Chương 2: Huyền Vũ Động (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền Vũ Động

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ mất sức chín trâu hai hổ mới hợp lực đem Huyền Vũ cấp giết.

Hai người nằm trên bờ miễn cưỡng hồi chút sức lực, cùng nhau lặn xuống nước muốn từ cửa động ngầm bơi ra ngoài, nhưng cửa động trong lúc đánh nhau đã bị Tàn Sát Huyền Vũ dẫm sập.

Lam Vong Cơ sắc mặt khó coi lên bờ, khuôn mặt dính đầy huyết, tay ngưng một tia linh lực nhỏ bé lau sạch máu trên người, còn bạch y đã nhuộm thành hồng y thì không có biện pháp, nơi này nước hồ đã bị máu tươi từ vết rách trên cổ Huyền Vũ chảy xuống làm đục.

Hai người ngồi bên đống lửa, im lặng nghỉ ngơi hấp thu linh lực chữa thương, Nguỵ Vô Tiện cầm que củi chọc đống lửa nói: "Lam Trạm, cởi y phục ra hong khô chút, bằng không dễ cảm mạo, hiện chúng ta không có dược, ngươi mà bệnh ta cũng không biết làm sao trị"

Lam Vong Cơ: "Ân" đem hồng y trên người áo ngoài thoát ra phơi gần đống lửa, trung y bên trong lại vẫn mặc trên người.

Nguỵ Vô Tiện miệng không giữ cửa, nhìn y đùa giỡn: "Lam nhị công tử, chúng ta đều là nam, ngươi thẹn thùng cái gì, ngươi có ta cũng có, giữ lại lớp trung y có tác dụng gì, hay là ngươi dáng người không được như ta nên tự ti"

Nói xong còn đứng lên, toàn thân mặc mỗi cái quần nửa ướt nửa khô tú tú dáng người, miệng tiện trêu chọc: "Ngươi nhìn ta cơ bụng đẹp sao"

Lam Vong Cơ quay mặt sang một bên, lỗ tai xấu hổ đỏ bừng, mắng: "Không biết xấu hổ"

Nguỵ Vô Tiện cái tên vô liêm sỉ này, hắn có y cũng có, nhưng y có hắn chưa chắc có đâu, khoe cái gì mà khoe.

Nguỵ Vô Tiện thấy lạnh như băng sương người biểu tình tan vỡ, hứng trí bừng bừng dán lại gần: "Nào, không phải thẹn thùng, Nguỵ ca ca cho ngươi sờ một sờ cho đỡ thèm"

Lam Vong Cơ thẹn quá thành giận muốn lặp lại đem tay hắn cắn.

Nguỵ Vô Tiện một cái giật mình nhảy bắn ra phía sau, miệng còn không quên chỉ trích y: "Lam Trạm, ngươi biết ta đời này sợ nhất cẩu không, hôm trước ngươi cắn ta đau muốn chết, nay lại ý đồ cắn ta, hảo ngươi cái Lam nhị công tử, ta xem ngươi là bằng hữu ngươi lại hạ miệng như vậy tàn nhẫn, ngươi lương tâm không đau sao"

Lam Vong Cơ bị hắn khí đến mặt đều đỏ: "Là ngươi xứng đáng"

Dứt lời trực tiếp nhắm mắt, mặc Nguỵ Vô Tiện trêu chọc như nào cũng sống chết không chịu mở mắt ra.

Nguỵ Vô Tiện xem người giả chết, thần sắc đắc ý, tạm buông tha y. Ngồi xuống phía đối diện nhắm mắt vận chuyển công pháp hấp thu linh lực.

Theo thời gian trôi qua, Ngụy Vô Tiện trợn mắt, đỉnh một khuôn đỏ hồng mặt bỗng nhiên ra tiếng đánh vỡ im lặng: "Lam Trạm, ngươi có thấy nhiệt hay không?" vừa nói tay vừa phe phẩy quạt gió muốn giảm bớt khô nóng, tay còn lại cố kìm hãm không đem cái quần duy nhất trên thân lay xuống.

Lam Vong Cơ cũng cảm thấy có chút nhiệt, âm thầm vận chuyển công pháp, linh lực du tẩu qua, thân thể nóng rực thuyên giảm chút, nhàn nhạt quay sang Ngụy Vô Tiện: "Ngươi lại đây"

Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhưng vẫn đi qua, này nóng đốt đến đầu óc hắn mau choáng váng.

Lam Vong Cơ chạm tay hắn, linh lực mát lạnh không ngừng truyền sang, Ngụy Vô Tiện thoải mái thở phào nhẹ nhõm: "Lam Trạm, công pháp nhà ngươi thực tốt a! Hạ không lo nhiệt"

Lam Vong Cơ lười đến đáp hắn, im lặng truyền càng nhiều linh lực, chỉ là, thời gian dần trôi, linh lực đánh mất tác dụng, ngay cả y thân thể cũng dần nóng lên, linh lực đi qua không xua được khó chịu.

Ngụy Vô Tiện cắn đầu lưỡi, mùi máu tràn đầy khoảng miệng, cúi đầu nhìn hạ thân dựng đứng, miễn cưỡng vận chuyển đầu óc: "Lam Trạm, ngươi nói con vương bát kia là cái gì hợp thể?"

Lam Vong Cơ im lặng một chốc, khô cằn đáp: "Quy xà"

Bầu không khí cổ quái lan toả trong động, hai người lẳng lặng tách nhau ra, mỗi người chiếm một vị trí. Lam Vong Cơ có Lam gia công pháp còn có thể cắn răng nhịn, nhưng Ngụy Vô Tiện thì khổ không nói nổi, công pháp Giang gia không có công dụng này, nghẹn đến máu tươi từ mạch máu bạo ra.

Nguỵ Vô Tiện mang theo thở dốc thô nặng thanh âm vang lên: "Lam Trạm, lần này có khi ta xong đời rồi, ta nghẹn không được, ta cảm giác như muốn muốn nổ tung"

Dừng chút lẩm bẩm nói tiếp: "Không nghĩ tới ta Nguỵ Vô Tiện không chết ở trong miệng vương bát mà lại chết ở xà độc, ta thảo, như vậy nhục nhã cách chết Giang Trừng biết được có thể cười nhạo ta cả đời"

Lam Vong Cơ im lặng lắng nghe hắn nói, tinh thần như chỉ mảnh treo chuông, không biết nên làm như nào mới hảo, thân thể nhiệt độ nóng lạnh luân phiên.

Không nghe Lam Vong Cơ đáp lại, hắn lo lắng muốn ngồi dậy: "Lam Trạm, ngươi sao rồi, ngươi sẽ không ngất đi rồi chứ?"

Tiếng sột soạt từ phía bên Lam Vong Cơ vang lên, Nguỵ Vô Tiện vui sướng: "Lam Trạm ngươi chưa ngất a!"

Lam Vong Cơ bước gần lại chỗ hắn, đáy mắt phức tạp nhìn Nguỵ Vô Tiện máu tươi từ mạnh máu vỡ tan rỉ ra, tâm có chút bất đắc dĩ, bọn họ thật phải làm vậy sao?

Y là hỉ Nguỵ Vô Tiện, nhưng tại tình cảnh chật vật hiện tại cùng hắn mây mưa không phải y sở muốn.

Nhìn Lam Vong Cơ tiến lại gần không đáp, Nguỵ Vô Tiện hậm hực nói: "Ngươi như nào vẫn không để ý ta đâu, hừ ta sắp chết rồi, về sau sẽ không còn ai đậu ngươi cái này tiểu cũ kỹ nữa"

Ánh mắt hắn dịch lên đỉnh hang gồ ghề lồi lõm, mơ hồ lẩm bẩm: "Lam Trạm, ngươi mau giết ta đi, ta khó chịu quá, dùng Huyền Sát Thuật giết ta, được không? Ta không muốn bạo thể mà chết, quá khó coi"

Một mảnh lụa trắng phủ lên mắt hắn, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng chịu mở miệng, thanh âm nhẹ như lông hồng lại mang theo kiên định nói: "Ta sẽ không để ngươi chết"

Tầm mắt lâm vào bóng tối, Ngụy Vô Tiện nhạy bén cảm giác xung quanh khác thường, giật mình kêu: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ ngại hắn ồn ào, mím môi, bình tĩnh nói: "Câm miệng"

Nguỵ Vô Tiện đang muốn tiếp tục mở miệng trêu ghẹo y, chợt thân dưới mát lạnh, hắn cả người căng thẳng, Lam Trạm sao thoát quần hắn!

Trong hang động, tiếng vải vóc rơi xuống mặt đất thanh va đập vào tim Nguỵ Vô Tiện, một mảnh băng tuyết lạnh lẽo dán lên thân thể đang thiêu đốt, Lam Vong Cơ mông kề hạ thân dựng đứng của hắn.

Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, đầu óc đang mơ màng bị kích thích thanh tỉnh, đang muốn mở miệng nói chuyện, một tia linh lam chợt loé đem miệng hắn phong bế, cấm ngôn thuật!

Lam Vong Cơ hơi rướm người lên, mát lạnh bàn tay cầm phân thân hắn đặt trước âm huyệt, y nhíu mày chậm chạp ngồi xuống.

Thần trí một lần nữa bị đốt đến vô định, đi theo bản năng thôi thúc, Ngụy Vô Tiện đưa tay lên bắt lấy đùi người nọ, hung hăng xiên qua.

"Ân" Một tiếng mang theo đau đớn từ xoang mũi Lam Vong Cơ bật ra, mặt y nháy mắt cắt không còn giọt máu, nước mắt nghẹn không được theo gò má chảy dài.

Ngụy Vô Tiện hơi thở nặng nề, này chưa đủ!

Dục vọng nổi lên không ngừng kích thích lý trí Nguỵ Vô Tiện, hắn tay đưa lên trên eo đem người một lần nữa kéo mạnh xuống, ấm nóng máu tươi từ nơi xâm nhập chảy ra tưới xuống nơi kết hợp, huyết tinh chi khí đem tinh thần hắn kéo lại: "Lam Trạm, ngươi như nào?"

Chưa được khai thác cẩn thận âm huyệt bị hắn thô bạo động tác thúc vào tận cùng.

Lam Vong Cơ đau đến không nói được, cả người run rẩy, nước mắt rơi xuống nhỏ thành vũng trên bụng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện cảm giác vùng bụng ẩm ướt, trực tiếp đưa tay kéo xuống lụa trắng, nhìn Lam Vong Cơ mặt mũi trắng bệnh, vụng về đỡ eo y, lo lắng hỏi: "Ngươi sao rồi, đau lắm không?"

Y cảm thấy bản thân như một chân dẫm vào Hoàng Tuyền chứ còn sao nữa!

Không đợi Lam Vong Cơ đáp lời, tay hắn một đường dò xuống nơi bọn bọn kết hợp, sờ sờ, trong lòng kinh ngạc đến không được, Lam Trạm có âm huyệt của nữ?

Lam Vong Cơ không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn làm càn, khiếp sợ muốn chết.

Nguỵ Vô Tiện rút tay về, nhìn thấy máu tươi hoà với dịch thể trong suốt, cau mày nói: "Ngươi bị thương rồi"

Áp lực đau đớn lan tràn, Lam Vong Cơ hơi thở yếu ớt, túm lấy lụa trắng che khuất mắt hắn nói: "Ngươi đừng động"

Đôi mắt một lần nữa bị che, lần này Nguỵ Vô Tiện học ngoan, nằm im không dám động sợ người đau.

Lam Vong Cơ điều chỉnh hơi thở, cố nén không khoẻ đem thân thể thả lỏng, âm huyệt co bóp làm Nguỵ Vô Tiện tay kiềm chế không được bóp chặt đùi y.

Ngụy Vô Tiện cổ họng căng thẳng, cố nhịn không cho bản thân một lần nữa đem y hung hăng làm, bàn tay cũng di lên mông tàn nhẫn nhào nặn.

Chờ đến âm huyệt căng trướng đau đớn giảm bớt, Lam Vong Cơ mới cố nén ngượng ngùng tay đặt nơi bụng hắn, nhấc mông từ từ di động, khô nóng kích thích không khí bốc lên đem hai người thiêu cháy.

Bên trong ấm áp mềm mại cắn nuốt tia lý trí cuối cùng, Nguỵ Vô Tiện mau nghẹn nổ, căn bản chịu không được y nhẹ nhàng di chuyển, một cái xoay người đem y ấn xuống, tay còn không quên từ bên cạnh vớ lấy cái áo đã nướng khô trải dưới thân Lam Trạm.

Đưa tay đem một chân y nhấc lên, mãnh liệt đưa đẩy, lụa trắng một lần nữa rơi xuống mặt đất, Lam Vong Cơ bị hắn lộng đau, thân thể dịch lùi ra sau, Nguỵ Vô Tiện hai mắt đỏ tươi, tay túm chân y kéo lại, nơi kết hợp càng thêm khăng khít.

Rên rỉ thanh khống chế không được thoát ra ngoài, Lam Vong Cơ miệng hơi mở, muốn cùng hắn nói chuyện, Nguỵ Vô Tiện nhân cơ hội cúi đầu, đầu lưỡi tiến vào công thành đoạt đất đem miệng y phong lại.

Tiếng nước dính nhớp vang lên, mị thịt đỏ tươi ướt đẫm theo từng lần nhấp bị phân thân hắn kéo ra ngoài.

Trong động ái muội va chạm thanh vang liên tục, kèm theo là rên rỉ thanh đứt quãng âm thanh quẩn quanh hang động.

Lam Vong Cơ cả người run lên, nóng bỏng tinh dịch tưới bên trong, cẩu nam nhân như nào bắn trong!

"Nguỵ Anh... cho ra ngoài"

Nguỵ Vô Tiện mới không phối hợp y, nhất quyết nói: "Không được lãng phí"

Lãng phí đầu ngươi!

Hơi thở còn chưa bình ổn, Nguỵ Vô Tiện tiếp tục bắt đầu một vòng thảo phạt mới.

Lam Vong Cơ trong đầu một mảnh trắng, nhịn không được giơ tay đẩy hắn, nhẹ suyễn nói: "Ngươi, ngươi, đủ rồi"

Đầu óc không rõ Nguỵ Vô Tiện nóng nảy, lặp đi lặp lại: "Không đủ, không đủ, lại một lần nữa"

Nam nhân trên tình sự, lời nói so với ma quỷ càng không đáng tin!

Đã qua bao lâu? Hai người họ đã làm thực nhiều lần! Nguỵ Anh cùng khái dược dường như, không ngừng nghỉ lăn lộn.

Lam Vong Cơ đưa tay lên che mắt, nhẫn nhịn không cho đáy mắt hỏng mất tiết ra ngoài, nghẹn ngào: "Xà độc.. này... rốt cuộc.. bao giờ tan"

Nguỵ Vô Tiện đem chân y nhẹ nhàng đặt xuống, cúi đầu nhìn hạ thân vẫn dựng, đầu óc không lắm linh quang châm chước mở miệng: "Khả năng chờ đến ta không lên được"

Lam Vong Cơ nổi giận: "Vậy ngươi nằm, để ta tới"

Nguỵ Vô Tiện ngữ khí nghi hoặc: "Ngươi tới kiểu gì?"

Nói xong kiên quyết lắc đầu: "Không được"

Nóng bỏng ướt át môi hôn như mưa ngâu dừng trên thân thể y, ánh lửa yếu ớt bập bùng in bóng dáng hai người lên vách động.

Lam Vong Cơ tay ấn vai Nguỵ Vô Tiện, không để hắn tiếp tục hồ nháo, tầm mắt bị hơi nước nhuộm mờ.

"Ta cùng ngươi là quan hệ gì?"

Hắn nếu dám nói hai người là bằng hữu, Lam Vong Cơ tuyệt đối sẽ đem hắn bóp chết.

Cũng may, Nguỵ Vô Tiện không như vậy ngốc, đem y ôm vào người đáp: "Là đạo lữ"

Tay mềm nhẹ giúp y lau nước mắt nói: "Ta chỉ cùng đạo lữ làm như vậy"

Hang động quá tối, ánh lửa quá yếu, Lam Vong Cơ không biết hắn nói lời này khi, có hay không tỉnh táo.

Nhưng chỉ cần hắn nói, y sẽ tin.

Lam Vong Cơ dựa gần hắn nhẹ giọng cười nói: "Hảo"

Chủ động cùng hắn trao đổi môi hôn, linh hoạt đầu lưỡi khiêu khích cắn mút hầu kết Nguỵ Vô Tiện

Thon dài chân nâng lên như có như không cọ hạ thân hắn, thanh âm mê hoặc: "Làm ta"

Cánh tay rắn chắc đỡ hông y lên, phân thân trướng đau một lần nữa sáp nhập vào thân thể y, Nguỵ Vô Tiện nụ hôn như mưa rền gió dữ đem Lam Vong Cơ cắn nuốt.

Lam Vong Cơ dung túng Nguỵ Vô Tiện hiện hung, tay xoa cơ bắp hắn, nhỏ giọng thều thào: "Ta.. phải.. đem tiện nghi... chiếm trở về"

Nguỵ Vô Tiện bật cười sung sướng mút môi y: "Hảo, đều là của ngươi"

Lam Vong Cơ không biết cùng hắn làm bao nhiêu lần, nửa tỉnh nửa mê khi, nơi âm huyệt vẫn truyền đến cảm giác căng trướng ra vào, vô ý thức xiết chặt muốn đem dị vật bài xích, đổi lại là càng thêm không thương tiếc thao lộng.

Nghe người khóc quá tàn nhẫn, cúi đầu ôn nhu dụ hống người dưới thân: "Tiểu đạo lữ, chúng ta làm thêm lần cuối"

Cả người cạn kiệt sức lực, Lam Vong Cơ giọng nói mang theo một tia nức nở khóc âm: "Lại làm ngươi liền không có đạo lữ"

Nguỵ Vô Tiện ôm y vào ngực, đem phân thân rút ra khi Lam Vong Cơ mê man vẫn không khống chế được run rẩy.

Thảo! Xà độc chết tiệt này như nào ác liệt vậy.

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn thân dưới hai người hỗn độn bất kham, âm thầm xoa lưng. Hắn đều sắp bị này độc làm cho thận hư!

Tay luồn xuống đem chân y tách ra, nhìn xưng đỏ rỉ máu âm huyệt, tâm một trận đau lòng, người này vừa phá thân liền bị hắn không biết nặng nhẹ làm, cũng không biết về sau có sinh ra bóng ma không.

Nguỵ Vô Tiện bắt tay truyền linh lực sang cho y, thân thể thiếu hụt cảm giác được ấm áp thoải mái, Lam Vong Cơ giữa mày nhẹ buông, tái nhợt mặt cũng dần có huyết sắc.

Nơi này không có nước sạch, làm sao xử lý phía dưới cho y?

Nghĩ không ra biện pháp tốt, Nguỵ Vô Tiện tay ấn nhẹ bụng y muốn ép bớt tinh dịch ra ngoài, Lam Vong Cơ chịu đau muốn tránh xa hắn, Nguỵ Vô Tiện vội giữ chặt hống: "Lam Trạm, ngoan, ta đẩy bớt ra ngoài không ngươi khó chịu"

Một lượng lớn bạch trọc dịch hoà với máu tươi chảy ra áo đen trải dưới thân, Nguỵ Vô Tiện quả thật muốn mắng thô tục, nhiều như này cũng không biết hai người họ làm bao lâu.

Còn hảo Lam Trạm tu vi không thấp, thân thể cũng tốt, bằng không làm không hảo còn ra mạng người, hắn này là cầm thú đi!

Không biết Lam Trạm có âm huyệt liệu có mang thai không? Suy nghĩ chỉ chợt thoáng hiện trong đầu hắn rồi biến mất, Nguỵ Vô Tiện lắc đầu đem ý nghĩ lung tung vứt ra, chuyên tâm giúp người xử lý vết thương.

Bên trong âm huyệt vẫn còn tinh dịch, nhưng hiện tại không có cách rửa sạch, chủ yếu là nơi đây không thuỷ không dược nên chỉ có thể tạm chấp nhận.

Lấy y phục đã khô ráo mặc vào cho Lam Vong Cơ, tránh người bị hàn khí xâm nhập.

Nguỵ Vô Tiện tay vớt cái áo trung y cuối cùng phủ trên mặt đất, ôm Lam Trạm nằm lên.

Âm sát chi khí từ thanh kiếm phát tác bao phủ toàn thân hắn, Nguỵ Vô Tiện đồng tử một mảnh đen nhánh. Hắn áp chế đau nhức trên đầu, quay sang in nhẹ vào môi Lam Vong Cơ, ôm y chìm vào bóng tối.

"Nguỵ Vô Tiện! Ngươi còn sống thì chi một tiếng" thanh âm Giang Vãn Ngâm từ phía ngoài động truyền vào khiến Lam Vong Cơ giật mình tỉnh giấc.

Lam Vong Cơ giọng có chút câm gọi: "Giang công tử?"

Giang Vãn Ngâm sửng sốt: "Lam nhị công tử, ngươi cũng ở trong đó sao? Nguỵ Vô Tiện có đó sao?"

Lam Vong Cơ nhìn bên cạnh đã lâm vào hôn mê Nguỵ Vô Tiện, cảm giác thân thể hắn nóng bỏng, thanh âm bối rối: "Hắn đang thiêu"

Giang Vãn Ngâm lo lắng thanh âm truyền vào: "Lam nhị công tử giúp ta chăm sóc hắn một lúc, ta sắp phá được cửa động rồi"

Lam Vong Cơ không đáp, nhẹ di thân mình, mày túc lại, đau đớn từ dưới lan tràn toàn thân, thân thể bên ngoài không dính vật lung tung, chắc trước khi hôn mê Nguỵ Anh đã giúp y làm sạch.

Nguỵ Vô Tiện trên người chỉ mặc mỗi cái quần, sắc mặt bệnh khí trắng bệch, môi khô nứt rỉ máu, cũng may lúc hắn làm, y không để lại dấu vết trên người hắn.

Nhưng Lam Vong Cơ cúi người nhìn thân thể mình, dấu tay nơi eo đùi, cổ chân, cổ tay đều mau thành vết bầm.

Lam Vong Cơ đem y phục dưới đất khoác tạm vào cho Nguỵ Vô Tiện, ngồi bên cạnh truyền linh lực cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện mở mắt, bên trong hằn từng sợi tơ máu, nhìn y cười: "Ngươi tỉnh rồi? Đừng truyền cho ta, ta không sao"

Lam Vong Cơ giơ tay giúp hắn lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, lo lắng nói: "Ngươi thiêu"

Dịch thân thể nằm lên đùi Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nắm tay y đặt trên ngực mình, giọng nói nhỏ dần: "Ngươi mới cần trị thương"

Rũ mắt nhìn hắn lâm vào ngủ say, Lam Vong Cơ nhỏ giọng nói thầm: "Không biết còn tưởng ta làm gì ngươi đâu"

Chờ Giang Vãn Ngâm phá cửa động vào nhìn thấy Lam Vong Cơ chật vật cùng với xác Huyền Vũ, cũng không suy nghĩ nhiều.

Đem Ngụy Vô Tiện giao cho Giang Vãn Ngâm, đưa mắt nhìn hắn lần cuối, Lam Vong Cơ xoay người trở về Lam gia.

Ngày ấy y rời đi, phụ thân trọng thương tình hình đã ổn định, hiện không biết Vân Thâm như nào rồi.

————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro