28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Anh lại nằm mơ.

Người thuần dương, đêm thuần âm, âm dương giao hội, cho nên có mộng. Mà như Trang Chu mộng điệp vi phạm giấc mộng bình thường, tất xem là vật khác.

Hoặc thấy giấc mộng hoàng lương, hoặc thấy đánh cờ lạn kha, hoặc thấy…… di hận kiếp trước.

Ngụy Anh đi vào một mảnh chân núi, nhàn nhạt sương mù, trải dài khắp núi đồi là loài hoa nào đó không biết tên theo gió phiêu diêu, hình thành một mảnh biển hoa quay cuồng dập dờn.

Hắn tìm kiếm khắp nơi, du đãng như cô hồn dã quỷ.

Cánh hoa nhìn qua cũng không đầy đặn, bước qua bụi hoa, dưới chân lại truyền đến tiếng nước trên hoa văng khắp nơi, chất lỏng sền sệt làm ướt giày vớ cùng vạt áo của hắn, hắn đi được càng thêm trầm trọng.

Tìm cái gì, tìm vật gì, hắn một mực không biết, nửa mờ mịt nửa chết lặng mà điều khiển cái thể xác này, dẫm ra từng điều chất lỏng nhụy hoa.

Biển hoa giống như một chỗ bãi tha ma, hắn là một cái xác chui từ dưới đất lên, mơ hồ không hồn.

Dưới chân càng thêm gian nan, sương mù tan đi chút, Ngụy Anh mở to đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước, ngay sau đó hô hấp cứng lại.

Một nửa khối xác chết đang bị hắn dẫm dưới chân, phốc tuôn ra một bãi máu đen.

……

Ngụy Anh cả kinh một cái lảo đảo.

Lại ngẩng đầu, đập vào mắt đều là tử thi khắp nơi.

Bên trong một nửa khối xác chết hư thối máu thịt lộ ra xương trắng, xa xa mà trông qua, đó là từng đóa hoa lấy máu thịt của xác chết làm đất.

…… Biển hoa, nguyên lai là cái dạng biển hoa này ……

Ngụy Anh không khỏi cong lưng nôn khan một trận.

Trong núi xương thịt lại truyền đến tiếng chuông cùng giọng thiếu niên thanh thúy ——

[ Giang Trừng, Giang Trừng! Đừng luyện, ở bờ sông lại đáp sân khấu kịch đâu, cùng đi đi, ta cho ngươi ăn trái cây. ]

〈 Ai thèm! Ngươi hiện tại mấy tuổi? Ta mới không đi đâu, muốn đi chính ngươi đi, quay đầu lại bị phạt nhưng không ai thay ngươi nhặt xác. 〉

[ Đi mà đi mà ~ Sư đệ ngươi tốt nhất, coi như là bồi ta một hồi, đi thôi đi thôi ~]

〈 Ngươi đừng dựa gần như vậy! Hạ, không có lần sau……〉

[ Được rồi! Chúng ta đi! ]

……

“Giang…… Giang Trừng?” Ngụy Anh trừng lớn đôi mắt nhìn trong sương mù bản thân đang nắm thiếu niên áo tím.

Đến từ trong sương mù, cũng quy về sương mù, hình người chân thật tựa một đồi cát một cái chớp mắt bị mưa to dữ dội xối thành cát vụn, chớp mắt liền tan biến.

Ngụy Anh vội vàng nâng bổ đi tìm, phía sau lại có đối bóng người vội vàng xẹt qua, vừa quay đầu lại, lại thấy bản thân mình lúc trẻ đối diện túm tay áo ai năn nỉ ỉ ôi ——

[ Giang Trừng Giang Trừng Giang Trừng Giang Trừng Giang Trừng……]

〈 Câm miệng! Ồn muốn chết! 〉

[ Mới vừa vào đạo tu hành liền buồn chán như vậy, các sư đệ đều chuồn ra đi chèo thuyền chơi, chúng ta cũng đi thôi! ]

〈 Ngươi muốn đi theo chân bọn họ đi a, ta cản ngươi? 〉

[ Ta này không phải sợ ngươi một người tịch mịch sao? ]

〈…… Cút! 〉

Cái thiếu niên áo tím kia tính trẻ con chưa thoát trên khuôn mặt phiếm đỏ ửng, Ngụy Anh nóng nảy, lao thẳng tới, lại xuyên qua đi nằm vào thi trong nước.

[ Giang Trừng, ngươi nói…… người lớn thành thân vì cái gì muốn động phòng? ]

Ngụy Anh chưa đến mười tuổi nghiêng đầu.

Giang Trừng đội một khối khăn hồng trầm tư suy nghĩ, trên vòng liễu cắm hoa lắc qua lắc lại.

〈…… Thành thân đều là muốn màu đỏ, xinh đẹp phòng, ừm…… cái này kêu động phòng đi. 〉

[ Kia chúng ta cũng thành thân, chúng ta khi nào động phòng a? ]

〈 Chờ chúng ta lại lớn lên một chút là được đi. 〉

Tiểu Ngụy Anh chớp một đôi mắt tròn xoe như quả nho, khẩn trương lại hưng phấn nói:

[ Vậy, chúng ta đây hứa hẹn, ngươi cũng không thể cùng người khác thành thân! ]

Tiểu Giang Trừng phồng lên mặt bánh bao trừng hắn.

〈 Ngươi cho ta là ngươi sao? Trí nhớ kém như vậy! Không chừng chính là ngươi cùng người khác thành thân trước! 〉

Tiểu Ngụy Anh vội vàng xua tay.

[ Sẽ không sẽ không, ta liền phải ngươi. ]

Lời này tiểu Giang Trừng nghe được còn rất hưởng thụ, lộ ra vẻ “ta liền tạm chấp nhận nghe xong”, khuôn mặt nhỏ uốn éo.

〈 Hừ. 〉

……

Ngụy Anh ngơ ngác mà nhìn thấy hai người lại lần nữa phân giải phai màu hóa thành sương mù xám xịt, giơ tay, hung hăng cho mình một bạt tai.

Hắn mở miệng ra muốn rống ra chút cái gì, mục giận mở to muốn thấy rõ ràng, sương mù nhẹ như sa mỏng lại đột nhiên có trọng lượng, ngưng tụ, chui vào đồng tử của hắn, rót vào trong phế phủ của hắn, thô ráp mà mài giũa nội tạng mềm mại, sau đó —— nghiền nát chúng nó.

Tiếng hô đai bị bóp tắt ở yết hầu, khắp nơi đều là huyết hồng.

Ngụy Anh như thế, lại cảm thấy được hạnh phúc khó có thể miêu tả.

Hắn thấy được rất nhiều Giang Trừng, mà mỗi một cái, đều đang mỉm cười với hắn.

〈 Ngụy Anh, ta chỉ thích cùng ngươi một chỗ. 〉

〈 Ngụy Anh, ngươi đi đâu ta liền đi đâu, Giang gia…… không cần cũng thế. 〉

〈 Ngụy Anh, nói lời ngốc nghếch gì? Ta bỏ quên phù thế ba ngàn này cũng đoạn sẽ không bỏ quên ngươi. 〉

……

Thật tốt a……

Khóe miệng uốn lượn chảy xuống chất lỏng ướt nóng, chứa đựng màu sắc của tình yêu.

Ngụy Anh liền trầm luân trong dòng xoáy ký ức, bỗng dưng, trong sương mù nhảy ra một cái người áo xanh lục.

Dùng một gương mặt Ngụy Anh xa lạ, giọng nói xa lạ mà mắng:

“Ít làm xuân thu đại mộng! Ngụy Anh, ngươi xứng sao?”

……

Ngụy Anh mờ mịt mà nhìn y vẫy vẫy ống tay áo, sương mù tẫn tán, mỗi một cái Giang Trừng đều bị bóp chết thành bột phấn. Chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, trên mặt run rẩy một chút, hầu khẩu đó là một trận tanh ngọt.

Thế giới lại lần nữa lâm vào bóng tối.




Thanh Tâm Âm rốt cuộc không thể so bằng An Hồn, khúc cao triều cường độ âm thanh đã bị hoàn toàn che dấu, Lam Trạm đơn giản bỏ cầm không màng, lấy ra phù triện ở một bên hộ pháp.

Ngụy Anh nằm trên mặt đất, vết phỏng trên cánh tay đã băng bó, sát khí cũng đuổi đi đến không sai biệt lắm, trên người còn đắp thảm mỏng, nhưng sắc mặt vẫn là xám xịt bất kham.

Lam Trạm bỗng nhiên nhớ lại, lần trước thấy Ngụy Anh chật vật như vậy, đã là việc thật lâu trước kia.

Mà đang lúc hắn trầm tư, tứ chi của Ngụy Anh đột nhiên run rẩy hai cái.

Lam Trạm kinh một chút, còn chưa kịp cẩn thận xem xét một phen, liền thấy một dòng nước ấm đỏ tươi tràn ra trên khóe miệng Ngụy Anh.

Tâm ma phát tác?!

Thoáng chốc sát khí phun trào thoát ra, che trời.

Lam Trạm trầm giọng nói: “Giang tông chủ!”

Giang Trừng đang dưới sự thao túng của Trần Tình tự nhiên là nghe không thấy, nhưng An Hồn bị cản là bản thân có thể cảm nhận, không bao lâu đã sắc mặt tái nhợt, cái trán rơi xuống giọt mồ hôi lớn.

Bất chấp nguyên khúc nhạc dạo, sáo âm chợt ngẩng cao, một đầu tiểu điều tấu đến như lôi trống trận, như có thiên quân vạn mã hung hăng giẫm linh hồn của Ngụy Anh, xé rách ma tính mê hoặc.

Ngụy Anh trong bóng đêm vô lực giãy giụa, chợt thấy trời sụp đất nứt, gông cùm xiềng xích hắn trong bóng đêm như có than khóc muôn vàn, vì một trận chiến cổ, một kích mà toái.

Màn trời đen tối thế nhưng bị đánh ra cái khe, mà ở vết nứt kia, chiếu ra một chút ánh sáng.

Trong lúc nhất thời ánh sáng to lên, chiếu khắp đại địa.

Ngụy Anh ngực khó chịu, giống tù nhân đột hoạch tự do, một loại cảm xúc tên là cảm động nháy mắt bao phủ hắn.

Hắn lại thấy được người mặc áo xanh lục kia, biển hoa biến thành biển hoa thật, người nọ ngồi trên một chiếc thuyền lá, lấp ló sau một mảnh cánh hoa sen hồng hồng, vươn một bàn tay hướng hắn, cười mắng ——

〈 Ngụy Anh, thất thần làm cái gì? Còn không qua! 〉

“Giang Trừng……” Ngụy Anh cười, cười ra nước mắt, vươn đôi tay chạy như bay về phía y.

……

Ngụy Anh nằm ngón tay run rẩy mà tìm cái gì, Lam Trạm cầm tay hắn để an ủi, chạm được sợi rơm cứu mạng Ngụy Anh nhắm hai mắt lộ ra ý cười, nước mắt hạnh phúc tích treo ở khóe mắt, như đứa trẻ thỏa mãn mà lẩm bẩm:

“Giang Trừng……”




Một khúc xong, Giang Trừng thở hổn hển hoàn hồn, Lam Trạm đã gói đàn Vong Cơ kỹ lưỡng, cáo tội một tiếng liền muốn đi ra ngoài.

Giang Trừng dùng sức lung lay đầu, miễn cưỡng thanh tỉnh một ít, toại nghi hoặc nói: “Hàm Quang Quân?”

Chưa hạ lệnh trục khách người này đi cái gì?

Lam Trạm đã đeo cầm trên lưng, nói: “Thanh Tâm Âm vô dụng.”

Vốn dĩ cũng không ôm hy vọng quá lớn, Giang Trừng gật đầu, “Ngươi lúc này liền phải đi, liền không có gì…… muốn nói cùng Ngụy Anh?”

Lam Trạm đứng lên, chăm chú nhìn Ngụy Anh, “…… Không cần, hắn hiện tại, trả lời không được.”

“Hắn không có việc gì.” Giang Trừng móc ra khối khăn lau mồ hôi lạnh, như đang trả lời Lam Trạm, lại như chỉ là đang trả lời mình, “Ta còn chưa có chết đâu, sẽ không làm hắn có việc.”

“Chậm đã!” Mắt thấy người này liền phải sải bước mà bước ra thư phòng, Giang Trừng vội vàng kêu đình, “Ngươi đi đâu? Chờ Ngụy Anh tỉnh ta như thế nào cùng hắn giải thích một cái người sống không thấy đâu?”

Lam Trạm tới gần cánh cửa, lại dừng chân quay đầu nói: “Giang tông chủ……”

Giang Trừng ngô một tiếng.

Lam Trạm thần sắc giãy giụa mà nhìn hắn một cái, “…… Không có việc gì.” Nói, đẩy cửa đi vào một mảnh ánh nắng vàng ấm áp, lời chưa nói bị gắt gao phong ấn trong lòng.

—— hắn liền tính tất cả đều là âm mưu, trái tim ấy cũng nhất định là thật sự…… tin hắn một hồi đi.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Đánh thức người trong cuộc, chỉ từ lời nói.

Nhưng…… cuộc đời lần đầu, Lam Trạm không muốn vì Ngụy Anh làm cái gì.

“Hàm Quang Quân! Lam nhị!” Giang Trừng lung lay mà đuổi theo vài bước, “Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Lam Trạm mặt không cảm xúc nói: “Giang tông chủ cớ gì cản ta?”

“…… Gia quy Lam gia các ngươi chẳng lẽ có cái không nghe hết lời của người khác lời liền đi như vậy sao?” Giang Trừng đỡ khung cửa, cố sức mà mắt trợn trắng.

Lam Trạm: “……”

Giang Trừng lập tức hỏi hắn: “Ngươi đã nghĩ hiện tại nên làm cái gì sao?”

“……”

“Đó chính là chưa nghĩ ra.” Giang Trừng chắc chắn, nghiêm trang gật gật đầu, “Ta nhưng thật ra có thể cho ngươi một cái kiến nghị.”

Lam Trạm vừa định nói không cần lao tâm, liền nghe Giang Trừng nói: “Ngươi hiện tại đi ngăn cản Kim Quang Dao cùng Trạch Vu Quân chạm mặt, không chuẩn còn kịp.”

……

Lam Trạm trịnh trọng mà cúi người ôm quyền nói: “Đa tạ!”

Nói xong, vội vã mà ngự kiếm đi.

“Không tạ.” Giang Trừng nhún nhún vai, nhỏ giọng nói, “Bất quá là trả nợ một con gà nướng.”

——————————————————————————

Lời tác giả:

Nói là mộng, nhưng nói trắng ra là đó chính là tâm ma cụ thể hoá.

Trong mộng ngoài mộng là hai cái thế giới, nhưng mật không thể phân.

Cho nên Ngụy ca ở trong mộng hộc máu, ngoài mộng cũng hộc máu, Ngụy ca ở trong mộng kêu tên Giang Trừng, ngoài mộng ……đem Lam Trạm giận đi rồi……

Tâm ma thế giới là mặt ngoài hoà bình thực tế đen tối ( mặt ngoài biển hoa, kỳ thật là núi xác chết )

Sau khi bỏ lớp mặt nạ đáng sợ…… đó chính là Ngụy Anh thống khổ hóa hình, mà ảo giác trong sương mù là an ủi duy nhất của hắn. Tâm linh cư nhiên là một màn sương thổi liền ta, có thể thấy được trong lòng Ngụy Anh có bao nhiêu thấp thỏm.

An hồn khúc tấu lên lại không cách nào thâm nhập nội tâm, tâm ma vẫn cứ tàn sát bừa bãi, Thành Bất Quy xuất hiện ý nghĩa vận may của hai người, khiến Ngụy Anh hỏng mất mà rơi vào hắc ám. Hắc ám chính là tuyệt vọng hóa hình, trong bóng đêm than khóc là chính hắn tự giam cầm xiềng xích.

Thẳng đến an hồn lực độ đột nhiên cất cao, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đánh nát tầng hắc ám kia, mang đến ánh sáng ( hy vọng ), an hồn tinh lọc dơ bẩn, gột rửa nội tâm, biển hoa biến thành chân chính biển hoa, lúc này, Ngụy Anh lại thấy được Thành Bất Quy, chẳng qua lúc này đây, hắn nhìn đến không phải tâm ma biến ảo Giang Trừng, mà là thông qua làn điệu Trần Tình tấu vang, truyền lại hình tượng chân chính của Giang Trừng, tiếng lòng của Giang Trừng.

Ta nghĩ lúc ấy, ý nghĩa của Giang Trừng đối với Ngụy Anh lại thêm một —— cứu rỗi.

Giả thuyết đặc thù của "Ngươi sao chẳng về?" ——

Kim Quang Dao trước quen biết Nhiếp đại, sau biết Lam đại

Kim Quang Dao: xuất phát từ Tư Thơ Hiên, đến Kim Lân Đài bị đuổi đi, đến cậy nhờ dưới trướng Nhiếp đại ( ở chỗ này cùng Tiện Trừng gặp qua một lần), giết tu sĩ bị Nhiếp đại phát hiện trốn chạy, chạy trốn tới Vân Mộng làm trướng phòng tiên sinh ( ở chỗ này bị lau đi cùng Lam đại tương ngộ ), đến cậy nhờ dưới trướng Ôn thị làm nằm vùng ( lại lần nữa gặp được Giang Trừng ), kết thúc Xạ Nhật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro