Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh rọi vào dáng người đang ở bên ngoài phòng phẫu thuật sốt ruột âu lo chờ đợi, chiếu lên gương mặt khôi ngô thêm vài phần tiều tụy.

"Đạo Đức, bác sĩ nói sao?"

Lý Sa nhận được điện thoại liền vội vàng chạy đến lo lắng hỏi người đàn ông vẻ mặt thẫn thờ.

"Là viêm ruột thừa cấp tính..."

"Ôi, may quá, vậy không phải lo nữa, cắt ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, Phan tiên sinh sẽ nhanh khỏi thôi."

"Tôi biết... bác sĩ cũng nói thế, nhưng Lý Sa... Tôi sợ... tôi vẫn sợ.."

Gương mặt trắng nhợt cùng đôi mắt vằn tia máu, trong giọng nói của Âu Dương Đạo Đức mang theo một nỗi sợ hãi không che giấu nổi, khiến Lý Sa nghe xong không khỏi cay cay sống mũi.

"Đạo Đức, anh đừng lo, còn em ở đây mà. Mổ cho Phan tiên sinh là bác sĩ khoa ngoại hàng đầu bệnh viện này, nai con của anh chắc chắn sẽ không sao đâu."

Giọng nói an ủi Âu Dương Đạo Đức của Lý Sa mang theo sự đảm bảo chắc chắn.

"Nai con... nai con của ta..."

Vùi mặt vào lòng bàn tay, Âu Dương Đạo Đức chỉ cần nghĩ đến chuyện có con dao phẫu thuật sắc lẻm cắt vào thân thể yếu đuối của nai con, trái tim lập tức sẽ thấy đau nhói tựa như bị cắt nát thành muôn mảnh.

"Đạo Đức, anh đừng như thế mà..."

Thấy con người thanh mai trúc mã từ nhỏ đã chiếm trọn một góc mềm mại nhất trong trái tim mình, người luôn luôn nhiệt tình, người đàn ông chẳng bao giờ biết sợ hãi lùi bước nay lại hoàn toàn thống khổ bất lực, Lý Sa không kiềm được viền mắt hoe đỏ.

"Đạo Đức, anh uống một ly café cho ấm nhé? Em sang tận Starbucks bên cạnh mua đó anh."

Phan Mỹ Mỹ cầm một ly café nóng bước ra từ thang máy đi đến trước mặt Âu Dương Đạo Đức, nhưng hắn không những không ngẩng đầu lên mà còn không thèm ừ hứ lại một câu, khiến Phan Mỹ Mỹ không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Lúc cô ngồi chẳng được đứng chẳng xong, lúng ta lúng túng thì chợt phát hiện bên cạnh vị hôn phu của mình ngồi một mỹ nhân dung mạo xuất chúng, tuy chỉ trang điểm nhẹ nhưng ánh hào quang xinh đẹp vẫn tỏa ra xung quanh, một cảm giác phòng ngự mãnh liệt theo bản năng phụ nữ cuồn cuộn dâng lên trong cô.

"Chị là?"

"Xin chào, tôi là bạn của Đạo Đức, em cứ gọi tôi Lý Sa là được. Em chắc là con gái của Phan tiên sinh, tiểu thư Phan Mỹ Mỹ có phải không?"

"Vâng, tôi là Mỹ Mỹ, nhưng mà chỉ chị cần gọi Mỹ Mỹ là được, nếu chị là bạn thân của Đạo Đức, vậy cũng là bạn của tôi, lúc tôi kết hôn với Đạo Đức rồi, có gì không hiểu, mong chị chỉ dạy cho."

Lời nói của Phan Mỹ Mỹ mang theo vẻ ra uy mạnh mẽ, đương nhiên cũng tiện tiết lộ cho đối phương biết thân phận của mình.

"Nào có, em khách sáp rồi."

Mỉm cười, Lý Sa không khỏi khẽ thở dài trong lòng.

Phan Mỹ Mỹ a Phan Mỹ Mỹ, em thông minh cả đời, hồ đồ chốc lát, em nào có biết rằng tình địch lớn nhất của em không phải là tôi, mà là một người mà dù nằm mơ em cũng không bao giờ nghĩ đến...

"Đạo Đức, anh về nghỉ ngơi đi, ba để em chăm sóc là được mà, ngày mai anh phải đi làm nữa đó."

"Không được, bây giờ cô lên xe về nhà ngay cho tôi, anh ấy không cần sự chăm sóc của cô, tốt nhất là cô tránh xa anh ấy ra cho tôi, đừng có mang họa gì cho anh ấy nữa!"

Ngồi bên giường cầm tay nai con, Âu Dương Đạo Đức giọng nói không chỉ lạnh lùng, hắn thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn Phan Mỹ Mỹ.

"Đạo Đức, sao anh nói thế được? Bệnh của ba thì liên quan gì đến em chứ? Sao anh nói cứ như là ba đổ bệnh là do lỗi của em vậy?"

Phan Mỹ Mỹ không hiểu tại sao vị hôn phu của mình vốn chỉ ơ hờ với mình nay lại không ngừng chỉ trích, người nằm trên giường là cha ruột của cô, lẽ nào cô có thể hại ông sao?

"Vốn là lỗi của cô! Suốt mấy tháng nay, tôi và Trần tẩu cẩn thận vì anh ấy chăm lo ba bữa, đến bây giờ chưa hề khiến anh ấy đổ bệnh, mà cô chỉ vừa về nhà làm có một bữa ăn đã khiến anh ấy phải vào viện phẫu thuật, nguyên khí đại thương, nếu cô không phải sao chổi, thì cô là cái gì?"

"Không phải mà... em không phải sao chổi, em không phải!"

Bật khóc, Phan Mỹ Mỹ uất ức ngã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, không ngừng lau nước mắt.

"Đạo Đức, anh nói như thế chẳng phải quá bất công sao, anh biết thừa viêm ruột thừa cấp tính không liên quan trực tiếp đến thức ăn mà, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi, anh đừng trách Mỹ Mỹ nữa. Mỹ Mỹ, em đừng đau lòng nữa, Đạo Đức không cố ý nói thế đâu, bây giờ anh ấy tâm tình không ổn định, em đừng để bụng nhé."

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mỹ Mỹ, Lý Sa dịu dàng an ủi cô gái.

"Chị Lý Sa..."

Tựa như túm được cây rơm cứu mạng, Phan Mỹ Mỹ vừa thấy Lý Sa chịu nói đỡ cho mình, lập tức tiến tới nắm chặt tay cô không buông.

"Phiền chết đi, tất cả cút ra ngoài cho tôi! Lý Sa, em nói tất cả mọi chuyện cho cô ta, tôi chán phải lằng nhằng với cô ả rồi, cô ta có điều kiện kiện gì cứ việc nói ra, chỉ cần cô ta đừng quấy rối cuộc sống của tôi và nai con thì gì cũng được."

Âu Dương Đạo Đức trừng mắt, không nhịn được gầm lên.

"Bảo em nói hết sao? Đạo Đức, chuyện này..."

Lý Sa dù gì cũng gặp Mỹ Mỹ lần đầu, Đạo Đức lại bảo cô nói sự thực cho cô bé ấy cũng không khỏi hơi thái quá.

"Em không muốn nói? Được, cũng không sao, tôi nói cũng được, Phan Mỹ Mỹ, cô nghe đây, tôi"

"Đạo Đức! Anh đừng tàn nhẫn như thế, nếu Phan tiên sinh tỉnh lại biết anh nói việc này cho con gái anh ấy nghe trước mặt anh ấy, anh nói xem anh ấy làm sao chịu nổi đây?"

Lý Sa sợ mọi việc không thể cứu vãn nổi, vội vàng ngăn cản.

Âu Dương Đạo Đức nghe vậy bàng hoàng, cúi đầu nhìn người vừa phẫu thuật xong vẫn đang nằm trên giường bệnh, lập tức im lặng.

"Bỏ đi, để em nói, ai... Đúng là kiếp trước em nợ anh mà."

Nhức đầu day day thái dương, Lý Sa quay đầu nhìn cô bé nét mặt căng thẳng.

"Mỹ Mỹ, đi theo chị, bây giờ là lúc để em biết tất cả mọi chuyện."

Dẫn Mỹ Mỹ vào văn phòng của chủ tịch, Lý Sa rót cho Mỹ Mỹ một ly trà nóng, trong lòng thầm nghĩ làm sao nói mọi chuyện cho Mỹ Mỹ.

"Chuyện chị muốn nói có phải liên quan đến ba em không?"

Uống vài ngụm trà nóng khiến thân thể từ từ ấm lại, nhưng trái tim Phan Mỹ Mỹ vẫn cứ có cảm giác thấp thỏm bất an không chút nào ấm lên được.

Hơi có chút kinh hãi, xem ra cô bé này cũng không hồ đồ như mình tưởng.

"Mỹ Mỹ, em rất thông minh, thì ra em cũng đoán được chút ít rồi."

"Không... em ngốc lắm, ngốc lắm..."

Vừa nghe Lý Sa gián tiếp thừa nhận những suy đoán trong lòng, trái tim Phan Mỹ Mỹ lập tức như rơi xuống vực sâu, thấy cả người lạnh buốt, tựa như có cơn gió lạnh thổi vào ngực mình...

"Trước đêm hôm nay, em chẳng biết gì hết... chẳng biết cái gì hết... Đạo Đức anh ấy..."

"Thái độ của Đạo Đức quá khác thường đúng không? Thực ra chuyện anh ấy không khống chế nổi mình cũng chẳng phải lần đầu, chỉ cần có chuyện liên quan đến cha em, anh ấy lúc nào cũng thế."

"Có phải vì Đạo Đức mất cha từ nhỏ, nên mới đối xử với ba em tốt như thế không? Bé trai có mắc chút chứng 'yêu cha' cũng dễ hiểu mà."

Chỉ cần là một phần vạn khả năng cũng được, Phan Mỹ Mỹ hy vọng tất cả chỉ là một chuyện hiểu nhầm hoang đường nực cười mà thôi.

"Mỹ Mỹ, em là một người thông minh, lừa mình lừa người chẳng giúp gì cho em được đâu, tuy rằng tất cả mọi chuyện với em có thể nói là rất khó chấp nhận, nhưng bất kể em phủ nhận thể nào, hai người đó thực sự bên nhau, em nên học chấp nhận sự thực mới được."

"Chấp nhận sự thực? Không... em không tin! Sao lại thế được... sao lại thế được? Hai người đó sao có thể có cái thứ quan hệ đó được? Nếu Đạo Đức đúng là đồng tính luyến ái, anh ấy chắc chắn không đời nào quan tâm đến ba em đâu! Ba em hơn anh ấy từng ấy tuổi, trông lại chẳng có gì đặc biệt, Đạo Đức sao lại để ý đến ba em làm gì? Em không tin, em không tin, chị nói dối, chị nói dối!"

Phan Mỹ Mỹ thét lên như điên: "Em phải đi tìm Đạo Đức, em phải đi tìm ba em, em muốn họ tự nói cho em nghe, rằng mọi thứ chị nói đều là dối trá!"

"Được, nếu em không tin, vậy em đi theo chị."

Kiên định nhìn Mỹ Mỹ, Lý Sa kéo tay cô đến cửa phòng bệnh mà hai người vừa rời khỏi.

"Tai nghe mắt thấy, để em tận mắt xem xem có phải chị lừa em không. Em thử lén nhìn hai người đó xem, tự em sẽ hiểu."

Sau một thoáng do dự, Phan Mỹ Mỹ quyết định khẽ hé mở cửa phòng.

Phòng bệnh tư nhân rộng rãi, bố trí lịch sự tao nhã, một người đàn ông cao lớn ngồi cạnh giường hai tay ôm lấy gương mặt của người nam nhân đang say ngủ, cúi người hôn lên môi người kia.

"Cưng là đồ hư hỏng, suốt ngày chỉ biết dọa ta, đợi cưng khỏi hẳn ta nhất định không tha cho cưng, cưng cả đời này đừng hòng rời khỏi ta, nghĩ cũng không được, không, thậm chí cả kiếp sau cũng không được phép nghĩ đến chuyện đó, nai con của ta..."

Sao có thể không nhận ra trong giọng nói ấy nồng nàn cưng chiều yêu thương đến thế nào, tia lửa hy vọng mỏng manh bị dụi tắt trong chớp mắt, Phan Mỹ Mỹ không nói một lời xoay bước ra khỏi cửa phòng, nước mắt như những viên trân châu đứt tung khỏi vòng dây từng giọt từng giọt rơi rơi...

"Mỹ Mỹ, em nghe chị kể một câu chuyện xưa nhé?"

Một lần nữa đưa Mỹ Mỹ về phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng kéo vai cô ngồi xuống sopha, Lý Sa cũng không để Mỹ Mỹ trả lời mà bắt đầu nhẹ nhàng cất lời kể câu chuyện...

"Đã lâu lắm rồi, có một Hoàng tử bé, cậu từ nhỏ thông minh hoạt bát, lại rất xinh xắn, vì vậy cha mẹ và mọi người đều vô cùng yêu quý, có thể nói là một thiên chi kiêu tử được mọi người hết lòng yêu thương chiều chuộng. Nhưng gió mưa biến đổi chẳng ai lường, đêm đó, cha mẹ cậu cùng qua đời, cô em gái duy nhất cũng theo chân họ mà đi, từ ngày đó bức tường thành đổ nát, những thần dân đã từng vây xung quanh cậu cũng từ từ vứt bỏ cậu.

Từ ngày đó trở đi, Hoàng tử bé bỏ xứ tha hương, hoàn toàn biến đổi. Cậu trở nên hoàn toàn vô tâm. Bất kể sống cùng với ai trái tim cậu, đều treo ở trên cao thật cao, lạnh lùng ngạo mạn nhìn xuống nam nữ trên thế gian này vì cậu mà điên cuồng, không ngừng tiếp nối hết người này đến người khác. Bất kể cậu đã từng nói những lời ngọt ngào đến đâu với bất kì ai trong số họ, một khi người đó đã hết giá trị lợi dụng, cậu lập tức không thèm liếc mắt nhìn đến kẻ đó dù chỉ một lần. Chị đã từng nghĩ, Hoàng tử bé cả đời này mãi mãi không bao giờ hạnh phúc được nữa.

Nhưng đến một ngày, Hoàng tử bé gặp một chú nai con. Nai con nhìn gầy gò nhỏ bé, chẳng chút hấp dẫn, nhưng chỉ cần Hoàng tử bé ở bên cạnh nai con, cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc mà chẳng cần lý do. Vì thế Hoàng tử bé quyết tâm bắt nai con về, để nai con cả đời làm bạn với mình.

Nhưng phải làm thế nào để nai con có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu? Mãi mãi chẳng bao giờ chạy trốn khỏi cậu đây? Hoàng tử bé đắn đo suy nghĩ, quyết định tìm cho được nhược điểm của nai con. Rồi thì, con gái của nai con đã xuất hiện, cô bé trở thành một quân cờ, một quân cờ bên cạnh nai con. Nhưng còn thiếu nhiều lắm, Hoàng tử bé càng ở bên cạnh nai con, cậu càng tham lam, cậu muốn tiến thêm một bước nữa khiến cuộc đời nai con hoàn toàn nằm trong tay mình, vì vậy đưa nai con vào công ty của mình, đưa con gái của nai con gạt đến một vùng đất xa xôi học đại học, đến cuối cùng, mục đích của cậu là biến nai con hoàn toàn thuộc về mình, mãi mãi sống bên cậu..."

"Chị nói dối... em không tin... em không tin!"

Phan Mỹ Mỹ ôm mặt cất tiếng khóc nức nở, không thể tin được thì ra từ đầu tất cả đều là một âm mưu.

"Mỹ Mỹ, em tha thứ cho anh ấy nhé, cái chàng ngốc đó, cái chàng ngốc đến mức chính mình đang yêu cũng không hề biết ấy chỉ biết dùng thủ đoạn để chiếm lấy đối phương, kỳ thực đó mới là người đáng thương nhất thế gian này. Nếu em cũng như chị, yêu anh ấy, mong em có thể tha thứ cho anh ấy, vì anh ấy mà chúc phúc có được không?"

Vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Mỹ Mỹ, Lý Sa khe khẽ thở dài.

"Chị Lý Sa... chị cũng..."

Vội vàng ngẩng đầu lên, Mỹ Mỹ ngạc nhiên nhìn Lý Sa.

"Chị yêu người đó nhiều năm lắm rồi, nhưng không làm sao có thể lấy được trái tim mà anh ấy treo lên tận trời cao đó. Vây xung quanh anh ấy tuấn nam mỹ nữ cũng nhiều như sao, nhưng khi chị nhận ra anh ấy chẳng cần ai cả, chỉ nhất tâm cần một mình cha của em, tin chị đi, chị kinh hãi cùng chẳng cam lòng quyết chẳng thua em. Chị đã vô số lần tự hỏi mình, vì sao? Vì sao? Vì sao là người đó? Vì sao lại không phải chị? Nhưng tình yêu vốn chẳng có lý do nào cả, huống chi những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta đây sao có thể lý giải cho được? Vì thế, Mỹ Mỹ à, xin em ngàn vạn lần đừng trách anh ấy, cũng đừng trách ba em, vì Phan tiên sinh từ đầu vốn là vô tội, tuy rằng sau đó anh ấy cũng... Ai... Em hứa với chị đừng trách bọn họ có được không?"

"Chị Lý Sa... Vậy là ba em... ba em cũng thích anh ấy sao?"

"Em nghĩ thử xem? Chị tin là em hiểu ba em hơn chị."

Cười khổ, Lý Sa hỏi ngược lại Mỹ Mỹ.

"Em nghĩ... em nghĩ..."

Trong đầu cô hiện hên hình ảnh ba mình kêu lên đau đớn rúc vào lòng người ấy, nước mắt Phan Mỹ Mỹ lại không nén nổi rớt xuống.

"Em chưa bao giờ thấy... chưa bao giờ thấy ba em lộ ra biểu tình ấy trước mặt bất cứ một ai."

Cái sự dựa dẫm tựa như làm nũng của người cha đã sống với mình cả cuộc đời ấy xa lạ với Mỹ Mỹ đến lạ lùng...

"Mỹ Mỹ, em là một cô bé thông minh, em còn trẻ, em có một tương lai vô hạn, quên tất cả đi em, đừng nhớ lại những gì mình đã mất, nếu em muốn bất cứ thứ gì mà thấy mình đáng được nhận. Đạo Đức không phải là người keo kiệt đâu, chị biết có thể nói tiền là một thứ rất thô tục tầm thường, có thể nói là rất vô đạo đức với em, nhưng chị tin rằng bây giờ thứ đó bây giờ là thực tế nhất cho em. Em nên suy nghĩ cần thận một chút, ngày mai hãy nói lại cho chị quyết định của em, bây giờ để chị đưa em về nhà nghỉ ngơi được có được không?"

Im lặng ngây ngẩn trong chốc lát, Phan Mỹ Mỹ cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, buồn bã theo Lý Sa bước ra khỏi bệnh viện, cũng bước ra khỏi giấc mộng đẹp nhất tuổi thanh xuân cuộc đời mình...

____

Âm thanh nức nở nghẹn ngào cùng tiếng thở dốc hỗn loạn quanh quẩn trong căn phòng đầy những tấm gương lớn...

"Ngẩng đầu lên."

"Ô... không muốn... tôi không muốn nhìn... không muốn nhìn đâu..."

"Muốn hay không chẳng phải do cưng quyết, chủ nhân cố ý đưa cưng đến căn phòng này là để cưng ngắm mình cho rõ mà, hơn nữa bộ đồ mà cưng đang mặc là do ta nhờ chuyên gia người Pháp đặc biệt thiết kế cho riêng cưng đó, cả thế giới này chỉ có một bộ thôi nha, chủ nhân thấy nai con cưng như thế này quả là đáng yêu đến tóe lửa nha!"

"Tóe cái đầu cậu í! Cậu thích sao không đi mà mặc a? Tôi vừa xuất viện có mấy ngày cậu đã bắt nạt tôi thế này, đúng là chó thì không sửa nổi tật ăn phân mà!"

Cái tên đại biến thái này, lúc ở bệnh viện thì ra sức chăm sóc, hầu hạ tận tình, không ngờ anh vừa mới xuất viện hắn đã chứng nào tật nấy, giở đủ chiêu trò mánh khóe này kia, vậy không phải là chó không sửa nổi tật ăn phân thì là cái gì?

"Hừ hừm, cưng muốn chửi thế nào mặc cưng, dù sao chủ nhân hôm nay mới tính sổ với cưng, cưng đừng có quên lần trước phạm vào gia pháp điều thứ ba, ta chưa có phạt cưng, không ngờ cưng lại dám chưa được sự cho phép của chủ nhân đã đổ bệnh, cả hai tội đều phải phạt, tội càng thêm tội, cưng còn muốn nói gì nữa không?"

"Cậu thần kinh à! Đổ bệnh còn phải được cậu cho phép nữa sao, lẽ nào cậu không phê chuẩn tôi sẽ không ngã bệnh chắc? Cậu nghĩ mình là Thượng Đế à?"

"Đúng, chủ nhân ta chính là Thượng Đế của nai con, cưng đến bây giờ còn chưa giác ngộ điều này sao? Xem ra chủ nhân ta chưa có thành công về cái vụ này rồi, nhưng mà cũng chẳng sao, hôm nay chúng ta sẽ tăng cường đặc huấn thú cưng vậy."

"Đặc huấn thú cưng? Đó là trò mèo gì thế hả? Tôi bị cậu hành hạ thế này còn chưa đủ thảm hay sao? Cậu tính giày vò tôi đến chết cậu mới vừa lòng chắc?"

Trừng mắt ngẩng phắt đầu lườm cái tên khốn trong gương, nhưng anh lại bất đắc dĩ phải ngắm luôn cả dáng vẻ bi thảm của chính mình, gương mặt Phan Tuấn Vỹ lập tức xanh lét, trước mắt tối sầm hình ảnh xa lạ phản chiếu từ chiếc gương khiến anh kinh hãi. Một người đàn ông trắng nõn gầy nhỏ trên đầu đội một đôi tai nai giả, nửa thân trên để trần lộ ra hai cái núm hồng hồng, thân dưới mặc một chiếc quần chữ T nhỏ đến mức chẳng che nổi cái gì, bộ "quần áo" này (nếu mà có thể gọi là quần áo) đều dùng chất vải trong suốt màu nâu nhạt lấm tấm điểm trắng đặc trưng của nai con, mặc tuy mềm mại thoải mái, nhưng nhìn thì quả thật là *** loạn chẳng lời nào tả được, khiến Phan Tuấn Vỹ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ đến tí nữa thì ngất xỉu.

"Đồ biến thái nhà cậu! Mau thả tôi ra, tôi không muốn mặc cái thứ biến thái này."

Hai tay bị trói chặt sau lưng khiến Phan Tuấn Vỹ chỉ có thể giãy giụa ngọ ngoậy lớn tiếng kháng nghị với thảm cảnh tàn ác cực kỳ mà mình phải chịu.

"Biến thái? Sao thế được, thứ này chỉ khôi phục hình dáng vốn có của nai con cưng thôi a, cưng đúng là chả biết tận hưởng gì hết. A, phải phải, tí nữa thì ta quên một phần quan trọng nhất, nếu không có cái này thì không gọi là một bộ trang phục hoàn chỉnh nha. Nai con, cưng coi nè!"

Cực kì kích động lôi từ trong cái túi ra một "báu vật giấu đáy rương", Âu Dương Đạo Đức vô cùng đắc ý khoe khoang.

"Đó... đó là cái gì?"

Phan Tuấn Vỹ thấy một cái que dài chừng 15cm, rộng chừng hai ngón tay, đoạn cuối may vào một cục lông tròn tròn, trong bụng chợt gờn gợn cảm giác bất an.

"Cái này mờ cũng hông nhận ra sao, trí nhớ của nai con kém quá rồi đó nha?"

Cười ha ha, Âu Dương Đạo Đức không đếm xỉa gì đến sự giãy giụa của nai con, mở rộng cánh mông của anh, đem cái gậy đó đâm thẳng vào tiểu huyệt đang hơi hé mở, cho đến khi toàn bộ thứ đó chui hết vào trong, chỉ còn chừa một cục lông tròn tròn mềm mại ở bên ngoài.

"A, cuối cùng thì hoàn thành rồi, cái đuôi đáng yêu chết đi được í."

"Đuôi? Ô... tôi không muốn mọc đuôi đâu, tôi không muốn! Lấy ra, cậu lấy nó ra ngay!"

Cảm giác khác thường từ chỗ kín khiến Phan Tuấn Vỹ khóc mờ cả mắt, vừa quay đầu lại bắt gặp dáng vẻ mọc đuôi kì quái của chính mình khiến anh càng xấu hổ đến thẹn đỏ toàn thân, tức giận đến gào loạn tùng bậy.

"Cưng khẳng định muốn ta lấy nó ra?"

Cầm cái đuôi lông tơ xoay nhẹ một cái, bộ phận nằm bên trong của cây gậy cắm sâu lập tức khởi động, bật ra hơn mười viên ngọc trai nằm ẩn, Âu Dương Đạo Đức đột nhiên rút mạnh cả cái "đuôi" ra cửa động rồi lại xuyên thật sâu trở lại

"A! Đó là cái gì? Đó là cái gì? Đừng mà, chủ nhân tha cho tôi đi, đừng mà, đừng"

Mỗi viên ngọc trai như tia chớp chạy qua bích tràng, mỗi viên đều cực kì tàn nhẫn tấn công đúng vào điểm mẫn cảm nhất của nai con, nỗi sợ hãi tột độ và sung sướng tột đỉnh như dòng điện cùng lúc tập kích toàn thân, Phan Tuấn Vỹ làm sao chịu nổi kích thích đến mức này, thân thể không kiềm nổi mà co giật liên hồi, cuối cùng anh hét lớn một tiếng, bắn ra thật mạnh

"Chậc chậc, nai con *** đãng quá nha, chủ nhân mới chỉ cắm bừa có hai ba cái, cưng đã bắn loạn hết cả lên thế này rồi, làm bẩn cả cái gương thế kia, cưng sướng đến thế thật sao?"

Nhìn nai con nửa thân trên mềm nhũn xuội lơ nằm trên mặt đất, chỉ còn cái mông với chiếc đuôi mọc ra vẫn còn nhỏng cao, lửa dục của Âu Dương Đạo Đức lập tức thiêu cháy trái tim đen tối, không thể cứu vãn.

"Ta chưa có làm với nai con mọc đuôi bao giờ nha, chủ nhân ta hôm nay nhất định phải làm đến sảng khoái mới thôi!"

"Ô... chủ nhân... tha cho tôi đi... Tôi không chịu được đâu... A... Cậu định làm gì? Đừng mà, tôi sẽ chết mất, tôi chắc chắn sẽ chết mất, đừng mà, van xin cậu đừng"

Nhận ra tên ác ma kia muốn đem hung khí vĩ đại của hắn chen vào tiểu huyệt đã cắm sẵn một "cái đuôi" của mình, Phan Tuấn Vỹ quả thực sợ đến cứng người.

"Bây giờ nói đừng đừng đừng như thế này thì ta nhất định phải cho cưng sướng đến cầu ta làm thêm mấy lần nữa, thả lỏng!"

Ráng mở rộng cánh mông do sợ hãi mà khít chặt lại của nai con, Âu Dương Đạo Đức chẳng chút lưu tình đem nhục bổng đã sớm cương cứng đến chuyển sang màu xanh tím của mình cắm thật mạnh vào

"A"

Huyệt khẩu bị mở rộng đến cực hạn, toàn bộ bích tràng bị khuếch trương hết cỡ, nhưng cảm giác đau đớn mà anh dự định lại không đến, ngược lại một thứ khoái cảm cuộn trào ập lên khiến Phan Tuấn Vỹ nhịn không được khóc nấc lên lắc lắc eo nâng cao mông về phía sau nghênh đón những cú đánh mãnh liệt từ cây gậy lớn phía sau, tiểu huyệt ướt đẫm cũng không nhịn nổi mà siết chặt lại.

"A... chủ nhân biết ngay nai con sẽ thích chết đi được mà... A a... đáng giận, đừng hút chặt như thế cưng muốn hại ta bắn ra luôn chắc... A a ha ha... tiểu yêu tinh... cưng đúng là tiểu yêu tinh sinh ra để khắc ta mà... Cưng nhìn coi cưng đã trở nên như thế nào chưa?"

Nắm tóc nai con ép anh ngẩng đầu lên nhìn chính mình. Từ cái gương lớn một nam tử với tôi mắt to tròn xoe đã thất thần, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, cái miệng hồng tươi nhỏ nhắn lơ đãng khẽ mở, từng sợi chỉ bàng bạc từ khóe miệng rớt ra không kiểm soát, bộ ngực lộ ra hai đầu nhũ mặc dù chưa được chạm vào nhưng lại vừa hồng vừa cứng tựa như cầu xin người đến chà đạp, bên dưới tính khí ngẩng cao đầu hưng phấn đến không ngừng tiết ra chất dịch trong suốt, lúc này nai con nhìn như một con thú cái cơ khát *** đãng khát khao mong đợi bị giống đực chơi bời một trận.

Nếu như còn chút lý trí nào, nhìn dáng dấp của mình *** đãng đến như thế ắt hẳn là Phan Tuấn Vỹ phải cảm thấy hổ thẹn nhục nhã, nhưng eo của anh đang bị nắm chắc đến không thể nhúc nhích, thân thể ngứa ngáy lại chẳng có chút cảm giác gì an ủi khiến anh chỉ có thể khóc lóc cầu xin người đàn ông phía sau. Ô... biến thành cái dạng gì cũng chẳng sao... Chủ nhân... Cầu xin cậu cắm tôi đi, mau mau cắm tôi đi, vì sao cậu không cắm tôi? Ô... tôi khó chịu lắm khó chịu lắm, van cầu cậu động đậy khẽ một cái có được không? Tôi van xin cậu van xin cậu...

Hai thứ cứng cắm ở trong cơ thể nhưng không hề động đậy không hề nhúc nhích một ly nào, bị sự thèm khát biến thành điên loạn nhưng lại không được thỏa mãn khiến nai con sắp cuồng lên rồi!

Nhìn người bên dưới mình càng lúc càng không kiềm chế nổi, Âu Dương Đạo Đức nhịn đã lâu mới thỏa mãn cười tà ác, lập tức bắt đầu đẩy mạnh không hề báo trước.

"A đúng, như thế như thế. Á a a... tuyệt quá... chủ nhân.. cầu xin cậu đừng bỏ mặc tôi... cậu muốn làm gì tôi cũng được... tôi yêu cậu... tôi rất yêu cậu... Ô... van cầu cậu... đừng rời bỏ tôi... đừng rời bỏ tôi... Tôi sẽ làm tất cả... tôi sẽ làm tất cả...."

Tất cả lý trí còn lại đều bị những cú đánh mạnh mẽ càn quấy trong cơ thể làm cho tan thành mây khói, nai con sung sướng đến mức gần ngất đi chẳng thể giấu nổi những bí mật trong lòng, khóc lóc điên cuồng gào to tình ý tầm thường của mình.

Âu Dương Đạo Đức biết rõ nai con yêu mình đã lâu, nhưng lần đầu tiên nghe anh tự bày tỏ khiến hắn kích động đến căng cứng toàn thân, không kịp đề phòng mà gầm lớn rồi bắn ra

"A! Chủ nhân, cho tôi cho tôi, cho tôi hết đi!"

Người cùng lúc đạt được cao trào với hắn tham lam dùng cái miệng nhỏ nhắn phía sau nuốt hết bảo vật mà người yêu lưu tặng cho mình, một giọt cũng chẳng muốn nhả ra.

"Hộc hộc... nai con... bảo bối... bảo bối của ta..."

Thở hổn hển đem tính khí đã mềm lại một nửa cùng cái đuôi đang yêu rút ra khỏi tiểu huyệt vừa đỏ vừa sưng, rồi ôm thật chặt cái con người đầu óc đã mơ hồ vào lòng, Âu Dương Đạo Đức yêu thương hôn lên cái trán đẫm mồ hôi của nai con.

"Chủ nhân... là cậu biến tôi thành như vậy đó, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi... phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời này..."

Nai con đáng thương ngay cả trong lúc hôn mê cũng không ngừng thì thào cầu xin.

"Ta sẽ chịu trách nhiệm, cả đời này sẽ chịu trách nhiệm với cưng, nai con của ta..."

Sinh mệnh mong manh xiết bao, cuối cùng cũng đến lúc phải thức tỉnh rồi.

Trải qua chuyện nai con phải nằm viện, Âu Dương Đạo Đức cuối cùng cũng hiểu được điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro