1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Dương lờ mờ mở mắt.

Khi nãy rõ ràng hắn đang ngồi kế bên chiếc quan tài, xung quanh đột nhiên lại tối mịt. Hắn mất dần ý thức, tỉnh lại thì đã thấy mình ngồi trong căn phòng này.

Tiết Dương đưa mắt nhìn xung quanh xem xét.

Nơi này... chẳng phải là ngôi nhà nhỏ năm năm trước hắn sống cùng Hiểu Tinh Trần và nhỏ mù kia hay sao ?

Mất một lúc lâu hắn mới có thể dần hiểu ra câu chuyện. Hắn chính là đã xuyên về quá khứ. Nếu vậy... người kia... Hiểu Tinh Trần của hắn... hẳn là còn sống...

Tiết Dương đứng bật dậy, toan chạy ra ngoài tìm Hiểu Tinh Trần, bỗng nhiên cánh cửa mở ra. Tiết Dương hoàn toàn đông cứng. Người đứng trước cửa, là bạch y đạo trưởng. Y nghe ngóng một lúc, chắc chắn nhịp thở này là của người thiếu niên kia mới bước vào, xoay người khép lại cánh cửa. Hiểu Tinh Trần có vẻ thắc mắc.

"Ngươi không phải vừa ra ngoài hay sao ? Tại sao lại ở đây ?"

Hắn im lặng. Hiểu Tinh Trần thấy người trước mặt kia không có phản ứng, nhịp thở lại nặng nề hơn bình thường, y liền khẽ bước đến phía người kia. Hiểu Tinh Trần đưa tay lên, chạm vào gương mặt Tiết Dương, hắn lại khẽ lùi một bước.

Tại sao người thiếu niên kia đột nhiên lại cao lớn thế này ?

Y đang thắc mắc, bỗng cảm thấy bàn tay người kia nắm chặt lấy tay mình. Hiểu Tinh Trần chưa kịp phản ứng, đã bị Tiết Dương kéo sát vào lồng ngực, khẽ thổi một làn hơi nhẹ vào tai y, làm y run nhẹ. Tiết Dương lúc này mới lên tiếng.

"Hiểu Tinh Trần, ngươi còn nhớ ta chứ ?" Nói rồi khẽ cười lưu manh một cái, Hiểu Tinh Trần nghe thấy giọng nói kia, tim như ngừng một nhịp, hai tay dùng sức tìm cách đẩy người kia ra. Cánh tay Tiết Dương vòng qua, giữ chặt lấy eo Hiểu Tinh Trần. Y cựa quậy, hét lên:

"Tiết Dương ? Ngươi muốn làm gì ? Buông ta ra ! Ngươi muốn đánh nhau ta liền đánh nhau với ngươi, buông ra ngay !"

Tiết Dương nhìn con người nhỏ bé trong tay mình đang cố vùng vẫy, nổi lên chút hứng thú trêu chọc y.

"Ai nha đạo trưởng ~ Ta nào muốn đánh nhau với ngươi. Ta tới để nhắc ngươi nhớ tới ta một chút, chỉ là sợ ngươi quên ta..."

"Buông tay ta ra !" Hiểu Tinh Trần gằn giọng. "Mục đích của ngươi khi đến đây rốt cuộc là muốn gì ?"

"Đạo trưởng , ta tới... cưỡng gian !"

Hai chữ kia vừa thốt ra khỏi miệng Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần liền lập tức dựng đứng tóc gáy, càng chống trả kịch liệt hơn. Tiết Dương xô ngã Hiểu Tinh Trần xuống chiếc giường nhỏ phía sau. Chân Tiết Dương đặt vào giữa hạ bộ Hiểu Tinh Trần. Hắn rút sợi dây lụa buộc tóc của Hiểu Tinh Trần, túm gọn hai tay, dùng sợi dây kia trói ngược hai cánh tay y. Hiểu Tinh Trần tiến thoái lưỡng nan, tay thì bị trói, phía dưới bị bị Tiết Dương giữ lại, chỉ biết dẫy dụa trong vô vọng. Tiết Dương mỉm cười tà mị.

"Đạo trưởng, phía dưới của ngươi có chút phản ứng kìa. Thật đáng yêu nha ~"

Hắn đưa tay tháo từng lớp y phục trắng của Hiểu Tinh Trần xuống.

"Ngươi... A ! Ngươi mau buông ra... buông tay ra ngay..."

Hắn nghe tiếng người dưới hạ thân mình rên rỉ, liền nổi thú tính, lập tức lột sạch sẽ y phục của cả hai. Tiết Dương đưa tay xuống nắm lấy phân thân nhỏ của Hiểu Tinh Trần, khẽ vuốt ve.

"A...Tiết Dương...Ngươi...còn không mau buông...buông...đừng chạm vào đó...a...dừng..." Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương xoa nắn một hồi, miệng không thể chặn tiếng rên rỉ ám muội. Hắn cười khẩy ngạo mạn nói.

"Đạo trưởng...nhỏ tiếng chút, ngươi hẳn không muốn con nhỏ mù A Tinh phát hiện bộ dạng như thế này chứ ?"

Hắn vừa mở giọng trêu chọc, tốc độ tay lại càng di chuyển nhanh hơn, cúi người xuống hôn nhẹ lên má Hiểu Tinh Trần. Y liên tục dẫy dụa, quay mặt sang một bên kêu la.

"A...Ngươi còn không mau câm miệng...Mau buông...h...Buông ta ra..."

Lớp vải che khuất hai hốc mắt của y giờ đã rỉ ra máu, từng sợi máu mỏng manh từ từ lan xuống hai bên, khuôn mặt ửng đỏ cầu mong tên khốn khiếp đang liên tục làm loạn trên thân mình kia dừng lại mà không biết làm vậy chỉ khiến Tiết Dương càng thêm hưng phấn.

"Đạo trưởng, ngươi không phải nên cầu xin ta hay sao ? Nhưng làm vậy cũng chẳng khiến ta dừng lại được đâu. Sao ngươi không giữ miệng để lát nữa rên cho ta nghe thật tốt hả Hiểu Tinh Trần ?"

Tiết Dương vẫn tiếp tục trêu đùa Hiểu Tinh Trần. Ngón tay hắn vừa xoa nắn hạ bộ y, tay kia lại nhẹ nhàng mơn trớn trên ngực. Đột nhiên, Tiết Dương nhấc chân Hiểu Tinh Trần lên, kề sát miệng vào đùi trắng của y, lại hôn nhẹ một cái. Hiểu Tinh Trần tay bị trói chặt không thể ngăn được, bàn tay hắn cứ mơn trớn đùi y, cảm xúc lạ lẫm vẫn cứ tiếp diễn. Hiểu Tinh Trần cả người run rẩy, tâm trí hoảng loạn tột độ, không hiểu được tại sao kẻ y căm hận nhất và cũng là kẻ căm hận y nhất lại đối xử với mình như vậy. Bàn tay run rẩy nắm chặt lấy dây, tiếng thở dốc cứ liên tục phát ra.

"A...! Ngươi...! Chỗ đó...A...A...A...Ngươi...Làm gì..."

Tiết Dương tay trái liên tục sờ soạng đùi y, tay phải đưa ra hai ngón bắt đầu mở rộng hậu huyệt. Huyệt nhỏ lần đầu bị vật lạ xâm nhập co bóp liên tục, ngăn chặn Tiết Dương mở rộng. Tiết Dương híp mắt nhìn, cúi người xuống hôn lên miệng nhỏ vẫn đang rên rỉ thở dốc, đầu lưỡi liên tục khuấy động khoang miệng của đạo trưởng, kéo lấy hơi thở của Hiểu Tinh Trần, nhấn chìm đầu óc y vào cơn mê man, huyệt nhỏ bên dưới cảm nhận được sự thả lỏng của y cũng nới dần ra. Tiết Dương liên tục chuyển động, hai ngón tay dần ướt đẫm bởi dịch hậu huyệt Hiểu Tinh Trần tiết ra. Hiểu Tinh Trần mơ hồ rên rỉ, đùi nhỏ thon dài liên tục run rẩy. Tiết Dương chấm dứt nụ hôn, ngăn cách giữa hai người một sợi chỉ bạc mong manh.

Tiết Dương cúi đầu say mê ngắm vẻ mặt ngơ ngác câu dẫn của Hiểu Tinh Trần, đôi môi bị dày vò đến đỏ rực một màu trông rất kiều diễm, hai má ửng hồng vẫn còn vương vài sợi máu từ hốc mắt, khóe miệng vẫn còn dính nước. Trông thế nào cũng là một bộ yêu kiều câu nhân. Tiết Dương liên tục cử động tìm kiếm điểm mẫn cảm của Hiểu Tinh Trần. Người dưới thân dãy dụa từ nãy đến giờ đã mất hết sức lực, chỉ biết ngẩng đầu rên rỉ. Ngón tay thon dài của Tiết Dương đột nhiên đụng tới một chỗ, Hiểu Tinh Trần cả người giật nảy hét lên.

"A...A... Không...A...Chỗ đó...Đừng..."

Hắn híp mắt lại quan sát bộ dạng của y, hai ngón tay khẽ ấn, cảm giác được thân thể đạo trưởng lại xụi lơ, hai đùi thon run rẩy. Hiểu Tinh Trần cả đời chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác tình dục, Tiết Dương lại không nhân nhượng mà liên tục gặm cắn cả cơ thể, những vết tích để lại trên thân người thon dài, càng tôn lên bộ dạng dâm đãng của Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ điên cuồng, lại càng bị phân tâm bởi tiếng nước nhóp nhép khiến người ta đỏ mặt. Tiết Dương rút hai ngón tay ra, liếm nhẹ trêu chọc.

"Hương vị của đạo trưởng đúng là không tệ nha. Đây là bộ dang của Thanh Phong Minh Nguyệt cao lãnh cấm dục không nhiễm tình đời sao ?"

Hiểu Tinh Trần ngại đến giận, quay đầu không dám đối mặt hắn, thầm cầu mong Tiết Dương cứ thế mà kết liễu y cũng được.

"Ngươi... Không cần phải cứ vậy mà dày vò ta ! Muốn tra tấn muốn giết gì thì cứ làm đi !"

Vừa dứt câu, Hiểu Tinh Trần cảm nhận được hắn ôm eo y lên, xoay người y lại để lưng y dựa vào ngực mình, đầu vật nóng hổi nào đó cọ xát ngay trước lối vào. Tiết Dương cà răng nanh lên cổ Hiểu Tinh Trần, mở lời ngọt ngào.

"Tra tấn... Không nghĩ đạo trưởng lại thích như vậy nha ~ "

"Vậy... để ta... "tra tấn", đúng như mong muốn của ngươi !"

Nói xong, dương vật cương cứng hướng tới hậu huyệt ướt đẫm, đâm thẳng. Hiểu Tinh Trần bị "tấn công" bất ngờ, cả người giật nảy lên, lại bị hai tay Tiết Dương giữ lại xoa nắn hai đầu vú hồng hào trước ngực, hung khí phía dưới liên tục hướng hoa huyệt mềm mại mà luận động không ngừng. Hiểu Tinh Trần đầu óc mơ màng chấn động tâm trí, cả người run rẩy theo khoái cảm mãnh liệt, côn thịt của Tiết Dương liên tục tấn công không chừa lại cho y một con đường sống, ma sát phiến thịt mềm mại mẫn cảm của Hiểu Tinh Trần, bức y rên rỉ dâm đãng. Tiết Dương đột nhiên xoay cả người Hiểu Tinh Trần lại, côn thịt xoáy sâu vào điểm kích thích y lại một đợt khoái cảm mãnh liệt. Tiếng rên rỉ ngày một ngọt ngào.

"A... A... Đừng... Ngươi... A... Tha cho ta... Ưm...Sâu quá..."

Tiết Dương móc từ áo ra một viên kẹo, xé vỏ đưa vào miệng, đẩy qua đẩy lại trên đầu lưỡi, cúi người xuống lướt qua nhũ hoa đang ướt đẫm của Hiểu Tinh Trần, mân mê viên kẹo xung quanh rồi mút nhẹ. Đầu nhũ hồng hào bị răng nanh Tiết Dương dày vò cùng kẹo ngọt đùa nghịch, nụ hoa của y sưng đỏ lên, run rẩy sắc tình.

Hiểu Tinh Trần bị khoái cảm từ đầu ngực khêu gợi lẫn hậu huyệt đang bị chà đạp liên hồi ướt đẫm, đầu óc mơ hồ, không còn nhận thức được sự việc, khẽ rên giọng cầu xin hắn.

"A... A... Bên này... Ưm... Cũng muốn..."

Tiết Dương hơi ngẩn người, nhếch khóe miệng vừa ngậm chặt đầu nhũ, tay kia lại chà sát bên còn lại, vừa cười nhẹ buông lời trêu ghẹo.

"Đường đường là Minh Nguyệt Thanh Phong không nhiễm bụi trần hành hiệp thượng nghĩa. Lại nằm cầu xin nam nhân nhuốm máu như ta vấy bẩn. Hiểu Tinh Trần à Hiểu Tinh Trần, ta sẽ chơi đến khi người không còn cầu xin được nữa thì thôi !"

Hiểu Tinh Trần run rẩy "Tiết... Tiết Dương..." Chưa dứt câu, Tiết Dương đã điên cuồng luận động, ra vào liên tục buông lời phỉ báng.

"Gọi tên ta đi. Gọi nữa đi. Đến khi ngươi chỉ có thể nghĩ về ta. Đến khi cơ thể ngươi chỉ biết nhớ đến cách ta đối xử với ngưới !" Hiểu Tinh Trần rên đến lạc giọng, hai tay bị trói ra sau bị vết dây hằn thành những đường đỏ gợi tình.

Y vẫn chưa kịp suy xét đã bị khoái cảm mãnh liệt tựa đánh úp tới. Sau một hồi thở dốc, từng âm tiết vụn vỡ mới miễn cưỡng được phát ra. Tiết Dương tấn công rất chuẩn xác, nhẫn nhịn thúc mạnh bạo, liên tục đều đặn cùng tiếng rên rỉ nức nở không ngừng của Hiểu Tinh Trần.

"A... A... Chậm a... Làm ơn... Xin ngươi... Tha cho ta... A... Ân... Dừng... Chậm... Không... Nhanh chút... Chậm... A..."

Tiết Dương tháo bỏ sợi dây đang giam cầm đôi tay y, cúi người hôn sâu. Hiểu Tinh Trần được thả tự do, cánh tay thon dài liền vươn tới bờ vai người trước mặt cào cấu liên tục. Hắn khẽ nhăn mày, gầm nhẹ một tiếng, cùng lúc Hiểu Tinh Trần đột ngột hét lên, bắn ra.

Minh Nguyệt Thanh Phong không nhiễm bụi trần, bị hương vị tình dục mãnh liệt lấn áp, máu nơi dải băng che mắt đã khô, khóe môi đỏ hồng vẫn long lánh sợi nước, cả người bị gặm cắn thảm tới mức không nỡ nhìn, hậu huyệt vẫn đang bị dương vật của Tiết Dương cắm run rẩy, rỉ ra chất dịch trắng đục. Y trực tiếp ngất xỉu.

Tiết Dương mỉm cười, khuôn mặt hưng phấn vui vẻ, nhìn bộ dạng người dưới thân bị thao đến mềm nhũn, cả cơ thể bị dày vò, nhất là hậu huyệt. Cả mông Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương xoa nắn bóp tát cho đỏ ửng, lại còn nhớp nháp chất dịch trắng đục.

Một bộ trong trắng bị vấy bẩn hoàn toàn.

Hắn sửa sang lại y phục của mình, vẫn để Hiểu Tinh Trần nửa kín nửa hở, bộ dạng cực kỳ không đúng mực cũng rất câu nhân, nằm thơ thẩn trên giường.

Rồi hắn híp mắt cười bước ra khỏi phòng, nhìn về phía cửa vào.

Tiết Thành Mỹ đứng ở cửa, mở to mắt đánh rơi giỏ rau củ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro