Lục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi này có người......"

"Hắn bị thương rất trọng... Nếu là không cứu rất có khả năng sẽ chết......"

"A Thiến... Xin lỗi...... Chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút......"

Tiết Dương cảm giác chính mình bị người đưa lên, cánh tay đặt ở trên cổ người nọ, cằm chống bả vai y. Khi hoảng hốt hắn nghe được người kia thấp giọng ở bên tai hắn nói, "Không có việc gì, chờ hạ giúp ngươi băng bó."

Thanh âm ôn nhu, có một loại mạc danh lòng trung thành.

Hiểu Tinh Trần.........

Tiết Dương ở trong lòng nhắc mãi, mơ mơ màng màng mà thế nhưng ngủ rồi.

Chờ hắn tỉnh lại, đã nằm ở nghĩa trang, Hiểu Tinh Trần đang ở đưa lưng về phía hắn cho hắn đổi dược, "Mấy ngày nay tốt nhất đừng lộn xộn, nằm ở trên giường tĩnh dưỡng."

"Đã biết đã biết!" Tiết Dương vốn dĩ tưởng cùng Hiểu Tinh Trần làm nũng, đáng tiếc giọng nói có máu bầm. Mở miệng đã bị chính mình đá vụn tử thô ráp thanh âm dọa tới rồi.

Hắn vừa muốn đứng dậy, đã bị Hiểu Tinh Trần ấn nhồi trên giường, "Đều nói không cần lộn xộn, miệng vết thương nứt ra rồi làm sao bây giờ?"

Tiết Dương trừng lớn đôi mắt, đang muốn đi ôm Hiểu Tinh Trần tay treo ở giữa không trung, không biết nên đặt ở nơi nào. Hắn sửng sốt một hồi, buột miệng thốt ra nói, "Mắt ngươi...... Người mù?!"

Mới từ bên ngoài múc nước trở về A Thiến tự nhiên thấy không rõ Tiết Dương lúc này ánh mắt hoảng sợ kinh ngạc, bước nhanh tiến lên, một khăn lông trừu đến trên đầu Tiết Dương, "Người mù làm thì sao vậy? Là người mù cứu ngươi, khó chịu chết đi!" A Thiến nói, đem nước mới múc hung hăng quăng ngã ở trên giường. Nước bắn ra tới, ướt nửa bên ống quần của Tiết Dương.

"A Thiến ngươi...... Đừng như vậy."

"Đúng đúng đúng, nhóc mù qua một bên đi chơi đi." Tiết Dương cố tình phụ họa nói.

"Còn có ngươi," Hiểu Tinh Trần chuyển hướng Tiết Dương, đốn một hồi nói, "An tâm dưỡng thương."

"Không có việc gì không có việc gì," Tiết Dương cười ha ha, "Ta thương chính là chân lại không phải miệng, hai thứ không liên quan, thật tốt!"

Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ mà hướng trong miệng Tiết Dương bỏ vào một viên đường, "Đừng náo loạn, nằm xuống."

Tiết Dương quả nhiên bị thu mua, hàm chứa đường ngoan ngoãn mà nằm ở trên giường, một bộ dáng hoan hỉ cầu khen ngợi. Hiểu Tinh Trần nhìn không thấy, A Thiến lại tất cả đều xem ở trong mắt, ghét bỏ mà liếc mắt sang Tiết Dương, xoay người bẹp miệng mắng, "Có bệnh!", Nhặt lên cây gậy trúc ra cửa đi chơi.

Ban đêm Tiết Dương cũng không có ngủ, hắn trằn trọc hồi tưởng thời gian khi còn sống ở Kim gia kia. Giết Thường Bình, cũng liền không người hướng Hiểu Tinh Trần giải oan, chính mình cũng không cần đồ tuyết trắng xem cho hả giận. Như vậy Hiểu Tinh Trần vì cái gì mà lại mù? Bị hại mù? Vẫn là đem đôi mắt cho ai? Tống Lam đâu? Hắn như thế nào lại cùng con nhóc mù gặp gỡ?

Tiết Dương nghĩ, trở mình, trùng hợp nhìn đến cửa bị người đẩy vào bên trong. Hắn bản năng cầm cổ tay áo có chuôi kiếm Hàng Tai, ngừng thở. Nhất kiếm xuyên qua yết hầu với hắn mà nói, tuyệt phi việc khó.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Tiết Dương dư quang liếc về phía người nọ, dẫn đầu nhìn đến đó là đôi mắt hắn thượng che bốn chỉ khoan bạch lụa. Tiết Dương ám tùng một hơi, cảm nhận thấy Hiểu Tinh Trần nửa quỳ trên giường, xốc chăn lên, cởi xuống băng vải trên đùi hắn.

Hiểu Tinh Trần động tác thực nhẹ, hẳn là cảm thấy Tiết Dương hiện tại ngủ đến chính thục, sợ đánh thức hắn. Trong ấn tượng thời điểm ban ngày, Hiểu Tinh Trần cùng hắn có nói qua, "Dược này tốt nhất hai cái canh giờ thay một lần." Tiết Dương ứng phó ân hai tiếng, trong lòng rất là khinh thường.

Ai sẽ thật sự hai cách canh giờ đổi dược một lần được a, ma không phiền toái.

Hiểu Tinh Trần tựa hồ nhìn ra Tiết Dương suy nghĩ cái gì, không thể nề hà mà lắc đầu, xách theo cái hòm thuốc về phòng.

Ai ngờ Hiểu Tinh Trần thế nhưng lại cố ý đi đêm qua phòng giúp hắn đổi dược.

Bị từng vòng băng vải quấn lên, Hiểu Tinh Trần sờ soạng cho hắn nằm lại, giúp hắn đem cánh tay lộ ở bên ngoài nhét trở lại trong chăn mới đứng dậy trở về buồng trong.

Tiết Dương loáng thoáng mà nghe được Hiểu Tinh Trần ở ngoài cửa cười nhạt, "Thế nhưng lại ngủ say đến như vậy thật." Tiết Dương kéo chăn bật dậy, đứng lên, nghẹn cười chửi thầm nói, "Thật khờ."

Hắn thử nhấc chân, đã không còn đau giống như ban ngày nữa, Hiểu Tinh Trần lo sợ cho hắn nên bỏ thêm không ít thảo dược trấn đau.

Vẫn là như vậy cứ thích lo nghĩ việc người khác, Tiết Dương quay đầu nhìn về phía buồng trong.
Chính là đạo trưởng a, ta chính là thích ngươi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro