Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã làm xong chưa thế? Chậm chạp quá đấy, không biết là tôi không có thời gian sao?"

"Cũng sắp được rồi, phiền ngài chờ thêm chút nữa thôi ạ."

"Được rồi, vậy cho cậu một giờ nữa, tôi chợp mắt một lát, xong rồi gọi tôi dậy, biết chưa?"

"Vâng vâng, ngài cứ an tâm ngủ đi ạ, tất cả công việc cứ giao cho tiểu nhân ta là được."

"Ừm, thế mới được chứ lị."

"Mời chủ tịch vào phòng nghỉ bên trong ngủ ạ, trong đó có cái giường lớn rất dễ chịu."

"Hừ, cái thứ đó thoải mái tôi đương nhiên biết, làm như tôi chưa ngủ qua chắc? Nhưng đề phòng cậu thừa cơ làm biếng, lười nhác trốn việc, tôi đành phải hy sinh ngủ ở đây để canh chừng."

Có một người đàn ông dáng người nhỏ gầy quang minh chính đại ngược ngược ngạo ngạo ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng của chủ tịch, hai chân gác trên bàn, nếu không phải vì cái chân nào cũng đều quấn băng gạc thành một cục, nhìn qua quả đúng là oai phong lẫm liệt lắm.

Một người đàn ông thân hình cao lớn ngẩng đầu lên từ núi công văn giấy tờ chất chồng, hai mắt mỉm cười nhìn chăm chăm vào người chỉ trong ba giây đã lăn ra ngủ chẳng biết đất trời gì. Len lén đứng lên cởi áo khoác, nhẹ nhàng khe khẽ đắp lên người kia, nam tử khom người in một nụ hôn lên trán anh.

Ba mươi phút sau.

"Nai con chủ tịch, nai con chủ tịch..."

"Ừm... đừng có ồn ào... tôi đang buồn ngủ..."

"Chủ tịch chẳng phải dặn tiểu nhân ta làm xong đánh thức ngài sao?"

"Nga nga, đúng nha, cậu... cậu làm xong chưa đó?"

"Rồi ạ, thuộc hạ không phụ mong chờ, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã làm xong rồi."

"Hừ, cái đó tôi làm hai ba phút là sạch sẽ rồi, cậu mất nhiều thời gian như thế mà còn dám ở đó kể công à?"

"Không dám, không dám, thuộc hạ sao dám kể công, tất cả đều nhờ nai con chủ tịch anh minh cơ trí, lãnh đạo sáng suốt a."

"Hắc hắc, biết là tốt rồi."

Nhìn người đàn ông bình thường kiêu ngạo ương ngạnh hôm nay trên mặt lại đầy a dua nịnh nọt, Phan Tuấn Vỹ cười hắc hắc, đắc ý đến nỗi đuôi cũng sắp ngoắc ngoắc lên trời.

Hứ, cái tên ma đầu này cuối cùng cũng chưa hết sạch lương tâm, biết mình gây ra đại họa đầy trời, hại một đời trung thực thiện lương phải chịu toàn bộ oan trái, hai chân vì vậy mà chẳng còn đi nổi, sau đó liền bù đắp khuyết điểm, tự nguyện hầu hạ bên cạnh, lại còn đồng ý với anh trước khi hai chân hoàn toàn lành lặn sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn phục tùng, ra lệnh là làm, bây giờ anh ngày nào cũng chỉ cần bắt chéo chân ra lệnh người ta làm việc là được, thật là sướng chết đi!

Nhưng đời người chẳng mấy khi đắc ý được dài lâu, Phan Tuấn Vỹ rất nhanh phải đối diện với khoảnh khắc khiến người khác ngấm ngầm rơi lệ xót thương.

"Đừng mà, đừng mà, tôi muốn tự đi, cậu ra ngoài đi!"

"Nai con chủ tịch, ngài hoạt động không tiện, việc nhỏ ấy để chủ nhân ta làm dùm cho."

"Đừng mà, A cậu buông tay ra buông ra!"

Sống chết kéo kéo cái quần gần tụt ra khỏi nửa người dưới của mình, Phan Tuấn Vỹ cuống quýt đến mồ hôi chảy đầy đầu.

"Chậc chậc, tích nhiều như thế này rồi, không mau phóng ra là không tốt cho thân thể chủ tịch đâu nga."

Quơ cào hai ba cái đã lột sạch nửa dưới của người đang ngồi trên xe lăn ra, Âu Dương Đạo Đức ôm lấy Phan Tuấn Vỹ từ đằng sau, tựa như xi tè cho con nít nhấc hai chân anh lên cao nhắm về phía bồn cầu:

"Nào, mời ngài dùng. Phải nhắm vào trúng một chút nha."

"Cậu là đồ biến thái! Cậu bảo tôi tè thế nào được a? Mau thả tôi xuống!"

Một bụng đầy nước tiểu mà không xả được ra, Phan Tuấn Vỹ gào đến đỏ mặt tía tai, mắc cỡ đến hận không lăn ra ngất ngay lập tức được.

"Không tè được? Vậy để tiểu nhân ta làm người tốt cho tròn, giúp chủ tịch một "ngón" tay nha."

Đem một tay đang đỡ nai con hướng đến ngọc hành đang ngóc cao của anh, nhắm ngay đỉnh đầu nhè nhẹ chạm một cái, Âu Dương Đạo Đức không ngoài dự đoán nghe được một tiếng hít mạnh, một dòng nước màu vàng kim tức khắc bắn mạnh ra ngoài...

"A"

Kêu bi ai một tiếng, chán nản ngả về phía sau nằm trong lòng tên thủ ác, cảm giác được giải thoát khiến cả người Phan Tuấn Vỹ nhũn cả ra, mặt trắng bệch, thân thể run run đến cả sức chửi mắng cũng chẳng còn.

"Oa, Nai con chủ tịch quả thật là lợi hại, một giọt cũng không có bắn ra bên ngoài luôn."

Đảo mắt, Phan Tuấn Vỹ chẳng muốn đáp lại một từ, anh đã hoàn toàn bó tay rồi, nói chuyện tiếp với cái loại biến thái này, e là phẩm cách của mình sẽ tiêu ma luôn mất.

Để mặc hắn giúp mình mặc lại đồ và đẩy xe lăn ra khỏi toilet cá nhân của chủ tịch, hướng về sopha ngồi, Phan Tuấn Vỹ cuối cùng cũng hạ quyết tâm:

"Chút nữa lập tức đi mua cho tôi một cái bô!"

"Chỉ cần ngày nào tiểu nhân còn bên cạnh ngài, chủ tịch không cần đến cái loại đó."

"Tôi bảo cậu đi mua là cậu phải đi mua! Đừng quên ai đã nói sẽ ngoan ngoãn phục tùng tôi đó?!"

"Nhưng mà nai con đi tè nhìn rất đáng yêu a."

Nhẩm nhẩm thì thào, Âu Dương Đạo Đức hoàn toàn chìm đắm trong cái cảnh khiến người khác "rung động" vừa rồi.

"Cậu lẩm bẩm cái gì bên đó thế hả? Đừng có bày cái trò quỷ gì ở đây đấy nhá, tôi không bị lừa nữa đâu."

"Ta đâu có bày trò quỷ gì đâu? Tiểu nhân ta chỉ sợ chủ tịch ép mình đứng dậy sẽ làm vết thương ở lòng bàn chân rách miệng, nên mới giúp ngài một tay, nếu không thì ai lại có hứng thú hầu hạ đàn ông đi tè a? Tiểu nhân ta tận tâm và trung thành, không ngờ chủ tịch ngài đi chọn một cái bô lạnh như băng mà lại không chọn kẻ thuộc hạ tận trung làm việc này, cái này thì bảo tấm lòng ta nên để ở đâu đây?"

Lờ đi vẻ đau khổ tột cùng của tên biến thái đó, Phan Tuấn Vỹ không chút xúc động cười lạnh tanh nói:

"Cậu có mua hay không? Cậu không mua, tôi sẽ tự "đi" mua."

"Được được, ta mua, ta mua."

Chỉ sợ làm nai con cáu, để anh tự "đi" mua, vết thương trong lòng bàn chân nai con mãi mãi là đau đớn trong tim của Âu Dương Đạo Đức, sao nỡ để anh tự hành hạ chính mình đây?

____

Nằm ở trên giường nhưng không tài nào ngủ được, Phan Tuấn Vỹ nghiêng thân nhìn người đang nằm ngủ cạnh giường, trái tim bắt đầu nhói đau khe khẽ.

Cái tên ngốc này, sợ tư thế ngủ của mình không tốt sẽ đụng đến vết thương của anh, tự nguyện nằm ngủ trên mặt đất. Trong nhà phòng khách nhiều như thế, nhưng hắn nhất quyết không chịu đi mà muốn ngủ trên sàn nhà lạnh ngắt cứng đơ, muốn anh đau lòng chết sao? Đêm lạnh như nước.

Trong không gian có mùi hương hoa quế nhàn nhạt, vốn là mùi hương thanh nhã mà Phan Tuấn Vỹ yêu thích nhất, lần nào ngửi thấy cũng có thể yên bình chìm vào giấc ngủ, nhưng đêm nay tâm trạng anh rất bất an, nhìn bầu trời dần sáng, trong lòng lại dần dần u ám.

"Vì sao nai con một đêm không ngủ?"

Nghe tiếng nói trầm thấp quyến rũ mà anh chẳng bao giờ chống cự được dịu dàng vang lên trong bóng tối, Phan Tuấn Vỹ thấy sống mũi mình cay cay.

"Biết tôi một đêm không ngủ, vậy là cả đêm cậu cũng thức phải không?"

Chẳng mấy khi im lặng không đáp nổi.

"Trời sắp sáng... Cậu... cậu..."

Do dự chẳng biết có nên nói gì thêm không, Phan Tuấn Vỹ đối với những gì mình đã trải qua vẫn còn run rẩy sợ hãi.

"Nai con... ta biết cưng làm thế vì tốt cho ta, nhưng ta... ta..."

"Chủ nhân... tôi chỉ muốn cậu hạnh phúc, tôi biết trong lòng cậu muốn quên họ đi, nhưng quên không được, làm thế nào cũng không quên được, có đúng không?"

"Ta không biết... đến bây giờ ta vẫn chưa thăm bọn họ lần nào, trong lòng ta, những người đã vứt bỏ ta đi căn bản chẳng đáng để ta nhớ đến. Cuộc đời ta, là bắt đầu từ năm mười bốn tuổi..."

"Không, không phải như thế..."

Viền mắt dần dần ửng đỏ:

"Bọn họ không phải muốn bỏ cậu đi, bọn họ chỉ quyết định làm một việc mà họ cho rằng như thế là tốt nhất với cậu... Mặc dù quyết định này tàn nhẫn, nhưng bọn họ vì cậu, cả mạng sống cũng chẳng cần... Cậu có hiểu... có hiểu không..."

Tôi có thể hiểu được, vì tôi cũng giống bọn họ, giống bọn họ.

"Nai con..."

"Ưm?"

"Có thể cho ta ôm một cái được không?"

"... Đồ ngốc..."

"Ừm... lần nào ôm nai con thế này, ta cũng thấy thật an tâm."

Cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay siết chặt, yêu thương vuốt ve mái tóc dày, Phan Tuấn Vỹ bỗng nhiên nhận ra, người đàn ông trong lòng nhìn tưởng như kiên cường, kỳ thực chỉ là một đứa trẻ trưởng thành.

Đứa trẻ ấy từ năm mười bốn tuổi đã ngừng lớn lên.

"Nai con, chúng ta đi thôi."

Hai người quần áo chỉnh tề ngồi vào trong xe, tất cả đồ đều một màu đen,

Phan Tuấn Vỹ nắm chặt bàn tay lớn hơi có chút mồ hôi lạnh, dịu dàng cười.

Chiếc xe bình ổn đi trên con đường ngã ba ven biển, Âu Dương Đạo Đức vốn định tự lái xe, nhưng Phan Tuấn Vỹ sợ hắn tâm thần không ổn định lỡ xảy ra chuyện gì, nên kiên quyết để tài xế lái.

Một tiếng rưỡi sau, bọn họ cuối cùng cũng dừng lại bên nghĩa trang trên đồi nhỏ ven biển.

Con đường trong nghĩa trang nhỏ hẹp gồ ghề, không thể nào dùng xe lăn, Âu Dương Đạo Đức cõng nai con bước trên con đường đất đi theo ký ức, nhưng vì đã nhiều năm trôi qua, quang cảnh trong nghĩa trang đương nhiên đã thay đổi rất nhiều, hai người mất rất nhiều thời gian mới tìm được mấy ngôi mộ cũ kĩ đó.

"Nghỉ trước một chút đi, nhìn cậu mệt lắm."

Kéo hắn ngồi xuống đống đất bên cạnh, Phan Tuấn Vỹ lấy khăn tay nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi đầm đìa trên trán.

"Ta không mệt... không mệt..."

Thấy hắn hai mắt ngây ngẩn nhìn mộ bia loang lổ, Phan Tuấn Vỹ thấy thâm tâm đau xót.

"Ta đi nhổ cỏ, sửa sang lại chút đã, nai con ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ ta được không?"

"Tôi cũng giúp cậu."

"Không được, cưng không thể đi lại tùy tiện được, vết thương sẽ đau đó, cưng chỉ cần... chỉ cần ngồi đây nhìn ta là được."

"Tôi... tôi biết rồi."

Hiểu tại sao hắn nhất tâm không mang bất kì dụng cụ gì theo, kiên trì tự mình dùng hai tay sửa sang mấy ngôi mộ. Phan Tuấn Vỹ lặng lẽ nhìn dáng người đang bận rộn ấy, cái con người tựa như đang nhổ cỏ dại trong chính lòng mình, trái tim anh rung động đến chẳng nói nên lời.

Đây là người đàn ông của tôi, một người đàn ông chân chính, một người đàn ông từ biên giới của địa ngục tuyệt vọng vật lộn mà sống sót.

Tôi muốn chăm sóc cậu ấy, mãi mãi chăm sóc cho cậu ấy.

Nỗi ám ảnh trong lòng hừng hực cháy như lửa lan trên thảo nguyên.

Hồi tưởng cả cuộc đời mình đều được chăng hay chớ, tùy số phận an bài, bất luận là trước đây vì chịu trách nhiệm cho con gái nhà người ta mà bị ép kết hôn với bà xã, hay là sau đó gặp tên sát tinh cuộc đời rồi ép làm thú cưng, anh đến bây giờ cũng chưa từng vì bản thân mà cố hết sức lần nào, nhưng giờ khắc này, trong cái giây phút thức tỉnh, anh biết mình muốn gì, một thứ mà anh sẵn sàng từ bỏ tất cả, liều mạng cũng phải đoạt được.

Tôi muốn chăm sóc cậu ấy, mãi mãi chăm sóc cho cậu ấy.

"Chủ nhân..."

"Ưm, sao rồi? Sao ngớ người ra nhìn ta như thế? Có phải nắng to quá, bị say nắng rồi không?"

Vội vã dừng tay đứng lên, Âu Dương Đạo Đức phủi phủi bụi trên tay, cởi áo khoác, đi đến bên nai con trùm nó lên đầu anh, hy vọng giúp anh cản chút ít nắng.

"Không phải, tôi... tôi..."

Rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng trên môi một từ cũng không thoát ra được.

"Không sao là tốt rồi. Nai con, ngoan, chờ chủ nhân một chút, ta sắp làm xong rồi."

Âu Dương Đạo Đức dùng tay nhổ phần lớn cỏ dại trên những ngôi mộ, chỉnh lý ra một thứ đại khái là hình dáng của cái mộ, tuy rằng từ lâu mồ hôi đầm đìa, trên tay bị cỏ cứa ra không ít vết thương, nhưng thân thể không hề cảm thấy mệt mỏi.

Chậm rãi quỳ xuống trước mộ, Âu Dương Đạo Đức hai tay chắp hình chữ thập, yên lặng khẩn cầu. Chốc lát sau, hắn đứng dậy đối diện với mộ bia, lặng yên không nói gì một lúc lâu.

Ánh mặt trời vàng rực chiếu lên dáng người ấy tựa như thiên thần, phản xạ ra tầng tầng hào quang.

Ngóng nhìn thân ảnh cô đơn cao lớn kiêu ngạo đó, Phan Tuấn Vỹ ngồi ở phía sau đã ngây dại từ lâu.

Người đàn ông trước mắt bỗng quay người, dùng ánh mắt khiến Phan Tuấn Vỹ chút nữa không thở nổi yên lặng nhìn anh.

"Nai con... có thể đồng ý một việc cho ta không?"

Lời thỉnh cầu dịu dàng như trong mộng.

"Ưm..."

Lời đáp cũng giống như thân thể sắp tan ra.

"Đồng ý với ta, mãi mãi... mãi mãi bên cạnh ta..."

Đôi mắt bị lời khẩn cầu làm cho kinh ngạc đến ngây người, một dòng nước trong suốt vô thức rớt xuống, đôi môi Phan Tuấn Vỹ run rẩy chẳng nói nên lời, trái tim đau đớn như có ai dùng tay bóp chặt.

"Đồng ý với ta, mãi mãi... mãi mãi sẽ không bỏ ta lại một mình..."

Phan Tuấn Vỹ không thể làm bất cứ điều gì khác chỉ nức nở ra sức gật đầu, chằm chằm nhìn người đàn ông trước mặt tiến lại gần, lại gần... Đột nhiên bị ôm vào trong ***g ngực rộng lớn, nước mắt trên mặt bị liếm đi một cách dịu dàng, hai người trốn dưới sự che đậy của chiếc áo khoác, đôi môi dính chặt, trao nhau lời thề hẹn.

"Chúng ta hẹn với nhau rồi, nai con và chủ nhân hẹn với nhau rồi, không ai được quên... không cho phép quên..."

"Đúng vậy, chủ nhân... chủ nhân của tôi..."

Đúng thế, chủ nhân của tôi.

Tôi sẽ không quên, cho dù đến ngày nào đó cậu có quên đi, tôi cũng không quên.

Lời ước hẹn trước mộ, mãi mãi không thay đổi.

____

"A a... đừng... Ô... van cầu cậu... A a... Chủ nhân... Chủ nhân..."

"Nai con ngoan của ta, chịu chút nữa, chủ nhân đảm bảo với cưng đây là lần cuối cùng..."

"Ô... nói dối, vừa nãy cậu cũng nói thế mà... Trời ơi... Không được...Tôi... tôi lại muốn ra... A a"

"Được được... chúng ta cùng nhau... bắn ra... A"

Tiếng thở gấp dồn dập cùng mùi đàn ông nồng đượm sực khắp không gian.

Hai thân thể quấn lấy nhau trên cái giường lộn xộn càng thêm vẻ *** mi. Ngay lúc đã qua cao trào tình ái, thân thể cả hai người, bao gồm cả chỗ tư ẩn đều lưu luyến chẳng muốn rời nhau.

Người đàn ông nằm bên trên lúc hơi thở vừa mới hồi phục, thỏa mãn nhắm hai mắt lại:

"Thật muốn cứ vĩnh viễn ở bên trong nai con như thế này..."

Người đàn ông bị gọi là nai con nghe vậy lập tức mắc cỡ đỏ bừng mặt, nói năng càng thêm lộn xộn:

"Ngu... ngu ngốc, sao mà thế được? Nhũn đi là phải tuột ra ngoài chớ..."

"Phụt"

Ô... để mình chết luôn đi cho rồi, sao mình lại nói ra những lời hạ lưu như thế chớ?! Mình chẳng muốn sống nữa!

"Ha ha ha, nai con quả là hạt dẻ cười của ta mà, không có cưng thì chủ nhân làm thế nào mà sống qua một ngày đây..."

Dùng giọng điệu đùa cợt kéo hai tay đang che gương mặt nai con xuống, Âu Dương Đạo Đức hôn đánh "chụt" một cái lên cái mũi nho nhỏ đáng yêu.

Nghe những câu nói tựa như tỏ tình, Phan Tuấn Vỹ cực kì e thẹn lại đỏ sựng mặt lên, trong lòng ngọt ngào như chảy ra mật ong. Biết rõ đó chỉ là câu nói đùa, chẳng có chút thật lòng nào nhưng anh vẫn sung sướng đến ngất ngây.

Từ ngày đi tảo mộ trở về, quan hệ giữa hai người có nhiều biến đổi tinh tế, tuy rằng biểu hiện vẫn như xưa, nhưng anh mơ hồ cảm thấy được dường như sự dựa dẫm vào nhau của hai người càng lúc càng nhiều. Vẫn biết là tương lai còn nhiều thay đổi lắm, nhưng những ngày ngọt ngào trước mắt làm anh chẳng muốn bận tâm thêm nữa.

"Nai con, chủ nhân ngày mai có việc phải đi New York một chuyến, mấy ngày ta không ở nhà cưng phải chăm sóc mình thật tốt biết chưa?"

Nghĩ đến chuyện mấy ngày liền không nhìn thấy hắn, trong lòng anh đầy buồn bực, khẩu khí càng thêm tệ: "Tôi xin cậu, cậu muốn nói mấy lần đây? Tôi không phải trẻ con, Phan Tuấn Vỹ tôi tốt xấu gì cũng sống đến ba mươi mấy rồi, còn chờ cậu chăm sao?"

"Cưng còn dám nói, lần nào chủ nhân không ở bên cạnh là y như rằng nai con lại có chuyện, không sinh bệnh thì cũng gầy đi một vòng lớn, cưng bảo ta tin cưng sao được a?"

"Ưm... cái... cái đó..."

Thành thật mà nói, anh cũng chẳng hiểu vì sao mình không thấy hắn sẽ lại ăn không ngon, ngủ chẳng yên, thập phần giống y cô thiếu nữ tương tư mối tình đầu, đối với bản thân anh đã sống từng ấy tuổi đời mà còn ngây thơ đến thế, Phan Tuấn Vỹ cảm thấy cực kì đau đầu.

Nếu trước đây nếu anh mà có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn, liệu anh có ngốc như bây giờ không? Hồi tưởng yêu đương sử của anh, thật đúng là có thể dùng từ "một cảnh trắng tinh" mà tả. Hồi cấp ba trong lần hẹn hò tập thể, anh vì say rượu mà mơ mơ hồ hồ cùng một người con gái xa lạ làm luôn cuộc thử nghiệm đầu đời, không ngờ nếm trái cấm có một lần mà "may mắn" trúng giải lớn, đối phương chẳng bao lâu bưng cái bụng bự đến nhận ba. Sau khi bất ngờ có con, hai người chẳng có chút cơ hội nói chuyện yêu đương gì, vì đắc tội con nhà người ta mà nhanh nhanh chóng chóng qua loa cưới ngay về.

Sau khi kết hôn, cuộc sống vì gạo củi dầu mè tương dấm trà hòa với tiếng khóc trẻ con chảy trôi đi như nước. Vì "có kỳ mẫu tất có kỳ nữ", con gái Mỹ Mỹ của anh được nuông chiều đến tính cách ngang ngạnh như cua, hoàn toàn đúc một khuôn từ mẹ mà ra. Anh vì tính tình nhu nhược mềm yếu không thích khắc khẩu, vì vậy trước mặt hai mẹ con họ chỉ có thể vờ câm vờ điếc thì một ngày mới qua được bình yên.

Mặc dù trong nhà địa vị của anh rất thấp, không có cơ hội nếm thử cái oai phong của "người chủ gia đình", nhưng trước khi gặp được cái tên sát tinh định mệnh cuộc đời, anh chưa bao giờ bất mãn với cuộc hôn nhân của mình, hoặc nghĩ rằng mình thiếu thốn cái gì. Cái thứ được gọi là "tình yêu", theo anh hiểu trước đây, chính là sự tồn tại quen thuộc sau bao năm chung sống giống như của anh và vợ.

Nếu như không gặp hắn, cả đời này chắc anh không hề biết thực ra thích một người lại là chuyện như thế này.

Anh sẽ vì một người mà chẳng hiểu sao lại khóc lóc, rồi chẳng hiểu sao lại cười ngây ngốc, tức giận lung tung, ăn dấm chua tựa như một người đàn bà đầy bụng ghen tuông, rõ ràng hận người kia muốn chết, nhưng chỉ cần hắn dỗ dành tùy tiện một câu, một giây sau anh sẽ quên sạch sành sanh oán giận, thậm chí đảo lộn cả cuộc đời để bị đè dưới thân người đàn ông khác, ngay đến cả địa phương mình chưa từng chạm qua cũng bị tính khí to lớn thô bạo xuyên qua, anh cuối cùng cũng có thể chậm rãi chấp nhận, còn dần dần đắm chìm đến chẳng thể nào thoát khỏi.

Bản thân đến tận ba mươi mấy cái tuổi đầu mới nếm thử mùi vị mối tình đầu, nhưng đối tượng lại là đàn ông, thậm chí còn là chồng chưa cưới của con gái mình, tình đầu mà kinh thiên động địa thế này, quả là khiến quỷ khiếp thần kinh, đúng là không biết nên nói vận khí của anh là quá tốt hay quá tồi nữa đây?

"Ai"

Không nén được mà lắc đầu thở dài.

"Đã bảo cưng từ lâu là không được thở ngắn than dài như ông cụ non cơ mà, nai con có chịu để lời chủ nhân nói trong đầu không thế?"

Đầu anh bị một người gõ một cái thật mạnh!

"Đau chết được, cậu nhẹ tay có được không? Người ta chỉ đang nghĩ chủ nhân liệu có đi lâu không thôi mà?""

"Không đâu, đại khái chừng năm, ba ngày nữa ta sẽ về, nghe lời ta, mấy bữa này ta sẽ bảo tài xế đưa đón cưng, đừng có chạy lung tung."

"Vì sao phải thế?"

"Ngoan, nghe lời, chân của cưng vừa khỏi, phải ở trong nhà nghỉ ngơi."

"Nói dối, chân của tôi đã khỏi gần một tuần rồi, có phải cậu lừa tôi chuyện gì không?"

Mấy ngày hôm nay có người nào đó gọi đến khiến hắn phải đi ra thư phòng nghe điện thoại một mình, trước đây bất kể là công việc cơ mật thế nào hắn cũng chưa từng ngại ngần né tránh anh, theo lời hắn thì chỉ số thông minh của nai con khẳng định tuyệt đối không vượt quá hai đơn vị, để anh nghe cũng chẳng hiểu chủ nhân đang nói cái gì. Tuy nói như vậy, nhưng anh biết hắn tin anh, đó cũng là việc khiến anh thấy vui vẻ trong lòng.

Nhưng mấy ngày nay hành động của người kia quỷ dị vô cùng, dường như có chuyện gì không muốn cho anh biết, chẳng lẽ những cú điện thoại thần bí này liên quan đến việc lần đi Mỹ này của hắn sao?

"Được rồi, nai con, bằng mấy tế bào não ít ỏi đáng thương của cưng có nghĩ đến nát đầu cũng không ra được đâu, cưng ngoan ngoãn nghe lời cho ta, không được hỏi đông tây vớ vẩn gì. Việc duy nhất cưng phải làm là ngoan ngoãn ăn, chăm sóc chính mình, đây là mệnh lệnh của chủ nhân, nghe rõ chưa?"

"Nghe... nghe rõ rồi..."

Thấy trên gương mặt chủ nhân hiện lên vẻ nghiêm khắc đã lâu không gặp, Phan Tuấn Vỹ sợ đến co cả người lại, cất hết nghi vấn trong bụng, vội vàng cuống quýt gật đầu đồng ý.

"Phan tiên sinh, cơm tối chuẩn bị xong rồi, hôm nay có món tôm he rang khô cùng cá tuyết nấu đậu1 ngài thích nhất đó."

"A... chị Trần, chị cứ để đó, tôi bây giờ không đói, lát nữa ăn."

"Nhưng bữa ăn hôm nay là Âu Dương tiên sinh gọi từ Mỹ về dặn dò đó, ngài ấy còn nói..."

"Nói cái gì?"

Vừa nghe đến cái tên mình mong nhớ ngày đêm, Phan Tuấn Vỹ lập tức nhảy dựng lên từ sopha.

"Nói nếu tiên sinh không ăn hết thức ăn, lúc ngài ấy trở về sẽ lấy gia pháp ra trừng phạt."

Nhìn chị Trần tuổi tác gần năm chục không nhịn được phì cười, gương mặt Phan Tuấn Vỹ "bùm" một tiếng đỏ như Quan Công.

"Khục, khục"

Giả vờ ho khan trấn định: "Chị biết đấy, cậu ta thích đùa ấy mà, chị đừng nghe cậu ta, tôi lớn thế này mà còn cần cậu ta quản sao?"

"Nhưng Âu Dương tiên sinh rất nghiêm túc mà, ngài ấy muốn tôi ghi lại tình hình ăn uống mỗi ngày của Phan tiên sinh, còn muốn làm thành bảng báo cáo mỗi ngày gửi cho ngài ấy xem, đến khổ cái thân già này, ngay cả tiểu học tôi còn chưa tốt nghiệp làm sao mà biết gửi thư qua máy tính được chứ, ngày hôm qua, tôi phải nhờ đến đứa cháu nhỏ mới hoàn thành được nhiệm vụ đó."

"Chị... chị nói là chuyện hôm qua tôi không ăn cơm chiều cậu ta biết rồi?"

"Đúng, tình hình ăn uống của ngài hôm qua tôi đều nhất nhất báo cáo cho Âu Dương tiên sinh rồi. Phan tiên sinh tối qua ăn một miếng chim trả đậu hũ, một miếng cá ngừ rán áp chảo, một ngụm canh củ từ hầm sườn lợn, những thứ khác như là thịt ba chỉ rắc tiêu, bắp cải nấu hạt dẻ cùng tôm viên nấu dứa2 thì không ăn một miếng nào, sau khi ăn xong thì hoa quả và điểm tâm càng không động đến. Những chuyện này tôi đều báo cáo cẩn thận cho Âu Dương tiên sinh."

"Chị Trần... chị... chị hại chết tôi rồi!"

Dùng tốc độ hỏa tiễn phóng đến nhà ăn, bất chấp hình tượng bắt đầu ăn như lang như hổ, Phan Tuấn Vỹ thầm cầu nguyện trong lòng, nếu hôm nay mà ăn hết thức ăn, liệu có thể lập công chuộc tội, tránh khỏi bị "gia pháp" hỏi thăm?

"Ai nha, Phan tiên sinh ngài phải ăn chậm một chút a, ăn như thế làm sao mà tiêu hóa được. Âu Dương tiên sinh còn đặc biệt dặn dò, nếu như Phan tiên sinh ăn hết sạch thức ăn trong có nửa tiếng đồng hồ, vậy cũng không hợp quy định, phải báo cáo đó."

Bà Trần nhìn người đang mồ hồi đầy đầu, ở trên bàn ăn vùi mình đau khổ ăn uống, không khỏi buồn cười lắc đầu thở dài. Âu Dương tiên sinh đúng là liệu sự như thần a, ngay cả chuyện này ngài ấy cũng nghĩ ra.

Chán quá, chán quá, chán chết mất.

Lăn lăn trên tấm thảm lông cừu mềm mại như bông trong phòng khách, chủ nhân đi mới có hai ngày, có một con nai con đã cô đơn đến sắp điên rồi.

Mười hai giờ rồi, sao cậu ta chưa có gọi điện về? Chẳng phải cậu ta đã hẹn với mình là sáng sớm sẽ gọi điện thoại về sao? New York và Đài Loan lệch nhau đúng mười hai tiếng, cậu ta tám giờ sáng dậy ở bên đó. Chính là tám giờ tối bên này, thế mà bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, anh vẫn cố gắng không dám ngủ đợi điện thoại của chủ nhân.

Có khi nào cậu ta đang ngủ ở nhà người đàn bà nào đó nên không gọi điện được? Không không, có khi là đàn ông, nghe nói đàn ông bên Mỹ thoáng lắm, đồng tính luyến ái cùng lưỡng tính đầy đường ra í, không chừng hắn đang ở trên giường một mỹ nam tử chơi tới tối tăm mặt mũi, vui đến quên hết đất trời, căn bản quên luôn cả thời gian hẹn trước cùng mình...

"Lừa đảo... lừa đảo..."

Coi tấm thảm lông cừu bên dưới như tóc người nọ mà xoa xoa kéo kéo cho rối tít hết cả lên, Phan Tuấn Vỹ vân vê những sợi lông đầy tay thành một nhúm, tay kia cầm cái bật lửa định thiêu cho cháy sạch, nhưng nhìn nhìn, xoa xoa, làm thế nào cũng không ra tay được.

"Hỗn đản... tôi ghét cậu... tôi ghét cậu lắm..."

Vừa đỏ mắt mắng chửi, vừa đem kéo những sợi lông cừu lại gần mặt mà nhẹ nhàng cọ cọ.

Kỳ thực đáng ghét nhất, hẳn là cái tay cực kì kém cỏi ta đây mới đúng. Vừa mới rời người ta có một tí đã dường như không sống nổi, chỉ nhận không được một cú điện thoại của hắn đã y như sắp tận thế đến nơi, thích một người nhất định phải khiến mình mệt mỏi đến thế sao?

"Tôi không nhớ a... chẳng nhớ chút nào hết a..."

Nhưng có ai đến dạy anh không? Dạy anh bớt nhớ cái tên đó một chút? Dạy anh bớt thích hắn một chút?

"Chủ nhân... chủ nhân..."

Tựa như một con thú cưng bị vứt bỏ gọi chủ nhân trở về, Phan Tuấn Vỹ hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn trần nhà, không kiềm được mà bắt đầu nghẹn ngào.

Ring—Ring—

Tiếng điện thoại réo lên cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng của buổi đêm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro