Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đợi em ở công viên , nhớ đến nhé ".

Là Jimin gửi cho cô , Jimin cũng thật biết cách làm người khác lo lắng , miệng cô lèm bèm vài câu trách khứ rồi bảo tai xế chở đến công viên .

Ở công viên , Jimin ngồi đời cô trong cái rét của mùa đông lạnh giá , một cơn gió khẽ thoáng qua khiến cậu co rúm người lại , cái lạnh của mùa đông cũng thật là biết cách làm người ta điêu đứng. Từ xa hình ảnh nhỏ bé của cô cứ lớn dần trong mắt Jimin , cô đang vẫy ta và chạy đến chỗ cậu . Cô chạy đến thở hồng hộc , lại còn mắng Jimin một trận :

"Anh bị ấm đầu à , giờ này đã khuya lại còn lạnh , có việc gì thì để về nhà nói . Ra công viên cho lạnh thế này , ôi trời lại còn ăn mặc phong phanh thế này nữa , anh..."

Jimin lấy ngón tay che miệng Suri lại , khẽ suỵt một cái cậu ôm suri vào lòng . Cô có hơi bất ngờ , đôi mắt cứ mở thao láo nhìn chăm chăm vào lồng ngực rắn chắc . Cái cảm giác bị Jimin ôm bất chợt như thế này thật khiến cô không tài nào tiếp nhận nổi , mọi thứ cứ như vậy cho đến khi 5 p sau trôi qua , Jimin khẽ nói một câu :

"Anh nhớ em ".

Nhớ ? À phải rồi , cô đã hai ngày trời ở lại bệnh viện chă sóc cho Hosoek nhưng ......ngay cả một chút cô cũng chưa từng nghĩ đến Jimin , rõ ràng là cái tình cảm này nó đã ràng buộc cô đến nước này rồi nhưng tại sao cô vẫn cố chấp muốn buông bỏ nó . Vậy còn ....cô đối với jimin .....là gì?

"Ừm "

Một chữ cô thốt ra hơ hững khiến cho lồng ngực Jimin nhói đau một mảng , đẩy Suri ra cậu cười , một nụ cừơi thật tươi nhưng chứa đựng nhiều nỗi niềm . Cậu kéo Suri xuống băng ghế gần đó ngồi . Cô thoáng thấy cả người Jimin đang run run vì lạnh liền lắc đầu , bất ngờ sau đó cô lấy khăn choàng của mình choàng cho cậu , cả hai choàng chung một chiếc khăn khiến trái tim cậu trở nên ấm áp .

"Chăm sóc Hosoek huyng có làm em mệt không ?"

"Không đâu , em phải làm việc này mà "

Jimin ngước đôi mắt xinh đẹp lên ngắm nhìn bầu trời một mực đen tuyền kia , miệng lại cười nhẹ nói :

"Em biết không , em nói dối rất tệ đấy , em không thể dấu anh trong khi đôi mắt em lại hiện lên quần thâm rõ rệt như vậy "

Cô cười nhẹ , tựa đầu mình lên vai Jimin cô nhắm đôi mắt nặng trĩu lại

"Bị anh phát hiện rồi , em mệt lắm " nhưng vui . Hai chữ cuối cô không dám thốt ra , sâu thẳm trong lý trí của cô đã ngừng lời nói lại vì cô biết khi nói ra hẳn Jimin sẽ bị tổn thương .

Jimin mỉm cười nhìn ngắm khuôn mặt thanh thoát của cô khi ngủ . Nhiều lần cậu rất muốn hỏi cô rằng trong trái tim của cô có vị trí nào dành cho cậu không , nhưng cậu không dám vì cậu biết rõ trong thế giới của cô chỉ tồn tại ba chữ Jung Hoseok . Cậu biết tình cảm của Suri và Hoseok sâu đạm thế nào nhưng lại ngàn lần không muốn mất cô . Có lẽ cậu đã quá tốt bụng rồi , cậu phải ích kỷ để dành được tình yêu của mình . Nhưng Hoseok với cậu mà nói lại là một người huyng thân thương . Hơn 4 năm ,một quãng thời gian khá dài để anh và cậu gắn bó với nhau . Còn nhớ khi những ngày đầu còn chập chững trên con đường nghệ thuật , cả nhóm đã từng bị gạch đá rất nhiều nhưng vẫn nỗ lực không ngừng để vươn tới đỉnh cao như ngày hôm nay , khoảng thời gian đó thật sự rất khó khăn . Nụ cười trước khán giả chỉ là gắng gượng để che khuất đi sự mệt mỏi , đằng sau máy quay chính là những khuôn mặt không sức sống đến cả sân khấu để hát cũng chỉ là mượn ở công viên . Khán giả tới nghe hát cũng là do tận lực các thành viên đi mời mọc . Thật sự là một thời gian khắc nghiệt thế nhưng Hoseok vẫn luôn ở bên an ủi cậu cho dù chính bản thân cũng đang phó mặc vì trầm cảm . Như thế là quá đủ để cậu đặt lên bàn cân giữa Suri và Hosoek . Chọn Suri thì mất Hosoek , chọn Hosoek thì mất Suri , cả hai cậu đều không muốn .

Ting!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng chuông điện thoại bỗng cắt đi dòng suy nghĩ miên man của cậu . Suri lờ mờ tỉnh dậy , dụi dụi dôi mắt , giọng nói ngái ngủ bắt máy .

"Em nghe"

Đầu máy bên kia vang lên giọng nói hoảng hốt của Hoseok :

"Suri , Suri em.......mau đến đây đi , anh.....sợ lắm ......em đừng bỏ anh .....họ chỉ nói dối thôi đúng không ......em sẽ không bỏ anh phải không ?"

Cô nghe xong thì tỉnh ngủ ngay , khuôn mặt hiện lên thập phần lo lắng . Cô đứng bật dậy làm rơi chiếc khăn choàn xuống đất

"Hosoek ! Anh có làm sao không ? "

"Anh......sợ lắm ......họ nói dối .....họ nói dối . Hosoek huyng mau cho em gặp Suri ".Jungkook bước tới đưa tay muốn lấy lại điện thoại càng khiến cho anh hoảng sợ thu mình vào góc giường la lên

"Đừng chạm vào tôi .........lũ giả dối .....em ấy...em...ấy tuyệt đối sẽ không bỏ tôi ......Suri à , em mau tới cứu anh , anh không muốn ở lại nơi này nữa ".

Cô ở bên đầu này máy nghe xong thì ruột dạ nóng như lửa đốt .

"Ji....Jimin , Hosoek có chuyện rồi , em nghĩ chúng ta không nên cùng nhau đến đó , anh về đi ".

"Ừm"

Ngay lập tức cô lao đi trong tức khắc , để lại cậu với một trái tim tan nát, cậu không đủ can đảm để đến đó nhìn cảnh hai người vỗ về nhau . Nhìn bóng dáng vừa chạy đi giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn trên gò má ,cậu nhặt chiếc khăn quàng cổ kia lên , nhìn bóng lưng cô đã xa dần cậu mới oán trách

"Anh hận bản thân mình đã quá vô dụng Suri à"

Đang mải chạy nên cô bị vấp phải hòn đá liền ngã lăn ra đất , đầu gối bị trầy một mảng lớn , do hôm nay cô mặc một chiếc quần đen rách gối nên càng dễ làm cho chân bị thương nặng hơn . Cô mặc kệ cho đầu gối đang chảy máu không ngừng kia mà tiếp tục chạy , trong đầu cô bây giờ chỉ muốn đc đến đó thật nhanh . Cô chạy đến phòng của Hosoek trong sự ngạc nhiên của các thành viên .

"Suri em làm gì mà để đầu gối chảy máu thế kia ".

Bỏ qua lời lo lắng của Nari cô ráo riết chạy vào tìm Hosoek . Cô liền thở phào khi nhìn thấy anh đang bó gối ngồi một góc trên giường bệnh , cà nhắc đi đến bên giường bệnh cô khẽ vuốt đầu anh một cái , anh ngước khuôn mặt hốc hác lên nhìn cô .

"Suri ! Cậu nên đi sơ cứu vết thương đi , nó đang chảy máu rất nhiều "

Yuri xót xa nhìn cô bạn thân đang mặc kệ bản thân mình mà lo cho người khác kia . Hosoek khi nghe vậy thì liền nhìn xuống chân cô . Đầu gối không ngừng chảy máu đến nhuộm đỏ luôn cả đôi giày trắng tinh , ở phần khuỷu tay còn rách một mảng dài chảy máu rất nhiều . Anh bỗng kích động

"Suri à , ai làm em như vậy , em ......em có đau lắm không ?"

Cô nhìn anh như vậy thì yên lòng thở phào một cái , cơn đau nhức dưới chân bỗng truyền tới

"A"

"em ngồi đây ". Hoseok đỡ cô ngồi xuống rồi lấy hộp cứu thương đến , vừa chấm thuốc vừa mắng

"Đến bao giờ em mới hết hậu đậu đây ".

Thấy bầu không khí yên lặng Rapmon liền lên tiếng

"Lát nữa bọn tôi quay lại , hai người cứ từ từ bôi thuốc "

Thế là cả đám kéo nhau ra ngoài để lại hai con người một nam một nữ ở lại . Sau khi sơ cứu xong cả hai ngồi trên giường đối diện nhau .

"Chuyện đó ....... không phải là thật đúng không ?"

"Chuyện gì cơ?"

"Em và Jimin sắp kết hôn ". Nói rồi anh lấy điện thoại ra quăng trc mặt cô,cô cầm lên và đọc .

"Jimin (BTS) và Suri (Star Five) săp kết hôn gây xôn xao cộng đồng Fan"

"Bang ShiHyuk đã lên tiếng khẳng định sự việc hậu bối –tiền bối kết hôn"

"Cuộc hôn nhân hợp đồng giữa hai tập đoàn lớn mạnh C.Y.M và J.M.P , những "nạn nhân " hưởng ứng hợp đồng "

"Cộng đồng Fan lên tiếng ủng hộ cuộc hôn nhân giữa nhà "Chống đạn" và "5 sao "

"Em cho anh một lời giải thích được không ?"

Cổ họng nghẹn ứ , cảm giác như chỉ cần nói ra cô có thể bật khóc bất cứ lúc nào , cô định thừa nhận nhưng lại nhớ đến cảnh anh sợ hãi điên cuồng lúc nãy thì đành phủ nhận . Cô hít một hơi thật sâu , can đảm nói với anh

"Báo lá cải thôi , anh đừng suy nghĩ nhiều , mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi"

"Em đừng bao giờ bỏ rơi anh có được không , anh không thể sống thiếu em được ".

"Em biết rồi , anh mau ngủ đi "

Hosoek ngoan ngãn nằm trên đùi cô ngủ như một đứa trẻ , một đêm dài lại trôi qua một cách bình yên

End chap 17 ----------------------------------------------------------------------

Tôi tự hỏi mấy con người bảo đi một chút rồi về giờ này đang ở nơi đâu .

(mấy con người đang rúc mình trong chăn êm nệm ấm ở ktx khẽ hắt xì vài phát)

Trời mưa nên cố gắng viết cho các bạn , hi vọng các bạn ủng hộ và vote cho mình .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro