Phiên ngoại 3: Vị khách không mời mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện kể rằng, đã ba năm trôi qua từ khi nai con kết hôn với chủ nhân yêu thương, ngày ngày đều sống trong hạnh phúc và vui sướng. Thế nhưng, đêm đó, trời cao ***g lộng không trăng không sao, nơi nơi là tiếng chó sủa sói tru vô cùng rùng rợn...

Cộp – Cộp —

Tiếng bước chân nặng nề nện trên cầu thang gỗ, trong bóng đêm tĩnh lặng lại càng thêm rõ ràng. Phan Tuấn Vỹ chẳng hiểu sao từ buổi sáng đã thấy thấp thỏm trong lòng, mí mắt giật giật. Anh vốn đang ngủ rất say sưa, bỗng nghe thấy âm thanh kinh khủng này sợ đến nhảy dựng trên giường

"Chủ nhân, dậy dậy, mau dậy đi "

Nai con cuống quýt kéo kéo đẩy đẩy cái đống đang đè cả nửa người bên trên mình.

"Ừm..."

Người đàn ông gương mặt tuấn mỹ phi thường nửa tỉnh nửa mê lầm bầm lẩm nhẩm: "Gì đó? Nai con, cái mông bé bé cắm vẫn chưa đủ sướng hở?"

"Sướng cái rắm í!" Phan Tuấn Vỹ nổi cáu nhéo hắn một cái: "Mau dậy đi, hình như có người đến ấy."

"Nửa đêm nửa hôm sao có người đến được? Yên tâm, cái tên sao chổi Diệp Phương Diêu đó bị ông chủ Tần quản sống quản chết rồi, không có thời gian đến làm phiền đôi mình đâu."

"Nhưng mà đúng là có người đến mà, cậu nghe coi." Phan Tuấn Vỹ sợ sệt chỉ hướng cửa

Chàng trai nghiêng đầu lắng nghe, nhưng không hề thấy bất cứ âm thanh gì.

"Làm gì có gì đâu, nai con cưng đừng có quá nhạy "

Chữ "cảm" Âu Dương Đạo Đức chưa có nói ra miệng, cửa phòng đã ầm một tiếng bị mở tung ra – trong căn phòng tối đen chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, rọi lên thân hình của một người phụ nữ tóc dài

"Á á á á ma"

Nai con nhát gan sợ đến thét rầm rĩ, lập tức trốn ngay vào vòng tay của chủ nhân

Âu Dương Đạo Đức theo phản xạ ôm chặt bảo bối tâm can của mình vào lòng để bảo vệ, xót ruột nói: "Đừng sợ, nai con, có chủ nhân đây mà."

An ủi xong con nai con trong vòng tay, hắn lập tức ngẩng đầu chửi mắng:

"Yêu quái phương nào, dám dọa nạt bảo bối của ta, ngươi chán sống rồi sao?"

"Yêu quái cái gì? Là tôi!"

Bóng đèn trên đầu tách một cái được bật lên, khắp phòng lập tức sáng lòa – Âu Dương Đạo Đức nhìn vị "khách không mời mà đến" trước mặt khẽ nhíu mày.

"Phan Mỹ Mỹ! Tự nhiên cô lại chạy từ Nhật Bản về đây làm gì?"

Mỹ Mỹ? Phan Tuấn Vỹ vừa nghe giọng nói của con gái, sợ giật cả mình, lập tức thò đầu ra từ vòng tay chủ nhân.

"Trời ơi, Mỹ Mỹ, là con thật "

Phan Tuấn Vỹ lập tức đỏ mắt, lách ra khỏi vòng tay chủ nhân tính bước xuống giường. Con gái anh cách đây ba năm sang Nhật Bản du học, ba năm qua anh chỉ nghe giọng con gái qua điện thoại, trong lòng rất đỗi nhớ nhung đứa con duy nhất của mình.

"Ba à, trước tiên ba coi mình có mặc quần không rồi hẵng xuống giường nha."

Phan Mỹ Mỹ nhìn quần áo nằm la liệt trên mặt đất, giọng nói đầy châm chọc. Phan Tuấn Vỹ hai má ửng hồng, vội vội vàng vàng quờ lấy đồ ngủ dưới đất tròng vào người.

"Ngại quá, quấy rối mộng đẹp của hai người." Trên gương mặt Mỹ Mỹ không có một tí ti áy náy nào sất.

"Ba, con có chuyện muốn nói với ba, con chờ ba ở phòng khách dưới nhà nha."

Thấy con gái xoay người bước đi, Phan Tuấn Vỹ vội vàng xuống giường đi theo.

"Tôi xuống dưới nhà một chút nha, cậu ngủ trước đi."

Âu Dương Đạo Đức cũng muốn biết cô ả này đột nhiên quay về định làm trỏ quỷ gì. Hắn khẽ cân nhắc trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừm, cưng đi đi, nhưng không được nói nhiều nói lâu, mau mau về đó, chủ nhân không có nai con của mình sao ngủ được đây?"

Âu Dương Đạo Đức kéo tay anh, yêu chiều cắn nhẹ một cái trên đầu ngón tay đáng yêu của nai con.

Phan Tuấn Vỹ tê dại trong lòng, cúi người hôn một cái trên gương mặt người mình yêu.

"Biết rồi mà, tôi sẽ về ngay."

Phan Tuấn Vỹ xuống lầu thấy con gái đang ngược ngạo ngồi trên sopha. Quản gia Trần tẩu bên cạnh cười tươi rói nói:

"Phan tiên sinh, thấy con gái về chắc anh vui lắm hả, Phan tiểu thư nói muốn tặng hai người một sự bất ngờ nên không để tôi lên thông báo đó."

Bất ngờ? Thiếu tí nữa dọa anh bay nửa cái mạng thì có. Phan Tuấn Vỹ cười gượng: "Chị Trần, cảm ơn chị nhiều, đêm khuya rồi, chị đi nghỉ đi."

"Có cần tôi chuẩn bị chút gì ăn khuya không?" Trần tẩu ân cần hỏi. Phan Tuấn Vỹ dùng ánh mắt dò hỏi liếc liếc con gái.

"Con không ăn."

Phan Mỹ Mỹ lạnh lùng từ chối. Phan Tuấn Vỹ cảm thấy cực kì ngượng với thái độ phi lý ngang ngược của con mình: "Xin lỗi chị, chị Trần, Mỹ Mỹ chắc là đang mệt, chị đi nghỉ trước đi."

"À, vâng, vậy tôi đi trước nhé."

Đợi chị Trần đi khuất, Phan Tuấn Vỹ lập tức ngồi bên cạnh con gái ngắm nhìn cẩn thận. Cũng may, Mỹ Mỹ xem ra không hề gầy đi, mà còn tròn trịa hơn một chút.

Phan Tuấn Vỹ quan tâm hỏi: "Mỹ Mỹ, con về sao không thông báo cho ba một tiếng, ba có thể đến sân bay đón con a."

Phan Mỹ Mỹ lạnh lùng hừ một tiếng:

"Ba còn bận cùng Đạo Đức quấn chăn ân ái, thời gian đâu ra mà đón con? Khỏi cần."

Phan Tuấn Vỹ vốn không giỏi ăn nói, bị con gái chọc ngoáy một câu, lập tức bắt đầu lắp bắp: "Con... con có phải... vẫn... vẫn chưa tha thứ cho ba?"

Phan Mỹ Mỹ liếc mắt lườm ba: "Ba còn quan tâm con có tha thứ với không tha thứ cho ba sao?"

"Đương nhiên rồi!" Phan Tuấn Vỹ cắn môi dưới: "Nói gì thì nói, con cũng là con gái duy nhất của ba mà."

"Được, ba, ba muốn con tha thứ thì cũng được thôi."

"Thật sao?"

Phan Tuấn Vỹ vui sướng mở to mắt: "Mỹ Mỹ, cám ơn con."

"Chờ chút đã, con có điều kiện đó." Phan Mỹ Mỹ bắt chéo chân: "Ba có biết lần này vì sao con về không?"

"Vì sao?" Phan Tuấn Vỹ vốn muốn hỏi từ lâu, nhưng không dám mở mồm mà thôi.

"Con..." Phan Mỹ Mỹ đột nhiên mỉm cười: "Có thai rồi."

"Cái gì?!"

Cô con gái quăng cho anh cả một quả bom nguyên tử siêu khủng làm Phan Tuấn Vỹ nổ tung bắn lên ba thước!

"CON NÓI CÁI GÌ?!"

"Con nói" Phan Mỹ Mỹ mặt rất chi là phớt tỉnh lặp lại: "Con-có-thai-rồi!"

Phan tuấn Vỹ nghe đến đó thiếu chút nữa lăn đùng ra ngất! Thân làm ba, chắc chắn không có ai nghe nói con gái mình chưa kết hôn mà đã có thai lại bình tĩnh được.

"Phan Mỹ Mỹ! Con bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn hư hỏng như thế hả?"

"Con hư hỏng?" Câu nói này làm Phan Mỹ Mỹ nổi giận đùng đùng!

"Đúng, con hư hỏng đấy thì sao? Con làm thế vì ai hại nào? Nếu không phải có người cướp hôn phu của con, vì sao con phải đến nông nỗi này?"

Phan tuấn Vỹ nghẹn họng không nói nổi lên lời. Đối với việc mình cướp người yêu của con, anh vẫn cảm thấy thực hổ thẹn. Thấy gương mặt ông già mình đầy ngượng ngùng, Phan Mỹ Mỹ lập tức thừa thắng xông lên.

"Ba à, nói gì thì nói, đứa trẻ trong bụng con cũng là cháu ngoại của ba, chẳng lẽ ba không muốn làm ông ngoại sao?"

Ông ngoại? Phan Tuấn Vỹ toát mồ hôi lạnh. Ô... người ta mới có gần bốn mươi tuổi thôi mà, người ta không muốn trẻ như thế đã phải đi làm ông ngoại đâu. Mặc dù rên rỉ không thôi trong bụng, nhưng Phan Tuấn Vỹ vẫn phải vờ như chí khí bừng bừng nói:

"Mỹ Mỹ, con nói cho ba biết cha đứa trẻ là ai? Cha già này nhất định sẽ gọi hắn đến nói chuyện với con!"

"Con chả thèm cái đồ nghèo rớt đó nói năng gì sất!"

Phan Mỹ Mỹ khinh bỉ kiến nghị của ba mình: "Bất quá trẻ con đúng là không thể không có cha..."

"Đúng đúng, Mỹ Mỹ, cuối cùng con cũng có tí lý trí rồi đó."

Phan Tuấn Vỹ thở phào nhẹ nhõm: "Trẻ con sao lại không có ba được? Trẻ con nhất định phải có ba."

"Ba nói rất đúng."

"Còn nữa, con mau kết hôn đi, không thể để đứa trẻ này thành con ngoài giá thú được."

"Ba nói quá là đúng...!" Phan Mỹ Mỹ hiếm hoi lắm mới nhiệt liệt tán thành, ra sức vỗ tay!

"Vì thế... để Đạo Đức kết hôn với con nha!"

Phan Tuấn Vỹ lập tức đờ người. Anh dùng ánh mắt nhìn quái vật ngoài hành tinh ngắm con mình: "Mỹ Mỹ, con... con nói gì?"

"Con nói." Phan Mỹ Mỹ hai tay chống nạnh, bình thản nhìn cha già: "Con muốn Đạo Đức lấy con! Con muốn anh ấy làm cha đứa nhỏ này!"

"Chuyện... chuyện này làm sao được?!" Giọng nói của Phan Tuấn Vỹ run rẩy: "Cậu ấy đã kết hôn với ba rồi, sao lại cưới con được?"

"Sao lại không được? Hôn nhân của hai người đàn ông pháp luật vốn không chấp nhận, Đạo Đức đương nhiên có thể lấy con rồi."

"Không được... ba không muốn... ba không muốn!"

Phan Tuấn Vỹ từ chối, lắc đầu thật mạnh! Người đó là của anh, chủ nhân yêu thương là của một mình anh!

"Ba à, đây là ba nợ con mà! Nếu ba không để Đạo Đức lấy con, cho đứa nhỏ này một thân phận, con sẽ cùng với đứa bé này nhảy lầu! Chẳng lẽ ba muốn con mình xảy ra chuyện thê thảm một người hai mạng sao?"

Phan Mỹ Mỹ biết chắc ba mình mềm lòng, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

"Không được! Mỹ Mỹ!"

Phan Tuấn Vỹ vừa nghe quả nhiên đã sợ đến nắm chặt tay con: "Con không được phép làm chuyện ngu ngốc như thế!"

"Con mặc kệ! Dù sao từ giờ đến khi sinh còn năm tháng nữa, thời gian này ba chịu trách nhiệm thuyết phục Đạo Đức lấy con, nếu không thì việc ngu ngốc đến đâu con cũng đều làm được hết!"

Phan Mỹ Mỹ sau thi quẳng lại một câu tàn nhẫn đó, liền nghêng ngang đi thẳng về phía phòng dành cho khách, để lại đằng sau lưng một con nai con tội nghiệp rầu bạc tóc...

Phan Mỹ Mỹ cứ như thế ở "nhà mẹ đẻ" dưỡng thai.

Theo cái bụng của cô càng lúc lớn lên, có một con nai con cũng ngày càng rầu rĩ. Ban ngày còn có thể cố gắng miễn cưỡng che giấu nỗi lòng trước mặt chủ nhân yêu thương, đến đêm, tất cả biến thành cơn khát vọng điên cuồng không kiềm chế được

"A ha a... sướng quá... thật sướng quá... chủ nhân... tôi muốn... tôi muốn nữa..."

Nam nhân thân hình mảnh khảnh tựa, dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy người nam nhân nằm trên như con bạch tuộc, ra sức van xin. Nam nhân thân hình cao lớn cúi người xót ruột liếm những giọt mồ hôi đọng trên mũi anh:

"Không được, chủ nhân đêm nay đã làm cưng hết sức hai lần rồi, nếu còn tiếp nữa cưng sẽ mệt chết mất."

"Tôi không mệt! Không mệt! Ô... tôi muốn nữa, chủ nhân, cho tôi, cho tôi!""

Phan Tuấn Vỹ càng khóc lớn hơn, ra sức ôm lấy chủ nhân.

Bị tâm can bảo bối của mình cầu xin khao khát như thế, nhưng Âu Dương Đạo Đức không cao hứng nổi chút nào.

"Trung thực nói cho chủ nhân nghe, nai con đang giấu chủ nhân chuyện gì?"

Bị đôi mắt sâu thẳm của chủ nhân nhìn chằm chặp, Phan Tuấn Vỹ rụt rè cụp mắt.

"Không... không có a..."

"Còn dám gạt chủ nhân!" Âu Dương Đạo Đức đột nhiên thay đổi vị trí, bế nai con ngồi trên người mình.

"A a a"

Côn thịt vừa to vừa dài đâm thẳng từ dưới lên khiến Phan Tuấn Vỹ vừa đau vừa sướng đến thét một tiếng dài

"Nai con biết chủ nhân ghét nhất cưng có chuyện giấu ta, chủ nhân cho cưng một cơ hội cuối cùng, trung thực khai ra! Nếu không đêm nay chủ nhân không tha cho cưng đâu!"

"Ô... tôi không nói... tôi không nói..."

Muốn anh cất lời bảo chủ nhân đi cưới người đàn bà khác, anh không làm nổi! Anh thực sự không làm nổi! Dù người đàn bà đó là con gái của mình đi nữa, anh vẫn không thể làm thế được!

"Ô... chủ nhân là của tôi... là của tôi..."

Nai con khóc nức nở ôm chặt lấy người mình yêu:

"Nó không biết tôi yêu cậu đến đâu... tôi thực sự rất yêu cậu... tôi không thể sống thiếu cậu a..."

Dù trong lòng có giận dữ đến đâu đến giờ phút này cũng tan thành mây khói. Nai con hay ngượng ngùng hiếm hoi lắm mới nói thực lòng mình, làm Âu Dương Đạo Đức xót ruột yêu thương xiết chặt lấy anh.

"Được rồi, được rồi, bảo bối của ta, chủ nhân không trách cưng nữa mà."

Rút tính khí ra, đem nai con đang khóc đến đầm đìa nước mắt vào phòng tắm, Âu Dương Đạo Đức cẩn thận tắm rửa sạch thân thể anh rồi bế về giường.

"Đừng nghĩ gì hết, ngủ đi, nai con của ta..."

Âu Dương Đạo Đức để nai con gối lên cánh tay mình, dịu dàng dỗ dành.

Bất kể chuyện lớn bằng trời, có chủ nhân ở đây, chủ nhân sẽ không để bất cứ ai ức hiếp cưng... Dù người đó có là con ruột của cưng ta cũng không cho phép! Ánh mắt Âu Dương Đạo Đức lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Vài ngày trôi qua, dưới sự sắp xếp của "ai đó", trong nhà họ đột nhiên có một vị khách.

Một chàng trai trẻ mình đây gió bụi xách một túi hành lý cũ mèm xuất hiện trước mặt Phan Tuấn Vỹ.

"Xin hỏi cậu là?" Phan Tuấn Vỹ nghi hoặc nhìn chàng trai.

"Bác trai!"

Chàng trai trẻ đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt anh. Phan Tuấn Vỹ sợ đến lùi liên tiếp ba bước!

"Tiên sinh, cậu làm cái gì thế!?"

Chàng trai vừa khóc vừa nhỏm người lên.

"Ô... bác trai, xin bác tính giùm cháu! Con gái bác bỏ cháu rồi bỏ đi, làm cháu tìm cô ấy bao lâu nay, ăn không được ngủ chẳng xong, cháu sắp điên lên rồi!"

"Con gái tôi? Chẳng lẽ cậu là..." Phan Tuấn Vỹ vội vàng nâng chàng trai đó dậy.

"Cậu là cha của đứa trẻ?"

"Vâng vâng! Cháu là cha của đứa trẻ!"

Chàng trai tướng mạo bình thường, gương mặt thực thà gật đầu như trống bỏi.

"Bác trai, Mỹ Mỹ đâu rồi? Mau gọi cô ấy cho cháu gặp đi ạ!"

"Được được, cậu chờ một chút, tôi gọi nó!"

Phan Tuấn Vỹ quay đầu hướng về phòng dành cho khách gọi thật lớn:

"Mỹ Mỹ, mau ra đây, có người tìm con này! Mỹ Mỹ!"

"Ra thì ra, rú cái gì mà rú. Ai tìm con?"

Phan Mỹ Mỹ bước ra phòng khách, vừa nhìn thấy chàng trai đó lập tức thét toáng lên!

"A a a A Nhạc chết toi! Anh chạy đến đây làm trò gì hả?"

"Mỹ Mỹ!"

Lâm Nhạc thấy người yêu mình nhung nhớ đêm ngày lập tức nhào đến, vùi đầu trong ngực cô, òa khóc:

"Oa, oa... Mỹ Mỹ, anh nhớ em quá!"

Chàng trai khóc tức tưởi đem bao nhiêu nước mắt nước mũi quệt hết lên người Mỹ Mỹ.

"Á á xê ra xê ra! Làm hỏng bộ đồ hàng hiệu này anh có đền nổi không hả?"

Phan Mỹ Mỹ tỏ vẻ ghê tởm đẩy mạnh gã ra.

"Anh sẽ cố gắng kiếm tiền mà!"

Lâm Nhạc ngẩng đầu dùng ánh mắt vô cùng tội nghiệp nhìn cô.

"Anh sẽ sống chết làm việc kiếm tiền mà, anh sẽ không để em và con phải chịu đói đâu, Mỹ Mỹ, anh xin em về với anh đi!"

Phan Mỹ Mỹ sợ nhất là ánh mắt như chó con này. Nếu không lúc đó cô đã không ngớ ngẩn đến nỗi lên giường cùng gã, lại còn để ễnh bụng lên nữa.

"Tôi không đi!"

Phan Mỹ Mỹ ráng ép mình quay đầu đi không nhìn gã.

"Tôi sắp hết hôn với người khác rồi, anh mau cút cho tôi!"

"Kết hôn với người khác?" Lâm Nhạc lập tức cứng người!

"Đúng, anh ấy là mối tình đầu của tôi, vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, anh có chỗ nào so được với anh ấy? Anh thôi ngay cái ý định ấy đi! Ba em đã đồng ý giúp để anh ấy lấy em rồi!"

"Ai có gan để tôi lấy cô?"

Âu Dương Đạo Đức đột nhiên từ tầng trên đi xuống, trên gương mặt còn mang một nụ cười vô cùng "dịu dàng":

"Là cưng sao? Nai con?"

Phan Tuấn Vỹ vừa liếc mắt thấy nụ cười 'khủng bố' của chủ nhân, đã sợ đến nhũn cả người.

"Không... không, không phải tôi! Tôi nào có cái gan đó, tôi cực kì không có gan luôn!"

Có một con nai con rất chi là hèn lập tức vội vàng xua tay!

"Tốt." Âu Dương Đạo Đức hài lòng gật đầu.

"Ông già! Sao ba lại đổi ý hả? Rõ ràng ba đồng ý với con rồi!"

Phan Mỹ Mỹ tức đến nhảy dựng cả lên!

"Cô im ngay cho tôi!"

Âu Dương Đạo Đức nhìn cô nàng đầy chán ghét: "Đừng tưởng tôi không biết cô âm mưu gì, Phan Mỹ Mỹ, tôi nói cho cô hay, cả đời Âu Dương Đạo Đức này chỉ yêu một mình nai con nhà ta, cũng chỉ cưới mình anh ấy! Cô từ nay về sau dám bày trò phiền toái, quấy nhiễu cuộc sống của chúng tôi, tôi sẽ chặt đứt quan hệ cha con của hai người, từ nay về sau cô đừng mơ nhìn thấy cha mình lần nào nữa! Bây giờ, cô lập tức biến cho tôi!"

"Đạo Đức, anh quá đáng lắm!"

Phan Mỹ Mỹ bật khóc: "Đi thì đi! Ai thèm chứ? Anh tưởng Phan Mỹ Mỹ này không ai cần sao? Hứ, Lâm Nhạc, đi! Chúng mình đi kết hôn luôn!"

"Thật à?" Lâm Nhạc nghe thế mừng như điên:

"Được được, chúng mình về thẳng Nhật Bản rồi kết hôn luôn! Ba, con đi trước đây! Mọi người chờ tin vui nhé!"

Phan Tuấn Vỹ chưa kịp phản ứng gì, Phan Mỹ Mỹ đã đi rồi. Cô con gái bốc đồng này đến hay đi đều như một trận gió, đập cho ông bố già tối tăm mặt mũi. Bất quá may mà mọi việc kết thúc cũng tốt đẹp, không những không ai ép anh nhường chủ nhân mình yêu, con gái anh cũng có chốn đi về tử tế.

Hai năm sau, lúc Phan Mỹ Mỹ lần thứ hai xuất hiện ở cửa nhà họ Âu Dương thì đã là một thiếu phụ đến cùng chồng cùng con.

"Mỹ Mỹ, ba chờ con lâu rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi một chút."

Phan Tuấn Vỹ đã ở nhà đợi một ngày một đêm vội vàng ra cửa đón cả nhà con gái.

"Không có thời gian đâu, đỡ lấy này, ba à, con gửi Tiểu Ngọc cho ba đó."

Phan Mỹ Mỹ đưa con cho ba rồi liền nhét một đống tã bỉm hộp sữa bình sữa các loại vào tay ba.

"Mỹ Mỹ, con làm gì thế?" Phan Tuấn Vỹ hoa hết cả mắt.

"Để ba chăm con giùm, con với A Nhạc phải đi tuần trăng mật bù. Con cún này không gửi ba thì sao chúng con đi được a?"

Phan Mỹ Mỹ da mặt rất chi là dày, dáng vẻ vô cùng đương nhiên sự đời.

"Ba, Mỹ Mỹ không có nhắn trước cho ba sao? Thật ngại quá, đột nhiên làm phiền ba."

Lâm Nhạc rất hiểu tính cách bà vợ mình, vội vàng xin lỗi bố vợ.

"Không sao không sao, lâu rồi ba không gặp Tiểu Ngọc, các con cứ đi chơi đi, ba sẽ chăm con bé cẩn thận."

Phan Tuấn Vỹ dịu dàng nhìn cô nương bé đang ngủ say trên tay.

"Vậy gửi hết cho ba đó, ông già." Phan Mỹ Mỹ vẫy vẫy tay lập tức túm ông xã bước đi thẳng.

Lúc Lâm Tiểu Ngọc một tuổi mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang ở một chỗ xa lạ, cha mẹ không ở bên cạnh lập tức gào khóc.

"Oa... ba... mẹ..."

"Ngoan, Tiểu Ngọc ngoan." Phan Tuấn Vỹ vội vàng ôm lấy cô bé dỗ dành.

"Ba mẹ đi ra ngoài, tí nữa là về mà, cháu đói rồi hả? Để ông ngoại pha sữa cho cháu uống na?"

"Oa... không thèm... muốn ba mẹ cơ... Oa oa..."

Bất kể Phan Tuấn Vỹ dỗ thế nào, bạn trẻ Lâm Tiểu Ngọc đều lờ đi khóc nguyên đêm.

Âu Dương Đạo Đức đẩy cửa không nhìn thấy bảo bối nai con đứng đón mình đã rất chi là không vui, bước lên lầu lại thấy trong phòng mình mọc ra một đứa nhãi ranh ồn kinh người lại càng thêm phát hỏa!

"Ồn chết được, ranh con này đâu ra thế?"

Âu Dương Đạo Đức xách cổ Lâm Tiểu Ngọc như xách chó con. Lâm Tiểu Ngọc đảo đảo đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên ngừng khóc. Không những không khóc mà còn nhễu nước miếng với Âu Dương Đạo Đức, bắt đầu cười a a rất ngớ ngẩn.

Mẹ ôi, có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, thấy chủ nhân đẹp trai đệ nhất thiên hạ của mình, tất tần tật đều thành lũ hám giai đần độn hết! Phan Tuấn Vỹ bất đắc dĩ đảo mắt.

"Nai con, cưng chưa trả lời ta, cái đứa nhãi ranh đang nhễu nước miếng đến kinh này là ai?"

Âu Dương Đạo Đức ghê tởm nhíu mày, quẳng cô nương bé này lên sopha không chút thương hương tiếc ngọc.

"Là Tiểu Ngọc con gái của Mỹ Mỹ a, cậu không nhận ra sao? Cũng không trách được, con gái lớn thay đổi mười tám lần, lần trước chúng ta gặp nó đã nửa năm rồi. Cậu xem nó có đáng yêu không này."

"Ta chẳng thấy đáng yêu chỗ nào sất."

Trong suy nghĩ của Âu Dương Đạo Đức, trên thế giới này chẳng có ai đáng yêu hơn nai con của hắn.

"Phan Mỹ Mỹ đâu? Sao con mình không chăm lại quẳng cho cưng?"

"Nó cùng A Nhạc đi hưởng tuần trăng mật rồi. Tôi bảo nó cứ để tôi chăm con cún mấy ngày."

"Có nhầm không thế? Không hề thương lượng bàn bạc gì với chúng ta mà tùy tiện đem trẻ con gửi ở đây, cô ta coi đây là nhà trẻ miễn phí sao?"

Âu Dương Đạo Đức lửa giận phừng phừng nói.

"Chỉ vài ngày thôi mà, cậu đừng giận."

"Nai con ngốc, cưng còn chưa hiểu con gái mình sao?"

Âu Dương Đạo Đức cực kì hiểu tính cách xấu xa đánh rắn lựa gậy của cô ả.

"Lần này là vài ngày, lần sau có thể là vài tháng đó, cưng có hiểu không?"

"Không đâu mà, cậu nghĩ nhiều quá đó." Phan Tuấn Vỹ bước tới tính bế cô bé con lên.

"Không được ôm!"

Âu Dương Đạo Đức kéo mạnh nai con vào lòng.

"Nai con chỉ được ôm mình chủ nhân thôi."

"Đến cả con nít mà cậu cũng ăn dấm chua sao?" Phan Tuấn Vỹ vừa cười vừa lườm lườm: "Đồ bủn xỉn."

"Đồ bủn xỉn!"

Không ngờ Lâm Tiểu Ngọc bên cạnh lại bắt chước học nói.

Phan Tuấn Vỹ bật cười ha ha.

Âu Dương Đạo Đức thấy thế lóe lên một sáng kiến. Nở một nụ cười *** tà, hắn đột ngột ôm ngang lấy nai con, kéo thẳng lên giường.

"Chủ nhân vốn bủn xỉn như thế đó, hôm nay nai con mới biết sao?"

"Đừng mà! Cậu... cậu tính làm gì?"

Nhìn thấy chủ nhân bắt đầu tháo cả vạt, có một con nai con bắt đầu thấy không ổn.

"Cưng nói coi, bảo bối nai con của ta." Âu Dương Đạo Đức nở một nụ cười quyến rũ, chớp mắt đã cởi hết quần áo của mình.

"Mẹ ơi, cậu mặc quần áo lại ngay cho tôi, Tiểu Ngọc đang nhìn a!" Phan Tuấn Vỹ vừa ngượng vừa quýnh.

"Nhìn thì nhìn, dù sao sớm muộn gì một ngày nào đó nhóc con đó cũng phải nhìn đàn ông *** thôi, coi như giáo dục sớm một chút cũng tốt chứ sao."

Âu Dương Đạo Đức cực kì phớt tỉnh nhún nhún vai.

Cái này cũng ít nhất sớm chừng hai chục năm đó. Phan Tuấn Vỹ đúng là khóc không ra nước mắt. Nhưng mà anh cũng chẳng có thời gian quan tâm đến quần áo của người khác. Vì ngay sau đó đến lượt quần áo của anh bị lột ra!

"A a a đừng mà! Chủ nhân xin cậu đừng có làm như thế!"

Nghĩ đến chuyện cháu gái mình đang ở bên cạnh mở tròn mắt nhìn, Phan Tuấn Vỹ cuống cuồng đến mức sắp khóc đến nơi.

"Yên tâm, chủ nhân không để bất cứ ai nhìn nai con của mình trần trụi đâu."

Âu Dương Đạo Đức quay người, kéo quần lót của anh xuống, lộ ra cái mông đáng yêu.

"Đừng mà, chủ nhân van xin cậu đừng "

Phan Tuấn Vỹ ra sức vẫy vùng, vì anh biết màn tiếp theo không những chỉ là 18+, mà là 25+ siêu cấp vô địch manhua *** a a a a!

Nhưng gã nam nhân tà ác kia sao mà dễ dàng khinh địch tha cho anh dễ thế được. Với bảo bối mà mỗi một địa phương X bất kì nếu rõ như lòng bàn tay, chủ nhân một khi đã ra chiêu, liền có một con nai con rơi luôn vào biển dục *** loạn.

"A a... đừng mà... đừng mà... van xin cậu... chủ nhân..."

"Tha cho tôi đi... A a... đừng mà... chủ nhân... đừng... đừng mà... dừng..."

"Ô... sướng quá... chủ nhân... mạnh nữa... mạnh chút nữa..."

"Sướng quá... sướng chết mất... chủ nhân "

Hoàn toàn quên tiệt chuyện "có người" đang ở bên xem trò vui, Phan Tuấn Vỹ nằm trong vòng tay của chủ nhân thân yêu mà *** khiếu liên miên...

Vài ngày trôi qua, Phan Mỹ Mỹ tự cho mình khôn ngoan tung tăng hớn hở trở về, nhưng lại phải nhìn màn biểu diễn vui vẻ của cô con gái cưng trước mặt.

"Mẹ, mẹ, mẹ xem"

Lâm Tiểu Ngọc quỳ xuống đất ra sức xoay xoay mông

"Ưn ưn... chủ nhân..."

"A a... sướng sướng..."

"Ô ô... mạnh lên..."

Một đống người lớn hoàn toàn câm nín. Dường như vài thế kỷ trôi qua.

"A a a chúng con có chết cũng không đến nữa!"

Phan Mỹ Mỹ cất tiếng thét chói tai, ôm lấy con gái như chạy giặc, dùng tốc độ kinh người đạp cửa lớn mà chạy! Lâm Nhạc hướng về bố vợ gật đầu ngượng ngùng rồi cũng vội vàng chạy theo.

Có một con nai con tội nghiệp đã hoàn toàn hóa đá. Âu Dương Đạo Đức thấy gian kế thành công cười ha hả ôm lấy tâm can bảo bối, lên lầu chuẩn bị tổ chức "Tiệc mừng công"!

Đêm đó, nai con và chủ nhân lần thứ hai quay trở lại thế giới riêng ngọt ngào lại tha hồ quấn lấy nhau hưởng thụ cái sự "Nọa nhược sung sướng" của mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro