17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhiếp đạo lên sân khấu rồi~( ̄▽ ̄~)~

——————————————————————————————

Ngụy Anh hiển nhiên không giống người khác mà an phận thủ thường, hai người, ách, có lẽ chỉ là đơn phương thân mật, người ngoài thì nhìn đến rõ ràng.

“Ngụy gia chủ cùng vị công tử quỷ tu này quan hệ thật tốt a.” Kim Quang Dao cười nhiều hơn từ trước đến nay.

Nhiếp Minh Quyết liếc mắt nhìn hắn, “Chuyện hôm nay, không thể lọt ra ngoài, càng không thể làm chủ ý khác.”

“Như thế nào sẽ.” Kim Quang Dao cười đến phúc hậu vô hại.





“……” Sau khi tỉnh lại phát hiện lại bị ôm giống như con bạch tuộc quấn lên, Giang Trừng nội tâm thật bực bội.

Đang trước mặt người ngoài, mới vừa rồi trước mặt mọi người ôm kiểu công chúa ôm không đập ngươi ngươi nghĩ ngươi làm bằng sắt đúng không?!

Giang Trừng vươn tay quay đầu lại, lại thấy Ngụy Anh đỏ vành mắt, mãn nhãn rưng rưng, cánh mũi đều đỏ, tựa như chịu phải ủy khuất rất lớn.

……

Bàn tay Giang Trừng dừng lại trên mặt Ngụy Anh đã trở thành vuốt ve, nhỏ giọng nói nhỏ sợ kinh ngạc hắn: “Làm sao vậy?”

Ngụy Anh nhìn y không nói lời nào.

Chân mày Giang Trừng cau lại, “Bọn họ nhân lúc ta an hồn nói lời không dễ nghe?”

Được ngươi cái Nhiếp Minh Quyết, khi dễ người đều khi dễ đến trên đầu Giang gia ta!

Giang Trừng trên trán gân xanh bạo nổi lên, đang muốn phát tác, Ngụy Anh đem đầu vùi vào hõm cổ của y, nhỏ giọng nói: “Không có……”

Giang Trừng: “……” Không có ngươi làm nũng cái gì!

Bang.

Bàn tay Giang Trừng cuối cùng vẫn là hô đánh lên gương mặt đẹp nhưng không dùng được của Ngụy Anh.

“Khụ khụ.” Bị làm lơ đã lâu Kim Quang Dao nhịn không được ra tiếng nhắc nhở, “Năng lực của Thành công tử ta đã rõ như ban ngày, không biết hai vị có thể dời bước nói chuyện không?”

Xích Phong Tôn không có gì biểu cảm mà nhìn bọn họ.

Giang Trừng có chút xấu hổ, khom mình hành lễ nói: “Làm phiền dẫn đường.”

Kim Quang Dao sắc mặt không thay đổi, hắn xem như đã nhìn ra, vị này sợ mới là gia chủ hàng thật giá thật.





Trên đường về Vân Mộng.

Ngụy Anh hồi tưởng lại chuyện lúc trước, nói: “Ân tình của Xích Phong Tôn nhưng không dễ vào tay, ngươi liền định dùng như vậy?”

Nhiếp Minh Quyết nói chuyện quả nhiên là không chút nào ướt át bẩn thỉu, tiếp liền hỏi điều kiện của bọn hắn.

Ngụy Anh vốn nghĩ rằng Giang Trừng sẽ trực tiếp nói về chuyện tổ minh, không nghĩ tới Giang Trừng chỉ là đề ra điều kiện không tính là điều kiện—— hỗ trợ bồi dưỡng tu sĩ Giang gia.

“Trong một tháng, nhập vào trận doanh của Nhiếp thị, ăn mặc chi phí không thể đặc thù hóa, xuất trận xuất chiến toàn bằng Xích Phong Tôn điều khiển.” Giang Trừng giữa những hàng chữ không có âm mưu dương mưu, nhất phái chân thành.

Trên tòa, chỉ có Kim Quang Dao nhìn thẳng liếc mắt hắn, không người đọc hiểu sóng ngầm kích động giữa hai người bọn họ.

……

“Công phu sư tử ngoạm không thể thực hiện được. Xích Phong Tôn có lẽ không thiện giao thiệp, nhưng hắn mang chính là Kim Quang Dao, vì chính là mượn hắn kia há mồm.” Giang Trừng điểm điểm cái trán Ngụy Anh, “Cùng người khác học hỏi, người lãnh đạo khó được thập toàn thập mỹ, nhưng thuật nghiệp có chuyên tấn công, không tốt về mặt này thì có thể mượn lực của người khác, cấp dưới chính là vì thế tồn tại.”

Ngụy Anh muộn thanh cười, “Ngươi nói chính là Kim Quang Dao phải không?”

Giang Trừng tức giận nói: “Bằng không đâu.”

“Chúng ta đây mệt?”

“Không mệt.” Giang Trừng lộ ra biểu tình giảo hoạt như hồ ly, “Không thể một lần là xong, ta liền tế thủy trường lưu. Ta cố ý nói một lần chỉ có thể hoàn toàn đuổi đi hung thi cùng đao linh trong một tòa ở Tế Đao Đường, thả khoảng cách giữa hai lần cần phải có thời gian, về sau có rất nhiều cơ hội để bàn bạc  —— Kim Quang Dao không phải sắp về Lan Lăng Kim thị sao?”

“Thì ra là thế……” Ngụy Anh sờ sờ cằm, trước kia không cảm thấy Giang Trừng giảo hoạt, nguyên lai là tiểu thiếu gia không ra chiêu a, “Bất quá các sư đệ nhưng thảm, ngày thường bắt cá bắt gà không câu thúc, hiện tại muốn đến làm thuộc hạ của Xích Phong Tôn chịu khổ.”

Giang Trừng xẻo hắn liếc mắt, “Tu Chân giới đều đại chiến còn không có cái chính hình, tấm gương của ngươi dựng đến thật tốt.”

“Đó là đó là,” Ngụy Anh thuận thế leo lên, “Nếu là ngươi, a không, nếu là Giang Trừng ở đây, bọn họ khẳng định cẩn trọng, khắc khổ tu luyện.”

“Ngươi……” Giang Trừng kỳ quái mà nhìn hắn.

Ngụy Anh lại cười nói: “Làm sao vậy?”

“Không, không có gì……” Giang Trừng làm như bị này miệng cười đau đớn, quay đầu né tránh tầm mắt của hắn.

—— như thế nào đột nhiên liền không nghi ngờ ta là Giang Trừng đâu?

Nhân lúc hắn quay đầu lại, Ngụy Anh chột dạ mà sờ sờ ngực.

—— hiện tại thừa nhận liền vả mặt…… Trước cùng hắn diễn, dỗ tốt rồi lại nói.

Trầm mặc cũng không phải biện pháp, Ngụy Anh chủ động chuyển đề tài khác, “Ba ngày sau, bên Thanh Hà liền đến đón người, một tháng sau, chỉ dựa vào ta một cái nhưng thủ không được.”

Giang Trừng luôn luôn công sự lớn nhất, quả nhiên nói tiếp: “Ta sẽ liệt kê ra một phần danh sách chọn lựa một nửa người qua đi, một nửa kia tại chỗ đóng giữ, không đủ bộ phận ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

“Biện pháp gì?”

Giang Trừng gằn từng chữ một nói: “Mi Sơn Ngu thị.”

“…… Ta nhưng nói trước, tìm viện trợ ở nhà mẹ đẻ của Ngu phu nhân, sư tỷ đều nói không nên lời, ‘ Giang Trừng ’ không lộ mặt không thể được.”

Giang Trừng không biết suy nghĩ gì, mệt mỏi cười cười, “Yên tâm, giao cho ta đi.”

Ngụy Anh trong lòng bỗng nhiên bốc lên nổi lên bất an.

Giang Trừng luôn là như vậy, một bên ngoài miệng ghét bỏ, một bên xuống tay đem sự tình làm tốt, lại vẻ mặt không tình nguyện mà nói cho ngươi, ta cũng không phải là giúp ngươi bất quá là thuận tay.

Ngụy Anh là cái kẻ lừa đảo nuốt lời, Giang Trừng lại là cái ngốc tử giữ lời hứa.

Việc mà hắn đáp ứng, tan xương nát thịt cũng nhất định sẽ làm được.

Nhưng Ngụy Anh không muốn hắn tan xương nát thịt, hắn muốn y tồn tại thật tốt, hai người cùng nhau, sống sót thật tốt.

Ngụy Anh nhìn Giang Trừng hơi hiện mệt mỏi, trong lòng thấp thỏm bất an.





“Ngươi tới làm cái gì?” Ngụy Anh vừa bực mình vừa buồn cười mà nhìn vị khách không mời mà đến. Nói tốt ba ngày sau, người này như thế nào hiện tại tới.

“Ai ai ai?” Nhiếp Hoài Tang ra vẻ thâm trầm mà kéo dài âm cuối, “Ngụy huynh không nghĩ tới là ta?”

“…… Đoán được.” Ngụy Anh bất đắc dĩ đỡ trán. Cùng Ngụy Anh có giao tình ở Nhiếp gia cũng nói chuyện được cchỉ có một người. Nhiếp nhị thiếu gia thực lực vô dụng Xích Phong Tôn lại hộ đến kín mít, lên không được chiến trường chạy chân nhưng thật ra có khả năng lãnh đạo.

“Vậy là tốt rồi nha.” Nhiếp Hoài Tang lắc lắc cây quạt, “Về sau ta sẽ làm phiền nhiều hơn.”

Ngụy Anh giật mình, “Về sau từ ngươi đón đưa Giang…… Thành Bất Quy?”

Giang Trừng về sau không ít được nhiều lần đến Thanh Hà, hắn ngự kiếm không được nhất định phải có người đón đưa.

Xem Ngụy Anh vẻ mặt không tình nguyện, Nhiếp Hoài Tang lấy cây quạt che miệng che lại khóe miệng ý cười, “Mạnh huynh nói được không sai, người này ngươi quả nhiên hộ đến đủ khẩn.”

Kim Quang Dao miệng ngươi có thể càng kín mít một chút một chút không ……

“Ngụy huynh không định để ta gặp mặt sao?” Nhiếp Hoài Tang chế nhạo nói.

“Gặp, tự nhiên là muốn gặp.”

Không thấy một thân, đã nghe tiếng trước.

Giang Trừng mang theo lễ phép mỉm cười tiến vào.

Nhiếp Hoài Tang một quay đầu, liền dừng lại, lại nháy mắt hoàn hồn, “…… Ha ha, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự……”

————————————————————————

Lời tác giả:

Ngụy Anh: Nên phối hợp ngươi diễn kịch ta diễn làm như không thấy……

Nhiếp · bắt được nam nhân đang diễn· Hoài Tang tuy không nhận ra tới, cũng liếc mắt một cái liền nhìn ra không thích hợp, Ngụy ca a, ngươi nhưng cẩn thận đi……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro