Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban ngày truyền giáo, học bài, buổi tối viết kịch bản.

Cứ như vậy Diệp đại linh mục – một người hết lòng tin theo chúa Trời, một thanh niên tốt mạc danh diệu kì trở thành biên kịch cao cấp của ngành AV thuộc "muốn làm muốn làm câu lạc bộ".

Hơn nữa càng làm cho Diệp Phương Diêu ứa mồ hôi lạnh chính là mỗi tác phẩm cậu viết đều là sản phẩm đặc biệt bán chạy, chỉ cần đưa ra liền lập tức đứng đầu bảng tiêu thụ hàng tháng, làm cho cái lão giám đốc "ma cà rồng" cùng Cách Nỉ cười đến toa toét, mỗi ngày ở nhà đếm tiền mặt đến mềm tay.

"Thật lớn a, Diệp linh mục cậu thật sự quá lợi hại. Cậu xem xem, bộ "Cây thập tự dâm đãng" cậu viết đem tình cảm mãnh liệt của ma vương tà ác cùng nữ tu sĩ ngây thơ miêu tả thật như vậy làm cho người ta nhìn quả thật huyết mạch phun trào, thú tính đại phát a! Mới phát hành liền bán hết, thật sự là rất thần kì! Ông trời, chúng ta có Diệp linh mục giống như Diêu tiễn thụ (cây tiền = gà đẻ trứng vàng) thật sự là kiếm gấp bộ, ha ha..."

"Này cũng không có gì, tiểu linh mục đáng yêu của chúng ta chẳng qua là đem chút kinh nghiệm của mình viết ra mà thôi, ha ha..."

"Nói như vậy, công lực biên kịch của Diệp linh mục vẫn là nhờ lão đại ban tặng a? Vì tiền đồ tương lai của công ty thỉnh cầu lão đại lại dùng lực đưa cho Diệp linh mục nhiều "thể nghiệm" chút."

"Được, không thành vấn đề, vì tiền thưởng cuối năm của các cậu, vì tiền đồ của "muốn làm muốn làm Câu lạc bộ" ta sẽ càng dùng sức, càng "thân nhập" cho cậu ấy thêm thật nhiều thể nghiệm!"

"Lão đại ngài thật tốt!"

"Tốt cái rắm!" Diệp Phương Diêu nghe đến đó đã muốn phát điên, "Ta ở trong này viết bản thảo sắp chết, các ngươi ở đó nói mát cái chó má gì. Đi ra ngoài, làm cho ta cái gì cũng không viết được."

"Được được, ta đây sẽ không quấy rầy Diệp đại linh mục." Hiện tại Cách Nỉ một chút cũng không dám đắc tội với con gà đẻ trứng vàng này. "Lão đại tôi về trước."

"Được rồi, cậu về trước đi. Ta ở đây giúp đến khi viết xong kịch bản." Chờ Cách Nỉ đi rồi, văn phòng lập tức im lặng rất nhiều.

"Tiểu nô lệ đáng yêu có cần chủ nhân hỗ trợ không? Ta có thể bày tư thế cho em xem, gia tăng linh cảm a. Muốn xem "Lão hán đẩy xe", hay là "Đảo sáp ngọn nến", hay là..."

"Được, thích diễn như vậy sao? Ta lúc này vừa vặn viết đến nữ diễn viên có khuynh hướng SM, lấy cây mát xa lớn 20 cm khai bao mông của nam diễn viên, ngươi muốn diễn hay không?"

"A?" Tần Chấn Dương ngốc lăng một hồi, đến khi nhìn thấy tiểu nô lệ của hắn cười đến ngã trái nghiêng phải mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Giỏi, tiểu nô lệ càng lúc càng to gan lớn mật, như thế nào ngay cả chủ nhân cũng dám đùa giỡn."

Diệp Phương Diêu bị chủ nhân ôm chặt hung hăng đánh lên mông vài cái.

"A a... đau quá..." Diệp Phương Diêu đau đến kêu to. "Ách... Ách xì!"

"Làm sao vậy? Như thế nào bị đánh đòn lại bị hắt hơi?" Tần Chấn Dương vừa lo lắng lại buồn cười bế cậu lên.

"Bại họa! Còn dám cười ta. Ách... hắc xì!" Diệp Phương Diêu nhịn không được hắt xì thêm cái nữa.

Không xong, chẳng lẽ mấy ngày nay nửa đêm lẻn dậy viết kịch bản, không cẩn thận bị cảm lạnh?

"Có phải bị cảm lạnh hay không? Ta xem xem." Tần Chấn Dương khẩn trương đem trán hắn áp vào trán tiểu bảo bối của hắn. "Đáng chết, sao lại nóng như vậy?"

"Không có gì ghê gớm, ta uống thuốc là tốt ngay. Ngươi mau buông ta xuống đi, ta còn muốn viết nốt kịch bản."

Cách Nỉ đã dặn ngày mai diễn viên phải nắm được kịch bản, nếu không đạo diễn sẽ quay phim không kịp.

Hiện tại phim A của "muốn làm muốn làm câu lạc bộ" cùng dĩ vãng khác nhau rất nhiều, đối với hành động cùng lời nói của diễn viên cũng có yêu cầu rất cao.

"Đã sốt thế này rồi còn viết cái gì? Không được phép viết!"

"Không được! Ta đáp ứng Cách Nỉ ngày mai sẽ giao, không thì sẽ không kịp quay."

"Không kịp thì không kịp, cùng lắm thì không quay nữa."

"Làm ông chủ sao có thể tùy hứng như vậy? Như thế thì biết ăn nói sao với nhân viên." Diệp Phương Diêu tức giận nói.

"Ta không quản được nhiều như vậy, ta chán ghét thấy em sinh bệnh."

Ánh mắt nam nhân trở lên thật u buồn, Diệp Phương Diêu đột nhiên hiểu được hắn nhớ tới người mẹ nằm bệnh trên giường của hắn.

"Chỉ là chút cảm mạo thôi, ngươi đừng lo lắng." Diệp Phương Diêu đau lòng vuốt ve gương mặt của chủ nhân.

"Chủ nhân ra lệnh cho em lập tức phải khỏe lại!" Tần Chấn Dương bắt lấy tay cậu đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn cắn.

"Vâng, tuân mệnh!" Diệp Phương Diêu cười hôn hắn một chút.

Tần Chân Dương cầm lấy điện thoại di động gọi cho Cách Nỉ.

"Cách Nỉ, bản thảo ngày mai sẽ không giao."

"Cái gì? Lão đại ngài không phải muốn mạng của tôi đó chứ?"

"Kêu la cái gì? Lão tử nói không giao sẽ không giao. Về sau cũng không cho phép kêu cậu ấy viết tiếp. Dám làm tiểu nô lệ bảo bối của ta mệt đến sinh bệnh, lúc trước là ai đưa ra chủ ý thối tha này?"

"Ô... Lão đại, lúc trước chủ ý này ngài cũng có phần a..."

"Ngươi nói cái gì? Muốn chết hả A Nỉ. Bây giời lập tức gọi bác sĩ chờ ở nhà cho ta. Chúng ta lập tức trở về."

"Vâng... Lão đại..."

Ô... Cây rụng tiền rụng không ra tiền nữa rồi...

"Thế nào? Cậu ấy không có việc gì chứ?" Tần Chấn Dương ôm tiểu nô lệ yêu dấu của hắn vào lòng, âm trầm hỏi.

"Không có việc gì, cậu ta chỉ phát sốt một chút thôi." Nhìn thấy nam tử cao lớn ngồi bên giường ánh mắt lộ ra hung quang như hổ rình mồi, trung niên bác sĩ hói đầu không khỏi run như cầy sấy.

"Có chút sốt còn không có việc gì? Ông là lăng băm." Tần Chấn Dương tức giận xách cổ áo hắn lên.

"A a... cứu mạng a!"

Ô... Hắn làm sao lại xui xẻo như vậy a, đến khám bệnh tại nhà chữa một người cảm mạo nhỏ nhoi lại gặp phải Mafia.

Người này bệnh vốn không có gì nghiêm trọng, lão đại xã hội đen này cũng không cần phải kinh ngạc thế chứ.

"Lão đại ngài không cần xúc động a!"

"Đúng vậy, chủ nhân, mau buông hắn ra." Diệp Phương Diêu vội vàng giữ chặt tay hắn.

"Hừ, nếu cậu ấy xảy ra dù chỉ là một vấn đề nhỏ ta liền lập tức đem ngươi trộn với bùn rồi quăng đến Thái Bình Dương!"

"Không... không thành vấn đề, ta lập tức kê đơn!" Bác sĩ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thiếu chút nữa là tè ra quần.

Sau khi căn dặn một chút chuyện cần chú ý, bác sĩ vội vã mang Cách Nỉ đi lấy thuốc.

"Ngươi này bạo quân, thiếu chút nữa đem bác sĩ dọa đến tiểu ra quần." Diệp Phương Diêu nghĩ đến vừa tức giận lại vừa buồn cười.

"Hừ, cái thứ không có can đảm. Ta còn hoài nghi hắn rốt cuộc có phải lang băm hay không, ta thấy hay là kêu Cách Nỉ mời một bác sĩ khác đến xem, nếu không ngày mai liền đến bệnh viện kiểm tra toàn thân là tốt nhất."

"Cứu mạng a! Chẳng qua chỉ là chút cảm mạo, ngươi đừng khoa trương như vậy." Diệp Phương Diêu nhịn không được trợn trắng mắt lên.

Cậu từ nhỏ thân thể đã rất tốt, cảm sốt đều là do nhảy xuống sông bơi lội. Chỉ một chút cảm mạo thế này cậu căn bản không chú ý nhiều."

"Không! Tuyệt đối không thể bỏ qua!" Tần Chấn Dương kích động nói.

Lúc trước mẹ của hắn cũng nghĩ là cảm mạo nho nhỏ, không nghĩ tới khi nàng nhập viện... liền nằm luôn cho tới hiện tại...

Người mẹ số khổ luôn là nỗi đau cả đời trong lòng hắn, hiện tại hắn tuyệt đối không cho phép bảo bối hắn yêu thương nhất lại xảy ra việc gì.

"Tốt lắm, đã khuya, ngươi nhất định cũng mệt mỏi rồi, đến, nằm bên cạnh ta." Diệp Phương Diêu thấy sắc mặt của chủ nhân thoạt nhìn còn kém hơn hắn.

Tắt đèn, hai người gắt gao ôm nhau nằm trên giường.

"Dùng thập tự giá của em hướng chủ nhân cùng Chúa trời thề... Đời này em sẽ không rời khỏi ta."

Âm thanh của nam nhân trong bóng đêm cực kì thê lương.

Diệp Phương Diêu trái tim co rút một trận, nước mắt đột nhiên chảy xuống...

"...Ta thề."

Ta thề vĩnh viễn không để ngươi cô độc một mình.

Ta yêu ngươi.

Ngươi không biết ta yêu ngươi nhiều lắm, rất nhiều.

Chúa trời nhân từ a, nếu có thể xin người cho ta và chủ nhân đời đời kiếp kiếp gặp nhau, mặc kệ là thiên đường hay địa ngục, vĩnh viễn mãi mãi cũng không chia lìa...

Phần 2

Ánh sáng bảy màu rực rỡ cùng âm nhạc đinh tai nhức óc.

Đây chính là vũ hội tốt nghiệp long trọng.

Đám sinh viên đã kìm nén 4 năm cuối cùng cũng tốt nghiệp, mặc kệ là nam hay nữ đều mặc sức vui chơi.

"Âu Dương, như thế nào không thấy Đan Ni Nhĩ?" một nam sinh đeo kính vẻ mặt lo lắng chạy tới.

Nghe được tên giả của hảo hữu Diệp Phương Diêu, Âu Dương Đạo Đức lộ ra ý cười xấu xa (cười đểu đó _ __#) "Mình không chắc chắn, bất quá hình như mình vừa thấy cậu ấy cùng bạn trai đi đến sau hoa viên."

"Bạn trai? Cậu nói cái tên như Mafia kia sao?"

"Đúng vậy, bất quá mình thấy Đan Ni Nhĩ bộ dạng dường như không phải tình nguyện đi cùng hắn."

"Đáng giận, Đan Ni nhất định là bị bắt buộc. Cái tên mafia kia bộ dạng thực đáng sợ, căn bản không xứng đứng chung một chỗ với tiểu mĩ nhân của mình. Bọn họ thoạt nhìn quả thực chính là người đẹp và quái vật."

"Đúng đúng, mình cũng thấy như vậy. Chi bằng cậu đến hoa viên tìm xem."

"Được, cảm ơn cậu, mình nhất định sẽ tìm người đến cứu tiểu mĩ nhân của mình."

"Đúng đúng, tìm mấy người nữa cùng đi, bạn trai cậu ấy nhìn qua cũng không phải kẻ dễ chọc a."

"Yên tâm không sao, mình có quen biết với một ít bằng hữu bên câu lạc bộ quyền anh, mình sẽ tìm bọn họ cùng đi. Mình chờ bốn năm thật vất vả để có thể cùng Đan Ni Nhĩ khiêu vũ, mình nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này!" Nam tử nắm chặt hai đấm, lòng đầy căm phẫn rời đi.

"Hắc hắc, có trò hay để xem rồi, A Diêu chúc cậu có một vũ hội tốt nghiệp thật khó quên a.Ha ha..."

(cái này chính là đỉnh cao của tình bạn nghệ thuật ném đá giấu tay =))))))))))))))))

Ánh trăng màu bạc nhẹ nhàng rải xuống, chậm rãi động trên cây cối hắc ám...

"Hừ ân... Không cần... Mau thả ta ra... Sẽ bị người khác phát hiện... A... a..." Diệp Phương Diêu hai chân mở rộng bị nam nhân đặt trên thân cây khiến cho chết đi sống lại.

Ô... Dã thú mọi lúc động dục này, rõ ràng vừa mới trong vũ hội còn hoàn hảo, như thế nào lập tức liền kéo cậu tới nơi này chà đạp.

"Nam sinh vừa rồi cùng em khiêu vũ là ai? Nói!"

Nam nhân giận dữ cắm mạnh hung khí thô to xuống...

"Ô... a... a... sâu quá a! Ô... Ngươi đồ ác ma!"

"Đừng dài dòng, mau thành thật khai báo cho chủ nhân!"

"Ô... Hắn chỉ là bạn học mà thôi a... A a... không cần dùng sức chọc như vậy... cái mông của ta sẽ rách mất..."

Cảm giác sợ hãi, trực tràng dường như cũng bị đâm làm cho Diệp Phương Diêu kêu khóc không ngừng...

"Rách càng tốt! Mẹ nó, thao chết em tiểu nô lệ dâm đãng! Dám ở trường học quyến rũ dã nam nhân!"

"Ô... Ta không có ta không có... a a..."

"Còn dám nói dối! Đem nô lệ điều thứ năm ra đọc cho ta!"

Biết nếu không theo, hôm nay có thể bị ác ma sống này thao chết ở chỗ này, Diệp Phương Diêu run run rẩy rẩy, ủy khuất nói, "Ô... Ta nói, ta nói... Ngươi nhẹ một chút... Cáp... a... hừ ân... Nô lệ... Của nô lệ... Bông hoa cúc nhỏ... Hừ... a... Cùng... Cùng tiểu kê... kê phải... Dâng cho chủ nhân... Chủ nhân... A a..."

"Chủ nhân cái gì? Nói hết cho ta!"

"Ô... Là dâng cho chủ nhân sử dụng... y... a... a... quá sâu... sẽ rách...sẽ rách mất..."

"Tiểu tao hóa, thích không? Cái mông chuyển động thật lợi hại a."

"Ta không biết... ta không biết... A a... thật đáng sợ... thật đáng sợ... chủ nhân... Ta muốn chết..."

"Muốn bắn không?"

"Muốn... ta bị chủ nhân thao cho bắn... a... a... làm cho ta bắn đi..."

Tràng vách yếu ớt bị hung hăng đâm chọc như sắp rách ra, cái mông có khuynh hướng thích bị ngược của Diệp Phương Diêu run rẩy một trận, cậu ôm chặt lấy nam nhân, ngay tại thời điểm sắp phun trào...

"Y? Nơi đó hình như có tiếng động."

"Tốt, chúng ta qua đó xem, Đan Ni Nhĩ, Đan Ni Nhĩ, là cậu phải không? Chúng ta tới cứu người."

Từ xa truyến đến âm thanh của bạn học nhưng không phải chỉ của một người.

Cảm giác sợ hãi bị phát hiện cùng thẹn thùng làm cho Diệp Phương Diêu đang gần như bắn tinh cũng ngưng cứng lại...

Mà Tần Chấn Dương nghe vậy thì càng giận đến đỉnh điểm!

Lúc trước bởi vì tiểu nô lệ bảo bối của hắn nói đại học này thoạt nhìn cũng rất được, hắn mới lo lắng sử dụng không ít quan hệ để đưa cậu vào đại học, không nghĩ tới cậu lại dám ở trường học quyến rũ nam nhân?!

"Tốt thế nhưng có nam nhân muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân, vậy để cho bọn họ tới cứu. Ngươi tiểu nô lệ dâm đãng! Ta hôm nay sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng không dám quyến rũ nam nhân khác!"

"Không cần... ngươi muốn làm cái gì? Không cần qua đây!"

Nam nhân không để ý đánh đấm của cậu, để hai chân cậu ngụ trên lưng, một mặt hướng bên ngoài cây cối đi tới, một mặt dùng côn thịt thật lớn mãnh lực thao vào tiểu huyệt ẩm ướt của cậu...

"Ô... Dừng lại... dừng lại... a a..."

Sức nặng toàn thân của hai người đều tập trung nơi bộ vị đang giao hợp, kiếm thịt hung mãn không chút lưu tình đâm vào, làm cho Diệp Phương Diêu không ngừng khóc lóc... mồ hôi làm ướt đẫm cả mái tóc...

"Không cần... sẽ bắn mất... không cần bị người khác thấy... chủ nhân... tha ta... tha ta..."

Tiểu nô lệ khóc lóc cầu xin tha thứ làm lửa giận của nam nhân có chút bình ổn. "Về sau còn dám tùy tiện cùng nam nhân nói chuyện không?"

"Ô... Không dám không dám..."

"Hừ lần này tạm tha em."

Nam nhân không hề đi về phía trước mà trực tiếp đem cậu đặt trên mặt đất dùng sức mà đưa đẩy...

"Kỳ quái, vừa rồi còn nghe được âm thanh, sao bây giờ không nghe được gì cả?"

"Qua đó tìm một chút đi."

Cách cây cối tiếng chân của bạn học chỉ còn cách vài mét, cực độ xấu hổ cùng sợ hãi làm cho Diệp Phương Diêu bất tri bất giác đem tràng vách co rút càng chặt, không nghĩ tới động tác này cũng là tự tìm tử lộ, tương đương với bóp cò cho nhát súng cuối cùng...

Nam nhân hít một hơi, đột nhiên dùng sức banh mông của cậu giống như nổi điên mãnh liệt ra vào, mỗi lần đều đụng mạnh đến điểm chí tử một chút...

Diệp Phương Diêu bị thao đến kêu cũng không được, chỉ có thể há to miệng, run rẩy bắn tinh không ngừng...

Nam nhân hung hăng đâm một cái, một cỗ lại một cỗ tinh dịch bắn sâu trong nhục tràng...

Diệp Phương Diêu rốt cục trong thẹn thùng cực độ cùng khoái cảm ngất đi...

____

Diệp Phương Diêu đã tốt nghiệp đại học bốn năm.

Bởi vì lòng ghen tị cùng ham muốn chiếm giữ điên cuồng của chủ nhân mà Diệp Phương Diêu dù đã tốt nghiệp một trường đại học danh giá cũng chưa từng có cơ hội làm việc trong xã hội.

Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa cậu chỉ là con mọt gạo ở nhà ăn không ngồi rồi.

"Diệp chủ nhiệm, đây là sản phẩm mới phát hành, ngài xem qua một chút." Cách Nỉ cung kính đem một đống thứ hiếm lạ cổ quái đặt lên bàn cậu.

Đúng vậy, tự nhận là thiên hạ đệ nhất anh tuấn tiêu sái – Diệp đại linh mục( __"____ anh ở lâu vs ck lây nhiễm thật nặng), công việc trước mắt chính là phụ trách quản lý bộ phận nghiên cứu đống sextoy kiêm đạo cụ SM của "Câu lạc bộ muốn làm muốn làm".

Ô... Chúa trời nhân từ, con không phải sa đọa mà là bị ác ma kia bức bách, đây thật sự không phải ý nguyện của con a...

"Đây là cái gì?" Diệp Phương Diêu bất đắc dĩ cầm lên một vật hình dạng kì quái.

"Ách, đây là tâm huyết mới nhất của bộ phận nghiên cứu năm nay "Ái đích tiểu bạch tuộc" ( O_o)

"Cái gì? Bạch tuộc? Công ty chúng ta khi nào đã bắt đầu bán hải sản?" Diệp Phương Diêu ngạc nhiên hỏi.

"Hắc hắc, để chủ nhân nói rõ cho."

Một nam nhân cao lớn cà lơ phất phơ đi đến.

"Không cần nói cho ta biết, "sinh vật" quỷ dị này lại là chủ ý thối chủ ngươi?" Diệp Phương Diêu bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.

"Đúng vậy, Diệp linh mục, cậu cũng thật hiểu lão Đại nha, đây là ngài ấy yêu cầu bộ phận nghiên cứu đặc biệt thiết kế. Cậu cũng biết, lão Đại của chúng ta không dễ dàng ra tay, vừa ra tay tuyệt đối là phát minh không bao giò có (vô tiền khoáng hậu)!" Cách Nỉ cực kỳ nịnh nọt nói.

"Hừ, ta thấy là biến thái chưa từng có mới đúng." Diệp Phương Diêu hừ lạnh một tiếng.

"Giỏi, tiểu nô lệ lâu lắm không được chủ nhân dạy dỗ thì phải? Dám mắng ta biến thái? Hừ, hôm nay chủ nhân ta sẽ cho em biết sự lợi hại của tiểu bạch tuộc!" Tần Chấn Dương hắc hắc cười lạnh.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Nơi này còn có người a." Diệp Phương Diêu nhìn về phía Cách Nỉ cầu cứu.

"Tôi không phát hiện. Tôi không nhìn thấy cái gì cả." Cách Nỉ thực không nghĩa khí che mắt lại. "Lão Đại, Diệp linh mục, các người chậm rãi nghiên cứu sản phẩm mới, tôi còn có việc phải đi trước. Hẹn gặp lại!"

Cách Nỉ vô cùng thức thời mà chuồn mất.

"Ngươi đúng là loại người không có dũng khí!" Diệp Phương Diêu tức giận mắng to sau lưng hắn.

"Tiểu nô lệ mắng đủ chưa? Còn không lại đây xem sự lợi hại của tiểu bạch tuộc."

"Hắc hắc... Chủ nhân ta rất mẫn cảm với hải sản, ngươi tự mình từ từ hưởng dụng đi." Diệp Phương Diêu vừa nói vừa đi về phía cửa.

"Muốn trốn? Không có cửa đâu." Tần Chấn Dương một tay kéo cậu vào trong lòng.

"Ô... Chủ nhân... Ta thật sự không muốn ăn hải sản..."

"Như vậy a, có thể, chúng ta đổi món khác. Em thấy "Ái đích tiểu công kê" được không, cắm vào phía sau còn có thể kêu. Thích không?"

Biến thái mới có thể thích! Ô...Tên ác ma này!

"Ân không cần, chủ nhân, ta cũng không thích ăn gà."

"Không được, tiểu nô lệ rất kén ăn, nếu quá gầy, chủ nhân sẽ đau lòng."

"Hắc hắc, ở nhà chủ nhân là lớn nhất, về lí nên để chủ nhân thưởng thức trước. Còn dư... thì sẽ đến ta."

Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, để tránh nỗi khổ thân xác, Diệp đại linh mục cũng phi thường biến chất mà nịnh nọt.

"Không được, hai cái chọn một, bằng không thì ăn cả hai."

"Không cần, ta không chọn, ngươi đừng lại đây."

Rinh... rinh...

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Cắt ngang vui đùa ầm ĩ giữa hai người.

"Alô." Tần Chấn Dương không kiên nhẫn tiếp điện thoại.

"Lão đại không tốt rồi! Không thấy lão phu nhân đâu cả!"

###

Bầu trời trong xanh đột nhiên nổi một tiếng sấm, dường như báo trước một điều gì đó...

Nhận được điên thoại của Cách Nỉ, Tần Chấn Dương và Diệp Phương Diêu nóng như lửa đốt vội vã chạy như bay đến bệnh viện.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ ta đâu? Nói rõ ràng!" Tần Chấn Dương chạy vào phòng bệnh, không biết nặng nhẹ nắm chặt cánh tay Cách Nỉ.

Mẹ của Tần Chấn Dương Alice đã nằm trên giường bệnh nhiều năm.

Từ vài năm trước họ đã dọn đến trấn nhỏ này, hắn bí mật chuyển mẹ đến bệnh viện lân cận để tiện cho việc chăm sóc.

Trong bảy năm qua tình trạng của bà không phải quá ổn định nhưng cũng không tính là quá xấu.

Không nghĩ tới bây giờ lại phát sinh chuyện kì lạ như vậy.

"Lão đại, tôi cũng vừa mới được bệnh viện thông báo. Bọn họ phát hiện giường bệnh trống không, người rốt cuộc đã đi đâu thì không ai biết, bọn họ cũng không rõ. Thật sự là một đám ngu ngốc! Vốn bọn họ muốn báo cảnh sát, nhưng ta đã ngăn cản."

"Đúng, không thể báo cảnh sát." Ở giang hồ lăn lộn nhiều năm Tần Chấn Dương căn bản không tín nhiệm cảnh sát.

Hơn nữa trực giác cho biết việc này không đơn giản như vậy, tuyệt đối không phải bắt cóc đơn thuần.

Nếu hắn phán đoán đúng, chủ mưu vụ này hẳn phải là... ( còn ai trồng khoai đất này >"<)

Diệp Phương Diêu ngay lúc đó cũng nghĩ tới.

"Chủ nhân... Chẳng lẽ việc này có liên quan đến gia tộc Alderaan sao?"

Thân thể hơi run rẩy, tránh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn bại lộ hành tung?

"Đừng sợ, có ta ở đây." Tần Chấn Dương nắm chặt tay cậu.

"Bọn họ... có thể tổn thương đến mẹ không?" Trong lòng Diệp Phương Diêu đã sớm đem mẹ của chủ nhân trở thành mẹ của mình.

"Ta không biết..." Tần Chấn Dương tâm cũng loạn như ma.

"Ta rất sợ..." Diệp Phương Diêu rất sợ sẽ phát sinh bi kịch không thể vãn hồi, trong tâm càng không ngừng cầu nguyện.

Chúa trời nhân từ, van cầu người rủ lòng từ bi, ngàn vạn lần không thể làm người mẹ đáng thương của chúng con tiếp tục có bất cứ thương tổn gì.

Tần Chấn Dương làm sao không sợ hãi, nhưng hắn biết chỉ có tỉnh táo mới có cơ hội cứu mẹ của mình.

"Cách Nỉ, cậu ở lại bệnh viện cẩn thận điều tra dấu vết để lại, cậu phải tự đảm bảo an toàn, chúng ta về công ty trước."

"Vâng, lão Đại, ngài cùng Diệp linh mục cũng phải cẩn thận."

"Nơi này liền giao cho cậu, nếu cần thì điều người bên Chicago đến hỗ trợ."

"Đã biết, lão Đại, tôi sẽ xử lí, ngài yên tâm."

"Ừ."

Tần Chấn Dương lôi kéo Diệp Phương Diêu rời khỏi bệnh viện.

Dọc đường đi sắc mặt nam nhân tái nhợt, không mở miệng nói một chữ.

Diệp Phương Diêu nhìn thấy tâm như đao cắt, rốt cuộc nhịn không được mà khóc ra. "Ta đi cầu ông nội... Ta có thể quỳ xuống cầu ông..."

"Đứa ngốc. Cũng chưa xác định có phải gia tộc Alderaan làm không, em gấp cái gì?"

Lời tuy như thế, nhưng trong lòng hai người kỳ thật đều hiểu được, trừ bỏ bọn họ, ai sẽ bắt cóc một nữ nhân nhược bệnh?

#######

Mấy ngày tiếp theo, Alice vẫn bặt vô âm tín.

Nàng tựa như bốc hơi, không lưu lại chút dấu vết.

Diệp Phương Diêu lặng lẽ trộn thuốc ngủ vào canh mang cho vị chủ nhân đã nhiều ngày không nhắm mắt.

Vuốt ve gương mặt tiều tụy của nam nhân, Diệp phương Diêu đau lòng không ngớt, không biết làm sao cho phải.

Làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ?

Chúa Trời nhân từ, gia tộc Alderaan đã tạo ra nhiều nghiệp trướng lắm rồi, van cầu Người đừng để bọn họ mắc thêm nhiều lỗi lầm nữa...

Cốc cốc.

"Diệp linh mục, là ta." Ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh của Cách Nỉ.

Kỳ quái, đã trễ thế này, Cách Nỉ đến đây làm gì? Chẳng lẽ có tin tức của mẹ?

Diệp Phương Diêu vội mở cửa phòng. "Cách Nỉ, chuyện gì?"

"Vừa có phong thư để trên cửa sổ, người nhận là thiếu gia gia tộc Alderaan."

"Cái gì? Mau. Cho ta xem!"

"Là bọn họ!" Bọn họ rốt cuộc có hành động!

Diệp Phương Diêu vội đoạt lấy phong thư trên tay Cách Nỉ, lo lắng xé ra.

Rất nhanh đọc thư, đọc đi đọc lại từng lời.

"Thế nào? Trong thư viết cái gì?" Cách Nỉ lo lắng hỏi.

"Là ông nội... mẹ quả nhiên nằm trong tay ông ta. Ông ta muốn gặp ta cùng chủ nhân." Trong mắt Diệp Phương Diêu tràn đầy thống khổ.

Tia hy vọng cuối cùng đã tan biến... Cậu đã hy vọng thật nhiều thật nhiều không phải ông nội làm...

"Được, tôi lập tức thông báo cho lão Đại. Chúng ta tất cả cùng đi." Cách Nỉ vội vàng đáp.

"Không được!" Diệp Phương Diêu cắn chặt răng, âm thầm hạ quyết định. "Một mình ta sẽ đến đó. Các ngươi không được đi."

"Diệp linh mục, cậu điên rồi?" Cách Nỉ không dám tin nhìn cậu.

"Ta không điên... Đây là cạm bẫy! Là cái bẫy ông nội bày ra để giết chủ nhân! Mẹ chẳng qua cũng chỉ là con mồi thôi. Nhưng ta không phải, ta dù sao cũng là cháu của ông ta, trên người có chảy dòng máu của gia tộc Alderaan, ông ta sẽ không xuống tay với ta. Ta sẽ nói chuyện với ông nội, cầu xin ông ta thả mẹ trở về."

"Cậu quá ngây thơ rồi! Điều này tuyệt đối không được!" Cách Nỉ kiên quyết phản đối.

"Cách Nỉ... Ngươi có biết ta thương hắn không?" Diệp Phương Diêu quay đầu nhìn nam nhân trên giường thật sâu sắc, trong mắt lộ vẻ ôn nhu.

"Đương nhiên là biết, mọi người đều nhìn thấy."

Đại thiếu gia tôn quý của gia tộc Alderaan vì sao lại khăng khăng cùng lão Đại bỏ trốn, đương nhiên là bởi vì sức mạnh của tình yêu.

"Vậy ngươi hẳn là biết, vì hắn ta có thể bỏ qua hết thảy. Cho nên ta tuyệt đối không nhìn hắn đi vào chỗ chết!" Trong mắt Diệp Phương Diêu lóe lên kiên định.

"Diệp linh mục..."

"Yên tâm, ta sẽ rất nhanh chóng cứu mẹ bình an trở về. Ngươi ngàn vạn lần không cần kinh động lão Đại của các ngươi. Biết không?"

"Tôi vẫn lo lắng... Chi bằng để tôi lén theo phía sau cậu." Cách Nỉ lo lắng nói.

"Trong thư ông nội đã nói, chỉ cần có người thứ ba không phải ta và chủ nhân xuất hiện, ông ta sẽ giết mẹ, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy. Được rồi. Đừng chậm trễ nữa, thời gian hẹn cũng sắp đến, ta phải xuất phát."

_______________________

Chỗ hẹn kà một khu cảng.

Tối nay ánh trăng mờ mịt.

Chỉ có chút ánh sáng mông lung của dãy đèn đường bên bờ biển mờ ảo.

Bến cảng yên tĩnh không có một bóng người nhẹ nhàng truyền đến âm thanh rì rầm của sóng biển.

Diệp Phương Diêu cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.

Cậu biết, cậu cũng đang bị theo dõi.

Một bóng người từ phía sau ập đến, Diệp Phương Diêu đột nhiên xoay người.

"Là bà?"

Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Riley phu nhân lộ ra ý cười nhạt "Thiếu chủ biệt lại vô dạng a."

Diệp Phương Diêu chán ghét nhíu mày "Ông nội đâu?"

"Công tước bị bệnh nhẹ, bởi vậy dặn ta toàn quyền xử lí."

"Hừ, bớt sàm ngôn (lời thừa) đi. Đem mẹ ta giao ra đây." Diệp Phương Diêu bất động thanh sắc (mặt không biến sắc) quan sát phía sau bà ta, muốn nhìn có bóng dáng của mẹ hay không.

"Mẹ?" Riley phu nhân nghi hoặc hỏi.

"Không cần giả bộ, ta nói chính là Alice, người đàn bà đáng thương bị bà bắt cóc!"

"Đường đường là người thừa kế gia tộc Alderaan lại gọi một mụ đàn bà thấp hàn là mẹ? Thiếu chủ, ngài điên rồi phải không?" Riley phu nhân cuồng loạn hô to.

"Không cho phép bà mắng người thấp hèn!"

Trong lòng ta, người đà bà tâm địa rắn rết này mới là tiện nhân!

Tuy rằng rất muốn mắng lại, nhưng Diệp Phương Diêu biết cậu không thể làm mụ đàn bà xấu xa này tức giận, dù sao mẹ vẫn còn trong tay mụ.

"Ta ra lệnh cho bà, lập tức mang người giao cho ta."

Riley phu nhân không có trả lời ngay lập tức, chỉ lạnh giọng hỏi: "Nam nhân kia vì cái gì chưa tới? Trong thư đã viết rõ ràng, Thiếu chủ phải đến cùng hắn."

"Hắn không cần đến, chỉ cần mình ta là có thể giải quyết."

"Hừ, Thiếu chủ muốn bảo vệ hắn? Cũng tốt, chỉ cần Thiếu chủ đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ để lại tiện nhân kia."

Tuy biết rõ nữ nhân tâm địa độc ác này tuyệt sẽ không đưa ra điều kiện tốt đẹp gì, nhưng Diệp Phương Diêu vẫn phải miễn cưỡng hỏi "Điều kiện gì, bà nói đi."

"Rất đơn giản, chỉ cần ngài theo ta đi, rời xa người kia, trở lại Alderaan, ta sẽ trả lại bà ta. Gia tộc Alderaan chúng ta tôn quý như thế, tuyệt không thể có người có quan hệ với dân đen!"

Tuy yêu cầu của nàng đã được dự liệu trước, nhưng trong tâm Diệp Phương Diêu vẫn không ngừng toát ra lương ý (hình như là cảm giác lạnh (). "Bà... Bà để ta trông thấy người có việc gì hay không trước, khi đó ta mới trả lời."

"Tốt."

Riley phu nhân vỗ tay, cửa container phía sau mở ra.

Alice bị hai người vạm vỡ mang súng canh giữ. Bà nhắm mắt ngồi trên ghế, hai tay cùng hai chân đều bị trói chặt, dường như mất đi ý thức.

Diệp Phương Diêu thấy thế vội vàng xông về phía trước.

Cẩn thận sờ sờ, may mắn còn nghe được mạch cùng tim đập.

"Mẹ, mẹ." Diệp Phương Diêu lay nhẹ bà, Alice vẫn không có phản ứng gì. "Các ngươi đã làm gì với bà? Vì cái gì bà vẫn bất tỉnh?"

"Hừ, coi như mụ vận cẩu (số chó __"___ vậy mụ số gì???), ta chỉ cho mụ ăn chút thuốc ngủ mà thôi. Được rồi, Thiếu chủ, người ngài cũng đã xem, hiện tại cũng nên trả lời ta, có đáp ứng điều kiện của ta hay không?"

"Ta..." Ngay tại thời điểm Diệp Phương Diêu muốn kéo dài thời gian trả lời.

"Có người đến đây!" Một gã vạm vỡ lớn tiếng cảnh cáo, chạy đến bên Riley phu nhân bảo vệ.

Một chiếc xe thể thao màu đen phi như bay đến, kít một tiếng dừng lại trước mặt bọn họ, một loạt động tác thực hiện đồng thời bất quá chỉ vài giây ngắn ngủi.

Diệp Phương Diêu nhìn thấy con xe trước mặt, tâm lại lạnh phân nửa!

"Đừng lại đây!" Diệp Phương Diêu hướng nam nhân hô to.

Cách Nỉ cái đồ ngu ngốc nhà ngươi! Biết rõ là cạm bẫy, vì cái gì còn để hắn đến? Ngươi rốt cuộc bảo hộ lão Đại của ngươi như thế nào?!

Nam tử thân hình cao lớn từ trên xe bước xuống, khí thế kinh người hướng bọn họ đi đến.

"Ngươi đi mau! Van cầu ngươi." Diệp Phương Diêu chạy lên phía trước giữ chặt hắn.

"Câm miệng! Ngươi bỏ lại ta trộm tới đây, trở về ta tính với ngươi!"Tần Chấn Dương hất tay cậu ra phẫn nộ nói.

"Hừ, ngươi đồ cặn bã này rốt cuộc cũng đến." Riley phu nhân khinh bỉ nhìn hắn.

"Ta đúng theo ước định đến đây, bà lập tức thả bọn họ rời đi." Tần Chấn Dương lạnh lùng nhìn kỹ nữ thối tha này, căn bản lười cùng mụ nói lời vô nghĩa.

"Tiến đến lục xoát người hắn." Riley phu nhân chỉ thị.

"Vâng" Một tên thô kệch đi ra phía trước, cẩn thận kiểm tra Tần Chấn Dương từ đầu tới chân một lần. "Báo cáo phu nhân, không có vũ khí."

Tốt lắm, tuy rằng thoạt nhìn không có não, nhưng coi như có khí phách. Thiếu chủ,hiện tại mọi người đã đến đông đủ, ngài coi như trước mặt hắn nói rõ ràng, rốt cuộc ngài có muốn theo ta quay về gia tộc Alderaan không?" Riley phu nhân bước tới gần.

"Ta..." Nhìn thấy hai khẩu súng thay nhau chỉ vào mẹ con chủ nhân yêu dấu, Diệp Phương Diêu hoàn toàn rối loạn, căn bản không biết phải trả lời thế nào.

"Bà đừng mơ tưởng! Cậu không có khả năng cùng bà đi." Tần Chấn Dương nói chắc như đinh đóng cột.

"Ta đang hỏi thiếu chủ của nhà ta, không có phần ngươi xen mồm!"

"Cậu ta là người của ta, chỉ có ta có thể quyết định!"

"Câm miệng! Câm cái miệng bẩn của mày lại! Thiếu chủ của chúng ta cùng loại người do kỹ nữ nuôi dưỡng không có quan hệ gì! Ta hôm nay nhất định dẫn cậu ta đi!" Riley phu nhân điên cuồng réo to.

"Muốn ta nhìn cậu ta đi, trừ khi ta chết!" Trong đôi mắt thâm sâu khó lường của Tần Chấn Dương đã hiện ra thịnh nộ.

"Vậy cặn bã mày đi chết đi." Riley phu nhân đột nhiên đoạt súng trong tay bảo tiêu, hung hăng bắn vào người hắn một phát.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, không ai dự đoán trước được Riley phu nhân sẽ khinh địch như vậy mà nổ súng.

Diệp Phương diêu chỉ nghe đoàng một tiếng, chủ nhân yêu dấu ngay trước mặt cậu ngã xuống. Trước ngực nhiễm hồng một mảng.

Chấn động toàn thân, hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, Diệp Phương Diêu vọt về phía nam nhân, yết hầu phát ra tiếng kêu thảm thiết –––

"Ô... A... A..."

Tiếng khóc đã sớm tan biến...

Diệp Phương Diêu quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy người yêu đã mất đi ý thức.

"Thiếu chủ, chỉ cần ngài hiện tại theo ta đi, ta sẽ để cho mẹ con bọn họ một con đường sống. Nếu không–––" Riley phu nhân không chớp mắt lập tức lãnh huyết bồi thêm một phát lên đùi nam nhân –––

"Không –––! Không được giết hắn!" Diệp Phương Diêu khóc thất thanh, tứ chi đồng thời quay lại quỳ gối trước mặt nữ nhân, nắm chặt tay nàng, "Ta cái gì đều đáp ứng bà! Cái gì cũng đều đáp ứng bà! Bà mau buông tha hắn! Để cho ta đưa hắn đến bệnh viện, van cầu bà van cầu bà!"

Riley phu nhân nhìn đến huyết thống tôn quý của gia tộc Alderaan vì một tạp chủng thấp hèn quỳ trên mặt đất cầu xin bà, ghen ghét chôn giấu nhiều năm rốt cuộc không thể che giấu!

"Vì cái gì ngươi cùng Chuck đều giống nhau! Vì cái gì các ngươi đều phải che chở tiện nhân kia! Vì cái gì, vì cái gì a... a..."

Riley phu nhân giống như phát điên, không ngừng hét chói tai, đột nhiên bỏ tay cậu ra, xoay người bắn một phát súng vào Alice!

"Đừng!" Diệp Phương Diêu khóc lớn, "Đừng tiếp tục tổn thương bọn họ! Van cầu bà! Để cho ta đưa bọn họ đi bệnh viện! Ta cùng bà đi! Ta lập tức cùng bà đi!"

Riley phu nhân đột nhiên như bóng cao su hết hơi, ánh mắt mờ mịt, "Thật sự?"

"Là thật! Là thật sự! Van cầu bà, bọn họ phải lập tức đi bệnh viện, van cầu bà!" Diệp Phương Diêu sớm khóc đến đứt ruột đứt gan.

"Được, ta đáp ứng ngài. Đem bọn họ lên xe, đưa bọn họ đến bệnh viện." Riley phu nhân đối với hai bảo tiêu sắc mặt có điểm trắng bệch nói.

"Vâng."

"Ta muốn đi theo! Ta muốn tận mắt thấy bọn họ nhập viện mới đi cùng bà!" Diệp Phương Diêu không dám dễ dàng tin tưởng sát thủ lãnh huyết này.

"Tùy ngài." Riley phu nhân như già đi mười tuổi, sắc mặt mệt mỏi.

Xe chạy như bay trong đêm tối.

Toàn thân Diệp Phương Diêu lạnh run, ôn chặt lấy nam nhân đang chảy máu không ngừng.

Đừng chết, đừng để hắn chết!

Chúa Trời nhân từ, nếu hắn có tội, xin hãy để cho con thay hắn nhận tất cả, con nguyện ý xuống địa ngục nhận hết cực hình, chịu hết mọi khổ sở, chỉ cầu Người cho hắn sống!"

"Ngài biết không? Mẹ con bọn họ là ma vương hóa thân... Chỉ cần người của gia tộc Alderaan dính vào bọn họ, mỗi người đều điên cuồng... Chuck điên rồi... ngài điên rồi... Ta... cũng điên rồi..."

Tiếng Riley phu nhân lạnh như băng, âm thanh chưa từng phập phồng trong đên đen khiến kẻ khác run rẩy.

"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, gia tộc Aldeeraan chúng ta đối với bọn họ mà nói, không phải là không làm cho bọn họ trúng tai tinh... Nhìn bọn họ, gặp gỡ người của gia tộc Alderaan chúng ta cũng sẽ không tốt lành gì... Đây là nguyền rủa, là vận mệnh nguyền rủa!"

"Không phải... Không phải như thế..." Tâm tình Diệp Phương Diêu đột nhiên cực độ rét lạnh...

"Thiếu chủ, ngài đi đi, đi được càng xa càng tốt... Không cần quay lại gia tộc Alderaan. Nam nhân kia sau khi tỉnh lại sẽ đi tìm ngài... Cắt đứt đoạn nghiệt duyên này đi, ta đã mệt mỏi lắm rồi... Chỉ cần ngài đáp ứng vĩnh viễn không gặp lại hắn, ta cũng đáp ứng ngài, sẽ không mang phiền toái đến cho bọn họ...

Trừ bỏ đáp ứng còn có thể thế nào?

Vận mệnh của người yêu đều nắm trong tay hắn.

Tại một khắc này, trái tim đã tan vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro