Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời mới vừa lên, những tia nắng ban mai chiếu xuống bao phủ toàn bộ vùng núi Thanh Vân trong ánh sáng vàng dịu. Nơi đây, phái Thanh Vân nổi tiếng với hàng trăm năm truyền thống võ học, quy tụ những bậc kỳ tài và đệ tử từ khắp nơi trên giang hồ. Đỉnh núi cao vút với bầu không khí trong lành, sương mù lơ lửng như tấm màn trắng mỏng che phủ, khiến toàn cảnh hiện ra như một bức tranh thần tiên giữa đời thực.

Hôm nay, sân lớn trước chính điện Thanh Vân sơn trang chật kín đệ tử mới đến từ khắp nơi. Họ đều đến đây với hy vọng được nhập môn, trở thành một phần của danh môn chính phái lừng lẫy, để sau này học võ, rèn tâm, làm rạng danh thiên hạ. Đối với nhiều người, chỉ cần được đứng dưới mái Thanh Vân, được gọi một tiếng sư môn đã là một niềm tự hào vô cùng lớn.

Nhưng giữa đám đông ấy, có một bóng người khác biệt. Không lo lắng, không căng thẳng, Diệp Phong đứng sừng sững, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng gương mặt xung quanh. Đối với hắn, Thanh Vân không phải là nơi để hắn tìm kiếm sự công nhận hay học hỏi gì từ những kẻ phàm tục. Hắn đến đây vì một mục tiêu khác.

Diệp Phong, từ khi còn rất nhỏ đã nổi danh trong vùng với tính cách ngông cuồng và bất trị. Gia đình hắn xuất thân từ một dòng họ không mấy quyền thế, nhưng với Diệp Phong, quyền thế hay tiền tài chẳng bao giờ là thứ hắn khao khát. Từ khi còn là đứa trẻ, hắn đã không ngừng gây rắc rối, coi thường mọi quy tắc và luôn làm trái ý người lớn. Cha mẹ hắn, sau nhiều lần bất lực, đành gửi hắn lên phái Thanh Vân, nơi nổi danh là môn phái chính thống, với hy vọng nơi đây sẽ có thể rèn giũa được hắn, biến hắn thành một người tử tế hơn.

Diệp Phong bước đi trên những bậc thềm đá dẫn đến cổng chính của phái, mỗi bước chân đều toát lên vẻ bất cần. Xung quanh, các đệ tử khác vừa ngưỡng mộ, vừa e sợ trước sự ngông nghênh của hắn. Người thì thầm bàn tán:

"Người đó là ai? Sao lại có thể ngạo mạn như thế?"

"Hắn là Diệp Phong! Đệ tử mới được đồn đại là kẻ ngỗ ngược, chẳng coi ai ra gì."

Diệp Phong không quan tâm đến những lời thì thầm ấy. Hắn chỉ đơn giản nhìn về phía trước, đôi mắt lạnh lùng lướt qua từng gương mặt. Đối với hắn, tất cả đều là những kẻ yếu đuối, vô dụng. Hắn không đến đây để kết bạn hay tìm kiếm sự công nhận từ bất kỳ ai trong số họ. Điều duy nhất hắn quan tâm là tìm thấy người mà hắn đã nghe danh từ lâu – vị trưởng lão Thanh Tịch.

Thanh Tịch, trưởng lão của phái Thanh Vân, là một cái tên vang danh khắp giang hồ không chỉ bởi tài năng võ học xuất chúng, mà còn bởi sự điềm tĩnh, lạnh lùng và không bao giờ để bản thân bị cuốn vào những tranh đấu của giang hồ. Người đời nói rằng, Thanh Tịch không hề tranh danh đoạt lợi, chỉ sống một cuộc đời yên tĩnh giữa đỉnh núi cao, tu tâm dưỡng tính và truyền dạy võ công cho đệ tử.

Diệp Phong đã nghe về Thanh Tịch từ rất lâu. Nhưng khác với những kẻ kính ngưỡng y từ xa, Diệp Phong không hề tỏ ra ngưỡng mộ. Hắn đến Thanh Vân, không phải để học võ công hay trở thành một nhân vật lẫy lừng, mà vì một lý do khác mà ngay cả bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận: sự tò mò.

Từ khi bước vào cổng lớn của phái Thanh Vân, Diệp Phong đã tìm kiếm Thanh Tịch trong đám đông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của y. Hắn hơi nhíu mày, lòng có chút khó chịu. Rồi bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thảo mộc thoang thoảng. Diệp Phong ngẩng đầu lên và ngay lúc ấy, hắn nhìn thấy Thanh Tịch đang bước xuống từ bậc thềm cao nhất của đại điện.

Thanh Tịch không có vẻ ngoài quá bắt mắt, y mặc một bộ áo bào trắng đơn giản, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau lưng. Nhưng ở y tỏa ra một khí chất đặc biệt, thanh thoát mà lạnh lùng, như một đoá hoa trên đỉnh núi cao, khiến người khác phải ngước nhìn nhưng không thể chạm vào. Bước đi của y nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến một áp lực vô hình, khiến toàn bộ đệ tử xung quanh phải cúi đầu kính cẩn.

Diệp Phong nhìn Thanh Tịch chằm chằm, trái tim hắn bất chợt đập nhanh hơn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Hắn đã từng gặp rất nhiều người, nhưng không ai có thể khiến hắn cảm thấy như thế này. Có một cái gì đó trong đôi mắt lạnh lùng của Thanh Tịch khiến Diệp Phong không thể rời mắt.

"Sư phụ ấy thật... đẹp," một đệ tử bên cạnh thì thầm, giọng đầy ngưỡng mộ.

Diệp Phong cười khẩy. "Đẹp ư? Chỉ là một kẻ yếu đuối khác thôi," hắn nghĩ thầm. Nhưng sâu trong lòng, hắn biết rằng mình đang tự dối lòng.

"Đệ tử mới, hôm nay là ngày các ngươi phải chứng minh năng lực của mình," giọng Thanh Tịch trầm ấm vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. "Hãy chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn. Chỉ những ai xứng đáng mới có thể trở thành đệ tử của Thanh Vân."

Diệp Phong vẫn nhìn Thanh Tịch, ánh mắt không rời khỏi y dù chỉ một giây. Những lời nói của Thanh Tịch như tan biến trong gió, chỉ còn lại hình ảnh của y trong tâm trí Diệp Phong. Hắn không quan tâm đến cuộc tuyển chọn, không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về hắn. Điều duy nhất hắn muốn là được ở gần Thanh Tịch, được biết nhiều hơn về y.

Cuộc tuyển chọn bắt đầu với những thử thách khắc nghiệt. Từ những bài kiểm tra thể lực đến những cuộc đối kháng tay đôi, tất cả đều nhằm mục đích tìm ra những đệ tử xuất sắc nhất. Những người tham gia đều tỏ ra căng thẳng và lo lắng, cố gắng hết sức để vượt qua từng thử thách. Nhưng đối với Diệp Phong, mọi thứ dường như quá dễ dàng. Hắn không cần cố gắng nhiều, bởi từ nhỏ, hắn đã quen với việc chiến đấu, đã trải qua không ít lần đánh nhau trên đường phố. Thể lực và kỹ năng chiến đấu của hắn vượt xa so với những đệ tử khác.

Trong các trận đối kháng, Diệp Phong hạ gục từng đối thủ một cách dễ dàng, không chút nương tay. Mỗi lần hắn ra đòn, đều như sấm sét, không để lại bất kỳ cơ hội phản kháng nào cho đối phương. Tiếng kêu la, tiếng gươm giáo va chạm vang lên khắp sân tập, nhưng Diệp Phong không hề tỏ ra nao núng.

Tuy nhiên, trong suốt quá trình đó, ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía Thanh Tịch. Hắn muốn biết y đang nghĩ gì, có chú ý đến hắn hay không. Nhưng Thanh Tịch vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không hề tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào. Ánh mắt y thản nhiên quan sát, không để lộ bất kỳ dấu vết nào của sự quan tâm hay ngưỡng mộ.

Khi cuộc thi kết thúc, Diệp Phong tất nhiên là một trong những người xuất sắc nhất. Hắn đứng trên bục cao, đợi đến lượt mình được chấp nhận làm đệ tử chính thức. Những vị trưởng lão khác đều tỏ ra hài lòng với thành tích của hắn, nhưng Diệp Phong chỉ quan tâm đến phản ứng của Thanh Tịch.

Cuối cùng, Thanh Tịch bước tới. Y nhìn Diệp Phong một cách thản nhiên, như thể không có gì đặc biệt. "Ngươi rất khá," Thanh Tịch nói ngắn gọn, rồi quay lưng bước đi.

Chỉ ba từ ngắn ngủi đó, nhưng với Diệp Phong, chúng như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng hắn. Hắn đã mong chờ nhiều hơn thế. Hắn muốn một lời khen ngợi, một chút quan tâm từ sư tôn. Nhưng tất cả những gì hắn nhận được chỉ là sự lạnh lùng và thờ ơ.

Diệp Phong nhìn theo bóng dáng của Thanh Tịch rời đi, cảm giác bứt rứt trong lòng không ngừng gia tăng. Dù hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, nhưng với Thanh Tịch, mọi thứ lại khác. Hắn khao khát có được sự công nhận của y, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh lùng, thờ ơ đến mức gần như vô cảm.

Khi các đệ tử khác vui mừng vì được nhập môn, Diệp Phong chỉ cảm thấy một khoảng trống trong lòng. Những lời khen ngợi từ các vị trưởng lão hay đệ tử khác đều vô nghĩa. Trong mắt hắn, chỉ có Thanh Tịch mới có đủ quyền để định đoạt giá trị của hắn. Hắn càng nghĩ, lại càng thấy bực bội.

"Chỉ khá thôi sao?" Diệp Phong lẩm bẩm, nắm chặt bàn tay thành quyền. "Ta sẽ cho ngươi thấy ta hơn thế rất nhiều."

Những ngày tiếp theo, Diệp Phong chính thức bắt đầu cuộc sống của một đệ tử phái Thanh Vân. Hắn nhanh chóng trở thành trung tâm của sự chú ý, không chỉ bởi tài năng võ học vượt trội mà còn vì tính cách ngang ngược, bất cần của mình. Mặc dù là một tân đệ tử, Diệp Phong không hề tôn trọng bất kỳ ai ngoài Thanh Tịch. Hắn luôn cư xử ngạo mạn, không ngại xung đột với đồng môn, thậm chí còn xem thường các trưởng lão khác. Điều này khiến không ít người cảm thấy khó chịu.

"Ngươi nên cẩn trọng hơn, Diệp sư đệ," một đệ tử lớn tuổi hơn từng khuyên nhủ hắn. "Dù ngươi tài giỏi, nhưng nếu quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng rước hoạ vào thân."

Diệp Phong chỉ nhếch môi cười khẩy, không thèm đáp lại. Hắn không sợ bất cứ điều gì. Từ nhỏ, hắn đã sống trong sự hoang dã, tự lực và không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Những lời cảnh báo đó chỉ như gió thoảng qua tai.

Tuy nhiên, giữa tất cả sự ngạo mạn và thách thức, Diệp Phong vẫn giữ một thái độ đặc biệt đối với Thanh Tịch. Mỗi khi Thanh Tịch xuất hiện, hắn lập tức bỏ tất cả mọi thứ để chú ý. Hắn dành hàng giờ quan sát từng cử chỉ, từng hành động của sư tôn, cố gắng hiểu rõ con người lạnh lùng ấy. Nhưng dường như Thanh Tịch luôn duy trì khoảng cách vô hình với tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Phong.

Thanh Tịch rất ít khi nói chuyện với đệ tử, chỉ tập trung vào việc truyền dạy võ công và rèn luyện tâm pháp. Mỗi buổi sáng, y sẽ dạy cho đám đệ tử những bài quyền pháp cơ bản, sau đó để họ tự luyện tập. Diệp Phong, dù có phần thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe từng lời giảng dạy của Thanh Tịch. Hắn biết rằng, nếu muốn gây ấn tượng với sư tôn, hắn cần phải hoàn thiện bản thân và vượt qua mọi giới hạn mà y đặt ra.

Một ngày nọ, sau buổi luyện công, Diệp Phong tìm đến Thanh Tịch. Hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy thôi thúc phải tiếp cận y, nhưng trong thâm tâm, Diệp Phong biết rằng hắn muốn hiểu rõ hơn về người đàn ông bí ẩn này.

"Sư tôn," Diệp Phong gọi nhỏ khi nhìn thấy Thanh Tịch đang ngồi dưới gốc cây đào, ánh mặt trời chiếu xuống làm nổi bật mái tóc đen bóng của y.

Thanh Tịch mở mắt, nhưng không nhìn Diệp Phong, giọng nói vẫn bình thản như mọi khi: "Có chuyện gì sao?"

Diệp Phong tiến lại gần hơn, trong lòng tự nhủ phải kiên nhẫn. "Ta muốn học thêm về tâm pháp của phái Thanh Vân. Những bài giảng cơ bản không đủ với ta."

Thanh Tịch liếc nhìn hắn một thoáng, ánh mắt không hề dao động. "Ngươi đã hoàn thành hết những gì ta dạy chưa?"

Diệp Phong cau mày. "Những thứ đó quá đơn giản. Ta muốn học thêm những thứ cao siêu hơn."

"Ngươi chưa hoàn thành cơ bản, làm sao hiểu được những thứ cao siêu?" Thanh Tịch bình thản đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Diệp Phong.

Diệp Phong bỗng cảm thấy máu trong người sôi lên. Hắn đã cố gắng hết sức, vượt qua mọi đệ tử khác, nhưng Thanh Tịch vẫn không công nhận hắn. Cảm giác bực tức dâng lên, nhưng Diệp Phong nén lại. Hắn không muốn thể hiện sự tức giận trước mặt sư tôn.

"Ngươi quá kiêu ngạo, Diệp Phong," Thanh Tịch tiếp tục, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết. "Sự kiêu ngạo đó sẽ khiến ngươi thất bại."

Diệp Phong cắn chặt môi, cố gắng kìm chế cơn tức giận. "Ta không thất bại, sư tôn. Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy điều đó."

Không đợi Thanh Tịch đáp lại, Diệp Phong quay lưng rời đi, cảm giác ức chế không ngừng đè nặng trong lòng. Hắn không thể chấp nhận sự thờ ơ và coi thường đó. Hắn sẽ làm tất cả để chứng minh cho Thanh Tịch thấy hắn xứng đáng hơn những gì y nghĩ.

Thời gian trôi qua, Diệp Phong ngày càng trở nên xuất sắc trong các bài tập luyện, vượt xa các đệ tử khác. Nhưng sự lạnh lùng của Thanh Tịch vẫn không hề thay đổi. Điều này khiến Diệp Phong dần dần mất kiên nhẫn. Hắn cảm thấy như đang bị bỏ rơi, bị xem thường, và sự phẫn uất trong lòng hắn ngày một lớn.

Một buổi tối, khi tất cả đệ tử đã nghỉ ngơi, Diệp Phong vẫn lặng lẽ rèn luyện dưới ánh trăng. Hắn muốn mình trở nên mạnh hơn, giỏi hơn, không chỉ để chứng tỏ bản thân mà còn để ép Thanh Tịch phải thừa nhận sự tồn tại của hắn.

Nhưng khi hắn đang mải miết luyện công, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau. Diệp Phong lập tức quay đầu lại, thấy Thanh Tịch đang đứng đó, yên lặng quan sát.

"Sư tôn..." Diệp Phong hơi giật mình, không ngờ Thanh Tịch lại xuất hiện vào giờ này.

"Ngươi quá cố chấp," Thanh Tịch nói, giọng nói như gió thoảng, nhưng mang theo một áp lực vô hình. "Ngươi muốn chứng tỏ điều gì với ta?"

Diệp Phong lặng người. Hắn không biết phải trả lời thế nào. Những lời trách mắng nhẹ nhàng của Thanh Tịch không khiến hắn tức giận, mà ngược lại, làm dấy lên một cảm giác bất lực trong lòng. Hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy trước người đàn ông này. Thanh Tịch quá xa cách, như một ngọn núi cao không thể với tới.

"Ta không cần ngươi phải chứng tỏ điều gì," Thanh Tịch tiếp tục, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Diệp Phong. "Ngươi chỉ cần là chính mình. Hãy học cách hiểu bản thân trước khi tìm cách thay đổi người khác."

Diệp Phong đứng im lặng, cảm giác những lời nói đó như đánh thức một điều gì đó sâu thẳm trong lòng hắn. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể đứng đó, lặng nhìn bóng dáng Thanh Tịch rời đi trong đêm tối.

Từ ngày đó, Diệp Phong bắt đầu thay đổi. Hắn không còn lao đầu vào việc chứng tỏ bản thân nữa, mà thay vào đó là học cách kiên nhẫn hơn, lắng nghe nhiều hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn từ bỏ khát khao chứng minh giá trị của mình. Dù thế nào, trong lòng hắn, Thanh Tịch vẫn là mục tiêu không thể thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro