tien mo 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông An là một tòa thành cổ, có lịch sử rất lâu đời cùng với một nền văn hóa sâu sắc. Chỉ là cùng với tốc độ đô thị hóa cải tạo thành thị, còn có một tòa nhà cao xây dựng từ thời xa xưa giữ lại được, trở thành địa điểm du lịch.

Triệu Thụy ở trong một căn nhà phía Nam của thành Đông An, bên trong một tiểu khu, mặc dù là được vây xung quanh là những tòa cao ốc ở gần đó, nhìn thì có vẻ là sầm uất nhưng thực sự lại tương đối yên tĩnh.

Triệu Thụy về đến nhà, việc đầu tiên là tắm giặt, sau nhiều ngày phơi gió hứng sương bên ngoài, lại bị chìm nổi trong nước biển một khoảng thời gian nữa, đã sớm không còn bộ dạng nữa.

Tiến vào trong phòng tắm, tùy ý để nước phun từ đầu chảy khắp thân thể, hắn thoải mái thở ra một hơi dài, cảm giác được chỗ vàng chỗ bạc cũng không bằng chính cái ổ chó của mình, ở nhà mình chính là có thể thoải mái tự tại.

Gội sạch đầu, kĩ lưỡng rửa hết dơ bẩn trên người, Triệu Thụy một bên dùng khăn tắm lau chùi hết những hạt nước bám trên thân thể, một bên tiện tay lấy cái gương ra soi.

Từ lúc thân thể dung hợp với hạt nhân của viễn cổ yêu ma, liền xảy ra những biến đổi lớn, nhưng chính bản thân hắn cũng không biết mình đã biến thành cái dạng gì nữa.

Mặt kính soi rõ hiện lên khuôn mặt hắn, da màu cổ đồng, mày kiếm mắt sáng, có vẻ rất anh tuấn, cùng so sánh với người bình thường lúc trước, rõ ràng không phải cùng một cấp bậc, may mắn là dung mạo bây giờ vẫn còn bóng dáng của con người trước kia.

" Hoàn hảo, hoàn hảo, cuối cũng vẫn có thể nhận ra. Nếu không khi ra ngoài đường thì cả đồng học lẫn giáo viên cũng không thể nhận ra mất, vậy thì thực sự là phiền toái."

Triệu Thụy lấy tay sờ sờ khuôn mặt, thở phào nhẹ nhõm.

Vốn hắn vẫn có chút lo lắng khi hạt nhân của yêu ma cải tạo thân thể khiến thay đổi quá mức, giờ nhìn lại thấy lo lắng đó có chút thừa.

Sau khi lau sạch sẽ, hắn đi vào phòng ngủ lấy quần áo mặc, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.

" Ai, là ai vậy ?"

Triệu Thụy hỏi một tiếng, trong lòng có chút bực bội, vừa mới về nhà như thế nào đã có người tìm đến rồi.

Mở cửa ra, chỉ thấy một người dáng dong dỏng cao, là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi đang đứng ở cửa. Cô gái trên người mặc một cái áo sơ mi màu trắng, ở dưới mặc một chiếc quần ngắn cũ, hiện ra một đôi chân đẹp thon dài khiến người khác phải lóa mắt.

" Tiểu Thụy, thật sự là ngươi đã trở về sao?"

Cô gái nhìn thấy Triệu Thụy, lập tức mừng rỡ kêu lên một tiếng, hai tay mở rộng ra định nhiệt tình ôm lấy Triệu Thụy nhưng lại nghĩ đến nam nữ khác biệt, cánh tay vừa đưa lên không trung lại đột ngột thả xuống.

" Tiểu Lan, chúng ta mới có cách biệt hơn mười ngày, sao thấy ta lại mừng như vậy chứ ?" Triệu Thụy một bên cười cười, một bên để cho cô gái tiến vào nhà.

Cô gái này tên là Tôn Tiểu Lan, ở phía đối diện với nhà hắn, cha là một giáo viên đại học, mẹ cũng là giáo viên dạy cấp ba.

Vì ở gần nhà nên từ nhỏ quan hệ của hai người đã hết sức thân mật, hơn nữa tiểu học, cấp hai, cấp ba đều học cùng lớp sau đó vừa khéo lại học cùng trường Đại học, có thể nói là thanh mai trúc mã.

Tôn Tiểu Lan so với Triệu Thụy lớn hơn một tuổi, từ nhỏ đã tự nhận là tỷ tỷ của hắn, có tư tưởng bảo vệ hắn rất lớn, ở dưới lầu có một người đàn bà từng giễu cợt nói Tiểu Lan chính là như một bà mẹ trẻ chăm sóc con, luôn luôn bảo vệ Triệu Thụy.

" Đương nhiên là nhớ ngươi ." Tôn Tiểu Lan vào phòng, hướng đến ghế bành ngồi xuống, rồi tự nhiên giống như ở nhà mình, đôi chân dài trắng nõn gác lên nhau, vung vẩy vung vẩy.

" Hai ngày trước nghe Lý thẩm nói, ngươi ở trên du thuyền "Hải lĩnh hào", khi đi ra biển gặp phải mưa to gió lớn, khiến nhiều người mất tích và tử vong, ngươi cũng có tên trong danh sách mất tích đó, hi vọng còn sống không lớn. Lúc đó ta đã khóc thương ngươi suốt đấy chứ ! Không nghĩ tới trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy, ngươi lại có thể tự bảo vệ mình trở về, thật sự đã khiến ta phí công khóc một hồi."

Tôn Tiểu Lan giọng có chút oán hận , mở to con mắt nhìn tới nhìn lui trên khuôn mặt của Triệu Thụy, lộ ra một tia vui mừng, hiển nhiên vì thấy hắn trở về an toàn mà cảm thấy phi thường cao hứng.

Triệu Thụy nhẹ nhàng khẽ cười, trong lòng cảm thấy có chút cảm động, từ sau khi cha mẹ hắn mất đi, trên đời này cũng chỉ có Tiểu Lan là đối với hắn quan tâm nhất, chiếu cố nhất.

" Ngươi thế nào lại biết ta trở về ?"

" Ta vừa rồi ở nhà xem Tivi, đột nhiên nghe mẹ nói ở nhà đối diện có phát ra âm thanh, cứ tưởng có tên trộm nào lẻn vào chứ. Nghe qua bên nhà ngươi thấy có tiếng động bên trong thật, cho nên đã chạy tới gõ cửa, không nghĩ là tên tiểu tặc Triệu Thụy ngươi lại xuất hiện trước mắt ta!"

Nói đến đây, nàng như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại hỏi :" Được rồi, ngươi thế nào lại sống sót được trong biển như vậy? Ta nghe Lý thẩm nói, hình như tỷ lệ sống sót không lớn a!"

Triệu Thụy có chút do dự, không biết mình có nên mang chuyện Tiên Ma mộ viên nói cho nàng hay không.

Lo lắng một chút, hắn cảm giác rằng mình vẫn nên giấu cái bí mật kia đã, dù sao cái bí mật đó cũng quá mức ly kì, chỉ cần là người hơi tỉnh táo một chút cũng sẽ không tin tưởng chút nào.

Nếu nói ra tất cả, không cẩn thận Tiểu Lan sẽ nhận định mình bị kích thích mãnh liệt, tinh thần bất ổn, sẽ trực tiếp đưa tới bệnh viện tâm thần mất.

" Trong mưa to gió lớn đó, ta bị chìm xuống biển rồi hôn mê đi, sau đó may mắn được một chiếc thuyền đi ngang qua cứu vớt, cho nên mới có thể sống sót." Hắn tạo ra một lí do, nói lại chuyện cũ.

" Thật thế sao? Tiểu Thụy, vận khí của ngươi thật là tốt mới có thể về được đến nhà." Tôn Tiểu Lan không có vì lời giải thích này mà tỏ vẻ hoài nghi, " bất quá lần này trở về ta cảm thấy như ngươi có chút biến hóa hay sao đó ?"

" Đâu có, thay đổi gì ?" Triệu Thụy hơi kinh hãi, tưởng rằng Tiểu Lan đã nhìn ra được sơ hở gì.

" Đen hơn, đẹp trai hơn, hình như ngay cả khí chất cũng biến đổi rất nhiều đấy." Tôn Tiểu Lan mày liễu có vẻ cau lại, cẩn thận đánh giá Triệu Thụy, có chút nghi hoặc nói :" Bất quá, nhìn kĩ lại như không có gì thay đổi cả."

Triệu Thụy thở phào nhẹ nhõm, cười nói :" Đương nhiên không thay đổi, lênh đênh trên biển mấy ngày đương nhiên khỏe mạnh hơn một chút thôi mà, còn về phần bề ngoài ta đây vốn vẫn rất tuấn tú mà."

" Toàn nói phét !" Tôn Tiểu Lan cười cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn," Đại nạn mà không chết về sau ắt có nhiều may mắn, ngươi có thể còn sống quay về chính là một đại hỷ sự, vậy đi, ta mời đi ăn cơm, vịt quay nhé !"

" Tiểu Lan, tất nhiên là ta phải mời ngươi mới đúng !"

" Ngươi đầu óc phải thoáng lên, không cần nói nhiều nữa!" Tôn Tiểu Lan nghiêm trang như một vị đại tỷ giáo huấn hắn một câu, sau đó nói tiếp:" Phải đi đến tiểu khu ở phía đối diện kia nhé, nghe bọn Hồ Nam Thái nói ở đó nấu rất ngon, đã sớm muốn đến rồi, cuối cũng thì cũng có cơ hội."

Triệu Thụy biết rằng mình không nói lại nàng, không còn cách nào khác là cười đồng ý gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#art