Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm nhận được hơi ấm đã lâu không gặp, Phan Tuấn Vỹ sau khi qua cơn kinh ngạc, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay ôm lấy người đàn ông kia.

"Anh họ, gặp anh ở đây vui quá, chúng mình lâu lắm rồi chẳng gặp nhau."

"Không phải chứ? Tiểu Vỹ?"

Hai người vui vẻ nhìn nhau cười cười nói nói.

"Quản lý Phan, có thể giới thiệu một chút với tôi không?"

Một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên xóa tan không khí đoàn viên ấm áp

Một câu nghe cực kì bình thản lãnh đạm từ miệng Âu Dương Đạo Đức như một trận mưa đá đổ rầm rầm trong ngực Phan Tuấn Vỹ, khiến toàn thân hắn thoáng cái lạnh toát...

Thảm rồi, nhất thời cao hứng quá... quên mất tiêu cái tên ma đầu kia vẫn đứng bên cạnh, lại còn không biết sống chết ôm ôm ấp ấp người khác, như thế này về nhà chắc chắn lại bị phạt nữa rồi... Ô... Sao mình lại hồ đồ như thế a...

"Ưm... anh ấy... anh ấy là anh họ tôi, anh họ cùng lớn lên từ nhỏ..."

Phan Tuấn Vỹ vừa quay đầu vừa dùng ánh mắt "vô tội" hướng về phía "chủ nhân" cầu xin tha thứ, vừa nhẹ nhàng lách ra khỏi vòng tay của anh họ.

"Nhâm Nhã Thiên, xin chỉ giáo."

Nhận thấy Tiểu Vỹ có vẻ sợ sệt người đàn ông cao lớn phía sau, Nhâm Nhã Thiên không hài lòng đứng dậy nhẹ nhàng gật đầu với Âu Dương Đạo Đức.

"Nhâm Nhã Thiên? Nhâm Nhã Thiên của công ty Tam Hân?"

"Đúng vậy, xin chào, xin hỏi cậu là..."

Âu Dương Đạo Đức có chút kinh ngạc đánh giá người đàn ông tuấn tú nhìn không đoán được tuổi trước mặt, hắn biết rằng giám đốc Nhâm Nhã Thiên của công ty Tam Hân vốn là một người mặt lạnh vô tình, vẫn được gọi là 'thiết oản', vẫn cho rằng ông ta là một doanh nhân trung niên vẻ mặt nghiêm khắc, không giận tự uy, không ngờ người này trông lại trắng trẻo nhã nhặn vậy, thực đúng là được mở rộng tầm mắt!

"Âu Dương Đạo Đức, xin chỉ giáo thêm. Với em họ của ngài, tôi là chủ"

"Chủ tịch! Đúng... cậu... cậu ấy là chủ tịch của em..."

Phan Tuấn Vỹ thiếu chút nữa bị Âu Dương Đạo Đức dọa cho chết khiếp, vội vã cướp lời trước khi hắn tùy tiện nói ra quan hệ của hai người.

"Thì ra chủ tịch Âu Dương của Khoa học kỹ thuật Hoài Đức, ngưỡng mộ đã lâu. Cậu em nhà tôi phiền ngài chiếu cố nhiều."

Nhâm Nhã Thiên hướng về phía Âu Dương Đạo Đức cúi người chào sâu.

Ô... anh họ, anh đừng có bị hắn lừa, nếu anh mà biết cái tên đại sắc ma kia "chiếu cố" em thế nào, em xem anh còn nho nhã lễ độ với hắn như thế nữa không!

"Không cần khách khí, cậu em yêu quý của anh rất là nhiệt tình mẫn cán, tôi cũng được nhờ rất nhiều, hai người chúng tôi 'miệt mài làm việc đêm ngày' bận đến cả thời gian ăn ngủ cũng chẳng có, tôi thật là vô cùng áy náy a"

Âu Dương Đạo Đức lắc đầu, nặng nề thở dài.

"Âu Dương chủ tịch, xin đừng nói như vậy, cậu em nhà tôi được ngài coi trọng như thế, là vinh hạnh của nó."

Vinh hạnh? Trời ơi là trời đất ơi là đất, gặp phải cái tên ma đầu này là bất hạnh lớn nhất kiếp này của Phan Tuấn Vỹ ta đây, vầy mà anh họ còn nói đó là vinh hạnh của ta? Anh họ, anh đúng là đồ đại ngố! Phan Tuấn Vỹ thở hổn hển trừng mắt lườm Nhâm Nhã Thiên.

"Phải rồi, Tiểu Vỹ, sao em lại ngồi xe lăn thế này? Là chân bị thương sao?"

Nhâm Nhã Thiên lo lắng ngồi xổm xuống đưa tay xoa xoa đùi Phan Tuấn Vỹ.

Âu Dương Đạo Đức nhìn thấy hành động thân mật này lập tức chấn động trong lòng!

Có vấn đề, nhất định có vấn đề! Giác quan thứ sáu của Âu Dương Đạo Đức hắn từ trước đến nay chính xác vô cùng, cái ông 'anh họ' này nhất định không phải là một người đơn giản.

Âu Dương Đạo Đức quyết định ra vẻ thản nhiên nói:

"Nga, là do tôi không tốt, hôm qua bắt anh ấy "thể thao" quá độ, ảnh hưởng đến eo của anh ấy."

"Thể thao? Tôi nhớ Tiểu Vỹ vốn không thích thể thao mà? Tiểu Vỹ, em nói đi, em chơi thể thao gì mà bị thương thế?"

Em họ anh thần kinh vận động trời sinh rất yếu, hầu như chẳng hợp bất cứ hoạt động thể thao nào, cũng vì thế mà hình thành một thói quen là với bất cứ môn thể thao nào cũng có thái độ rất là kính nhi viễn chi, sao có chuyện hôm nay vì chơi thể thao quá độ mà bị thương được?

"Ưm.. em... em..." Phan Tuấn Vỹ ấp úng nói không nên lời.

Chết đi, anh họ thối, anh muốn em phải nói cái gì? Chẳng lẽ bảo là em chơi thể thao trên giường, cho nên eo mỏi chân nhũn, ngay cả bước đi cũng không được sao? Loại chuyện hạ lưu vô sỉ này sao mà em nói ra được.

"Í? Lẽ nào anh không biết anh ấy thích nhất chơi "đánh bi-a" sao? Anh ấy vầy mà thích cái nỗi sung sướng khi "một gậy vào lỗ" này chết đi được đó, anh ấy mấy hôm nay đánh cùng tôi ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi nha."

Âu Dương Đạo Đức vẫn ở bên cạnh cực kì cao hứng bừng bừng đổ dầu vào lửa.

Cái tên đại biến thái kia! Đại đâm ma! Cậu im miệng cho tôi!

Phan Tuấn Vỹ đã sớm bị những hàm ý sâu xa hàm súc của Âu Dương Đạo Đức chọc cho mặt đỏ lựng, ngay cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.

"Không ngờ Tiểu Vỹ cũng học được đánh bi-a rồi, anh họ cũng rất thích đánh nha, lần sau chơi một ván với anh nhé." Nhâm Nhã Thiên cười cười vuốt vuốt đầu anh.

"Nga... em"

"Thật ngại quá, anh ấy chơi cặp cố định với tôi rồi, không có chơi với "người ngoài" đâu."

Âu Dương Đạo Đức kiến quyết thay nai con cự tuyệt lời mời.

Đừng có đùa, ai dám tìm nai con của hắn đi "đánh bi-a", hắn đem người đó làm bi mà đánh trước!

"Người ngoài?" Nhâm Nhã Thiên nghe vậy không vừa ý nhíu mày:

"Chủ tịch Âu Dương, ngài có nhầm không? Tiểu Vỹ nhà tôi cùng tôi lớn lên từ nhỏ, chúng tôi từ xưa đến nay vốn cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ, ngày nào cũng như hình với bóng, rất là thân thiết, sao lại có thể nói là người ngoài được đây?"

"Vậy sao?"

Âu Dương Đạo Đức nghe thế lạnh lùng cười, quyết không tỏ ra yếu thế phản kích dữ dội: "Vậy anh có biết bây giờ anh ấy cũng cùng ai tắm, cùng ai ngủ, ngày nào cũng như hình với bóng, vô cùng thân thiết không?"

"Cậu!"

Nhâm Nhã Thiên mặt mày biến sắc, toàn thân cứng đờ, không dám ngẫm nghĩ sâu xa hàm nghĩa bên trong những lời hắn nói.

"Xin hai người thương giùm tôi, đừng có ầm ĩ nữa được không! Tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà nghỉ."

Đáng ghét, hai vị này khinh anh là người chết chắc? Dám trước mặt công chúng lớn tiếng cãi vã anh tắm cùng ai ngủ cùng ai, người không biết gì nghe được còn tưởng anh là hàng bao à!

"Tiểu Vỹ, khó khăn lắm em mới đến Đài Trung lại không tới nhà anh mà ở, ba mẹ anh mà biết nhất định là đau lòng lắm đấy, hay là đêm nay em đến nhà anh ngủ nhé."

"Không được! "Công việc" hôm nay còn nhiều lắm, hai chúng tôi còn phải "thức đêm tăng ca" đó, anh nói xem có đúng không? Phan quản lý."

Âu Dương Đạo Đức hai tay lén lút dùng lực, âm thầm siết chặt vai nai con.

"Vâng... đúng vậy, xin lỗi, anh họ, em... em sẽ liên lạc với anh sau có được không?"

Qua hai bàn tay siết chặt của Âu Dương Đạo Đức, Phan Tuấn Vỹ có thể cảm thấy được cơn tức giận đang từ từ dâng cao trong hắn.

Xin lỗi nhé, anh họ, em còn muốn sống thêm mấy ngày vì vậy nên mới phải đáp ứng cái tên ma đầu này, anh từ xưa đến nay thương yêu em, nhất định cũng không đành lòng nhìn đứa em duy nhất này tuổi trẻ qua đời chứ?

"... Được rồi, Tiểu Vỹ, nếu vậy anh cũng không ép em, nhưng nếu em gặp cái gì vất vả nhất định phải tìm anh họ ngay, điện thoại của anh hai tư tiếng đồng hồ đều vì em mà hoạt động, dù muộn đến đâu em gọi cũng không thành vấn đề."

"Cảm ơn anh, anh họ."

Phan Tuấn Vỹ thiếu chút nữa òa khóc thảm thiết vì cảm động. Anh họ đúng là hiểu mình mà, mình đã ba mươi mấy rồi mà anh họ vẫn yêu thương mình như tiểu bảo bối, nếu mà người mình thích cũng quan tâm mình bằng một phần vạn anh họ thôi, chẳng biết tốt bao nhiêu...

____

Đêm hôm đó, Âu Dương Đạo Đức dùng tất cả các loại tư thế vần nai con lăn tới lăn lui chết đi sống lại, ép anh đem mười tám đời tổ tông nhà ông anh họ khai báo rành mạch, thậm chí còn muốn từng chuyện phát sinh nhỏ như vỏ đỗ từ lúc hai người còn bé nhất nhất thú nhận, không được giấu giếm chút nào.

Nai con đáng thương cứ như vậy bị hắn triệt để vần qua vần lại chẳng thể nào mà chống cự nổi, đành phải vừa khóc vừa "cung khai", dáng dấp vô cùng thê thảm.

Ô... Cái tên đại ma đầu này đầu óc có vấn đề chỗ nào vậy? Hắn chẳng qua mới gặp anh họ có một lần, thế mà đã hằm hè với ảnh như có thù giết cha không bằng í, quả đúng là bị bệnh thần kinh mà. Hứ, anh không thèm quan tâm đến cái "lệnh cấm chế" của tên cố chấp đến điên luôn kia đâu, muốn anh từ nay trở đi không được gặp anh họ nữa căn bản là ép người mà.

Anh và anh họ đều là con trai độc nhất, hai nhà cũng ở gần nhau, vì vậy có thể nói là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh họ luôn yêu thương anh vô cùng, cái gì ăn ngon cái gì chơi hay nhất định rủ anh trước tiên, vì anh từ nhỏ thân thể không khỏe, vừa gầy lại vừa nhỏ, thường bị bạn cùng lớp ăn hiếp, anh họ chỉ lớn hơn anh có ba tháng tuổi, chẳng biết dùng phương pháp gì mà lại bảo vệ được anh, từ đó trở đi anh họ cùng lớp với anh đến tận khi hai người tốt nghiệp trung học. Anh cũng chính vì vậy mà có thể an an ổn ổn qua được cuộc đời đi học, không phải chịu cái cảnh bạo lực học đường.

Tuy rằng không được như anh họ đăng kí trường cao trung nguyện vọng cao nhất, nhưng anh họ vẫn quan tâm anh như cũ, thường sang nhà giảng bài thêm cho anh, khiến anh miễn cưỡng có thể thi vào một trường đại học kha khá. Hai người còn thân nhau hơn cả anh em ruột, chưa có bao giờ cãi nhau đánh nhau. Cả đời này lần duy nhất anh bị anh họ đánh cho một trận thê thảm là lúc anh làm con gái nhà người ta bụng tướng lên, cha mẹ người ta đến tận cửa bắt anh chịu trách nhiệm.

Nhưng thực ra anh vô tội mà, bất quá có đúng một lần anh bị bạn cùng lớp quắp đi mấy cái buổi gặp mặt giao lưu, bị mọi người đùa ác ép uống một đống rượu, sau đó... sau đó anh liền lăn ra đất mà ngất a, chẳng hiểu thế nào mà lúc tỉnh dậy ở một khách sạn thì đầu đau như muốn bửa ra, bên cạnh lại có một nữ sinh ngồi khóc sướt mướt, nói anh cướp đoạt trinh tiết của cô ấy, bắt anh phải đền bù cho cổ.

Anh liền sợ đến lập tức trốn mất, xin nghỉ bệnh một tuần không dám đến trường, cô gái kia gọi điện mấy lần anh cũng không bắt máy, vốn tưởng mình may mắn tránh được kiếp nạn này, không ngờ một tháng sau... Ô... Đối phương tìm đến tận cửa mất rồi.

Anh họ lúc đó biết chuyện tức giận vô cùng, đánh cho anh một trận!

Anh chưa bao giờ thấy anh họ tức giận như thế bao giờ, nhưng biết mình sai, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng cơn giận dữ khó tin của anh ấy. Kỳ lạ chính là, lúc anh họ qua cơn phẫn nộ lại cẩn thận gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra, lập tức bình tĩnh yêu cầu đối phương chờ đến khi đứa bé sinh ra, xác định chính xác là con anh mới có thể bàn đến chuyện kết hôn.

Sau đó... đứa bé được sinh ra, kết quả xét nghiệm chứng minh anh đúng là cha đẻ của đứa bé, vì vậy anh liền mơ mơ hồ hồ mười tám tuổi đầu kết hôn để chịu trách nhiệm với con nhà người ta. Đứa bé được sinh ra kia đương nhiên là Mỹ Mỹ, anh họ vẫn bất hòa với mẹ của Mỹ Mỹ, nhưng khi Mỹ Mỹ còn bé cũng đúng là một tiểu thiên sứ ai gặp cũng yêu, anh họ cũng vô cùng yêu chiều nó.

Sau khi kết hôn, anh chọn vừa học vừa làm, ban ngày làm công, tối đến lại theo học lớp ban đêm, anh họ vốn không tán thành quyết định này, nhưng mình cũng đã kết hôn rồi, không thể cái gì cũng dựa vào cha mẹ cung cấp. Sau khi anh có vợ, anh họ cũng ít khi đến nhà tìm anh, họ đều hẹn gặp nhau ở bên ngoài. Thành thật mà nói, cho đến tận bây giờ chính anh cũng chẳng hiểu vì sao bà xã vốn phóng khoáng cởi mở cùng với anh họ ôn hòa nhiệt tình không thể nào ở cùng với nhau, bọn họ cứ như thù nhau từ kiếp trước, vừa thấy mặt là trừng trừng lườm nguýt, khiến anh bên cạnh rất khó xử, bênh ai cũng chẳng được, đúng là phiền vô cùng.

Anh họ tốt nghiệp đại học xong liền ra nước ngoài du học, vô cùng lợi hại lấy được bằng MBA của đại học Stanford, liền nhận được lời mời đến một xí nghiệp nổi tiếng ở Đài Trung nhận chức, sau đó bác trai và bác gái cũng chuyển hẳn lên sống ở Đài Trung, năm anh ba mươi tuổi, cha mẹ lần lượt mắc bệnh qua đời, hai nhà qua lại càng thưa thớt. Cho đến tận ba năm trước đây, bà xã anh cũng mất vì tai nạn giao thông thì anh họ đến giúp anh lo việc hậu sự, hai người mới khôi phục lại sự thân thiết ngày xưa.

Ba năm gần đây, một tháng hai người cũng phải gặp nhau vài lần, anh trời sinh tính lười biếng, không chịu được chuyện bôn ba đường xa, vì vậy phần lớn là anh họ lên tận Đài Bắc thăm anh và Mỹ Mỹ. Nhưng từ khi gặp phải cái tên sát tinh Âu Dương Đạo Đức kia, việc sinh hoạt nghỉ ngơi một ngày của anh căn bản không do mình định đoạt, thời gian rảnh rỗi đều phải đến hầu hạ tên ma đầu đó, chính vì vậy đã mấy tháng không gặp anh họ.

Lần này khó khăn lắm mới đến được Đài Trung, vậy mà không hề nghĩ đến chuyện đi tìm anh ấy, mình đúng là quá bạc tình bạc nghĩa mà. Một mình nằm trên chiếc giường lớn, Phan Tuấn Vỹ nặng nề thở dài một hơi.

Không được, phải tranh thủ lúc cái tên bạo chúa độc tài kia chưa có trở về, anh nhất định phải lén đi gặp anh họ mới được, xong rồi mấy ngày này anh ở Đài Trung mới không phải lo chuyện lương tâm cắn rứt a.

"Anh họ, đến nơi rồi, cái căn hộ đó đó, cảm ơn anh đưa em về, em muộn mất rồi." Phan Tuấn Vỹ vừa luống cuống cởi dây an toàn, vừa lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay.

Ô... thảm rồi, mình với anh họ lâu lâu không gặp, nói chuyện mãi chẳng dừng, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, nhoáng cái đã năm giờ rồi! Vạn nhất anh không về kịp trước khi cái tên ma đầu đó trở về, e rằng hậu quả của anh sẽ rất kinh hoàng...

Phan Tuấn Vỹ rùng mình ớn lạnh giữa tiết trời nóng nực!

"Tiểu Vỹ, em nói thật cho anh nghe, em và cái tên Âu Dương Đạo Đức rốt cuộc có quan hệ gì?"

Nhâm Nhã Thiên càng nghĩ càng thấy không đúng, những lời hôm qua Âu Dương Đạo Đức nói vẫn quanh quẩn trong đầu anh không đi, dường như mập mờ ám chỉ cái gì đó. Huống hồ Tiểu Vỹ chỉ là một quản lý nho nhỏ của phòng hành chính mà thôi, sao lại có thể ở tại căn hộ cao cấp xa hoa của chủ tịch cho được, căn bản là không hợp lý, quan hệ của hai người bọn họ liệu có thực sự đơn thuần như vẻ bề ngoài không?

"A? Quan hệ cái gì? Thì là... là quan hệ giữa ông chủ với nhân viên mà thôi a..."

Ngoại trừ câu đó, Phan Tuấn Vỹ cũng còn biết phải nói gì đây? Lẽ nào lại phải nói với anh họ rằng quan hệ giữa anh và hắn là quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng, cha vợ và con rể tương lai?

Quên đi! Bất cứ loại quan hệ nào kể trên dù đánh chết anh cũng không muốn nhận!

"Đúng là chỉ có thế?"

"Đúng... đúng là chỉ có thế..." Phan Tuấn Vỹ cụp mắt không dám đối diện đôi mắt sáng như ngọn đuốc của anh họ.

"Được, đã như vậy, để anh đưa em lên lầu nhé, nếu chủ tịch Âu Dương có nhà thì càng tiện để anh chào hỏi một chút."

"A? Không được, không được, chủ tịch còn chưa có về nhà a, em... Em một mình tự về là được..."

"Nếu như cậu ta chưa có về, anh càng phải đưa em lên, sao có thể yên tâm để em một mình về nhà đây?"

"Anh họ, đúng là không cần mà..." Trời ạ, anh họ có phải là bảo vệ anh quá đáng quá rồi không, Phan Tuấn Vỹ anh đây năm nay đã ba mươi sáu tuổi, có phải sáu tuổi đâu?

"Đi nào, đừng nói nhiều vô ích."

Nhâm Nhã Thiên cố ý muốn đến tận nơi hai người ở, xem xem ở đó có tìm được cái gì bất thường không.

Sau khi khai báo tính danh với người bảo vệ thái độ đã chuyển 180 độ so với trước đây, Phan Tuấn Vỹ bất đắc dĩ đưa Nhâm Nhã Thiên đến trước cửa nhà.

"Được rồi, anh, anh đưa em về đến nhà rồi, xin anh bây giờ về nhanh nhanh một chút đi."

Phan Tuấn Vỹ lo lắng giục Nhâm Nhã Thiên. Anh mồ hôi lạnh đầm đìa từ lâu, trái tim dộng đùng đùng, cảm thấy cái tên ma đầu kia như là hồn ma, có thể thình lình hiện ra ngay sau lưng anh bất cứ lúc nào.

"Thật là, Tiểu Vỹ sao lại chẳng hoan nghênh anh chút nào thế a?" Nhâm Nhã Thiên cười khổ.

"Hoan nghênh, hoan nghênh, sao chúng tôi lại không hoan nghênh được chứ?" Cửa lớn từ sau lưng Phan Tuấn Vỹ bỗng nhiên mở ra, lộ ra nụ cười ngọt ngào giết người không đền mạng của Âu Dương Đạo Đức.

"Tổng giám đốc Nhâm, thật ngại quá, tiếp đón ngài không được chu đáo rồi, mời vào, mời vào."

Xong...

Phan Tuấn Vỹ vừa nhìn thấy Âu Dương Đạo Đức lập tức rơi vào tình trạng chết máy, não bộ sớm bãi công trốn đi tự cứu mạng, chỉ còn thân thể vẫn cứng ngắc đứng đó không biết làm sao.

"Ai da Quản lý Phan sao anh trông như sắp ngất xỉu thế này, có phải bị cảm nắng rồi không? Nào vào đây tôi giúp anh đánh cảm nào, họ Âu Dương nhà chúng tôi có bí kíp gia truyền đó nha"

Âu Dương Đạo Đức săn sóc nâng Phan Tuấn Vỹ vẻ mặt kinh hoàng đi thẳng vào trong phòng.

"Tiểu Vỹ, em có ổn không?"

Nhâm Nhã Thiên sốt ruột đuổi theo sau lưng hai người.

Tiểu Vỹ vừa nãy còn khỏe lắm mà, sao lại đột nhiên mặt tái nhợt, cả người run rẩy, hôm nay nhiệt độ đúng là có cao hơn 32 độ, hay là bị cảm nắng thật rồi?

"Sao lại là ông nữa? Đúng là âm hồn bất tán, đến Đài Trung cũng nhìn thấy ông, công phu quấn người của ông cũng cao gớm nhỉ." Một thiếu niên dung mạo còn đẹp hơn phái nữ đến mười lần đang ngồi trên sopha phòng khách nhìn Phan Tuấn Vỹ vẻ châm chọc.

"Cậu... cậu..." Phan Tuấn Vỹ lắp bắp nói chẳng nên lời. Anh vừa nhìn thấy cậu bé xinh xắn này đã nhớ đến củ cà rốt đáng thương đó, gương mặt lập tức đỏ bừng như sắp bốc cháy đến nơi.

Âu Dương Đạo Đức cũng vừa nhớ đến chuyện này, hắn vừa dùng một tay bịt miệng cười suýt nghẹn, vừa không quên trêu chọc nai con một hai câu: "Anh ấy còn thù đó, em biết mà anh ta rất là tiếc củ cà rốt mà em ăn sống đó"

"Ăn có một củ cà rốt mà cũng nhớ lâu như vậy a, đúng là đồ keo kiệt như ma." Lý Hạo Thần bất mãn bĩu bĩu môi.

"Tôi đâu có! Cậu... cậu thích thì cứ tha hồ ăn..." Phan Tuấn Vỹ theo bản năng đáp lại một câu.

"Wa ha ha ha ha ha..." Âu Dương Đạo Đức nghe vậy lập tức ôm bụng cười to.

"Tôi... tôi không phải có ý đó... Tôi..." Trời ạ, anh vừa nói gì thế? Phan Tuấn Vỹ xấu hổ vùi mặt vào hai lòng bàn tay.

"Biết rồi mà."

Lý Hạo Thần không tình không nguyện gật đầu. Đáng ghét, cái ông quái đản đó lại giở cái quỷ kế gì nữa không biết, lần nào cũng giả vờ rất là yếu ớt mảnh mai, đúng là người xấu thì càng lắm trò tai quái, buồn nôn chết được!

"A A đau quá đau quá"

Từ phòng ngủ không ngừng truyền ra những tiếng khóc thét, Nhâm Nhã Thiên cuống đến ra sức đấm mạnh cửa phòng:

"Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ, em có sao không? Mở cửa, mở cửa ra mau, để anh họ vào xem!"

"Nai con, cưng nói coi, ta có nên mở cửa không đây?" Âu Dương Đạo Đức cắn cắn tai nai con, thì thầm bên tai anh.

"Không được, không thể mở, không mở được..."

Quần áo mình thì lộn xộn nằm trên sopha, trên ngực thì bị cắn đến đỏ đỏ tím tím, sao để anh họ thấy cho được?

"Anh à, em... em không sao, anh đừng lo..."

Phan Tuấn Vỹ lúc này đau đến chảy cả nước mắt, cũng đành phải nói dối để trấn an anh họ thôi.

"Ô... cậu là đồ biến thái! Cắn người đau chết đi được, cậu có biết không hả?"

"Cắn người? Ái nha nai con sao nói thế được đây? Chủ nhân đang giúp cưng đánh cảm a." Âu Dương Đạo Đức lơ luôn coi như không nghe thấy kháng nghị của nai con tiếp tục cắn cắn gặm gặm cạnh sườn eo của anh.

"Đau đau a... Ô... có người dùng răng đánh cảm sao? Cậu là đồ lang băm! Buông, buông!"

Cái tên biến thái này, bản lĩnh đứng đắn thì không hề có, nhưng mưu mô hành hạ người thì đầy một đống, mình chắc là chập cái dây thần kinh nào rồi mới đi thích cái tên như thế này chứ a?

"Hừ, ta lại muốn dùng hàm răng đánh đó! Chủ nhân ra lệnh không cho phép cưng đi tìm cái tên anh họ gì đó của cưng, cưng dám đem mệnh lệnh của ta thành gió thổi bên tai? Xem ra chủ nhân không phát uy, cưng coi ta như mèo ốm rồi."

Âu Dương Đạo Đức lạnh lùng cười, nhanh chóng đứng dậy cởi quần, lộ ra phần thân bên dưới hoàn mỹ đang mặc đồ lót hình tam giác.

"Đến đây cho ta!"

"Cậu... cậu muốn làm gì?"

Phan Tuấn Vỹ nhìn thấy hạ thân cương lên như một cái lều nhỏ của Âu Dương Đạo Đức, gương mặt nhất thời nóng bừng.

"Cởi quần lót ra cho ta."

"Sao cậu không tự cởi đi a?" Nai con vẫn chưa biết sống chết mà cứng đầu cứng cổ.

"Cưng nói cái gì?" Âu Dương Đạo Đức trừng mắt một cái.

Phan Tuấn Vỹ vừa nhìn thấy vẻ đằng đằng sát khí đó của Âu Dương Đạo Đức, sợ đến lập tức ngoan ngoãn làm theo

"Ai kêu cưng lấy tay?" Âu Dương Đạo Đức chộp lấy đôi tay đang vươn ra của nai con. "Dùng miệng của cưng mà cởi!"

"Cái gì?" Đáng ghét, tên hỗn đản này, biến thái, sắc ma, bạo ***! Dùng miệng cởi thì dùng miệng, đợi đến lúc muốn anh dùng miệng cắn rụng luôn tiểu đệ đệ của hắn, coi coi hắn còn lấy cái gì mang đi làm hại xã hội!

Phan Tuấn Vỹ oán hận dùng miệng cắn quần lót của hắn kéo xuống!

Đáng ghét, vô duyên vô cớ thì sinh ra bự dư vầy làm gì? Lại còn chẳng đem đi bán được, nó đúng là lãng phí lương thực của địa cầu mà, căn bản là đồ sâu bọ ăn bám xã hội, là kẻ thù của nhân loại! Phan Tuấn Vỹ trừng mắt hằm hè cái sinh vật đang giương nanh múa vuốt trước mặt.

"Sao? Hâm mộ lắm hả? Bảo bối của ta vầy mà người gặp người yêu, ai ai cũng khen, người nào gặp nó chẳng ai không quỳ gối xưng thần, giơ cờ đầu hàng." Âu Dương Đạo Đức rất là đắc ý.

"Nga, thiệt hả? Lần trước không biết ai vừa mới lên chiến trường không được nửa phút đã bị tước vũ khí đầu hàng thế? Người đó hình như chủ nhân cũng quen nha?" Phan Tuấn Vỹ đánh lật lại một đòn.

"Đáng ghét! Không phải ta ra lệnh cho cưng không được phép nhắc lại rồi sao? Cái vụ vừa nãy ta còn chưa kịp tính với cưng, cưng còm dám ở đó mà diễu võ giương oai với ta? Được, chủ nhân hôm nay mà không giết chết nhuệ khí của cưng, cưng sớm muộn gì cũng trèo lên đầu ta mà tè!"

"Có phải chưa tè đâu..." Nai con cúi đầu lén lút cười.

"Hừ hừ, cười đi, nai con tranh thủ cười cho cố nha, chủ nhân đảm bảo với cưng lát nữa cưng muốn cười cũng không nổi!"

Âu Dương Đạo Đức nắm tóc của nai con, đem côn thịt vĩ đại nhét vào trong miệng anh, trong khoang miệng ấp ướt át đâm được hai cái liền không lưu luyến rút ra. Hắn lật người nai con lại nằm úp lên lưng ghế, mở rộng hai cánh mông ra, cắn thật mạnh vào cây hoa cúc mỹ lệ!

"A! A"

Phan Tuấn Vỹ không biết cảm giác không rõ là đau đớn hay sung sướng kích thích đến rên thật lớn.

"Nhìn cái chỗ này của cưng vừa đỏ vừa nóng, tám phần mười là vì nóng không tiêu, đúng là cần chủ nhân ta hảo hảo giúp cưng đánh cảm, nhưng chỗ này răng không có đánh tới, nai con nói coi cần dùng cái gì đánh mới được đây?" Âu Dương Đạo Đức xấu xa đưa lưỡi liếm liếm hậu huyệt mẫn cảm của nai con, đồng thời không quên đưa tay nắn bóp phân thân đã cương cứng đến sung huyết từ lâu của anh.

"A... nóng quá... nóng quá..."

Ô... cái tên tiểu nhân đê tiện này, lần nào cũng chỉ biết dùng cái chiêu vô sỉ này, biết thừa anh chịu không nổi trước sau giáp công, vậy mà vẫn còn giả vờ ngu?

"Van xin cậu... Mau... mau dùng cái đó... tiến vào..."

"A? Cái gì? Chủ nhân nghe không hiểu nha?" Âu Dương Đạo Đức vẫn giả vờ hỏi.

"Là... là cái kia của cậu a..." Phan Tuấn Vỹ nôn nóng giãy giụa eo.

"Là cái này sao?" Âu Dương Đạo Đức đẩy cái thứ gì đó vừa cứng vừa to lại gần.

"Đúng... A... tiến vào... mau vào a..."

Thân thể từ lâu đã học được khi được cái nhục bổng vĩ đại đó cắm qua sẽ mang lại sung sướng đến điên cuồng, Phan Tuấn Vỹ khát vọng đến run rẩy cả người...

"Cái nơi này chỉ có một mình chủ nhân có thể đi vào chứ?" Âu Dương Đạo Đức dùng đỉnh đầu dính đầy nước bọt của nai con mở ra huyệt khẩu ướt đẫm.

"A a... là... là của một mình chủ nhân... là của một mình chủ nhân... Ô... cầu xin cậu... nữa... tiến vào chút nữa... tôi khó chịu lắm... khó chịu lắm..."

Cảm giác trống rỗng bên trong sâu không có cái thứ khiến anh vừa yêu vừa hận nhồi đầy quá khó chịu, Phan Tuấn Vỹ không khỏi cảm thấy bi ai cho mình sắp già đến nơi rồi mới trở nên tham dục.

"Là của một mình ta! Nai con vốn dĩ thuộc về một mình ta, đừng có ai hòng tranh với ta!"

Âu Dương Đạo Đức đâm thật mạnh về phía trước, đem toàn bộ sự nôn nóng bất an tất cả đưa vào những cú đẩy càng lúc càng thô bạo.

"A a"

Vào rồi, cuối cùng cũng vào rồi, cái thứ mình thèm khát đã lâu tàn phá trong cơ thể, bất kể chỗ nào bị cái đó đâm vào cũng khiến anh hưng phấn đến phát cuồng.

Sao lại thích người này? Rõ ràng là một kẻ bá đạo ưa khi dễ người ta, nhưng mình lại lưu luyến không nỡ rời đi...

Sao mình lại vô dụng đến thế? Tham lam siết chặt thứ quý giá trong cơ thể, Phan Tuấn Vỹ rơi lệ không cam lòng tự hỏi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro