33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chương này ta khả năng không tốt với Lam đại……

——————————————————————

Lúc Ngụy Anh vào cửa, Lam Trạm đang cương thân mình nhìn chăm chú người bên cạnh đang run run rẩy rẩy mà bưng lên một chén trà nóng.

Bộ dạng người nọ giống như lúc Liễu Nhi tới đây, từ đầu đến chân che đến kín mít, trên đấu lạp rũ xuống màn lụa, muốn uống trà cũng chỉ là vén lên một nửa.

Ngụy Anh khi vào cửa bước chân nặng chút, người nọ kinh một chút, nước trà tràn ra miệng ly. Trà vừa mới pha còn rất nóng, thế nhưng ở trên xiêm y của người nọ vết ướt bay lên một dòng hơi nước.

Lam Trạm bất chấp lễ nghi, vỗ tay đoạt lấy ly thả đặt lại trên bàn, móc ra một khối khăn tuyết trắng chà lau vệt nước, trên miệng lại là ít lời oán trách, nói: “Không thể.”

Ngụy Anh nghiêng đầu phân phó: “Đi đem đổi trà nóng, đổi ấm một chút, lại lấy bộ trà cụ sứ mỏng cùng quần áo mới thuần tịnh.”

Người hầu hơi hơi uốn gối nói: “Dạ.”

Ngụy Anh chưa từng kiêng dè, Lam Trạm tự nhiên là nghe được, lúc nhìn hắn trên mặt khó nén kinh ngạc.

Ngụy Anh hợp lại tay áo, tự hành giải thích: “Nhà ta cũng có một vị không nghe khuyên bảo.”

Lam Trạm không nói.

Ngụy Anh không muốn lãng phí miệng lưỡi, “Hắn ở lại, ngươi đi theo ta.”

Người Lam Trạm mang đến vừa nghe lời này, lập tức đứng dậy che ở trước người Lam Trạm, bước chân tuy là hư, lập trường nhưng thật kiên định.

Ngụy Anh một tiếng phản xạ có điều kiện “Đại ca” liền phải buột miệng thốt ra cuối cùng vẫn là nuốt trở vào, thay đổi cái khách sáo xưng hô, “…… Trạch Vu Quân, đệ đệ của ngươi không phải đứa trẻ.” Tuổi tác của Lam Trạm kiếp trước tuyệt đối lớn tuổi hơn với ngươi bây giờ.

Lam Trạm trầm ngâm nói: “…… Huynh trưởng.”

Nếu luận tâm trí, hiện giờ Lam Trạm xem ra, huynh trưởng cơ hồ là hậu bối vừa đi vào trần thế. Chỉ là quán tính cho phép, cung kính đã là thói quen.

Ngụy Anh hào phóng mà lộ ra một bộ mệt mỏi, “Vẫn là Trạch Vu Quân cảm thấy ta này có thể đối Hàm Quang Quân tạo thành uy hiếp gì?”

Lam Hi Thần không nói một lời, như cũ không chịu tránh ra, ngược lại là Lam Trạm trước đã mở miệng, “Huynh trưởng yên tâm, Vong Cơ…… sẽ không lỗ mãng hành sự.”

“Vong Cơ,” Lam Hi Thần một mở miệng giọng nói đã là ách đến không được, “Ngươi……” Do dự một lát, chung quy vẫn là cái gì cũng chưa nói, yên lặng mà thối lui.

Lam Trạm gật đầu, thi lễ với huynh trưởng, liền theo Ngụy Anh đi vào phòng.

……

“Loại cảm giác này thực không xong đi?” Câu đầu tiên của Ngụy Anh lại là một câu nghi vấn, không đợi Lam Trạm mở miệng liền tự hỏi tự đáp: “Ta có khi cũng sẽ quên, kỳ thật hiện giờ Giang Trừng chỉ như ta lần đầu thấy Kim Lăng hơn một hai tuổi mà thôi.”

Trong phòng ban ngày không đốt đèn, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ giấy sái lạc, chiếu sáng mà chói mắt.

Đôi mắt Lam Trạm nhìn chăm chú Ngụy Anh, trong không khí hình như có một tầng ánh nắng không tiêu tan được sương mù, một cái không nói, một cái không hỏi, giữa hai người như trói một sợi dây xích sắt, liền cử động, cổ tay lại bị cọ xát.

Đôi tay Ngụy Anh ở trên tường sờ soạng, trong miệng nhắc mãi, “Làm sao…… Đến từ đâu?” Chỉ chốc lát, sách một tiếng, không biết từ ám cách nào lấy ra cái tráp, nâng trong lòng bàn tay.

Lam Trạm quen ẩn nhẫn lại không quen với che che dấu dấu, rũ mắt thấp thấp nói: “Ngươi vì sao gọi ta tới? Chính là…… Có chuyện muốn nói?”

Ngụy Anh tựa hồ không muốn trả lời, lập tức đem tráp vứt qua.

Tiếp tráp lấy ra đồ vật, Lam Trạm nghi hoặc nói: “Đây là……”

Nếu hắn không có nhớ lầm, thứ này cùng thứ mà môn sinh Giang thị mang chính là cùng một loại.

Chuông bạc khắc chín cánh hoa sen.

Vừa chạm vào liền cảm nhận một tia khác thường ngưng lại không đi, nhưng truy tìm lại nói không rõ khác thường ra sao. Lần trước có cảm giác như vậy, vẫn là kiếp trước, là thứ làm hết thảy bắt đầu như vậy……

—— quả chuông này, đã là quỷ khí không thể nghi ngờ.

Nhặt lên quan sát, vách trong lục lạc quả nhiên có chữ "Anh" nho nhỏ , nhưng bên hông Ngụy Anh rõ ràng cũng treo một quả chuông bạc.

Ngụy Anh theo tầm mắt y nhìn lại, vén vạt áo lộ ra toàn bộ lục lạc lại thả lại đi, nhàn nhạt nói: “Giang Trừng.”

Hai chữ chói lọi mà nện ở trên người Lam Trạm.

Ngày ấy ra Loạn Táng Cương Ngụy Anh liền vẫn luôn mang ở trên người, nhưng mỗi khi nhìn đến luôn có hồi ức không tốt đẹp như vậy lập tức nhảy ra ——

〈 Giang gia ta không dậy nổi ngươi tôn đại Phật, cùng Lam nhị lăn xa một chút! 〉

……

Lam Trạm bỗng dưng phát giá lúc  Ngụy Anh đầu lại trong ánh mắt thêm ti oán hận.

“Khụ.” Ngụy Anh thanh thanh giọng nói, “Cho ca của ngươi đừng ở để trong ngươi tùy thân mang theo, đánh giá một tuần hẳn là có thể khôi phục cái sáu phần…… Dù sao khẳng định so với hắn hiện tại mạnh hơn.”

Cảm giác bất an càng ngày càng cường liệt, Lam Trạm chậm rãi đem chuông bạc thả lại, “Trong chuông bạc…… Chịu tải vật gì?”

“Một nửa tu vi của ta.”

Chuông bạc Giang gia gặp tà ám sẽ vang cảnh báo, lúc tay Lam Trạm vô tình làm rơi chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm ngắn ngủi.

Ngụy Anh thấy Lam Trạm thần sắc có dị, không nhanh không chậm mà thêm một câu, “Đại chiến sắp tới, ta chỉ có thể cho một nửa, ngươi sẽ không chê ít đi?”

“…… Ngươi, ngươi……” Lam Trạm nghẹn một chút, “Chuyện này không có khả năng……”

Ngụy Anh cũng không vội phản bác.

Lam Trạm xưa nay là cái đệ tử tốt, Lam lão tiên sinh đã dạy tất nhiên là nhớ rõ —— tu vi không giống với linh lực, kim đan còn tu vi còn, kim đan không còn tu vi tán, hoặc có hoặc không đều do tự thân, không thể lấy, cũng không thể đổi.

“Chậc.” Ngụy Anh xoa xoa khóe mắt phiếm xanh, “Ai quy định việc chính đạo làm không được, ma đạo cũng không khả thi đâu? Ngươi có thể yên tâm, chuông bạc Giang gia có công hiện trừ tà thanh minh, dùng cho chịu tải ma đạo tà thuật nhưng lợi nhiều hơn hại.”

“Lấy về đi.” Lam Trạm không muốn lại nghe hắn nói thêm một chữ, trầm khuôn mặt đẩy trở về, “Ngươi càng cần hơn.”

“Ngươi bao lâu thấy ta cho đồ vật còn muốn phải trả về?” Ngụy Anh mặt không cảm xúc mà nói, “Ta sớm nghĩ có thứ gì có thể trả lại ngươi, nhưng Giang gia là Giang Trừng đưa, kim đan là muốn để lại cho Giang Trừng, trừ bỏ nhân kim đan còn lấy chút tu vi, thân ta lại không có vật dư thừa. Có thể sử dụng được, cũng là ngoài ý muốn.”

Đại khái là “Trả lại ngươi” có chút chói tai, Lam Trạm lập tức nói: “Không.”

“Lam Trạm, ta nói thẳng đi.” Ngụy Anh trên mặt ít khi mà lộ ra bi thương.

Đó là muốn đâm thủng tầng cửa sổ giấy, nhìn không thấy khói mù ẩn ẩn chấn động, Lam Trạm nghe được tim của mình đập thùng thùng rung động.

Eo thật sâu bẻ cúi đầu làm lễ vô cùng trịnh trọng, gằn từng chữ một cắn đến rõ ràng mười phần, “Thực xin lỗi.”

……

Lam Trạm lảo đảo một chút, lùi lại nửa bước.

Ngụy Anh xưa nay luôn có loại giang hồ không màng, không ít lần đã trải qua những chuyện không lớn không nhỏ, muốn hắn làm cử chỉ văn nhã quả thực là muốn mạng của hắn.

Hiện giờ này lễ hành đến quy củ, thái độ thành khẩn đến quả thực làm người cảm động, Lam Trạm lại như bị kinh hãi thất hồn lạc phách.

Ngụy Anh lại là tiều tụy lại chật vật.

Đúng, chật vật, người mà cả đời không cầu một ai lại đang khẩn cầu.

…… Khẩn cầu cái gì?

Nhìn ra điểm này Lam Trạm cơ hồ muốn tông cửa xông ra, giọng Ngụy Anh lại như bùa đòi mạng đánh trúng hắn:

“Lam Trạm, chúng ta không làm đạo lữ, được không?”

……

Hắn chỉ cảm thấy không gian chói mắt nổ tung, sau đó là tĩnh mịch.

Ngụy Anh không có nói “Ta không muốn cùng ngươi làm đạo lữ” hoặc là “Chúng ta không thích hợp” linh tinh, hắn thực nghiêm túc mà dùng một loại trần ai lạc định để trần thuật một câu hỏ.

—— chúng ta không làm đạo lữ.

“…… Vì cái gì?” Lam Trạm ai nhiên nói.

Ngụy Anh chậm rãi ngồi dậy, “…… Ta không tin ngươi không biết.”

Lam Trạm nghiến răng, “Ta chỉ biết ngươi bổn ứng cùng ta cộng độ cả đời! Mà không phải……”

Lam Trạm nói không được nữa, người lạnh lẽo như vậy cư nhiên đỏ hốc mắt.

“Ta cũng từng nghĩ tới…… sinh tử chẳng qua là một con đường lớn bởi vậy đến bỉ, tóm lại đều sẽ đến chỗ giao nhau, nếu không làm sao tồn tại, cùng ai cùng nhau đi còn có phân biệt gì?” Ngụy Anh sầu thảm cười, “…… Dù sao không phải là ta muốn người kia thôi.”

Lam Trạm gương mặt vặn vẹo một chút, Ngụy Anh cho rằng hắn là khó thở, lại nghe đến thanh âm khô cằn cao cao rút dậy, lại là cười, hắn cười đến nghẹn ngào khó nghe, “Hiện tại quay đầu lại, ngươi không làm thất vọng ai?”

Ngụy Anh rũ mắt nói: “Thực xin lỗi……”

Lam Trạm cắn răng nói: “Ngụy Anh, ngươi cũng biết hắn cùng ngươi có hận?”

Ngụy Anh nhẹ nhàng gật đầu, “Ta biết.”

“Trong lòng hắn vĩnh viễn Giang gia nặng nhất.”

“Ta biết.”

“Hắn không sống được bao lâu.”

“Ta biết.”

“Hắn coi kiêu ngạo như mạng.”

“Ta biết.”

Lam Trạm một chưởng chém ra, chứa đầy linh lực chưởng phong xẹt qua bên cạnh Ngụy Anh, thật mạnh đánh trúng ám cách vách tường sau lưng hắn, cuốn theo số tầng gạch ngói, cả giận nói: “Ngươi căn bản không đợi được ngày hắn đáp lại ngươi!”

Gạch vỡ nện ở trên lưng, Ngụy Anh như cũ bình tĩnh như cục diện đáng buồn, nhàn nhạt nói: “Ta từ lúc bắt đầu liền không trông cậy vào.”

“…… Ngươi điên rồi.” Lam Trạm ngơ ngẩn mà thu tay về.

“Hắn cũng tổng nói ta điên rồi,” Ngụy Anh đột nhiên cười, “Nhưng kẻ điên có thể giữ lại người, người sống người chết đều giữ không được.”

Ngụy Anh không hề giải thích, “Cảm ơn ngươi, Lam Trạm. Ngươi rất tốt, ta không xứng với ngươi.”

Huyết sắc nhanh chân thoát khỏi gương mặt Lam Trạm, hắn vẫn là hỏi: “…… Vì cái gì?”

Ngụy Anh từ trong một mảnh hỗn độn nhặt ra cái chuông bạc bị bám đầy tro bụi, đôi tay nâng đưa đến trước mặt y, “Lam Trạm, ta thích một người thật lâu, ta chỉ là muốn cho hắn biết, có thể chứ?”

Lam Trạm hơi hơi hé miệng, lại phát không ra thanh âm.

“Vong…… Vong Cơ……”

Lam Trạm đột nhiên quay đầu lại.

Lam Hi Thần bị tiếng đánh nhau là  hấp dẫn lại đây một tay đỡ tường chậm rì rì mà đi, chung quanh đi theo một đám đệ tử ăn mặc giáo phục Giang thị, xô đẩy chen lấn khiến đến hắn càng thêm như lục bình trong nước.

Ngụy Anh như cũ nâng chuông bạc, “Ta không nên là người ngươi phải bảo vệ.”

Lam Trạm trong mắt lại có tơ máu, vươn tay đoạt lấy chuông bạc, tàn nhẫn nói: “…… Có thể.”

——————————————————————
Lời tác giả:

Tu La tràng rốt cuộc hoàn toàn kết thúc……

Muốn nhìn cái nhìn của mọi người một chút……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro