái dị. Baidu một hồi, phát hiện nơi đó thật sự rất đẹp, không giống với một loại phong tình khác của phương Bắc —— "Có lúc sẽ thấy khổng tước [5] mỹ lệ, bạch nhàn [6], tê điểu [7] bay lượn trong rừng; có lúc sẽ thấy voi lớn bước chậm trên đường lớn; có lúc sẽ thấy linh dương, dã lộc, thỏ rừng chạy trốn. . ." Đó là hình ảnh ta khó có thể nào bằng trí tưởng tượng mà phác họa lên được. Một năm bận rộn, Cẩn nên hảo hảo thả lỏng, nghỉ ngơi đi.

            Nằm ở trên giường, cầm quyển 《Bản đồ du lịch 》xem, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, Cẩn mặc một thân trang phục dân tộc Thái, đứng trên lầu trúc, nàng mỉm cười với ta, vẫy tay. . .

            Mới vừa ngủ chốc lát, bị tiếng báo tin nhắn của điện thoại đánh thức. Vốn muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy là tin nhắn của Cẩn, nhất thời nổi giận gì cũng không có.

            Cẩn nói, hôm nay nàng mua một hộp hồng đậu [8] rất đẹp.

            Nhìn tin nhắn, ta nở nụ cười. Ta đương nhiên biết, hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư. [9]

            Một tin nhắn, mà bởi vì ngón tay đau nhức mà gửi trả lời rất chậm. Ngáp liên tiếp mấy cái, nước mắt nước mũi cũng có, rất là chật vật.

            Một mình ở trong gian phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy có chút vô lực. Một cái tin nhắn chỉ có vài chữ —— lão bà , ta nhớ ngươi!

            Chỉ chốc lát, điện thoại reo lên, nhìn thông báo điện thoại, dãy điện thoại 6 số, có chút ngạc nhiên, nhấn nghe, dĩ nhiên lại là thanh âm của đài tin tức nào đó, vừa định bỏ xuống, tay dừng giữa không trung.

            Là một ca khúc gửi tặng qua điện thoại, giai điệu quen thuộc, ca từ hơi thương cảm ——《Ký Ức Độc Quyền 》. [10]

            "Ta hi vọng ngươi là ký ức độc quyền của ta, chôn tại trong lòng, mặc kệ người khác nói nhiều điều khó nghe, thứ hiện tại ta có, là ngươi. . ."

            Đây là một ca khúc nghe nhiều nên thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên dùng cách này để nghe. Sau khi điện thoại kết thúc, đứng dậy, mở máy tính ra, phát bài hát này, để cho nó phát lặp lại sau khi kết thúc.

            Thanh âm trầm thấp, mang theo ca từ thương cảm. Chính là bởi vì có cuộc gặp gỡ của chúng ta, mới có phần ký ức độc quyền này. Hồng đậu thể hiện tương tư không thể để xuống, ca khúc biểu đạt tình yêu bất tận. . .

            Gục xuống bàn, có chút mê man, ngón tay có chút đau, mơ màng ngủ. . .

            Ngày hôm sau, sáng sớm liền chạy đến chỗ giáo sư giải quyết vấn đề luận văn. Chạy qua chạy lại giữa văn phòng và các ban cần đóng dấu rất nhiều. Các đồng học đã chọn thời gian ăn cơm chia tay rồi, lại sắp đến lúc phải chia tay. Trước đây luôn cảm thấy thời gian học đại học quá dài, ngay cả nằm mơ cũng muốn được về nhà. Mà hiện tại, khi thật sự sắp phải đối mặt với sự chia xa, lại tựa hồ có chút thương cảm. Ở nơi này bốn năm, thời gian chân chính ở trong trường cũng không nhiều, nhưng cũng có chút tình cảm lái đi không được.

            Buổi trưa về ký túc xá. Trên bàn có một phong thư, trên phong thư không có chữ. Cầm lên nhìn một chút, hỏi bạn cùng phòng chuyện gì vậy. Lão đại nói, không quen biết người gửi thư, cũng không có để lại tên, chỉ nói là, gửi cho ta.

            Có một loại cảm giác quỷ dị. Từ nhỏ đến lớn, đặc biệt là sau khi lên đại học, đúng là liên tiếp nhận được thư tình. Những bức thư kia ta hoàn toàn không có hủy đi, hoàn hảo không chút tổn hại đặt trong rương. Có thể là, chờ đến khi ta già, những thứ này đều là những hồi ức nho nhỏ của ta. Quan trọng là, những bức thư này dự định khi về đều giao cho Cẩn. Trong chuyện tình yêu, ta không có tấm lòng lớn như vậy, thế giới của ta rất nhỏ, nhỏ bé đến độ chỉ có thể chứa đựng một người.

            Thế nhưng với bức thư có bì thư trống không này, ta sinh ra hiếu kỳ rất lớn. Không nhịn được mở ra xem, là một chiếc lá của cây phong.

            "Dear Chu!" Xưng hô này làm ta có chút thẹn thùng. Nét chữ cũng tính là xinh đẹp, thư không dài, chỉ có một mặt. ——

            "Ngươi sẽ không biết ta là ai. Ở trong biển người mênh mông, chúng ta chỉ là khách đi đường thoáng qua nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là ở thư viện, ngươi yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, lật trang sách đã ố vàng trong tay. Một khắc đó, ta có chút ngẩn ngơ, thật giống như ngươi chính là người ta tìm trong mộng. Bắt đầu mê luyến thư viện, khoảng thời gian đó, mỗi một ngày, đều sẽ ở cùng một phòng đọc sách, cùng một chỗ ngồi nhìn thấy ngươi. Ngươi đều sẽ mặc áo sơmi trắng sọc đen, cầm trong tay một lon Coca. Ngươi là người thích uống Coca nhất mà ta từng thấy.

            Muốn quen biết ngươi, muốn biết mọi thứ của ngươi. Lần đó đến sớm hơn ngươi, ở nơi ngươi thường ngồi để một lon Coca. Ngươi đã đến rồi, ta thấy được, một khắc đó, lòng ta rung lên. Ta cho rằng ngươi sẽ nhìn xung quanh, như vậy ngươi sẽ đáp lại được ánh mắt ta. Nhưng ngươi không có như vậy, ngươi chỉ đem lon Coca để sang bên cạnh một chút, vẫn ngồi ở chỗ đó, vẫn uống Coca trong tay mình, vẫn yên tĩnh mà trầm ổn đọc sách.

            Ta nhìn ngươi, vẫn nhìn. Ta nghĩ, nếu như ngươi đáp lại ánh mắt ta, ta sẽ đi tới trước mặt ngươi, cùng ngươi nhận thức. Chung quy, ngươi không có! Mà ta, cũng không có dũng khí.

            Thời điểm trong viện liên hoan Nguyên Đán, nghe thấy ngươi một bên gảy đàn guitar một bên hát ca khúc 《 Phong 》[11].. Thanh âm của ngươi, làm cho ta có chút ngoài ý muốn. Bên dưới bề ngoài lạnh lùng, lại là thanh âm đơn thuần của trẻ con. Ngươi hát thật chăm chú, giống như đối với ngươi mà nói, dưới sân khấu không có ai. Cho dù có thể có đi, chỉ là không phải chúng ta, mà là một người khác.

            Vẻ mặt ngươi nói cho ta biết, ngươi đã yêu một người.

            Chu, biển người mênh mông, ngươi và ta chỉ là khách qua đường. Đưa cho ngươi một mảnh lá phong, xem như đây là quà tặng của ta với phần gặp gỡ tình cờ này, ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết rằng, ngươi đi vào trong tầm mắt ta.

            Sắp tốt nghiệp, kiếp này có thể sẽ không có cơ hội gặp lại. Hi vọng ngươi hạnh phúc!"

            Xem xong phong thư này, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Chuyện kỳ quái hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều. Có điều, so với những người theo đuổi khác, người này rất đặc biệt. Có chút duy mỹ, còn có chút văn nghệ. Cầm thư ngồi trong ký túc xá, trầm tư hồi lâu.

            Ta chưa hề nghĩ mình sẽ dùng cách gì để đi vào trong tầm mắt người khác. Có thể, ta là người rất không có trách nhiệm, thời điểm chính mình theo đuổi người khác, bất chấp tất cả, muốn cho người ta yêu kia có thể đáp lại một chút tình cảm. Mà đối với những người có hảo cảm với ta kia, đều là để cho người ta mới vừa có một chút biểu lộ liền cự tuyệt từ ngoài cửa để họ nhượng bộ lui binh hoặc có khi thậm chí nói lời thương tổn họ. Ta không muốn tổn thương bất kỳ người nào, chỉ là xuất phát từ nội tâm sợ hãi chính mình vô tri vô giác rơi vào gút mắc tình cảm.

            Càng quan trọng hơn là, ta có Cẩn, ta không thể để cho trong lòng Cẩn có một tia không vui. Nếu như nói kết quả quan trọng nhất từ lần Amy chính là ta biết rõ tình cảm của Cẩn đối với ta, để Cẩn biết tình cảm của bản thân nàng dành cho ta. Như vậy, nó còn có một cái ý nghĩa khác, chính là nói cho ta biết, trong cuộc sống của ta, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ phần tử ám muội nào trong chuyện tình cảm, làm cho Cẩn cảm thấy bị uy hiếp và thương tâm.

            Phong thư này, liền để cho ta lãng quên nó cùng với cuộc sống đại học đang chậm rãi kết thúc đi. Khuôn mặt đằng sau bức thư ta không muốn biết, nếu như phần hồi ức này đối với nàng mà nói, là mỹ hảo, như vậy, ta rất cao hứng. Nếu như là phần hồi ức này là không trọn vẹn, như vậy chỉ có thể nói, rất xin lỗi, ta không thể giúp được. . .

            Bởi vì ta đã có, ký ức độc quyền của chính mình, còn có, độc nhất ——

            Ái tình!

[1] Cước bá: là cái mà người ta cầm cho người ta đá vào khi tập võ đó. Đây là tiếng Hoa của nó 脚靶. Mọi người google nó nha, ta chịu thua, không biết diễn tả nó thế nào, cũng không biết tiếng Việt gọi nó là gì.

[2] Thái Tuế: Thái Tuế còn gọi là Thái Tuế Tinh Quân, Thái Tuế chính là Mộc Tinh (sao Mộc) trên trời, bởi Mộc Tinh cứ 12 tháng quay 1 vòng, cho nên người xưa gọi Mộc Tinh là Tuế Tinh hoặc Thái Tuế; Thái Tuế còn được gọi là Thái Tuế Tinh Quân, hoặc Tuế Quân, nó vừa là sao, lại vừa là thần linh trong tế lễ dân gian. Thế nào gọi là phạm Thái Tuế? Phạm thực ra là “xung”, “xung” được phân thành “niên xung” và “đối xung”. “Niên xung” là chỉ năm cầm tinh, ví dụ như năm nay là năm Tỵ thì người tuổi rắn gặp người năm Hợi là xung; gọi là xung Thái tuế tức Tý-Ngọ xung, Sửu-Mùi xung, Dần-Thân xung, Mão-Dậu xung, Thìn-Tuất xung, Tỵ-Hợi xung; lấy năm Tỵ làm ví dụ, Tỵ với Hợi xung nhau, vì thế người tuổi Hợi ở năm Tỵ sẽ là “đối xung”, phạm Thái tuế; những năm cầm tinh gặp “niên xung” hoặc “đối xung” đều phải đến chùa lễ Thái tuế thì mọi sự mới thuận lợi được. Người phạm Thái Tuế tâm tính bất an, nhân sự bất hòa, cảm thấy bị áp lực lớn về công việc, môi trường làm việc không tốt, bị sự hạn chế của điều kiện bên ngoài, cảm thấy bị bức bách. Lại thêm năm phạm Thái Tuế dễ phát sinh nhiều biến đổi, dễ có sự di chuyển, ngoại xuất, kết hôn, sinh con, chia tay...

[3] Tây Song Bản Nạp: Châu tự trị dân tộc Thái Tây Song Bản Nạp, ngắn gọn là Tây Song Bản Nạp hay Sipsong Panna (tiếng Trung: 西双版纳, Xishuangbanna) là châu tự trị dân tộc Thái ở phía tây nam tỉnh Vân Nam, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, giáp giới với Lào và Myanma. Thủ phủ của châu là Cảnh Hồng (Jinghong), nằm trên bờ sông Mê Kông (sông Lan Thương trong tiếng Trung). Là trung tâm du lịch của Trung Quốc cùng với Côn Minh - 2 trung tâm du lịch lớn nhất của Vân Nam. Có vị trí ngang với tỉnh Lai Châu của Việt Nam - có địa hình thấp hơn Hà Giang

Tây Song Bản Nạp là quê hương của tộc người Thái (Dai). Khu vực này nằm ở độ cao thấp hơn so với phần lớn tỉnh Vân Nam, và có khí hậu nhiệt đới.

[4] Lan Hoa Chỉ: tay hoa (ngón tay xếp thành hình hoa lan). Kiểu điệu điệu người xưa hay làm đó mà. Ngón út, ngón áp út, ngón giữa vểnh lên. Đầu ngón trỏ và ngón cái chạm nhau làm thành vòng tròn. Mọi người google để hiểu rõ hơn :3

[5] Khổng tước: con chim công đó mà :3

[6] Bạch nhàn: gọi thế chứ nó là gà lôi trắng :3 Cơ mà cũng đẹp lắm.

[7] Tê điểu: con này tên là chim mỏ sừng.

[8] Hồng đậu: Hồng đậu gọi nôm na là đậu đỏ, tuy nhiên nó hoàn toàn không phải là hạt đậu đỏ mà người Việt chúng ta vẫn dùng để nấu chè. Hồng đậu sinh trưởng ở miền nam Trung Quốc, phân bổ nhiều tại các tỉnh như Quảng Đông, Quảng Tây, Hồ Nam, Vân Nam… hạt của nó nhỏ xinh có thể chế tạo thành đồ trang sức cài lên tóc hay kết thành dây chuyền, vòng tay, hoa tai.

Theo truyền thuyết, Hồng đậu trở thành tín vật của tình yêu bắt nguồn từ câu chuyện tình chung thủy: “Ngày xưa, có đôi vợ chồng vừa lấy nhau thì người chồng phải tòng quân đi chinh chiến chốn sa trường. Người vợ ngày ngày đứng tựa cửa mỏi mắt mong đợi chồng về. Cô càng mòn mỏi đợi chờ thì bóng dáng người chồng càng chẳng thấy đâu. Cứ như vậy, người thiếu phụ chờ đợi và hy vọng trong những giọt nước mắt. Cho đến khi những giọt lệ của cô trở thành những giọt máu nhỏ xuống đất. Từ mảnh đất ấy, cây hồng đậu được sinh ra”.

Hồng đậu được sinh ra từ nỗi khổ tương tư, từ những nhớ thương khôn xiết. Nhưng nỗi nhớ tương tư cũng là dư vị đẹp mà chỉ có những người yêu nhau sâu sắc và chân thành mới có được. Cũng từ đó, Hồng đậu trở thành tín vật tình yêu của người Trung Quốc.

[9] Đây là bài thơ Tương Tư của Vương Duy.

Dịch thơ:

Đậu hồng sinh ở miền nam

Đến xuân nay lại nở thêm mấy cành

Lượm về nhiều nữa hỡi anh,

Giống này mới thật nặng tình tương tư

(Bản dịch thơ Nguyễn Hữu Bổng)

[10] Ký Ức Độc Quyền (獨家記憶): Là một ca khúc của Trần Tiểu Xuân. Link cho mọi người đây. http://mp3.zing.vn/video-clip/Ky-Uc-Doc-Quyen-Tran-Tieu-Xuan/ZW6O0DA6.html

[11] Phong ở đây không phải là gió, mà là cây phong ấy… Là một ca khúc của Châu Kiệt Luân: https://www.youtube.com/watch?v=1IJNqIzHTSI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro