Chương 61:Kế hoạch bị bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào các bạn! Nếu các bạn cảm thấy truyện hay thì hãy nhấn vào ngôi sao nhỏ ở đầu trang để bình chọn và share giúp tụi mình nhé. Cảm ơn các bạn.

[An Mi-edito]


Sau khi Cố Hải Đại Gia bắt được tên du côn Bạch Lạc Nhân hổ báo một mình mà dám xông pha trân mã hành lên bờ xuống ruộng mấy đứa ăn cướp vặt trong hẻm, rồi đến việc cứu Cố Tổng khỏi thần chết một cách tích tắt như vậy được.

Cố Hải cũng đâu phải là người não chậm đến nổi không hiểu chuyện, đâu có thể nào mọi chuyện cứ diển ra một cách 'may mắn' như vậy, rồi đùng đùng phát hiện ra người cứu mình hai người là Bạch Lạc Nhân.

Chỉ có thể là Bạch Lạc Nhân theo dỏi Cố Hải ngay từ đầu, Cố Hải nhận ra điều đó và Bạch Lạc Nhân cũng biết rằng Cố Hải đã biết nên không làm gì ngoài chuyện im lặng nắm tay Cố Hải để hắn dắt đi.

- " nè Đại Hải tôi đâu phải trẻ con anh đâu cần nắm tay mạnh như vậy" Bạch Lạc Nhân nhắc khéo

Từ 'anh' liên tục thốt ra từ miệng Bạch Lạc Nhân khiến Cố Hải sướng phát điên lên nhưng Cố Hải phải kiềm lại, để chứng tỏ rằng mình đang giận mà, sau có thể nào vì mấy câu này mà siêu lòng bỏ qua cậu ta.

- " anh không sợ em đi lạc anh chỉ sợ em ráng bỏ trốn khỏi anh một lần nửa " Cố Hải quay lại mặt lại nói với Bạch Lạc Nhân

Không biết tựa khi nào, chắc có lẻ từa khi sau khi một khoản thời gian thì chắc có lẻ hai người đã hiểu ra rằng thời gian hai người bên nhau rất nhiều nhưng không biết lúc nào, khi nào thì lại bị chia cắt một lần nửa.

Nên chắc vì vậy nên hai người họ bắt đầu tôn trọng những lời nói của mình với đối phương hơn, mà chắc biểu hiện rõ rất của sự thay đổi đổi cách xưng hô mà hai người dành cho nhau, Bạch Lạc Nhân thì bắt đầu gọi Cố Hải bằng 'anh', còn Cố Hải thì lại xưng Bạch Lạc Nhân là 'em', thay vì cách xưng hô 'cậu-tôi' nhàm chán.

Tay Bạch Lạc Nhân cứ vậy mà nằm trong tay gọn trong bàn của Cố Hải mà dắt cậu đi vào hầm gửi xe. Cố Hải ân cần ở cửa xe cho Bạch Lạc Nhân vào trước rồi mình vào sau, ngay lúc này không khí im lặng một cách bất thường.

Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ rằng: thà có lẻ Đại Hải nổi điên đánh mình còn tốt hơn bây giờ, cậu bắt đầu cảm thấy hoan mang không biét thứ gì đang trong đầu Cố Hải mà thấy khuôn mặt hằm hằm của hắn đầy tràn những suy tính.

- " Anh đang giận tôi đó ........" Bạch Lạc Nhân cất giọng trước nhưng chưa hỏi được hết câu thì Cố Hải lại nhảy và họng của cậu ngồi ỳ trong đó

Mặt Cố Hải quay qua đầy nghiêm minh quăng vào tai Bạch Lạc Nhân một đống câu hỏi dù có ông cố nội Bạch Lạc Nhân sống dậy cũng trả lời không kịp nửa là chứ ở đó mà Bạch Lạc Nhân.

- " tất nhiên là anh đang giận em rồi, cả tháng nay em biến đi đâu? Tại sao tên điên Chân Hàn Phong kia lại hôn em? Tại sao em lại không liên lạc với anh? Tại sao em lại theo dỏi anh?"

Bạch Lạc Nhân im lặng một hồi lâu rồi trả lời từng câu hỏi một cách cho có

- " ở trên núi, vì hắn điên,trên núi không có sóng điện thoại cũng không có wifi để liên lạc, thích thì theo dỏi" Bạch Lạc Nhân trả lời cộc lốc

- "em trả lời cái gì vậy"

- "thì câu hỏi của anh"

- "nè tôi mới là người đang giận sau em lại làm khuôn mặt đó với tôi"

- "thì người ta nói yêu nhau càng lâu thì càng giống nhau, tôi làm mặt vậy cho giống anh thôi ... không được hả?"

- " giờ này em còn có sức giởn tôi hỏi em một câu cuối, Tại sao lại cứu anh nhiều lần như vậy"

- " tôi thích là thì tôi cứu, không biết ơn thì thôi đừng có giở cái giọng đó nói chuyện với mấy đứa tôi"

- "anh hết hỏi rồi đúng không tới lượt tôi.... Vậy tại sao vừa gặp lại anh lại mắng tôi?"

- "tôi thích thì tôi mắng đấy thì sao?"

- "anh ........

- "không phải em nói là càng yêu nhau lâu càng giống nhau sao"

- "..........."

Rất khó dể thừa nhận nhưng lần này Bạch Lạc Nhân hiện giờ đang dưới trướng Cố Hải, à mà quên phải nói là trừ việc đẩy đưa ra thì lúc nào Bạch Lạc Nhân cũng ở phía trên nhưng trường hợp này lại khác.

Bổng chốc cùng một lúc hai chiếc điện thoại reo lên cùng một lúc đúng thời điểm hai người đang có máu điên trong người, họ sẽ sẳn sàng chém bất kì ai trước mặt họ

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cũng lúc móc chiếc điện thoại ra, và mọi thao tác của họ đều xảy ra một cách nhịp nhàng như người kia đang soi gương vậy, mà thậm chí cả tiếng tiếp chuyện một cách nhẹ nhánh và giọng nói thánh thót phá ra từ cuốn họng của họ cũng giống nhau.

- " CÁI GÌ" cả hai đồng loạt quá vào cái điện thoại như trúc giận

Cả hai nghe cùng một lúc nghe một tiếng gió nhẹ bên điện thoại, tưởng rằng người kia sợ giọng của hai người quá mà đứng hình, họ chợt nhận ra mình hơi quá đà, họ nhận ra rằng nếu cộng thêm 2 năm nửa thì mình cũng gần 30 tuổi đầu rồi mà vẫy chưa biết cách cư xử.

Họ nhận ra việc nào thì ra việc đó, chuyện tình cảm khác còn chuyện bên ngoài xã hội thì lại khác, khi chuẩn bị nói lời xin lổi thì ............... một giọng gầm của một con gấu mẹ vĩ đại gào qua điện thoại, thì ra tiếng gió nhẹ hồi nảy la do Nagisa lấy hơi để chửi, họ chợt nhận ra Nagisa đã đồng loạt gọi cho hai người.

- " **** CÁI *** GÌ THẾ NÀY? HAI NGƯỜI LÀ CÁI **** GÌ VẬY **** TÔI TỐN CÔNG NHỜ TÊN ĐIÊN KIA HANK VÀO ĐÀI DỊCH VỤ ĐỊNH GỌI ĐIỆN GIÚP HAI NGƯỜI LÀM HÒA, MÀ KIA GỌI BỊ HAI NGƯỜI MẮNG CHO MỘT TRẦN LÀ CÁI*** NÀO?" Nagisa thét lên căm phẩn

- "khoang sau cậu biết hai đứa tôi đang ở bên nhau" Cố Hải thắng mắc

- "THÌ CHÍNH BẠCH LẠC NHÂN LÀ NGƯỜI DÀN CẢNH ĐỂ CỨU CẬU CHỨ ĐÂU, THÌ TÔI ĐOÁN HAI NGƯỜI ĐANG Ở BÊN NHAU VÀ ĐANG CẢI LỘN"

- "ấy chết đừng nói, lác về tôi trả thêm tiền" Bạch Lạc Nhân vội vàng nói

������������������������������������������������������������������

cho xin cái bình luận đi các mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro