Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm lạnh như băng đột ngột vang lên từ phía sau! Phan Tuấn Vỹ run cả người, trong đầu lập tức trống rỗng.

"Không có sự cho phép của ta, cưng sao dám đồng ý cái điều kiện rắm chó gì đó ha, lá gan của cưng càng lúc càng lớn rồi a? Ôm ấp sung sướng quá rồi đó? Còn không mau đến đây!" Nhìn hai người thân thiết ôm chặt lấy nhau trước mắt, Âu Dương Đạo Đức nhiệt tình bừng bừng vừa xuống máy bay là chạy đến đây từ lâu đã chuyển thành một cơn nộ hỏa!

Chủ nhân... là cậu, là cậu sao?

Đã quên ý tưởng phải bỏ đi trong đầu, đã quên tất cả vấn đề đang có, Phan Tuấn Vỹ chỉ cần nghe giọng nói xúc phạm quen thuộc đó, tiếng nói trầm thấp mê người đó, anh có thể chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, chỉ muốn nghe theo mệnh lệnh của người ấy, mặc người ấy hoàn toàn chi phối chính mình.

"Tiểu Vỹ! Anh không cho phép em đi!"

Không để ý sự ngăn cản của anh họ, Phan Tuấn Vỹ xoay người chậm rãi đi tới trước mặt Âu Dương Đạo Đức, lẳng lặng chờ hắn.

"Cưng có gì muốn nói?"

"Không có..." Anh không có lời nào để nói.

Bình tĩnh ngắm nhìn từng tấc trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, Phan Tuấn Vỹ biết rằng mình vĩnh viễn không thể chống cự lại bất luận yêu cầu gì của người này.

"Vào phòng chờ ta, không có mệnh lệnh của ta, cưng không được phép ra ngoài."

Âu Dương Đạo Đức thầm nghĩ phải nhanh chóng đuổi phắt cái tên chướng mắt kia đi.

"Cậu đừng trách anh họ, thực sự không liên quan gì đến anh ấy."

"Không liên quan gì đến anh... không liên quan gì đến anh? Tiểu Vỹ, em... em sao có thể chà đạp lên sự quan tâm của anh đối với em!" Trái tim Nhâm Nhã Thiên tựa như có một thanh đao đâm qua, đâm đến khiến anh đầm đìa đầy máu!

"Anh họ, xin lỗi, là em nói sai rồi, anh đừng hiểu lầm, em thực sự không phải có ý đó."

Phan Tuấn Vỹ thấy mình thật có lỗi, anh thực sự không có ý làm anh họ bị tổn thương.

"Cưng nói cũng không sai, chuyện của hai chúng ta vĩnh viễn không liên quan gì đến hắn, vĩnh viễn không có chỗ thừa cho hắn nhúng tay đâu!"

Âu Dương Đạo Đức là người điển hình thuộc loại có thù phải trả, vừa nãy hắn ôm nai con một phát, bây giờ phải đâm cho hắn một đao!

"Tên hỗn đản này, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!"

Bao nhiêu sự lạnh lùng bình thản thường ngày chẳng biết đi đâu, Nhâm Nhã Thiên nhanh chóng giật lại Tiểu Vỹ, một chưởng bổ về phía cái tên đáng chết kia!

Ngửa người về sau, suýt nữa bị bàn tay của đối phương đánh trúng, Âu Dương Đạo Đức nhìn thấy thân thủ mẫn tiệp của Nhâm Nhã Thiên, biết ngay là mình gặp gỡ phải người lão luyện rồi.

"Thú đấy, lâu lâu chưa chơi tí rồi."

Hai bên ngươi tới ta đi, đánh đến khó mà cản nổi, đối với Âu Dương Đạo Đức thì là chơi vui vô cùng, nhưng đối với Phan Tuấn Vỹ đứng bên cạnh lại cuống cuồng cuồng như kiến bò trên chảo nóng.

"Anh họ, anh đừng đánh mà, xin anh mau dừng tay!"

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Anh họ từ bé luyện võ nên đầy bản lĩnh, gì mà Judo, Taekwondo... chưa có cái gì làm khó được anh ấy, vạn nhất anh ấy ra tay quá nặng khiến người ấy bị thương thì mình phải làm sao đây?

Dựa vào thân thủ từ nhỏ luyện ngoài đường phố, Âu Dương Đạo Đức thừa sức ứng phó với Nhâm Nhã Thiên, nhưng thấy ánh mắt lo lắng quan tâm của nai con nhìn về phía mình, trong lòng ấm áp, liền cố ý lộ sơ hở, để nắm đấm của đối phương tiếp chuyện với bụng mình!

"A"

Kêu lên một tiếng đau đớn, Âu Dương Đạo Đức đau đ ến quằn cả lưng. Cái tên chết tiệt này đúng là không lưu tình a!

"Dừng tay!" Phan Tuấn Vỹ thấy vậy quát to, lập tức nhào về phía Âu Dương Đạo Đức, ôm chặt hắn vào lòng mình.

"Anh họ, em không cho phép, em không cho phép anh làm cậu ấy bị thương!"

"Tiểu Vỹ..." Thấy người từ nhỏ thân thiết với mình như anh em ruột dùng ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn mình, trái tim Nhâm Nhã Thiên nhất thời như úa tàn.

Mình chăm sóc yêu thương bao năm qua lại kém một người vừa mới quen sao?

"Tiểu Vỹ, anh họ hỏi em lần cuối cùng, em không đi với anh?"

"Em..." Cúi đầu, thấy gương mặt thống khổ trắng nhợt của người đang nằm trong lòng mình, trái tim Phan Tuấn Vỹ đau nhói lên từng đợt.

"Em không đi... không đi..."

"Được... được, tôi biết rồi, cậu đã quyết định như vậy, tình anh em của chúng ta cũng đến hôm nay là dừng thôi. Từ nay trở đi hậu quả một mình cậu chịu, mong cậu đừng hối hận."

Nhâm Nhã Thiên nhìn Phan Tuấn Vỹ thật sâu rồi xoay người đi không quay đầu lại.

"Anh họ..." Xin lỗi, anh họ, xin lỗi, là em không tốt, là em không tốt...

"Cưng dám vì hắn mà rơi một giọt nước mắt thử xem? Coi chủ nhân phạt cưng thế nào!"

Âu Dương Đạo Đức thấy nai con thương tâm khổ sở vì người khác chứ không phải mình, bụng liền tức giận đến ứa dấm!

"Bụng còn đau không? Mau lên giường nằm, để tôi xem vết thương của cậu..."

Phan Tuấn Vỹ hoàn toàn lờ đi lời uy hiếp của hắn, nhanh chóng nâng hắn dậy đi vào phòng ngủ.

"Xót ruột rồi?"

Âu Dương Đạo Đức rất là đắc ý. Cái gì mà biểu ca mới chả đường ca, chỉ cần mình nói có một câu, nai con lập tức ngoan ngoãn tống gã đó ra khỏi cửa, cảm giác này đúng là làm hắn XX... sướng!

"Ai xót cậu chứ? Tôi... tôi chỉ không muốn có người chết trong nhà mình thôi."

"Hí, nai con đúng là ưa khẩu thị tâm phi, không sao, lát nữa chủ nhân sẽ khiến cưng thành thành thật thật nói ra thôi."

Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng hôn lên đầu mày nhíu chặt của nai con.

"Đi thôi, giúp chủ nhân tắm rửa, vừa nãy vận động tí gân cốt, cả người đầy mồ hôi, khó chịu chết đi được."

Chưa kịp nói năng gì đã bị kéo tuột vào phòng tắm, Phan Tuấn Vỹ ngó bước đi nhanh như bay của Âu Dương Đạo Đức, nhất thời nghĩ vừa nãy bao nhiêu lo lắng dành cho hắn quả đúng là cực kì uổng phí!

"Bụng hết đau rồi? Vậy cậu tự tắm đi, tôi mặc kệ cậu!"

Phan Tuấn Vỹ xoay người tính bỏ đi, nhưng vừa đến cửa đã bị một dòng nước lạnh xối ướt sũng người!

"Cậu làm cái gì thế?!"

Đáng hận, cái tên ưa ngược đãi này! Tuy bây giờ trời có nóng, nhưng đột nhiên bị dội một đống nước lạnh như băng thế này thì cũng không dễ chịu.

"Bụng ta đau, vận động rất là khó, ta muốn nai con tắm cho ta."

Giống như nàng dâu chịu đầy ủy khuất, Âu Dương Đạo Đức ôm bụng, bĩu môi dùng ánh mắt ai oán nhìn nai con.

Dễ... dễ thương quá đi a...

Ý thức được tên bạo quân dã man xưa nay đang làm nũng với mình, Phan Tuấn Vỹ lập tức luống cuống tay chân đi về phía hắn.

"Được được... vậy... để tôi giúp cậu cởi đồ trước có được không?"

Lúng ta lúng túng cởi bộ âu phục đắt tiền, Phan Tuấn Vỹ cẩn thận không chạm vào vết thương hơi hơi sưng đỏ của hắn, nhẹ nhàng dùng sữa tắm giúp hắn chà xát tẩy rửa.

"Ưm... sướng quá... đúng... xuống một chút nữa... Ưm... Nai con..."

"Sắc lang! Cậu đừng có phát ra mấy cái âm thanh như thế có được không?"

Đồ háo sắc chết tiệt! Mình chỉ giúp hắn tắm tắm một tí, hắn lại còn đứng đó rên cái gì mà rên a? Hại mình nghe xong sắp... sắp...

"Ta thấy cưng mới là một tiểu "sắc nai" nha, bất quá chỉ nghe chủ nhân ta tùy tiện rên có hai tiếng mà "có một chỗ nào đó" đã cương lên không chịu được rồi!" Âu Dương Đạo Đức bất ngờ kéo quần của nai con xuống, một cây tiểu côn thịt cương cứng lập tức nhảy ra ngoài!

"Tiểu đệ đệ của ta đã lâu lắm rồi không gặp bạn tốt rồi, cưng nói coi, để cho hai đứa tụi nó cụng cụng "đầu" có được không?"

Âu Dương Đạo Đức một tay cầm bảo bối sưng to của mình, một tay kéo phân thân của nai con, để hai "đỉnh đầu" chầm chậm chà xát vào nhau...

"A a"

Phan Tuấn Vỹ chưa từng hưởng thụ cảm giác kích thích mới mẻ như thế bao giờ, lỗ nhỏ ở đỉnh bị ma sát đến mức không ngừng hưng phấn rỉ ra dịch thể trong suốt, nhanh chóng khiến cho thứ cực đại của Âu Dương Đạo Đức dính dính đến khó tin.

"Chậc chậc, coi xem nào, đúng là ướt cực kỳ, nai con, có phải là sướng không chịu nổi, muốn bắn rồi không?"

"Ô... Muốn... muốn bắn a..."

"Vậy thì thành thật nói cho ta, cưng có phải xót chủ nhân rồi không, xót ruột đến muốn chết a?"

"Tôi... tôi..." Không muốn nói, không muốn nói, không muốn nói cho cậu ấy biết tâm tình bí mật nhất của mình, không muốn để cậu ta tiếp tục đùa bỡn mình...

"Nói a, nai con, nói lớn lên..."

Đầu lưỡi tiến vào vành tai mẫn cảm của nai con, vừa vào vừa ra khiêu khích vô cùng, Âu Dương Đạo Đức lúc này như là ma nữ trên biển đang hát khúc câu hồn, rắp tâm dẫn thủy thủ ngờ nghệch rơi vào vực sâu mình giăng ra...

"A a..."

Hai mắt đẫm lệ mơ màng thở gấp, Phan Tuấn Vỹ chỉ cảm thấy đầu lưỡi hắn như đang chui từ tai vào đầu mình khuấy đảo lung tung, khuấy đến khi thần trí anh mê muội, nhịn không được lớn tiếng khóc òa...

"Ô... chủ nhân... tôi xót cậu... tôi luyến tiếc cậu... Chủ nhân... A... Chủ nhân tôi cầu cậu... Để tôi bắn đi! Cầu cậu mà!"

"Ai... Nai con cuối cùng cũng thừa nhận rồi..."

Âu Dương Đạo Đức nghe câu nói của nai con thấy vừa an tâm vừa hưng phấn.

"Vậy thì tới đây nào... nai con của ta, để hai đứa tụi nó bắn cùng nhau đi!"

Hai tay hắn bóp mạnh, Phan Tuấn Vỹ lập tức "A" một tiếng thét chói tai, một dòng nồng đậm từ tiểu động bắn mạnh ra! Âu Dương Đạo Đức cũng gần như cùng lúc gầm lên bắn ra dục vọng căng đầy của bản thân

"Tích tích tích..."

Một hỗn hợp tràn trề không phân rõ là dịch của ai rơi trên nền gạch men màu tối, Phan Tuấn Vỹ nhìn một đống dịch thể trắng đục đó, cảm thấy vô cùng kinh hãi. Mình chỉ bị lung tung sờ soạng có hai cái, đã rên lên như một kỹ nữ. Thân thể đã bị hoàn toàn cải tạo rồi, cái thân thể *** loạn này đã không còn thuộc sự khống chế của mình nữa, đã xác nhận rằng người kia mới là chủ nhân của mình...

"Không nên lãng phí "sữa tắm" thiên nhiên tìm khắp thị trường cũng không mua được nha..."

Xé mở chiếc sơ mi đã ướt đẫm từ lâu của nai con, Âu Dương Đạo Đức khom người quẹt lên dòng dịch của hai người chảy xuống, đem nó bôi cả lên khuôn ngực trần của anh...

"Thích chủ nhân giúp cưng tắm không?"

Vuốt ve tỉ mỉ từng tấc xuống dưới, Âu Dương Đạo Đức cuối cùng cũng đến cái nơi mà nai con đợi đã lâu.

Đem một chân nai con giơ lên cao, hắn có thể thấy cái miệng hồng hồng nộn nộn đó hé ra ngậm lại như đang mời mọc:

"Bên trong cũng muốn rửa qua sao?"

Âu Dương Đạo Đức ha ha cười, vươn hai ngón tay không chút ngập ngừng đem toàn bộ "sữa tắm" còn lại dồn vào!

"A a"

Phan Tuấn Vỹ khoái hoạt kêu lớn.

"Hai đầu ngón tay thì làm sao mà rửa sạch được? Nai con cũng cùng ta rửa nha..."

Kéo tay nai con, đưa hai ngón tay của anh cắm thật mạnh vào, Âu Dương Đạo Đức có thể thấy huyệt khẩu nai con bị bốn ngón tay căng ra đến hoàn toàn biến hình rồi...

"Ô a!" Nai con đau đớn thét lên

Âu Dương Đạo Đức thấy nai con bị đau liền buông tay ra để anh tự do, nhưng nai con không hề phát hiện, vẫn tiếp tục thành thạo không ngừng tự đưa ngón tay ra vào...

Ánh mắt Âu Dương Đạo Đức nháy mắt lạnh tanh!

"Nói cho ta biết, lúc chủ nhân không bên cạnh, nai con có phải thường xuyên tự chơi với chính mình thế này không?"

"Không có... Không có..."

"Còn nói dối!" Âu Dương Đạo Đức giận dữ rút mạnh hai ngón tay của anh ra!

"Không!" Phan Tuấn Vỹ giãy giụa khóc lóc:

"Ô... đừng... Chủ nhân... tôi còn muốn... còn muốn..."

"Nói thật thì ta sẽ cho cưng."

"Ô... tôi nói.. tôi... Tôi lúc không nhịn được sẽ... sẽ..."

"Sẽ cái gì?" Âu Dương Đạo Đức lạnh lùng cười.

"Sẽ... sẽ chơi với cái mông mình!" Gương mặt Phan Tuấn Vỹ đỏ lựng lên, bất chấp nhắm mắt lại gào lớn.

"Cưng đúng là nai con *** đãng! Cả người cưng từ đầu đến chân đều là của ta! Từ nay không có sự cho phép của ta cưng không được phép len lén chơi một mình, nghe chưa?"

"Ai kêu cậu lúc nào cũng bận thế chứ..."

"Không nỡ rời ta sao? Yên tâm, đợi đến lúc nai con về sống với chủ nhân, ta sẽ yêu cưng thương cưng đến mức cưng chẳng còn thời gian mà thấy cô đơn nữa..."

Cầm phân thân vừa đứng thẳng lại của mình đâm vào huyệt khẩu, Âu Dương Đạo Đức thỏa mãn thấy cái miệng nhỏ nhắn đói khát của nai con lập tức cắn chặt côn thịt chẳng buông!

"A a"

Thét lớn ôm chặt người đang tàn sát trong cơ thể mình, Phan Tuấn Vỹ biết rằng anh đúng là không thể rời bỏ người này, thực sự không thể rời bỏ người này...

Thần linh ơi, con biết con có tội, con biết là con không được tha thứ, nhưng con không muốn rời khỏi người này... Không muốn rời xa...

Tựa như hai dã thú trên sàn nhà dây dưa quấn lấy nhau nhiều lần, cho đến lúc một người rốt cục không chịu nổi hành hạ mà ngất đi...

Màn đêm tĩnh mịch, sương trắng mê mông.

Một gương mặt như khóc lóc như ai oán.

"Ba... ba ác lắm... sao ba có thể cướp người con yêu đi... Sao ba có thể đối xử với con... Con không tha thứ cho ba! Chết cũng không tha thứ cho ba!"

Mỹ Mỹ dùng ánh mắt oán độc trừng trừng nhìn Phan Tuấn Vỹ rồi đột nhiên thả người rơi xuống vách núi!

Không...! Mỹ Mỹ! Đừng mà, đừng mà!

Bật dậy từ trên giường, Phan Tuấn Vỹ sợ đến mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, anh trừng lớn đôi mắt kinh hoàng cố nhìn cho rõ, may mắn nhận ra mình vừa nằm mơ.

Đáng sợ quá... thật đáng sợ! Mỹ Mỹ, ba không cố ý... ba thực lòng không cố ý làm tổn thương con... Ba biết là ba không nên thích người đó... Là ba không tốt... là ba sai...

Ngẫm đến chuyện giấc mơ này là cảnh báo mà ông trời dành cho mình, Phan Tuấn Vỹ ôm mặt không thể ngăn nổi dòng lệ chảy ra từ kẽ ngón tay, anh đột nhiên thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, mình khổ sở quấn lấy người này không buông, đến cuối cùng có cái ý nghĩa gì? Hắn chỉ coi mình như thú cưng, là người lúc rảnh rỗi kéo qua đùa một chút cho vui, dù mình thích hắn thế nào, yêu thương hắn thế nào, đối phương cũng chẳng bao giờ đáp lại.

Anh họ nói rất đúng, một ngày nào đó, khi mọi chuyện bại lộ, anh không chỉ hại chính mình, mà còn hại cả đứa con gái duy nhất của mình, đến cuối cùng, chỉ e còn lại ngọc thạch câu phần, cửa nát nhà tan.

Quay đầu nhìn ngắm người đang say ngủ kế bên, gương mặt dù đang ngủ cũng đẹp đến bá đạo, là gương mặt mà mình vĩnh viễn không quên.

Thế nhưng...

Tạm biệt... chủ nhân của ta.

Tạm biệt nhé, người ta yêu.

Tôi luyến tiếc cậu, cho đến bây giờ vẫn chẳng nỡ rời cậu đi, chỉ muốn bên cạnh cậu, dù đổi cả mạng này cũng được, nhưng dù cái giá nào cũng không thể... không thể dùng hạnh phúc của con gái tôi mà đánh đổi...

Không được, thực sự không được, mình đã không chịu nổi nữa rồi...

Vội vã đứng dậy đặt bút viết vài dòng, nước mắt rơi đến nhòe cả nét bút, Phan Tuấn Vỹ vừa viết vừa xé, xé rồi lại viết, khó khăn lắm mới viết xong, rồi lại đặt bút xuống ngây ngẩn ngắm người đang ngủ say trên giường, luyến tiếc chẳng nỡ rời đi chỉ một chút.

"Ưm..." Âu Dương Đạo Đức đột nhiên xoay mình.

Phan Tuấn Vỹ giật mình kinh hãi, rõ ràng thời khắc biệt ly đã đến.

Cố gắng lau đôi mắt đầy lệ, nghiến chặt răng, Phan Tuấn Vỹ cầm theo hành lý đơn giản, ép mình không được phép quay đầu đi ra khỏi cửa phòng.

Chỉ còn lại một tờ giấy lẳng lặng nằm trên chiếc gối trắng tinh như tuyết.

____

"Xin lỗi, tuổi tác của anh không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi."

Người phỏng vấn liếc nhìn tờ lý lịch, nói mà không cần ngẩng đầu lên.

"Vì sao? Tôi cũng chẳng khác thanh niên là mấy đâu, tôi làm được mà, cái gì tôi cũng làm được hết, xin quý công ty cho tôi một cơ hội có được không?" Phan Tuấn Vỹ hai tay đan chặt vào nhau, ép mình đừng tỏ ra vội vàng hấp tấp.

Nhưng sao mà anh không cuống được đây? Phần lớn tài khoản ngân hàng đều gửi cho Mỹ Mỹ, anh rời đi cũng chẳng mang nhiều tiền, xuống nam đến Cao Hùng thuê một phòng nhỏ đơn giản, tiền thuê phòng và tiền đặt cọc phải đưa trước nên bây giờ chẳng còn mấy đồng, gần đây kinh tế trì trệ, đi xin việc gần một tháng rồi mà vẫn chưa được, sắp đến kỳ nộp tiền nhà rồi, anh phải làm thế nào mới được đây?

"Kinh nghiệm công tác của anh rất phong phú, nhưng chính sách của công ty là muốn tìm nhân viên quản lý trẻ, tuổi từ hai lăm đến ba mươi, anh không hợp với yêu cầu."

"Vậy... ở đây có công việc gì không phải quản lý để tôi có thể làm không? Tôi không quan tâm chức vụ cao thấp, chỉ cần công ty cho tôi một cơ hội, bất kể công việc gì tôi nhất định làm hết sức mà."

"Vậy thì..." Ngẩng đầu nhìn người trung thực thành khẩn trước mặt mình, người phỏng vấn quyết định cho anh một cơ hội.

"Bây giờ có một vị trí quản lý kho, lương cơ bản là hai vạn, giờ làm việc là từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, nếu cần có thể tăng ca bất cứ lúc nào, cần một người có thể lực, anh nghĩ anh có làm được không?"

"Được mà, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, cảm ơn ngài, cảm ơn!"

"Đừng vội cảm ơn tôi, nhưng tôi phải nói trước, thời gian thử việc là một tháng, làm không tốt không nhận, không nói hai lời đâu."

"Vâng, tôi nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không để ngài thất vọng đâu."

Hưng phấn đi về nơi trọ, Phan Tuấn Vỹ quyết định phải tự khao mình một chút, ít ra phải ăn một bữa tử tế.

"Ông chủ, cho tôi một tô cơm thịt kho nha, a, thêm một quả trứng kho nữa."

"Được, mời ngồi, lập tức có đây."

Thấy từ hôm nay không còn phải xài mì gói, mà có thể ăn thịt băm thơm phức, Phan Tuấn Vỹ nghĩ đến cũng chảy cả nước miếng. Để đỡ mất mặt, anh vội vã giả vờ chăm chú vào tờ báo trước mặt.

"Cơm thịt kho thêm trứng kho đến đây!"

"Cảm ơn, cảm ơn." Phan Tuấn Vỹ bắt đầu vừa đọc báo vừa ăn từng miếng một.

"'Mười người đàn ông độc thân hoàng kim' do danh viện thục nữ toàn quốc bình chọn, kết quả như sau: Thứ nhất, tổng giám đốc ngân hàng Trung Hoa – Phạm Đạt Dân thứ hai, Tổng giám đốc công ty điện tử Cần Dương – Hoàng Văn Bân, thứ ba, chủ tịch tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoài Đức – Âu Dương Đạo Đức..."

Một thân ảnh khiến anh hằng đêm không yên giấc đột ngột xuất hiện trên trang báo, gương mặt anh tuấn trong hình chụp không khác trong trí nhớ của anh là bao, thế nhưng... lại chẳng thể nào chạm vào được nữa...

"Tiên sinh à, anh... anh làm sao thế!"

Nhìn tờ giấy ăn vừa chìa trước mắt, Phan Tuấn Vỹ mơ hồ ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt từ lâu...

"Thịt kho của anh ngon lắm... ông chủ, tờ báo này có thể cho tôi được không?"

"Được được, anh cứ cầm đi, cứ cầm đi."

"Cảm ơn, xin hỏi hết bao nhiêu tiền?"

"Không cần không cần đâu, anh... anh cứ đi thong thả."

"Nga..."

Tâm trí mụ mị rời khỏi quán ăn bình dân, chậm rãi hướng ra phía con đường náo nhiệt, trên đường rõ ràng còn nhiều người đang bước đi cùng mình, vì sao vẫn thấy cô đơn thế?

Biết thừa mà vẫn cố hỏi, Phan Tuấn Vỹ, mi biết thừa rồi mà còn cố hỏi a...

Một cái nhíu mày, một nụ cười, nhất cử nhất động của người đó không biết từ khi nào bắt đầu xoay quanh trong não anh tựa như đèn kéo quân, cả thể xác lẫn linh hồn đều câm lặng gào thét, khát cầu người kia chiếm lấy mình, nhưng sự lựa chọn cuối cùng của anh đã khiến anh chẳng thế nào quay đầu lại, chỉ là... chỉ là những năm tháng trống rỗng dài dằng dặc từ nay về sau rốt cuộc phải làm thế nào mới qua được?

Lặng người trên ngã tư đường, Phan Tuấn Vỹ không kìm được mà ngơ ngẩn...

"Chú Phan, giúp anh mang cái đống hàng này đến khu A, rồi chú viết phiếu giùm anh nha."

"Được, anh chờ chút, em làm liền đây." Mặc dù mồ hôi như mưa, Phan Tuấn Vỹ vẫn nhanh nhẹn vác đống hàng hóa chất chồng như núi xếp đúng chỗ.

"Không tồi đâu, chú Phan, vừa mới đến không lâu đã biết việc phết rồi nha, tay chân nhanh nhẹn lắm."

Âm thanh pha chút giọng Đài Loan đến từ A Cường người đang khởi động chiếc xe tải, anh cũng là đồng nghiệp mà Phan Tuấn Vỹ vừa kết bạn, là một người rất phóng khoáng thẳng thắn.

"Đâu có, em còn phải cố nhiều lắm." Phan Tuấn Vỹ ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Tối nay có muốn đi uống một chén với anh không? Anh nói với chú nha, hôm nay là sinh nhật anh, anh em của anh có một người vừa mở một khách sạn, nghe nói mấy em gái ở đó rất là đẹp nga."

"Thế... thế sao... nhưng em không uống được rượu thì sao hả anh? Em thấy các anh cứ đi đi, em đi theo e làm mọi người mất hứng mất."

"Yên chí, có anh ở đây sợ cái gì? Huống hồ quán rượu này chẳng phải muốn đến là đến được đâu nha, nghe nói đắt dọa chết người đó, nếu hôm nay không phải đại thọ 50 của anh, thì đám bạn nhậu kia của anh sao dám mời anh đi a? Đi đi, đi đi, nếu hôm nay chú không đi thì coi như chú không nể mặt anh đâu nhá!"

"Được, được, em đi là được, rượu hôm nay cứ tính một phần cho em, coi như là chúc thọ anh."

"Vậy mới là anh em tốt của anh chứ. Tan tầm ta đi luôn, mấy em gái xinh tươi đang chờ chúng ta đó!"

"Phan quản lý, xin chào, em là Lệ Lệ, cảm ơn anh hôm nay ngày khai mạc đến đây cổ vũ em, em vui lắm, anh nói coi, Lệ Lệ làm thế nào báo đáp anh đây?"

Thân thể phụ nữ xinh đẹp trắng ngần như tuyết trong không gian mờ ảo càng láng lẩy mê người.

"Không, không cần... tôi... tôi..."

Phan Tuấn Vỹ làm sao mà qua trận này được, anh sống chết cố đẩy cái động vật thân mềm càng lúc càng gần trên người ra, sợ đến nỗi nói cũng chẳng rõ nổi.

"Ai nha, chú Phan, đừng có mà khách khí với em ấy, bảo em ấy lấy thân mà đền là được, gặp con gà luộc ngây thơ như chú đúng là phúc của cổ nha!"

"Em xin anh, anh đừng có nói lung tung nữa có được không!" Đúng là không chịu nổi, cái gì mà "gà luộc ngây thơ" chứ, khó nghe chết được!

"Ai nha, quản lý Phan, em không biết đâu, hôm nay anh nhất định phải lên đài với Lệ Lệ đó, người ta bị tiếng sét ái tình với anh rồi đó nha!"

Lệ Lệ cố rướn "đỉnh thánh mẫu" mà mình tự hào nhất lên ra sức cọ cọ, Lệ Lệ không tin cái đứa nhóc trắng nõn này không động tâm với mình.

"Lên... lên đài?"

Đừng có nói là cô ta muốn anh "này này nọ nọ" đấy nha?

Trời ạ, từ khi gặp cái tên sát tinh cuộc đời đó, anh toàn bị hắn đặt bên dưới, bảo bối của anh chỉ là "phòng khi cần", treo ở đó cho đẹp mà thôi, bây giờ bức anh xông trận, anh còn thật không biết là liệu mình có "kẹt đạn" nữa không đây?

"Đúng thế, Phan quản lý, anh không đồng ý sao? Hí, hay là em hỏi tiểu đệ đệ của anh thì tốt hơn."

Vươn một "phượng trảo" hướng về hạ thể của anh, Lệ Lệ bắt đầu xoa xoa nắn nắn cực kì lão luyện.

"Dừng lại! Cô làm gì thế!" Phan Tuấn Vỹ nắm chặt tay cô ả cố giật ra.

Theo từng giây một, sắc mặt của Lệ Lệ càng tồi đi.

"Ai nha, Lệ Lệ, vô dụng sao? Em đừng có uổng công phí sức nữa, anh thấy chú em này luôn thở dài thườn thượt, tâm sự chất chồng, anh dám cá, cái cậu nhóc ngây thơ này nhất định có người yêu rồi."

"Hứ, dám thờ ơ với "tiêu hồn trảo" của Lệ Lệ này, em thấy cậu em anh chẳng phải là có người yêu, mà là thích đàn ông!"

Nghĩ đến tối nay chuyện lên đài của mình bị phá hỏng, ngữ khí của Lệ Lệ chua ngoa còn hơn cả nước cốt chanh.

Không ngờ tâm sự sâu kín nhất của mình lại liên tục bị đoán trúng, gương mặt Phan Tuấn Vỹ đỏ bừng trong tiếng cười bùng nổ của mọi người xung quanh.

"Nầy, chú Phan, đừng có ngượng mà, đem chuyện người yêu chú kể chút cho mọi người nghe coi, để mọi người còn biết ai có thể khiến cho "gà luộc ngây thơ" quyết một lòng như thế, ngay cả thịt dâng đến miệng cũng chẳng chịu ăn."

"Đúng, nói mau, nói mau, không nói là phạt rượu!" Mọi người lập tức ầm ĩ lên.

"Được, được, nói thì nói, ai sợ ai a?!"

Nhìn một đống người uống hết ba chai XO, say khướt trước mắt, Phan Tuấn Vỹ nghĩ thầm, nói gì thì nói ngày mai kiểu gì họ chả quên sạch sẽ? Lá gan bự ra, bao nhiêu tâm tư đối với người ấy lập tức tuôn trào

"Người mà em thích... rất đẹp, một đôi mắt có thể phóng điện bất cứ lúc nào, người đó chỉ cần liếc mắt nhìn ai, là có thể bắt hồn người đó đi mất, mũi nữa, vừa cao vừa thẳng, hoàn mỹ tựa như được nghệ thuật gia dùng dao mà khắc ra, môi a, cong cong gợi cảm khiến cho người ta hận không được cắn mấy cái, mà đôi tay kia... chỉ cần chạm lên người, sẽ vĩnh viến chẳng thể nào quên được cái cảm giác ấy..."

"Oa... nghe qua đúng là một đại mỹ nhân a! Đúng rồi, đúng rồi, chú còn chưa có nói qua ngực ẻm a, thế nào? Nhất định là bự đến mức khiến cậu một tay cũng nắm không nổi nha." A Cường nháy mắt mờ ám với Phan Tuấn Vỹ mấy cái liền, lại còn dùng tay để gần ngực đong đong. Khiến mọi người lại được một trận cười vang!

"Người đó làm gì có ngực, là một người đàn ông."

Mọi người nhất thời choáng váng: "Đàn... đàn ông?"

"Đúng thế, hơn nữa cậu ấy chính là con rể em."

"Oa ha ha ha ha" Có vài người đã cười đến té xuống đất.

"Ha ha ha, cậu em này, không ngờ chú còn biết nói đùa như thế, chúng anh tí nữa bị vẻ thật thà của chú lừa rồi đó nha, mẹ nó chú đúng là chân nhân bất lộ tướng nha! Ha ha ha ha..."

"Ai.. đến tuổi này nói thật cũng chả ai tin. Bất quá, chuyện này cũng chẳng trách được mọi người, ai kêu chuyện này ly kỳ quá đi, ngay cả em cũng chẳng tin rằng sẽ đi thích con rể mình, em đúng thật là... thật là..."

Biến thái? Vô sỉ? Dâm đãng?

Phan Tuấn Vỹ đột nhiên phát hiện mình không thể tìm được từ để miêu tả hành vi của chính mình.

"Xin lỗi, mọi người cứ uống đi, em ra ngoài hít thở không khí chút."

Đột nhiên thấy phiền muộn, Phan Tuấn Vỹ rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu đi dạo quanh cái khách sạn được gọi là đệ nhất toàn quốc, hao tiền tốn của nhất cả nước này.

Tuy anh chẳng biết chút gì về trang trí nội thất, nhưng cũng có thể thấy người phụ trách rất để tâm đến cái khách sạn này, chỗ nào cũng nhìn thấy những thứ đồ tinh xảo từ nước ngoài.

"Tiểu Vương, nhanh đi gọi "thập đại kim sai" tập hợp, đến chỗ của ông chủ, hôm nay có đại nhân vật đến."

Một cô nàng nhìn ung dung quý phái, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi dùng giọng cẩn thận ra lệnh.

"Tang Má, rốt cuộc có nhân vật quan trọng thế nào mà phải điều hết binh lực ra thế? Mười người đầu bảng mà bao hết một hơi, giá đâu có phải ít a."

"Chủ tịch Âu Dương vốn là bạn tốt nhiều năm của ông chủ, hôm nay biết khách sạn của chúng ta khai trương nến nhất định là đến ủng hộ đó. Người ta là ông chủ công ty lớn, mấy đồng xu lẻ đó chẳng đáng để vào mắt đâu. Được rồi, bớt nhiều lời đi, làm cho nhanh cho tốt đấy, nếu hầu hạ khách được hài lòng, ông chủ sẽ thưởng cho cậu không ít đâu."

"Vâng, việc này cứ để Tiểu Vương em đây, em đi làm ngay."

Âu... Âu Dương chủ tịch?

Là cậu ấy?

Là cậu ấy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro