Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi dạo bên ngoài đến nửa đêm, khi gần rạng sáng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trở lại chỗ ở.

Căn chung cư này là Tiêu Chiến mua vào mấy năm trước, mỗi năm ở lại không được bao nhiêu lần, sau này có lẽ có thể thường xuyên dùng đến hơn.

Vương Nhất Bác kéo màn cửa sổ ra, nằm trên giường phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, tất cả những nơi cậu và Tiêu Chiến đã đi qua vào buổi tối, đều thu hết vào đáy mắt.

Đèn phòng ngủ bỗng nhiên tắt đi, thành phố ngoài cửa sổ càng trở nên rõ ràng hơn.

Tiêu Chiến tắm xong lên giường: "Em buồn ngủ không?"

"Không buồn ngủ." Do lệch múi giờ, đã nữa đêm mà cậu còn rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào. Vương Nhất Bác xoay người lại, nâng hai tay lên, Tiêu Chiến ôm cậu vào trong ngực.

Tiêu Chiến nói sự sắp xếp ngày mai cho cậu nghe, Lộc Đổng mở tiệc ở Biệt thự, hoan nghênh anh gia nhập tập đoàn Lộc Châu, anh không đi không được.

"Em thì sao, đi chung với anh đến đó hay là đi tìm bọn người Lý Vấn Hàn?"

Tay anh đặt bên hông cậu, ra sức ôm chặt.

"Vợ chồng Hứa tổng chắc chắn sẽ đến."

Thiên Tân có mặt, anh sợ Vương Nhất Bác không được tự nhiên.

Bây giờ đối với Thiên Tân mà nói, Vương Nhất Bác chưa nói đến là yêu hay hận, đã từng hận nhưng sau khi trả thù thì đã không còn thừa lại bao nhiêu, hơn nữa bây giờ cậu đã có Tiêu Chiến, ngay cả chút hận ý còn sót lại này cậu cũng không muốn giữ lại.

Những nơi lưu giữ trong tim cậu, thật sự không rảnh đặt những người râu ria ở trong đó.

"Đi chứ, em muốn theo anh, nếu không thì cả ngày cũng không được nhìn thấy anh."

Nói xong, cậu ghé vào trên người anh, ôm anh thật chặt.

Tiêu Chiến phát hiện cậu đặc biệt thích ôm chặt anh, hận không thể nằm dài trên người anh, bất kể trên giường hay dưới giường. Chỉ cần không có người ngoài, cậu thích ôm từ phía sau lưng anh, nằm trên người anh.

"Nếu em nói không muốn đi, anh sẽ đến đó trễ một chút, trở về sớm một chút, cũng sẽ không đến mức cả ngày không nhìn thấy anh đâu."

Anh không muốn cậu ép buộc bản thân đi qua đó.

"Em muốn đi mà." Khung cảnh biệt thự kia rất đẹp, trước kia cậu đã ở đó một khoảng thời gian, sau này bị cậu bán vẫn chưa từng đến nữa.

"Coi như là đi nghỉ phép vậy."

Mãi cho đến gần sáng Vương Nhất Bác mới ngủ. Nằm ở trong lòng ngực Tiêu Chiến cậu không còn giống như trước, không cần phải lấy chăn che đầu mới có thể ngủ yên được.

Buổi sáng tỉnh lại, hai phần ba chăn còn ở trên người Tiêu Chiến, cậu bị Tiêu Chiến khóa lại trong lòng ngực.

Từ thành phố đến biệt thự mất hai ba tiếng đồng hồ đi xe, tám giờ rưỡi, Tiêu Chiến rời giường. Vương Nhất Bác không nghe thấy hơi thở quen thuộc bên cạnh mình, cũng mở mắt ra rất nhanh.

Tiêu Chiến đang thay quần áo, hôm nay anh chọn một chiếc áo sơ mi màu đen.

Vương Nhất Bác kê đầu vào trên gối nhìn lấy anh, ngược lại ánh nắng, anh cúi đầu cài cúc áo, có lẽ đang suy nghĩ chuyện khác nên có hơi không tập trung. Cũng không chú ý cậu đã thức dậy.

"Buổi sáng tốt lành."

Tiêu Chiến ngẩng đầu: "Không ngủ nữa sao?"

"Tâm trạng em tốt, không muốn ngủ nữa."

Độ ấm trong phòng vừa đủ, Vương Nhất Bác đạp chăn mền ra, đẩy ra kia, sau đó nhếch hai cái đùi lên.

Tiêu Chiến đi tới, kéo chăn che lại hai cái chân dài thẳng tắp của cậu: "Em còn có thể nằm lại nửa giờ nữa, chín giờ rưỡi chúng ta xuất phát, bữa tiệc bên Lộc Đổng bắt đầu lúc hai giờ chiều, có khả năng phải đến chín giờ tối mới có thể kết thúc."

Vương Nhất Bác không muốn ngủ, xoay người nắm lấy cánh tay anh thuận thế ngồi dậy.

"Vừa rồi anh suy nghĩ điều gì thế?"

"Lúc nào vậy? Lúc đắp chăn cho em sao?"

"... Không phải, lúc anh cúi đầu cài cúc áo đấy."

"Đang suy nghĩ Lộc Hàn còn có chiêu nào để hãm hại không." Tiêu Chiến cúi người, tìm dép lê của cậu cất kỹ dưới giường: "Ngày hôm qua anh ta về nhà sợ là đi ngủ cũng không ngủ được."

Lộc Đổng đưa thêm một thành viên hội đồng quản trị vào tương đương với một cây đao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Lộc Hàn.

"Ở ác gặp ác." Vương Nhất Bác xuống giường, bắt lấy ống tay áo của anh: "Nếu anh không bận, vậy đi theo giúp em rửa mặt đi."

"Không bận." Tiêu Chiến cùng cậu đi vào phòng tắm.

Lần này hai người đổi vị trí, Vương Nhất Bác đứng trước bồn rửa mặt. Tiêu Chiến vòng lấy cậu từ phía sau, anh nhìn cậu từ trong gương.

Vương Nhất Bác đưa kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho anh: "Giúp em nặn kem đánh răng đã."

Cậu dựa vào ngực anh, dễ dàng ôm lấy anh.

Tiêu Chiến cảnh cáo cậu: "Đứng cho ngay ngắn, không được nhúc nhích di chuyển đó."

Sáng sớm, cậu vẫn luôn ở trong lòng ngực anh, anh đã có phản ứng rồi.

Vương Nhất Bác thành thật đứng ngay ngắn, lấy cốc đựng nước.

Lấy kem đánh răng xong, Tiêu Chiến hỏi cậu: "Anh đánh răng giúp em nha?"

Vương Nhất Bác nhìn anh từ trong gương: "Còn có kiểu thế này sao?"

"Khi em đóng phim không có cảnh này sao?"

"Thật sự là không có."

Tiêu Chiến dùng tay trái nhẹ nhàng kéo cằm cậu, ý bảo cậu mở miệng, anh cầm bàn chải đánh răng cẩn thận bỏ vào miệng cậu, từ trong gương quan sát bản thân mình có đánh đúng cách hay không.

Vương Nhất Bác nén cười, cố gắng phối hợp với anh.

Bây giờ cậu hối hận không mang di động, không thể chụp lại khoảnh khắc quý giá khó có được này. Anh đánh răng rất cẩn thận, trên dưới, trước sau, trong ngoài, không bỏ sót chỗ nào.

Động tác rất nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận làm bàn chải đánh răng đâm vào miệng cậu. Đánh răng xong, Tiêu Chiến đưa ly nước và bàn chải đánh răng cho cậu.

Vương Nhất Bác súc miệng: "Một lát nữa có thể chụp một bức hình không, em muốn lưu lại khoảnh khắc này."

Tiêu Chiến lấy một cái khăn sạch sẽ từ trên giá khăn đưa cho cậu dự phòng: "Cái này có gì hay mà chụp, ngày mai anh đánh răng cho em thêm một lần."

Vương Nhất Bác đã học xong cách được voi đòi tiên từ anh: "Ngày mai là lần cuối cùng sao?"

Tiêu Chiến: "Mỗi tháng làm một đến hai lần nha."

Vương Nhất Bác cảm thấy vừa lòng, cậu súc miệng, đặt ly nước và bàn chải đánh răng xuống, chuyển qua đến ôm cổ anh, muốn hôn.

Tiêu Chiến cạy mở hàm răng cậu ra, khoang miệng có mùi vị bạc hà mát lạnh, hai người hôn nhau nồng nhiệt, suýt chút nữa đã quên mất thời gian. Chín giờ rưỡi, đúng giờ xuất phát đi đến Biệt thự.

Hôm nay là tiệc gia đình nhà họ Lộc, lễ Giáng sinh và Tết cũng không tụ họp đầy đủ bằng hôm nay.

Đêm qua Lộc Khải bay đến London, kết quả tranh đấu cuối cùng của tập đoàn Lộc Châu nằm trong dự đoán của anh ta, lúc trước anh ta thay Vương Nhất Bác giành được một ghế trong công ty, anh ta đã nghĩ tới ông nội sẽ sắp xếp thêm một người nữa.

Lộc Khải và Lộc Hàn lái xe một trước một sau tiến vào sân, hai người không có hẹn trước đó, không sớm cũng không muộn, xe gặp được nhau ở trên con đường trước cửa.

"Là anh giúp Vương Nhất Bác sao?" Sau khi xuống xe, câu đầu tiên Lộc Hàn nói lại là chất vấn Lộc Khải.

Lộc Khải: "Anh là cố vấn pháp luật của cậu ấy."

Ý trong lời nói, đã cầm thù lao của cậu, đương nhiên là phải giúp đỡ cậu.

Lộcc Hàn cười, hút một điếu xì gà.

"Thật ra anh mới là ngư ông đắc lợi đấy."

Tình trạng hiện giờ của tập đoàn Lộc Châu, đối với sự phát triển của văn phòng luật sư Lộc Khải chỉ trăm lợi chứ không có hại, lúc trước anh ta thay Vương Nhất Bác giành nhiều quyền lợi như vậy, Vương Nhất Bác nhất định sẽ nhớ ân tình của anh ta.

Những lợi ích đều bị anh ta chiếm hết.

Lộc Khải không hề giải thích.

Tiêu Chiến lái xe tiến vào, bọn họ đồng thời nhìn qua. Sinh ra trong ngôi nhà này, ai cũng đều là diễn viên, mặc dù kỹ thuật diễn vụng về, cũng phải kiên trì tiếp tục diễn.

Cuộc chào hỏi dối trá đã qua, mấy người đi về phía biệt thự.

Lộc Hàn cố tình bước chậm bước chân, đi song song với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến và Lộc Khải đi ở phía trước, trò chuyện những đề tài không liên quan.

Lộc Hàn phun ra khói thuốc: "Trước kia không phải không thích tới nơi này sao, hôm nay sao lại có hứng thú thế?"

"Lúc này khác, lúc kia khác." Vương Nhất Bác thưởng thức cảnh đẹp ở sân biệt thự: "Trước kia chỗ này là lợi thế giao dịch giữa nhà họ lộc các người và tôi. Hiện giờ là tôi đi cùng Tiêu Chiến tới, sao lại giống nhau được."

"Anh đã biết biệt thự này đã từng bị tôi bán đi một lần rồi phải không?"

Lộc Hàn nghe Lộc Khải nói qua, năm đó ông nội mua chỗ này cho Vương Nhất Bác, cậu lén bán đi, dùng tiền bán nhà đó mạo hiểm đi đầu tư, sau đó kiếm lời lại mua nhà ở khác.

"Biết tôi hiểu biết nhất là gì không?" Đột nhiên Vương Nhất Bác quay mặt nhìn anh ta.

Lộc Hàn không lên tiếng, chờ cậu nói.

Vương Nhất Bác: "Lấy đồ vật trong tay mạo hiểm đi đầu tư, không suy nghĩ thắng thua."

Thái độ cậu cực kỳ kiêu ngạo.

Lộc Hàn nhìn cậu chằm chằm: "Cậu muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Vương Nhất Bác mỉm cười: "Đùa anh chơi."

"Chiến ca, chờ em." Cậu bỏ qua Lộc Hàn, đi nhanh đuổi theo Tiêu Chiến, nắm lấy tay anh.

Sân golf bên kia, Lộc Đổng và Quang Lễ đang chơi bóng, Thiên Tân rảnh rỗi đến nhàm chán, ngồi dưới dù che nắng chơi điện thoại.

Nơi bãi đỗ xe truyền đến giọng nói 'Chiến ca', đột nhiên bà ta ngẩng đầu lên.

Vương Nhất Bác xuất hiện, giống như ngày hôm qua Vương Nhất Bác vắng mặt ở đại hội cổ đông, khiến bà không biết làm thế nào.

Bà tưởng là hôm nay con trai sẽ không tới, không có chuẩn bị cái gì hết, nếu sớm biết đã phân phó đầu bếp chuẩn bị một ít món Vương Nhất Bác thích ăn rồi.

Thiên Tân không chờ Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi về phía Lộc Đổng.

"Mẹ."

Trong nháy mắt Thiên Tân hoảng hốt, còn tưởng rằng là Vương Nhất Bác kêu bà.

Có lẽ đời này, bà đợi không được Vương Nhất Bác gọi bà một tiếng mẹ nữa rồi.

Thiên Tân chỉnh sửa lại biểu cảm, quay đầu lại.

Hứa Lộc Nguyệt cầm ô đến gần: "Hôm nay chỉ có một mình anh rể đến sao?"

Anh rể này là nói Tiêu Chiến.

Thiên Tân chỉ sân bóng bên kia: "Anh con cũng tới rồi."

"Woa." Hứa Lộc Nguyệt ngồi xuống bên cạnh mẹ cô, trấn an bà: "Mẹ, mẹ cũng đừng đau lòng nữa, anh ấy không để ý tới mẹ không phải cũng rất bình thường sao, nếu là con con cũng không để ý tới mẹ."

Thiên Tân: "Mẹ không có việc gì."

Bà nhìn con gái, lần đầu tiên buông bỏ mặt mũi trước mặt đứa con này, chân thành xin lỗi con gái: "Mẹ thật sự xin lỗi, làm con không thể theo đuổi thần tượng. Sự việc màn hình quảng cáo lớn lần đó, rống to kêu to trút giận với con, là mẹ không đúng. Thực xin lỗi, hy vọng con có thể thật lòng tha thứ cho mẹ. Mặc kệ như thế nào, mẹ luôn yêu các con."

"A~~" Hứa Lộc Nguyệt sợ ngại ngùng: "Con đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân đâu."

"..." Thiên Tân bị nghẹn nói không nên lời: "Đứa bé này, đừng có không biết lớn nhỏ." Tát một cái lên trán con gái.

Mãi đến thời gian dùng cơm, Hứa Lộc Nguyệt mới chạm mặt Vương Nhất Bác.

Chàng trai này không thay đổi nhiều, nhìn vẫn giống ảnh chụp trên mạng mấy năm trước, vừa đẹp trai vừa đáng yêu. Trong lòng Lộc Nguyệt 'Thịch thịch thịch' mấy cái, cô ấy không biết phải đối mặt với Vương Nhất Bác như thế nào, đến trước mặt nên nói cái gì.

Trong lòng âm thầm chiến đấu.

Mối tình đầu cũng hồi hộp như vậy. Khoảng cách giữa cô ấy và Vương Nhất Bác ngày càng gần, ba mét, hai mét.

Lộc Nguyệt không khỏi nuốt xuống vài hơi: "Hey, Bác ca xinh đẹp, em tên là Candy."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Cảm ơn lời chúc mừng của em vào ngày sinh nhật và đêm giao thừa nha."

"Không cần khách sáo, điều nên làm ạ." Trái tim Lộc Nguyệt muốn nhảy ra, thì ra tin nhắn cô ấy gửi cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đều nhìn thấy.

Vương Nhất Bác hơi gật đầu, cả hai tránh vai nhau bước qua.

Tiêu Chiến ở cuối hành lang chờ cậu, trên tường treo tranh sơn dầu, anh đang thưởng thức nó.

"Anh xem có hiểu không?" Vương Nhất Bác đến gần hỏi.

"Lý Vấn Hàn có thể xem hiểu, tại sao anh lại xem không hiểu chứ?"

Lời nói này như đã nhúng qua một lớp dấm.

Đến bây giờ anh còn nhớ cậu đưa cho Lý Vấn Hàn một bức tranh quý, chỉ đưa cho anh một bộ đồ thể dục và một hộp snack cay.

Vương Nhất Bác dỗ dành anh: "Buổi đấu giá mùa thu sắp diễn ra rồi, đến lúc đó anh thích cái gì em đều sẽ đấu về cho anh."

Tiêu Chiến: "Đến lúc đó đừng đổi ý đó."

"Chuyện đó cũng rất khó nói."

"..."

Hai người cười nói đi đến nhà ăn.

Nhà họ lộc là gia tộc lớn, năm người anh chị em của Lộc Đổng, hôm nay cả nhà đều đến.

Nhiều người, ba bàn ăn dài cũng không đủ dùng, thế nên đã chọn hình thức tiệc đứng.

Lộc Nguyệt tình cờ gặp được Tiêu Chiến ở khu đồ ăn: "Hey, anh rể."

Tiêu Chiến vẫn không quen cách xưng hô này, chần chờ hai giây mới phản ứng lại đây là kêu anh: "Xin chào."

Lộc Nguyệt chọn đồ ngọt để trên mâm: "Anh rể, Tiểu Trang gần đây rất bận sao, nghỉ hè này em không có việc gì, đang muốn đến Bắc Kinh tìm cô ấy đi chơi."

"Con bé vẫn khỏe, một tuần có một ngày nghỉ ngơi."

"Chờ thời tiết mát mẻ một chút em sẽ đến đó, thuận tiện đến thăm Bác ca, nghe nói chương trình giải trí của anh ấy đã bắt đầu tiến vào vòng loại trừ rồi."

Lộc Nguyệt cầm một ít kẹo, cô ấy chỉ vào một mâm kẹo hồng nhạt: "Anh rể, anh có thể lấy cái này nè, anh của em thích ăn lắm."

Tiêu Chiến không rõ Vương Nhất Bác thích ăn kẹo lắm: "Em có chắc chắn không?"

Lộc Nguyệt rất là tự tin: "Đương nhiên, anh ấy là thần tượng của em, trước kia trên tiết mục anh ấy đã từng nói. Nhưng mà sợ béo, cho nên không dám ăn thường xuyên."

Tiêu Chiến cảm ơn, cầm một ít kẹo dâu tây.

...

Hôm sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã đến thôn mẫu đơn.

Vừa về tới thôn Mẫu đơn, tất cả ồn ào náo động đều được ngăn cách. Trên thương trường đấu tranh gay gắt, người lừa ta gạt, tạm thời bị che chắn. Nếu ông nội còn sống thì tốt rồi, đi xuống xe buýt là có thể nhìn thấy ông nội đang ngồi trước sân chờ cậu.

Vương Nhất Bác nhìn cửa trống không, đứng thẫn thờ hồi lâu.

Kiếp sau ở đâu, ai biết được.

Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu, không biết nên an ủi như thế nào.

"Em không sao mà." Vương Nhất Bác mỉm cười, sánh vai cùng anh đi vào trong sân.

Một nhà anh Vương biết bọn họ trở về, đã quét tước sạch sẽ phòng của cậu và ông nội từ trước, đồ dùng đều thay mới, còn giữ lại tất cả các phòng ở homestay trên lầu ba cho bạn bè của cậu ở.

Anh Vương chuẩn bị nước trà và cháo dễ tiêu cho bọn họ: "Nghe nói thôn chúng ta muốn mở rộng trở thành khu du lịch, không biết thật hay giả nữa, mấy ngày nay trong thôn đều truyền, phía khu phố bên kia vẫn chưa lên tiếng."

Vương Nhất Bác ăn trái cây: "Cụ thể mở rộng như thế nào ạ?"

Anh Vương cũng không rõ lắm: "Nói là muốn gia tăng dự án trên nước, còn muốn xây làng du lịch. Đúng rồi, nghe nói là một công ty lớn ở Bắc Kinh."

Tiêu Chiến hỏi: "Công ty nào vậy?"

Anh Vương lắc đầu, chỉ là vừa nghe nói ở trong thôn, tên công ty không rõ lắm. Ăn xong, bọn họ về phòng của mình.

Vương Nhất Bác vẫn chưa ăn no: "Em còn muốn ăn chút đồ nướng, anh ăn không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Em tắm rửa nghỉ ngơi một lát, anh đi mua cho em." Anh đã quen thuộc đường đi trong thôn, cửa hàng nhà ai bán hải sản nướng ngon, anh cũng biết rõ.

Cách homestay bốn căn nhà có cửa hàng nhà kia bán hải sản có sò biển nướng ăn ngon, mỗi lần Vương Nhất Bác đều ăn ở nhà bọn họ.

Tiêu Chiến xếp hàng chờ gói, phía trước còn mười mấy người, trong tiệm không rộng lắm, anh thanh toán sau đó cầm số đến ngoài cửa chờ. Cũng là do vào kỳ nghỉ hè, người tới du lịch nhiều chưa từng có. Cạnh cửa có mấy đứa nhỏ đang châm ngòi đốt pháo hoa cầm tay, tiếng cười vui một hồi nối tiếp một hồi.

Tiêu Chiến đã từng thấy cái này, nhưng không biết tên gọi là gì: "Chào các bạn nhỏ, cho anh hỏi thứ các em đang châm ngòi đốt gọi là gì thế?"

"Pháo hoa cầm tay ạ." Bọn nhỏ trăm miệng một lời.

"Cảm ơn các em." Tiêu Chiến lại hỏi: "Cái này bán ở chỗ nào thế?"

Bọn nhỏ chỉ vào đầu đường: "Dạ, quầy bán quà vặt đằng kia ạ."

Tiêu Chiến cảm ơn lần nữa, đi về hướng bên kia. Không đến hai mươi mét, anh bước đến rất nhanh.

Trước kia anh dẫn ông nội tới mua đồ, chủ tiệm vẫn còn ấn tượng sâu sắc với anh, không biết xưng hô như thế nào, nhiệt tình nói: "Đến với Điềm Điềm sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Chiến hỏi có pháo hoa cầm tay hay không.

"Có, có, thanh niên đều thích châm ngòi đốt pháo này." Chủ tiệm lấy ra một cái túi, hỏi anh muốn bao nhiêu.

"Mua hết một túi này." Tiêu Chiến trả tiền, bên cạnh quầy thu ngân treo đầy kẹo que nhiều mùi vị, anh đột nhiên nhớ tới Lộc Nguyệt nói Vương Nhất Bác thích ăn đường: "Cho tôi thêm hai kẹo que vị dâu tây."

Ông chủ luôn muốn tặng cho anh hai chiếc kẹo que, Tiêu Chiến không muốn, cố ý thanh toán tiền.

Bỏ kẹo que vào túi, Tiêu Chiến xách theo một túi lớn pháo hoa cầm tay rời đi. Đến nhà hàng hải sản nướng, sò biển anh mua cũng đã nướng xong.

Về đến nhà, Tiêu Chiến đặt túi pháo hoa cầm tay ở trong sân, xách theo đồ nướng vào nhà.

Vương Nhất Bác vừa tắm xong: "Thơm quá."

Cậu ăn một hai cái đỡ thèm.

Tiêu Chiến giả bộ bình tĩnh thầm nghĩ: "Chờ đến khi ít người, anh và em đi tản bộ bên bờ biển nhé."

"Được thôi." Vương Nhất Bác lập tức đồng ý.

Ăn xong còn chưa đến mười giờ, giờ là thời điểm bờ biển náo nhiệt, không thích hợp tản bộ.

Tiêu Chiến đi tắm rửa trước, thay bộ quần áo đã mặc trên máy bay. Gần mười hai giờ, bờ biển dần dần yên tĩnh lại.

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác đi đến bờ biển, đi ngang qua chỗ anh đặt pháo hoa cầm tay, duỗi tay cầm lấy một cái bọc nhỏ.

Sắc trời tối đen, Vương Nhất Bác đắm chìm trong nỗi nhớ về ông nội, không chú ý một tay khác của anh đang cầm đồ gì.

Tiêu Chiến lấy kẹo que từ trong túi ra cho cậu: "Kẹo que này cho em."

"Nhiều năm qua em cũng chưa ăn, sợ ngọt. Khi còn nhỏ ông nội dỗ dành em sẽ đi mua cái này cho em."

Tiêu Chiến lấy pháo hoa cầm tay ra: "Nghe nói chơi rất vui."

Vương Nhất Bác vô cùng kinh ngạc: "Anh mua ở đâu thế?"

"Quầy bán quà vặt." Tiêu Chiến lấy bật lửa ra, đốt lên cho cậu.

Vương Nhất Bác vẫn chưa từng chơi pháo hoa cầm tay này, khi còn nhỏ ông nội đã từng mua pháo hoa cho cậu, nhưng cậu không nhớ rõ cái đó tên gọi là gì.

Pháo hoa bốc cháy lên, lộng lẫy mang theo độ ấm. Chắc ông nội cũng có thể nhìn thấy, cậu bây giờ đã có hạnh phúc nhỏ rồi. Gần một giờ rạng sáng, bờ biển trở nên yên lặng. Tiếng sóng biển và ngọn đèn dầu nơi xa cùng với làng chài nhỏ.

Vương Nhất Bác châm ngòi đốt một cái pháo hoa cầm tay, bên kia ánh lửa, Tiêu Chiến đang quay lại khoảnh khắc này cho cậu.

"Nếu em quen biết anh sớm một chút thì tốt rồi."

Châm lửa một cây cuối cùng, cậu đi đến nắm tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tắt video: "Quen biết anh sớm một chút cũng không có tác dụng, trước kia anh không biết thứ này để mua cho em."

"..."Vương Nhất Bác ôm cổ anh: "Nói thật làm mất hứng, anh phải giả vờ dỗ dành em một chút."

Tiêu Chiến kéo tay cậu ra, đưa di động cho cậu cầm, đi lên phía trước hai bước rồi cong lưng: "Để anh cõng em trở về."

Vương Nhất Bác thích ôm sau lưng anh nhất, cậu nhanh chóng nhảy lên để anh cõng.

Tháng mười năm đó, lần đầu tiên anh đến thôn mẫu đơn gặp cậu, lúc đó anh đã nói một câu 'em ở đây, anh còn có thể đi đâu', đến nay cậu vẫn còn nhớ rõ.

Miệng Vương Nhất Bác đặt lên lỗ tai anh: "Em yêu anh."

Tiêu Chiến dừng bước, tạm dừng, quay người đi trở lại bờ biển.

"Ôi, tại sao anh lại quay lại thế?"

"Cõng em đi thêm hai vòng nữa."

Vương Nhất Bác ôm cổ anh, dựa đầu gần anh, cậu nhìn trên bờ biển thỉnh thoảng có vệ sĩ đi lại.

Cậu híp mắt lại, dựa vào đầu vai anh. Ông nội không nhìn thấy một cảnh này, cậu lại có nhiều hy vọng, có một thế giới khác đang tồn tại, ông bà nội ở thế giới đó đều rất khỏe mạnh. Vui mừng nhìn những điều này trên bờ biển.

...

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao Vương Nhất Bác mới rời giường.

Tiêu Chiến đang gọi điện thoại cho Vu Bân ở trong sân, trên tay cầm một ly trà do anh Vương nấu vào sáng sớm, hương vị không khác lắm so với trà do ông nội nấu.

Vu Bân hỏi anh dự định khi nào trả số tiền nợ cho Lộc Hàn, Tiêu Chiến dự kiến rút ra một phần từ tiền đầu tư ở Đầu tư Chiến Vũ, cũng còn đủ một khoản. Số tiền này đặt ở đó vài ngày, chỉ có lãi không kỳ hạn, rất là lãng phí.

"Không nóng vội."

"Không vội thì cậu kêu tôi rút tiền ra làm gì?"

Tiêu Chiến nói lời thật với anh ta: "Tiểu Bác muốn giúp tôi giải quyết."

"?"Vu Bân biết rõ tính tình của Vương Nhất Bác, không biết cậu lại dùng biện pháp cực đoan nào, đến lúc đó không chỉ phá hủy Lộc Châu, còn có thể liên lụy Tiêu Chiến.

"Hay là đừng lấy." Anh ta uyển chuyển lời nói: "Cũng đâu phải cậu không trả nỗi. Lại nói, cậu chỉ là thay công ty đối tượng giải quyết khẩn cấp trước, đến lúc đó công ty đối tượng trả lại cậu theo giai đoạn sau, mặc dù tiền lãi kém hơn đầu tư, nhưng cậu cũng sẽ không bị mệt mỏi. Một số tiền lớn như vậy, cậu yên tâm để Vương Nhất Bác dùng thủ đoạn không bình thường đến giải quyết sao?"

Tiêu Chiến cũng đang suy đoán cậu muốn dùng phương thức nào để bảo vệ anh: "Bây giờ em ấy không giống trước kia, sẽ không cực đoan như vậy, có lẽ muốn dùng cổ phần Lộc Châu trong tay để đổi tiền giúp tôi."

Vu Bân nhịn không được cười phụt một tiếng, đây không phải ba mươi tỷ, cũng không phải ba trăm tỷ.

"Chúng ta đều biết Vương Nhất Bác thích cậu, nhưng cậu cũng không cần dát vàng lên mặt mình như vậy, cậu ấy sẽ dùng toàn bộ vốn liếng tới trả nợ cho cậu sao?"

Mấy chữ 'Cậu có nằm mơ không đấy' này, anh ta thấy sau này còn có thể phải đến nhà họ Tiêu ăn cơm chực, nể tình nên không mở miệng nói ra.

Danh lợi hay là tình yêu, ai sẽ lấy toàn bộ thứ mình có đi liều chết đánh cược với một tình yêu mờ mịt và tương lai sau này chứ?

Vu Bân hỏi anh: "Đổi lại là cậu, cậu sẽ bỏ ra một nửa thậm chí toàn bộ gia tài trả nợ cho Vương Nhất Bác không?"

Tiêu Chiến uống một ngụm trà: "Nếu điều này cũng không làm được, tôi sẽ không cho em ấy một cuộc hôn nhân. Bây giờ cậu theo đuổi Trác Thành một lần nữa, là theo đuổi ngoài miệng thôi à?"

Trong điện thoại yên tĩnh vài giây.

Từ trước tới nay Vu Bân chưa từng nghiêm túc suy nghĩ nếu giữa anh ta và Trác Thành xảy ra sự việc này, sẽ có phương pháp giải quyết như thế nào.

Có lẽ thật sự đến ngày xảy ra chuyện đó, anh ta cũng sẽ giúp đỡ Trác Thành không chút do dự.

Vu Bân hỏi anh khi nào trở về: "Gần đây Chiến Vũ có một đầu tư, chờ cậu trở về đánh giá sự mạo hiểm này một chút.

"Chắc hai ngày." Tiêu Chiến kêu anh ta hỏi thăm một chút, công ty nào muốn mở rộng du lịch ở thôn Mẫu đơn.

Đến chạng vạng, Lý Vấn Hàn và Vương Hạo Hiên, còn có Minhee đã tới thôn Mẫu đơn.

Minhee đứng ở ban công trên lầu ba, thưởng thức trà anh Vương chuẩn bị cho hắn, gió biển thổi, nhìn núi biển ôm nhau nơi xa. Vô cùng thoải mái.

"Khó trách Chiến muốn lấy tên của thôn Mẫu đơn."

Hắn xoay mặt hỏi Vương Nhất Bác: "Đây là nơi cậu lớn lên từ nhỏ đó sao?"

Vương Nhất Bác: "Ừm, một tuổi tôi đã đến nơi này sinh sống, mãi cho đến mười lăm tuổi, sau đó đi London."

Minhee biết lần này Vương Nhất Bác mời anh ấy không phải chỉ đơn giản là uống rượu vang đỏ và đi du lịch: "Tôi có thể giúp đỡ điều gì à?"

Vương Nhất Bác không khách sáo với hắn, nói suy nghĩ của mình cho hắn biết: "Nếu thật sự muốn đi đến bước đường này, mọi người chỉ có lời không có lôc."

Minhee cảm thấy sợ hãi: "Đó là hai phần ba tài sản của cậu đấy."

Hắn uống trà để an ủi, nói thẳng: "Cậu bỏ được sao?"

Vương Nhất Bác: "Phải nói là, anh Chiến đáng giá."

Minhee nhún vai, vẫn cảm thấy khó hiểu như cũ.

"Tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu."

Anh ấy đồng ý giúp đỡ việc này.

"Khi đến Bắc Kinh sẽ mời anh uống rượu vang đỏ, nơi này không có."

Ba ngày sau, đoàn người trở lại Bắc Kinh. Hôm nay cũng là ngày lành để chuyển nơi làm việc của công ty điện ảnh, A Hiên tự mình chọn ngày. Giữa trưa bọn họ liên hoan, chúc mừng dời đến chỗ ở tốt.

Từ nhà hàng Vương Nhất Bác trở lại văn phòng thì gọi điện thoại cho Lộc Hàn: "Đến văn phòng tôi ngồi không? Mời anh uống cà phê."

Ngày hôm qua Lộc Hàn tới Bắc Kinh, tình tình có không ít chuyện cần xử lý, tạm thời không muốn so chiêu với Vương Nhất Bác.

Anh ta lịch sự từ chối: "Có lẽ không rảnh."

"Thật không. Sau này anh có thể sẽ hối hận vì hôm nay không đến đấy." Vương Nhất Bác dùng một tay ôm lấy cánh tay kia: "Chuẩn bị cho anh cà phê anh thích uống, bảy giờ, chắc anh đã làm xong việc rồi nhỉ."

Lộc Hàn suy nghĩ nửa phút: "Gửi địa chỉ văn phòng của cậu cho tôi."

Vương Nhất Bác gửi địa chỉ cho anh ta, ngồi trước máy tính một lát, cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Văn phòng này rộng năm sáu mươi mét vuông, đơn giản nhẹ nhàng, đồ dùng làm việc trong nhà đều là một tay A Hiên xử lý. Cậu thích nhất là cửa sổ sát đất đối diện với đường lớn, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy cao ốc ZW.

Vương Nhất Bác xoay người đưa lưng về phía ngoài cửa sổ, mở di động lên tự chụp.

Chọn một bức ảnh mình thích nhất gửi cho Tiêu Chiến: [Không ăn ảnh lắm, anh xem tạm đi nha.]

Tiêu Chiến thấy được điểm sáng trong tấm hình, mặt kính phía sau cậu chính là tòa nhà ZW. Anh gửi lại cho cậu một tấm hình, trong tấm ảnh là tòa nhà có văn phòng của cậu.

Vương Nhất Bác: [Anh không bận sao?]

Tiêu Chiến gọi cho cậu một cuộc điện thoại: "Lúc này không bận lắm, anh vừa mới tan họp." Anh cầm ly nước, đi đến phía trước cửa sổ nói chuyện phiếm với cậu: "Buổi tối em có rảnh không, anh mời em đi ăn cơm, chúc mừng ngày vui công ty dọn sang chỗ mới."

Vương Nhất Bác thật đúng là không rảnh, sau khi tan làm đã hẹn gặp mặt Lộc Hàn.

Cậu không muốn quét đi sự vui vẻ của anh: "Anh làm việc xong thì làm đồ ăn khuya cho em đi, em về nhà ăn nhé."

Bây giờ ngoại trừ cắt sợi gừng, các món ăn khác Tiêu Chiến đều không nắm chắc, trước kia anh có đi theo đầu bếp học làm mấy món ăn, nhưng bây giờ trình tự trong đầu đều về con số không.

Anh không còn cách nào: "Anh nấu cháo trắng cho em, lại thêm một phần dưa leo muối, thế có được không? Nếu em không muốn ăn cháo, anh kêu đầu bếp làm cho em món khác."

"Không cần quá ngon đâu, không có dưa leo muối, chỉ cần anh nấu cháo trắng em cũng thích ăn."

Hình dáng cậu làm nũng, cách màn hình Tiêu Chiến cũng có thể tưởng tượng ra.

"Về nhà sớm một chút nhé." Anh tắt điện thoại, sau đó gửi cho cậu một bao lì xì nhỏ.

Trên bao lì xì nhắn lại: [Chúc ông chủ Vương dời đến chỗ ở tốt hơn.]

Vương Nhất Bác mở ra, là hai trăm bảy mươi nghìn đồng.

Cậu đột nhiên nhớ ra, trước kia cậu gửi từng cho anh bao lì xì hai trăm năm mươi nghìn đồng cho anh

Hai bao cộng lại với nhau chính là số 520.
----
Thang máy dừng lại ở tầng hầm một, Lộc Hàn, đang cúi đầu gửi tin nhắn.

Lộc Hàn đưa tay ấn xuống, tiếp tục nhìn điện thoại, nhấn gửi đi: [Tôi đến rồi.]

Hôm nay Lộc Hàn vẫn mặc áo sơ mi trắng và bộ vest xanh đen như cũ, gọng mắt kính mạ vàng trên gương mặt kia nhìn vô tình lạnh nhạt. Vương Nhất Bác xem xong tin nhắn, đặt di động đi pha cà phê.

Máy pha cà phê trong văn phòng Vương Nhất Bác là do Tiêu Chiến đưa đến, hạt cà phê cũng do anh tài trợ. Năm phút sau, Lộc Hàn được trợ lý dẫn đến đây.

"Hoàn cảnh văn phòng rất tốt." Lộc Hàn đứng trước cửa sổ quan sát thành phố.

Cậu không có mặt chính thức trong buổi đàm phán trước đó, không khí vẫn có thể xem như hòa hợp.

"Lộc tổng, mời ngồi." Vương Nhất Bác mang hai ly cà phê lên.

Ly cà phê tinh xảo, hương thơm cà phê đen nồng nàn.

Lộc Hàn ngồi xuống đối diện cậu: "Giữa tôi và cậu, không cần vòng vo."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Điều đó chắc chắn không cần."

Lộc Hàn khuấy cà phê: "Nói đi."

"Công ty Tiêu Chiến tổng cộng thiếu anh hơn hai trăm tám mươi nghìn tỷ sao?"

"Gần ba trăm nghìn tỷ." Lộc Hàn ngước mắt: "Như thế nào, thay anh ta trả à?"

Vương Nhất Bác: "Nếu không kêu anh tới làm gì?"

"Cậu lấy cái gì để trả? Cổ phần cậu nắm giữ tập đoàn Lộc Châu sao?" Lộc Hàn nhắc nhở cậu: "Tôi nói rồi, không nhận cổ phần, tôi chỉ cần tiền mặt."

Cổ phần Lộc Châu, dù cho anh ta cầm thêm 1%, thì đối với anh ta cũng không có nhiều tác dụng. Chờ ngày nào đó anh ta muốn dùng tiền mặt, lại phải bán cổ phần đi rồi đổi tiền mặt, cũng không phải là phiền phức bình thường.

Cổ đông lớn của công ty bán cổ phần, có thể làm cho giá cổ phiếu tập đoàn dao động. Anh ta yêu cầu tiền mặt, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

"Tuy nhiên." Anh ta nói quanh co: "Nếu cổ phần này là cổ phần có quyền bỏ phiếu cho tập đoàn ZW, tôi cũng có thể cho cậu một con đường, không cần có tiền mặt."

"Anh thật biết nằm mơ đấy." Vương Nhất Bác đứng dậy, đến két sắt lấy ra một phần bản sao văn kiện: "Hẹn anh đến đương nhiên là có thành ý."

Cậu đưa bản sao văn kiện kia đặt trước mặt anh ta: "Tiền rất nhanh sẽ vào tài khoản công ty chi nhánh của công ty của anh ở nước ngoài, tổng cộng ba trăm nghìn tỷ, cũng đủ trả lại cho anh."

Lộc Hàn xem xong tờ giấy kia, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén: "Vậy mà cậu muốn giao 2% cổ phần của cậu cho tập đoàn của Minhee à, Vương Nhất Bác, cậu có biết bản thân đang làm gì không hả?"

Vương Nhất Bác nói một câu: "Anh nói xem?"

Suýt chút nữa Lộc Hàn nhào nặn xé nát bản sao văn kiện, vừa rồi máu dồn lên não, anh ta không còn lý trí.

Uống mấy ngụm cà phê, Lộc Hàn cố để bản thân bình tĩnh lại: "Công ty không cho phép cổ đông lấy cổ phiếu của mình ra đổi tiền mặt, ông nội không nói cho không cậu, Lộc Khải cũng không thể nào không nhắc nhở cậu. Sợ là cậu không biết hậu quả khi làm như vậy."

Vương Nhất Bác cánh tay đặt trên tay vịn sofa, chống cằm: "Đích thực Lộc Đổng không cho phép tôi tự ý lấy cổ phần đổi tiền mặt. Đúng rồi..."

"Lúc đó tôi ký hợp đồng với Lộc Đổng, cố ý đặt thêm một cái, dưới điều kiện tiên quyết về tình hình chung của tập đoàn Lộc Châu, cho phép tôi dùng bất cứ hình thức nào áp chế anh. Chẳng hạn như, hiện tại."

"Hơn nữa, tôi chỉ đưa cổ phần cho một cổ đông khác của tập đoàn Lộc Châu, không được coi tổn hại lợi ích tập đoàn. tập đoàn Minhee nắm giữ 0.1% cổ phần Lộc Châu, thiếu là thiếu một chút, tuy nhiên lớn nhỏ cũng là một cổ đông."

Vương Nhất Bác nói đến đây, đứng lên một lần nữa, đến tủ lạnh lấy ra mấy hộp kem: "Vị sầu riêng, trước kia Hạ Vũ bị tôi làm cho tức đến nổi trận đùng đùng, phải dựa vào cái này kéo dài tính mạng. Tôi cố ý chuẩn bị cho anh."

"..."

Vương Nhất Bác tự mình mở hộp kem ra: "Cái này hợp với cà phê, vị chua thoải mái."

Lộc Hàn mở bản sao văn kiện đã bị vo thành một cục ra, Vương Nhất Bác dự định cầm 2% cổ phần vào tập đoàn Minhee để vay ngân hàng ba trăm nghìn tỷ.

Thời hạn vay hai năm, lãi suất cho vay không thấp.

Nếu như đến thời hạn Vương Nhất Bác không có tiền để trả, 2% cổ phần này rơi vào trong tay Minhee.

Tập đoàn Minhee ước gì Vương Nhất Bác không trả nợ, đến lúc đó bọn họ nắm giữ 2% cổ phần Lộc Châu này, bọn họ hoàn toàn có thể tham gia vào đại hội cổ đông. Nói không chừng chờ đến khi tuyển cử , tập đoàn Minhee sẽ cùng một cổ đông nhỏ khác của Lộc Châu yêu cầu sở hữu một cái ghế trong ban hội đồng quản trị. Với anh ta mà nói, đây là một tai họa.

Một cánh tay đã bị Tiêu Chiến kiềm chế, lại thêm một tập đoàn Minhee, như vậy giống với thẳng tay trói lại một chân anh ta.

Vương Nhất Bác được ăn cả ngã về không, bắt buộc anh ta buông tay chịu trói. Trong văn phòng, bị sự yên tĩnh cắn nuốt. Dù thế nào Lộc Hàn cũng chưa nghĩ đến, Vương Nhất Bác là một người ích kỷ, người cực kỳ tính toán, đầu óc vậy mà bị úng nước.

"Vương Nhất Bác, cậu lấy cổ phần của mình trả một khoản nợ lớn như vậy cho Tiêu Chiến, có phải trong đầu cậu bị thủng hay không? Tiêu Chiến chỉ là bạn trai cậu, anh ta không phải chồng của cậu, nếu như là chồng cậu, cũng không có gì đáng tin cậy hơn tiền của mình. Cậu nên tỉnh táo lại đi!"

Vương Nhất Bác ăn nửa hộp kem: "Đừng nói 2%, cho dù tôi lấy ra hết 3% cổ phần, tôi cũng cam tâm tình nguyện, anh ấy đáng giá để tôi làm như vậy."

Lộc Hàn cười lạnh: "Lý trí của cậu đi đâu rồi hả? Một khi chia tay, cậu chỉ có hai bàn tay trắng."

"Không sao cả. Tôi thật sự muốn xem tiền nặng như vậy, năm đó tôi tiếp nhận Biệt thự Lộc Đổng cho tôi, làm một con rối gỗ ngoan ngoãn nghe lời, muốn cái gì có cái đó."

Vương Nhất Bác uống một ngụm cà phê, sau đó ăn kem: "Cho dù ngày nào đó chia tay, tôi cũng không hối hận. Tiêu Chiến làm ông nội của tôi ra đi không có tiếc nuối, điều này không thể mua bằng tiền."

Cậu cười tự giễu: "Nói với anh mấy điều này làm gì, đàn gảy tai trâu."

Lộc Hàn không hy vọng có thể thuyết phục người đánh mất lý trí khi yêu này: "Nói một chút về điều kiện cậu không ký tên cầm cố khoản vay." Tạm dừng: "Tôi sẽ nói một chút điều kiện của tôi."

Anh ta chỉ có thể thỏa hiệp từng bước: "Công ty đối tượng nợ tiền của tôi, dựa theo điều khoản hợp đồng trả nợ trước đây, không cần trả một lần hết nợ."

Vương Nhất Bác giương khóe miệng lên: "Tôi tiêu hao công phu lớn như vậy, chỉ một câu điều khoản trả nợ trước đó của anh là có thể xóa bỏ toàn bộ à?"

Lộc Hàn nắm chặt tờ giấy: "Cậu còn muốn như thế nào nữa đây?"

Vương Nhất Bác: "Tất cả khoản vay lãi suất của công ty đối tượng giảm xuống một phần trăm."

Lộc Hàn không biểu cảm: "Giảm xuống một phần trăm, cậu nói đùa sao?"

Vương Nhất Bác không nhanh không chậm: "Lúc trước anh gài bẫy công ty đối tượng bao nhiêu tiền, trong lòng anh hiểu rõ, nhổ ra một ít, lấp một ít vào hố của Tiêu Chiến. Nếu anh đã đồng ý thì chuyện này sẽ được lật lại."

"Ha." Lộc Hàn cười ra tiếng, chính xác là ý nghĩ mơ mộng.

Vương Nhất Bác không thèm để ý anh ta lạnh lùng chế giễu: "Không đồng ý cũng được, vậy tôi lấy cổ phần ra vay tiền của tập đoàn Minhee, dù sao tôi cũng không có ý định trả lại lấy cổ phần về, đến lúc đó một khi tập đoàn Minhee bước vào tập đoàn Lộc Châu, ngày lành của anh cũng đã hết. Minhee chính là mãnh hổ lang soi. Tự anh suy nghĩ cho kỹ đi."

Lộc Hàn: "Thật sự cho rằng có thể uy hiếp được tôi ư?"

Vương Nhất Bác chỉ cười không nói.

"Vừa rồi đã cho cậu thành ý lớn nhất rồi, cậu vẫn lòng tham không đáy, một hai phải muốn thêm điều kiện." Sao mà Lộc Hàn có thể mặc kệ cho cậu gây khó dễ: "Cậu muốn tình nguyện đi vay, đều theo ý cậu."

Anh ta còn có đường lui: "Đến lúc đó cậu không trả nỗi khoản vay, ông nội sẽ tận mắt thấy cổ phần nắm quyền bỏ phiếu của tập đoàn Lộc Châu rơi vào trong tay người ngoài, ông ta lại giúp cậu hoàn trả số nợ này."

"Anh thật sự cho rằng Lộc Đổng có thể cam tâm tình nguyện trả hết ba trăm nghìn tỷ cho vay sao? Nếu ông ta không bắt anh tự móc tiền túi trả thay tôi, cũng sẽ thật sự để tập đoàn Minhee tiến vào tập đoàn Lộc Châu."

Vương Nhất Bác ăn xong phần kem còn lại, không nóng vội.

"Ông ta có thể cho tôi 3% cổ phần, dám sắp xếp cho Tiêu Chiến tiến vào hội đồng quản trị, ông ta sẽ không để ý cổ phần rơi vào trong tay người ngoài. Ông ta nhìn lâu dài hơn anh, thực lực của tập đoàn Minhee, anh cũng không phải không biết. Mặc dù sau khi bọn họ tiến vào có uy hiếp đối với quyền quyết định của anh, nhưng anh không thể không thừa nhận, thêm nhà tư bản như vậy vào, tập đoàn Lộc Châu sẽ đi được ngày càng xa."

Vương Nhất Bác nhìn Lộc Hàn: "Anh đoán xem, đến lúc đó Lộc Đổng sẽ để cho anh trả hết khoản vay này, hay là để tập đoàn Minhee đi vào đây?"

Lộc Hàn híp đôi mắt lại, không nói tiếp. Suy nghĩ của ông nội, ai cũng không thể đoán được. Cà phê lạnh dần, Vương Nhất Bác lại rót cho anh ta một ly.

Cậu tạm thời đổi lại ý định: "Tùy ý giảm lãi suất cho vay rất phiền phức, anh cũng không nói rõ được với hội đồng quản trị. Như vậy đi, đổi vị trí ngang nhau thử xem, anh và công ty kia làm thêm một hợp đồng phí độc quyền sử dụng, bởi vì trước đó thu phí sử dụng kếch xù, cho nên miễn phí cho công ty đối tượng quyền sử dụng độc quyền nửa năm."

Nếu như đến lúc Tiêu Chiến và Quang Lễ hợp tác nghiên cứu phát minh kỹ thuật mới không giao đúng hạn bàn giao sử dụng, làm gì còn muốn tiếp tục thanh toán phí quyền sử dụng độc quyền kếch xù cho Lộc Hàn.

Với tính cách có thù sẽ báo của lộc Hàn, khẳng định sẽ lại tăng giá ngay tại chỗ. Miễn phí nửa năm quyền sử dụng đối với công ty đối tượng mà nói, rất cần thiết, để phòng ngừa ngộ nhỡ.

Vương Nhất Bác: "Nếu đã suy nghĩ kỹ, bây giờ sẽ gọi điện thoại cho người phụ trách kiểm soát cổ phần công ty anh, yêu cầu bọn họ gửi văn kiện cho công ty đối tượng một lần nữa, nói là đã trải qua đánh giá nguy hiểm, kinh doanh của công ty đối tượng không có điều không bình thường, trả nợ theo hợp đồng."

Lộc Hàn cầm tờ giấy chiết khấu kia, lại chiết khấu. Đời này, lần đầu tiên anh ta bị người ta uy hiếp. Trên người bọn họ có gen giống nhau, cậu tàn nhẫn hơn so với anh ta.

Cậu bắn một mũi tên trúng hai con chim, đã giải quyết vấn đề cho vay của công ty đối tượng, lại suy nghĩ ổn thỏa vấn đề mở rộng kỹ thuật mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro