Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó thì cô giật mình tỉnh giấc...

Nghe cô kể mà với giọng thút thít, anh chợt nhói lòng

Anh ôm cô vào lòng mà vỗ về an ủi

"Không sao đâu, giấc mơ đó không có thật, đừng buồn nữa"

"Nàng rõ ràng phải biết tình cảm ta hơn ai hết, ta làm sao đành lòng bỏ nàng lại một mình"

"Huynh nói thật không?" Cô ngước đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc quá nhiều, cô vẫn còn sợ lắm, nỗi sợ cứ không ngừng dâng trào trong người cô, cô muốn một thứ gì đó thật chắc chắn để bảo đảm giấc mơ đó không thể thành sự thật

Nếu không...cô sợ rằng tâm trí mình sẽ không ổn mất...

"Ta có bao giờ lừa dối nàng điều gì sao?" ừ thì anh cũng có, nhưng không đời nào anh lại nói ra với cô, điều đó chẳng khác nào tự đập đá vào chân mình, anh ác độc nghĩ

"...Không có"

"Vậy nàng nên tin ta hơn mới đúng, nếu nàng có thể yêu ta nhiều như việc nàng cảm thấy có lỗi với ta thì thật tốt biết bao..." Biết cô buồn nhưng anh vẫn muốn nói lời này, chỉ vì để cô hiểu rằng, anh không cần sự thương hại và mặc cảm tội lỗi của cô, cái anh cần chính là tình cảm chân thành của cô giống như anh đối với cô vậy

Sự dằn vặt hối hận đó chỉ là bàn đạp, chứ tuyệt đối không thể là thứ ngán đường anh trên con đường đến với trái tim cô!

"Nhị lang..."

"Được rồi, dù sao thời gian còn dài, nàng cũng đã hứa sẽ mở rộng lòng mình ra hơn, ta tin nàng, vì vậy... đừng tự trách mình nữa, mọi chuyện đã qua rồi" Lời nói đầy sự thông cảm và yêu chiều, khiến cô cảm thấy nỗi sợ vơi dần

Cô bắt đầu hi vọng vào một tương lai tươi đẹp, nơi mà anh và cô có thể như đôi thần tiên quyến lữ, hạnh phúc bên nhau, và như thế có thể những cơn ác mộng này sẽ không còn đeo bám lấy cô nữa

Chỉ là số phận trớ trêu, số phận của cô đã định sẵn sẽ không bao giờ có thể thoát ra khỏi bóng ma quá khứ, ngay cả khi hôn nhân viên mãn, những nỗi ám ảnh đó sẽ thay phiên nhau xuất hiện trong giấc mơ mà dằn xé tâm can cô từ nay và mãi mãi về sau, nhất là khi không ở bên Dương tiễn, chúng sẽ khiến cô càng luôn trong tâm thế hoảng loạn và sợ hãi, cứ như vậy hành hạ tinh thần cô đến kiệt sức, gợi lên trong cô một loại cảm xúc khác khi ở một mình, đó là sự u uất và im lặng...

Nhưng thay vì giải quyết triệt để nỗi đau triền miên đó, bản thân cô cũng không kháng cự hay nói với ai điều này, thậm chí giấu nhẹm đi khỏi Nhị lang, không biết có phải vì lúc này cô đã quá yêu Nhị lang hay không mà đã hình thành một ý tưởng khá u tối, cô muốn những cơn ác mộng này tiếp tục tồn tại mãi mãi, như là cách để cảnh báo bản thân không được lặp lại những sai phạm trong quá khứ, và cũng là để tự trừng phạt mình

Nhị lang yêu thương cô, nên đã tha thứ cho cô từ lâu

Nhưng... cô lại không thể tha thứ cho chính mình..

Và cũng không muốn tha thứ cho bản thân

Cứ như vậy đi, tự dằn vặt cũng không phải điều gì xấu... Cô cay đắng nghĩ, dù có phải hy sinh cả mạng sống này, cũng quyết không thể để Dương tiễn rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng và đau đớn như thế một lần nào nữa!!

Chỉ là... tất cả những chuyện đó đều là ở tương lai

Quay lại với cặp đôi chính của chúng ta..

Dương tiễn thấy Hằng Nga đã không còn khóc nữa, trấn an thêm vài lần nữa, cũng tranh thủ trộm một ít hương từ người cô cho thỏa thích, sau đó đỡ cô nằm xuống mà đắp chăn cẩn thận cho cô, động tác không thừa cũng không thiếu, vô cùng quân tử

Tự bản thân anh cũng khâm phục khả năng kiềm chế của mình

"Hằng Nga, nàng ngủ ngon, ta sẽ luôn luôn ở bên nàng" Anh cúi đầu hôn lên vầng trán mịn màng của cô, như lời hứa trân trọng sẽ luôn bảo vệ cô khỏi mọi sự hiểm nguy

Khi anh miễn cưỡng rời đi, anh đành phải dứt khoát xoay người lại, sợ không thể đè nén bản thân hơn nữa

Nhưn... anh bỗng cảm thấy có đôi bàn tay nắm lấy góc áo mình..

Nhìn xuống và sau đó lướt sang cô, không rõ cô còn cần gì thêm ở mình

Thấy ánh mắt anh khó hiểu, gương mặt hồi nãy đã ửng hồng vì khóc nay lại càng thêm đậm đà trên làn da trắng tựa vầng trăng của cô, cô cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh, giọng lí nhí

"Ngủ bên ta đi"

"....Hả"

"Ta nói, giường này lớn như vậy, mà ở dưới nằm lạnh như thế, nghĩ là sẽ không tốt cho sức khỏe của huynh, nên..."

Chưa kịp để cô nói hết câu, anh đã ngay lập tức hiểu ý mà phóng lên giường, sợ rằng nếu không nhanh chân, cô sẽ đổi ý!

Anh không cho cô cơ hội đó đâu!!

Lúc nãy bất ngờ quá nên não anh không kịp xử lý những gì cô nói...

Bây giờ thì... haha, anh cười thầm trong lòng

Đêm trăng đẹp đẽ, giường êm chăn ấm, lại ôm trong tay mỹ nhân mình hằng yêu, không còn điều gì hạnh phúc hơn thế này..

Cô được anh ôm trong lòng, thật sự vừa bất lực nhưng cũng buồn cười, gắng nhích đầu ngẩng lên nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt phượng đầy sao trời đang phản chiếu lấp lánh hình bóng cô, mái tóc xoăn nâu xõa xuống gương mặt anh, khiến chúng trở nên mềm mại và dịu dàng hơn và đôi môi mỏng hiện lên vòng cung đầy thỏa mãn

Nhị lang cũng quá tuấn mỹ rồi...

Cô xấu hổ cúi xuống, nhắm chặt mắt lại, sau đó, không biết vì quá mệt mỏi do khóc hay là do sự ấm áp vững chãi trong lồng ngực của anh mang lại khiến cô rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay

Và... những giấc mơ lần này đã không còn u ám và đáng sợ nữa...

Nhìn thấy cô đã ngủ say, anh ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận cơ thể mềm mại không xương của cô cùng hương thơm ngọt ngào, trong lòng vui vẻ không thôi

Hằng Nga, ta có lỗi với nàng, cũng rất áy náy nhưng... ta không hối hận với những gì mình đã gây ra cho nàng...

Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta...

Hằng Nga... Nàng mãi mãi là người của Dương tiễn...

Không ai được phép cướp nàng khỏi ta...

Nếu có, vậy thì một người tới liền giết một người, hai người tới thì giết luôn cả hai...

Nếu trước đây ta không dám có ý nghĩ điên rồ, cực đoan như vậy, nhưng mấy ngày nay, vì nàng đã tự chủ động, những suy tưởng cuồng vọng trong lòng ta như thủy trào cuồn cuộn, không thể đè nén thêm nữa....

Vì vậy, ta có thể có những vọng tưởng như vậy với nàng phải không?

Ánh mắt anh đục ngầu, bao phủ bởi dục vọng đen tối thăm thẳm sâu không thấy đáy...

Hằng Nga, đừng trách ta tàn nhẫn....

Là nàng đã khiến ta trở nên như vậy, là nàng khiến cho mọi chuyện đã không cách nào cứu vãn...

Nếu nàng ân hận như thế... thì hãy chịu trách nhiệm đi... hãy bù đắp ta ... bằng cả trái tim và cuộc đời còn lại của nàng...

Ta rất mong chờ điều đó... Hằng Nga của ta

Nụ cười hiền lành nay đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khóe môi đầy tà ác và độc chiếm của người đàn ông đối diện Hằng Nga

Anh hôn lên môi cô lần nữa, si mê nhìn cô một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ say...

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu sáng khắp muôn nơi, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, những tia sáng len lỏi vào khung cửa sổ làm rực sáng cả một căn phòng lớn

Ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp vương vấn lên cặp đôi tình nhân đang say giấc nồng trên giường, như muốn đánh thức họ dậy, lại cũng không nỡ phá vỡ khung cảnh yên bình và đẹp đẽ này

Dương tiễn là người tỉnh dậy đầu tiên, anh đã không ngủ trong nhiều ngày rồi, may mắn hôm qua công việc cũng gần đến giai đoạn kết thúc, nên anh tranh thủ ngủ sớm một chút để lấy lại sức, tuy giấc ngủ chỉ vỏn vẹn kéo dài 6 tiếng nhưng khi tỉnh lại, anh vẫn cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng và sảng khoái, nhưng tại sao tay trái anh lại tê rần như vậy?

Dù vẫn còn chưa muốn tỉnh giấc lắm nhưng anh không thể không mở mắt ra nhìn thử là thứ gì đã đè lên cánh tay anh

Đôi mắt mơ màng của anh nhìn thấy trước mắt là mái tóc đen dài mượt mà...

...Một cái đầu

Anh giật mình, mọi cơn buồn ngủ đều biến mất, mọi ký ức về tối qua như lũ lụt tràn vào tâm trí anh, sự ngạc nhiên trong mắt dần lắng xuống, thế vào đó là nhu tình như mật ngọt tràn qua ánh mắt

Anh quên mất, đêm qua anh và Hằng Nga đã ngủ chung với nhau...

Không khó hiểu khi anh ngủ sâu như vậy...

Đối với việc ở cạnh người mình yêu, mọi đề phòng và cảnh giác đều được gỡ xuống, chỉ muốn tận hưởng hoàn toàn cảm giác an ổn ở bên người ấy, không còn muốn mảy may chú ý điều gì khác...

Trong lúc anh đang ngơ ngác, bỗng nhiên người bên cạnh trở mình, xoay về phía anh

Lần đầu tiên, anh ngủ với cô

Và cũng là lần đầu tiên, anh được nhìn thấy gương mặt cô lúc sáng sớm

À, không đúng, anh đã được nhìn thấy chuyện như vậy ở lần trước

Nhưng dù đã trải qua lần hai, với anh vẫn luôn là gì đó lạ lẫm và mới mẻ

Cô quả nhiên vẫn là xinh đẹp rung động lòng người, dù cho hiện tại cô có không trang điểm vẫn cứ là tuyệt mỹ dung nhan, kinh tâm động phách

Thật lòng mà nói, Tam muội đã là đẹp lắm rồi, như anh đã nói với Trầm hương, là một mỹ nhân hiếm có trong Tam giới, nhưng khi đứng với cô, anh thầm xin lỗi người em gái mình, ngay cả nàng cũng không thể so sánh được với vẻ đẹp kiều diễm như sương tuyết đó...

Đặc biệt là khi cô cười, mọi ngôn ngữ diễn tả cái đẹp đều không là gì so với cô... quá phù phiếm và thô tục...

Anh không thèm chớp mắt lần nào, thật chăm chú quan sát tỉ mỉ gương mặt cô, tựa như làm vậy là có thể khắc ghi hình dáng cô vào sâu trong tâm khảm và linh hồn của mình..

Khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, cảm nhận sự mịn màng còn hơn cả tơ lụa thượng hạng... nó vẫn còn dấu tích của nước mắt đêm qua, anh thở dài, mái tóc suôn mượt như thác nước, hàng lông mi như cánh bướm đang bay, khi tay di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng - nơi có thể dễ dàng hút hồn anh đi mất..

Ánh mắt anh tối sầm, bàn tay mân mê chỗ đó lâu hơn

Mọi thứ.... Anh muốn mọi thứ của cô đều thuộc về mình anh

Chúng không nên được nhìn thấy hay chạm vào bởi bất kỳ ai khác...

Nếu không, anh sẽ giết hết lũ người đó!

Mặt tăm tối và độc ác này của anh không nên bị kích thích như vậy

Hậu quả sẽ rất là khó lường...

Không thể kiềm chế ham muốn nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn dài và sâu khiến cô hơi nhăn mày, theo bản năng mà phát ra mấy tiếng phản đối, nhưng lại chỉ khiến khát vọng trong anh sôi sục nhiều hơn, anh mút lấy đôi môi cô mà nhấm nháp say sưa, như đang thưởng thức một món ăn nào đó rất ngon lành

Thật là mềm và ngọt quá... anh nghĩ rằng mình đã nghiện cảm giác này mất rồi...

Hằng Nga đang ngủ rất ngon, đã lâu rồi cô mới có thể yên giấc mà không gặp chút ác mộng nào, nhưng... tại sao lại khó thở như vậy??

Cô khó khăn mở mắt ra, lại bàng hoàng phát hiện

Nhị lang đang hôn cô!!

Tên này thật là!!

Cô lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết

"Nhị lang, đừng làm càn!" dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình để đẩy anh ra, lại không thể tức giận được với anh, nên chỉ đành dùng tông giọng bất mãn để biểu thị sự khó chịu khi bị anh đánh thức từ giấc ngủ

"Nàng tỉnh rồi à?" Anh đáp lại cô với tông giọng tỉnh rụi, trong lòng tiếc hùi hụi vì cô dậy quá nhanh

Cô lườm anh, sáng sớm mà đã như vậy rồi, bây giờ muốn ngủ lại cũng đã không thể

Hmm, tuy hơi bực bội nhưng qua một đêm như vậy, mắt anh cũng đỡ quầng thâm rồi... nên cô cũng rất nhanh quên luôn cảm giác khó chịu ban nãy

"Nhị lang ngủ ngon không?" Cô mỉm cười hỏi, hoàn toàn không còn dáng vẻ tức tối hồi nãy

Con gái thay đổi nhanh như vậy sao?

"Nếu không phải nàng cho phép ta ngủ bên người nàng, ta sẽ không thể ngủ ngon như vậy"

"Hằng Nga, sau này ta vẫn muốn có thể ngủ ở bên người nàng"

Cô ẩn ý nhìn anh, với đôi mắt sáng ngời trông đợi đó, cô còn có thể từ chối à?

Không phải anh đã nhận ra việc cô không thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ đôi mắt anh sao?

Thầm thở dài trong lòng, cô nghi ngờ mình đã tiếp tay nuông chiều một tên lang sói "hiểm ác"...

Nhưng.. cô cười thầm...cô cũng không muốn thoát khỏi nó

Vì ai kêu lang sói này lại chính là Nhị lang của cô làm chi

"Được rồi, từ giờ về sau, nếu huynh muốn, ta sẽ ngủ với huynh"

Anh mỉm cười rạng rỡ, ánh nắng làm sáng bừng khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh

Thật đẹp....

Nhị lang của cô phải như thế này mới đúng..

Tỏa sáng như vầng thái dương rực rỡ, sống một cách vô tư vô lo...

Có thể làm những điều mình thích mà không cần phải thận trọng với từng bước đi của mình mới đúng

và anh cũng xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình...

Lẽ ra phải như vậy từ lâu rồi...

May mắn là, mọi chuyện vẫn còn kịp...

Hai người nhìn nhau đầy ấm áp, trong mắt đều là hình bóng của đối phương, chỉ mong khoảnh khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn

Từ nay và mãi về sau, như hình với bóng, là cặp thần tiên quyến lữ, mãi không bao giờ lìa xa

"Nàng còn nhớ sáng nay chúng ta còn phải đi dự đám cưới của Trầm hương chứ" Anh nhắc nhở cô

"A, thôi chết, mấy giờ rồi??" Cô thật sự quên mất!!

Thấy cô luống cuống ngồi dậy thay quần áo mà anh không khỏi phì cười

Hằng Nga của anh ngày càng trở nên sống động một cách đáng yêu như thế

"Nhị lang, mau thay đồ đi, chúng ta sẽ trễ giờ mất... Tam thánh mẫu sẽ không vui đâu" Cô đang loay hoay chọn quần áo, quay đầu nhìn lại thì thấy Nhị lang vẫn ngồi đó mà cười nhìn cô

"Được rồi.... nhưng, không lẽ nàng tính thay đồ ở đây à?" Anh tà ác hỏi

"Dương tiễn!!" Người này thật quá đáng!! , thấy cô nhân nhượng, anh lại càng lấn tới

"Rồi rồi, ta đi ra phòng khác thay đồ, lát hồi chúng ta gặp nhau ở phòng khách nha" Anh chạy nhanh ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại giùm mỹ nhân

Anh thì đơn giản thôi, tủ đồ của anh cũng chỉ có hai màu đen hoặc trắng, nhưng hôm nay là đám cưới của Trầm hương, quan trọng hơn là, anh đoán cô sẽ bận trang phục màu trắng, nên ... chọn bộ trắng vậy

Chỉ cần lóe lên ý nghĩ trong đầu, ngay lập tức, bộ đồ trong của anh liền biến thành trang phục màu trắng, cùng với mái tóc xoăn xã xuống trước ngực, khiến anh không còn vẻ uy nghiêm như khi bận áo giáp bạc nữa, mà ngược lại tạo cho anh khí chất lãng tử và hòa nhã như một vị công tử thế gia có kiến thức sâu rộng

Anh vẫy chiếc quạt gấp trong tay, trong đầu nghĩ có thể nhân cơ hội này mà dẫn Hằng Nga đi thăm thú nhân gian luôn, vì vậy anh đã gọi Hao thiên khuyển tới

"Chủ nhân, có gì phân phó"

"Hao thiên khuyển, tý nữa, ngươi đi cùng bọn ta tới đám cưới của Trầm hương, sẵn tiện mang luôn món quà mà Vương hậu đã gửi tặng, và sau khi tiệc tàn, ngươi trở về đây, bẩm báo với Ngọc đế rằng ta và Hằng Nga đã hoàn thành được ⅔ công việc, nên quyết định sẽ nghỉ ngơi trong ba năm dưới nhân gian, sau đó sẽ lập tức quay về thiên đình"

"Vâng chủ nhân, ta nhớ rồi" Hao thiên khuyển ngoan ngoãn vâng lời Dương tiễn, đến khi sực nhớ ra một chuyện quan trọng, không lẽ người đi chơi mà bỏ nó ở nhà!!??

Làm sao có thể!!

Biết hắn đang nghĩ gì, Dương tiễn cũng nói luôn

"Ngươi ở nhà, coi sóc Thiên điều xem còn điều gì thiếu sót không?"

"Chủ nhân, làm ơn cho ta đi theo với, ta hứa sẽ không xen vào chuyện của chủ nhân đâu... Ta ở nhà mấy ngày gần đây cũng chán lắm rồi... Chủ nhân, chó làm sao có thể cứ ở nhà mãi được??" Hắn năn nỉ chủ nhân, đừng mà!! Hắn ngán nhìn đống hồ sơ đến tận cổ rồi

Tha cho hắn đi!!

Hắn là chó mà, sao có thể ép buộc như một con người được??

Ngay khi thấy con chó mình nắm lấy góc quần áo của anh mà khóc lóc đòi đi theo mà nước mắt nước mũi thiếu điều dính lên chúng... Suýt chút nữa, anh đã quất bay Hao thiên khuyển đi vạn dặm!!

Nó hoàn toàn quên mất việc chủ nhân nó là người ưa sạch sẽ đến mức nào, và nếu nó quan sát kỹ sẽ thấy đôi tay đang nắm chặt đã hiện rõ từng đường gân trên tay báo hiệu việc nhẫn nhịn của chủ nhân nó đang đến đạt đến mức báo động đỏ, dường như muốn bộc phát đến nơi...

Trước khi anh kịp làm điều gì, đã nghe thấy giọng nói êm tai phía sau

"Nhị lang? Hao thiên khuyển? hai người có chuyện gì vậy?" Vừa ra ngoài đã thấy Hao thiên khuyển khóc lóc cùng gương mặt tối sầm của Nhị lang.....

Hai người đồng loạt quay đầu, bỗng cảm thấy khung cảnh xung quanh biến mất và còn lại một mình cô đứng đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro