Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ring—Ring

Tiếng điện thoại réo lên cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng của buổi đêm, vọng vào tai một con nai con sắp thành "hòn vọng chủ" lại tựa như âm thanh tuyệt diệu từ trời xuống.

"A lô, A lô"

Vội vàng nhấc điện thoại, tiếng tim đập lớn đến mức cả chính anh cũng nghe thấy được, Phan Tuấn Vỹ sợ rằng tiếng thình thịch chết người này sẽ bay qua Thái Bình Dương mà vọng đến đầu bên kia điện thoại.

"Ba? Là ba sao?"

"Mỹ... Mỹ Mỹ?"

Trái tim chưa hết kinh hoàng lúc này lại đột ngột thót lại.

"Ba, sao ba lại nghe điện thế? Đạo Đức không ở nhà sao?"

"Cậu.. cậu ấy... đi công tác..."

"Vậy sao... Con vất vả lắm mới có dũng khí hỏi anh ấy một việc..."

"Mỹ Mỹ, ba... ba có thể biết là việc gì không?"

"Ba, trước hết ba nói cho con biết, gần đây Đạo Đức có qua lại đặc biệt thân thiết với ai không?"

"Ba... Ba không biết..."

"Ba, ba nắm rõ tình huống tí được không? Con khổ tâm an bài ba ở nhà Đạo Đức, chính là muốn ba chú ý đến tình hình quan hệ của ảnh, đừng có để mấy người không đứng đắn gạt anh ấy đi, thế mà bây giờ ba dám nói với con là ba không biết?"

"Ba... ba chỉ biết là cậu ấy hết giờ làm việc là trở về nhà, cũng chưa từng đưa người phụ nữ nào vào nhà..."

"Con không nói phụ nữ, con hỏi là đàn ông."

"Đàn... đàn ông?"

"Đúng vậy, ba, có người đàn ông nào đến nhà tìm Đạo Đức không?"

"Có... có a, có một người tên là Dương Tấn, bọn họ có vẻ quen biết nhiều năm rồi, là bạn tốt."

"Anh ta nhìn ra sao?"

"Cao to cường tráng, chắc khoảng chừng một mét tám."

"Không phải anh ta... không phải anh ta... Ba, ngoại trừ Dương Tấn, có người khác không?"

"Không có a, trong nhà ít khách đến lắm. Chủ ưm, Âu Dương tiên sinh không thích người ngoài đến nhà."

"Thế điện thoại thì sao? Có người kỳ quái nào gọi điện đến tìm Đạo Đức không?"

"Điện thoại? Cậu ta thường về nhà là tắt điện thoại luôn, số điện thoại nhà cũng chỉ có vài người biết, bất quá..."

Trong đầu Phan Tuấn Vỹ chợt lóe, nhớ đến mấy cú điện thoại thần bí gần đây.

"Bất quá cái gì?"

"Không... không có gì..."

"Ba, ba đừng có ấp a ấp úng như thế có được không? Ba định làm con cuống đến chết sao?"

"Con mới làm ba cuống chết đó, con hỏi nhiều như thế làm gì?"

Phan Tuấn Vỹ nhớ đến những cú điện thoại thần bí này là tâm trạng bực bội, lại nghĩ Mỹ Mỹ dường như biết cái gì, không khỏi chủ động chất vấn ngược lại con gái.

"Con không có gạt ba đâu nha, ba, có... có người cho con mấy tấm hình, là Đạo Đức cùng đàn ông... đàn ông chụp ảnh thân mật..."

"Chụp ảnh thân mật cùng đàn ông...?"

"Đúng thế, hai người ôm nhau chặt lắm í, con vừa thấy đã hết cả hồn, con biết bây giờ chuyện quan hệ với cả hai giới rất là phổ biến, không ngờ Đạo Đức lại mà một người như thế. Nhưng con chẳng làm thế nào được, ai bảo ảnh vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền, cái người đồng tính đó chú ý anh ấy cũng phải thôi. Nhưng người trong ảnh tuyệt đối không phải là Dương Tấn mà ba nói, vì người đó không cao như thế, thân hình cũng hơi gầy."

Nghe Mỹ Mỹ tả người đó, máu trong người Phan Tuấn Vỹ gần như đông lại ngay lập tức, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là có phải mình bị chụp lén lúc nào đó rồi không? Chuyện này không phải là chưa xảy ra bao giờ, ông anh họ vốn vô cùng thân thiết với anh đã từng phái người đi chụp ảnh anh và hắn hôn nhau trong công viên, sau đó mượn cớ ấy ép anh kết thúc cái nghiệt duyên này. Mặc dù anh không nỡ để hắn và anh họ đối đầu với nhau, tuy anh họ yêu thương chăm sóc anh bấy nhiêu năm, nhưng bảo anh phải buông tay thì quả thực là anh không làm được.

Lẽ nào lần này lại là do anh họ?

"Mỹ Mỹ, người đưa ảnh cho con có phải là bác con không?"

"A? Ba, sao ba biết? Chả mấy khi ba thông minh thế này nha."

Xong, quả nhiên là anh họ.

"Mỹ... Mỹ Mỹ... con cũng biết đấy, ba cùng Âu Dương tiên sinh sống chung cho nên đôi khi khó mà tránh được chuyện tiếp xúc chân tay, hơn nữa đôi khi ba uống rượu sẽ say mềm luôn, con... con đừng hiểu nhầm a... Ba... ba với cậu ấy không có gì đâu..."

"Ba, ba đang nói cái gì thế? Chẳng lẽ... chẳng lẽ ba nghĩ người con nói là ba? Oa ha ha ha ha..."

Tiếng cười của Mỹ Mỹ có thể sánh ngang với tiếng cười của quỷ dạ xoa khiến Phan Tuấn Vỹ tí nữa rách cả màng tai.

"Chẳng lẽ không phải?"

"Đương nhiên không phải rồi, người kia là một mỹ nam tử siêu cấp a, ba từ đầu đến chân có chỗ nào so với người ta được? Đúng là buồn cười chết đi được!"

Phan Tuấn Vỹ nghe vậy hẳn là nên vui mới đúng, thì ra anh không có bị chụp lén, "gian tình" với người kia không có bị bại lộ. Nhưng lúc này anh một tia vui mừng cũng không có nổi, ngược lại cảm thấy giận sôi gan, cả người run lên đến chút nữa điện thoại cũng cầm không nổi.

Không phải anh, sao lại không phải là anh? Bị chụp cảnh thân thiết với hắn sao lại không phải anh? Siêu cấp mỹ nam tử... Siêu cấp mỹ nam tử...

"Ta muốn giết hắn... Ta muốn giết hắn!"

"Ba, ba đừng kích động a, con biết ba muốn báo thù cho con gái, nhưng nếu mà giết người là bị ngồi tù đó, nếu ba ngồi tù sẽ có tiền án, nếu ba có tiền án thì gia thế của nhà ta không được trong sạch, nếu mà gia thế nhà ta không trong sạch con sẽ bị từ hôn, nếu con bị từ hôn sẽ không câu được con rể vàng. Nếu mà không câu được con rể vàng chẳng phải tiện nghi mấy con hồ ly tinh khác? Vì vậy ông già của con ơi, đừng hại đời con không có lấy chồng nổi như thế có được không?"

"Đúng, Mỹ Mỹ, con nói đúng."

Hít sâu một hơi, Phan Tuấn Vỹ lạnh lùng cười,

"Chuyện này phải dùng trí chứ không dùng sức được, chuyện của Âu Dương tiên sinh con cứ yên tâm giao cho ba, ba đảm bảo sẽ 'xử lý' hắn."

Xem ra muốn ăn thịt kho tàu mình không thể không cho mỡ, không "xử lý" cái tên sắc ma không tiết tháo ấy từ nay về sau "rủ" trong bất hủ luôn thì thôi, sống không bằng chết, anh sẽ đổi họ thành Âu Dương nai con!

____

Bầu trời Đài Trung quang đãng lạ lùng, vầng dương vĩ đại chói chang trên đầu, tuy nhiên người từ Đài Bắc ngàn dặm dầm mưa lén đến đây toàn thân ướt đầm.

Ngồi ở phòng của giám đốc công ty Tam Hân nổi danh toàn quốc, hai mắt Phan Tuấn Vỹ đần ra nhìn chằm chằm bức ảnh anh mới lấy từ tay con gái, mãi mà chẳng thể nào bình tĩnh lại.

Trong bức ảnh hẳn là câu lạc bộ thuộc gia sản mà người ấy thường lui tới, ngồi trên chiếc sopha nhung lụa màu lam là hai người đàn ông dung mạo xuất chúng, ôm chặt lấy nhau dưới ánh nến mông lung mờ ảo càng thêm mờ ám khó ngờ.

Hai người trong bức ảnh đều là những người đẹp trai hiếm có khó gặp như siêu mẫu, nhưng khí chất lại không hoàn toàn giống nhau.

Một trong hai người đàn ông đôi mắt đen thẫm, đôi mắt hai mí sâu thẳm, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén, mang theo mị lực mê người không tả nổi. Chính là Âu Dương Đạo Đức suýt chút nữa bị một con nai con chọc một đống lỗ nhỏ rồi yểm bùa luôn cho hả giận.

Mà một người nam tử khác bị hắn ôm tướng mạo tuấn tú thoát tục, khí chất cao quý tao nhã, vừa nhìn là biết là một quý công tử xuất thân tốt đẹp.

Quả nhiên là siêu cấp mỹ nam tử khó gặp, Mỹ Mỹ nói đúng, anh từ đầu đến chân có chỗ nào so được với người ta? Nhìn bóng dáng phản chiếu từ chiếc cửa sát mặt đất, Phan Tuấn Vỹ cẩn thận nhìn lại mình.

Gương mặt bình thường chẳng có gì đặc sắc, cái loại tướng mạo nhìn trăm ngàn lần cũng không nhớ được, dáng người gầy yếu, khí chất yếu đuối, tính cách nhu nhược, tài năng bình thường, Phan Tuấn Vỹ anh dựa vào cái gì mà cho rằng cái tên được liệt vào hạng "một trong mười người đàn ông độc thân hoàng kim" sẽ yêu thương chiều chuộng một mình mình? Mà anh sáng sớm hôm nay đã vội vội vàng vàng chạy đến Đài Trung gặp Mỹ Mỹ, cầm bức ảnh rồi lại đâm sấp dập ngửa chạy đến chất vấn anh họ, rốt cuộc tại sao làm như thế? Đã biết người đàn ông kia là ai chưa? Anh có thể làm gì để giành lại cái người mà anh thích đến mức chẳng biết phải làm sao?

Đầu đau như sắp vỡ ra, dạ dày trống rỗng cũng truyền đến từng trận co giật, nhưng Phan Tuấn Vỹ chẳng thèm để ý, chỉ cố chấp không ngừng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại:

"Tôi không quan tâm... không quan tâm... cậu đã hứa với tôi rồi... cậu đã hứa với tôi rồi... "

Dường như bên tai anh vẫn như nghe được giọng nói trầm thấp đau đớn đó: "Nai con, đồng ý với ta, mãi mãi ở bên cạnh ta... đồng ý với ta, mãi mãi không bỏ ta một mình..."

Ánh mắt dịu dàng, vòng tay dịu dàng, nụ hôn dịu dàng, lời hẹn thề dịu dàng, dịu dàng đến không thể nào dịu dàng hơn được... Chủ nhân, chủ nhân, lời hẹn thề trước mộ tôi không quên, cậu cũng đừng quên có được không? Có được không? Để tôi vĩnh viễn bên cạnh cậu, mãi mãi bên cạnh cậu.

Van xin cậu đừng bỏ tôi lại... đừng bỏ rơi tôi...

Trái tim đau đớn đến không thở nổi, chua xót khổ đau mài mòn viền mắt yếu đuối, nước mắt đau khổ áp lực từ tối qua không kiềm được rơi xuống, Phan Tuấn Vỹ hai tay ôm mặt khóc không thành tiếng...

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng, dáng người cao cao cứng cỏi, gương mặt nhã nhặn đứng lặng trước cửa phòng của chính mình. Anh nhìn dáng lưng của người đàn ông đôi vai không ngừng run rẩy trên sopha, kinh hoảng trong lòng.

Người này là ai? Cái người đang khóc không thành tiếng này tột cùng là ai thế? Cái người giống hệt đứa em họ mà anh từ nhỏ yêu đến tận xương cốt, rồi lại xa lạ như thế này tột cùng là ai? Tiểu Vỹ của anh sẽ không khóc như thế, người đó của anh từ nhỏ tính cách yếu đuối, nhưng trời sinh lạc quan, Tiểu Vỹ bất kể bị bắt nạt đến đâu cũng sẽ không khóc như thế. Cậu ấy sẽ không khóc như trái tim đang nát ra từng mảnh nhỏ chỉ vì một bức ảnh...

Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ của anh, anh họ không muốn em khóc vì người khác.

"Tiểu Vỹ, anh không cho phép em khóc vì loại người này!"

Giọng nói lạnh lùng, Nhâm Nhã Thiên bước nhanh đến trước mặt người từ nhỏ đã chiếm cả trái tim mình, nhìn Phan Tuấn Vỹ với vẻ có thể nói là oán hận.

Anh họ?! Hoảng loạn dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, Phan Tuấn Vỹ vội vàng ngẩng đầu lên nở một nụ cười như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Anh họ, anh hiểu lầm rồi, chỉ là mắt em hơi hơi dị ứng thôi, em lớn thế này sao lại còn đi khóc nhè được? Anh đúng là thích nói đùa, ha ha."

Cười gượng hai tiếng, Phan Tuấn Vỹ chớp chớp đôi mắt đỏ hoe tránh khỏi ánh mắt sáng ngời của anh họ.

"Hôm qua khi anh đưa bức ảnh cho Mỹ Mỹ, anh đã đoán được em sẽ đến tìm anh, chỉ là anh không ngờ... không ngờ nhanh như thế."

"Anh họ, sao anh lại phái người theo dõi cậu ấy? Sao anh lại phải sai người chụp lén cậu ấy? Anh... sao anh lại làm như vậy?"

"Bởi vì anh muốn em phải nhìn rõ ràng bộ mặt thật của kẻ đó!"

"Không! Em không cho phép anh mắng cậu ấy như thế!"

Tức giận đến nhảy dựng lên như một con mèo bị dẫm phải đuôi, Phan Tuấn Vỹ dù trong lòng oán hận người kia như thế nào, cũng không cho phép người khác trước mặt anh nói xấu cậu ta một chữ.

"Tiểu Vỹ, em rốt cuộc ngoan cố đến chừng nào? Đồng tính luyến ái chưa tính, nếu hắn ta thực lòng nghiêm túc đối xử với em, anh sẽ chúc phúc cho cả hai. Nhưng hắn là loại lăng nhăng chơi bời bậy bạ đến mức người ngây thơ như em chẳng thể nào mà tưởng tượng nổi, hắn ta đối với em chỉ là tùy tiện chơi đùa mấy thứ mới mẻ mà thôi, em lẽ nào cho rằng hắn sẽ có cảm tình thực lòng gì với em sao?!"

"Anh, em đã nói rồi, em không phải con nít, anh không thể cứ mãi bao bọc em được. Em lớn thế này, lần đầu tiên em thực lòng muốn gì đó, em tuyệt đối không dễ dàng mà quẳng đi được. Anh, anh có thể... có thể đừng quấy nhiễu em nữa được không?"

"Quấy nhiễu em...? Thì ra bao nhiêu tâm huyết anh đổ ra làm cho em, trong mắt em chỉ là quấy nhiễu? Tiểu Vỹ... em thay đổi rồi, trước đây em sẽ không nói với anh những lời như thế."

Nhâm Nhã Thiên lẳng lặng nhìn chăm chăm người em họ lớn lên với mình từ bé, đau thương trong lòng tràn ngập đến chẳng nói thành lời.

"Anh họ, xin lỗi... nhưng em không thể không có cậu ấy... không thể không có cậu ấy... Em biết anh từ nhỏ đã thương em, lần này em van xin anh giúp em, hãy giúp em..."

Chẳng thể che giấu nỗi sợ hãi bất an vì có thể mất người kia bất cứ lúc nào, Phan Tuấn Vỹ cúi đầu vò tóc, thống khổ thở hổn hển.

"Sở Thận Chi, hai mươi lăm tuổi, là người thừa kế đời thứ hai của công ty họ Sở, người tốt nghiệp thủ khoa trường đại học Đài Loan hệ tài chính và kinh tế, là sinh viên được trường đại học Harvard ra sức mời về, nhưng không rõ vì lý do gì mà từ bỏ ý định học thêm bên nước ngoài. Thủ lãnh loại ưu, tướng mạo tuấn tú, lại thêm gia thế hiển hách, tính cách trầm ổn, là đối tượng được các tiểu thư tranh giành. Tiểu Vỹ, người mà em muốn hỏi chuyện không phải người đơn giản đâu."

"Sở Thận Chi... Sở Thận Chi..."

"Hai người đó quen biết nhau chẳng phải mới một hai ngày, có điều người ngoài không thể biết quan hệ của họ sâu đến đâu thôi, bây giờ nhìn bức hình thân mật thế này, em muốn tin hay không cũng chẳng có tác dụng gì."

"Em muốn biết làm thế nào có thể gặp cậu ta?"

"Anh và Sở Thận Chi cũng không quen biết lắm, không thể dẫn em đến gặp, nhưng cậu ta thường đến câu lạc bộ tư nhân mà anh cũng là hội viên, em đi vào đó thử xem."

"Ý anh là "Hoằng Hi sơn trang"?"

"Em cũng biết chỗ đó?"

"Cậu... cậu ấy đưa em đến rồi..."

"Vậy tốt, ở đây có một số tư liệu liên quan đến thời gian biểu của cậu ta, anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi. Nhưng Tiểu Vỹ, em nhớ lời anh, cái tên Âu Dương Đạo Đức đó chẳng phải loại người đơn giản như em nghĩ đâu, chuyện này, em sẽ biết nhanh thôi."

"Anh...?"

"Còn nữa, chuyện của Mỹ Mỹ em tính làm sao đây?"

"Em... em không biết..."

"Bỏ đi, em phiền muộn chuyện hắn sẽ là con rể của em cũng chẳng có tác dụng gì, vì hắn căn bản chỉ đùa giỡn với Mỹ Mỹ mà thôi, một người đường đường là chủ tịch của tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoài Đức mà cả một bữa tiệc tuyên bố đính hôn cũng tiếc chẳng tổ chức, còn muốn Mỹ Mỹ giữ bí mật, không cho phép tuyên bố với bên ngoài chuyện bọn họ đính hôn, quả thực là buồn cười quá mức!"

"Em... em... cậu ấy..."

"Theo anh thấy, để tránh cả hai cha con em khỏi bị tổn thương, phương pháp tốt nhất là từ nay em và hắn ta một đao cắt làm hai đoạn, cả đời không bao giờ gặp lại!"

"Không! Em không làm được, em không làm nổi!"

Cầm bức ảnh trên mặt bàn lao nhanh ra ngoài, giờ phút này Phan Tuấn Vỹ không thể không oán hận anh họ mình.

Vì sao lúc nào cũng ép anh phải rời xa cậu ta? Anh làm không nổi, anh làm không nổi! Anh và chủ nhân đã hẹn ước rồi, anh và chủ nhân đã hẹn ước rồi!

Cuộc nói chuyện chẳng thể nào làm anh khá hơn, Phan Tuấn Vỹ không khỏi rơi lệ xót xa.

____

Buổi chiều ngày hôm ấy.

Dựa theo thời gian biểu mà anh họ đưa cho, Phan Tuấn Vỹ đến sân tennis ở Hoằng Hi sơn trang, cuối cùng có thể gặp mặt được Sở Thận Chi.

"Sở tiên sinh... tôi có thể nói chuyện với ngài vài phút được không?"

"Xin lỗi, có thể trí nhớ của tôi không tốt, nhưng tôi quen anh chứ?"

Nhìn người đàn ông trước mắt có chút quen quen nhưng có thể khẳng định là chưa gặp bao giờ, Sở Thận Chi nghi hoặc khẽ nheo mắt lại.

"Không, cậu không biết tôi, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, mong cậu có thể cho tôi chút thời gian."

"Ngại quá, người tôi đang đợi có thể đến bất cứ lúc nào, tôi không thể tán chuyện với anh được, hôm nào có cơ hội chúng ta nói sau nhé."

"Xin lỗi, nhưng chuyện này rất quan trọng, tôi không thể chờ được, chỉ cần một phút thôi cũng được."

Không nén nổi cảm giác sốt ruột trong lòng, Phan Tuấn Vỹ quyết định lấy bức ảnh từ túi ra.

"Có thể thứ này sẽ khiến cậu muốn nói chuyện với tôi."

"Đây là...?"

Thận trọng nhìn bức ảnh được đưa qua, Sở Thận Chi lặng lẽ cười cười.

"Xem ra chúng ta nên nói chuyện mới được. Đi nào, đến lô riêng của tôi."

Vừa tiến vào lô, Sở Thận Chi lập tức đến quầy bar rót rượu.

"Muốn uống gì? Ở đây cái gì cũng có, có muốn thử loại rượu vang hàng đầu mà tôi mới lấy về không? Trong nước ta khó mà kiếm được loại rượu này lắm."

"Không cần, tôi không uống rượu, cảm ơn cậu."

Ra sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, Phan Tuấn Vỹ thực ra đã căng thẳng đến lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

"Vậy thử chút Brandy mà một người bạn của tôi tặng nhé, nghe nói là số lượng hạn chế trên cả thế giới đó, tôi còn chưa mở ra đâu."

"Cảm ơn, không cần."

"Vậy chắc nên thử loại Whisky này, chai này là"

"Tôi đã nói là không cần, xin mời tiên sinh đừng nói sang chuyện khác!"

Quá giảo hoạt, hắn biết rõ anh đến đây với mục đích gì, nhưng lại toàn nói chuyện đâu đâu, mà anh cũng chẳng ra làm sao, bị cái mưu mẹo nho nhỏ của hắn chọc cho hết cả kiên nhẫn.

"Tiên sinh không nên như thế, được được, anh muốn nói chính sự sao? Nói đi, là ai sai anh đến?"

"Không có... chẳng ai phái tôi đến, là tự tôi muốn đến."

"Chính anh? Nói vậy những bức ảnh này cũng là anh chụp?"

"Không, không phải. Là... là ai chụp tôi không thể nói cho cậu được."

"Hừ, giả vờ giả vịt."

Sở Thận Chi lạnh lùng cười:

"Anh cho là với những bức ảnh này có thể uy hiếp được tôi? Tôi nói cho anh hay, đồng tính luyến ái thời đại này chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng, huống chi tôi và Đạo Đức thật lòng yêu nhau, tôi với cậu ta còn có kế hoạch sang Hà Lan kết hôn cơ. Anh có thể công khai tuyên bố với cả thế giới cũng chẳng sao, tôi và Đạo Đức tuyệt đối không bị anh uy hiếp đâu."

"Kết hôn... kết hôn..."

Ngực tựa như bị một khối đá nghẹn lại, Phan Tuấn Vỹ khó khăn thở gấp, trước mắt tối sầm.

Vì sao cậu ta lúc nào cũng muốn kết hôn với người khác? Lúc thì muốn kết hôn với Mỹ Mỹ, lúc thì muốn kết hôn với người đàn ông này, còn anh thì sao? Cậu ta sao không kết hôn với anh? Anh là cái gì? Anh rốt cuộc là cái gì?!

Đúng rồi, sao mày quên được nhỉ, mày là thú cưng mà, mày chỉ là con thú cưng hắn tùy tiện nuôi chơi mà thôi, mày đã nghe chủ nhân và thú cưng cưới nhau bao giờ chưa? Nghe chưa? Mày đã nghe bao giờ chưa? Mày đã nghe chuyện cười hay đến thế bao giờ chưa? A ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha....

Sở Thận Chi nhìn người đàn ông cười điên cuồng đến rơi lệ trước mắt, không khỏi ngạc nhiên. Cái cảm giác dường như đã gặp ở đâu lại hiện lên. Cậu đã gặp người này ở đâu nhỉ?

"A! Tôi nhớ ra rồi!"

Trong đầu lóe lên, Sở Thận Chi cảm thấy may mà trí nhớ của mình chưa có bị rỉ sét, cuối cùng trong giây chót cũng nhớ ra người trước mắt, nếu không thì đúng là mình đã gây ra tai họa ngập trời, bị người nào đó chửi đến chết.

"Tôi biết anh là ai rồi, tôi nói anh nghe này"

"Anh hẳn là nên nói với tôi mới đúng, tôi rất có hứng thú nghe kế hoạch kết hôn sắp tới của anh đó."

Một thiếu niên dáng người thon dài, ngũ quan tuấn lãng đeo sợi xích kêu leng keng tiến đến, cầm lấy bức ảnh nằm trên mặt đất mỉm cười nhìn ngắm.

"Chụp rất tốt a, Âu Dương đại ca và anh đúng là rất xứng đôi."

"Ngọc Nhi..."

Không hiểu sao Sở Thận Chi vừa nãy mặt mày hớn hở, đắc ý dạt dào vừa nhìn thấy chàng trai trước mặt lại sợ đến mặt trắng nhợt, cả người run lẩy bẩy?

Phan Tuấn Vỹ lau nước mắt, ngậm miệng lại, có chút hả hê quyết định xem kịch vui kiểu sống chết mặc bay.

"Có muốn mời tôi làm phù rể không? Miễn phí đó nha. Chỉ cần anh đưa tiền vé máy bay là được, Hà Lan tôi chưa có đến lần nào đâu."

"Ngọc Nhi, em đừng thế mà, anh hai xin em, em nghe anh hói, em nghe anh nói đã"

Anh hai? Thì ra người bị gọi là Ngọc Nhi là em trai cậu ta, Sở Thận Chi này nhìn qua có vẻ thông minh tài giỏi, sao vừa nhìn thấy em trai lại như chuột thấy mèo vậy?

"A, xin lỗi, tôi chợt nhớ ra có một cô em lắm tiền đang chờ mình đến hẹn a, lần sau rảnh tôi nghe anh nói vậy, chào."

Thiếu niên đó mỉm cười với Sở Thận Chi, ném tấm ảnh xuống đất, xoay người tính rời đi.

"Không"

Sở Thận Chi đột nhiên nhào đến ôm chặt cậu ta từ phía sau, lớn tiếng khóc.

"Ô... Ngọc Nhi đừng đi... Ngọc Nhi không được đi... Em đừng giận anh hai mà, là anh hai không tốt, anh hai không nên lừa em... Ô... Em đánh anh mắng anh cũng được, van xin em đừng không để ý đến anh... Ngọc Nhi... Ngọc Nhi..."

Phan Tuấn Vỹ tận mắt nhìn thấy tinh anh xã hội đứng đầu thủ lãnh, tính cách trầm ổn hôm nay khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, mặt nở cả hoa, không khỏi kinh ngạc đến trợn cả mắt.

"Bây giờ có khóc cũng không còn kịp rồi, tôi đã giận rồi. Tôi mà nổi giận chẳng biết phải tìm mấy cô bé mới hết giận được, anh hai chắc cũng biết."

"Không được! Ngọc Nhi là của anh, của một mình anh!"

Đẩy mạnh thiếu niên xuống sopha, Sở Thận Chi tựa như phát điên xé rách chiếc áo cậu ta đang mặc, hôn lên ngực cậu ta theo kiểu gần như hung tợn.

"Ngọc Nhi, anh hai sai rồi, anh không dám nữa đâu, đừng trừng phạt anh như thế, anh không cho phép em tìm người đàn bà khác, anh không cho phép!"

Vuốt ve mái tóc của người đang làm bậy làm bạ trên người mình, thiếu niên ngẩng đầu lên cười cười nói với Phan Tuấn Vỹ:

"Anh là nai con bảo bối mà Âu Dương đại ca nuôi phải không? Xin chào, tôi là Sở Thiên Ngọc, anh đừng ngại nhé, anh hai tôi mà nổi cơn ghen là tính cách nó lại ra thế này đấy."

"Tôi không... không ngại..."

Kỳ thực là cực kì ngại chết đi được, trên đời sao lại có loại anh em biến thái thế này a?

"Xin hỏi cậu... Sao cậu lại biết tôi là... là..."

Hai chữ "nai con" Phan Tuấn Vỹ anh không sao nói nổi. Muốn anh trước mặt người lạ thừa nhận mình là thú cưng của người khác, đúng là cần rất nhiều dũng khí a.

"Trong ví của Âu Dương đại ca có ảnh của anh a, anh hai và tôi đã lén nhìn một lần. Anh A... anh hai, anh mà liếm xuống nữa, cẩn thận em thượng anh ngay ở đây đó."

"Được... cả người của anh hai đều thuộc về Ngọc Nhi, Ngọc Nhi muốn làm gì anh hai cũng được... đều được... A... Ngọc Nhi... mau chơi anh... mau chơi anh..."

Nghe những lời to gan lớn mật kinh khủng đến thế, lại nhìn vẻ *** đãng hoàn toàn tương phản với hình ảnh cao quý thoát tục của Sở Thận Chi, Phan Tuấn Vỹ hoàn toàn đầu hàng.

Tha cho tôi đi, đúng là vật họp theo loài ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, bạn bè của cái tên trời đánh vô địch siêu cấp đại sắc ma đúng là cá mè một lứa a.

"Nai con tiên sinh, xin lỗi, mời anh về đi, tôi muốn thanh lý một chút, tôi sẽ không để bất cứ ai thấy thân thể của người này đâu."

Nắm mớ tóc rối bời, để người có đôi mắt ướt át trong lòng mình ngẩng đầu lên, Sở Thiên Ngọc nhìn chằm chằm vào gương mặt đang thở hổn hển không ngừng, lạnh lùng cười.

"Anh quay về nói cho chủ nhân của mình, muốn bảo vệ anh kiểu gì là chuyện của anh ta, nhưng Sở Thiên Ngọc tôi không cần bất cứ kẻ nào bảo vệ hết, mời anh ta đừng có cùng người này làm trò vớ vẩn gì. Bây giờ nể tình tôi với anh ta từng là huynh đệ, tôi bỏ qua cho anh ta. Lần sau anh ta dám động đến một sợi lông tơ của người này, tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu! Anh đi đi, tôi phải tiến hành trừng phạt với người muốn lừa dối mình, anh nhớ đóng cửa lô giùm tôi."

Nghe tiếng nức nở rên rỉ từ đằng sau, Phan Tuấn Vỹ có thể nói là vắt chân lên cổ mà chạy, vì anh chợt nhớ tới biểu tình *** đãng của mình và người đó khi làm cùng với tiếng rên rỉ lớn tiếng, sợ là cũng chẳng thua bao nhiêu a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro